nongsansach24
Thành viên
- Tham gia
 - 31/5/2025
 
- Bài viết
 - 1
 
Mùa vải đã qua, nhưng một ngày trải nghiệm giữa mùa vải chín rộ khi đó thật khó có thể quên được. Tháng sáu, Lục Ngạn vào mùa vải chín. Những đồi cây bắt đầu nhuộm đỏ, hương thơm dịu nhẹ lan theo gió, quyện cùng tiếng nói cười rộn rã của người dân đang hái quả. Từ xa, từng chuyến xe chở vải nối đuôi nhau xuống phố, báo hiệu một mùa bội thu nữa lại về. Với người phương xa, chỉ cần một ngày ở Lục Ngạn mùa vải thiều cũng đủ để thấy được sự trù phú của đất và tấm lòng hiếu khách của con người nơi đây.
		
		
	
	
		
	Tôi đến Lục Ngạn khi mặt trời vừa lên. Những con đường làng nhỏ thoảng mùi vải chín, từng vườn đồi rợp sắc đỏ au. Dưới tán cây, người dân nhanh tay hái từng chùm quả trĩu nặng, tay thoăn thoắt, mồ hôi thấm ướt hết những chiếc áo lâu của nhưng dường như đó chỉ là điều rất lỗi bình thường của bà con nơi đây, nụ cười vẫn tỏa nắng, khóe trên môi như những ngày bình thường khác.
Khi được hỏi về cây vải cổ thụ của mình, một bác nông dân nói “Cây vải này hơn 20 năm tuổi rồi” Giọng bác mộc mạc, ánh mắt tự hào. Tôi nhận ra, ở vùng đồi này, mỗi gốc vải không chỉ là cây trồng, mà là một phần đời của người dân – nơi họ gửi gắm công sức, niềm tin và cả tình yêu quê hương.
Tôi được mời nếm thử vài quả vừa hái. Lớp vỏ mỏng tách nhẹ, để lộ phần cùi trắng trong, căng mọng. Vị ngọt thanh, thơm dịu lan dần trên đầu lưỡi. Không ngọt gắt, mà ngọt kiểu “tự nhiên”, ngọt như nắng và đất quyện lại – hương vị mà chỉ vải thiều Lục Ngạn mới có.
Từng sọt vải được chuyển nhanh lên xe, chở đi khắp các tỉnh. Nhiều thùng khác được đóng tem, dán nhãn “Vải thiều Lục Ngạn – VietGAP”, chuẩn bị xuất sang Nhật Bản, châu Âu. Nghe bà con kể, vải bây giờ được truy xuất mã vùng trồng, kiểm tra kỹ từng khâu, để đảm bảo quả vải Việt có thể đi xa mà vẫn giữ nguyên hương vị.
Giữa dòng người tấp nập, tôi thấy những nụ cười rạng rỡ – không chỉ là niềm vui bán được mùa, mà là niềm tự hào khi công sức người trồng được thế giới công nhận.
Một cô chia sẻ: “Mệt thì có mệt, nhưng mọi người ở đây quen rồi cháu à, cứ vải được cân và được giá, lại có khách đến thăm, viết báo thì tốt quá”. Tôi nghe những lời bộc bạch, chất phát của con người nơi đây mà thấy ấm lòng. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao người ta nói Lục Ngạn không chỉ có vải thiều ngon và tình người cũng ngọt dịu như chính những trái vải vậy.
				
			🌿 Một sáng giữa đồi vải chín
	Khi được hỏi về cây vải cổ thụ của mình, một bác nông dân nói “Cây vải này hơn 20 năm tuổi rồi” Giọng bác mộc mạc, ánh mắt tự hào. Tôi nhận ra, ở vùng đồi này, mỗi gốc vải không chỉ là cây trồng, mà là một phần đời của người dân – nơi họ gửi gắm công sức, niềm tin và cả tình yêu quê hương.
Tôi được mời nếm thử vài quả vừa hái. Lớp vỏ mỏng tách nhẹ, để lộ phần cùi trắng trong, căng mọng. Vị ngọt thanh, thơm dịu lan dần trên đầu lưỡi. Không ngọt gắt, mà ngọt kiểu “tự nhiên”, ngọt như nắng và đất quyện lại – hương vị mà chỉ vải thiều Lục Ngạn mới có.
🧺 Chợ vải rộn ràng như ngày hội
Khoảng giữa trưa, tôi theo người dân xuống chợ vải trung tâm. Không khí ở đây thật đặc biệt – vừa ồn ào, vừa vui tươi. Tiếng xe tải, tiếng gọi nhau cân hàng, tiếng nói cười hòa vào nhau tạo thành bản nhạc mùa vụ sôi động.Từng sọt vải được chuyển nhanh lên xe, chở đi khắp các tỉnh. Nhiều thùng khác được đóng tem, dán nhãn “Vải thiều Lục Ngạn – VietGAP”, chuẩn bị xuất sang Nhật Bản, châu Âu. Nghe bà con kể, vải bây giờ được truy xuất mã vùng trồng, kiểm tra kỹ từng khâu, để đảm bảo quả vải Việt có thể đi xa mà vẫn giữ nguyên hương vị.
Giữa dòng người tấp nập, tôi thấy những nụ cười rạng rỡ – không chỉ là niềm vui bán được mùa, mà là niềm tự hào khi công sức người trồng được thế giới công nhận.
🌸 Buổi chiều yên ả trên đồi quê
Chiều xuống, khi nắng đã nhạt, tôi trở lại vườn. Tiếng ve kêu râm ran, gió thổi nhè nhẹ qua những hàng cây vừa thu hái xong. Bà con ngồi nghỉ bên gốc vải, rót chén nước chè xanh, kể chuyện về những mùa vụ đã qua.Một cô chia sẻ: “Mệt thì có mệt, nhưng mọi người ở đây quen rồi cháu à, cứ vải được cân và được giá, lại có khách đến thăm, viết báo thì tốt quá”. Tôi nghe những lời bộc bạch, chất phát của con người nơi đây mà thấy ấm lòng. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao người ta nói Lục Ngạn không chỉ có vải thiều ngon và tình người cũng ngọt dịu như chính những trái vải vậy.