Hoàn Nam chính não tình yêu

nguoiaode

Thành viên
Tham gia
28/9/2025
Bài viết
20
Vì để được chuyển chính thức, tôi đã gồng mình suốt một tháng trời.
Đêm cuối cùng, tôi nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch hoàn hảo trên màn hình, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Caffeine đang điên cuồng chạy loạn trong mạch máu, tôi gục xuống bàn, ngủ mê mệt.
Lần nữa tỉnh lại, tôi bị một tiếng hét chói tai đánh thức.
Tôi giật mình ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến máu toàn thân tôi như đông cứng lại.
Người bạn trai đồng thời cũng là thầy hướng dẫn của tôi – Lục Chu, người đã quen tôi ba năm, trên đầu anh ta rõ ràng hiện lên một dòng chữ trong suốt:
【Nam chính não tình yêu, vì yêu mà hạ trí, trung khuyển của nữ chính】
Còn bên cạnh anh ta, thực tập sinh mới đến – Lâm Vãn, trên đầu là một dòng khác:
【Nữ chính được chọn, thánh mẫu bạch liên, giỏi đạo đức trói buộc】
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa nổi sự quái dị này thì —
“Xoảng ——”
Lâm Vãn bưng một ly cà phê nóng hổi, “không cẩn thận” trượt tay, cả cốc đổ thẳng vào khe tản nhiệt của laptop tôi.
Khói xanh bốc lên, mùi khét của linh kiện cháy hòa lẫn mùi cà phê rẻ tiền xộc thẳng vào mũi.
Màn hình chớp vài cái, rồi tối đen hoàn toàn.
Một tháng tâm huyết của tôi, tất cả đều bị nhốt trong đó.
Cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

Nguồn https://doctruyenfull.io.vn/truyen/nam-chinh-nao-tinh-yeu
 

Đính kèm

  • download.png
    download.png
    1,7 MB · Lượt xem: 0
Vì để được chuyển chính thức, tôi đã gồng mình suốt một tháng trời.

Đêm cuối cùng, tôi nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch hoàn hảo trên màn hình, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Caffeine đang điên cuồng chạy loạn trong mạch máu, tôi gục xuống bàn, ngủ mê mệt.

Lần nữa tỉnh lại, tôi bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

Tôi giật mình ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến máu toàn thân tôi như đông cứng lại.

Người bạn trai đồng thời cũng là thầy hướng dẫn của tôi – Lục Chu, người đã quen tôi ba năm, trên đầu anh ta rõ ràng hiện lên một dòng chữ trong suốt:

【Nam chính não tình yêu, vì yêu mà hạ trí, trung khuyển của nữ chính】

Còn bên cạnh anh ta, thực tập sinh mới đến – Lâm Vãn, trên đầu là một dòng khác:

【Nữ chính được chọn, thánh mẫu bạch liên, giỏi đạo đức trói buộc】

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa nổi sự quái dị này thì —

“Xoảng ——”

Lâm Vãn bưng một ly cà phê nóng hổi, “không cẩn thận” trượt tay, cả cốc đổ thẳng vào khe tản nhiệt của laptop tôi.

Khói xanh bốc lên, mùi khét của linh kiện cháy hòa lẫn mùi cà phê rẻ tiền xộc thẳng vào mũi.

Màn hình chớp vài cái, rồi tối đen hoàn toàn.

Một tháng tâm huyết của tôi, tất cả đều bị nhốt trong đó.

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

Khuôn mặt trong sáng vô tội của Lâm Vãn đầy nước mắt.

“Xin lỗi chị Tô Niệm… em… em thật sự không cố ý…”

Cô ta cắn môi, nước mắt lã chã rơi, ánh mắt lại vượt qua tôi, yếu ớt nhìn về phía Lục Chu.

Ánh mắt kia, như con nai nhỏ bị hoảng sợ, lập tức chạm trúng cái nhãn 【trung khuyển của nữ chính】 trên đầu anh ta.

Lục Chu đau lòng đến mức gần như hữu hình, lập tức lao tới, lại gào lên với Lâm Vãn:

“Sao em lại bất cẩn thế này!”

Tôi còn chưa kịp thở ra nhẹ nhõm.

Anh ta bỗng quay sang tôi, gương mặt từng quen thuộc vô cùng nay lại tràn đầy trách cứ và khó chịu.

“Niệm Niệm! Cô ấy không cố ý, em đừng trách cô ấy nữa!”

