- Tham gia
- 7/4/2013
- Bài viết
- 1.689
Sống chậm lại một chút giữa cuộc sống đầy lo toan, chỉ một chút se lạnh của gió heo may, một chiếc lá vàng rơi cũng khiến cho ta bồi hồi. Tự tìm thấy cho mình chút gì đó thư thái trong tâm hồn để tiếp tục đến với cuộc sống với bao điều kỳ diệu đang ở trước mắt.
Mùa thu đến mang theo cái gì đó rất bình yên, một sự phẳng lặng đến lạ thường, như nước hồ mùa thu lăn tăn không gợn sóng. Là thời gian ngắn để ta dừng lại một lát,chậm lại một chút nhìn vào cuộc sống và bắt đầu những thử thách hay đơn giản chỉ là nhớ lại rằng một mùa đông đầy gió lạnh sắp đến.
Mùa thu là mùa của những cơn gió heo may lành lạnh mỗi buổi sớm, mùa của bầu trời xanh cao vời vợi không gợn bóng mây, mùa của những góc phố tháng 8 nồng nàn hương hoa sữa. Chả biết từ bao giờ,mùa thu gợi đến cảm hứng thi ca, là những bản ballad nhẹ nhàng và êm đềm, dần đưa con người chìm sâu vào giấc ngủ thư thái, không suy nghĩ lo toan giữa những tấp nập của cuộc sống. Êm đềm và buồn chán, hai thứ đó khác hẳn nhau nhưng lại cách nhau một ranh giới quá mong manh. Những người quá nhạy cảm với cuộc sống họ thường không nhận ra ranh giới đó để rồi thật sâu trong thâm tâm họ mặc định rằng : mùa thu buồn lắm.
Tháng 8 mùa thu, những ký ức thời xưa bé lại ùa về. Ta nhớ cái đèn lồng tự làm bằng lon nước ngọt đầu tiên,ta nhớ chiếc đèn ông sao đầu tiên, cùng lũ trẻ con trong xóm háo hức rước đèn khắp xóm rồi quây quần phá cỗ dưới ánh trăng. Ta nhớ những tiếng cười giòn tan trên những khuôn mặt lũ trẻ lấm lem bụi bẩn lấm tấm mồ hôi,lại đưa tay áo lên mặt quệt rồi lại lao vào vui đùa. Lúc đó người lớn nói rằng: trên trăng có chú Cuội ngồi gốc đa. Để rồi mỗi khi trăng tròn lại ngước đôi mắt ngây ngô lên bầu trời tìm chú cuội. Trăng hôm nay tròn như chiếc bánh.
Bất giác giật mình trở về với thực tại, một chút trong tâm hồn ta muốn ở lại với những kỷ niệm thơ bé. Nơi ta thấy sao rất đỗi bình yên, thấy sự nhẹ nhàng trong tâm hồn,nơi ta tìm được sự yên ả giữa những bộn bề vấn vương.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Biết bao thế hệ rồi cũng sẽ lớn khôn,chỉ có trăng là vẫn vậy.Tuổi thơ biết bao thế hệ gửi gắm cả vào ánh trăng.
Mùa thu mang theo những cơn mưa bất chợt,mưa chợt đến rồi chợt đi mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc,xao xuyến đến lạ lùng. Mưa trong veo.
Đâu đó có ai chầm chậm dừng xe, phủi nhẹ trên áo vài giọt lá vàng lấm tấm trên vai. Ngước mắt lên nhìn những tia nắng xuyên qua khe lá, khẽ mỉm cười: mùa thu- rồi lại hòa mình vào dòng người xuôi ngược.
Sống chậm lại một chút giữa cuộc sống đầy lo toan, chỉ một chút se lạnh của gió heo may, một chiếc lá vàng rơi cũng khiến cho ta bồi hồi. Tự tìm thấy cho mình chút gì đó thư thái trong tâm hồn để tiếp tục đến với cuộc sống với bao điều kỳ diệu đang ở trước mắt.
***
Sự kết thúc của mùa hè là bắt đầu của một mùa thu đầy lá vàng rơi khiến cho lòng người bỗng nhiên xao động một cách lạ thường. Không còn cái nóng bức, ngột ngạt của mùa hè, nghe đâu đó có chút se lạnh nhẹ nhàng. Vô tình nhìn chiếc lá khẽ rơi, chao đảo vài cái trong gió rồi nhẹ nhàng chạm đất, giật mình rằng thu khẽ đến tự bao giờ.Mùa thu đến mang theo cái gì đó rất bình yên, một sự phẳng lặng đến lạ thường, như nước hồ mùa thu lăn tăn không gợn sóng. Là thời gian ngắn để ta dừng lại một lát,chậm lại một chút nhìn vào cuộc sống và bắt đầu những thử thách hay đơn giản chỉ là nhớ lại rằng một mùa đông đầy gió lạnh sắp đến.
Mùa thu là mùa của những cơn gió heo may lành lạnh mỗi buổi sớm, mùa của bầu trời xanh cao vời vợi không gợn bóng mây, mùa của những góc phố tháng 8 nồng nàn hương hoa sữa. Chả biết từ bao giờ,mùa thu gợi đến cảm hứng thi ca, là những bản ballad nhẹ nhàng và êm đềm, dần đưa con người chìm sâu vào giấc ngủ thư thái, không suy nghĩ lo toan giữa những tấp nập của cuộc sống. Êm đềm và buồn chán, hai thứ đó khác hẳn nhau nhưng lại cách nhau một ranh giới quá mong manh. Những người quá nhạy cảm với cuộc sống họ thường không nhận ra ranh giới đó để rồi thật sâu trong thâm tâm họ mặc định rằng : mùa thu buồn lắm.
Tháng 8 mùa thu, những ký ức thời xưa bé lại ùa về. Ta nhớ cái đèn lồng tự làm bằng lon nước ngọt đầu tiên,ta nhớ chiếc đèn ông sao đầu tiên, cùng lũ trẻ con trong xóm háo hức rước đèn khắp xóm rồi quây quần phá cỗ dưới ánh trăng. Ta nhớ những tiếng cười giòn tan trên những khuôn mặt lũ trẻ lấm lem bụi bẩn lấm tấm mồ hôi,lại đưa tay áo lên mặt quệt rồi lại lao vào vui đùa. Lúc đó người lớn nói rằng: trên trăng có chú Cuội ngồi gốc đa. Để rồi mỗi khi trăng tròn lại ngước đôi mắt ngây ngô lên bầu trời tìm chú cuội. Trăng hôm nay tròn như chiếc bánh.
Bất giác giật mình trở về với thực tại, một chút trong tâm hồn ta muốn ở lại với những kỷ niệm thơ bé. Nơi ta thấy sao rất đỗi bình yên, thấy sự nhẹ nhàng trong tâm hồn,nơi ta tìm được sự yên ả giữa những bộn bề vấn vương.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Biết bao thế hệ rồi cũng sẽ lớn khôn,chỉ có trăng là vẫn vậy.Tuổi thơ biết bao thế hệ gửi gắm cả vào ánh trăng.
Mùa thu mang theo những cơn mưa bất chợt,mưa chợt đến rồi chợt đi mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc,xao xuyến đến lạ lùng. Mưa trong veo.
Đâu đó có ai chầm chậm dừng xe, phủi nhẹ trên áo vài giọt lá vàng lấm tấm trên vai. Ngước mắt lên nhìn những tia nắng xuyên qua khe lá, khẽ mỉm cười: mùa thu- rồi lại hòa mình vào dòng người xuôi ngược.
Sống chậm lại một chút giữa cuộc sống đầy lo toan, chỉ một chút se lạnh của gió heo may, một chiếc lá vàng rơi cũng khiến cho ta bồi hồi. Tự tìm thấy cho mình chút gì đó thư thái trong tâm hồn để tiếp tục đến với cuộc sống với bao điều kỳ diệu đang ở trước mắt.
...Theo BlogRadio