[My diary] ❥ Thanh Xuân Đơn Thuần By Me

Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận

Hana-chan

Người trước mặt là người trong tim...
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/9/2016
Bài viết
3.813
Thanh xuân là tay trong tay, ngồi trên một chuyến tàu không bao giờ quay trở lại. Thanh xuân là sống một cuộc đời mà mình muốn sống. Thanh xuân như một cuộn giấy vệ sinh, nhìn thì dày, vậy mà dùng tới dùng lui đã hết từ lúc nào không hay.
Thanh xuân chính là vào sai thời điểm gặp được đúng người. Thanh xuân là dù lựa chọn cái gì đều sẽ có điều tiếc nuối.
Thanh xuân là cái mụn mọc chưa hết, lời nói chưa xong, mà giờ học đã kết thúc, khuôn mặt đã mơ hồ.

Thanh xuân là ích kỉ. Lấy đủ kiểu lí do làm tổn thương người khác, nhất là những người yêu thương ta, để rồi đến cuối cùng, phải dùng một quãng thời gian rất dài để sám hối.

Thanh xuân là một chồng sách như núi nhỏ trên bàn, từng chiếc từng chiếc ruột bút hết mực, và từng gói từng gói cafe hòa tan trong đêm.
Thanh xuân là đoạn chuyện cũ muốn viết thành truyện mà chẳng thể đặt bút. Có những nhân vật không dám nhớ lại, sợ viết ra rồi sẽ làm thay đổi cả hương vị của câu chuyện, cuối cùng, chỉ có một cái mở đầu và một cái kết thúc, những tình tiết ở giữa chỉ đặt ở trong lòng, cuối cùng thứ có thể viết ra được lại là câu chuyện của người khác.

Tất cả kết cục đều đã viết, tất cả nước mắt cũng đã rơi, lại chợt quên bắt đầu như thế nào. Đó là vào một ngày hè không thể quay lại của rất nhiều năm về trước, dù tớ có đuổi bước kiếm tìm, cậu của ngày ấy cũng vụt qua như bóng mây. Nụ cười trên khuôn mặt cậu thật nhẹ thật khẽ, dần biến mất sau vùng xa khuất hoàng hôn. Mở trang kết của sách nay đã ố vàng, vận mệnh khiến nó đóng lại một cách thật vụng về. Tớ vừa đọc vừa khóc, nhưng không thể không thừa nhận, thanh xuân là một cuốn sách đầy vội vã.

Thanh xuân là một thời khắc thuộc về quá khứ, khi ấy cuộc sống của bạn tràn ngập những khả năng, những khát vọng, bạn cũng hiểu bạn có thể có vô số những tương lai tốt đẹp, bạn sẽ cảm thấy mình chính là người sẽ nắm giữ vận mệnh của chính bạn trong tay. Và rồi tới một lúc nào đó bạn phát hiện bạn đã mất đi cái cảm giác nắm được mọi thứ trong tay ấy, bạn quay đầu nhìn lại, đường sinh mệnh của bạn như những đường rối rắm tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, lúc này, bạn có lẽ sẽ biết hóa ra tương lai của bạn cũng có phạm vi nhất định. Thế nhưng, bạn vẫn sẽ nhìn thấy thời khắc này, khoảnh khắc kia, logic khắc nghiệt của hiện thực còn chưa bắt đầu. Tới khi ấy, bạn mới có thể biết, đó chính là thanh xuân của bạn. Vậy nên chúng ta chưa bao giờ nắm chắc được thời gian, mà thời gian mới là thứ cầm giữ được chúng ta.

Thanh xuân của tôi là sự trầm lặng không lời diễn tả. Không sóng gió, không dữ dội, và cũng không tràn đầy nhiệt huyết, bồng bột như bạn cùng trang lứa. Nó là sự bình lặng đến nao lòng. Khi nhìn lại, thấy thật ra rất cô đơn, không có những kỉ nệm gọi là quá sâu đậm để nhớ trọn một đời, không có những tình bạn người ta vẫn gọi là tri kỉ...

Đó là điều đáng tiếc nhất trong tuổi thanh xuân của mỗi người.

❥ Nhật Ký Thanh Xuân By Me
14/8/2018
Kỷ niệm thời thanh xuân có bao giờ bạn nhớ lại?

Hay là bạn vẫn đang trải qua những năm tháng thanh xuân như tôi?
 
Hiệu chỉnh:
Kỷ niệm thời thanh xuân có bao giờ bạn nhớ lại?

Hay là bạn vẫn đang trải qua những năm tháng thanh xuân như tôi?

--
ở tuổi 17 bạn có thần tượng ai không, có điên cuồng vì ai không?

Tôi có, khi tôi 17 tôi có thần tượng 1 chàng trai.

Anh là ca sỹ hát nhạc trữ tình, khi chưa biết anh thể loại nhạc tôi thường nghe là ráp.

Từ khi biết anh, từ bao giờ những bài rap đã được thay bằng những bài trữ tình ngọt ngào của anh!

Nhờ anh mà tôi và những con người xa lạ kia xem nhau như 1 gia đình! Anh là cầu nối cho những con người xa lạ như chúng tôi.

Chúng tôi vì anh mà đoàn kết, chúng tôi vì anh mà quên đi bản thân mình.

Khi anh vui tôi sẽ vui, khi anh buồn tôi cũng buồn! Những lúc anh sục cân vì chạy show tôi xót lắm!

