- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Nếu có Trang ở đây, Phong sẽ cho Trang gặp một người bạn mà chắc chắn Trang sẽ yêu.
Lang thang khắp Hà Nội đón cho được đợt gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, nó thấy thật buồn cười. Nhìn dòng người ngược xuôi chen chân trên mỗi ngả đường, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng nó nhàn rỗi và thừa thời gian. Nó là dân văn và đôi khi vẫn tự thưởng cho mình những phút giây lãng mạn hơi thái quá như thế, có quái dị không nhỉ? Chắc là không rồi, vì nó vẫn còn có một cái đầu để suy nghĩ về cuộc sống này. Vậy mà nó đã hai mươi tuổi rồi. Hai mươi tuổi, đã là một phần ba? Hay một phần tư đời người? nó không biết nữa, chỉ thấy mình thật nhỏ bé. Nó đã có những gì nhỉ? Cũng chẳng nhiều, một tấm vé vào đại học, một vài thứ nhỏ nhặt thể hiện niềm đam mê văn chương, một thứ nó vẫn gọi là tình yêu và một cuộc sống không tẻ nhạt. Đã đủ chưa? Nó không hiểu cái đích mà chính nó muốn vươn tới ra sao nữa, chỉ thấy đôi chân vẫn bước trên con đường nó chọn.
Gió lạnh ùa về như đã hẹn, nó thấy lòng mình thật thanh thản và bình yên, cái cảm giác mà đã một năm rồi nó mới lại có được, từ ngày Phong đi.
TRÁI TIM CHẤM BI HỒNG
- Grừ, lạnh quá! Phong nói qua hàm răng đánh vào nhau lập cập
- Cái gì? Đi bên em mà anh dám kêu lạnh hử? anh phải nói rằng dù ngoài trời có giá lạnh tới mức nào thì anh cũng luôn cảm thấy ấm áp vô cùng, vì anh luôn có em đi bên và yêu anh bằng một trái tim chấm bi hồng, như thế mới lãng mạn chứ? Trời ạ! Trang ca cẩm.
- Hic, ừ, đúng rồi, anh thấy nóng dần lên bằng niềm tin rồi đây. Bây giờ đã là 23h37’, liệu mình có nên trú vào đâu đó ít gió hơn không em nhỉ?
- Không được, vào chỗ không có gió thì còn gì là thú vị nữa, chúng ta đang đi đón gió cơ mà, gió mùa tới mang theo một trái tim chấm bi trong suốt đấy, anh ngốc quá!
- Nhưng anh e rằng người bạn của em sẽ làm chúng ta cảm lạnh mất.
- Cố lên anh yêu, sắp hết đêm rồi mà.
- Hả??? Mẹ ơi! Hết đêm ??? Anh tưởng chúng ta đã thống nhất là 12h sẽ kết thúc buổi đón người bạn gió có trái tim chấm bi trong suốt của em?
- Em thay đổi quyết định rồi.
- Anh sợ mai em ốm không đi học được mất.
- Không sao đâu anh, bạn em không làm em ốm đâu. Ôi! Em yêu anh quá, yêu bằng một trái tim chấm bi hồng anh ạ!
Chiếc mũ hai tai dài chấm bi hồng lúc lắc trong gió, Phong mỉm cười lắc đầu nhìn Trang cười, tiếng cười trong veo như những chấm bi trong trái tim của gió mà cô bé thường tưởng tượng. Phong chỉ mong sao Trang giữ được vẹn nguyên tiếng cười ấy qua tất cả những thử thách trên con đường cô bé chọn…
NỖI NHỚ
“Người nào theo con đường văn chương sẽ đa mang và trăn trở nhiều lắm, có thể còn suốt đời mang ám ảnh”. Nó vẫn nhớ mãi cái lần cô giáo dậy văn đã viết vào trong cuốn sổ lưu bút trước ngày ra trường. Có lẽ cô nói đúng, nên đã một năm rồi, nó vẫn lang thang khắp mọi nẻo đường, tìm mãi cơn gió mùa đông bắc đầu tiên và cái cảm giác được bên anh như xưa ấy. Một năm rồi, nó đã tìm thấy gió mùa, nhưng không có anh.
Ở trong ấy mùa đông cũng có nắng vàng, nhưng không có gió mùa như lúc này, nó biết điều đó nên hiểu rằng, chỉ mình nó tìm thấy cảm giác của ngày hôm ấy, còn anh thì không, có thiệt thòi quá cho anh không nhỉ? Hay anh còn cảm thấy may mắn vì có lí do để thôi nhớ. Nó không biết nữa, có thể, rồi tất cả sẽ còn được nhớ tới với cụm từ “ngày xưa”, ừ nhỉ, ngày xưa mình yêu nhau, thế còn bây giờ? Nó im lặng, chợt thấy lòng mình trống trải, cảm giác bình yên vụt tan. Anh có thôi nhớ?
Nó giữ cho mình một điều cũ kĩ cố hữu: viết thư tay. Chưa bao giờ Phong nhận được một bức thư qua mail của nó từ ngày hai đứa yêu nhau. “Viết bằng tay thì chỉ cần qua nét chữ anh cũng biết được em có đang nhớ anh không”. Nó viện lí do ấy để mỗi lần Phong bảo viết mail cho tiện lại đỡ tốn thời gian mà cãi. Mặc dù hồi ấy nhà hai đứa chỉ cách nhau 4km, nó bảo ai bắt yêu dân văn làm chi cho khổ, anh cười hiền khô, “anh tình nguyện khổ mà”. Bây giờ thì cách nhau gần một nghìn cây số rồi, nhưng chẳng còn ai nhận được thư của ai nữa. Nó lôi trong ngăn tủ ra một chồng thư và đếm “một, hai, ba…169”, 169 bức thư chưa hề gửi, nó đã chăm chỉ viết thư cho anh trong suốt một năm qua, rồi để đó, đây là lần thứ hai chạm tay vào. Để làm gì thì chính nó cũng không trả lời nổi, có thể, nó sợ đánh mất những thói quen như khi gần anh, khi ấy, người ta dễ dàng quên, còn nó, nó sống với những niềm nhớ và nỗi ám ảnh, nó không muốn quên.
NGÀY NẮNG VÀNG.
Ngoài ấy gió mùa lại về, và Phong biết, lại có người lang thang dọc những con phố dài đón người bạn có trái tim chấm bi trong suốt. Đêm nay Phong thức sau một ngày nắng vàng để có một người không cảm thấy cô đơn.
Quên có phải là điều dễ nhất người ta có thể làm không nhỉ? Quên một người, một kỉ niệm, một thói quen và một cảm giác? “Dễ lắm, chỉ cần thôi nhớ không à!” Anh bạn miền Nam vô tư nói với Phong như vậy, nhưng thôi nhớ, với Phong còn khó hơn, nghĩa là không thể quên được rồi. Không hẳn vậy, điều quan trọng là Phong không muốn quên, không cho phép mình được quên. Chỉ cần Phong quên, sẽ có một cô bé ngồi khóc nhè từ 9h tối tới 4h sáng hôm sau, còn trái tim Phong sẽ khóc cả cuộc đời. Mà Phong thì đã học được rằng, nhất định không được làm những người yêu thương của mình phải khóc, từ sau kì thi đại học lần thứ hai.
Phong chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trượt đại học. Giải nhất kì thi học sinh giỏi toán toàn thành phố có phải là tờ giấy đảm bảo cho một vé vào đại học không nhỉ? Chắc chắn rồi, ai đó có thể trượt đại học, nhưng không phải là Phong. Cậu tự tin đăng kí những trường top trên của cả nước để nuôi một ước mơ du học bằng học bổng. Nhưng ước mơ gãy cánh khi Phong trượt, thiếu tới ba điểm, giải nhất thành phố chẳng nói lên điều gì. Cánh cửa giảng đường lần thứ hai đóng sập khi trường đột ngột hạ chỉ tiêu, những người yêu thương Phong khóc, trước khi Phong kịp buồn. Trang cầm cây kẹo bông đứng trước cửa phòng Phong khóc từ 9h tối tới 4h sáng vì Phong không chịu mở cửa, mệt quá ngủ gục trên sàn. Phong vượt gần một nghìn cây số đi nộp hồ sơ và học nguyện vọng hai, không một lời tạm biệt.
HÀNH TRÌNH
Chú soát vé mỉm cười nhìn nó khệ nệ ôm khư khư hai chiếc hộp chấm bi thắt nơ hồng, nháy mắt mỉm cười. Khi mười chín tuổi người ta có thể vượt một nghìn cây số, mang tặng ai đó 169 bức thư tay, một trái tim chấm bi trong suốt và KHÔNG ĐỂ TUỘT MẤT MỘT CƠ HỘI.
Con tàu lăn bánh, chuyến hành trình tìm lại tình yêu và niềm nhớ vút đi, gọi về giấc mơ tay trong tay giữa đêm đông lạnh giá, về một bóng hình chưa thôi ám ảnh. Chuyến hành trình mở lòng và khao khát tìm lại yêu thương, khao khát tâm hồn đong đầy và trọn vẹn…
Cô bé “nó” mê mải nghĩ về hình ảnh cánh diều chập chờn trong mỗi giấc mơ tuổi thơ, nếu có gió, cánh diều sẽ bay lên, thật cao. Nó không hề mảy may nghĩ tới nếu gặp anh mọi chuyện sẽ như thế nào, nó giữ mãi cho mình giấc mơ tuổi thơ vì nó biết, nếu có gió ...cánh diều sẽ bay. Nó đã hai mươi tuổi rồi, và nó không nghĩ đó là một phần ba hay một phần tư đời người nữa, nó đã có tấm vé vào đại học, niềm đam mê văn chương, một cuộc sống không tẻ nhạt, nó muốn có một thứ mà tự cho phép mình nghĩ là tình yêu. Có những điều mà nó hiểu, chỉ có được khi người ta trẻ và không bao giờ buông tay. Con tàu lăn bánh, đi và đến mang theo những cuộc hành trình, nhưng nếu nó không chọn chuyến hành trình này, có thể sự trì hoãn sẽ là mãi mãi. Một năm là quãng thời gian đủ để nó hiểu thế nào là cơ hội, và thế nào là tình yêu. Nó cho mình cơ hội ấy để mười, hai mươi hay bốn mươi năm nữa, nó không phải nuối tiếc vì để tuột mất một điều cần được trân trọng. Phong đã từng đánh thức niềm đam mê, tình yêu cuộc sống và niềm tin vào những điều mà tất cả mọi người cho là không tồn tại trong con người nó, như những đứa trẻ nuôi mãi niềm tin vào câu chuyện cổ tích luôn kết thúc có hậu, để sống tốt hơn, mở lòng mình hơn, thì chẳng có lí do gì để nó không tin vào một điều đã từng tồn tại và có thật.
***
Nếu có Trang ở đây, Phong sẽ cho Trang gặp một người bạn mà chắc chắn Trang sẽ yêu.
Căn phòng 14m2 ngập những chiếc hộp thắt nơ chấm bi vàng, nhưng cả bốn bức tường lại được dán bằng giấy bóng kính chấm bi trong suốt. Chỉ cần bước vào căn phòng của mình, cái cảm giác đêm gió mùa ấy lại ùa về trong Phong, như chưa từng có một năm nó sống với nắng và gió phương nam. Nó gồng mình lên cố gắng, mỉm cười với tất cả, đôi khi khoác lên cái mặt nạ không phải là mình. Nhưng chỉ cần bước chân vào phòng, nó sẽ trút bỏ tất cả, chùng xuống, quay về với nó của ngày xưa, vùi mình vào giấc ngủ bình yên và ấm áp, giấc mơ lại trong veo nụ cười chấm bi hồng lúc lắc…
NẮNG CÓ TRÁI TIM CHẤM BI VÀNG
Con tàu dừng bánh. Không có ánh mắt nào đón đợi nó nơi sân ga, không có bó hoa nào hướng về phía nó. Nó không buồn, đôi mắt láu lỉnh chợt sáng bừng lên khi nhìn thấy những chiếc hộp thắt nơ chấm bi vàng trên băng ghế trong phòng chờ. Người ta nói rằng những chiếc hộp ấy có ở đó lâu lắm rồi, mới đầu mọi người còn tò mò mở ra xem, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng nên họ để lại chỗ cũ, không bao giờ dẹp bỏ. Lạ hơn nữa là ở sân bay hay bến ô tô cũng có những chiếc hộp như vậy, tất cả đều là những chấm bi vàng rực. Cô bé nhoẻn cười rạng rỡ, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, chiếc hộp chấm bi hồng được đặt bên. Bước ra khoảng sân ga ngập nắng, cô bé nhìn ra khoảng trời mênh mông nắng, vẫy chào người bạn chấm bi vàng . Em biết anh vẫn chờ, em biết mà…
Lang thang khắp Hà Nội đón cho được đợt gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, nó thấy thật buồn cười. Nhìn dòng người ngược xuôi chen chân trên mỗi ngả đường, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng nó nhàn rỗi và thừa thời gian. Nó là dân văn và đôi khi vẫn tự thưởng cho mình những phút giây lãng mạn hơi thái quá như thế, có quái dị không nhỉ? Chắc là không rồi, vì nó vẫn còn có một cái đầu để suy nghĩ về cuộc sống này. Vậy mà nó đã hai mươi tuổi rồi. Hai mươi tuổi, đã là một phần ba? Hay một phần tư đời người? nó không biết nữa, chỉ thấy mình thật nhỏ bé. Nó đã có những gì nhỉ? Cũng chẳng nhiều, một tấm vé vào đại học, một vài thứ nhỏ nhặt thể hiện niềm đam mê văn chương, một thứ nó vẫn gọi là tình yêu và một cuộc sống không tẻ nhạt. Đã đủ chưa? Nó không hiểu cái đích mà chính nó muốn vươn tới ra sao nữa, chỉ thấy đôi chân vẫn bước trên con đường nó chọn.
TRÁI TIM CHẤM BI HỒNG
- Grừ, lạnh quá! Phong nói qua hàm răng đánh vào nhau lập cập
- Cái gì? Đi bên em mà anh dám kêu lạnh hử? anh phải nói rằng dù ngoài trời có giá lạnh tới mức nào thì anh cũng luôn cảm thấy ấm áp vô cùng, vì anh luôn có em đi bên và yêu anh bằng một trái tim chấm bi hồng, như thế mới lãng mạn chứ? Trời ạ! Trang ca cẩm.
- Hic, ừ, đúng rồi, anh thấy nóng dần lên bằng niềm tin rồi đây. Bây giờ đã là 23h37’, liệu mình có nên trú vào đâu đó ít gió hơn không em nhỉ?
- Không được, vào chỗ không có gió thì còn gì là thú vị nữa, chúng ta đang đi đón gió cơ mà, gió mùa tới mang theo một trái tim chấm bi trong suốt đấy, anh ngốc quá!
- Nhưng anh e rằng người bạn của em sẽ làm chúng ta cảm lạnh mất.
- Cố lên anh yêu, sắp hết đêm rồi mà.
- Hả??? Mẹ ơi! Hết đêm ??? Anh tưởng chúng ta đã thống nhất là 12h sẽ kết thúc buổi đón người bạn gió có trái tim chấm bi trong suốt của em?
- Em thay đổi quyết định rồi.
- Anh sợ mai em ốm không đi học được mất.
- Không sao đâu anh, bạn em không làm em ốm đâu. Ôi! Em yêu anh quá, yêu bằng một trái tim chấm bi hồng anh ạ!
Chiếc mũ hai tai dài chấm bi hồng lúc lắc trong gió, Phong mỉm cười lắc đầu nhìn Trang cười, tiếng cười trong veo như những chấm bi trong trái tim của gió mà cô bé thường tưởng tượng. Phong chỉ mong sao Trang giữ được vẹn nguyên tiếng cười ấy qua tất cả những thử thách trên con đường cô bé chọn…
NỖI NHỚ
“Người nào theo con đường văn chương sẽ đa mang và trăn trở nhiều lắm, có thể còn suốt đời mang ám ảnh”. Nó vẫn nhớ mãi cái lần cô giáo dậy văn đã viết vào trong cuốn sổ lưu bút trước ngày ra trường. Có lẽ cô nói đúng, nên đã một năm rồi, nó vẫn lang thang khắp mọi nẻo đường, tìm mãi cơn gió mùa đông bắc đầu tiên và cái cảm giác được bên anh như xưa ấy. Một năm rồi, nó đã tìm thấy gió mùa, nhưng không có anh.
Ở trong ấy mùa đông cũng có nắng vàng, nhưng không có gió mùa như lúc này, nó biết điều đó nên hiểu rằng, chỉ mình nó tìm thấy cảm giác của ngày hôm ấy, còn anh thì không, có thiệt thòi quá cho anh không nhỉ? Hay anh còn cảm thấy may mắn vì có lí do để thôi nhớ. Nó không biết nữa, có thể, rồi tất cả sẽ còn được nhớ tới với cụm từ “ngày xưa”, ừ nhỉ, ngày xưa mình yêu nhau, thế còn bây giờ? Nó im lặng, chợt thấy lòng mình trống trải, cảm giác bình yên vụt tan. Anh có thôi nhớ?
Nó giữ cho mình một điều cũ kĩ cố hữu: viết thư tay. Chưa bao giờ Phong nhận được một bức thư qua mail của nó từ ngày hai đứa yêu nhau. “Viết bằng tay thì chỉ cần qua nét chữ anh cũng biết được em có đang nhớ anh không”. Nó viện lí do ấy để mỗi lần Phong bảo viết mail cho tiện lại đỡ tốn thời gian mà cãi. Mặc dù hồi ấy nhà hai đứa chỉ cách nhau 4km, nó bảo ai bắt yêu dân văn làm chi cho khổ, anh cười hiền khô, “anh tình nguyện khổ mà”. Bây giờ thì cách nhau gần một nghìn cây số rồi, nhưng chẳng còn ai nhận được thư của ai nữa. Nó lôi trong ngăn tủ ra một chồng thư và đếm “một, hai, ba…169”, 169 bức thư chưa hề gửi, nó đã chăm chỉ viết thư cho anh trong suốt một năm qua, rồi để đó, đây là lần thứ hai chạm tay vào. Để làm gì thì chính nó cũng không trả lời nổi, có thể, nó sợ đánh mất những thói quen như khi gần anh, khi ấy, người ta dễ dàng quên, còn nó, nó sống với những niềm nhớ và nỗi ám ảnh, nó không muốn quên.
NGÀY NẮNG VÀNG.
Ngoài ấy gió mùa lại về, và Phong biết, lại có người lang thang dọc những con phố dài đón người bạn có trái tim chấm bi trong suốt. Đêm nay Phong thức sau một ngày nắng vàng để có một người không cảm thấy cô đơn.
Quên có phải là điều dễ nhất người ta có thể làm không nhỉ? Quên một người, một kỉ niệm, một thói quen và một cảm giác? “Dễ lắm, chỉ cần thôi nhớ không à!” Anh bạn miền Nam vô tư nói với Phong như vậy, nhưng thôi nhớ, với Phong còn khó hơn, nghĩa là không thể quên được rồi. Không hẳn vậy, điều quan trọng là Phong không muốn quên, không cho phép mình được quên. Chỉ cần Phong quên, sẽ có một cô bé ngồi khóc nhè từ 9h tối tới 4h sáng hôm sau, còn trái tim Phong sẽ khóc cả cuộc đời. Mà Phong thì đã học được rằng, nhất định không được làm những người yêu thương của mình phải khóc, từ sau kì thi đại học lần thứ hai.
Phong chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trượt đại học. Giải nhất kì thi học sinh giỏi toán toàn thành phố có phải là tờ giấy đảm bảo cho một vé vào đại học không nhỉ? Chắc chắn rồi, ai đó có thể trượt đại học, nhưng không phải là Phong. Cậu tự tin đăng kí những trường top trên của cả nước để nuôi một ước mơ du học bằng học bổng. Nhưng ước mơ gãy cánh khi Phong trượt, thiếu tới ba điểm, giải nhất thành phố chẳng nói lên điều gì. Cánh cửa giảng đường lần thứ hai đóng sập khi trường đột ngột hạ chỉ tiêu, những người yêu thương Phong khóc, trước khi Phong kịp buồn. Trang cầm cây kẹo bông đứng trước cửa phòng Phong khóc từ 9h tối tới 4h sáng vì Phong không chịu mở cửa, mệt quá ngủ gục trên sàn. Phong vượt gần một nghìn cây số đi nộp hồ sơ và học nguyện vọng hai, không một lời tạm biệt.
HÀNH TRÌNH
Chú soát vé mỉm cười nhìn nó khệ nệ ôm khư khư hai chiếc hộp chấm bi thắt nơ hồng, nháy mắt mỉm cười. Khi mười chín tuổi người ta có thể vượt một nghìn cây số, mang tặng ai đó 169 bức thư tay, một trái tim chấm bi trong suốt và KHÔNG ĐỂ TUỘT MẤT MỘT CƠ HỘI.
Con tàu lăn bánh, chuyến hành trình tìm lại tình yêu và niềm nhớ vút đi, gọi về giấc mơ tay trong tay giữa đêm đông lạnh giá, về một bóng hình chưa thôi ám ảnh. Chuyến hành trình mở lòng và khao khát tìm lại yêu thương, khao khát tâm hồn đong đầy và trọn vẹn…
Cô bé “nó” mê mải nghĩ về hình ảnh cánh diều chập chờn trong mỗi giấc mơ tuổi thơ, nếu có gió, cánh diều sẽ bay lên, thật cao. Nó không hề mảy may nghĩ tới nếu gặp anh mọi chuyện sẽ như thế nào, nó giữ mãi cho mình giấc mơ tuổi thơ vì nó biết, nếu có gió ...cánh diều sẽ bay. Nó đã hai mươi tuổi rồi, và nó không nghĩ đó là một phần ba hay một phần tư đời người nữa, nó đã có tấm vé vào đại học, niềm đam mê văn chương, một cuộc sống không tẻ nhạt, nó muốn có một thứ mà tự cho phép mình nghĩ là tình yêu. Có những điều mà nó hiểu, chỉ có được khi người ta trẻ và không bao giờ buông tay. Con tàu lăn bánh, đi và đến mang theo những cuộc hành trình, nhưng nếu nó không chọn chuyến hành trình này, có thể sự trì hoãn sẽ là mãi mãi. Một năm là quãng thời gian đủ để nó hiểu thế nào là cơ hội, và thế nào là tình yêu. Nó cho mình cơ hội ấy để mười, hai mươi hay bốn mươi năm nữa, nó không phải nuối tiếc vì để tuột mất một điều cần được trân trọng. Phong đã từng đánh thức niềm đam mê, tình yêu cuộc sống và niềm tin vào những điều mà tất cả mọi người cho là không tồn tại trong con người nó, như những đứa trẻ nuôi mãi niềm tin vào câu chuyện cổ tích luôn kết thúc có hậu, để sống tốt hơn, mở lòng mình hơn, thì chẳng có lí do gì để nó không tin vào một điều đã từng tồn tại và có thật.
***
Nếu có Trang ở đây, Phong sẽ cho Trang gặp một người bạn mà chắc chắn Trang sẽ yêu.
Căn phòng 14m2 ngập những chiếc hộp thắt nơ chấm bi vàng, nhưng cả bốn bức tường lại được dán bằng giấy bóng kính chấm bi trong suốt. Chỉ cần bước vào căn phòng của mình, cái cảm giác đêm gió mùa ấy lại ùa về trong Phong, như chưa từng có một năm nó sống với nắng và gió phương nam. Nó gồng mình lên cố gắng, mỉm cười với tất cả, đôi khi khoác lên cái mặt nạ không phải là mình. Nhưng chỉ cần bước chân vào phòng, nó sẽ trút bỏ tất cả, chùng xuống, quay về với nó của ngày xưa, vùi mình vào giấc ngủ bình yên và ấm áp, giấc mơ lại trong veo nụ cười chấm bi hồng lúc lắc…
NẮNG CÓ TRÁI TIM CHẤM BI VÀNG
Con tàu dừng bánh. Không có ánh mắt nào đón đợi nó nơi sân ga, không có bó hoa nào hướng về phía nó. Nó không buồn, đôi mắt láu lỉnh chợt sáng bừng lên khi nhìn thấy những chiếc hộp thắt nơ chấm bi vàng trên băng ghế trong phòng chờ. Người ta nói rằng những chiếc hộp ấy có ở đó lâu lắm rồi, mới đầu mọi người còn tò mò mở ra xem, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng nên họ để lại chỗ cũ, không bao giờ dẹp bỏ. Lạ hơn nữa là ở sân bay hay bến ô tô cũng có những chiếc hộp như vậy, tất cả đều là những chấm bi vàng rực. Cô bé nhoẻn cười rạng rỡ, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, chiếc hộp chấm bi hồng được đặt bên. Bước ra khoảng sân ga ngập nắng, cô bé nhìn ra khoảng trời mênh mông nắng, vẫy chào người bạn chấm bi vàng . Em biết anh vẫn chờ, em biết mà…
Hiệu chỉnh bởi quản lý: