- Tham gia
- 26/9/2011
- Bài viết
- 3.809
Mưa
Mưa... Mưa bất ngờ tuôn ào ạt, xối xả. Bất ngờ như đã bao lần bất ngờ ...
Mưa... hàng ngàn giọt pha lê rơi xuống từ ngàn ko, long lanh... long lanh soi vào kỉ niệm. Để cái lạnh đâu đó len lén rót vào lòng tê tái, bất giác giật mình tớ mới nhận ra...
Mưa... Chiếc ô màu đỏ rơi xuống mặt đường ngập nước lung linh phản chiếu ánh đèn vàng lạnh lùng trên cao kia mà ngày ấy tớ cứ tưởng rất ấm áp...
Mưa...Rơi xuống chiếc ô những thanh âm kì lạ - bùn thảm lạ lùng! Những thanh âm mà ngày ấy tớ cứ tưởng là trong veo, là thánh thót. Tớ cứ ảo tưởng thế về mưa. Tớ cứ thích thú khi đi trong mưa. Mưa mang đến cho tớ những niềm vui con trẻ diệu kì...
Mưa... và cậu đến, bất chợt như cơn mưa rào kia vậy! Cùng chiếc ô màu đỏ, mỉm cười: " trong mưa, màu đỏ là màu đẹp nhất"...
Mưa... Tơ đứng trong mưa, để mặc nước mắt rơi cùng mưa. Sẽ chẳng ai biết đâu, ko ai bít là tớ đang khóc đâu, cậu ạ! Trong mưa, tớ tìm thấy nơi trú ngụ của lòng mình, của tâm hồn mình. Cho tâm hồn mình một chút bình yên...
Mưa... Ko bít tự bao giờ, mưa và tớ dường như đã hòa làm 1. Tớ lắng nghe từng thanh âm bùn bã trong phím đàn và bài ca mưa hát, và cũng chỉ mình mưa thôi - lắng nghe được những thanh âm đó trong từng giọt nước mắt của tớ.
Ngân nga... ngân nga...
Mưa... rồi mưa tạnh bất ngờ, như chưa từng đền vậy! Cũng giống như cậu, bất ngờ đến bên tớ trong 1 fút giây nào đó - fút giây đẹp nhất trong cuộc đời tớ - rồi cũng lại bất chợt rời xa tớ... Mưa tạnh rồi. Cậu đi rồi...chỉ còn mình tớ lặng lẽ nhặt từng fím mưa thánh thót ngày xưa đã vỡ tan trên mặt đường ngập nước - soi bóng mình tớ và chỉ mình tớ mà thôi - ghép lại, ghép lại... Và cứ thế.... Mong lắm được nghe những thanh âm trong trẻo như ngày ấy...
Tớ đã cố hết sức rồi, sao vô vọng vậy mưa ơi?
P.S : Mưa rơi rơi, trên đường phố đêm khuya biết nói rằng ngày cũ đã qua....
Từng hạt mưa bay bay vang vọng mãi trong tim từng dòng suy tư qua còn bên ai...
Ai lang thang trên đường phố đêm mưa vẫn biết rằng lòng mãi cô đơn !
Từng hạt mưa mơn man trên bờ mi ai kia để hòa tan trong tim giọt nước mắt lạnh lùng....
Tình yêu đến rồi đi....nhanh như một cơn mưa đầu mùa-tất cả chỉ như một giấc mơ êm đềm khi ta vừa thức giấc...nghĩ suy thật nhiều rồi cũng đau đớn thật nhiều...vì tình yêu đã đi xa,xa lắm rồi...ko níu kéo,ko oán trách...chỉ đơn giản là chia tay...thế thôi...
Đau đớn...
Phũ phàng...
Vô tình...
Bài hát "Đôi khi em muốn khóc" như thế nào nhỉ???
