poe yul

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
17/2/2012
Bài viết
290
*Chủ đề: Nàng Công Chúa Trong Thới Giới Vampire
*Tác giả: Alex

*Thể loại: tình cảm, bi thương, hành động, hài hước,...
*Giới thiệu nhân vật chính:
(nữ):Nam Phong Tara là tiểu cung chủ của Nam Phong gia, một gia tộc huyền bí, sở hữu một nhan sắc khuynh [COLOR=#5]nước khuynh thành, lạnh lùng, tính tình thì khó đoán.[/COLOR]

(nam):Kang yun là thiếu gia của một tập đoàn khinh doanh lớn nhất nhì thế giới và cũng là một trong những gia tộc cấp cao, cực kì đẹp trai(No 1), tính tình cũng giống Tara vô cùng khó đoán.
Những nhân vật phụ các bạn sẻ biết sau.

Chương 1:
Kí Ức Mơ Hồ

(phần 1)
_Tại một khu rừng nhỏ có hai đứa trẻ đang vui đùa, tiếng chim kêu, tiếng nước chảy tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.bổng một tiếng...
Ầ...m!
_Một đứa trẻ rơi xuống nước vì là cuối nguồn nên nước chảy rất mạnh làm cho đứa bé đó ko thể bơi được nước chảy càng mạnh cuốn đứa bé ấy càng ra xa bờ.
Áaaaaaaaaaaaaaaa
Yong à... Yong ơi...huhu ! một đứa bé đứng trên bờ kêu la thảm thiết nhưng càng kêu thì nước càng cuốn đứa bé ấy ra xa.
Rầm...
Tiều thư...tiểu thư ! người ko sao chứ ! tiếng của người hầu vang lên làm nó giật mình thức giấc.
Ko sao ! nó nói.
Thôi cô ra ngoài đi ! nó bước xuống gi.ường nói.
Dạ ! cô người hầu cúi đầu chào nó ròi đi ra ngoài.
_Khi cánh cửa khép lại nó lại đứng trước cửa sổ để hấp thụ những tia nắng mặt trời chiếu vào.
Bây giời cậu đang ơ đâu, câu sống tốt chứ ! nó giọng buồn bã nói.
[...]
Á! trời ơi!
matcuoi-20-382310-2090.gif
matcuoi-20-382310-2090.gif

nó giật mình khi bước ra khỏi phòng và thấy rất rất nhiều người hầu xếp thành một hàng dọc theo hướng hành lang , phải , nó biết là họ lo cho nó vì tiếng la lần này của nó rất lớn , nhưng
mà ko thể ngờ rằng mọi người có thể thể hiện khuôn mặt kinh dị như vậy , ko thể cầm lòng mà đưa tay lên miệng che lại.

' tiểu...tiểu thư người sao vậy? người ko sao chứ?'
thấy nó đưa tay lên miệng thì một trong những người hầu lên tiếng hỏi nó ,ai náy đều tái xanh ko một giọt máu thể hiện hết trên khuôn mặt một cách ngoạn ngục.
' hi...hi...mọi...hi...người ko...hi...phải làm dậy chứ...hi...hi '
matcuoi-1-382310-3825.gif
matcuoi-1-382310-3825.gif
matcuoi-1-382310-3825.gif

lúc này đây nó ko thể nhịn nữa ngẫn mặt nhin và cười toán lên , mặc cho bao nhiêu khuôn mặt đang nhìn nó há hóc ko tin vào những gì mình thấy nữa rằng nó đang cười mà cười rất lớn , lần đầu tiên thấy nó cười.
' tiểu thư người...' tất cả cùng đòng thanh lên tiếng làm nó giật mình nín cười ngay tức khắc.
' sao? các người vừa nói gì? ' lúc này nó mới chợt nhận ra rằng nó đang cười , nó cười kể từ ki cái ch.uyện ấy xẩy ra , nó đỏ mặt , những thể hiện liên tục thây đổi ko ngừng trên khuôn mặt nó cực kì dẽ thương khiến những người hầu phải xịt máu mủi
matcuoi-57-382310-3371.gif
, bởi vì với nhan sắc của nó thì cả nam lẫn nữ đều ko thể cưỡng nỏi(t/g: đẹp quá mà, hi...hi...
matcuoi-67-382310-1195.gif
)

' thôi tôi xuống phòng ăn đây ' , nó quay đi tránh những khuôn măt vô cùng mắc cưới ấy , để lại những người ngơ ngác nhìn theo nó cho đến khi thân ảnh nó khuất dần.
__(hết chương 1)__
matcuoi-23-382310-2749.gif
matcuoi-23-382310-2749.gif
matcuoi-23-382310-2749.gif


 
Chương 2:
Một Ngày Quái Dị


bước tới cửa phòng ăn nhìn mọi người một cách trìu mến rồi đi lại ngồi vào bàn ăn.
"chào bà , bé Danh , bé Nguyệt , và chúc một người một ngày tốt lành
MatCuoi (23).gif
"
nó vui vẻ thốt lên một câu mà ko biết rằng câu nói ấy làm sáo động cả phòng ăn.

"Sặc...ặc..."
ba người đang ngồi trên bàn ăn sặc lia lịa , còn những người hầu đang làm việc trong phòng thì dừng ngay quay qua nhìn nó mà ko nói câu nào , bà quản gia há hóc nhìn nó mà nó thì vui vẻ ăn mà ko hề để ý thái độ của mọi người.
MatCuoi (40).gif
MatCuoi (40).gif
MatCuoi (40).gif

"ặc..ặc..chị!chị bị gì dậy?" Danh lên tiếng phá vỡ bầu ko khí căn thẳng đó.
"đúng vậy! chị! hôm nay chị có bị gì ko?sao toàn nói những câu ớn cả sương sống ko dậy!?"Nguyệt tiếp câu Danh mà nói.
lúc bấy giờ mặt nó thì ửng đỏ ko nói được gì
MatCuoi (2).gif
, ko khí đang tỉnh lặng thì có một người tì
nữ chạy vào áp sát miệng vào tai bà nó thì thầm ,khiến mọi người trong phong phải tò mò , khi người thị nữ nói xong thì bà nó giật mình nhìn thẳng vào nó , nó giật mình , khiến mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về nó.

"tara hôm nay quả thật con rất quái lạ!"bà nó lên tiếng.
"dạ"nó dáp lại một cách ngây thơ như chẳng biết gì cả.
và sự tò mò của mọi người lại tăng thêm khiến nó giật thót tim.
"xem ra mọi người đang rất thắc mắc đúng ko!?"bà nó hỏi , ai cũng gật đầu lia lịa chẳng nó gì để lắng nghe câu trả lời về thắc mắc của họ.
"thôi được rồi , Uyên nhi con nói cho họ nghe đi"bà nó ra lệnh kêu cô tị nữ lúc nãy nói.
"dạ!" cô thị nữ đáp lại và bắt đầu kể.
"@#@!$#@$%#$^$......."
"H.......Ả......ko thể nào?"mọi người sau khi nghe xong câu chuyện mà Uyên nhi kể thì đồng loạt kêu lên , ko dám tin ,rồi quay sang nó nhìn thì lúc này đây nó đã úp mặt xuống bàn hai má đỏ ửng lên
e32.gif
(t/g: chị ấy ngượng kìa hắc hắc
MatCuoi (1).gif
, TR:IM NGAY
MatCuoi (7).gif
kin..h, t/g :dạ huhu đau quá
MatCuoi (61).gif
huhu
MatCuoi (8).gif
), rồi đi thẳng một mạch về phòng một phần để tránh những ánh mắt quái dị mà mọi người dành cho nó và phần khác là còn một việc quan trọng cần làm.

"trời ơi!!! ko thể ngờ là chị ấy cười được, hắc hắc
MatCuoi (1).gif
"
Nguyệt lên tiếng vừa mừng vừa nói.

chì vài phút sau đó nó đã về đến phòng vì nhà quá lớn nên phải có thang máy để tiên cho việc đi lại trong nhà, nhặt cái điện thoại lên và gọi cho oppa nó (chú ý: nó ko có anh em ruột , nó là con một , còn phần vì sao lại gọi anh gì gì đó là oppa thì sẻ giải thích sau).
"tút........tút.......cạch"tiếng tút vang lên 2 lần thì có người bắt máy.
"alô"oppa nó nói.
"hi, oppa" nó vui vẻ đáp lại.
"sao có chuyện gì vậy tiểu bạch?"
"um, có chút chuyện cần nói với oppa"
"chuyện gì? em nói đi."
"2 ngày nữa em sẻ sang Hàn Quốc chơi!"
"um, H.....ả ,sa....o ,em nói cái gì?" đang nói chuyên nghe thấy nó thốt lên một câu mà la toán lên, ko hiểu sao hôm nay nó lại làm cho bao nhiêu người giật mình ko biết.
"trời ko cần phải hét lớn như vậy chứ" nó nhăn mặt nói.
"ờ xin lỗi , mà em ko nói chơi chứ?"đin thần lại và hỏi nó lại một lần nữa .chỉ mong là mình đang nghe nhầm.
"KO!!! "
"em đi một mình?" biết là ko thề ngăn cản được nó vì chuyện mà nó đã quyết định rồi thì ko ai có thể ngăn được.
"ko em sẻ đi với Danh và Nguyệt!"
" thôi được rồi , anh biết là ko cản em được , mà em đi bao lâu?"
" hihi ,ko biết, chơi chừng nào chán thì về"
" um , anh biết rồi , anh sẻ chuẩn bị "
"thanks ,'iu' anh nhiều" khi cúp máy nó lại thốt lên một câu rợn mình.
"tút..tút..tút"
về phần oppa nó sau khi nghe xong thì cứng đơ chỉ vì câu mà nó đã nói , thắc mắc và tự hỏi mà vẫn ko thể trả lời được chỉ biết là hôm nay nó rất vui .
(hết chương 2)

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương3: Về Hàn Quốc
*Tiền sử của Nam Phong gia: tổ tiên của gia tộc Nam Phong là Nam Phong Tuyết cùng 4 tổ tiên của Tứ Đại Hộ Pháp hiện nay khai lập nên Nam Phong gia và đã tạo nên một truyền thuyết chân động thế giới Vampire.
*Giới thiệu nhân vật phụ:
_Đông Phương Danh (nam): 12 tuổi đứng thứ ba trong Tứ Đại Hộ Pháp.
_Mộ Dung Tuyết (nữ): 10 tuổi đứng tứ tư trong Tứ Đại Hộ Pháp.

Park Sol Hy(nữ): đẹp tính tình thì kêu căng là ca sĩ nổi tiếng.

7h00' sân bay quốc tế
" SOL HY, SOL HY!!, EM YÊU CHỊ!", giờ đây tại sân bay đông kín những fan của ca sĩ Park Sol Hy để chào từ biệt cô sau kì lưu diễn tại Trung Quốc ( đi chuyến bay lúc 8h00').
Cùng lúc đó tại phòng của Tara cũng rất là ồn nhưng ko phải là đưa tiễn ai đó mà là một cuộc ẩu đã giữa Tara (đang ngủ)
MatCuoi (11).gif
với Danh và Nguyệt(đang thức).

" chị....dậy đi...! ", Nguyệt kêu lên đánh thức nó dậy(t/g: nó = Tara , mình viết là "nó" nên các bạn tự hiểu giùm nha, cảm ơn nhiều ).
" um...um"nó vẫn ngủ mặc cho bao nhiêu là con mắt đang nhìn nó.(t/g: hey chị này ham ngủ quá hắc hắc
MatCuoi (67).gif
).

Thấy nó vẫn ngủ no say mà ko để ý gì đến câu nói của mình Nguyệt liền giật mạnh tắm chăng của nó , vừa mới giật được tắm chăng của nó thì đã bị nó giật lại một cách dễ dàng , và tiếp tục giấc mơ đẹp của mình(t/g: bó tay).
Nhìn nó giật lại tắm chăng của minh một cách dễ dàng mà ngủ tiếp thì người Nguyệt bóc hỏa lên và từ từ đưa miệng áp sát tai của nó ,mọi người thấy vậy liền cách xa vài mét cả Danh cũng vậy bịt tai lại và né qua một bên.
" C.H.Ị....Ơ.I....D.Ậ.Y...Đ.I....!!! "Nguyệt hét thật to.
" Áaaa.... điếc tai quá! ", tiếng hát của nguyệt khiến nó đang chìm vào giấc mơ mà bật dậy la toán lên.
Nó mở mắt ra ngó quanh phòng nhìn sang đám người hầu rồi từ từ nhìn lại kế bên mình thì thấy hai thân ảnh đang nhìn nó chằm chằm.
"chuyện gì dậy?"nó hỏi Danh và Nguyệt hỏi.
"chị có biết bay giờ là máy giờ ko?"Danh lên tiếng hỏi.
"ờ, thì 7h10' "nó nhìn lên đồng hồ và nói.
-Chị có biết là 8h00' chuyến bay sẻ cất cánh ko.Nguyệt nghiêm túc nói.

-Biết chứ, thôi chị biết ý em rồi, chị đi thây đồ đây, ra ngoài đi.

Nó bước xuống gi.ường nhanh chống thây đồ rồi cùng Nguyệt & Danh ra sân bay.

-Chị này, sao mình ko đi máy bay riêng mà phải đi máy bay chung chi cho mệt.Nguyệt quay sang hỏi nó.


-Đã đi du lịch thì phải đi nơi có nhiều người chứ, đi máy bay riêng tì làm sao mà vui chứ, chị ra xe trước đây.

Vừa dứt lời là nó đã phóng ra xe ko để Nguyệt hỏi thêm câu nào.

Sân bay quốc tế (7h50').

Tới sân bay nó bước xuống cùng Danh & Nguyệt đi thẳng vào trong mà ko để ý là ba người họ đã gây chú ý hầu hết tất cả người ở sân bay.



-Woa nhìn họ kìa, cứ như là tiên nữ kế bên là hai tiểu đồng tử vậy, đẹp ghê. một vài người lên tiếng khen ko ngớt lời.

Nó ko hề để ý những lời của họ mặt dù những lời ấy đều lọt vào tai nó rồi đi thẳng vào trường bay.

-Woa nhiều người ghê, ko ngờ là mình sẻ đi cùng với họ. nó kêu toán lên như đứa trẻ được kẹo vậy.

-Xin thông báo 10' nữa máy bay sẻ cất cánh từ chuyến bay tới Hàn Quốc!

Nó cùng Danh & Nguyệt bước vào phi trường-hihi ko biết đi máy bay có vui ko ta.nó nhìn quanh phi trường rồi vui vẻ nói.

Còn về phía Sol Hy thì cô vui vẻ từ biệt fan rồi ra phi trường trên tay cầm rất nhiều những bó hoa mà fan tặng, màu sắc rực rỡ.

-Hức mỏi cả tay. Sol Hy thẳng tay quăn những bó hoa ấy vào sọt rác của phi trường mà ko nuối tiết dù chỉ một chút.

Nghe thấy lời của cô ta nó giật mình quay lại.

-Đúng là ko biết điều gì hết nỡ bỏ những bó hoa mà ko một chút thương tiết
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
uhm cho mình nhận xét chút
nội dung khá mới lại nhiều chi tiết khá thú vị
nhưng bạn cần chú ý lỗi chính tả hơn, và phần 1 ý bạn nên có sự phân biệt giữa quá khứ và hiện tại như thế người đọc dễ hiểu hơn
bạn để ý khoảng cách các dòng để sát như thế hơi khó đọc
uhm mình chỉ mang tinh thần góp ý thôi :KSV@11:
 
Mik thấy bạn cứ trình bày giống chương 1 thì sẽ dễ đọc hơn!!!
 
Chương 3. (phần 2):

-đúng là ko biết ngượng là gì , nờ vứt bỏ quà mà người khác tặng một cách ko nuối tiết nhu vậy sao.



giật mình khi nghe câu nói vang lên đằng sau cô ta quay người lại , đứng trước mặt mình là 3 thân ảnh vô cùng nổi bật và nổi bật nhất là người con gái trạc tuổi nhưng khí chất lẫn nhan sắc thì mình ko tài nào sánh kịp như trới với đất , người tỏa hàn khí nhìn cô khiến cô và người bên cạnh ko thể ko rùng mình mà ớn lạnh , nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nhìn nó phẩn nộ nói:


-CÔ LÀ AI? cô ta nhìn thẳng vào mặt nó hét to mà hỏi mặc cho cô quản lý liên tục nhắt mình.


-" Ơ đó có phải là ca sĩ Park Sol Hy ko , đúng rồi! là cô ta! hôm trước tôi có xem cô ta biểu diễn , mà sao lại hét toán lên chứ ".

-" Ờ ha! mà ca sĩ gì đâu sao lại đứng ờ chốn đông người như vậy chứ ko biết giữ ý giữ tứ gì hết! ".

-" Thôi!, để ý làm gì cho mệt , lũ thanh niên bay giờ toàn lừa gạt thôi có ai mà tốt thật lồng đâu!, ko giống như 3 người đói diện kìa nhìn lương thiện ra phết , chắc tại là ca si thì kiêu căng ức hiếp người khác ấy mà! ".

Thấy vậy một số hành khách bỏ đi số còn lại thì tiếp tục đứng xem màn kịch giữa ca sĩ nổi tiếng với 3 người có khuôn mạt như tiên như thần kia.


Đang tức lại bị ngưởi khác lên tiếng trách móc cô ta như bị tạt 1 gáo nước lạnh vào mặt , ấm ức , lòng thầm nghĩ cũng tại 3 người này mà nó bị la trước mặt nhiều người như vậy , tức quá độ định nhảy vào cãi lại , may sao có cô quản lý xong vào thì thầm to nhỏ với cô làm cô cũng bớt đi phần nào là tức giận , nhưng đối với một tiểu thư kiêu căng , hóng hách , ko bao giờ bị người khác ức hiếp như vậy ko thể nào bỏ qua được , hạ chút giọng nhìn nó nói:


-Cô là ai?, cô dám xen vào chuyện của tôi hả! nói , cô là ai?


-Từ từ đã bớt giận đi chứ coi chừng tăng xong mà chết ấy!


-Cô!, được cô có biết tôi là ai ko!, cô gan lắm , nếu biết được chỉ sợ là cô sẻ chết khiếp đấy , biết điều thì mau mau xin lỗi tôi đi mai ra tôi còn giảm bớt hỉnh phạt cho!


-Vậy là tôi phải "xin lỗi" cô rồi! nó với vẻ mặt lo sợ nhìn cô ta nói mà lòng đang cô gắng nhịn cười ko cho nó bọc phát , nếu cười thì làm sao có kịch hay mà xem chứ.


-Hahaha! , phải vậy chứ , xem ra cô cũng thông minh đó chứ biết đâu là thái sơn. cô ta lớn giọng cười lên tư đắc , người quản lý thì lại xụ mặt khi nghe lời của nó , nghĩ rằng phen này sẻ có người dạy được cô tiểu thư hóng hách , chèn ép người như vậy. về phía những hành khách thì vỡ mọng khi nghe lời của nó và cô CS nói cứ tưởng sẻ được xem kịch hay.


-PH..Ụ...T! HIHI...!

-Nè Nguyệt em ko thể nhịn cưởi được sao!?

-Gì chứ nhịn nãy giờ mệt muốn chết à , nhịn nữa là bị em bị nội thương mà chết đấy!

-Phải đó chị à ko phải chị diễn hơi quá sao!

-Ừ chị cũng thấy mình diễn hơi quá!, mà công nhận tài năng diễn xuất của mình ngày càng thâm hậu nha , kiểu này phải đi đăng kí làm diễn viên quá. Nó , Danh & Nguyệt kẻ tung người hứng kết hợp một cách hoàn mĩ , làm cho bao nhiêu ánh nhìn há hóc búa nhìn 3 người.


Còn về phía Sol Hy và người quản lý người như đống băng ko động tĩnh.


-Cái gì!?, diễn sao là diễn ư , nhìn thật lắm mà , rõ ràng là lúc nãy mặt còn tỏ vẽ sợ hãi mà giờ lại cười tươi như vậy được sao? vừa nói vừa nìn nó miệng thì liên tục lấp bấp mãi ko dứt , người như mất hồn , sút ngã.(t/g:hey , tội nghiệp! tội nghiệp!, chơi ác quá!, Tara: tui thích thì sao , bà muốn ko!? , t/g: thôi cho em xin , vọt lẹ).


-Tiểu thư đi chúng ta đi thôi ko nên ơ lại đậy lâu! cô quản lý thấy vậy liền đứng sát bên dìu cô ta đi , vừa đi vừa quay lại 3 thân ảnh đang ôm bụng cưởi mả lòng đầy thán phục , có thể trị được cô tiểu thư của mình(hey! mà coi ra cũng tội nghiệp tiểu thư nhà mình , đụng phải khắc tinh truyền kiếp)


Còn về phía 3 người đang cưởi tức tử cũng chợt ngừng lại , từ từ tiến về phía máy bay(t/g: tấc nhiên rồi nhân vật chính đi rồi còn đứng đó làm gì chứ , ác quá hù nhỏ sợ chạy mất đất luôn mà! , Tara: IM ĐI! , nhiều chuyện , lo mà viết tiếp cho tui diễn! , t/g: Dạ!) , để lại sau lưng là vô ngàn ánh mắt tán phục nhìn theo.


Đang đi chợt nhớ ra là máy bay sắp cất cánh rồi , Áaaaa nhanh lên đi nó bỏ là toi chuyến đi Hàn Quốc luôn , huhu ngu quá là ngu mà lo giỡn chi ko xem thời gian! mà biết cái cô Sol Hy đó sau này còn dám gặp mình ko ta? hihi...hihi!.

-CHỊ!! CÒN CƯỜI NỮA HẢ!? NHANH LÊN!!. Danh & Nguyệt la lớn kêu nó.


-HẢ....Ả?....Ờ....Ờ....!! HIHI...HIHI!!!!
 
1286623202-my-nhan-5.jpg

( Tara)
1280889182-ngoi-sao-shin-min-ah-4.jpg

(Sol Hy)

*Giới thiệu thêm nhân vật mới:
Lee Min Hoo(nam): 19 tuổi,đẹp trai, thông minh. là đại thiếu gia của tập đoàn Hàng Không lớn nhất thế giới, và cũng là một gia tộc cấp cao trong thế giới Vampire(oppa của nó=Tara ấy, có xuất hiện ở chương 2 lúc nói chuyện điện thoại đó!)


*Chú ý:oppa nó chỉ gọi nó là Tiểu Bạch thôi nha!, lúc nói chuyện điện thoại có đề cập đến ấy!

110827staminho1.jpg

Oppa của nó nè đẹp hok!

Chương 3.(phần 3):

Tại một ngôi biệt thự hoành tráng màu xanh, xung quanh toàn là cây được trồng theo từng hàng song song với nhau, và chính giữa những hàng cây ấy là một con đường được tráng nhựa, trải dài theo dọc đường là những bụi hoa đầy màu sắc càng làm tăng thêm vẽ đẹp cho ngôi nhà, một chiếc limo đen bắt đầu ló dạng và người đang lái chính là oppa nó, vẻ mặt hiện lên hai đường công vô cùng ranh mãnh có thể làm điêu đứng bất kì cô gái nào! đang từ từ tiến về phía cổng chính.

-Chào thiếu gia! những người gác cổng thấy chiếc xe của thiếu mình đang tiến tới nơi thì vội vàng mở cổng, đầu ko quên cuối chào , chiếc limo từ từ tiến ra đường lớn chạy thẳng về phía trường bay.

Đang di bỗng xe dừng lại trước một tiệm hoa , và từ từ một thân ảnh vô cùng lịch lãm bước ra khỏi xe tiến vào trong tiệm , mùi hoa nồng nặc tỏa khắp căn tiệm , liếc nhìn mãi cưới cùng cũng thấy mục tiêu anh chỉ tây vào một chậu Bạch Hồng chưa nỡ liền kêu chủ tiệm lấy đúng 100 cây bảo chủ tiệm gói bằng giấy trắng , nơ trắng , nói chung là toàn màu trắng ko xen lẫn một màu khác.


-Tiền đây!khi đã cầm bó hoa to màu trắng trên tây ngó qua ngó lại cảm thấy vừa lòng thì đưa chủ tiệm tờ 100 nghìn won rồi bước thẳng ra ngoài.


-Dạ tiề...!, khỏi thối!, ông chủ tiệm chưa kịp mở miệng thì đã bi anh chặng miệng một chách nhanh chống bằng hai chữ "khỏi thối" giọng nói vô cùng lạnh lùng mà khiến ông chủ tiệm câm lặng, đủ biết rất ưa là lạnh lùng.


Nhanh chóng cầm bó Bạch Hồng bước vào xe phi thẳng về trường bay để lại những ánh mắt mê mẫn của mấy cô bên đường và sự tháng phục dành cho người được nhận hoa.


-Hơ hơ "Á...t xì...", hey ai nhắc mình zạy?, sao mà Át xì hoài!


-Hey chắc là cái cô CS đằng sáu ấy!.Nguyệt lên tiếng khi thấy nó hỏi mà mắt thì cứ liếc lia liếc lịa người ngồi hàng ghế đằng sau, phải người ngồi ờ hàng ghế đằng sau chính là cô CS nổi tiếng vừa bị 3 người bọn họ chọc , đúng là ghét của nào trời trao của đó mà!,đang nhắm mát ngủ thì nghe có người lên tiếng ám chỉ mình mà nói, giật mình nhìn quanh phòng và từ từ hướng mắt tới chỗ của 3 người ko đội trời chung với mình.


-It you!?, nó nhìn cô ta hỏi một cách ngắn gọn ko dư ko bớt.


-My?


-Yes! it you!


-What?, ngẫn ngơ khi thấy nó nhìn mình, cô ta cảm thấy căng thẳng có chút lo sợ , thắc mắc hòi lại nó.


-Heyyy!, thôi ko có gì! nhìn mặt cô là tôi biết là ko phải rồi!, thôi bỏ!, nhỡ oppa nhắc mình thì sao. mà sao lại ngồi gần cái cô hắc ám đó chứ. vừa nói nó vừa nhìn cô ta rồi từ từ nhắm mắt lại, miệng nói nhỏ mấy tiếng. trời chắc bị cô ta rũa chết mất, khổ!


Con nhỏ đáng ghét dám giỡn mặt với tao hả, cầu trời cho có ra đường bị sét đánh vào nhà thì nhà sập, quen ai thì bị đá!, hừ con nhỏ chết bầm!. đúng như nó nói cô ta rủa nó thậm tệ ko còn chỗ chê.


Giờ đây oppa nó cũng đã tới trường bay , chiếc xe limo đen bắt đầu đi vào bãi đậu xe , một người con trai áo vét đen thân hình vạm vỡ mặt mày sáng sủa bảnh trai bước vào, tay cầm theo 1 bó hoa màu trắng to đùng ko thôi hớp hồn những hành khách nữ, kể cả già lẫn trẻ, trung bình thì khổi nói tức nhiên là ko thể nào cưỡng được, nước dãi chảy ko ngớt.


Tại nơi chờ hành khách có một tốp người, tay người nào người náy đều cầm một bó hoa đủ sắc, băng rô có chữ treo lả vả trên nhười ô cùng sặc sỡ như để đón một vị minh tinh nào ấy (về chuyến bay lúc 9h00'), ai ta?,...hả chẵng lẻ là...!, ý! như vậy là chạm mặt anh Min Hoo rồi sao, anh ấy đến đây đón nó mà!(về chuyến lúc 9h00').
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 4.
(phần 1):


Shin Mi Na(nữ):17t, bạn thân của Sol Hy, tính tình giống nhau, nhưng cô lại nham hiểm, đọc ác hơn Sol Hy nhiều, cũng là một cô tiểu thư nhà giàu có chút tiếng tâm như nhà của cái Sol Hy trong giới Vampire.


-"Xin thông báo quý hành khách là 10' nữa máy bay hạ cạnh!, quy khách vui lòng chuẩn bị!


- Hơ...ùm...chị!, Danh! dậy đi! máy bay sắp hạ cánh rồi!. sau khi nghe thông báo Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài lên tiếng kêu nó và Danh.


Đôi ngư xinh đẹp từ từ hé mở, quay sang cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh của Hàn Quốc, giờ đây nó lại trở về khuôn mặt điềm đạm của ngày nào, ko một chút tinh nghịch mà lại là một khuôn mặt lãnh khóc với đôi ngư vô hồn khiến khuôn mặt đã hoàn hỏa lại càng hoàn hảo hơn, có thể hút hồn bất kì ai dù là nam hay nữ!, căn phòng trở nên yên tĩnh, đến kì lạ, Sol Hy cũng sững sốt khi nó thây đổi quá nhanh, nhanh đến mức chóng mặt.

....


Tại khu vực lối ra của hành khách thì lại vô cùng sôi nổi với những fan của Park Sol Hy ở trường, cùng lúc đó anh(Min Hoo) cũng đã tới nơi.


-Trời ơi! Mi Na cậu nhìn kìa, đó ko phải là anh Min Hoo giám đốc trường mình sao!. bất ngờ vì thấy anh, một người trong đám fan lên tiếng nói với cái Mi Na, giật mình khi nghe người bên cạnh nhắt tới cựu học sinh và cũng là đương kim giám đóc tiếng tâm lẫy lừng của trường!, quay đầu lại nhìn...


-Đúng rồi là anh ấy! tại sao lại ở đây? mà trên tây lại cầm theo một bó hoa hồng trắng to đùng nữa chứ!...ko lẽ...!?, thôi chắc ko phải đâu, nghe đồn là ánh ấy ko quan tâm đến mấy cô người mẫu, ca sĩ hay diễn viên nên chắc ko phải đến đón Sol Hy nhà mình đâu!


Đang đi thì anh thấy một đám HS của trường nên thắc mắc tiến lại gần xem.


-Ý! anh ấy đang tiến về phía chúng ta kìa!. cái Mi Na giật mình khi thấy anh ngày càng tiến về phía mình.


-Các em đến đây làm gì ở đây? anh ấy nhìn cả đám fan hỏi, làm cho tụi fan ngây người trước vẻ đẹp của anh mà trên tay lại cầm theo bó Bạch Hồng to đùng, cang tăng thêm vẽ quyến rũ.


-Dạ e..m..!, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh ko nói nên lời trước câu hỏi vô cùng đơn giản của anh.


-Sao vậy?


-Dạ thưa anh! các bạn ấy ko sao đâu, chỉ vì thấy anh ở đây nên hơi bất ngờ ấy mà, và tụi em đến đây để đón bạn thôi ko có gì đâu ạ!, mà anh làm gì ở đây vậy?. cái Mi Na làm dáng nhỏ giọng trả lời câu hỏi của anh, rồi hỏi anh với giọng vô cùng nhỏ nhẹ.


-Vậy sao!?.vậy thì cùng chờ đi!


Chờ người!?, anh ấy chờ ai?, ko lẽ đúng như mình nghĩ anh ấy đang chờ Sol Hy!?


-Thưa anh! anh chờ ai vậy ạ?, là con gái sao!?


-Ùm!. thấy họ hỏi anh ko ngần ngại trả lời.


Vậy là chờ Sol Hy rồi! hihi!, cái Mi Na tưởng anh chờ cô bạn CS của mình, thì mừng ra phết!(t/g: mừng hụt là cái chắc! hihi! phen này có chuyện hay coi haha...)


-"Xin thông báo chuyến bay từ Trung Quốc về đã hạ cánh!"


....


Sol Hy cùng cô quản lí nhanh chóng bước ra khỏi phòng và đi thẳng về phía câu thang của máy bay, mục đích là để tránh mặt nó, cô thầm nghĩ tại sao lại phải tránh nó chứ, nhục! , nhục quá!!, nhưng biết làm sao giờ, lúc này nhìn cô ta đáng sơ thật, thua keo này ta bày keo khác!, nhất định, nhất định sẻ có ngày cô làm nó quỳ xuống mà vang xin cô, phải!, cô phải trả thù!. nó thì khác từ từ bước ra một cách chậm rãi ko hối hả như ai kia.


-ý ra rồi kìa!. cái Mi Na mừng rỡ nói, lòng thầm cười vì cô bạn mình được anh Min Hoo để mắt tới.


-SOL HY!, SOL HY!. khi nghe cái Mi Na nói thì cả đám la làng lên, miệng thì kêu "Sol Hy".


Khi bước ra lối đi cô thấy một đám fan ở trường của cô reo hò, tung hô tên cô, thì những ý nghĩ trả thù của cô bỗng tan thành mây khói, miệng hé một đường công vẫy chào các fan, bất ngờ hơn khi đứng cạnh các fan mình là anh Lee Min Hoo, nổi bật với một bó hoa hồng trắng to đùng, cô lấy làm vui sướng khi nghĩ anh ấy đến đón mình (t/g: trời! thêm một người mơ nữa!, bó tay ), còn nó , Danh & Nguyệt thì bước ra sau cô, cả phi trường đêu khựng nhìn ba người ko chớp mắt, ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của nó và hai thiên sứ bên cạnh!, còn oppa nó sau khi thấy nó với Danh & Nguyệt liền lấy tay vẫy chào một cách vui vẻ, cái Sol Hy thấy anh ấy nhìn về phía mình mà vẫy lòng ko khỏi bồn chồn , vui mừng ra độ.


Nó, Danh & Nguyệt và cái Sol Hy từ từ tiến về phía anh, mặt ai náy đều vui vẻ, tất nhiên cái Sol Hy là rạng rở nhất khi nghĩ là sắp được xà lòng vào người anh, được mọi người nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị!, chỉ có nó, mét mặt vẫn điềm đạm, ung dung bước đi mặc cho những ánh mắt thèm muốn, ganh tị của mọi người, fan vẫn reo hò!, họ vẫn bước!, anh ấy vẫn cười! bỗng....




fi101223.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 4.(phần 2):

Khoảng cách giữa cô và anh chi còn vài cm,hồi hợp; tim đập mạnh; đỏ mặt; đều hiện rõ trên khuôn mặt, ngập ngừng nói:



-Anh Min Hoo! em...!đang hạ giọng định nói gì đó với anh thì...


Anh lướt qua cô, hình ảnh của cô và anh bay giờ như một màng hình quay chậm, thân ảnh của anh lướt qua thân ảnh của cái Sol Hy từng chút, từng chút một tiến về phía sau cô, đỏ mặt tía tai, kinh hoàn mà nhìn anh lướt qua lướt qua mình.


-Hơ...?.Cái gì? anh ấy vừa đi qua mình!?, ko phải đến đón mình, mà là người khác! ai?, anh ấy đến đón ai?. thấy anh lướt qua mà ko phải dừng lại trước mặt mình, thì cô bối rối nghĩ thầm. thì cô nghe....


-Tiểu Bạch! nhớ em quá! anh ôm chầm lấy nó mặt hớn hỡ như được gặp chính em ruột của mình vậy.


-Hihi...!, em cũng vậy!, 1 năm rồi có mới gặp, anh khỏe ko?. nó, hai tay xiết thật chặc vào lưng anh, vẻ mặt lạnh băng ngày nào chợt tan biến và chỉ còn lại một người với ánh mắt vô cùng ấm áp.


Sững sốt khi thấy nó bay giờ, lúc nãy nó còn mang một vẻ lành lùng như băng ngàn năm thì giờ đây nó hoàn toàn khác hẳng, khiến những người đang dõi theo nó mà ngất ngay, đẹp! nó bây giờ rất đẹp, ánh mắt ngưỡng mộ mà mọi người dành cho nó là vô tận, len lõi trong đó là sự ganh tị!. còn cái Sol Hy, phải chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng, cô ko thề tin, à ko muốn tin đó là sự thật, một sự thật phủ phàn rằng người mà cô đang thắc mắc lại là nó, kẻ thù ko đội trời chung với cô, người làm cô bẻ mặt với những hành khách bên Trung Quốc, tức giận, nghiến răng, mắt có chút cay cay, đỏ đỏ nhìn vào hai người đang ân ân ái ái với nhau, ko phải cô vì thích anh mà bực bội, chỉ vì là nó!, là nó nên cô mới thế, nếu là một ai khác thì cô ko tức giận đến như vậy!, sao ko phải là người khác mà lại là nó! rồi cô quay phắt đi, miệng nói luôn là sẻ trả thù!, thù này ko trả cô ko còn là Park Sol Hy nữa!


-Sol Hy cậu ko sao chứ?, còn cô ta là ai?, tại sao lại quen với anh Min Hoo?, ko lẽ anh Min Hoo vì cô ta mà từ trước tới giờ ko hề quen ban gái?(chắc vậy! cô ta đẹp kinh khủng luôn mà!). cái Mi Na thấy cô như vậy liền chạy lại lên tiếng hỏi, lòng âm thầm khen nó nhưng ko nói ra, cô chơi với Sol Hy lâu rồi nên cô biết nó hiện giờ rất rất ưa là bực mình.

........


-Anh sao anh ko ôm tụi em hả? tụi em cũng lâu rồi có gặp anh đau!, hừ... ành thiên vị quá nha!. Nguyệt ỏng ẻo nói, cắt ngan cái ôm thân thiết của hai người.


-Đúng đó! anh có vẻ thiên vị với chí ấy quá!. Danh tiếp lời Nguyệt mà nói, hai tay khoanh lại nhìn chầm chầm vào hai người.


Thấy Danh & Nguyệt xĩa xối mình liên tục, anh nghĩ: tính hai đứa vẫn vậy, ko hề thây đổi, anh mỉm cười, qụy một chân xuống rồi ôm lấy hai đứa.


-Thôi được rồi!, đừng chọc anh nữa, cho anh xin lỗi, được chưa!. anh ôn nhung nhìn hai đứa nói mà có chút tinh nghịch.


-Hihi!, thôi tha cho anh đó!. Nguyệt nhìn anh cười chí chóe.


Họ đang vui vẻ mà ko hề để ý tới hai thân ảnh đang tiến ra khỏi cửa cùng một đám fan, một người là cái Sol Hy với ý nghĩ trả thù!, người còn lại là cái Mi Na trong đầu luôn thắc mắc về nó!, quan hệ của nó với anh Min Hoo, và nghĩ về chuyện này, đám fan của Solo Hy đã biết thì sẻ mau chống lan truyền rất nhanh.

..........


-Oppa! mình đi thôi!, em đói quá rồi!.nó lên tiếng mà tay thì xoa xoa cái bụng biểu hiện là nó đang rất đói, thấy nó nhắt tới anh chợt nghĩ ra là sáng nay mình cũng chưa ăn gì.Tuy là Vampire nhưng họ lại ăn uống, sinh hoạt như người thường, chỉ khác ở chỗ họ có sức mạnh,và sống lâu hơn người bình thường.



-Ờ em nhắt anh mới nhớ, anh cũng đang đói, thôi ko nói nữa, mình đi ăn thôi!, 4 thân ảnh từ từ tiến ra cửa những ánh mắt đầy ngưỡng mộ luôn luôn dõi theo họ.



*Nhân vật mới: Hwang Tae Hin.


Dừng xe ngay một nhà hàng san trọng. Danh & Nguyệt đã xuống xe từ lâu, chỉ còn nó là mãi mê với giấc ngủ của mình. khi đói, ngủ là biện pháp tốt nhất mà nó có thể làm.


-Hey!,Tiểu Bạch!, dậy đi!, tới nơi rồi. anh thấy nó ngủ mê say ko đành đánh thức, nhưng cũng hết cách, phải gọi nó dậy đi ăn thôi!

-Ùm...ùm!, sao tới rồi à!?. nghe tiếng oppa nó gọi, chợt tĩnh, và bắt đầu bước ra xe.

Thân ảnh nó từ từ bước ra, hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi thấy nó, ai ai cũng nhìn chầm chầm vào nó mà ko chớp mắt. thấy ánh mắt mọi người nhìn mình nó khó chịu, tại sao từ lúc ở sân bay về đến đây ai cũng nhìn nó, giống như nó là một tội phạm nghiêm trọng mà mọi người phải canh chừng. thấy nó ko được vui khi bị những ánh mắt dòm ngó anh liền cầm tay nó kéo nó vào nhà hàng, nếu ko nó mà điên lên thì ko biết sẻ ra sao.

-Quý khách dùng chổ mấy người?. cô tiếp viên lễ phép hỏi anh.

-Tất nhiên là 4 người rồi, ở đây đâu có người thứ 5!. ko đợi oppa lên tiếng nó chen miệng vào, trả lời với giọng điệu bực mình.

Anh thấy vậy mà ko hề lên tiếng chỉ gật đầu rồi quay sang nó nhìn. cô tiếp viên cũng ko dài dòng mà dân 4 người vào bàn ăn, khi đang đi tới bàn ăn thì có một người con trai chạy lại nói...

-Anh Min Hoo!, anh cũng đến đây ăn nữa à!?. người con trai bất ngờ khi thấy anh thì chạy lại mà hỏi.

-Ơ!?, Tae Hin!, cậu cũng đến đây ăn nữa à?. anh cũng vậy, bất ngờ khi thấy Tae Hin ở đây mà hỏi.

-Vân!, anh sang ngồi cùng bàn với em đi!.

-Ờ...nhưng...

-Này!, oppa mình có ăn ko vậy?, sao cứ nói chuyện hoài!. không hiểu sao ngay ngày đầu tiên đến Hàn Quốc là nó phải bực mình hết chuyện này tới chuyện kia. nó lại tiếp tục cắt ngang miệng anh một lần nữa, mà lên tiếng hỏi anh.

-Ơ ai vậy anh?. Tae Hin giật mình khi nghe nó nói, mới để ý tới người con gái đang dứng kế bên anh, mà càng bất ngờ hơn là nhan sắc của cô gái ấy, một người con gái đẹp lung linh đứng trước mặt mình, sự giận dữ càng khiến cho khuôn mặt đã hoàn hảo lại cảng hoàn hảo hơn.

-Nè!, định ngắm tôi đến khi nào đây!?. đang mơ hồ trong ý nghĩ của mình Tae Hin bị nó kéo về hiện tại một cách phủ phàn.

-Ờ, xin lỗi! tại tôi hơi bất ngờ thôi!, mà cô là gì của anh Min Hoo vậy?. thấy cô khó chịu anh(Tae Hin) vội vàng xin lỗi, mà hỏi nó.


-Em!. nó trả lời với một câu vô cùng chọc lóc.

-Hả?, em?, làm sao được chứ!. giật mình khi nghe nó nói, then anh biết thì anh Min Hoo ko có em gái mà!, tịa sao lại lồi ra một cô em gái như vậy chứ.

-Này!, điết tai đấy!, ko cần phải la lớn vậy chứ.

-Xin lỗi!, tôi ko cố ý!, chỉ hơi bất ngờ khi cô là em của anh Min Hoo thôi.

-Ko phải em ruột là em họ thôi!

-Thôi đừng nói nữa lại ăn đi!. oppa nó lên tiếng cứu nguy cho Tae Hin.

-Ừ!. giờ mới nhớ là mình đang đói nên mới chịu bỏ qua cho anh.

Trong suốt giờ ăn ko ai nói một tiếng, sợ làm nó bực mình. còn Tae Hin thì phải nể phục trước người con gái tự xưng là "em" của anh Min Hoo.

- Oppa!, mình về đi!. ăn xong nó cũng đã nguôi giận, lúc này nó lại thấy vô cùng buồn ngủ, nên kêu oppa đưa về liền, oppa nó thấy ái náy đều ăn xong nên cũng chiều theo ý của nó.

-Ừ ừ...!,anh biết rồi!.

Tea Hin vô cùng ngạt nhiên khi anh Min Hoo lạnh lùng ngày nào lại dịu dàng với cô em họ của anh như vậy, đến cả em ruột cung ko thể bằng, và anh nhớ ra một điều là vẫn chư hỏ tên của 3 người họ, mới chợt mở miệng...


-Ơ khoang! xin hỏi tôn danh quý tánh của các vị?
 
Chương 5:

-Cậu máy tuổi?. nó nhìn Tae Hin mà hỏi.


-Ơ 16 tuổi!. ngơ ngác trước câu hỏi của nó mà miệng vận thốt lên câu trả lời.

-Vậy sau này cậu gọi tôi là chị!, ok!.

Bước ra về với sự thẩn thờ của Tae Hin, nhưng anh cũng dần hiểu ra là nó đang nói gì, nó ko thích nói tên cho anh biết thì anh cũng ko nên nói nhiều!, nhưng anh phải gọi nó là chị thật sao?. Chiếc xe dừng lại tại một ngôi villa màu trắng, xung quanh trồng rất nhiều cây, vô cùng hợp gu của nó, vừa ý với ngôi villa mà oppa nó mua nên nhanh chóng bắng vào nhà, chạy đại lên một căng phòng và ngủ ngay khi vừa bước lên gi.ường, dường như là nó rất mệt nên chẳng chịu thây đồ gì hết mà ngủ ngay.
08-181007.jpg


Đây villa của nó nè

Ánh nắng bắt đầu lan tỏa khắp vườn, tiếng chim hót, làm không gian thêm sinh động, thân ảnh đang ngủ mê say của nó bắt đầu cựa quạy, mắt từ từ mờ ra.
t137737.jpg

Sau một hồi nó mới bắt đấu dạy....khi đã thây đồ xong, nó bước ra khổi phòng, giờ nó đang mặt một bộ đầm trắng ngan chân, kèm theo là vài xợi dây chuyền màu trắng tròn tròn, bước xuống lầu nó ngó ngang ngó dọc chẳng thấy Danh & Nguyệt mà chỉ thấy vài người làm thôi,thì nó đi ra ngoài sân híc thở ko khí trong lành của buổi sáng, bất ngờ nó thấy một chiếc xe đạp dựng cạnh tường, mừng rỡ nhanh chóng leo lên xe mà đạp thẳng ra ngoài,đang đi nó thấy một cánh đồng bông màu trắng tuyệt đẹp, chỉ toàn màu trắng càng làm nó vui sướng, nó đoán oppa nó cố tình mua nhà gàn cánh đồng này cho nó vui.


-Hi!, Thanks nha oppa!. mải mê ngắm cảnh mà ko để ý là Từ xa xa có một người con trai đang nhìn nó, trên cổ có đeo một máy anh, vì ko thể cưỡng lại vẻ đẹp mà nó thể hiện bây giờ nên đã lén chụp vài tấm.

t137738.jpg
 
_Lee Min Woo(nam) : 17t, em trai của anh Lee Min Hoo, rất đẹp trai, thích chụp ảnh, chơi piano tuyệt đỉnh.
ngoton364325.jpg


-Có thể cho tôi chụp vài tấm ko?. anh bước lại gần nó lêng tiếng mặt nở một nụ cười nhẹ nhưng cực quyến rũ nhìn theo bóng người đang ngồi trên chiếc xe đạp màu trắng kia (T/g: chỉ thấy được từ phía sau!, ko biết mặt mà đòi chụp hình!, bó tay!)


Nó nghe có người lên tiếng nên giật mình quay lại, trước mặt nó là người con trai có khuôn mặt cực baby nhìn mình, nó ngó, cứ ngó!, ko làm gì cả mà cứ nhìn người con trai đó(T/g: ko phải nó mê trai đâu nha!, nó chỉ thấy lạ khi người đó gọi nó thôi). Bây giờ anh mới thấy rõ khuôn mặt của nó, ngơ ngác trước vẻ đẹp như thiên sứ kia, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng ngàn năm, khí chất tỏa ra từ người nó như một nữ hoàng, làm anh tò mò về người con gái đang đứng trước mặt mình. Thấy nó cứ nhìn anh hoài nên anh cũng hơi ngượng, lần đầu tiên anh thấy ngượng khi đứng trước một cô gái, nó mang cho anh một cảm giác rất mới lạ, ko hề giống như nhũng cô gái quanh anh.

-Có chuyện gì?. Hai người cứ nhìn nhau mà ko nói lời nào nên nó mới lên tiếng phá vỡ ko gian yên tỉnh đó mà hỏi anh.

-Ơ ko có gì!, chỉ là...

-Chỉ là...?

-Chỉ là tôi muốn nhờ cô một chuyện!

-Chuyện gì?

-Là cô có thể làm người mẩu cho tôi chụp một chút ko?, chỉ vài tấm chụp với cánh đồng hoa trắng này thôi!, được ko?

-Ùm....Được chứ!, nhưng phải cho tôi vài tấm nha!. Nghe anh nhờ mình làm người mẫu chụp với cánh đồng hoa thì thích vô cùng, lúc mới tới đây nó đã tiết lên tiết xuống vì ko đem máy ảnh giờ có người chụp giúp ngu gì ko chụp chứ!.

-Ok!

................

Hai thân ảnh đang dựa lưng vào gốc cây cạnh cánh đồng một cách mệt mỏi vô cùng, nói chụp vài tấm vậy mà chụp đến hết bin luôn ko mệt mới lạ.

-Này anh có mệt ko?. Nó thở dóc mệt mỏi mà hỏi người bên cạnh.

-Mệt chứ!.

-Này chừng nào mới có ảnh?. Nó hỏi

-Ừm nhanh lắm!, ngày mai là có rồi!. nghe nó hỏi anh biết nó rất nôn lấy ảnh. Mà cũng đúng thôi ai chụp ảnh mà ko nôn lấy ảnh chứ!

-Nhanh vậy sao!, mà cũng tốt, ngày mai nhất định phải đưa cho tôi đó!.

-Tất nhiên ngày mai cứ gặp tại đây!, tôi sẻ đưa!, à mà chúng ta cứ xưng hô như vậy sao!?, tôi tên Lee Min Woo!, còn cô!, cô tên gì?. nói một hồi anh mới nhớ là chưa biết tên nó nên xưng tên trước rồi mới hỏi.

Lee Min Woo?, sao tên này giống giống tên oppa quá ta!, chắc là trùng hợp thôi, trên đời này chuyện trùng hợp đâu có ích.

-Giống?, giống gì?. nghe nó lầm bầm mà anh thắc mắc hỏi liền nó.

-À ko!, ko có gì!, chỉ là tên anh hơi giống với tên của oppa thôi mà!, ko có gì quan trọng hết!

-Oppa?, anh ruột?.

-Ko!, anh họ thôi!, à còn nữa tôi tên... Lee Tara!(T/g: sao lấy họ của người ta vậy!. Nó: họ của người ta!, ai?. T/g: thì ánh đang ngồi kế bên ấy!. Nó: ko dám đâu nhá tui lấy họ của oppa ý, lầm rồi bà ơi!!!. T/g: ý ờ tui quên!, hihi...)

Lee Tara! cũng họ Lee sao giống mình quá.

-Thôi tui về!, đi lâu lắm rồi đấy. Nó đứng dậy mang đôi giầy đặt kế bên vào rồi bước lại gần chiếc xe đạp ko quên quay đầu lại chào anh.

Nhìn theo bóng chiếc xe mà có chút luyến tiết, cầm trên tay chiếc máy ảnh rồi đi thẳng về nhà. Anh nghĩ: tại sao anh lại có cảm giác nuối tiết đến vậy, chưa bao giờ có cảm giác này!, là cảm giác gì đây?
 
Chương 6:

Nó về đến nhà thì
đi thẳng vào nhà tắm thây đồ, lần này nó chọn một loại trang phục cực kì độc đáo dám chắc ko ai có, những bộ trang phục ơ Nam Phong gia mà mặt tại đây thì ko khác gì một tiên nữ, đẹp như một vị thần.Nó bước xuống lầu, trước sự sững sốt của các người làm, dù họ biết những ánh mắt ngưỡng mộ mà họ dành cho nó thì ko thể nào tả nổi, nhưng bây giờ nó ko khác gì một tiên nữ, một tiên nữ ko ai sánh bằng.

chinese_girl_painting60.jpg

Các bạn chú ý: sau này mình sẻ dùng hình này!
MatCuoi (38).gif


-Tôi đi chơi!, nếu hai đứa kia có hỏi thì nói vậy(T/g:ý là Danh & Nguyệt đó). Nó nhắn lại cho những người hầu có mặt tại đó, giọng lãnh khóc vô cùng. Đi thẳng ra cửa, thân hình cao mãnh mai của nó cộng thêm bộ vấy trắng dài thước tha đu đưa trong gió, mái tóc nhịp nhàn cũng uốn mình theo.

Nó ko đi xe mà đi bộ ra đường để đón taxi và chính vì vậy nó đã làm náo động cả khu vực nơi đó, hầu hết tất cả mọi người đều dỏi theo từng cử chỉ của nó, người ngày càng đông, đông hơn cả khi bắt gặp một minh tinh trên đường, nó bực, nó ko hề thích như vậy liền đón ngay taxi đi về phía trường Ireland.

-Đến Ireland!. Nó nhìn bác tài xế nói, chiếc xe từ từ lăng bánh tiến thẳng về phía ngôi trường nổi tiếng ko chỉ nhất nước mà là nhất khu vực các nước gần xa.

dh7.jpg


Sừng sững trước mặt nó là một ngôi trường khổng lồ, với hàng chữ Ireland to đùng trước cổng, đủ biết ngôi trường này có uy thế như thế nào, một con người bình thường thì ko bao giờ học được học ở nơi này(T/g: nó đọc trên mạng). ở đây tụ hợp tấc cả các tiểu thư, công tử Vampire trên thế giới, và cũng là trường học duy nhất dành riêng cho Vampire(oppa kể).

-Đúng là trường quý tộc có khác, ko biết cuộc sống khi ở trường của họ là như thế nào nhỉ?. Nó!, từ lúc ra đời tới giờ chưa biết đến hai từ "đi học" là như thế nào, vì nó ko thích đi nên nó được học tại nhà, và những kiến thức nó học là tầm cỡ thế giới, đối với nó các môn học cho dù khó tới đâu thì chỉ cần qua tay nó một lần là ok ngay.

Giời trường học vô cùng vắng lặng vì tất cả đang ở trong lớp ngồi ôm quyển sánh, cổng trường cũng đã đóng, nó nghĩ vào bằng đường chính ko được thì phải vào bằng cách khác thôi, nó lại gần bức tường đá cao chót vót, thân hình từ từ nhất lên bay vụt lên trên và dừng ngay trên một cái cây to cao xác tường, nó vừa ngồi lên thì....

Reng.....Reng....!. Tiếng chuông reo lên, thấp thoáng ngôi trường đã đầy ấp tiếng cười đùa, sân trường đông kín như những đàn kiến. Từ xa xa có chiếc xe màu đen đang tiến tới với tốc độ nhanh, cổng trường từ từ mở.

-Áaaaaaa!!!!. ngài Kang Yun tới rồi!. các học viên la lên khi thấy hai chiếc xe ấy tới, và tự động tách ra thành hai hàng. Thân ảnh người con trai từ từ bước ra cùng một cô gái làm ko gian đang nhộn nhịp liền im phăng phắc.

Là học sinh sao!, nhưng sao giờ này mới vô!, mà bọn họ có cần la lớn đến thế ko, nhức cả tai!.

 
Chương 7:

Kang Yun(nam chính): đã giới thiệu ở trang đầu.

72a067252c873e284c088dbe.jpg



Hwang Tea Hin:
%5Bwallcoo%5D_book_cover_man_b558.jpg



Kim Ha Rum(nữ): 17t đẹp nhưng ko bằng nó, ngoài mặt rất hiền nhưng lòng lại ác vô cùng, là bạn thân của Kang Yun, thích Min Woo.
4dbfc2de_6dd11667_2010111162520.jpg



Na Chin Hong(nữ): 17t, rất dễ thương, sau này là bạn của nó.

wol_error.gif
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 800x600 và size là 43KB
chinese_girl_painting23-1.jpg



Là học sinh sao?, nhưng sao giờ nào mới vô, mà bọn họ có cần la lên vậy ko chứ!, làm giật mình!. Nó nhăn mặt khó chịu khi thấy các học sinh la toán lên.

Hai thân anh từ từ đi vào, và người con trai ấy chính là Yun, kế bên là Ha Rum, cô vui vẻ đi sát bên Yun mặt luôn nỡ nụ cười tỏ ra hết sức là thân mật, khiến các nữ sinh phải ghen tức.

-Hức!, Kim Ha Rum cô ta là cái thá gì chứ, chỉ toàn dựa lưng ngài Yun thôi!, cô ta cũng chỉ là một vampire cấp thường thôi. Nữ sinh A thì thầm với nữ sinh B.

-Đúng vậy!, cô ta cũng có đẹp mấy đâu. Nư sinh B trả lời.

Hai người đi tới đâu thì các học sinh đều tỏa ra thành hai hàng nhường lối, bỗng có một học sinh nữ do bị lấn khi tỏa ra nên té nhào trước lối đi của hai người, phần đầu gối bị xướt rớm ít máu, thấy vậy bọn họ ko những ko đỡi cô dậy mà còn chữ tới tấp, Yun thấy vậy mà ko hề quan tâm.

-Tránh ra!. Anh lạnh lùng nói làm cô bé đó sợ run người, ko đứng dậy được, càng làm anh tức giận, cái Ha Rum thấy vậy liền gọi người lại lôi cô bé ra. Nó từ xa thấy được cảnh này mà cảm khinh hai người.

-Chật!, chật!, từ trước tới giờ máy cảnh này mình chỉ nghe qua chứ chưa được thấy, họ hóng hách thật, dù gì cũng là đồng loại mà!, tội nghiệp cô bạn kia qua!, mình có nên giúp ko nhỉ?. Nó ngồi than thởi suy nghĩ coi có nên ra tay ko.

Vừa nói xong nó tiện tay ngắt một chiếc lá phi thẳng về phía cái Ha Rum đang chỉ tay vào cô bé tội nghiệp kia, chiếc lá lao thắng với tóc độ chóng mặc, từ một chiếc lá mảnh mai lại trở thành một thứ vô cùng sắt bén có thể lấy đi tính mạng của một người. Nó xướt ngan qua tay cái Ha Rum một đường làm máu chảy ra rất nhiều, Yun và tất thẩy các HS đang có mặt đều giật mình, còn cái Ha Rum thì ôm tay mà la.

-AI?. Yun quay đầu sang hướng chiếc lá bay ra, dùng bản năng của vampire quan sát nhưng vẫn ko thể tìm ra vì nó ko phải là vampire và với khả năng của nó muốn làm cho người khác ko thấy là chuyện dễ(Thuật che mắt), nó cười lạnh nhìn thân ảnh Yun.

Từ trong có một người chạy ra lên tiếng gọi Yun từ xa, Yun nghe tiếng gọi liền giật mình quay lại và người con trai đó là Tea Hin đàn em của anh. Nó thấy Yun đã quay đi thì hiện hình lại, bay thẳng về phía cô gái đang ngồi đáng thương kia.
 
(tiếp)

Nó bay thẳng về phía cô gái mà nó cho là đáng thường kia, Tea Hin đang chạy từ xa mà lại thấy một cái bóng trắng đang bay về phía Yun nên ngừng lại ngay, Nó lướt qua tất cả mọi người rât nhanh nên mọi người chỉ thấy thấp thoáng cái bóng trắng chứ ko hề thấy được mặt, hay thân hình trọn vẹn của cái bóng đó, Yun cũng vậy ko thể nào thấy cho đến khi nó dừng lại ngay chỗ cô bé ấy, nó khụy hai đầu gối xuống đặt tay lên người cô mà nói.


-Ko sao chứ!. Một giọng nói nhẹ nhàn cất tiếng và chỉ để duy nhất cô nghe, cô đơ người trước nó, cô tưởng nó là một cô tiên từ trên trời xuống để giúp cô, tất cả mọi người đều ngỡ ngàn trước sự có mặt của nó cả Yun và cái Ha Rum cũng vậy.

-Để mình đỡ bạn dậy!. Nó vừa nó vừa đỡ cô đứng dậy, giờ mọi người mới nhìn kĩ trang phục của nó mặc, rất đẹp nhưng ko hề có trên thị trường thời trang.

-Cô là ai?, khi nãy là cô làm!?. Yun bước lên vài bước nói.

-Đúng vậy!, thì sao?. Nó vẫn ko quay mặt lại mà thản nhiên trả lời câu hỏi của Yun., giọng nói còn lãnh khóc ơn cả anh, làm anh hơi rùng người, nhưng chỉ thoáng qua.

-Sao!, là cô!?, cô dám làm như vậy với tôi!?. Cái Ha Rum la lên quát vào mặt nó.

-Tại sao tôi lại ko dám chứ?, cô là gì!?. Nó tiếp tục nói với giọng lãnh khóc nói rất thản nhiên như là ko có chuyện gì quan trọng, cái Ha Rum điên tiết lên vì những lời nó nói, bước thật nhanh lại gần nó giơ tay ra định nắm tóc nó thì...

"CHÁT!!!!". Nó quay qua nắm lấy tay cái Ha Rum rồi tác thật mạnh vào mặt cô!, làm cô té nhào xuống đất, Yun thấy vậy liền lân la tiếng lại gần cô, đỡ cô dậy rồi ngước mặt lên nhìn nó, anh đơ người trước nó, mà ko chỉ anh, tất cả mọi người ở đó đều kình hoàng khi nó quay mặt lại, nhìn nó ko chớp mắt, khen nó ko hết lời, và cũng ghen tị với nó vô cùng, hơn hẳng sự ghen tị dành cho cái Ha Rum lúc nãy, ko ai tin vào mắt mình, một cô gái với đôi mắt lạnh băng vô hồn đầy sức hút và hàng mi dài cong khiến cho đôi mắt đã sâu càng sâu hơn, sống mũi cao, bờ môi anh đào đỏ như máu, làn da trắng như tuyết, khoát trên người là chiếc đầm dài màu trăng để lộ vành lưng, mái tóc dài đen xỏa tự nhiên làm tăng thêm vẽ quyến rũ cho nó, "đẹp đến từng milimet".

-Chị!!!!, lúc đó Tea Hin đã tới gần xạc định lại cho rõ và người con gái ấy chính là người hôm trước bảo nó gọi là chị.
 
(tiếp)

*Chú ý: Sau này sẻ gọi Yun= "hắn".


Nó nghe thấy tiếng Tea Hin gọi liền quay đầu lại nhìn, nhưng ko quan tâm, rồi nó dẫn cô bé đi ko hề ngó ngàn gì tới hắn và cái Ha Rum, mọi người nhìn nó mà nể phục, trong trường ko máy người có thể làm vậy với hắn.

-Cậu tên gì?. Nó vừa đi vừa hỏi cô bé.

-Mình tên Na Chin Hong!, cảm ơn cậu nha, nhưng sao cậu gan vậy!, cậu ko sợ ngài Yun sao?.(T/g: sau này mình gọi là "Hong" nha, dài quá ghi mệt!)

-Tại sao phải sợ?. Nó

-Vì ngài Yun là..... Hong ấp úng nói.

-Ko sao mình biết cậu ta là vampire!, bạn cứ nói đi!. Nó hiểu vì sao Hong ko nói nên lời nên đã chen vào nói.

-Ùm!, theo như cậu biết ngài Yun là vampire nhưng gia tộc của ngài là vampire cấp cao, được coi là quý tọc trong giới vampire nên ko ai dám đụng đến....

-Vậy là ỷ thế làm càng rồi!. Nó lên tiếng khẳng định.

-Ko!, ko chỉ gia thế là quý tộc mà ngài ấy rất giỏi, và mạnh nữa, trong trường chỉ có vài ngưởi là có gia thế và sức mạnh ngan hàng với ngài ấy thôi.

-Ùm....!. Nó nghe Hong kể một loạt mới hiểu ra nhưng trong ý nghĩ của nó hắn vẫn là người kiêu căng, hóng hách vô cùng.

Tea Hin lại gần chỗ hai người đang nói chuyện mà chen vào nói.

-Chào chị!. Anh lễ phép chào nó, ngay từ lần gập đầu tiêng là anh biết nó ko phải là người đơn giản, nên vô cùng lể phép với nó mặc dù anh ko biết chính xác tuổi của nó.

-Ùm chào!. Nó giọng lạnh lùng chào lại anh, nhưng ko lạnh bằng cách nói chuyện của nó với Yun và cái Ha Rum khi nãy.

-Sao chị đến đây?. Tea Hin nhìn nó thắc mắc hỏi, và anh cũng hới bất ngời khi thấy bộ dạng của nó hôm nay.

-Cậu ko cần biết!. Nó tiếng tục duy trùy cái giọng lạnh lùng nói.

-Ờ em chỉ hỏi thôi!. Anh bí ngay khi nó giáng cho anh một câu không thể trả lời. Tất nhiên anh ko thể rồi nó đến đây thì liên quan gì đến anh.

-Thôi được rồi cậu dẫn tôi đến phòng y tế đi!.

-Yes!. Anh dẫn nó cùng với Hong lên phòng y tế mà ko quên quay lại nhìn hắn!, anh nghĩ lần này hắn gặp khắc tinh rồi!. Bóng ba người đã khuất nhưng vẫn còn rất rất nhiều ánh mắt nhìn theo, hắn giờ đây lửa bóc đầy người, nó coi hắn ko ra gì mà còn làm hắn mất mặt nữa nên chắc chắn hắn sẻ ko tha cho nó, mọi người xung quanh thấy hắn như vậy sợ hải bỏ chạy toán loạn. Cổng trường từ từ mở, một chiếc limo màu đen đang chạy tới ngừng gần hai chỗ hai người, một thân ảnh đang bước ra, hắn và cái Ha Rum quay lại nhìn, mặt cái Ha Rum bắt đầu vui hẳng khi nhìn thấy người đó và lên tiếng nói.

wol_error.gif
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 1024x768.
romnace_book_art_painting_of_hasome_man_b751.jpg



-Woo!, Chào cậu!.

-Ùm chào!. Đúng!, anh chính là Lee Min Woo người chụp hình cho nó hồi sáng. Anh thản nhiên chào lại nhưng cũng ko để ý tới cô là mấy, bay giờ anh chỉ nhớ đến nó, anh muốn gập nó nhưng lại ko biết gì về nó chỉ biết mỗi cái tên Lee Tara.

Cô có chút buồn bã, hắn thấy vậy càng ko ưa anh, hắn và Woo là kẻ thù của nhau chỉ vì cái Ha Rum thích Woo nên hắn mới ko gây sự với Woo, nó giờ đã đưa Hong lên phòng y tế và thầm chữa lành vết thương cho cô một cách bí mật, tất nhiên Tea Hin ko hề biết. Nó cùng anh đi xuống nơi mà hắn và cái Ha Rum đang ở đó, nó ko biết là có một người mới vào nên cứ thông thả mà đi . Từ xa nó đã thấy sự xuất hiện của người thừ ba nhưng ko nhìn rõ, khi đến khoảng cách mà nó có thể nhìn thấy người đó thì...

-NÀY!, HÌNH!!!. Nó thấy Woo nhưng trong đầu cứ hiện lên mấy tấm hình hồi sáng chụp nên quên ngay tên anh mà chỉ thốt lên một chữ nhưng đủ để Woo nhận ra.



-Chào!. Nó đi thật nhanh đến chỗ Woo khiến Woo kinh ngạc khi thấy nó ở đây và còn một điều là nó giờ rất khác người, trang phục rất đặt biệt, nhưng như vậy càng tôn thêm sức hút mãnh liệt của nó.

-Tara sao cậu ở đây?. Woo

-Tìm người!. Với bộ mặt lạnh tanh nó trả lời Woo hết sức đơn giản ngắn gọn nhưng cũng đủ để người khác hiểu.

-Tìm ai?.

-Anh!.

-Hai người cứ thế mà nói làm cho hai người kế bên mặt ko được tốt cho lắm. Tea Hin thấy nó đi thì chạy theo, anh nghĩ nó ko phải người!,là người gì mà đi còn nhanh hơn anh chạy(T/g: sao biết!. Tea Hin: ủa ko phải người thiệt hả???. T/g: tất nhiên rồi!. Nó: nhiều chuyện!, biến đi!!!
MatCuoi (15).gif
) lại gần bốn thân ảnh thì anh thấy hắn và cái Ha Rum mặt tối đen vô cùng, còn nó và Woo thì tươi tĩnh vô cùng, bốn khuôn mặc trái ngược hoàn toàn, anh biết cái Ha Rum thích Woo nhưng hắn thì liên quan gì sao.


-Anh Woo!. Tea Hin nhảy vào cắt ngan cuộc nói chuyện của nó và Woo.

-Chào!. Woo.

-Chị!, thì ra chị đến đây để tìm anh Woo à!.

-Cái gì?, tôi ko tìm Woo!. Giật mình khi nghe Tea Hin nói thì lên tiếng đính chính lại.

-Sao!, ko phải?. Tea Hin ngạc nhiên nhìn nó hỏi.

-Tôi đâu có quan hệ gì với Woo đâu mà tìm!.

-Đúng vậy, chúng tôi mới biết nhau khi sáng thôi!. Woo lên tiếng xác định lại sự hiểu lầm của Tea Hin.

-CÁI GÌ????. chị nói là mới quen anh Woo hồi sáng thôi!, nhưng, nhưng...

-Này Tea Hin!, cô ta là chị ruột cậu à?!. Cái Ha Rum chen ngay vào làm Tea Hin ko kịp nói, nhìn nó với ánh mắt căm ghét nói.

-Ko!.

-Vậy cậu với cô ta là họ hàng?. Cô nói với Tea Hin thái độ tra hỏi vô cùng.

-Ko!.

-Vậy tại sao cậu gọi cô ta là chị?!.

-Vì chị ấy bảo vậy!. Một câu trả lới hết sức nai tơ thốt ra từ miệng anh làm cho hắn, Woo Và người đang lên mặt hỏi mình vô cùng ngạc nhiên, nhìn nó chằm chằm.

-Sao cậu ngốc quá vậy!, người ta nói gì thì làm cái đó sao!. Cái Ha Rum chỉ tay vào mặt Tea Hin mà chử.

-Im đi!!. Nó ko chịu nổi cái thái độ mà Ha Rum nói với Tea Hin thì lên tiếng.

-Cái gì?, cô dám nói tôi như vậy sao!.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 9:

-Cái gì?, cố dám nói tôi như vậy sao!.


-Tại sao tôi lại ko thể nói?, nói vậy là quá hậu đãi cô rồi!. Nó lãnh khóc, uy nghiêm, nhìn thắng vào mặt cái Ha Rum, làm cô có chút sợ.

-Cô đừng tưởng tôi ko làm gì cô là cô lên mặt với tôi!, tôi nói cho mà biết, cô mà đụng tới tôi thì sẻ khó sống đấy!. Ha Rum ko kiềm chế được tức giận lên tiếng hăm he nó dữ dội. Hắn, Woo và Tea Hin có chút bất ngờ về cô, thái độ của cô khác hẳn mọi khi.

-Vậy cô sẻ làm gì tôi?, với khả năng của cô hay nhờ cậy người nào. Nó thản nhiên khi nghe những lời Ha Rum nói, nhìn cô mà nói với giọng vô cùng thách thức.

-Cô dám....! -Im đi!!, cô chỉ là một vampire cấp thường mà dám nói những lời xem thường một vampire cấp cao, nếu truyện này mà truyền tới tai người của Bạch Lâm thì cả đất cũng ko có mà chôn đâu!, cô nghĩ là cô dựa hơi một vampire cấp cao thì sẻ thành vampire cấp cao sao?, cô chỉ là một vampire cấp thường thôi!. Tức giận quá mức Ha Rum lên tiếng thì bị nó chặn ngay và nói với cô một giọng lãnh khóc đến cực độ, khiến cô dường như bị đống băng, vậy mà còn nghe những lời nó nói khiến cô sợ ra mặt. Nó thốt ra một trào lý thuyết nhìn cô rôi quay sang nhìn hắn có ý châm chọc nói.

Hắn, Woo và cả Tea Hin ko thể ra mặt giúp cái Ha Rum được bởi vì những lời nó nói vô cùng chính xác, một vampire cấp trung còn ko thể nói chuyện thể nói như vậy với Tea Hin mà cô lại là một vampire cấp thường thì đi chung cũng ko có tư cách ờ đó mà nói như vậy. Nhưng ba người thắc mắc tại sao nó biết rõ luật của giới vampire như vậy, ba người chắc chắn rằng nó ko phải vampire, một con người biết được sự tồn tại của vampire đã khó vậy mà nó lại biết chính xác cả luật của giới vampire nữa, sự thắc mắc liên tục ập đến ba người, sự xuất hiện của nó có ảnh hưởng tới thế giới vampire ko?, nó thật sự là ai?. Mọi người cứ thắc mắc mà ko hề để ý tới cái Ha Rum, cô giờ toàn thân run cầm cập, miệng ko nói nên lời, mặt tái xanh ko còn một giọt máu.

-Hazzzz!!!!, Ko cần nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy chứ, tôi chỉ nói thôi chứ có làm đâu!. Còn Tea Hin cậu biết phòng oppa ở đâu ko?. Nó thở dài nói phá tan cái ko khí đó rồi quay sang Tea Hin hỏi.

-Dạ biết!, để em dẫn chị đi!

-Ùm!. Woo!, ngày mai nhất định phải đưa tôi đó!.

-Ùm!

Nó vừa nhất chân lên được vài bước thì thấy hắn nhìn, nó tiếng lại gần chỗ anh, kê đôi môi nhỏ nhắn áp sát tai hắn thì thầm làm hắn và cả ba người kia giật thốt....

-Đừng nhìn tôi! ba từ duy nhất thốt ra vô cùng nhỏ nhẹ, lãnh đạm đến chết người.

-Lần sau đừng để tôi bắt gặp cảnh tượng ngày hôm nay, nếu ko thì chính tay tôi sẻ tiễn cô đi hầu diêm vươn chứ ko cần đợi cái hội đồng vô bổ ấy đâu!. Nó nhấn mạnh từng chữ, lới nói thì châm chích vào cái hội đồng mà nó cho là vô bổ. Nghe nó nói mà làm cả bốn người phải kinh, nó ko những ko sợ khi nghe đến hội đồng Bạch Lâm mà lại còn có thể châm chích một cách công khai như vậy, thật ra nó là ai?, có thật nó là con người ko?
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 10

Thân ảnh của nó và Tea Hin khuất dần, chỉ còn Woo, hắn và cái Ha Rum. Woo vẽ mặt luyến tiết nhìn theo như ko muốn rời, nhưng dù sao thì ngày mai là anh lại gặp được nó rồi. Chỉ có hắn, mới gặp một lần, lại trong hoàn cảnh ko hề lãng mạn như các phim tình yêu hay tiểu thuyết ngôn tình gì mà lại làm cho hắn cảm thấy nuối tiết muôn vàng. Sự nuối tiết thì tràng trề ở hai anh trong khi cái Ha Rum lại vô cùng mừng rỡ vì thoát khỏi nó, nó như khắc tinh ngàn năm của cô, mà ko!, phải là khắc tinh của những vampire kiêu căng mới đúng.


-Chị!, sao chị đi gây với anh Yun và chị Ha Rum làm gì?!. Trên đường lên phòng oppa nó, Tea Hin ko ngừng thắc mắc muốn hỏi nó nhưng ko dám bới vì khi nãy anh đã chứng kiến hết toàn bộ cách nó trừng trị cái Ha Rum, lúc mới gặp anh đã có vài kiên nễ nó, còn bây giời thì đã phục nó sát đất, hít một hơi thật sâu, lấy cam đảm, anh mạo mụi hỏi nó và mong muốn của anh là nó ko làm gì anh.

-Cậu cũng biết nguyên nhân rồi còn hỏi tôi làm gì!. Nó vẫn thong thả bước đi trả lời anh một cách ngọt xớt.

-Chị ko sợ anh Yun sao?.

-Hôm nay tôi đã nghe câu này hai lần rồi đấy!, tại sao tôi phải sợ hắn?

-Vậy có nghĩa là chị đã nghe cô gái khi nãy nói rồi!, chị thật sự ko sợ anh Yun và gia tộc anh ấy sao?, hay là chị còn chưa biết rõ về anh ấy và gia tộc anh ấy?!

-Ừ!, tôi chỉ biết hắn ta là người có sức mạnh hơn các vampire khác,và gia tộc có thế lực lớn!. Nó kể lại tất cả những gì nó nghe được từ Hong cho Tea Hin nghe.

-Đúng vậy!, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, thứ nhất anh ấy là một trong nhưng người có sức mạnh cao nhất ở Bạch đạo!, ngay cả những người ở hội đồng Bạch Lâm cũng ko bằng. Và thứ hai là gia tộc anh ấy là quý tộc trong các gia tộc có đẳng cấp cao....!. Tea Hin kể một lèo cho nó nghe nhưng như thế cũng ko làm nó lung lấy cái ý nghĩ khinh hắn, xem thường hắn với việc khi nãy hắn đã làm với Hong.

-Vậy sao!, Hừ!!.


_(Nguồn gốc và lịch sử của Nam Phong gia)_

Một viên đá hàng nghìn năm hấp thụ tinh hoa của trời đất, một sức mạnh to lớn ẩn chứa trong nó, chỉ người có duyên tiền định với nó mới sở hữu được nó, và người đó chính là Nam Phong Tuyết, bà cố của nó, lúc đó bà nó là một vị thiên thần bí ẩn, sống ở một vùng đảo rộng lớn, ko ai đặt chân tới(Nam Phong gia hiện giờ).

Từ khi được viên đá hổ trợ, bà có thêm một đôi cánh. có nghĩa là viên đá đã giúp bà phát huy hết tiền năng đích thực của mình. Bà cùng bốn người là tổ tiên của Tây Môn gia(vampire), Tư Đồ gia(vampire), Đông Phương gia(vampire) và Mộ Dung gia(vampire) làm chấn động thế giới vampire, cũng là nhưng người ngăn chặn sự giao chiến của Hắc đạo và Bạch đạo, ko phải bằng cách thương lượng với nhau mà là hai bên bị bà và bốn người đánh tan tác, ko thể ko khuất phục đành ngưng giao chiến. Năm người về lại hòn đảo của bà xây lên Nam Phong gia, từ đó hắc đạo khi nghe đến tên của năm gia tộc thì sợ đến phát khiếp và trở thành gia tộc huyền thoại.

Gia tộc Nam Phong bây giờ ở thế giới con người thì ko ai biết đến, nhưng ở thế giới vampire thì ai cũng biết đến, Tứ Đại hộ pháp sẻ thây Nam Phong gia cai quản các ngành kinh doanh khác nhau.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 11

"Cốc...cốc...!!!".

-Vào đi!. tiếng oppa nó vang lên.

-Chào anh Min Hoo!.

-Tea Hin là cậu à!. Anh ngồi trên ghế sofa cấm cuối vào tờ văn án miệng thì lên tiếng nhưng mắt ko hề ngước lên nhìn nên anh ko thấy nó.

Tea Hin cứ thế mà tiếng lại ghế sofa, còn nó đi sau anh nhưng hướng đi của nó ko phải là ghế sofa mà là cái ghế to ngay cái bàn làm việc, ban đầu Tea Hin thấy vậy hơi bất ngờ nhưng anh nghĩ lại nó là em họ của anh Min Hoo nên khuôn mặt anh trở lại bình thường, nó ngồi vào cái ghế đó một cách nhẹ nhàn, thản nhiên, rồi quay ghế lại mặt hướng ra phía cửa sổ ko hề lên tiếng, nó muốn tao bất ngờ cho oppa thì phải.

-Cậu có việc gì vậy?. Oppa nó lên tiếng hỏi Tea Hin làm anh giật bắn người.

-Ờ...!...thì...!...ko có gì...chỉ là...!. Tea Hin lấp bấp trả lời anh làm anh có chút nghi ngờ ngước mặt lên nhìn Tea Hin.

-Phải có việc mới được tìm sao?. Tiếng của nó vang lên cứu nguy cho Tea Hin. Hoo giật mình quay đầu về phía cái ghế của mình. Cái ghế bắt đầu di chuyển, từ từ quay lại...

-Tiểu Bạch!, em làm gì ở đây?. Anh ngac nhiên khi thấy nó liền lên tiếng hỏi nó.

-Tìm anh!. Một câu trả lời hết sức ngắn gọn nhưng cũng thễ hiện hết đầy đủ nội dung câu trả lời.

-Sao vậy!, ko đi chơi đi!, tìm anh làm gì?.

-Ko có gì!, chỉ tìm thôi!.

-Chị!, em về lớp nha!. Tea Hin thấy mình đã hết nhiệm vụ nên lên tên tiếng xin về lớp(T/g: cái anh Tea Hin này sao mà hiền quá vậy trời
MatCuoi (12).gif
)


-Ừ cậu về đi!. Nó.

-Chào anh!. Tea Hin tiến về phía cánh cửa ko quên quay đầu lại chào anh một cái, thân anh Tea Hin khuất sau cánh cửa.

-Oppa!, Tea Hin là vampire cấp cao mà hiền quá ha!. Nó ko thể ko thừa nhận cái tình tình hiền như phật của Tea Hin nên hỏi oppa nó.

-Ừm!, cho nên cậu ta mới được nhiều nữ sinh hâm mộ!.

-Ờ mà Tiểu Bạch này!. oppa nó bất ngờ lên tiếng.

-Sao?.

-Em muốn đi học ko?.


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 12

-Ko đi!


-Sao vậy?, em ko muốn biết đi học là thế nào hả!.

-Có bao giờ oppa thấy em thích đi học ko?, trước đây em đã ko muốn đi học, phải chứng kiến mấy cô tiểu thư cứ ổg ẹo qua lại trước máy tên côg tử bột thì đã ko muốn đi rồi!. Nó đem những gì mình thấy ra nói một loạt cho oppa nó nghe, làm anh hơi bất ngờ, từ trước tới giờ nó có quan tâm tới mấy chuyện này đâu, mà làm sao nó biết được trong khi nó có bao giờ đi học đâu.

-Sao em biết?. oppa nhìn nó chầm chầm hỏi.

-Mới thấy!.

-Mới thấy?, ai?.

-Thì hs trường oppa đó!.

-Hs trường anh?!, vây lại đi gây chuyện nữa phải ko!.

-Gây chuyện gì chứ!, chỉ là đậy mấy người đó một bài học thôi, mà họ đáng bị như vậy mà!.

-Ùm...., vậy thì em đi học đi!.

-Oppa!, em đã nói là ko đi mà!, sao anh cứ nhắc hoài!.

-Thì em nói là ko thích những hs trog trườg!, nếu em đi học, em có thể dễ dàng trừng trị bọn họ, em cứ nghĩ là mình đi chơi, chứ ko phải đi học!. Anh nghĩ ra được một cái cớ vô cùng hoàn mĩ để dụ nó đi học.

-Oppa!, em biết anh đang dụ em!, nhưng ko sao!, thời gian em ở đây rất dài nên lấy việc này làm trò tiêu khiểng thì sẻ vui hơn là ở nhà.

-Ok!, vậy là em đồng ý rồi!.

-Khoan!, ko dễ dàng vậy đâu, em sẻ ko mặc đồng phục!.

-Biết rồi!, biết rồi!, ko mặc đồng phục là được chứ gì!, em ko muốn mặc thì ai cảng nổi chứ.

-Thôi em đi chơi đây, ko nói chuyện với oppa nữa!.
 
×
Quay lại
Top Bottom