- Tham gia
- 4/4/2012
- Bài viết
- 2.546
*st*
Năm đó em ba tuổi, mẹ dẫn em vô Sài Gòn và không mang theo những bộ áo lông ấm áp và đẹp tuyệt. Em tiếc lắm, cứ níu áo mẹ mà hỏi:
- Mẹ ơi tại sao Sài Gòn không có lúc nào được mặc áo đẹp vậy?
- Sài Gòn không có mùa đông con ạ
- Sao Sài Gòn không có mùa đông
- Vì mùa đông ở lại Hà Nội rồi
- Sao mình phải xa Hà Nội
- Vì mùa đông lạnh lắm con ạ
Năm em bảy tuổi, lần đầu em biết là mình có ba, ba em ở Hà Nội, bỏ mẹ con em. Mẹ dắt em vào Nam xa ba, xa Hà Nội, xa cái lạnh mùa đông…
- Đừng bao giờ yêu con trai Bắc con nhé. Họ lạnh lắm, như mùa đông vậy…
Và từ đó em nhớ mãi câu nói của mẹ. Nhưng không khi nào em lại thôi mong muốn một ngày được gặp ba, được ra Hà Nội và được mặc áo đẹp.
Năm em mười tám tuổi, em gặp anh, một chàng trai Hà thành. Và em bất ngờ ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh không lạnh như những gì mẹ kể. Anh rất vui tính, rất thông minh, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, đặc biệt là em. Em không dám kể về anh cho mẹ, vì em hiểu mình đã yêu anh…
Anh, mùa đông Sài Gòn, của riêng em mà thôi…
Mối tình của mình lặng lẽ trôi qua bốn năm đại học. Học xong, anh lại ra Bắc. Ngày anh đi, em khóc, khóc như cái ngày phải xa những bộ áo đẹp đẽ, xa Hà Nội. Anh không dám hứa hẹn gì nhiều chỉ chắc chắn một điều anh yêu em…
Mẹ biết chuyện. Bà giận dữ như chưa bao giờ giận hơn thế. Nhưng bà không quát mắng em, mà chỉ khóc.
Một năm, một thời gian là quá đủ cho những lời hứa xưa kia của anh trôi vào dĩ vãng. Nhưng em làm sao có thể quên được anh, một chàng trai khác, khác nhiều lắm so với biết bao nhiêu người đang đến với em, vì em hiểu ở anh có một mùa đông, một mùa đông không hề lanh lẽo mà còn vô cùng ấm áp, thứ mà không ai trong những chàng trai Sài Gòn có được. Chỉ có mùa đông, người ta mới hiểu được sự ấm áp của tình yêu.
Mẹ thì ngày nào cũng thở than, giục giã. Và lần đầu tiên trong đời mẹ tát em khi em nói ra cái ý định ra Hà Nội tìm anh, một cái tát mà em cho là vô lý và đáng để cho em bước chân ra khỏi nhà, ra khỏi cái thành phố ồn ào lúc nào cũng nóng bức này!
Em sẽ tìm đến với anh, với mùa đông Sài Gòn, đang lạc trong Hà Nội…
2.
Khi anh nói về cái ý định sẽ vào Sài Gòn sống và làm việc, bố không nói gì chỉ gật đầu. Anh biết ông sẽ không buồn và còn vui là đằng khác. Vì anh biết trong tim ông không khi nào thôi nghĩ về Sài Gòn, nơi ấy có một gia đình khác của ông mà ông đã bỏ rơi. Đã mười lăm năm nay, cứ mỗi chiều mùa đông lạnh giá là ông lại buồn, ngồi một mình và nhìn về phía những đàn chim đang trôi dần về phương Nam tránh rét, tránh sự lạnh lẽo mùa đông… Mười lăm năm sống trong sự dằn vặt, hối hận. Ông cũng đã tìm kiếm nhưng vô vọng. Sài Gòn quá xa lạ với ông, đông đúc và nóng bức…
Mười lăm năm nay, anh lớn lên cùng bố. Mẹ đã bỏ ông, có người đàn bà nào chịu sống với một người cứ mãi nhìn về quá khứ mà hối hận như ông. Nhưng anh đã ở lại, cùng với bố.
Vậy mà cuối cùng anh cũng ra đi, nhưng không phải là đi tránh rét. Anh sẽ mang mùa đông đến cho em, người mà anh yêu…
3.
Em đặt chân đến Hà Nội, một mình, giữa một mùa đông lạnh. Lần đầu tiên sau mười lăm năm, em lại được cảm nhận cái lạnh lẽo này. Nhưng em tin là sẽ có một vòng tay ấm áp ôm em giữa mùa đông này.
Thật khó khăn khi tìm một địa chỉ ở Hà Nội, nhưng cuối cùng em cũng tìm đến nhà anh. Cánh cửa mở ra,một con người đã quá quen hiện ra, nhưng không phải là anh…
- Ba…!
Em nhận ra ngay hình ảnh quen thuộc, dù đã mười năm năm rồi. Người lớn thì ít thay đổi lắm,nhưng trẻ con thì không. Và lẽ dĩ nhiên, ông không thể nhận ra em.
Nhưng…
Một cái gì đó thật lạnh chạy qua tim em.Và cái điều mà em không dám tin là sự thật. Trước mặt em là ba em và cũng chính là ba anh…
Hà Nội lạnh thật, lạnh hơn những gì em đoán. Và nó còn kinh khủng nữa… Em đã gục ngã trước cái lạnh của Hà Nội. Anh quay lại Sài Gòn thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa anh, khi mà mình có chung một người cha?
Anh, mùa đông Sài Gòn, đúng là chẳng bao giờ em dám tin là có nữa…
4.
Anh ngồi lặng im và bàng hoàng rất lâu. Trước mặt anh là mẹ em, và còn hơn thế nữa chính là người đàn bà đã làm cho bố anh đau khổ suốt mười lăm năm qua. Anh đã ngồi kể cho bà nghe về tình cảnh bây giờ của ông, về những buổi chiều mùa đông ngồi nhìn những cánh chim bay về Nam tránh rét của ông.
Và anh cũng kể cho bà nghe cái lý do anh quay lại Sài Gòn, về tình yêu của anh và em, về cái dự định sẽ ở lại đây và…
5.
- Anh và cả bố cả mẹ nữa, đã đi tìm em từ hôm ấy cho tới tận bây giờ… Thật may..
- Tìm em làm gì? - Em lạnh lùng hỏi,nhìn anh trông thật tội nghiệp
- Vì anh yêu em, bố mẹ cũng yêu em, mọi người muốn em quay về!
- Quay về để làm đứa em gái của anh ư?
- Không! Làm vợ anh!...
- Vợ anh? Chẳng lẽ anh không biết mình có chung một người ba ư? - Em bật khóc nức nở.
- Anh biết chứ. Nhưng em không biết một điều, anh chỉ là con nuôi...
- Con nuôi?!
Cái góc Sài Gòn nhỏ bé này chợt lạnh, em cảm nhận thấy thế. Nhưng cái lạnh quen thuộc này em đã chờ rất lâu rồi, tưởng chừng như không bao giờ còn có lại nữa, một cái lạnh đã từng đánh gục em.
Và giờ mùa đông lại quay về với em, mùa đông Sài Gòn của riêng em..
Năm đó em ba tuổi, mẹ dẫn em vô Sài Gòn và không mang theo những bộ áo lông ấm áp và đẹp tuyệt. Em tiếc lắm, cứ níu áo mẹ mà hỏi:
- Mẹ ơi tại sao Sài Gòn không có lúc nào được mặc áo đẹp vậy?
- Sài Gòn không có mùa đông con ạ
- Sao Sài Gòn không có mùa đông
- Vì mùa đông ở lại Hà Nội rồi
- Sao mình phải xa Hà Nội
- Vì mùa đông lạnh lắm con ạ
Năm em bảy tuổi, lần đầu em biết là mình có ba, ba em ở Hà Nội, bỏ mẹ con em. Mẹ dắt em vào Nam xa ba, xa Hà Nội, xa cái lạnh mùa đông…
- Đừng bao giờ yêu con trai Bắc con nhé. Họ lạnh lắm, như mùa đông vậy…
Và từ đó em nhớ mãi câu nói của mẹ. Nhưng không khi nào em lại thôi mong muốn một ngày được gặp ba, được ra Hà Nội và được mặc áo đẹp.
Năm em mười tám tuổi, em gặp anh, một chàng trai Hà thành. Và em bất ngờ ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh không lạnh như những gì mẹ kể. Anh rất vui tính, rất thông minh, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, đặc biệt là em. Em không dám kể về anh cho mẹ, vì em hiểu mình đã yêu anh…
Anh, mùa đông Sài Gòn, của riêng em mà thôi…
Mối tình của mình lặng lẽ trôi qua bốn năm đại học. Học xong, anh lại ra Bắc. Ngày anh đi, em khóc, khóc như cái ngày phải xa những bộ áo đẹp đẽ, xa Hà Nội. Anh không dám hứa hẹn gì nhiều chỉ chắc chắn một điều anh yêu em…
Mẹ biết chuyện. Bà giận dữ như chưa bao giờ giận hơn thế. Nhưng bà không quát mắng em, mà chỉ khóc.
Một năm, một thời gian là quá đủ cho những lời hứa xưa kia của anh trôi vào dĩ vãng. Nhưng em làm sao có thể quên được anh, một chàng trai khác, khác nhiều lắm so với biết bao nhiêu người đang đến với em, vì em hiểu ở anh có một mùa đông, một mùa đông không hề lanh lẽo mà còn vô cùng ấm áp, thứ mà không ai trong những chàng trai Sài Gòn có được. Chỉ có mùa đông, người ta mới hiểu được sự ấm áp của tình yêu.
Mẹ thì ngày nào cũng thở than, giục giã. Và lần đầu tiên trong đời mẹ tát em khi em nói ra cái ý định ra Hà Nội tìm anh, một cái tát mà em cho là vô lý và đáng để cho em bước chân ra khỏi nhà, ra khỏi cái thành phố ồn ào lúc nào cũng nóng bức này!
Em sẽ tìm đến với anh, với mùa đông Sài Gòn, đang lạc trong Hà Nội…
2.
Khi anh nói về cái ý định sẽ vào Sài Gòn sống và làm việc, bố không nói gì chỉ gật đầu. Anh biết ông sẽ không buồn và còn vui là đằng khác. Vì anh biết trong tim ông không khi nào thôi nghĩ về Sài Gòn, nơi ấy có một gia đình khác của ông mà ông đã bỏ rơi. Đã mười lăm năm nay, cứ mỗi chiều mùa đông lạnh giá là ông lại buồn, ngồi một mình và nhìn về phía những đàn chim đang trôi dần về phương Nam tránh rét, tránh sự lạnh lẽo mùa đông… Mười lăm năm sống trong sự dằn vặt, hối hận. Ông cũng đã tìm kiếm nhưng vô vọng. Sài Gòn quá xa lạ với ông, đông đúc và nóng bức…
Mười lăm năm nay, anh lớn lên cùng bố. Mẹ đã bỏ ông, có người đàn bà nào chịu sống với một người cứ mãi nhìn về quá khứ mà hối hận như ông. Nhưng anh đã ở lại, cùng với bố.
Vậy mà cuối cùng anh cũng ra đi, nhưng không phải là đi tránh rét. Anh sẽ mang mùa đông đến cho em, người mà anh yêu…
3.
Em đặt chân đến Hà Nội, một mình, giữa một mùa đông lạnh. Lần đầu tiên sau mười lăm năm, em lại được cảm nhận cái lạnh lẽo này. Nhưng em tin là sẽ có một vòng tay ấm áp ôm em giữa mùa đông này.
Thật khó khăn khi tìm một địa chỉ ở Hà Nội, nhưng cuối cùng em cũng tìm đến nhà anh. Cánh cửa mở ra,một con người đã quá quen hiện ra, nhưng không phải là anh…
- Ba…!
Em nhận ra ngay hình ảnh quen thuộc, dù đã mười năm năm rồi. Người lớn thì ít thay đổi lắm,nhưng trẻ con thì không. Và lẽ dĩ nhiên, ông không thể nhận ra em.
Nhưng…
Một cái gì đó thật lạnh chạy qua tim em.Và cái điều mà em không dám tin là sự thật. Trước mặt em là ba em và cũng chính là ba anh…
Hà Nội lạnh thật, lạnh hơn những gì em đoán. Và nó còn kinh khủng nữa… Em đã gục ngã trước cái lạnh của Hà Nội. Anh quay lại Sài Gòn thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa anh, khi mà mình có chung một người cha?
Anh, mùa đông Sài Gòn, đúng là chẳng bao giờ em dám tin là có nữa…
4.
Anh ngồi lặng im và bàng hoàng rất lâu. Trước mặt anh là mẹ em, và còn hơn thế nữa chính là người đàn bà đã làm cho bố anh đau khổ suốt mười lăm năm qua. Anh đã ngồi kể cho bà nghe về tình cảnh bây giờ của ông, về những buổi chiều mùa đông ngồi nhìn những cánh chim bay về Nam tránh rét của ông.
Và anh cũng kể cho bà nghe cái lý do anh quay lại Sài Gòn, về tình yêu của anh và em, về cái dự định sẽ ở lại đây và…
5.
- Anh và cả bố cả mẹ nữa, đã đi tìm em từ hôm ấy cho tới tận bây giờ… Thật may..
- Tìm em làm gì? - Em lạnh lùng hỏi,nhìn anh trông thật tội nghiệp
- Vì anh yêu em, bố mẹ cũng yêu em, mọi người muốn em quay về!
- Quay về để làm đứa em gái của anh ư?
- Không! Làm vợ anh!...
- Vợ anh? Chẳng lẽ anh không biết mình có chung một người ba ư? - Em bật khóc nức nở.
- Anh biết chứ. Nhưng em không biết một điều, anh chỉ là con nuôi...
- Con nuôi?!
Cái góc Sài Gòn nhỏ bé này chợt lạnh, em cảm nhận thấy thế. Nhưng cái lạnh quen thuộc này em đã chờ rất lâu rồi, tưởng chừng như không bao giờ còn có lại nữa, một cái lạnh đã từng đánh gục em.
Và giờ mùa đông lại quay về với em, mùa đông Sài Gòn của riêng em..