Có những lúc nguyên đêm không ngủ chỉ vì cày vote cho anh.

Những lúc đứng ngoài đường thấy hình anh thì đứng cười như con tự kỉ.

Có những lúc ra quán cafe nghe người ta hát nhạc của anh, tôi lại kích động vô cùng! 1 cảm giác tự hào! Khi đó mà có người ngồi kế bên tôi sẽ cười híp mắt nói " Thấy bài hát hay không! Bài này là trai nhà tao sáng tác và hát luôn đấy"

Đấy! Khi ấy tôi cuồng nhiệt vậy đó! Còn bạn thì sao???

17/8/18
 
Cảm ơn cậu vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi!

Nhớ khi đó, cậu được chuyển qua ngồi cạnh tôi.

Tôi lúc ấy vô tâm lắm, tôi không nhìn cậu lấy 1 lần vì đối với tôi người ngồi cùng bàn cũng chỉ là người chia cùng tôi 1 cái bàn! Là ai thì có gì quan trọng.

Cũng vì sự nhạt nhẽo ấy của tôi mà cậu buồn chán, cậu làm những trò tự kỉ! Nhưng tuyệt nhiên cậu không gây cho tôi chút phiền toái nào.

Lúc ấy không hiểu vì sao tôi lại muốn nhìn xem cậu đang làm gì! Khi thấy cậu đang lảm nhảm 1 mình thì tôi cảm thấy rất buồn cười và tôi đã cười với cậu!

Cũng vì nụ cười khi đó mà chúng ta ngày càng thân hơn.

Không biết từ khi nào tôi và cậu không còn khoảng cách.

Cậu luôn đối tốt với tôi! Cậu luôn cưng chiều tôi! Luôn dành cho tôi những đặc quyền!

Khi ấy tôi nghĩ có khi nào cậu có tình cảm với tôi!

Như tôi đã rung động trước sự cưng chiều ấy!

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, bản thân mình cũng quá tự luyến rồi! Có lẽ cậu tốt với tôi vì tôi luôn chỉ bài cho cậu! Chẳng qua cậu chịu đựng tôi là vì tôi là người chỉ bài cho cậu.

Đấy tôi tự mình đa tình thế đấy!

Tôi cũng lại xấu xa đến mức nghĩ cậu là người thế đấy!

Rồi thời gian vui vẻ của chúng ta cũng không còn! Vì những bạn học trong lớp nói ra nói vào về mối quan hệ của tôi và cậu!

Khi biết được điều đó! Tôi bắt đầu xa lánh cậu! Tôi tìm mọi cách tránh xa cậu! Cuối cùng như ý tôi! Tôi được chuyển đi, tôi và cậu tách ra!Nhưng cậu biết không khi tôi không còn ngồi cùng cậu nữa! Tôi lại hụt hẫng, mất mát vô cùng!

Tôi nhớ những lúc cậu ngủ trong giờ học tôi sẽ vẻ lên tay cậu, dù tôi có vẻ như thế nào cậu vẫn không tức giận mà chỉ nan nỉ tôi cho cậu ngủ 1 tí đi.

Khi cậu phá tôi! Tôi sẽ nhéo vào eo cậu! Cậu vẫn không tức giận với tôi!

Có nhiều lúc tôi cực kì vô lý luôn! Khi tôi khó chịu mà tôi nhìn thấy cậu! Khi ấy tôi sẽ không thương tiếc mà đạp cho cậu 1 phát! Vậy mà Cậu vẫn không giận tôi!

Hơn nữa không có cậu tôi mỗi ngày đi học phải đem theo sách đầy đủ! Trước kia cậu lúc nào cũng đem sách đầy đủ cho tôi xem!

Cậu biết không lúc không còn ngồi cùng cậu! Tuy lúc nào tôi cũng cười! Có lẽ trong mắt mọi người khi ấy tôi rất vui khi được chuyển chỗ!

Nhưng Thật ra tôi không vui! Khi ấy tôi giã tạo biết nhường nào cậu nhỉ!

Nhưng có lẽ điều này vĩnh viễn cậu cũng sẽ không biết!

Cũng như tình cảm của tôi dành cho cậu! Cậu cũng sẽ không bao giờ biết! Có lẽ cậu nghĩ tôi ghét cậu!

Thôi thì cứ để mọi chuyện như vậy đi! Cứ để 1 mình tôi biết tình cảm của mình là được rồi.

Có 1 câu tôi luôn muốn nói với cậu nhưng tôi lại không dám nói! bởi vì tôi quá hèn nhát.

Tôi muốn nói rằng " Cảm ơn cậu! Chàng trai đã xuất hiện trong thanh xuân năm ấy của tôi!"

Cậu sẽ là 1 phần kí ức đẹp trong những năm tháng thanh xuân của tôi.


Cảm ơn cậu!

❥19/8/18
 
Chàng trai mang sự ấm áp của mặt trời! Cậu có bao giờ phát hiện ra rằng cậu đã cướp mất trái tim tôi!

Tôi là người không quan tâm chuyện tình cảm lắm! Ấy vậy mà cậu lại khiến tôi rung động!

1 năm đơn phương cậu! Tôi đã trải qua hàng vạn loại cảm xúc?

Lúc sẽ hạnh phúc vì được cậu quan tâm!

Khi sẽ vui vẻ vì được nói chuyện cùng cậu!

Rồi có lúc lại xót xa vì biết cậu có người yêu!

Cảm giác tổn thương, chua xót khi thấy cậu cùng người yêu bên nhau!

Có những lúc thật rất muốn nói hết những tình cảm của tôi dành cho cậu! Nhưng rồi lại sợ sẽ đánh mất tình bạn của chúng ta.

Tháng ngày thầm mến cậu mặc dù là đau khổ nhiều hơn vui vẻ! Tôi vẫn không hối hận.

Nếu được chọn lại 1 lần nữa tôi vẫn lựa chọn thích cậu!

Tình cảm này tôi sẽ giữ lại chỉ bản thân tôi biết! Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội biết được đâu!

Tôi sẽ không cho cậu biết cậu đã 1 khoảng thời gian ngự trị trái tim tôi đâu.

Tạm biệt cậu! Người tôi từng yêu!


#đơn_phương

❥20/8/18
 
Em phải làm sao đây??

Đó là câu hỏi cứ lập đi lập lại trong đầu em suốt những ngày qua.

Anh có biết không kể từ khoảnh khắc ấy em biết trái tim em đã không còn nghe lời em nữa!

Từ cái lúc anh chạm vào mặt em, khoảnh khắc mà khoảng cách giữa em và anh gần như vậy! Em rung động rồi anh à!

Lúc tay em chạm vào mặt anh! Em biết mình đã lúng sâu rồi!

Sao đó nghe anh hát bài " Em là của anh" lúc đó trong đầu em lại có ảo tưởng rằng có khi nào anh hát cho em nghe??

Tiếp anh lại hát bài " Phía sau 1 cô gái " lúc ấy em cũng nghĩ y như vậy!

Sau đó em lại cười khinh thường bản thân mình cũng quá tự luyến rồi!

Biết làm sao đây? Em thích anh đến ngốc luôn rồi! Nếu không ngốc em làm sao lại có những suy nghĩ ngốc như vậy!

Nhìn anh nhắn tin với người con gái khác em chua xót biết nhường nào! Nhưng việc đó có là gì so với cảm giác biết anh chỉ xem mình như em gái!

Có lúc em nghĩ nếu ngày đó em không đến! Sẽ không có những việc của ngày hôm đó xuất hiện! Vậy em sẽ không thích anh!

Trong em vừa có cảm giác hối hận vì ngày hôm đó tham gia buổi tiệc ấy! Nhưng cái cảm giác nếu em không đi em sẽ hối tiếc nó càng mãnh liệt hơn cảm giác hối hận!

Em rất mâu thuẫn!

Không sao cả! Em nguyện ý thích anh! Hình ảnh của anh,em sẽ cất ở 1 nơi thật sâu của trái tim và khóa lại!

Anh không phải là người đầu tiên em thích! Nhưng có lẽ cũng không phải người cuối cùng! Bởi em biết đoạn tình cảm này sẽ không được phát triển xa hơn nữa! Cho nên đến 1 lúc nào đó em cũng phải buông bỏ đoạn tình cảm này! Tìm cho em 1 người mới! Người mà em yêu và người ấy cũng yêu em!

Nghĩ là 1 chuyện nhưng hiện tại người trong tim em vẫn là anh! Em phải làm sao? Làm sao để có thể đá anh ra khỏi trái tim em đây!

Anh à! Anh nói cho em biết em phải làm sao đây??

❥21/8/18
 
Điều làm tớ tiếc nuối nhất đó chính là đánh mất tình bạn của tớ và cậu!

Tớ biết trong chuyện này tớ không có tư cách oán trách cậu!

Tớ là người chủ động kéo khoảng cách của chúng ta ra xa trước!

Nhưng cậu biết không! Cái cảm giác khi nghe tin cậu bạn thân của mình có người yêu từ 1 người khác nó chua xót nhường nào không!

Cậu đã không nói với mình ấy vậy mà người cậu quen lại là người mình gét!

Khi đó mình rất tức giận! Điều làm mình giận nhất là cậu lại không yêu cô ta! Vậy mà cậu lại làm vậy!

Khi ấy cậu có nghĩ cậu làm như vậy là tình bạn của chúng ta sẽ tan vỡ không!

Có lẽ là không bởi nếu cậu có nghĩ đến thì cậu sẽ không làm vậy!

Hay là cậu đã từng nghĩ đến nhưng vì cậu xem nhẹ tình bạn giữa chúng ta!

Nếu cậu không xem tớ là bạn thân! Vì sao khi ấy lại tốt với tớ như vậy!

Vì sao lúc tớ cần cậu sẽ xuất hiện! Vì sao hả??

Bởi cậu tốt với tớ như vậy nên khi không có cậu tớ mới thấy hụt hẫng như vậy! Mới bi thương như vậy!

Từ 2 con người thân thiết! Bây giờ chúng ta lại đi lướt qua nhau như người dưng!

Mỗi lần chạm mặt rồi lướt qua nhau là mỗi lần hàng loạt kí ức khi xưa xuất hiện trong đầu tớ đấy!

Còn cậu thì sao? Cậu có bao giờ tiếc nuối cái tình bạn đã không còn này chưa!


#tinhbanvotan.

❥21/8/18
 
Người ta nói thích 1 người là phải can đảm nói ra!

Nếu không nói thì phải nhìn người mình thích đi cùng người khác!

Nhưng bản thân em lại không có cái can đảm ấy! Thích anh nhưng không dám nói!

Em đành đứng từ xa nhìn anh tay trong tay cùng người khác!

Nhìn bề ngoài trong em thật vô tâm lạnh nhạt, nhưng anh biết không thật ra em rất để tâm.

Chỉ thấy từng comment của anh cùng người khác phái trên facebook thôi em đã rất khó chịu.

Dù khó chịu thì có thay đổi được gì! Cái khó chịu đó anh nào biết! Sự khó chịu đó cũng đâu ngăn anh ngừng nói chuyện cùng người khác! Liệu khó chịu có đem được anh đến bên em! Tất cả đều không.

Anh biết không trong em nhiều lúc muốn dũng cảm nói với anh rằng " Em Thích Anh" nhưng cuối cùng em lại không làm được.

Đúng là ở tuổi 17, 18 cái gì cũng có chỉ không có dũng cảm nói với người mình thích câu " Em thích Anh"

Thầm thích anh! Em thấy rất mệt mỏi! Em muốn buông tay! Nhưng em lại không làm được!

Có lẽ là trong lòng em rất không cam tâm nên không thể nào buông được! Em không cam tâm vì sao em thích anh nhiều như vậy mà anh lại không có cảm giác gì! Không cam tâm vì sao trong cả 2 chỉ có em là người đánh mất trái tim.

Vì em không can đảm nên em chỉ có thể treo 1 trạng thái trên Zalo " 155 Em Thích Anh"

#khongdamnoithichanh.

❥22/8/18
 
Bản thân em biết yêu một người không yêu mình là đau đến nhường nào!

Em không muốn hành hạ bản thân mình nữa! Em muốn quên anh! Em muốn buông tay với đoạn tình cảm đơn phương này!

Nhưng anh biết không? Dù đã cố ngăn không cho bản thân theo dõi anh! Em đã cố ngăn mình không được quan tâm đến anh nữa!

Rồi thì sao? Chỉ vài ngày là em đã điên cuồng nhớ đến anh! Đến cuối cùng lý trí của em cũng không thắng nổi trái tim mình! Trái tim không còn là của em nữa!

Nhiều lúc em muốn 1 lần nói với anh rằng " Em thích Anh" nhưng đến cuối cùng em lại không có can đảm đó.

Phải chăng em cứ ôm mãi trong lòng tình cảm này nên mới không buông tay được! Anh à! Có phải là nếu em một lần đối diện với tình cảm của mình thì em sẽ có thể buông tay! Đúng không anh?


#contimkhongconlacuaem!

❥23/8/18
 
HAPPY BIRTHDAY TO ME :'x
HAPPY BIRTHDAY TO ME ♥ Thêm 1t mới rồi :'x


Điều đầu tiênnn mình muốn gửi tới bố mẹ >>:D<<

Cám ơn vì đã sinh ra con, nuôi con khôn lớn,tạo đủ điều kiện tốt đẹp cho con và để con đc như ngày hnay :)

Điều thứ hai mình muốn gửi đến mọi ng thân và bạn bè của mình<3

Mình hạnh phúc nhấttt là những lờii chúc của mọi người, chỉ đơn giản là mình biết đc còn những ai qan tâm đến mình trong cái cuộc sống xô bồ này :3 Và là món qà quý báu mà mình có trong ngày sinh nhật :)


- - -


Happy Birthday Marc nhé;) 2 bọn mình tổ chức sinh nhật cùng ngàyyyy này :'x tối sẽ cùng hát happy bday này :'x Chúc Marc sn vui vẻ :'x càng ngày càng cute;) Love u ^^ >>:D<<

- - -

Tối có có party vs bạn bè và gia đình =x

Vui vẻ lên mà sống=)


HAPPY BIRTHDAY TO ME

HAPPY BIRTHDAY TO ME

HAPPY BIRTHDAY HAPPY BIRTHDAY

HAPPY BIRTHDAY TO ME


♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
 
Có những thứ mãi mãi không bao giờ chúng ta có thể tìm ra được câu trả lời.

Cho dù chúng ta có cố gắng như thế nào thì mãi mãi ta vẫn không tìm thấy đáp án.

Cũng như em! Không biết đã mất bao nhiêu lâu! Em vẫn mãi không tìm ra được lý do vì sao em lại thích anh.

Vì sao trên thế giới này có rất nhiều người nhưng người em thích là anh.

Nếu nói vì anh đẹp trai! Không đâu anh à! Ngoài kia còn hàng vạn người đẹp hơn anh.

Nếu nói vì anh biết cách nói chuyện! Điều đó càng không phải.

Em thật không hiểu! Phải chăng do em thích tự ngược bản thân mình.

Nếu không vì sao người thích em! Người nguyện che chở cho em! Em lại bỏ qua.

Còn anh! Anh thích em sao! Không hề! Thế mà em lại mê muội thích anh.

Chung quy nếu như tìm được lý do có lẽ không còn gọi là tình yêu nữa rồi.

Thế nên em mãi mãi cũng không có đáp án cho câu hỏi " Giữa hàng vạn con người! Tại sao Em lại thích anh? Vì sao phải là anh?"


#taisaolailaanh?

❥25/8/18
 
Với việc khi nào ta rung động, hay đối tượng ta rung động là ai thì đó là thứ mà ta không bao giờ quyết định được.