Đầu tôi “ong” một tiếng.

Trách cô ta?

Tôi mẹ nó còn chưa mở miệng nói nửa câu.


“Giờ trách cô ấy thì có ích gì?”

Anh ta nhíu mày, giọng đầy phiền hà và chỉ trích.

“Quan trọng nhất là buổi báo cáo chiều nay! Kế hoạch phải làm sao? Bao nhiêu công sức một tháng của em, giờ coi như xong hết rồi!”

Tôi nhìn anh ta, lại nhìn sang bên cạnh – Lâm Vãn đang khóc lóc tội nghiệp như thể chịu ủy khuất trời giáng, bỗng thấy mọi thứ nực cười đến cực điểm.

Một tháng.

Đúng tròn ba mươi ngày.

Mỗi ngày tôi chỉ ngủ bốn tiếng, lấy cà phê thay nước, gắng gượng cắn răng nuốt trọn dự án đấu thầu “Thiết kế Bão Tố” mà không ai dám nhận.

Lục Chu – thầy hướng dẫn, bạn trai của tôi.

Anh ta luôn miệng nói thương tôi, nhưng vào lúc tôi cần anh ta nhất, lại quay sang mắng tôi “không hiểu chuyện”, chỉ vì một thực tập sinh mới đến ba ngày đã hủy hoại tất cả.

Lâm Vãn vẫn còn nức nở bên cạnh, đúng lúc chen thêm một câu như dao đâm:

“Chị Tô Niệm, em sẽ đền máy cho chị… nhưng kế hoạch… đều do em làm hỏng… hay là, hay là em…”

Lời chưa nói hết, nhưng ý thì quá rõ ràng.

Máy tính cô ta đền.

Nhưng kế hoạch hỏng, trách nhiệm vẫn là của tôi.

Dù sao, cũng là tôi không biết giữ kỹ thành quả của mình.

Đồng nghiệp xung quanh xúm lại, chỉ trỏ bàn tán.

“Thôi xong, chiều còn báo cáo nữa.”

“Cũng tại Tô Niệm chứ, quan trọng thế mà không chịu backup.”

Ánh mắt đổ về phía tôi, có thương hại, nhưng nhiều hơn là chờ xem kịch hay.

Đúng lúc tôi sắp nghẹt thở, một ý nghĩ như sét đánh lóe lên trong đầu.

Cloud!

Đêm trước khi báo cáo, để chắc ăn, tôi đã nén bản cuối cùng rồi tải lên cloud cá nhân!

Bản năng cầu sinh ngay lập tức lấn át hết uất ức và đau đớn.

Tôi đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thất vọng của Lục Chu, lòng lạnh băng.

Anh ta còn đang lải nhải không ngừng.

“Niệm Niệm, em nói gì đi chứ! Câm rồi sao? Giờ không phải lúc em giận dỗi đâu!”

Tôi nhìn cái nhãn trên đầu anh ta, bỗng thấy buồn cười.

【Nam chính não tình yêu】
 
Hay lắm.

Rất hay.

Để tôi xem, cái đầu óc vì tình yêu mà ngu muội này, còn có thể vì “nữ chính được chọn” mà hạ trí đến mức nào.

【Chương 2】

“Tôi đi vệ sinh một lát.”

Tôi vứt lại câu đó, không thèm nhìn họ thêm một cái, cầm điện thoại bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Sau lưng, chắc Lục Chu nghĩ tôi giận dỗi bỏ đi, liền “tsk” một tiếng đầy khó chịu, giọng không lớn.

“Em thấy chưa, cô ấy lúc nào cũng cái thái độ đó. Thôi, Vãn Vãn, đừng khóc nữa, để anh nghĩ cách.”

Tôi siết chặt điện thoại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Dùng cơn đau, để giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Tôi trốn vào lối thoát hiểm vắng người, tựa lưng vào bức tường lạnh băng, ngón tay run rẩy mở cloud.

Tệp nén mang tên ‘Dự án Bão Tố – bản cuối cùng’ đang nằm yên ở đó.

Thanh tải xuống chậm chạp bò lên, mỗi giây dài như cả thế kỷ.

Đúng lúc này, từ phòng trà bên kia vách tường, vang lên những giọng nói bị đè thấp.

Là giọng Lâm Vãn, mang theo chút nức nở ủy khuất.

“… Em thật sự không cố ý, ai biết chị Tô Niệm phản ứng dữ vậy, cứ như em muốn hại chị ấy vậy.”

“Anh Lục Chu… có phải em quá ngốc, lại làm phiền anh không?”

Mấy đồng nghiệp nữ thích tám chuyện lập tức phụ họa.

“Ối dào, mới vào làm mà, sai tí cũng bình thường thôi.”

“Đúng đó, Tô Niệm thì làm quá lên, ỷ mình là bạn gái của anh Lục Chu, bình thường mắt mọc trên trán, tí chuyện đã bày sắc mặt.”

“Phải đó, lần trước nhờ mang hộ ly cà phê còn tỏ thái độ, chảnh cái nỗi gì.”

Tim tôi trầm xuống, lặng người nghe.

Rồi, tôi nghe thấy giọng của Lục Chu.

Một tiếng thở dài cưng chiều xen bất lực, là giọng điệu tôi chưa từng nghe qua.

“Cô ấy vốn vậy, do anh chiều hư rồi, mọi người bỏ qua cho cô ấy đi.”

“Dự án này theo lâu, áp lực lớn, nên cô ấy khó kiềm chế.”

“Vãn Vãn, em đừng để bụng, anh thay cô ấy xin lỗi em.”

Ầm một tiếng.

Sợi dây cuối cùng trong đầu tôi đứt phựt.

Chiều hư?

Áp lực lớn, tính khí kém?

Thì ra trong miệng anh ta, tôi chỉ là kẻ không hiểu chuyện, thích làm mình làm mẩy.

Thì ra tình cảm ba năm của chúng tôi, trong mắt người khác, chỉ là cái cớ để tôi “dựa hơi” anh ta đi lên.

Còn Lâm Vãn, kẻ đã hủy hoại tất cả của tôi, lại biến thành người anh ta phải bảo vệ, phải tự hạ mình xin lỗi.

“Vãn Vãn” – cách gọi thân mật biết bao.

Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ, đã lâu lắm rồi, anh ta không gọi tôi là “Niệm Niệm” nữa.

Phần lớn, chỉ lạnh nhạt gọi thẳng họ tên tôi.

Màn hình điện thoại sáng lên, báo tệp tải xong.

Tôi hít sâu, lau đi giọt nước mắt không biết rơi xuống từ khi nào, gạt hết cảm xúc, đẩy cửa bước vào phòng trà.

Mọi người bên trong thoáng chốc câm lặng, bầu không khí gượng gạo đến cực điểm.



Mắt Lâm Vãn vẫn còn đỏ, thấy tôi liền vô thức nép sau lưng Lục Chu, động tác thuần thục như đã tập cả trăm lần.

Tôi chẳng buồn để ý, đi thẳng tới máy nước, rót một cốc, rồi quay người, giơ điện thoại về phía cô ta.

Trên màn hình, giao diện ghi âm vẫn đang chạy.

“Lâm Vãn, vừa nãy cô nói sẽ đền máy tính cho tôi, đúng chứ?”

Tôi mỉm cười nhạt, giọng bình thản như đang bàn chuyện thời tiết.

Lâm Vãn ngẩn ra, theo phản xạ gật đầu.

“Ừm… ừm! Chị Tô Niệm, em nhất định sẽ đền!”

“Tốt lắm.”

Khóe môi tôi cong lên rõ hơn.

“Máy tôi là MacBook Pro đời mới nhất, cấu hình cao nhất, giá niêm yết trên web là 23.999 tệ.”

“Cô muốn chuyển khoản, hay trả tiền mặt?”

“À phải rồi, để tránh rắc rối sau này, cuộc nói chuyện vừa nãy tôi đều có ghi âm lại.”

Sắc mặt Lâm Vãn lập tức trắng bệch.

Các đồng nghiệp cũng tròn mắt, ánh nhìn về phía cô ta thay đổi hẳn.

“Gần hai vạn tư? Đùa chắc?”

“Một thực tập sinh, lương tháng ba nghìn, lấy gì mà trả?”

Vừa nãy còn một mực “em sẽ đền”, giờ nghe tới số tiền thật, gương mặt thánh mẫu bạch liên của cô ta suýt không giữ nổi, môi run run, chẳng thốt nổi một chữ.

“Niệm Niệm! Em làm đủ chưa?”

Cuối cùng Lục Chu cũng phản ứng lại, túm chặt cổ tay tôi, thấp giọng gắt gỏng.

“Chỉ một cái máy tính thôi, có cần ép người như vậy không?”

“Vãn Vãn mới ra trường, lấy đâu ra tiền chứ?”

Tôi lạnh lùng hất tay anh ta, nhìn thẳng vào gương mặt đầy chữ không thể lý giải nổi.

“Lục Chu, cái máy đó là tôi bỏ tiền mua.”

“Cô ta làm hỏng, cô ta phải đền – đạo lý hiển nhiên.”

“Thế nào, tới miệng anh lại biến thành tôi ‘ép người quá đáng’?”

“Anh đang nói lý, hay đang dựa vào ba năm tình cảm để đạo đức trói buộc tôi?”

Từng chữ từng câu, giọng không lớn, nhưng lạnh thấu xương.

Lục Chu bị chặn họng, ú ớ không nói nên lời.

Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ, tôi – người vốn luôn nhẫn nhịn – lại có lúc sắc bén như vậy.

“Tô Niệm, em…”

“Tôi làm sao?” Tôi cắt ngang lời anh ta, ánh mắt lướt qua, dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Vãn.

“Không trả nổi cũng được.”

“Viết giấy nợ, tôi cho cô trả góp.”

“Lãi tính theo mức ngân hàng thấp nhất, cô thấy thế nào?”

Tôi ép từng bước, không cho cô ta cơ hội thở.

Nước mắt Lâm Vãn lại trào ra, lần này thật sự bị dọa khóc, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Chu.

Anh ta nghiến răng, gằn từng chữ:

“Số tiền này… để anh trả thay cô ấy!”

“Ồ?” Tôi nhướn mày.
 
“Anh Lục đúng là biết thương hoa tiếc ngọc. Chỉ có điều, anh lấy tư cách gì mà trả? Bạn trai? Hay… kẻ dự bị?”

“Tô Niệm!” Anh ta gần như gầm lên.

Tôi chẳng buồn đáp, cầm điện thoại cùng ly nước, xoay người đi thẳng về phía máy tính dự phòng ở khu chung.

Đăng nhập, cắm USB, mở file.

Một mạch liền tay.

Sau lưng, chỉ còn lại tiếng gào tức tối của Lục Chu và tiếng nức nở của Lâm Vãn.

Tôi đeo tai nghe, chỉnh âm lượng lên tối đa.

Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Cuộc phản công của tôi – mới chỉ vừa bắt đầu.

【Chương 3】

Hai giờ chiều, buổi thuyết trình cuối cùng cho dự án “Thiết kế Bão Tố” chính thức bắt đầu.

Khi tôi cầm USB, bình thản xuất hiện ở cửa phòng họp, sắc mặt của Lục Chu và Lâm Vãn như thể vừa nhìn thấy quỷ.

“Niệm Niệm? Em…”

Lục Chu vội vàng bước tới, gương mặt gắng gượng nhét ra vẻ quan tâm phức tạp.

“Em lấy bản kế hoạch ở đâu? Có phải thức đêm làm lại không?”

“Đưa anh xem qua, đừng để có sơ hở, cuộc họp quan trọng thế này, không được xảy ra sai sót.”

Anh ta vừa nói vừa định vươn tay giành lấy USB từ tôi.

Giọng điệu tự nhiên như thể chuyện sáng nay chưa từng tồn tại, như thể anh ta vẫn là người bạn trai ân cần, người thầy hướng dẫn tận tụy.

Tôi xoay cổ tay, lạnh nhạt né tránh.

“Không cần Lục tổng giám lo lắng, tôi tự làm được.”

Tiếng gọi “Lục tổng giám” kia, trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.

Bàn tay của Lục Chu khựng lại giữa không trung, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Trong phòng họp đã ngồi đầy người: sếp lớn Vương tổng, lãnh đạo các phòng ban, còn có cả cấp cao bên phía khách hàng.

Anh ta không dám phát tác, chỉ có thể hạ giọng, giọng mang theo uy hiếp:

“Tô Niệm, đừng trẻ con như vậy, đây là thành bại của cả dự án!”

Tôi chẳng buồn nhìn, đi thẳng lên bục thuyết trình.

Buổi báo cáo bắt đầu.

USB cắm vào máy, màn hình chiếu sáng lên, từng trang PPT thiết kế tinh xảo hiện ra.

Hiệu ứng thị giác mạnh mẽ, mạch logic chặt chẽ, khiến tất cả trong phòng sáng mắt.

Vương tổng ngồi ở vị trí chủ tọa liên tục gật gù, ánh mắt lộ rõ sự hài lòng.

Tôi cảm nhận được, ánh mắt của Lục Chu và Lâm Vãn đang ghim chặt vào lưng tôi.

Nửa chừng, khi tôi chuẩn bị trình bày phần sáng tạo cốt lõi, Lâm Vãn bất ngờ đứng bật dậy.

Giọng run run, nước mắt nói đến là trào:

“Xin lỗi… Vương tổng, các lãnh đạo, tôi… tôi phải nói thật.”

Cô ta hít sâu, giả bộ như đã hạ quyết tâm cực lớn, rồi bất ngờ chỉ tay về phía tôi.

“Ý tưởng ‘Trải nghiệm tương tác nhập vai’ này… là của tôi!”

“Chị Tô Niệm thấy tôi mới đến, lại chỉ là thực tập sinh, dễ bắt nạt… nên đã lấy ý tưởng của tôi đưa vào kế hoạch, chiếm làm của mình!”
Cả phòng họp tức khắc xôn xao.

Mọi ánh mắt đồng loạt dồn về phía tôi, tràn đầy chấn động, nghi hoặc lẫn khinh bỉ.

Tiếng bàn tán nổi lên:

“Thật không? Đây là cấm kỵ trong nghề mà!”

“Trông không giống, Tô Niệm trước giờ năng lực mạnh lắm.”

“Khó nói lắm… Một thực tập sinh nhỏ bé thì cần gì phải nói dối? Làm vậy có lợi gì cho cô ta đâu?”

Trong giới, điều tối kỵ nhất là gì?

Ăn cắp ý tưởng của người khác.

Đó là tội đủ để một nhà thiết kế thân bại danh liệt.

Chiêu này của Lâm Vãn, độc đến tận xương.

Tôi còn chưa mở miệng, Lục Chu đã đứng dậy, sắm trọn vai “nam chính não tình yêu”.

Anh ta đau lòng nhìn tôi, như thể tôi đã là kẻ không thể cứu vãn.

Rồi quay sang Vương tổng và đại diện khách hàng, giọng trầm trọng:

“Vương tổng, Lý tổng, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.”

“Tôi có thể chứng minh, mấy hôm trước Lâm Vãn quả thật đã cùng tôi trao đổi sâu về ý tưởng này. Khi ấy tôi còn khích lệ cô ấy, nói rằng điểm này rất có tiềm năng.”

“Không ngờ… haizz, có lẽ Tô Niệm quá muốn thắng thầu, áp lực lớn quá nên mới hồ đồ, đi sai một bước.”

Hoàn hảo.

Một kẻ khóc lóc đáng thương.

Một lãnh đạo danh tiếng đứng ra làm chứng.

Thậm chí còn “tận tình” cho tôi một cái cớ — áp lực lớn, hồ đồ trong phút chốc.

Vừa rửa sạch mình, vừa đóng đinh tôi vào tội danh.

Trong phút chốc, tôi bị treo lên cột nhục nhã.

Khóe môi Lâm Vãn khẽ nhếch, nụ cười thắng lợi thoáng qua.

Cô ta nghĩ, mình đã nắm chắc phần thắng.

Gương mặt phía khách hàng đã cực kỳ khó coi.

Vương tổng nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn tôi cũng chất chứa thất vọng.

Căn phòng lặng ngắt, chỉ nghe rõ tiếng tim mình đập.

Tôi nhìn họ, lòng bỗng lạnh như tro.

Không nói một câu, tôi lặng lẽ bấm điều khiển lật trang.

PPT nhảy đến slide cuối cùng.

Không còn thiết kế màu mè, chỉ toàn ảnh chụp màn hình chi chít chữ.

“Các vị lãnh đạo, các vị khách mời.”

Giọng tôi không to, nhưng trong căn phòng im ắng, rõ ràng vang tới tai từng người.

“Đây là toàn bộ dấu vết thời gian của file thiết kế, chính xác đến từng giây.”

“Bản nháp đầu tiên về ‘Trải nghiệm nhập vai’ được tạo cách đây một tháng, ngày 15/7, lúc 3 giờ 47 phút sáng.”

“Đây là log đăng nhập IP và lịch sử sử dụng VPN của công ty, chứng minh một tháng qua, gần như mỗi rạng sáng, tôi đều ở nhà sửa kế hoạch.”

Đọc tiếp ở https://doctruyenfull.io.vn/truyen/nam-chinh-nao-tinh-yeu
 
×
Quay lại
Top Bottom