"Và trong màn đêm, chỉ riêng mình em
Nhiều khi em tự dưng muốn khóc lên
Tưởng quên được anh, tưởng xa được anh
Thật ra trong tim vẫn nhớ đến anh
Vì em còn yêu, yêu anh vô vàn
Và đôi khi tủi thân muốn khóc lên
Để vơi sầu đau, chót yêu lầm lỡ
Nhủ lòng thôi nhé, mối tình đã qua..."
Buồn...
Đau...
Khóc...
Oán than một người đã mãi mãi bước đi...
...được gì chứ???
Tình yêu chỉ như cơn gió thoảng qua...
Tình yêu đến thế nào,hãy để nó ra đi thế ấy...
........Tình yêu đã xa cũng chỉ như những giọt mưa còn vương lại trên chiếc cửa kính,càng lau chỉ càng làm nó vương rộng ra.Hãy để cơn gió vô tình kia mang chúng đi..............
Mưa!!! Sao mưa tầm tã vậy…
Mưa!!! Tại sao trời luôn mưa cứ những lúc ta buồn đau, khổ sở… Làn mưa dai dẳng càng làm ta buồn hơn, nước mắt rơi nhiều hơn. Phải chăng đó là sự cộng hưởng của mưa trời và mưa lòng ta…
Mưa!!! Ngày xưa mong mưa gió về để được cảm nhận điều gì đó của em, chỉ em, rất em. Vậy mà giờ đây sợ mưa gió vậy… Mưa làm buồn lắm. Và sợ nhất là nỗi đơn côi, lạnh giá khi ngắm màn mưa qua ô cửa sổ…
Mưa!!! Mưa rơi lạnh buốt vào mặt làm nguội đi giọt nước mắt nóng bỏng lăn trên gò má. Nhưng liệu mưa có làm dịu được nỗi đau đang mang. Hay lại dội vào, cào xé, xiết mạnh hơn…
Mưa!!! Mưa cứ rơi dai dẳng. Xoá nhoà hết những dấu chân ai để lại trên cát… Nhưng mưa có gội rửa được, xoá nhoà được hình bóng ai kia đã sâu đậm trong tim. Đã khắc sâu làm tim rỉ máu…
Mưa!!! Mưa xuống để mầm non tươi tốt, vươn lên…. Nhưng liệu mầm tình trong lòng ta còn có ngày nở lại. Đã héo hon, chết khô mất rồi thì còn sống lại, vươn dậy bằng cách nào đây? Dù mưa có rơi, rơi nữa, rơi mãi thì cũng vậy thôi…
Mưa!!! Mưa rơi... Như một đứa trẻ, nhào ra màn mưa để tìm về mình thuở ấu thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ… Nhưng những ngày ấy giờ đâu mất rồi? Đã ngủ quên trong tâm trí mà không thể nào đánh thức…
Nhào ra mưa chỉ để đón lấy những vết dao cứa thẳng vào cõi lòng, con tim bị tổn thương chưa có dấu hiệu liền miệng…
Mưa!!! Mưa vẫn rơi! Là trời khóc cho tình đôi ta, cho đời hai ta. Hay giản đơn mưa là sự tuần hoàn của cuộc sống! Mưa rơi để vạn vật phát triển, vươn cao…
Chắc chỉ có mỗi mình mình là ngồi đây! Giậm chân tại chỗ! Nhìn mưa rơi và mưa theo mưa…
Mưa!!! Mưa cứ rơi… rơi tiếp, rơi mãi nhé… Ta muốn mưa để được cảm nhận nỗi buồn đau gặm nhấm. Ta muốn mưa để mưa che đi mặt trời. Vì ta sợ nắng sẽ khiến ta phải đối diện với bóng mình ngày qua: hèn nhát và mu muội; đau thương và lừa dối…
Mưa!!! Mưa vẫn rơi!!! Và mong hoài ngày mai, ngày kia, ngày sau, ngày sau nữa mưa mãi cứ rơi…
Mưa!!! Mưa rơi… Mưa nhé…
ST
Mưa... Mưa bất ngờ tuôn ào ạt, xối xả. Bất ngờ như đã bao lần bất ngờ ...
Mưa... hàng ngàn giọt pha lê rơi xuống từ ngàn ko, long lanh... long lanh soi vào kỉ niệm. Để cái lạnh đâu đó len lén rót vào lòng tê tái, bất giác giật mình tớ mới nhận ra...
Mưa... Chiếc ô màu đỏ rơi xuống mặt đường ngập nước lung linh phản chiếu ánh đèn vàng lạnh lùng trên cao kia mà ngày ấy tớ cứ tưởng rất ấm áp...
Mưa...Rơi xuống chiếc ô những thanh âm kì lạ - bùn thảm lạ lùng! Những thanh âm mà ngày ấy tớ cứ tưởng là trong veo, là thánh thót. Tớ cứ ảo tưởng thế về mưa. Tớ cứ thích thú khi đi trong mưa. Mưa mang đến cho tớ những niềm vui con trẻ diệu kì...
Mưa... và cậu đến, bất chợt như cơn mưa rào kia vậy! Cùng chiếc ô màu đỏ, mỉm cười: " trong mưa, màu đỏ là màu đẹp nhất"...
Mưa... Tơ đứng trong mưa, để mặc nước mắt rơi cùng mưa. Sẽ chẳng ai biết đâu, ko ai bít là tớ đang khóc đâu, cậu ạ! Trong mưa, tớ tìm thấy nơi trú ngụ của lòng mình, của tâm hồn mình. Cho tâm hồn mình một chút bình yên...
Mưa... Ko bít tự bao giờ, mưa và tớ dường như đã hòa làm 1. Tớ lắng nghe từng thanh âm bùn bã trong phím đàn và bài ca mưa hát, và cũng chỉ mình mưa thôi - lắng nghe được những thanh âm đó trong từng giọt nước mắt của tớ.
Ngân nga... ngân nga...
Mưa... rồi mưa tạnh bất ngờ, như chưa từng đền vậy! Cũng giống như cậu, bất ngờ đến bên tớ trong 1 fút giây nào đó - fút giây đẹp nhất trong cuộc đời tớ - rồi cũng lại bất chợt rời xa tớ... Mưa tạnh rồi. Cậu đi rồi...chỉ còn mình tớ lặng lẽ nhặt từng fím mưa thánh thót ngày xưa đã vỡ tan trên mặt đường ngập nước - soi bóng mình tớ và chỉ mình tớ mà thôi - ghép lại, ghép lại... Và cứ thế.... Mong lắm được nghe những thanh âm trong trẻo như ngày ấy...
Tớ đã cố hết sức rồi, sao vô vọng vậy mưa ơi?
P.S : Mưa rơi rơi, trên đường phố đêm khuya biết nói rằng ngày cũ đã qua....
Từng hạt mưa bay bay vang vọng mãi trong tim từng dòng suy tư qua còn bên ai...
Ai lang thang trên đường phố đêm mưa vẫn biết rằng lòng mãi cô đơn !
Từng hạt mưa mơn man trên bờ mi ai kia để hòa tan trong tim giọt nước mắt lạnh lùng....
Tình yêu đến rồi đi....nhanh như một cơn mưa đầu mùa-tất cả chỉ như một giấc mơ êm đềm khi ta vừa thức giấc...nghĩ suy thật nhiều rồi cũng đau đớn thật nhiều...vì tình yêu đã đi xa,xa lắm rồi...ko níu kéo,ko oán trách...chỉ đơn giản là chia tay...thế thôi...
Đau đớn...
Phũ phàng...
Vô tình...
Bài hát "Đôi khi em muốn khóc" như thế nào nhỉ???
"Và trong màn đêm, chỉ riêng mình em
Nhiều khi em tự dưng muốn khóc lên
Tưởng quên được anh, tưởng xa được anh
Thật ra trong tim vẫn nhớ đến anh
Vì em còn yêu, yêu anh vô vàn
Và đôi khi tủi thân muốn khóc lên
Để vơi sầu đau, chót yêu lầm lỡ
Nhủ lòng thôi nhé, mối tình đã qua..."
Buồn...
Đau...
Khóc...
Oán than một người đã mãi mãi bước đi...
...được gì chứ???
Tình yêu chỉ như cơn gió thoảng qua...
Tình yêu đến thế nào,hãy để nó ra đi thế ấy...
........Tình yêu đã xa cũng chỉ như những giọt mưa còn vương lại trên chiếc cửa kính,càng lau chỉ càng làm nó vương rộng ra.Hãy để cơn gió vô tình kia mang chúng đi..............
Mưa!!! Sao mưa tầm tã vậy…
Mưa!!! Tại sao trời luôn mưa cứ những lúc ta buồn đau, khổ sở… Làn mưa dai dẳng càng làm ta buồn hơn, nước mắt rơi nhiều hơn. Phải chăng đó là sự cộng hưởng của mưa trời và mưa lòng ta…
Mưa!!! Ngày xưa mong mưa gió về để được cảm nhận điều gì đó của em, chỉ em, rất em. Vậy mà giờ đây sợ mưa gió vậy… Mưa làm buồn lắm. Và sợ nhất là nỗi đơn côi, lạnh giá khi ngắm màn mưa qua ô cửa sổ…
Mưa!!! Mưa rơi lạnh buốt vào mặt làm nguội đi giọt nước mắt nóng bỏng lăn trên gò má. Nhưng liệu mưa có làm dịu được nỗi đau đang mang. Hay lại dội vào, cào xé, xiết mạnh hơn…
Mưa!!! Mưa cứ rơi dai dẳng. Xoá nhoà hết những dấu chân ai để lại trên cát… Nhưng mưa có gội rửa được, xoá nhoà được hình bóng ai kia đã sâu đậm trong tim. Đã khắc sâu làm tim rỉ máu…
Mưa!!! Mưa xuống để mầm non tươi tốt, vươn lên…. Nhưng liệu mầm tình trong lòng ta còn có ngày nở lại. Đã héo hon, chết khô mất rồi thì còn sống lại, vươn dậy bằng cách nào đây? Dù mưa có rơi, rơi nữa, rơi mãi thì cũng vậy thôi…
Mưa!!! Mưa rơi... Như một đứa trẻ, nhào ra màn mưa để tìm về mình thuở ấu thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ… Nhưng những ngày ấy giờ đâu mất rồi? Đã ngủ quên trong tâm trí mà không thể nào đánh thức…
Nhào ra mưa chỉ để đón lấy những vết dao cứa thẳng vào cõi lòng, con tim bị tổn thương chưa có dấu hiệu liền miệng…
Mưa!!! Mưa vẫn rơi! Là trời khóc cho tình đôi ta, cho đời hai ta. Hay giản đơn mưa là sự tuần hoàn của cuộc sống! Mưa rơi để vạn vật phát triển, vươn cao…
Chắc chỉ có mỗi mình mình là ngồi đây! Giậm chân tại chỗ! Nhìn mưa rơi và mưa theo mưa…
Mưa!!! Mưa cứ rơi… rơi tiếp, rơi mãi nhé… Ta muốn mưa để được cảm nhận nỗi buồn đau gặm nhấm. Ta muốn mưa để mưa che đi mặt trời. Vì ta sợ nắng sẽ khiến ta phải đối diện với bóng mình ngày qua: hèn nhát và mu muội; đau thương và lừa dối…
Mưa!!! Mưa vẫn rơi!!! Và mong hoài ngày mai, ngày kia, ngày sau, ngày sau nữa mưa mãi cứ rơi…
Mưa!!! Mưa rơi… Mưa nhé…
ST