Cũng như tôi, tuy tôi và cậu ấy học cùng nhau 3 năm, nhà chúng tôi là cùng một con đường, nhưng tôi và cậu ấy rất ít nói chuyện cùng nhau.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi là 2 đường thẳng song song mãi mãi không chạm nhau.

Nếu không có ngày hôm đó xảy ra thì chúng tôi thật sự là 2 đường song song thật.

Rất tiếc, khoảng khắc ngày đó cậu ấy đứng trên bục giảng, tay cầm viên phấn và xoay người về phía tôi, khoảng khắc đó tim tôi chợt có một cảm giác rất lạ.

Tôi biết bất đầu giây phút đó đường thẳng của tôi đã rẽ ngang vì cậu ấy.

Còn cậu ấy cũng chỉ mãi mãi là một đường thẳng đi qua cuộc đời tôi.

Tôi và cậu ấy mãi mãi về sau cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ là bạn học thời cấp 3.

" Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"

Cậu ấy là ký ức tươi đẹp của tôi.

Còn tôi chỉ là một người lạ từng xuất hiện trong ký ức của cậu ấy.

#rungdong.

❥26/8/18
 
..., ngày 26 tháng 08 năm 2018

Bố của con!

Bố ạ! Bố từng hỏi con: "Con nghĩ gì về bố của mình." Ngay đó, con đã không cất lên được câu trả lời vì con sợ, sợ bố sẽ buồn mà không dám nói. Hôm nay con sẽ lấy hết can đảm và dám mãnh dạn nói ra những tâm tư tình cảm của mình còn khúc mắc trước đây.

Con cảm ơn bố vì bố đã đã đưa con đến với cuộc đời này và con thật tự hào khi được làm con của bố. Con nghĩ mình may mắn và hạnh phúc biết bao khi có bố ở bên cạnh. Con đã chứng kiến đã có rất nhiều người ở ngoài kia đã không còn có bố, bị bố bỏ rơi, không nhận hay chưa từng biết mặt bố mình là ai. Họ luôn ao ước, khao khát có một người bố ở bên. Con cảm ơn bố thật nhiều vì đã cho con một gia đình hạnh phúc và đủ đầy. Nhìn những cuộc chia ly, sự tan vỡ gia đình đầy đau xót của các bạn mà con thấy mình thật sung sướng và mãn nguyện. Con cảm ơn bố vì đã đổ bao giọt mồ hôi mặn chát, giọt nước mắt ngấn lệ để có được miếng cơm manh áo nuôi chị em con ăn học. Bao đêm bố đã thức trắng đêm để làm việc cật lực, không ngừng nghỉ. Cảm ơn, cảm ơn vô cùng sâu sắc về nghĩa sinh thành của bố, vất vả nuôi dưỡng chị em con nên người. Công lao này như trời như bế, cả cuộc đời làm con này có lẽ cũng không đủ để đền ơn sự to lớn ấy. Ca dao xưa đã nói quả là không sai "Công cha như núi Thái Sơn." Nó to lớn, hùng vĩ và hiên ngang vô cùng. Cảm ơn bố đã ở bên bảo vệ và che chở cho chị em con. Cảm ơn bố đã coi con là con của bố. Cảm ơn tấm lòng hi sinh cao cả của bố dành cho chị em con. Có lẽ cảm ơn, cảm ơn mãi không đủ hết đâu bố nhỉ? Nó cao và hùng vĩ đến mức con không thể nhìn thấy điểm đến của nó.

Trong lòng con, luôn có một lời suy nghĩ dành cho bố. Xin lỗi vì những lúc con đã khiến bố buồn, đau lòng và cả thất vọng nữa. Đứa con gái bé bỏng này đã khiến những giọt mắt ngậm ngùi của bố rơi, đã khiến lòng và trái tim bố như bị ai cứa nhát dao vậy. Một sự thất vọng tràn trề làm sao khi con mình sinh ra mà lại bảo nó không nghe, quyết theo ý kiến của mình để đấu tranh đi theo môn VĂN. Một môn con hằng yêu thích và say đắm nó. Dù ước nguyện của bố và gia đình là Tiếng Anh. Rồi cả những lúc học tập của con xuống dốc, tụt lùi một cách trầm trọng nữa. Xin bố vì con mà khiến bố đã già và khổ đi rất nhiều.Bao công việc vất vả, nhọc nhằn đều do đôi tay bố gánh vác. Tóc ngày một bạc trắng dù tuổi bố chưa đầy bốn mươi, đôi bàn tay bố đã chai sạn dần, trán đã lấp đầy nếp nhăn, tấm lưng ngày một đau và mỏi. Dạ dày ơi! Tao hận mài, sao này nỡ để cho bố tao thức trắng đêm vì những con đau mà mài hành hạ? Xin lỗi bố thật nhiều khi con đã bướng bỉnh, cãi lại lời bố. Con xin lỗi bố vì nhiều lúc chính con đã vô ơn với bố, chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi. Nói lời xin lỗi bao nhiêu đây cho đủ hả bố? Bố cao cả đến vậy mà con không nhận ra, vẫn mắc những sai lầm lớn. Thật đáng xỉ nhục bố nhỉ?

Bố à! Con thật lòng rất xin lỗi bố, cho dù bố cho con là đứa con bất hiếu hay nói thế nào đi chăng nữa con cũng nhận. Đó là con nhận ra lòng mình chưa đủ dũng mạnh để có thể nói nên lời: "Con yêu bố." Con chỉ đủ tự tin nói lời cảm ơn và xin lỗi chân thành nhất với bố nhưng không thể nói yêu. Bởi với con yêu là một quá trình dài, là thời gian để tạo ra sự gắn kết, sợ dây vô hình nối giữa hai trái tim với nhau. Cũng giống như khi ta tìm hiểu người bạn đời của nhau vậy: Yêu, hiểu nhau thì nới thành đôi được chứ. Với con cũng vậy, không thể cất lên từ "Yêu" vì hai trái tim giữa bố va con chung một dòng máu nhưng lại bị tách đôi. Cái sự yêu thương, ấm áp của người cha dành cho con có lẽ vẫn vô vô hình với con. Dẫu biết rằng con đã phải xa bố mười năm trời, một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Nhưng bố biết không? Cái sáng hôm đó, con đang mơn man trong giấc ngủ thần tiên, bỗng bên tai con cất lên câu nói: "Dậy thôi con, bố đã đi rồi con ạ." Con bàng hoàng hoàng tỉnh dậy và hỏi: "Bố đã đi đâu vậy mẹ? " Rồi mẹ giải thích cho con hiểu, một cảm giác hụt hẫng tột cùng mơn man trong người con. Lúc đó, con chỉ mới có 2 tuổi rưỡi thôi nhưng nó vẫn đọng lại trong lòng con đến tận bây giờ đấy bố ạ. Và có một điều kì diệu xảy ra, mọi khi đi oto con rất say xe vậy mà cái hôm tiễn bố ra sân bay, con không hề say chút nào.

Lúc bố lên máy bay, mọi người khóc nức mở, đặc biệt là mẹ và bà nội. Con cũng vậy, cũng òa lên mà khóc dù trong suy nghĩ non nớt ấy không hiểu hết mọi chuyện gì đang xảy ra và chỉ có cảm giác trống vắng bên mình mà thôi. Đó, con còn nhỏ tuy chưa hiểu những cảm nhận được mọi chuyện đấy bố à, nó khác xa với những gì bố nói: "Trẻ con đâu hiểu chuyện gì."

Nửa năm sau đó, mẹ cũng đi. Con bắt đầu làm quen với cuộc sống mới chỉ có ông bà ngoại ở bên. Con thích nghi rất nhanh, không quấy khóc đòi bố, đòi mẹ. Khi ai hỏi con, có nhớ bố mẹ không, con vẫn trả lời là: Cháu bình thường ạ! Cái 'bình thường" ấy không phải sự vô cảm, vô tâm mà con muốn cho bố mẹ an tâm làm việc, không phải suy nghĩ nhiều cho con. Con là đứa bé kiên cường và độc lập. Tuy sâu thẳm trong trái tim con, một nỗi nhớ nhung vẫn nảy nở, hằng đêm thao thức mong ngóng gặp bố mẹ, mơ về cái ngày gia đình đủ đầy, hạnh phúc khi xưa. Chỉ cần nghe giọng bố mẹ qua những cuộc điện thoại thôi là con đã vui như muốn nhảy cẫng lên rồi.

Nhưng thật phũ phàng! Mẹ ngày nào cũng gọi thường xuyên, tranh thủ nghỉ lúc nào là gọi. Còn bố? Có lẽ 10 năm, những cuộc gọi ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhiều khi con còn quên cả giọng của bố. Thậm chí, gì Út lúc đó vẫn ở bên nước ngoài còn gọi về cho con nhiều hơn là bố. Đến năm con học lớp 3, mẹ có về nước sinh em bé được khoảng 1 tháng rưỡi rồi lại đi. Trước lúc đi, cả nhà ai cũng xót xa, khóc vì thương em mình còn quá nhỏ, khuyên mẹ ở lại đùng đi. Nhưng vì tương lai của chúng con phía trước, mẹ vẫn quyết tâm đi. Vậy mà bố đâu có thấu hiểu được. Đáng nhẽ ra thứ hai mẹ mới bay, vậy mà chủ nhật bố đã nằng nặc đòi mẹ bay trước, sang với bố. Chúng con chỉ ở bên một có một ngày nữa thôi, thời gian như gió thoảng mà nó quan trọng, thiêng liêng biết nhường nào. Con lại phải chúng kiến sự rời xa, chia ly đầy đau xót thêm một lần nữa, bố có biết không?

Ba năm sau, cả hai bố mẹ về nước. Nghe tin mà con vui mừng khốn xiết, nhảy cẫng lên, hét thật to. Cái ngày ra sân bay đón bố mẹ tưởng chừng như là ngày vui nhất đã trờ thành ngày đen tối nhất của con. Thấp thỏm chờ đợi, thấy bố mẹ là con chạy ào tới tặng hoa. Mẹ cầm nói cảm ơn rồi bế em. Còn bố? Trước lúc gặp con nghĩ sẽ được một cái ôm ấm áp, cái hôn nhẹ nhàng sau bao nhiêu năm xa cách. Nhưng lại không, bố chẳng thèm quan tâm để ý. Con đưa hoa, bố quệt tay làm hoa rơi xuống đất, nhìn vào khoảng trống, cười khẩy một cái. Chứng kiến cái hình ảnh ấy mà tim con như nặng trĩu sắp rơi xuống, không tin vào mắt mình vậy.

Con không thể nói lời yêu bố vì bố đã yêu tiền hơn yêu chúng con. Tiền quý giá, quan trọng thật đấy nhưng liệu có đủ mua bán tình cảm cha con không bố? Bố bảo cho con nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng bằng chúng bằng bạn. Viên mãn thật đấy nhưng nó 'lạnh" lắm bố à! Lạnh run người cửa tình cảm gia đình như vậy còn có ý nghĩa gì nữa không bố? Khuyết danh đã từng nói: "Nơi lạnh giá nhất không phải Bắc Cực mà là nơi không có tình yêu thương." Lạnh của môi trường, khí hậu dù có khắc nghiệt tới đâu cũng không đánh sợ và kinh khủng bằng tình yêu thương bị đóng băng. Con cần là sự yêu thương, chăm sóc, quan tâm ân cần từ bố như bao những người làm bố khác, chứ đâu cần mấy thứ đó. Bởi giàu nghèo không quan trọng, trước nghèo bằng nỗ lực, ý chí, năm bắt thời cơ vươn lên ta vẫn có thể giàu được mà. Người ta nghèo nhưng trong cái nghèo ấy vẫn có một sự hạnh phúc vô cùng bởi tình yêu thương của cha lẫn mẹ.

Bố chỉ có chăm chú vào tivi, điện thoại chứ đâu có bao giờ hỏi han con đôi lời. Bao giờ bố hỏi con là con thích ăn gì? Ăn có ngon không? Bố có thể tự tay nấu cơm cho con, hỏi han chuyện học hành và tâm sự, chia sẻ với con như một người bạn chưa? Hay chỉ là một gánh nặng với bố, trưa con đi học 11-12h mới về, bố ở nhà. Vậy mà khi con hỏi bố nấu cơm chưa, bố lại bảo: "Tao là chủ, chỉ có phụ nữ mới cân vào bếp". Con tưởng cái định kiến xưa cũ: "Trọng nam khinh nữ" đã không còn tồn tại trong một xã hội phát triển, văn minh và công bằng nữa chứ bố? Vậy tạo sao nó vẫn hoành hành ở gia đình mình?

Khi một người bác, cũng là đối tác làm ăn của bố hỏi rằng: Anh đi làm, vậy vợ con nhà liệu có phản đối? Bố đã trả lời mà con như bị xát muối vào vậy: "Em thà bỏ chết vợ con chứ không bỏ được tiền anh à!" Bố ham tiền đến vậy sao? Vậy con, mẹ và em - những người đứng đằng sau, là hậu phương vững chắc cho sự nghiệp của bố mà dám "bỏ chết" sao? Họ đang là gì trên danh nghĩa của bố?

Và cũng chỉ vì đồng tiền mà ông bà, anh em máu mủ ruột thịt mâu thuẫn với nhau. Chú gì Út sống với ông bà, bố lại bảo rằng: "Chú có tiền không mà sống ở đây?" Sao lúc nào bố cũng chỉ nghĩ đến tiền mà không nghĩ tới những người xung quanh mình vậy hả bố? Chỉ vì câu nói đó mà khiến chú gì chuyển nhà, anh em từ mặt nhau. Rồi ngay cả khi ông bà khuyên bảo bố làm ăn bố lại cho rằng: "Ông bà không có tiền thì không có quyền." Một đồng tiền mà đánh đổi cả người thân gia đình mình thế sao? Thật tàn nhẫn!

Con không thể thốt lên từ "yêu" vì bố đã gây nên bạo lực gia đình. Điều kinh khủng và ám ảnh nhất trong cuộc đời con. Chì vì bố muốn lao theo đồng tiền nhưng quá sa đà, làm cạn kiệt tài sản gia đình, mẹ ngăn cản, khuyên bảo bố lại bạo lực sao? Trước đây con chưa từng chứng kiến hoặc quá nhỏ để lưu lại trong kí lức. Sống suốt 10 năm trời cùng ông bà, con chưa từng nghe và thấy từ "BẠO LỰC" bao giờ. Vậy mà khi bố mẹ trở về điều đó lại xảy ra. Bố đập bình nước, đập tấm kính bàn suýt nữa vào đầu con, may là con tránh kịp và sứt xát ở chân. Rồi còn định tẩm xăng, dầu đốt nhà nữa. Chứng kiến cảnh ấy không chỉ con khóc, mẹ khóc, bà khóc mà ngay cả em Cu 2 tuổi cũng đứng nép vào góc tường mà òa lên khóc nức nở. Nó sợ và kinh hãi, sợ tất cả những gì diễn ra xung quanh nó với một trái tim đầy non nớt. Đêm ấy, bố còn bắt mẹ viết đơn ly hôn nếu không cho bố làm ăn nữa. Sao chỉ vì chuyện làm ăn mà con và em con phải chứng kiến và chịu những lời đay nghiến của bố nữa. Bố không thể cho chúng con một tuổi thơ bình yên, trong trỏe, vui tươi thay vì một tuổi thơ đầy nước mắt được hả bố. Con biết rằng 10 năm xa cách, tình cảm có thể phai nhưng trong con là giọt máu đào của bố. Sao cứ để cái đen tối, bi kịch của cuộc đời chiếm lĩnh cái suy nghĩ ngây thơ, trong sáng của con vậy. Con không đủ tự tin vực dậy đế nói lời "yêu" bố vì những lời nói của bố như những nét dao đâm thấu tim con vậy. Con khen bát canh cua bà nấu ngon, bố cho rằng là thách thức và nói rằng: "Tao muốn bóp chết mày ngay từ bé". Vậy con đang sống trên đời này, trong gia đình của bố có nghĩa lí gì? Con cảm thấy sự đau đáu xen lẫn tủi nhục vô cùng.

Rằm tháng bảy, các bá từ Hà Nội về chơi khen: "Dạo này lớn quá rồi". Bố lại cho con một nhát đâm nữa: "Không biết đó có phải con của mình không nữa?" Nghe câu nói đó mà con bàng hoàng, cứ nghĩ là nhầm. Bố sinh ra con, con mang dòng máu của bố vậy mà bố lại nghi ngờ con như vậy sao? Lòng con nó xoắn lại đau như cắt vậy.

Đó là những dòng trải suy nghĩ của con về bố. Bố biết không, bao ngày tháng qua, trong giấc mơ, giấc ngủ, con luôn mơ thấy những đồng tiền mà con gọi chúng là "những con ma thâm độc", hình ảnh bố ném tấm kính và văng vẳng bên tai những câu nói, lời nói cảu bố nữa. Ám ảnh vô cùng! Con luôn đau khổ, nghĩ ngợi, rơi vào trạng thái stress, nhiều khi tiêu cực dồn cao còn nghĩ về cái chết. Thật may, cô giáo và các bạn trong đội tuyển văn luôn ở bên động viên, an ủi, tiếp thêm cho con sực mạnh chống cự với mọi bão tố đường đời. Những người mà bố cho rằng không đủ niềm tin bằng bố đã cứu đứa con gái của bố từ hố sau đấy. Họ đã ở bên con, thay cho một người cha bảo vệ, che chở cho con. Và đã mắc nợ họ một " ân tình" không biết bao giờ mới trả hết. Bố à!Nếu con được ban cho một điều ước, kể cả đánh đổi mạng sống của mình,bố biết con sẽ ước gì không? Ước một ngày con được cảm nhận tình cha nó ấm áp, thiêng liêng và hạnh phúc ra sao? Ước một ngày con người không mơ tưởng về tiền, coi nó là công cụ kiếm sống, dành cả trái tim, một lòng hướng về gia tình của mình. Nơi đó có những đứa con thân yêu và người vợ thảo hiền. Chỉ một ngày thôi- một ngày thôi cũng được để cảm nhận và nghĩ suy. Để khi nói về bố, có thể nói về đúng bố của mình chứ không phải bố trong mơ mộng, bố của người khác nữa. Bố bảo con lớn rồi không thể yêu như các em bé được. Thế là cứ lớn rồi là không được yêu thương nữa sao, lớn rồi là tình cha con nguội lạnh sao? Cái quãng thời gian con cần bố mẹ nhất thì bố mẹ phải đi xa vì sự mưu sinh của cuộc sống, bây giờ hưởng lại liệu muộn quá không bố? Con người ta lập gia đình rồi vẫn về nhõng nhèo, nũng nịu bên ba mình mà. Ruột thịt khó tách rời vậy mà hai chúng ta lại dễ dàng như vậy sao?

Bố ạ! Con rất mong qua những dòng tâm sự trải lòng ngắn ngủi này, bố sẽ hiểu hơn về con, sẽ cho bố một câu trả lời vì sao con luôn tránh mặt bố, không thể gần gũi với bố như mẹ hoặc ông bà. Vì con sợ, sợ những lời nói từ bố, sợ xảy ra những vụ bạo lực gia đình. Mong rằng hai trái tim ta đừng khác máu tanh lòng nữa. Những đòn roi của mẹ không làm con đau mà chính lời nói, bạo lực của bố khiến con bị tổn thương. Con hi vọng rằng một ngày nào đó, bố và con có thể yêu thương và hạnh phúc khi ở bên nhau để con có cơ hội cất lên tiếng nói từ lòng mình: "Con Yêu Bố!"

Dòng thư con đã dài và xin khép lại tại đây. Bố ở xa nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nhé! Mong rằng bố sẽ hiểu được suy nghĩ và tình cảm của con, yêu thương và quan tâm chị con em nhiều hơn nữa. Hãy là nười bố tuyệt với nhất trong mắt của chúng con!

Con gái của bố

Sưu tầm.
 
Hiệu chỉnh:
18 tuổi...tớ quyết định không bước vào cánh cửa đại học. Cảm giác lúc ấy rất hoang mang! Tớ khi ấy mỗi lúc đều nghĩ "không học nữa rồi mình sẽ làm gì? Tương lai mình sẽ ra sao?". Tớ suy nghĩ rất nhiều, có thể nói đó là khoảng thời gian rất khủng hoảng đối với tớ.

Những ngày ở nhà thảnh thơi khiến bản thân rất khó chịu, trong đầu lúc nào cũng hy vọng sẽ tìm được một công việc thích hợp và ổn định...nhưng vì sao muốn có công việc lại khó như vậy?

Có lẽ do mình không có bằng cấp

Không chừng do bản thân tớ vô dụng...nhưng tớ cố chấp không thừa nhận.

Tóm lại vào thời điểm đó chính là khoảng thời gian vô cùng khó khăn.

#tớ.

❥27/8/18
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom