The Rain
Thành viên
- Tham gia
- 20/3/2016
- Bài viết
- 3
Khi những cơn gió mùa hạ vừa ghé qua, trong tôi bỗng dâng trào một cảm xúc…khó tả. Nhiều người không thích mùa hè vì sự nóng nực và những trận mưa rào ngập lụt. Nhưng tôi thì lại khác, tôi yêu mùa hè. Chỉ có mùa hè tôi mới cảm nhận được một cách trọn vẹn nhất những cơn gió đêm mát lành, những trận mưa rào sảng khoái và cả những khi trời vần vũ mây giông. Tất cả đều có một vẻ quyến rũ rất riêng.Tuổi thơ tôi gắn liền với những cơn mưa rào, tôi thích mưa, thích được cùng lũ trẻ con quanh xóm kéo nhau ra đường lội những quãng đường nước ngập, rồi chạy toán loạn ai về nhà nấy mỗi khi có tiếng sấm chớp nổ ầm oàng cùng những tia chớp giận giữ trên khoảng trời mịt mù mây đen. Mắt chăm chú nhìn ra khoảng sân nhỏ trước nhà ,tay đếm những bong bóng vỡ trên mắt nước, mắt ngang dọc đợi mẹ đi khuất là phi ra ngoài đường đội mưa cùng mấy đứa trẻ con
Tôi còn nhớ cái ngày bé xíu, mỗi lần mẹ đi chợ hoặc ra đồng gặp phải những trận mưa rào không ngớt, tôi ra hiên ngồi ngóng mẹ rất lo âu. Khi thấy bong mẹ thấp thoáng ngoài ngõ, tôi vội reo lên như đứa trẻ được mẹ thưởng cho món quà mà mình yêu thích nhất. Rồi sau đó mới an tâm chạy theo lũ bạn đi chơi, đứa nào cũng thi nhau lấy chậu hứng những giọt nước mưa và bảo nhau rằng “Nước mắt của trời, phải hứng lấy, chắc chắn nước mắt sẽ ngọt bởi ông trời như một vị thần tiên, nước mắt của ông chắc cũng như nước tiên,rồi thi nhau uống từng ngụm và cười một cách sảng khoái”
Tuổi thơ tôi có rất nhiều kỷ niệm về những ngày mưa, Có những đêm mưa lụt, .Mưa mát lạnh và nước mưa nhễ nhại trên mặt bố, cảm nhận thấy bờ vai bố run nhẹ, tiếng nói cười của bố mẹ đi cả vào giấc ngủ của cái con cua nhỏ ngang bướng vẫn ngủ gục trên lưng bố lúc bố cõng về nhà. Mưa chảy vào tận trong giấc mơ. Dịu nhẹ.
Là những ngày cứ nhõng nhẽo theo mẹ đi chợ ăn quà, khóc lóc năn nỉ, cuối cùng mẹ lại phải cõng trên lưng. Núp dưới lưng mẹ trong mưa, cảm nhận được từng dòng nước mưa chảy dọc sống lưng mẹ,nhưng thấy mặn mặn mà không hiểu. Bình thường uống nước mưa ngọt, muối ở đâu ra? Rồi quàng tay ôm chặt cổ mẹ.
Khi lớn lên rồi, thấy mưa không còn cảm nhận được cái sự trong veo ở tâm hồn, không còn thấy cái bình yên vì được bố mẹ che chở. Mỗi lần mưa, vẫn phải tự đi trên con đường xa tít, hạt mưa xối vào mặt, rát buốt,lạnh ngắt mới cảm nhận được cái nhọc nhằn của bố, sự vất vả của mẹ sau những trận mưa lụt vẫn phải ra đồng vớt lúa về, những đêm mưa lụt phải thao thức. Thấy long xót xa vì mình luôn là người chỉ biết sống trong sự đòi hỏi và gây phiền phức
Mưa bây giờ buồn lắm! Mỗi lần nhìn thấy mưa, con người ta lại cảm nhận được cái sự cô đơn đến tận cùng. Không nghe được tiếng mưa trên lá, trên cỏ hay trên mái ngói lục đục. Mưa ào ạt hòa vào tiếng gió vi vu tạo nên những âm thanh nghe hoang hoải... Chớp mắt nhìn xa, không còn nhìn thấy khoảng sân vẫn thường tắm mưa, không thấy những cánh đồng ngập nước ở đâu? Chỉ thấy người hối hả chen nhau còi xe ầm ĩ, ở những góc phố người ta tìm vải bạt che cho hàng hóa bán ở ven đường.
Những người cô đơn, họ yêu mưa, nhưng cũng sợ mưa. Họ yêu mưa bởi khi đứng trong mưa, người ta không nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối hòa trong mưa, họ cũng sợ mưa, vì đối diện với mưa, nỗi cô đơn, nỗi nhớ ngày càng da diết. Bản chất những giọt” mưa” không mang theo cảm xúc, chỉ có người ngắm mưa, lắng nghe mưa, đi trong mưa đã ngộ nhận rằng đó là cảm xúc của ” mưa” những cung bậc của xúc cảm đó chỉ khi đối diện với sự cô đơn, con người ta sống thật với chính mình hơn, lúc trầm lặng cô đơn, lúc hờn tủi than vãn, lúc tuyệt vọng lang thang… và những giai điệu mưa mà người ta cho là thấm đượm ánh buốn, mưa nào có làm ướt lòng ai?Sao nghe trong mưa toàn tiếng thở dài ai oán?
Đôi khi mỗi chúng ta luôn cần tình yêu. Tìm đâu ra người ấy giữa cuộc đời bộn bề trăm ngả này. Lao vào với công việc. lấy mệt mỏi thân xác xua tan đi những ý nghĩ mông lung. Mỗi lúc chạm vào nỗi buồn của mưa, đi dưới mưa, vô tình nhìn thấy đôi tình nhân đang hạnh phúc viên mãn trong cái lạnh của đất trời, Có đôi lúc thấy cô đơn mà chạnh lòng tìm kiếm, nhưng càng tìm càng thấy trái tim mình chai li và tuyệt vọng. Cứ ngỡ rằng trái tin này đang đóng băng, liệu mưa lạnh có làm tảng băng tan chảy. Nhưng quả thật, chỉ khi mở lòng với cuộc đời, mới thấy có quá nhiều thứ ta cần quan tâm trước nhất. Hãy yêu thương chính bản thân mình, gia đình mình, những người thân yêu để khi hoà mình với xã hội, nhìn nhận một cách đúng đắn về cuộc đời và những va vấp hay định kiến nên xóa bỏ. Cái nhìn mới đúng đắn về xã hội đang sống có thể tránh được những va vấp, vượt qua những rào cản, mới có thể độc lập một cách tương đối, có thể đứng một mình để tự tin và gánh vác mọi trách nhiệm.Thực ra mưa chỉ là quy luật của tạo hóa, cũng như sinh tử là lẽ thường của vạn vật. Còn buồn, vui, hờn tủi… thực chất cũng không phải vì mưa. Nhưng giữa cuộc sống bộn bề này thì chúng ta cũng nên dành cho mình những phút giây để cảm nhận được nỗi buồn trong những cơn mưa, đơn giản là có cái nhìn sâu hơn về cuộc sống
Tôi còn nhớ cái ngày bé xíu, mỗi lần mẹ đi chợ hoặc ra đồng gặp phải những trận mưa rào không ngớt, tôi ra hiên ngồi ngóng mẹ rất lo âu. Khi thấy bong mẹ thấp thoáng ngoài ngõ, tôi vội reo lên như đứa trẻ được mẹ thưởng cho món quà mà mình yêu thích nhất. Rồi sau đó mới an tâm chạy theo lũ bạn đi chơi, đứa nào cũng thi nhau lấy chậu hứng những giọt nước mưa và bảo nhau rằng “Nước mắt của trời, phải hứng lấy, chắc chắn nước mắt sẽ ngọt bởi ông trời như một vị thần tiên, nước mắt của ông chắc cũng như nước tiên,rồi thi nhau uống từng ngụm và cười một cách sảng khoái”
Tuổi thơ tôi có rất nhiều kỷ niệm về những ngày mưa, Có những đêm mưa lụt, .Mưa mát lạnh và nước mưa nhễ nhại trên mặt bố, cảm nhận thấy bờ vai bố run nhẹ, tiếng nói cười của bố mẹ đi cả vào giấc ngủ của cái con cua nhỏ ngang bướng vẫn ngủ gục trên lưng bố lúc bố cõng về nhà. Mưa chảy vào tận trong giấc mơ. Dịu nhẹ.
Là những ngày cứ nhõng nhẽo theo mẹ đi chợ ăn quà, khóc lóc năn nỉ, cuối cùng mẹ lại phải cõng trên lưng. Núp dưới lưng mẹ trong mưa, cảm nhận được từng dòng nước mưa chảy dọc sống lưng mẹ,nhưng thấy mặn mặn mà không hiểu. Bình thường uống nước mưa ngọt, muối ở đâu ra? Rồi quàng tay ôm chặt cổ mẹ.
Khi lớn lên rồi, thấy mưa không còn cảm nhận được cái sự trong veo ở tâm hồn, không còn thấy cái bình yên vì được bố mẹ che chở. Mỗi lần mưa, vẫn phải tự đi trên con đường xa tít, hạt mưa xối vào mặt, rát buốt,lạnh ngắt mới cảm nhận được cái nhọc nhằn của bố, sự vất vả của mẹ sau những trận mưa lụt vẫn phải ra đồng vớt lúa về, những đêm mưa lụt phải thao thức. Thấy long xót xa vì mình luôn là người chỉ biết sống trong sự đòi hỏi và gây phiền phức
Mưa bây giờ buồn lắm! Mỗi lần nhìn thấy mưa, con người ta lại cảm nhận được cái sự cô đơn đến tận cùng. Không nghe được tiếng mưa trên lá, trên cỏ hay trên mái ngói lục đục. Mưa ào ạt hòa vào tiếng gió vi vu tạo nên những âm thanh nghe hoang hoải... Chớp mắt nhìn xa, không còn nhìn thấy khoảng sân vẫn thường tắm mưa, không thấy những cánh đồng ngập nước ở đâu? Chỉ thấy người hối hả chen nhau còi xe ầm ĩ, ở những góc phố người ta tìm vải bạt che cho hàng hóa bán ở ven đường.
Những người cô đơn, họ yêu mưa, nhưng cũng sợ mưa. Họ yêu mưa bởi khi đứng trong mưa, người ta không nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối hòa trong mưa, họ cũng sợ mưa, vì đối diện với mưa, nỗi cô đơn, nỗi nhớ ngày càng da diết. Bản chất những giọt” mưa” không mang theo cảm xúc, chỉ có người ngắm mưa, lắng nghe mưa, đi trong mưa đã ngộ nhận rằng đó là cảm xúc của ” mưa” những cung bậc của xúc cảm đó chỉ khi đối diện với sự cô đơn, con người ta sống thật với chính mình hơn, lúc trầm lặng cô đơn, lúc hờn tủi than vãn, lúc tuyệt vọng lang thang… và những giai điệu mưa mà người ta cho là thấm đượm ánh buốn, mưa nào có làm ướt lòng ai?Sao nghe trong mưa toàn tiếng thở dài ai oán?
Đôi khi mỗi chúng ta luôn cần tình yêu. Tìm đâu ra người ấy giữa cuộc đời bộn bề trăm ngả này. Lao vào với công việc. lấy mệt mỏi thân xác xua tan đi những ý nghĩ mông lung. Mỗi lúc chạm vào nỗi buồn của mưa, đi dưới mưa, vô tình nhìn thấy đôi tình nhân đang hạnh phúc viên mãn trong cái lạnh của đất trời, Có đôi lúc thấy cô đơn mà chạnh lòng tìm kiếm, nhưng càng tìm càng thấy trái tim mình chai li và tuyệt vọng. Cứ ngỡ rằng trái tin này đang đóng băng, liệu mưa lạnh có làm tảng băng tan chảy. Nhưng quả thật, chỉ khi mở lòng với cuộc đời, mới thấy có quá nhiều thứ ta cần quan tâm trước nhất. Hãy yêu thương chính bản thân mình, gia đình mình, những người thân yêu để khi hoà mình với xã hội, nhìn nhận một cách đúng đắn về cuộc đời và những va vấp hay định kiến nên xóa bỏ. Cái nhìn mới đúng đắn về xã hội đang sống có thể tránh được những va vấp, vượt qua những rào cản, mới có thể độc lập một cách tương đối, có thể đứng một mình để tự tin và gánh vác mọi trách nhiệm.Thực ra mưa chỉ là quy luật của tạo hóa, cũng như sinh tử là lẽ thường của vạn vật. Còn buồn, vui, hờn tủi… thực chất cũng không phải vì mưa. Nhưng giữa cuộc sống bộn bề này thì chúng ta cũng nên dành cho mình những phút giây để cảm nhận được nỗi buồn trong những cơn mưa, đơn giản là có cái nhìn sâu hơn về cuộc sống