Mê hoặc linh hồn [ rượt đuổi ]

Võ Vạn Trang

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/6/2015
Bài viết
114
Tác phẩm tự viết
Tác giả: Võ Vạn Trang

Trạng thái : đang sáng tác
Sơ lược nội dung :
Trong một con hẻm rất tối, Ngọc Ánh chạy , chạy rất nhanh, kẻ sát nhân đang truy lùng, hắn đang ở đằng sau với cặp mắt nổi lên những tia máu đỏ , trên tay cầm cái lưỡi liềm kéo dài lên tường. trông gớm ghiếc và ghê sợ, từng bước chân hắn đi thong thả, như dồn ép một con mồi yếu đuối vào gốc tường...

Ngọc Ánh vô tình vấp đá, chân bị trẹo khớp, mồ hôi không ngừng chảy ra, nước mắt ướt đẫm, hai tay chống cơ thể lùi lại về phía sau nói giọng run rẩy :
- tôi bị oan..! tôi...
nhưng hắn đã tới nơi và giơ lưỡi liềm lên cao để lấy đà...." Á á..á ..á ..!"
......nghe tiếng thật thảm thiết , tiếng quạ kêu dai dẳng trong đêm tĩnh mịch. cô gái hai tay ôm lấy đầu mình...và ..

*** Tôi là ai?
*** Đây là đâu?
*** cô ta là ai? không ! là chính tôi ?
*** tôi đã chết ?
*** chuyện gì đã xảy ra với tôi ?
*** anh ta là ai?
IMG_20160626_124143.jpg

Một Linh hồn yếu đuối đi tìm sự thực của bản thân và đồng thời cũng bị truy đuổi.
 
Hiệu chỉnh:
Chương 1:
Tiếng quạ kêu trong đêm kéo dài, con hẻm tối đen mịt mù, mùi máu tanh thoang thoảng .
Tiếng gà gáy đánh tan đi một buổi tối hoảng loạn chưa ai từng biết, mặt trời dần chiếu lên cao , cô gái giật mình từ từ mở mắt, cảm thấy đầu óc hơi choáng ôm đầu dựa vào tường.

Cô chống tay đứng dậy, thì cảm giác mình nhẹ nhõm , dễ chịu ,cô hít một hơi thật dài rồi từ từ thở ra, cảm thấy một buổi sáng rất thanh bình.
Chợt giật mình thấy có một người con trai đang nhắm mắt, nằm tựa người trên tường . Rồi bàng hoàng nhìn lượn xung quanh , đây là con hẻm mọc rêu xanh , trông bẩn thỉu. Phía trước giường như rất đông người , cô lây lây người con trai bên cạnh, Hắn giật mình mở mắt, cũng nhìn ngơ ngác

- cô là ai?

cô gái đôi mắt mở to ,rồi lấy tay bóp trán, nhưng không thể nhớ mình là ai, cô hỏi ngược lại:

- còn anh là ai?


Hắn chống tay đứng dậy, như nhớ ra gì đó , mắt đảo liếc nhìn xung quanh, máu vẫn còn vương kéo dài đứt khúc khoảng hai mét, có một cục đá dính máu đỏ thẫm nằm một bên. không hiểu sao máu chảy ở đâu mà nhiều thế, hắn liếc nhìn lên cô.

- cô h.ãm hại gia đình tôi, giờ còn hỏi sao!

- thực sự tôi không hề nhớ một thứ gì hết !

Đôi mắt nhìn lên thù hận, cô lùi lại vài bước hỏi :
- anh là ai?
- tên Tuấn , cô đừng giả vờ không biết tôi ! Hắn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô nuốt nước bọt hỏi tiếp :
- tôi là ai?
Miệng hắn cười một nửa ,nhìn gian xảo, cười nhạt, cô từng bước từng bước lùi về phía sau. Hắn nực cười , cô ta giả vờ như không biết mọi chuyện vậy.
- cô là ai thì bản thân tự biết, đâu có cần phải hỏi một người chỉ mới biết cô chưa được hai lần chứ!. - rồi giơ tay bóp cổ, cô hốt hoảng quay người bỏ chạy.
Tuấn định đuổi theo để trả thù, nhưng thực kỳ lạ, rõ ràng tối hôm qua , anh chỉ hù dọa cho cô ta hoảng sợ một phen , để phải hối hận việc h.ãm hại gia đình anh, nhưng có ai đó phía sau lưng thì phải? khi quay ra chỉ kịp nhìn thấy mặt dây chuyền ngay cổ của người đối diện rồi ngất lịm.
Giờ anh chẳng muốn nhớ nữa, cuối cùng cũng rời khỏi cái hẻm đầy mùi máu tanh đó.

Cô chạy và chạy ,nước mắt trực trào, vừa chạy vừa quẹt nước mắt , đến giờ vẫn không hiểu cái gì hết, tại sao mình nằm ngất ở con hẻm đó? tại sao người lạ tên Tuấn đó lại nói cô là kẻ hại gia đình anh ta? và câu hỏi to đùng nhất ,đó chính là mình là ai? nếu biết thân thế của mình có thể nhớ ra mọi chuyện. Không biết đã chạy được bao xa , nhưng nãy giờ có cảm giác rất lỳ lạ, tại sao nãy giờ mình chạy cũng va chạm không ít người, nhưng họ vẫn không lên tiếng phản trắc. Có lẽ không cần thiết.
Đứng trước cửa quán , thấy một đám đông đang ăn ngon lành, cô cũng muốn ăn thử, nhưng thực lòng cảm giác không hề đói chút nào. Mùi thơm cứ lan ra , khói bốc lên cao tan dần vào không trung. Một dĩa bánh xèo vàng rụm và dĩa rau sống cùng nước chấm được bê lên, kích thích dây thần kinh thèm ăn uống, cô đứng ngây người quan sát một lát ,rồi gọi , nhưng cô có nói mấy lần mà bà ta vẫn không chịu ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đúc bánh . Có một chị ngồi bên đó gọi thêm vài cái bánh thì bà ta ừ to , còn cô hỏi mãi bà vẫn dửng dưng, có lẽ bà không thích cô, nên mới ra bộ mặt đó. Bước ra khỏi quán miệng xề môi chửi rủa cái quán kỳ cục.

Cảnh vật xung quanh thật đẹp đẽ làm sao, đường xá tuy đông ngịch người nhưng cô vẫn thấy cuộc đời thật tươi đẹp, không may va phải vào một người đi dạo bộ, trên người mặc bộ đồ thể thao ,cao ráo ,đeo tai nghe, nhưng cơ thể cô đã xuyên qua người anh ta một cách kỳ lạ. Cô ngạc nhiên huơ tay nhưng anh ta vẫn không chú ý, cô liền đuổi theo, đụng lên cánh tay anh ta hỏi , nhưng vẫn không chịu trả lời. Chợt nhận ra điều gì đó không đúng. Cô hồi tưởng lại tất cả mọi thứ khi bắt đầu tỉnh dậy. Khi chạy trên đường đụng chạm không ít người, khi vô quán bà chủ vẫn dửng dưng, khi gặp anh ta, và vô tình xuyên qua cơ thể anh ấy.

Sau khi đúc kết được mọi chuyện , cô nhận ra mình đã chết, không còn tồn tại trên đời này nữa, bây giờ cô không biết mình đi đâu về đâu . Mệt mỏi cô vẫn lẽo đẽo theo anh ta, cứ thế cho đến khi anh ta bước về nhà.
Đứng sững sờ một lát trước một biệt thự đẹp hút hồn , trước có hồ bơi trong xanh, ở sau chứa xe hơi, cô đi tiếp, cứ thế đi vòng quanh biệt thự, đứng trước cửa sổ to , gió luồn vào cảm giác mát rượi , ngắm mặt hồ gợn lên những đường sóng lăn tăn, và nhìn ra phía xa xa , những dãy nhà lô nhô , trông đẹp mắt.

******

Hắn mệt mỏi bước về nhà, chính hắn cũng ngạc nhiên, sao đứng trước mặt mọi người, không có ai hỏi han mình, và khi anh ra sức hỏi, cũng không có ai trả lời. Thấy mẹ đứng thắp nhang miệng lẩm bẩm và rơi vài dòng nước khô héo, anh đứng sát ghé tai nghe , thì ngoài anh hai bước vào nói :

- Mẹ yên tâm , em ấy sẽ vượt qua !

Bà quay mặt lại , nhìn đứa con trai , mặt thẩn thờ còn vương nước mắt , bà lặng lẽ vào phòng.

- nhà mình xảy ra chuyện gì ?
Nhưng anh hai vẩn không trả lời, mặt mày đâm chiu suy nghĩ. Tuấn không nhìn anh nữa , bước vào phòng mẹ, thấy mẹ ngồi co ro trong gốc tường, cầm tấm hình anh hồi còn nhỏ, anh thấy có điều gì đó kỳ lạ, anh hỏi mãi nhưng cặp mắt mẹ vẫn thơ thẩn.
Cho đến lúc sau cô em gái bước về , nước mắt đầm đìa : - anh ba sẽ vượt qua chứ?
Anh hai giơ tay lên suỵt , sợ mẹ nghe lại thêm lo lắng, bèn rủ nhau ra quán cà phê nói chuyện.
Tuấn đi theo lòng rất mơ hồ, " anh ba " không phải con bé nói về mình sao, cả nhà hôm nay lạ quá, anh hỏi lần lượt từng người trong nhà nhưng không thấy có ai chịu trả lời .
Trong quán không đông, lưa thưa vài ba người, Tuấn quan sát cử chỉ của hai người, chợt em gái lên tiếng :
- anh hai đã tìm ra ai là người mưu sát anh ấy không?
Trên tay anh hai cầm điếu thuốc hít vài hơi, thổi ra làn khói bay bay rồi tan dần, lắc đầu ,

- em mong anh ấy nhanh tỉnh dậy, để bắt kẻ ác ôn đó !

- nhà mình không có thù oán với ai, sao có thể bị hại hết lần này đến lần khác ! - anh hai nói vẻ buồn rầu.

Tuấn đứng ngây người, anh hốt hoảng chạm tay lên anh hai , nhưng những ngón tay đó nó vô hình, xuyên qua như lúc nhỏ anh nghịch khói vậy. rồi chợt nhận ra đây là linh hồn chứ không phải là một con người . Hèn chi mình hỏi cả nhà nhưng ai cũng lơ đi, thì ra họ không nghĩ rằng anh đang tồn tại trước mặt họ.

- Ngày mai em sẽ thăm anh ba !. em gái nói mà nước mắt tràn mi. Anh đứng đó không biết mình nên an ủi như thế nào. trong lòng cảm thấy có gì đó nhoi nhói trong lòng, anh chợt nhớ đến cô gái hồi sáng, có lẽ cô ta cũng giống mình. Nếu tìm được cô ta, nhất định anh sẽ biết được hung thủ là ai.
 
chương 2

Mặt trời dần dần mọc lên, những tia nắng lọt qua kẽ lá, một linh hồn đang khoanh tay trước ngực , cả đêm không thể ngủ được, cô cũng cảm thấy mình không hề có cảm giác buồn ngủ bao giờ, hết chạy vòng quanh căn nhà ngắm nghía rồi lại nhìn anh chàng điển trai đó, cuộc va chạm đã vô tình kéo cô đến đây.

Anh ta vẫn đang ngủ say sưa, điện thoại chợt reng lên làm anh mất ngủ, nghe điện thoại xong anh bèn vệ sinh cá nhân. Anh ta bước từ nhà vệ sinh ra với mái tóc ướt , đôi mắt đen long lanh mà được ánh nắng rọi trực tiếp lên khuôn mặt đó , tôn lên một mỹ nam hết sức khỏi chê, nếu có con gái nào ở đây có lẽ cô ta chết ngất với cái vẻ đẹp kinh hồn này, cô vu vơ lăng xăng nhìn anh ta , chợt ánh mắt đưa hướng về phía cô, nhìn chăm chú , anh ta nhíu đôi lông mày vài giây rồi giãn ra, nở một nụ cười nhạt.

Nếu tính từ lúc cô theo anh ta thì đã hơn ba ngày rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nở ra một nụ cười như thế, nụ cười ấy đã làm cho tim cô đập nhanh hơn, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía cô, từ từ tiến lại gần, cô nhìn sâu vào mắt anh thật thà hỏi :

- anh nhìn thấy tôi phải không ?

Anh vẫn không trả lời từ từ tiến lại gần, cô hốt hoảng lùi dần từng bước, và chạm người vào tủ, hết đường lùi , cô nhìn anh mà cảm giác rất kỳ lạ , đôi tay anh ta tiến rất gần và rất gần , cô hét lên tựa lưng vào tủ từ từ trườn xuống . Khi ngước nhìn lên thì anh ta đang chọn quần áo, có vẻ chọn xong đóng cửa tủ lại.
cô ngồi thở dài mừng thầm, đó là hiểu nhầm.

Bởi vì anh ta sống ở đây có một mình , nên không cần phải nhìn trước ngó sau, anh cởi chiếc áo trên người ra, để lộ một thân hình tuyệt đẹp , cơ bắp nổi lên tuyệt hảo, anh tính cởi nốt cái quần , thì đột nhiên cô cảm thấy ngượng đỏ mặt, mặc dù đó chỉ là một linh hồn, cô tính bỏ đi, thì anh ta có vẻ do dự một lát ,bèn xách tất cả đồ vào trong thay, lúc này cô mới thở ra nhẹ nhõm.

Cô nghĩ mình dù gì cũng là một linh hồn nữ, tại sao phải theo anh ta, mà ở đây hoài thấy phát ngán.

Anh ta bỏ chiếc cặp một bên xe, và lái ra khỏi , chiếc cổng tự động khép lại. Ngồi bên trong, cô nhìn hàng cây, rồi lại chạy qua những dãy nhà cao thấp ,nhấp nhô. Chiếc xe rẻ trái, rẻ trái lần nữa, rồi đi thẳng. Một lúc sau xe dừng lại, trước mặt là một tòa nhà cao ốc cao to sừng sững, là một tập đoàn công ty lớn, anh ta chỉnh cà vạt rồi bước xuống xe, thấy mọi người đứng chờ sẵn và chìa tay ra, anh vui vẻ bắt tay từng người rồi bước vào bên trong.

Cô cũng chẳng màng đi theo nữa, tới đây là đủ rồi. cô chầm chậm tiến về phía trước, mặc dù không biết mình đi đâu, đôi bàn chân nhẹ nhàng lướt trên vỉa hè ủ rủ.

*********

Tiếng còi cấp cứu, tiếng người khóc đan xen lẫn tiếng trẻ em, một lúc sau ,bệnh viện trở lại im ắng, lâu lâu chỉ còn vài tiếng kêu thất thanh. Tuấn không màng mọi thứ xung quanh , anh bước theo em gái,lòng ủ dột.

vừa bước vào phòng , anh giật mình, nhìn thấy bản thân mình đang nằm ở trên gi.ường kia, cố định vài phút anh mới dám lại gần nhìn mình, cơ thể không trầy xước, chỉ là vết đâm ngay bụng, có lẽ hơi sâu, dịch truyền, điện tim, giăng lên cơ thể của anh, có lẽ đó là vết chí mạng. Đứng nhìn thấy mình bộ dạng như thế , thì quả thực không thể kìm lòng nổi, còn em gái, vốn đã khóc cả đêm , mắt sưng đỏ, thế mà khi đến thăm lại , vẫn ướt mi.

Bây giờ anh không cảm thấy đau lòng cho chính bản thân mình mà chính là mẹ , em gái, và anh trai. Chợt em gái lên tiếng, khiến cho linh hồn anh giật mình

- anh nhanh chóng tỉnh lại, em không muốn mình phải hằng ngày nhìn thấy anh nằm ở đây mãi, anh có nghe không ?

- anh sẽ tỉnh, em đừng lo !

Nhưng làm sao để cho mình tỉnh lại cũng hơi khó, anh thường xem trên tivi , sách truyện, bèn tiến tới xác áp dụng thử, nhưng anh không thể làm được, vừa đụng đến th.ân thể thì hồn anh liền bị bật ra, mổi lần làm như thế anh cảm thấy rất mệt, tim đâp nhanh.
Anh bực tức chửi rủa :
- ba cái khoa học nhảm nhí, tụi bây ngon như tao rồi biết, thế mà mất cả mấy trăm năm chỉ đưa ra việc, linh hồn nhập vào có thể sống lại, cút cút hết !

Không ngờ máy điện tim đó của anh cũng đập nhanh giống thế, cô gái mất hồn vội bấm chuông gọi bác sĩ. Khi họ chạy đến thì mọi việc cũng đã ổn định trở lại.

Ra khỏi bệnh viện , dõi theo em gái bắt taxi, anh cảm thấy mình là một gánh nặng trong gia đình.

Không biết cô gái đó lang thang ở đâu nữa ? cô ta bị hại sau mình, nên có lẽ sẽ biết được kẻ ác ôn đó. Nhưng làm sao có thể biết được cô ta giờ ở đâu và đang làm gì, có lẽ cũng đứng trước xác mình mà khóc lóc. Anh chợt nghĩ đến đó chính là con hẻm, có khi nào cô ta quay lại đó tìm mình không?, bởi vì chỉ có mình và cô ta nhìn thấy nhau.

Nhưng thực sự không hề có bất cứ bóng linh hồn nào cả, thất vọng tựa lưng lên tường, mường tượng lại tất cả mọi chuyện. Nhưng ngoài việc nhận diện ra dây chuyền đó, còn tất cả không nhìn thấy gì trên người hung thủ.

Nhưng làm sao để tìm cô gái ấy đây, cả cái thành phố này tìm cả tháng chưa chắc gì đã ra, mà chưa kể cô ta lại lưu lạc đâu đó , "giống như mò kim đáy bể"...ngồi trong gốc anh cứ suy luận lung tung, càng lúc càng rối như tơ vò.

Thoáng chốc trời đã tối, lại trôi thêm một ngày nữa, ngồi trên ghế ngửng mặt lên nhìn những ngôi sao lấp lánh, như vẫy gọi " nào lên đây, chúng ta cùng ngắm cả thế giới này! "
Bây giờ cô muốn biết tại sao mình chết? ai nỡ nhẫn tâm giết mình? những câu hỏi lớn lại đẻ ra câu hỏi nhỏ, nhưng chẳng có ai trả lời giúp cô một lần.

Nhìn cặp đôi đang âu yếm trong công viên cô lại hỏi, Mình đã từng có người yêu chưa ? rồi tự cười ngặt nghẻo.
Chợt nhớ đến cái tên muốn bóp nát cổ cô , hắn chắc giờ cũng lang thang như mình, sao cả hai lại chết chung một chổ? thật kỳ lạ!.

Nếu như biết cái xác nằm ở đâu hoặc chôn ở đâu? , có thể sẽ dể dàng tìm ra được thân phận.
Lòng vòng một hồi cô quyết định quay về cái hẻm để tìm kiếm, mong mình sẽ tìm ra được cái gì đó .







 
Chương 3 :

Đứng trước công ty, sau khi bắt tay mọi người xong , anh quay đầu quan sát, thấy cô gái bước ủ rũ ,đi thất thểu, anh quay mặt về vị trí cũ, cười nhạt bước vào trong.

********

Đứng trước con hẻm, do dự một lúc, cô quyết định bước chậm chạp tiến vào bên trong. Nó không qúa tối, cũng đủ ánh sáng cho con người nhìn thấy được, nhưng đối với một linh hồn như cô , tối hay sáng không hề quan trọng .

Nhìn một lượt, thoáng giật mình khi thấy Tuấn, anh ta từ trong bóng tối bước ra.
Lúc đầu Tuấn có một chút mừng, nhưng vài giây sau anh phấn chấn lại.

- đừng bỏ chạy , tôi chỉ muốn hỏi cô vài điều!

Cô cũng không hề có ý chạy đi đâu cả , vì cô muốn hắn đưa một chút thông tin gì đó liên quan đến mình. Nhưng nhớ lại lần trước, cô sờ đến cái cổ, có chút lo lắng.

Sau một thoáng suy tư cô gật đầu và cũng có yêu cầu như anh. Tuấn lưỡng lự một phút nhường cho cô hỏi trước .

- tôi muốn biết tên mình !
Lúc này anh muốn cười lắm, có lẽ cô ta đang thử thách mình đây. Anh trả lời dứt khoát.

- cô tên Ngọc Ánh!

Cô lẩm bẩm cái tên " Ngọc Ánh" , chợt mình nhớ thêm vài điều tiếp tục hỏi :

- nhà tôi ở đâu anh biết không?

Tuấn muốn tức giận đến nơi, hai tay anh nắm chật rồi nghĩ đến gia đình mình bàn tay từ từ thả lỏng , anh lắc lắc đầu .

- anh có biết tên cha mẹ, tên bạn bè tôi?- ngưng giây lát cô tiếp tục - nếu biết địa chỉ một trong những người bạn của tôi thì tốt !

Có vẻ như tính nóng nảy đến giờ kiềm chế , lập tức bùng cháy
- việc cá nhân của cô thì cô biết, sao có thể hỏi tôi mấy cái thứ vớ vẩn như thế ?

Nước mắt sắp rơi ra , cô cố gắng bình tĩnh ôn hòa

- tôi không nhớ mình là ai, tôi không có chút gì là trêu anh !

Những ngôi sao vẫn lấp lánh trên cao nhìn xuống, im lặng quan sát hai linh hồn đấu khẩu. Anh cố nén lại , lắc đầu.
Cô ngồi xuống , ngửng đầu lên cao thắc mắc.
- sao anh biết tên tôi ?

Anh kể lại, lúc sinh nhật bạn , anh ta có chút muốn giới thiệu một cô gái, nhưng khước từ.
Ngồi từ xa Tuấn quan sát sơ lược và vô tình nhìn thấy cô gái buồn buồn , ít nói ,hỏi người bên cạnh mới biết là Ngọc Ánh. Tuấn nhìn chằm chằm vào cô gái ,đôi mắt đang mơ màng ,nhớ anh hai kể về cô gái tên Ngọc Ánh ,cô ta đã lừa công ty anh hai và làm cho công ty thiệt hại và lỗ vốn, bị cảnh sát vào cuộc ,làm tình hình thêm rắc rối . Khiến cho kinh tế gia đình tụt dốc hẳn, cuộc sống trở nên khó khăn hơn.

Anh chờ cô ra khỏi quán rồi đi theo, ngầm ý chỉ hù doạ , và bắt cô giải thích và đền bù, không ngờ mọi việc lại trở nên thế này, chỉ thế thôi, anh gặp cô lần đầu đó, không hề biết gì về gia đình cô .

- tôi hại gia đình anh? Không đời nào !

- cô còn cứng đầu sao ? - Tuấn gàn lên

- tôi lợi ích gì chứ?

- dĩ nhiên là lợi ích cho công ty cô !

- anh đừng có vô họa như thế !

- một linh hồn thế này mà đi lừa , đầu óc cô mộng mị qúa đấy?

- anh đừng ăn hiếp phụ nữ như thế, thật mất mặt !

- cô ..tóm lại trước khi cô bị thế này, có nhìn rõ kẻ đã hạ sát tôi hay không? - anh nhanh chóng muốn biết , đứng quan sát cô với niềm hi vọng. Dù có cải nhau với cô ta cũng vô ích.

- không biết !

Trả lời ngắn gọn , xúc tích, đó là câu trả lời không thỏa đáng, anh giơ nấm đấm lên cao .
Thấy hành động đó cô nhớ đến vụ bóp cổ, không chừng hắn giết mình cũng nên. Không nghĩ nhiều thêm nữa, cô vụt chạy ra khỏi cái hẻm chết tiệt này. Tuấn vội vàng đuổi theo.

Trong đêm yên tĩnh, con người đang dần dần chui vào giấc mộng đẹp riêng mình, còn hai linh hồn đứng ở hẻm đấu khẩu, rượt đuổi.
Đến khúc cua thì Tuấn không nhìn thấy cô ta nữa. Anh vừa đi vừa bực bội , nếu còn sống tiếp, thì chắc cô ta lại hãm hại nhiều người khác.

Đứng trước cổng nhà, anh cảm thấy mình thật tội lỗi, nhìn vào bên trong , tất cả đèn đã tắt từ lâu , tối om như mực, có lẽ họ đã ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.

Anh nhất quyết phải bắt được cô ta , nhất định như thế !.

***

Có vẻ xung quanh hơi có chút đáng sợ, mặc dù cô là một linh hồn, gió thổi chiếc lá kêu xào xạc, đèn đường mở ảo, một mình cô độc giữa đêm khuya, những tiếng kêu nghe rùng rợn.. Cô quyết định quay về ngôi biệt thự , tạm thời cư trú.

Lặng lẽ xuyên mình qua cửa kính , căn phòng sáng mờ , cô bước từng bước chậm chạp sợ anh ta tỉnh dậy, nhưng mình là linh hồn ,thì làm sao anh ta có thể nghe và thấy được.
Chợt anh quay người ra ,mắt vẫn nhắm, làm cô có chút giật mình, định bước ra khỏi phòng , tiếng nói cất lên.

- cô nhớ tôi phải không?

Một lần nửa cô đưa khuôn mặt mình gần sát khuôn mặt anh quan sát, mắt anh không mở, nghiêng đầu nhìn thêm một chút nữa để chắc chắn, đèn ngủ chiếu trong phòng không sáng lắm, nhưng nếu nhìn kỹ ,anh ta có làn da trắng và mịn, đôi môi nhìn mềm mại hơi hồng nhạt, mái tóc nhuộm vàng nhẹ, mi mắt hơi cong không động đậy, thì ra chỉ nói mớ.
Cô quay người định đi thì anh ta lại nói thêm một câu .

- về đi ,hãy về nơi thuộc về mình !

- tôi không biết mình là ai, thì làm sao có thể nhớ mà về ! - cô chỉ buộc miệng trả lời.

Từ từ đi lên sân thượng, ngồi vào xích đu mà thở hắt. Ngôi sao vẫn đang lấp lánh trên cao ,mặt trăng không rọi sáng .
Một linh hồn cô đơn ,đang trông mong điều gì đây.
Đêm nay có lẽ sẽ dài dài, đối với một linh hồn không biết ngủ.
 
Hiệu chỉnh:
Chương 4 :

Buổi sáng không khí tươi mát, những cơn gió mát rượi, trên đường chạy bộ Mạnh Kiệt đeo tai nghe để có cảm hứng chạy tiếp.
Đột nhiên có một cô gái đứng trước quán chửi bới, nhưng không ai thèm nghe, không biết cô ta đi kiểu gì mà xuyên qua người , toàn thân có chút ớn lạnh. Cô ta múa chân múa tay trước mặt có vẻ buồn cười, anh ráng nhịn .

Lúc nhỏ anh đi siêu thị cùng với mẹ, thấy bà già ngồi khóc rên rỉ, anh chỉ tay về phía đó nói :

- mẹ ơi bà đó tội nghiệp quá !
Mẹ anh nhìn khắp phía không thấy mắng anh một trận, lần khác ,đang đá bóng ở vỉa hè , quả bóng vô tình lăn xuống dưới đường, mà xe cộ thì chạy như điên. Anh không biết làm sao có thể đặt chân xuống đường, thì có chị nào đó, nói đi theo chị, lượm được quả bóng ngon ơ. lúc vấp ngã đổ nhào lên người chị, nhưng lại xuyên qua cơ thể , không một chút đụng chạm, lúc đó mới biết mình gặp ma, hốt hoảng anh bỏ chạy về nhà khóc , ai hỏi cũng không trả lời.

Lên cấp hai, anh tung tăng cùng lũ bạn tổ chức sinh nhật, cả nhóm quay quần bên nhau cười nói rôm rả , anh chợt thấy có một người trạc tuổi mình, từ đầu đến chân đều ướt sũng, mà nước vẫn còn đang giọt xuống sàn, anh chạy ra hỏi, thì mới biết bạn ấy té sông, và vô tình đi ngang qua thấy mọi người vui vẻ trêu đùa , nên đứng xem. Anh mời người bạn đó vào, mọi người đang cắt bánh sinh nhật, thấy anh đứng đó nói chuyện một mình trên thềm, một người bạn tên Nhật lại gần anh hỏi :
- mày nói chuyện với ai ngoài này vậy hả ?

- mày không thấy sao mà hỏi !

Nhật nhìn xung quanh , chỉ có cây cảnh và ghế đá, không có một ai ,lắc đầu.

- thôi tao không dài dòng, mày chạy vô lấy quần áo cho bạn ấy mượn, ướt hết rồi
Nhật đứng ngớ người một lúc , sờ lên trán bạn đồng thời áp tay lên trán mình.

- Mày bình thường mà , ngộ ghê !

Anh trợn mắt lên, hối thúc, Nhật cũng chiều theo ý anh, một lúc sau đem bộ quần áo chạy ra, cả đám hiếu kỳ ,ùa theo.

- đây, bạn lấy mặc đi, không kẻo lạnh!
Đứng trước cả chục con mắt ngỡ ngàng, người bạn lạ đó vội vàng quay người bỏ đi. Anh định đuổi theo thì bị Nhật kéo lại , tát cho một phát. Lúc này anh mới nhận ra mình đã gặp một con ma đuối nước.
Tích tắc thời gian cứ trôi qua anh không biết cách phân biệt người và ma, nên anh lạnh lùng với tất cả mọi người, bạn bè ngày càng ít, mẹ anh lo lắng đem bác sĩ tâm lý điều trị, kết quả là bình thường.

Cho đến tận bây giờ cuộc sống của anh dần dần ổn định, anh sở hữu một công ty lớn , đối sử với nhân viên rất tốt, nhưng vẫn lạnh lùng vô cảm, có lẽ vì những chuyện như thế đã ám ảnh cả một quãng thời gian rất dài, cho nên đi bất cứ nơi đâu , anh không mảy may quan tâm đến .

Tua lại vài ngày trước, khi cô gái đi theo, anh cảm thấy rắc rối có ý muốn đuổi cô đi, nhưng không biết dùng cách nào, nhân lúc buổi sáng anh tính cởi đổ trước mặt ngầm ý dọa, cởi áo ra cô ta vẫn trố mắt ra nhìn, có vẻ như không ổn, bực mình vơ đồ vào phòng vệ sinh thay. Tưởng rằng cô ta sẽ bỏ đi , không ngờ quay lại, làm anh cảm thấy nặng nề, không lẽ sống chung với con ma nữ này. Tối qua anh giả nói mơ, nhưng đến sáng hôm nay vẫn thấy cái bản mặt đang ung dung ngồi xích đu đung đưa.

Anh không biết tại sao mình có khả năng nhìn thấy ma, anh tự hỏi như thế từ nhiều năm trước nhưng không có đáp án nào cụ thể.
Bây giờ anh phải vờ như không thấy, anh sợ gây phiền phức , làm cho cuộc sống hổn loạn.

Cô ngồi cả đêm suy nghĩ mà không thể nào biết được mình là ai?, mình ở đâu?, đưa con mắt liếc sang anh, anh ta vẫn đang ngồi nhâm nhi cà phê, có lẽ hôm nay được nghĩ ,nên anh dậy muộn như thế. Cô tiến lại gần ngồi đối diện anh tâm sự:

- Chào anh, thực sự tôi không biết anh là ai? tôi chỉ vô tình gặp và đi theo, tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế!
Cô ngồi đó nói hàng giờ, kể từ lúc cô tỉnh dậy trong hẻm , gặp cái tên lạ đó, và bị hắn rượt đuổi. Nhìn lên đôi mắt đang mơ màng của anh thở dài :

- tôi biết anh không hề nghe hay thấy tôi nói, nhưng dù sao tâm sự đôi chút cũng đỡ buồn, giờ tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm ơn anh đã ngồi lâu để nghe giải thích mấy cái vớ vẫn này, nhưng có lẽ tôi xin phép ở thêm vài ngày nữa để trốn hắn.

Cô rời khỏi ghế , leo lên xích đu ngồi,hít thở.
Khi cô gái đi rồi , anh cười lắc đầu, tôi chưa đồng ý, sao cô có thể ở lại đây chứ, tôi muốn đuổi cô đi ngay, nhưng không biết bằng cách nào?
Mạnh Kiệt ngã người ra ghế,ngắm nhìn những đám mây tự do lơ lửng biến hình trên nền trời xanh.


 
Hiệu chỉnh:
chương 5 :

Một buổi tối bao trùm lên tâm trạng của một linh hồn , Tuấn đứng quan sát cái thể xác của mình đang nằm lạnh lẽo, nó là anh, sao có thể nằm mãi như thế, anh đấm tay vào tường đau đớn. tỉnh lại đi, mày là đồ vô hại, tao ghét mày. cái xác vô hồn im lặng nhắm nghiền con mắt, đang thở bằng bình oxi.

Ra khỏi hành lang , anh thấy các y tá trực ca đêm ngái ngủ, họ trao đổi chuyện trên trời dưới đất. Giá như đêm nay anh ngủ , có lẽ sẽ bớt cô đơn và buồn bã, nhưng linh hồn anh không thể nào ngủ được.

Chân rảo bước, nhìn anh hai vẻ mệt mỏi mở cửa vào văn phòng, những sắp tài liệu , những quyển tạp chí để bừa bãi, anh hai bắt đầu xếp lại vị trí cũ. điện thoại reng lên một hồi chuông ,anh bắt máy, không biết từ trong điện thoại nói gì , nhưng cơ mặt của anh hai giãn ra rất nhiều, thốt lên một từ " tốt" , rồi rụp máy. Có lẽ công việc của anh có tiến triển mới và tốt nên nhìn anh vui và hớn hở , làm cho lòng Tuấn cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần.

Tuấn không thể lang thang hết đến nhà, rồi đến công ty của anh hai, xong lại lũi thủi vào bệnh viện, việc này làm mất thời gian , và làm cho anh cảm thấy tâm tình thêm mệt mỏi.

Tuấn lang thang khắp thành phố, công viên, khu giải trí vui chơi, anh đi khắp nơi nhưng không thấy Ngọc Ánh đâu cả, không lẽ hồn cô ta tiêu tan hay là núp ở đâu đó kín đáo. Đứng vò đầu với tâm trạng nặng nề, mất phương hướng, chưa bao giờ anh ghét bản thân mình và lực bất tòng tâm như thế.

Tuấn thất thểu buồn rầu, bỗng thấy có một người thanh niên mặc đồ thể thao , đeo tai nghe chạy bộ trên vỉa hè, tiếp sau đó là một cô gái chạy theo sau, trò chuyện, cô gái nói liên tục , còn anh ta không thèm để ý . Trái đất tròn thật, đi khắp nơi tìm không thấy, không ngờ cô chọn một anh chàng điển trai chạy theo nói linh tinh, anh ta là con người làm sao mà nhìn thấy và nghe được chứ, đúng là một linh hồn ngốc.

Mạnh Kiệt cố gắng bình tĩnh, anh kiềm chế hết sức , mà linh hồn đó theo anh lải nhãi cả buổi, nếu không có tai nghe chắc sớm hay muộn cũng lên cơn điên . Lúc này mỏi và mồ hôi chảy ra đầm đìa, anh cúi người xuống chống tay ngay đầu gối, chợt có một người con trai ở đâu chạy đến, anh không quan tâm cứ tiếp tục giữ tư thế cũ.

- hóa ra cô chạy theo anh chàng này hả, tôi tìm muốn đứt hơi!

Ngọc Ánh đang mệt vì chạy theo Mạnh Kiệt, cô không còn sức để bỏ chạy nữa, Tuấn hiểu được cười nhạt
- Yên tâm , tôi không hại cô nữa đâu, chúng ta có thể thương lượng

- Thương lượng ? nhưng bằng cách nào? , Ngọc Ánh ngạc nhiên

- tôi sẽ không hại cô, và cô có thể cho tôi biết ai đã giết tôi , được chứ?


Ngọc Ánh trầm ngâm một lúc cô chớp chớp lông mi nhìn thẳng vào đôi mắt Tuấn thật thà
- Từ lúc tỉnh dậy, tôi đã không thể nhớ mình là ai, thì làm sao có thể giúp anh được, thực lòng xin lỗi!

- không nói dối tôi đấy chứ ?

- tôi thề , không biết ai đã giết tôi và anh thành ra nông nổi này!

- còn nữa, việc tôi hại gia đình anh...

- chuyện đó tính sau ! - Tuấn dõng dạc.

Một lúc sau Tuấn tỏ vẻ ra ý tưởng, anh sẽ cố gắng giúp cô nhớ lại, đồng thời cả hai sẽ biết được ai là hung thủ giết mình. Do dự giây lát cô đồng ý, nhưng luôn trong ý nghĩ phải đề phòng nhau.

Xe vẫn chạy, con người vẫn làm việc để sống, mọi thứ xung quanh vẫn tiếp diễn. Mạnh Kiệt đứng đó thấy hai linh hồn đang trao đổi nói chuyện, anh cũng có chút tò mò, tắt loa nhạc lắng nghe, câu chuyện của họ lọt hết vào tai anh, có vẻ như không có gì hay ho nữa anh vặn loa nhạc tiếp tục chạy, cười nửa miệng " nếu tìm được kẻ giết hại mình, thì hai người sẽ làm gì, giết hắn chăng? thậm chí hai người chỉ là linh hồn , khi tiếp xúc với cơ thể con người nó sẽ xuyên qua như xuyên một luồng khói ảo, thì có thể làm ăn được gì , đúng là hai linh hồn quá đổi ngu ngốc ! " .

Mạnh Kiệt không ngờ khi anh về tới ngôi biệt thự thân yêu của mình, thì xuất hiện thêm một linh hồn nữa, một nam một nữ. Nếu thêm một thời gian nữa có lẽ biệt thự anh có thể thêm vài tên lang thang vào trú ngụ , thì nó trở thành biệt thự ma rồi còn gì.
Anh mở tủ lạnh hớp nước mát, anh cảm thấy cơ thể được dịu đi cái nóng , mồ hôi cũng khô dần .
Ngọc Ánh chạy khắp nơi chỉ trỏ cho Tuấn, những ngày qua cô ở đây, nơi này làm cô rất dễ chịu.
Tuấn giả vờ tỏ thái độ ngạc nhiên để cô vui lòng, thực sự anh cũng đã sở hữu riêng một ngôi biệt thự đẹp, nhưng không mát mẻ và thoáng đãng như nơi này. Gia đình anh là tỷ phú, đó là lúc trước, từ khi cha anh mất thì kinh tế gia đình có chút sụt giảm, vì anh là tay ăn chơi , tiêu xài phung phí. Còn hiện tại thì gia đình anh vẫn đang ở mức giàu dù có thiệt hại.
Ngồi dưới lầu, Mạnh Kiệt lâu lâu lại ngửng lên nhìn vẻ bực bội, nhà người ta làm như nhà của mình, thật qúa đáng.

Hai linh hồn khùng điên đó ruốc cuộc cũng im lặng. Anh vào phòng chợp mắt, nhưng không bao lâu tụi nó lại nói lãi nhãi. Anh quyết định lái xe ra ngoài đi dạo, trong lòng nghĩ ,nếu tiếp tục thế này anh phải ra tay sớm.

Ngồi trên xích đu hưởng cơn gió mát , Ngọc Ánh và Tuấn cảm thấy bớt cô đơn hơn, chợt Tuấn hỏi vẻ thăm dò, nhưng không thu được gì ngoài chữ " không nhớ, hoặc không biết " .
Tuấn không biết làm cách gì để cho Ngọc Ánh nhớ lại, ngoài mấy câu hỏi vớ vẩn ,như sở thích , hoạt động , nhật ký, thức ăn...tất cả cũng không thể giúp cho cô ta nhớ lại.
Ngọc Ánh u sầu, nhìn ra xa, không biết chừng nào có thể nhớ ra tất cả. Cái cảm giác thật đáng sợ , khi xung quanh cô tròn trĩnh một con số không rất lớn.

Đột nhiên cô du dương cất giọng hát

" hoa anh đào nở rộ trong xuân, tôi một mình đi lạc vào thiên đường, nơi đó tôi đã gặp anh , chợt anh đi theo bước chân của tôi, sau đó chúng ta mỉm cười tuy hai người xa lạ. Tôi đã đi rất xa , nhưng anh vẫn đứng nhìn , rồi vào một ngày đẹp trời ...vào một ngày đẹp trời..". Cô dừng lại
- này cô tìm đâu ra bài hát hay vậy chứ ? Tuấn hỏi vẻ nghi ngờ
- không biết, đột nhiên cảm hứng thôi, tôi không nhớ đoạn tiếp theo nữa ! - đôi mắt cô có nét buồn buồn.
Tuấn thả lỏng tinh thần , chợt nhớ đến một người.
Trời bắt đầu đã tối , Mạnh Kiệt đánh xe về, anh mong bọn họ sẽ rời khỏi, nếu họ chưa đi anh sẽ dán bùa chống ma, thực sự có vẻ hoang đường , nhưng thà có còn hơn không.
Bước vào phòng khách chợt anh nghe tiếng hát " hoa anh đào nở rộ trong xuân,..rồi một ngày đẹp trời .." Cô dừng lại lắc đầu :
- mỗi lần tới đây, tôi không thể nhớ được !
- cố lên ! Có khi cô nhớ mình là ai - Bên kia khích lệ.
Ngọc Ánh trầm mặc nhìn Tuấn
- ngày mai mình sẽ lang thang đâu đó, có khi sẽ nhớ tôi là ai !

- thế cô quay lại đây không ?

- không!

- tôi sẽ giúp cô !
Mạnh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, chúc mừng thầm, "mong họ nhanh chóng thành công" Anh đi tắm rửa rồi vào phòng làm việc.







 
Chương 6 :
Bên ngoài cửa sổ cơn mưa rào lất phất, xung quanh mọi người chăm chú làm việc, một cô gái buồn bã cầm cốc cà phê nhâm nhi, trong sâu đôi mắt nó biểu hiện không rõ ràng, nhưng người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cô đang suy tư về chuyện gì đó.
Hôm nay các tập đoàn họp ,nên việc thiếu cô là điều không thể. Cô diện một chiếc váy liền ôm sát cơ thể ,và guốc cao nhọn, tóc uốn dài để xoăn và màu tóc thay đổi tự bao giờ, tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ chửng chạc. Đôi mắt liếc nhìn mọi người và dừng lại trên khuôn mặt Sĩ Hân ( anh hai của Tuấn) , Không ngờ Sĩ Hân cũng nhìn lại , cả hai con mắt nhìn nhau như muốn nẩy lửa, Sĩ Hân Chửi thầm bằng ánh mắt " Ngọc Ánh, cô sẽ biết tay tôi!" . Cô Bĩu môi giễu cợt rồi quất mặt đi chổ khác. Sĩ Hân trong lòng tức tối, vì cô ta đã hại công ty và gia đình anh . Khiến cho anh phải ghét cay ghét đắng.

Khi ai đó không có những thứ mình mong muốn ,thì họ sẽ cố gắng giữ cho bằng được , bao gồm cả thủ đoạn để đạt được, đó là bản chất của một con người mất nhân tính như Ngọc Ánh. Sĩ Hân muốn cô ta phải bại sản mới cam tâm.

***

Trong công viên vắng vẻ, chỉ lưa thưa vài con người , hai linh hồn Tuấn và Ngọc Ánh ngồi trên ghế đá, Tuấn kể chuyện về gia đình anh nhưng chỉ là những cái sơ sài , không chi tiết vì anh đang đề phòng cô. Ngọc Ánh hứng khởi chăm chú nghe , lâu lâu cô chêm thêm vài lời.
Có lẽ không còn gì nữa để nói, hai linh hồn nhìn nhau im lặng . Chợt Tuấn yêu cầu cô hát , Ngọc Ánh lắc đầu từ chối. Tuấn ngã người ra ghế nhìn lên những tán cây che đi mất mặt trời và những đám mây , một lần nữa anh lại mở lời:

- tôi muốn cho cô xem một thứ !

Đang trong lúc ngơ ngẩn ở đâu xa xôi ,cô giật mình thơ thẩn khi nghe Tuấn cất giọng. Anh lại nói tiếp

- cô đi không?

- đi đâu ?

- đến một nơi !
Do dự giây lát cô gật đầu, Tuấn cười nhẹ, có lẽ cô ta sẽ ngạc nhiên.

Buổi tối dài lê thê cho những ai mất ngủ và những linh hồn lang thang. Ngọc Ánh chậm chạp theo Tuấn, anh hối thúc nhưng cô di chuyển rất chậm. Một lúc sau cả hai đã đứng ở trong phòng. Đôi mắt cô chớp chớp quan sát, cô thắc mắc, tại sao anh lại dẫn cô vào bệnh viện để ngắm một người đang thở bình oxi , Tuấn gãi đầu
- cô không nhận ra tôi sao?

Ngọc Ánh nhìn thêm một lần nữa , cô cúi sát mặt mình gần sát cái mặt người đang ngủ say mê nghiêng đầu quan sát, tay vuốt vuốt cầm mình gật đầu xác nhận, nhưng có điều cô dùng hành động hơi quá đà, Tuấn đứng sau đỏ mặt , một linh hồn có chút gì đó là lạ, nhưng anh không thể lý giải được, cô ta quan sát không lâu, quay đầu cười mỉm ngạc nhiên, chợt thắc mắc :
- cơ thể anh còn sống, tức là anh còn sống, sao anh có thể xuất hồn ra ngoài được chứ?

- có lẽ khi bị đâm quá nặng , thể xác chịu đựng không được nên mới xuất hồn ra!


- có thể tôi giống anh ! - đôi mắt Ngọc Ánh sáng lên

- có điều chưa chắc, giờ này cơ thể của cô đã chôn ở đâu đó, tỷ lệ xác xuất hồn lìa khỏi xác mà cơ thể còn sống rất hiếm, đa phần còn lại là người đã chết hẳn.

Ngọc Ánh cụp mi mắt xuống hi vọng thể xác còn sống, cô thấy Tuấn còn may mắn, anh có thể nhớ ra mình là ai, còn chính bản thân mình thì ngược lại, trong lòng cô có một chút ganh tỵ nhưng cũng có chút vui lây.
- sao anh không nhập vào xác, còn lang thang làm gì?
Có lẽ câu hỏi này đụng đến nổi đau của anh, mổi khi nhìn th.ân thể của mình mà anh không biết cách nào mình có thể nhập lại vào nó, Ngọc Ánh nhìn tâm trạng anh đã hiểu rõ, cô thôi hỏi nữa , lặng lẽ bước nhẹ nhàng ra hành lang ngửa cổ lên ngắm những ngôi sao lấp lánh như mọi khi, Tuấn đứng sau nhìn cô với tâm trạng nặng nề.

****************

Mấy ngày nay Mạnh Kiệt trăn trở, anh nhớ ngày cuối cùng mà hai linh hồn sắp rời khỏi , buổi tối đó, anh nghe cô gái hát, lúc đầu làm ngơ, nhưng khi ngẫm lại, hình như bài hát này anh đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng không hề nhớ nổi.

Trên bàn làm việc anh kéo gầm tủ lôi tấm ảnh cũ ra ngắm, trong hình có một cô gái đứng một mình chạc mười lăm tuổi, tóc để ngắn, mặc một áo sơ mi trắng và một chiếc váy đen lấm lem đất cát, đi chân đất, trên tay cầm một cành hoa anh đào vẫy vẫy cười tươi. "Lâu lắm rồi không gặp em Ngọc Ánh !" anh nhìn vẻ tâm tư, không biết giờ này em làm gì? ở đâu?, có còn nhớ mối tình giữa chúng ta không? chắc em đã có người yêu rồi .
Mạnh Kiệt bỏ vào cuốn sổ kẹp lại, anh nhẹ nhàng đút về vị trí cũ hơi nuối tiếc.

Đêm nay mưa râm ran, trên tay anh cầm ly rượu vang đỏ, nhìn qua khung cửa sổ mơ màng , nhìn ngắm những ánh đèn xa xa mờ ảo, trong ký ức anh vẫn không thể nào quên một cô gái để tóc ngắn cười duyên, cặp mắt anh có một chút gì đó là thương nhớ, là nuối tiếc, hay là gì anh không rõ, đã bao năm trôi qua người con gái mười lăm tuổi đã đi ngang qua cuộc đời anh, để lại cho anh thẩn thờ nhung nhớ đến tận bây giờ.
Anh không kén chọn, nhưng mỗi lần anh quen cô gái nào đó làm người yêu, thì chợt lòng mình lại không nở cho phép, chính vì thế, hiện tại anh vẫn chưa yêu ai thực lòng, anh vẫn luôn đi tìm cô, anh mong một ngày nào đó hai người lại gặp nhau, và cô ở trong vòng tay ấm áp của anh.
Anh chưa từng nắm tay hay là ôm cô một lần, chỉ khi nhìn ánh mắt đó, trong trái tim anh lại loạn nhịp tim, anh không rõ đó mình yêu hay là thích, cô gái mười lăm tuổi ngày ấy và bây giờ có lẽ đã thay đổi. Mạnh Kiệt thở dài, kéo rèm cửa lại, anh quay vào phòng làm việc, tiếp tục ký hồ sơ, có lẽ đêm nay mưa sẽ kéo dài.

" hoa anh đào nở rộ trong xuân, tôi một mình đi lạc vào thiên đường, nơi đó tôi đã gặp anh , chợt anh đi theo bước chân của tôi, sau đó chúng ta mỉm cười tuy hai người xa lạ. Tôi đã đi rất xa , nhưng anh vẫn đứng nhìn , rồi vào một ngày đẹp trời ..."
Giai điệu cứ vang lên nhưng đoạn cuối thì không thể nhớ, Ngọc Ánh buồn rầu nhìn bờ hồ, những con cá bơi vòng quanh , lâu lâu chúng lại ngốc đầu lên để hớp oxi.
Một đứa trẻ cũng ngồi đó làm thơ
Nếu cá muốn khóc thì hãy khóc
Nếu mệt mỏi cứ thả lỏng tâm hồn
Nếu cá buồn có thể tìm bạn
Nếu không thể, cá sẽ chết vì đau
Một bài thơ đều chứa những nổi niềm riêng, sao đứa trẻ đó có vẻ bi quan, nó làm thơ theo tâm trạng của mình. Cô chợt nghĩ lại, rồi nhẩm bài thơ đó một lần nữa như học thuộc.
Tuấn đứng không xa lắm, anh khoanh tay trước ngực quan sát ,xem con người đã hại công ty anh trai của mình, giờ sao lại tỏ vẻ yếu đuối và ngốc nghếch như thế , trên môi anh nở nụ cười khinh bỉ, và ghét cô .
 
chương 7 :

Con người họ vẫn hoạt động cuộc sống thường ngày của mình, hai linh hồn lang thang khắp nơi, họ đi hết nơi này sang nơi khác , đã hơn mười mấy ngày trôi qua, Ngọc Ánh vẫn không nhớ gì hết , càng làm Tuấn thêm khó chịu và nôn nóng, anh nghĩ cô lừa anh, muốn câu giờ , nhưng khi nhìn kỹ mới biết cô cũng đang rất buồn và lo lắng không kém, chợt nhớ ra gì đó anh vỗ đầu mình.
Anh kể cho cô nghe về cục đá dính máu, có lẽ hung thủ dùng nó để đập lên đầu cô, nên khi xuất hồn ra cô không thể nhớ gì về bản thân, sở dĩ anh kết luận nguyên nhân như thế là do thể xác anh chỉ có một vết đâm ngay người, không ai có thể dùng đá mà đâm vào bụng , chỉ có dao hoặc vật gì đó nhọn và sắc bén mới có thể làm như thế. Ngọc ánh gật đầu ,một lúc sau cô yêu cầu anh có thể lặp lại kiểu đó với mình, tức là dùng đá đập lên đầu . Tuấn tròn xoe mắt ngạc nhiên :
- Cô thực sự muốn tôi làm thế phải không?
Ngọc Ánh gật đầu, cô đứng dậy, một lát sau quay về trên tay cầm một cục đá đưa cho anh, tay cô chỉ lên đầu. Anh do dự giây lát, Ngọc Ánh hối thúc,làm anh giật mình, gãi đầu xin lỗi trước.
" cốp !.."
Có vẻ như anh quá tay nên không ngờ Ngọc Ánh ngất xỉu, Tuấn lo lắng lay cô tỉnh dậy , nhưng đôi mắt cô vẫn còn nhắm nghiền, anh nhẹ nhàng nâng cô lên ,bế cô đi giữa một buổi trưa nắng nóng không có bóng người. Đột nhiên cơ thể cô dần dần biến mất trên tay anh, Tuấn hốt hoảng anh gọi tên cô cả chục lần , nhưng một lát sau linh hồn dần dần biến mất và giờ chỉ là không khí. Anh quỵ gối muốn rưng rưng mắt trách mình và hối hận, cô để lại cho anh một dấu chấm hỏi không lớn cũng không nhỏ, chỉ có điều nó không bao giờ có câu trả lời. vẻ mặt anh có vẻ đau khổ, cô tan biến đi mà không hề nhớ mình là ai, và anh cũng không biết ai đã giết mình và cô ấy.

***

Mạnh Kiệt ngồi trong căn phòng vip , máy điều hòa làm giảm đi nhiệt độ nóng, căn phòng thoáng đãng và dễ chịu, nhấp một ngụm cà phê chép chép miệng, lòng anh cảm thấy mình thoải mái, hai tay anh quàng ra sau ghế, chợt nghe tiếng bước chân , anh trở về trạng thái cũ. Cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông tuổi trung niên tên Lý Tống, theo sau là một cô gái tóc để dài uốn xoăn, nước da trắng , nhưng cặp mắt có vẻ gì đó kỳ bí. Anh đứng lên bắt tay , mắt liếc sang nhìn cô gái , người đàn ông trung niên hiểu , ông nở ra một nụ cười :

- đây là thư ký riêng và cũng là con gái của tôi !

- chào cô!
Cô gái cười nhạt nhìn anh, Mạnh Kiệt cảm thấy cô gái này đã từng gặp ở đâu đó, trong đầu anh đột nhiên lóe lên, không phải cô ta đã chết rồi sao, suýt nữa anh mở miệng.

- Nó tên Ngọc Ánh! - Lý Tống chen vào

Mạnh Kiệt đứng sững vài giây , cặp mắt anh chuyển sang nhìn cô , có vẻ như anh đứng không còn vững nữa, vịn tay vào cạnh bàn. Nhưng lúc này anh không nên để tâm trạng mình rơi vào một khoảng đen tối được, anh cười cười. Cả ba người cùng ngồi xuống, anh hết sức giữ vững tinh thần.
Chợt ông Lý lên tiếng :

- Công ty chúng tôi rất vui được hợp tác với công ty anh, chúng tôi làm ăn vô cùng uy tín, về chi phí để quảng cáo, có điều hơi cao, bởi vì sản phẩm công ty anh là một mặt hàng rất lớn, đòi hỏi công ty tôi phải tốn nhiều chi phí để hoàn thiện nó !
- điều đó không thành vấn đề, chủ yếu ông có thể quảng cáo một cách chân thực và thiết kế kiểu quảng cáo độc và lạ, nếu sản phẩm chúng tôi được thị trường biết đến nhiều hơn và tiêu thụ mạnh, tôi sẽ tặng cho công ty ông một phần chi phí nhỏ, xem như đó là một món quà!
- chúng tôi chỉ ra sức làm việc đúng khả năng, tôi không dám nhận món quà lớn như thế !
Anh trầm ngâm một lúc , lục chiếc cặp lôi ra bản hợp đồng, đưa cho Lý Tống xem.
- ông xem kỹ , nếu không có gì chúng ta sẽ ký hợp đồng !
Ông lật xem xong rồi đẩy tờ giấy sang con gái, xem một hồi , cô ta gật đầu cười mỉm. Ánh mắt mạnh Kiệt lâu lâu lại liếc sang nhìn cô, nhưng cô không để ý, đưa lại cho ông Lý, cả hai đã ký xong mỗi người giữ một bản để đề phòng sau này lật lọng.

Mạnh Kiệt lái xe ra khỏi công ty, anh lại nhớ đến hình ảnh cô gái tên Ngọc Ánh, chợt tim anh có một chút đập lỗi nhịp .
Về đến nhà, anh ra hồ bơi ngồi cho thư thả, chợt ánh mắt anh ngước lên nhìn cửa sổ nhà mình, trước đây có một linh hồn nữ đã đứng ở đó, nhìn xa xăm, anh hoang mang đột nhiên nhớ lại, Ngọc Ánh và cô gái đó rất giống nhau, đôi mắt anh từ từ khép lại, thực ra trong lòng anh bây giờ đang mâu thuẫn, anh thực sự không biết mình nên làm gì . Bọn họ là thế nào, có liên quan gì đến nhau không, có lẽ anh sẽ tự mình tìm hiểu.

****

Tuấn ngồi ở đó, anh nhớ ngày hôm qua mình đã gây ra một tai nạn không hề mong muốn, một nổi buồn bủa vây lấy anh, không ai tâm sự, không ai chọc cho anh tức, càng buồn anh lại nhớ gia đình, nhớ cô gái tên Ngọc Ánh.
Anh đứng dậy đi dạo quanh bờ hồ, những con cá vẫn thế, nó vẫn sống như mọi khi, nhưng nó không biết, thời gian càng trôi nhanh chúng sẽ không thể thoát được cái chết, những chiếc vây xinh đẹp lượn lờ dưới nước, mềm mại uyển chuyển giống như Ngọc Ánh, một linh hồn yếu đuối, nhưng anh vẫn còn trách móc, tại sao lúc còn sống cô lại làm thế. Con người khó mà đoán trước được gì, con cá vẫy chiếc vây mềm mỏng lượn quanh , nó không biết có một linh hồn đang nhìn nó chằm chằm.
Anh lẩm nhẩm , đây là mơ, là một giấc mơ , không phải là sự thật . Là một giấc mơ khó thoát ra được, nó muốn nhấn chìm anh, muốn anh mãi mãi bị mắc kẹt . Anh nhất định sẽ tìm được lối thoát.
Một giọt nước mắt ở đâu đó, đột nhiên rơi xuống dưới nước , nó lây động nhẹ nhàng rồi tĩnh lặng, Tuấn ngạc nhiên, anh quay đầu sang , cặp mắt anh mở to hết sức, không thể mở to hơn nữa. Miệng anh lại lẩm bẩm:
- là mơ, là một giấc mơ thôi, không phải thực, đừng chọc tôi nữa ! - hai tay anh ôm lấy đầu mình.
IMG_20160626_124328.jpg
 
Hiệu chỉnh:
Cậu viet truyen hay ghe đó:KSV@08::KSV@03:
 
@duyenthanh chỉ là mình tưởng tượng thôi:KSV@04: câu văn có lúc còn chưa hay lắm, vì mình hay tập trung vào nội dung, cảm ơn bạn !
 
Chương 8 : Tìm hiểu

- tôi đây ! - Ngọc Ánh đứng sau lưng anh
- không, là mơ!
" bốp !" cô giơ tay đánh vào đầu anh, vẻ khó chịu
- tôi đã trở lại !
- đừng đùa tôi nữa ! - Tuấn nhắm mắt
" bốp !"
- có nghe tôi nói không hả?
- là ảo giác, tôi không tin!
" bốp !.. bốp.. chát !"
- mơ nè, ảo giác nè, tỉnh chưa ?
Lần này Tuấn đứng quan sát , anh giật mình sờ lên vai cô, mặt cô, cơ mặt anh đã giãn nỡ . ôm chầm lấy cô vào lòng, đây không phải là tình yêu, cũng phải là gì của nhau, nhưng Tuấn không kiềm chế được bản thân mình, có lẽ anh có một chút cô đơn, hay là một chút nhơ nhớ. Ngọc Ánh chưa kịp phản xạ, làm cho cô có chút khó chịu vội vàng đẩy ra.
Tuấn thắc mắc, tại sao cô có thể quay lại được đây , và rõ ràng là linh hồn đã tan biến. Ngọc Ánh không biết mình giải thích làm sao cho anh hiểu cô chỉ kể lại những gì kỳ lạ đã xảy ra với mình.

Lúc tỉnh dậy , đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng, lúc sau cô mới định dạng được . Hóa ra là mình đang nằm trong bệnh viện, cô giơ tay lên sờ đầu thì có cảm giác đau đau, và được quấn băng xung quanh đầu. Khắp cơ thể mình chằng chịch dây, còn nhiều hơn là của Tuấn, Có lẽ cô bị nặng hơn.
Vì yếu sức quá Ngọc Ánh không thể tự mình ngồi dậy được .

Cánh cửa từ từ mở ra, có một người phụ nữ mặc đồ rất sang trọng, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn có đính một hạt ngọc trai, khi thấy cô tỉnh dậy bà vui mừng khôn xiết ôm vào lòng, nước mắt bà trực trào. Bà tự xưng là mẹ của cô , nhưng cô thì không thể nhớ ra mình. Ngọc Ánh vô thức sờ lên cổ của mình, chợt bà ta hiểu kể rằng, từ lúc cô đưa vào bệnh viện được vài ngày thì không còn nhìn thấy nữa, nhưng bà không quan tâm mấy cái vặt vãnh ấy, điều quan tâm là con gái mình. nên bà không để ý cho lắm, Cô ráng cười cho bà yên tâm.

Buổi tối , bệnh viện càng lúc càng yên tĩnh, một mình Ngọc Ánh nằm trong phòng, cánh cửa từ từ mở hé, cô giả bộ nhắm mắt, một lúc sau nó khép lại nhẹ nhàng. bên hành lang cô có nghe tiếng nói thì thầm, nhưng cô vẫn nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa hai người.
Người thứ nhất : - cô ta tỉnh dậy và có nhớ mình là ai không?
Người thứ hai : - tôi đã thử rồi, không nhớ bất cứ điều gì ?
Người thứ nhất nói : - tốt ! hơn ba tuần nữa khi Tiểu thư xong chuyện ,chúng ta nhanh chóng trừ khử người trong này, đừng để lâu ngày lắm mộng.
Người thứ hai gật đầu, tiếng bước chân của họ dần dần im ắng, nhưng trong đầu Ngọc Ánh còn vang lên tiếng nói của hai người đó, cô cảm thấy có điều tồi tệ gì đó sắp xảy ra với mình. Tiếng cửa lại một lần nữa mở ra, đôi mắt cô vẫn giả vờ nhắm lại, tim cô đập rất mạnh, cố gắng giữ lấy bình tĩnh.
Một cô gái cúi xuống hôn lên trán cô, chiếc dây chuyền thòng lọng trước mặt , cô thấy dây chuyền rất rõ. đột nhiên cô gái kéo ghế lại ngồi tâm sự :

- Chị biết không, em biết tất cả về chị ! - cô cười ra tiếng nghe rợn óc
Đôi môi tô son đậm tiếp tục lời : - Chỉ vài tuần nữa thôi, em sẽ là chị mãi mãi, không ai biết chuyện này, kể cả mẹ nuôi của chị, bà ta giàu mà đầu óc vô cùng bã lợn, lúc trước em là con của bà, giờ thì là chị , bà ta sẽ không phát hiện ra đâu. Em sẽ tìm mọi cách để độc chiếm công ty , nó sẽ là của em và sau đó em là một bà chủ giàu sụ.
Cô ta đứng lên , sờ dây chuyền lên cổ :
- Em sẽ tìm người mà chị muốn tìm, chắc chị sẽ vui khi em cho hai người đoàn tụ với nhau.
cô đưa tay sờ lên khuôn mặt chị, vuốt mái tóc dài thẳng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô tội. Cô ta thò tay vào trong túi áo, lấy ra một ống bơm kim tiêm, nhẹ nhàng hút lọ thuốc , từ từ đẩy cho nước chảy ra khỏi đầu kim, nhẹ nhàng vuốt cánh tay trắng nõn nà của chị tìm ven và tiêm vào.
- Chúc chị ngủ ngon ! - nụ cười mãn nguyện
Tiếng guốc một lúc một xa dần, sau đó Ngọc Ánh đột nhiên thấy mình xuất hiện ngay chỗ cũ. Một lúc ngơ ngác mới biết mình đã rời khỏi xác.
Nhớ lại cuộc trò chuyện của một cô gái tự xưng là em gái của mình, và những lời nói đó vô cùng độc địa, cảm thấy có một chút gì đó ớn lạnh. Kẻ xong cô cảm thấy mọi chuyện vô cùng càng thêm rắc rối, chợt nhớ đến chiếc dây chuyền cô la lên:
- Chiếc dây chuyền , tôi đã thấy ở đâu đó rồi !
- ý cô là sao ? , Tuấn quan sát khuôn mặt của cô
Ngọc Ánh đứng lên, cô đi qua đi lại trước mặt Tuấn, làm anh vô cùng bối rối và chóng mặt, đột nhiên một tiếng " A!" của cô làm Tuấn giật mình.
Ngọc Ánh yêu cầu Tuấn không cần phải đi chung, cô tự một mình đi tìm lại ký ức. Tuấn quan sát, nhìn một linh hồn yếu đuối dần dần đi xa.

****

Trong quán cà phê hơi đông người, nhưng lại thoáng mát và dễ chịu, ngồi bên cạnh hồ nhân tạo , anh cảm thấy lòng mát mát. Một cô gái trang điểm hơi đậm bước lại ngồi, cô ta là Ngọc Ánh.
Mạnh Kiệt ngồi quan sát cô cười thoáng nhẹ, cô ta đưa cho anh những mẫu thiết kế ra, đôi mắt anh lướt qua một lần có vẻ ưng ý.
Mạnh Kiệt không biết mở đầu câu nói như thế nào cho phải thì đột nhiên cô ta mở lời trước :
- Công ty chúng tôi rất vui được hợp tác với công ty anh !
Mạnh Kiệt cười cười, nụ cười này làm cho cô có một chút xao xuyến.
- anh đã có người yêu chưa?
Câu hỏi này quá đột ngột , anh có chút sững sờ, định hình một lúc anh mở miệng
- công việc nhiều, tôi không có thời gian yêu đương !
- tôi cũng chưa có ai để ý !
Anh đã hiểu hàm ý của cô , anh chỉ muốn hỏi cô và một linh hồn đó có gì liên quan đến nhau, hai người là sinh đôi, hay người giống người, mỗi lần như thế anh không thể mở miệng được đành nuốt ngược vào trong.

Buổi sáng vẫn như thường lệ , anh chạy bộ trên vỉa hè , tâm trạng lúc này có gì đó đang đè nặng trái tim anh. Sau bao năm em rời đi, tôi phải đi tìm em khắp nơi, rồi đột nhiên hôm nay em lại xuất hiện và ra vẻ như không hề quan tâm hay lo lắng khi nghe tên tôi, em thực sự đã quên đi tôi rồi phải không? và khi gặp tôi em lại muốn làm người yêu tôi, đó là gì là lừa dối hay chỉ là lợi dụng. Trong đôi mắt em tôi nhìn rất rõ, em không hề nhớ tôi.
Mạnh Kiệt không chú tâm nghe nhạc, lúc này tâm trạng có chút bồn chồn, về đến nhà nghĩ ngơi, một lúc sau anh xuống bếp lục đồ trong tủ ra ngồi ăn ngon lành.
- Có vẻ anh đói lắm nhỉ ! - Ngọc Ánh chống cầm quan sát.
Mạnh Kiệt giật mình, làm cho anh bị nghẹn vội vàng lấy ly nước uống.
- Đói thì ăn từ từ, sao anh cố chấp vậy chứ, mất đi vẻ điển trai !
Nước vừa đưa tới miệng , liền phụt ra ngoài ,anh phải sặc ho mấy lần, mặt mũi đỏ lên. Ngọc Ánh mỉm cười
- giờ mới thấy mặt anh ngầu ghê !
Ngọc Ánh liếc mắt nhìn chằm chằm vào cổ anh, một chiếc dây chuyền rất đẹp, nó chỉ có một nửa trái tim , bên cạnh là cỏ ba lá, đầu óc cô nhớ lại dây chuyền mà cô gái đó tự xưng là em gái mình.
Manh Kiệt như người mất hồn, anh không ngờ rằng mình chưa kịp tìm cô ta thì cô ta đã tự tìm đến mình, có lẽ thần giao cách cảm. Nhưng anh không biết bắt đầu như thế nào, thì Ngọc Ánh đã lên tiếng :
- tôi cũng có một cái giống thế này sao?
Ngọc Ánh nghiêng nghiêng đầu quan sát, cô cảm thấy đầu mình có một chút choáng váng và đau đớn, hình ảnh bắt đầu hiện về rất mờ, cô nhìn ai đó đang cười và hai người rất vui vẻ , anh ta đeo dây chuyền vào cổ cô, nhưng hình như đã lâu rồi thì phải.
Mạnh Kiệt nhìn theo ánh mắt cô và cúi đầu nhìn xuống cổ mình.
Anh vô thức chợt nhìn lên đôi mắt của Ngọc Ánh, hai con mắt đang chạm vào nhau, Ngọc Ánh thốt lên như không thể nào tin nổi:
- Anh nhìn thấy tôi?
Mạnh Kiệt nhanh trí, từ từ tiến lại gần cô, và đi xuyên qua cơ thể , đưa tay với lấy áo khoác vắt trên ghế, cầm lên lầu. Ngọc Ánh nhìn theo rõ tội nghiệp, Cô lũi thủi đi theo , Mạnh Kiệt nén thở, anh không biết bắt đầu trò chuyện với cô ta như thế nào, đột nhiên nghe tiếng hét, anh kinh hồn quay lại , thấy Ngọc Ánh ngất xỉu. Anh vội vàng chạy lại ôm cô lên nhưng không được, tay anh với trong không trung , anh ngồi bên cạnh quan sát nét mặt cô lòng rối bời.






 
Hiệu chỉnh:
Chương 9 : Nhờ giúp đỡ

Mặt trời lặn xuống, tiếng quạ đen réo liên hồi chao qua chao lại , vài con đậu trên một cành khô khốc sắp gẫy mục, một cô gái đi trước và hai người đàn ông theo sau , bụi cỏ cao ngang người. Xung quanh cả một vùng rộng lớn có một ngôi nhà kỳ dị mọc sừng sững ở đấy, không ai biết đã từng có một ngôi nhà tồn tại ở đó. Họ len lỏi ra khỏi đám bụi cỏ , cô gái cảm thấy có một chút ngột ngạt , một người bước lên gõ cửa mấy lần, đột nhiên cánh cửa không người tự động mở, tiếng kêu cọt kẹt nghe rợn màng nhỉ , cô từ từ bước vào, xung quanh đều là một mảng đen tối, mùi hôi tanh bốc lên muốn nôn mửa, từ bên trong cất lên một giọng khàn đục
- vào đây !
Cô cùng hai người tiếp tục tiến sâu vào bên trong , mùi hôi giảm đi phần nào, bọn họ dò theo ánh sáng yếu ớt từ từ bước.
Trước mặt họ là những ngọn nến đen thui và ngọn lửa vàng vàng cháy âm ỉ, nó đủ sáng để cô thấy đó là một bà già, ăn mặc rách rưới , khuôn mặt nhăn nheo trông rợn người. Xung quanh đều thấy đầu của các con thú dính chặt lên tường và sau lưng bà có vài cái hộp sọ nằm lăn lốc ở dưới, một căn phòng không bình thường, nhưng đối với cô không có gì đáng sợ cả, vì cô đã có một thời gian sống ở đây, bà ta đi lòng vòng rồi cất tiếng cười man rợ , hất mặt hàm ý là bảo hai người họ ra ngoài, một lúc sau tiếng cửa tự động đống lại, bà ta nheo mắt
- đeo vào chưa?
Cô gái gật đầu, một lúc sau thắc mắc:

- tại sao không giết cô ta cho nhanh?

- nó giúp ích cho ta một số chuyện!

- vậy bà nhờ tôi đeo vòng cho cô ta có tác dụng gì?

- cô gái đó sẽ giúp ta tìm được thiên sứ!

- tìm thiên sứ ư, nhưng để làm gì?
Bà ta lúc này rất khó chịu, khi cô ta hỏi dài dòng như thế, cô hiểu ý không hỏi nữa, bà ta tay chân run lẩy bẩy , khóe miệng nhếch lên đưa bàn tay gầy nhăn nheo nâng cầm cô lên .
- Khuôn mặt con rất giống chị mình!
Cô cười khinh bỉ, khi nhắc đến chị ta , cô muốn băm chị ra thành nhiều mảnh quăng cho đám quạ ăn. Bà già ngồi lại trên ghế, nhìn cô mỉm cười. Ngọc Ánh và Ngọc Tuyết là hai chị em sinh đôi, khi mẹ hạ sinh ra hai đứa , bà ta giả người giúp việc trong nhà, vài ngày sau không ai nhìn thấy Ngọc Tuyết ở đâu, họ ráo riết đi tìm, và báo cho cảnh sát nhưng không ai tìm ra được, thấm thoát thời gian trôi qua , bà ta nuôi cô lớn lên để cô có thể làm con cờ mà bà ta lợi dụng, bà đã gieo rắc và tự vẽ ra những câu chuyện không có thực trong đầu cô, không ngờ cô càng lớn càng giống chị, vì thế bà càng dễ sử dụng. Ngọc Tuyết không hề hay biết tiếp tục nghe những lời sai khiến. Chợt Ngọc Tuyết lên tiếng.

- Nếu tìm được thiên sứ, sau đó tôi được gì?

Bà ta cười sặc sụa , chiếc nến thấp thoáng trong bóng tối chiếu lên đôi mắt đầy đường tia màu đỏ. Tay bà vuốt mái tóc mềm mại của cô .
- sau đó ta sẽ làm con trẻ mãi mãi, sống cùng ta trong cuộc đời này !
- tôi không muốn sống chung với bà!
Bà ta cười càng lúc càng to trong đêm đen tĩnh mịch
, lũ quạ giật mình sải cánh lượn loạn xạ trên nóc nhà.

****

Tấm rèm mềm mại bị luồng gió thổi bay lượn sóng, Mạnh Kiệt ngồi bên cạnh linh hồn, cô ta vẫn mơ màng chưa tỉnh ,nhưng anh bàng hoàng thấy trên cổ tay cô đột nhiên xuất hiện một chiếc vòng, nó rất đẹp và hấp dẫn, những hạt cườm nho nhỏ dính chặt vào nhau. Anh quyết định nói chuyện với cô nhưng khi nhìn chiếc vòng tay, anh linh cảm có điều gì đó bất thường, mới đây thôi còn chưa thấy nó , khi ngất xỉu đột nhiên lại xuất hiện. Anh đứng lên lôi điện thoại ra chụp chiếc vòng rồi vào phòng.

Ngọc Ánh từ từ mở mắt, cô cảm thấy toàn thân cứng đờ , không cử động được. Một lúc sau cô loạng choạng đứng lên, hốt hoảng khi thấy trên tay có chiếc vòng. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình, rồi một lần nữa ngất xỉu.


Buổi tối gió thổi ù ù bên tai,Tuấn đứng trước cổng ngôi biệt thự đúng như lời Ngọc Ánh dặn hôm qua, toàn bộ ngôi nhà thật yên tĩnh, nhưng mãi không thấy cô ra , anh có một chút bất an. Mottj lúc sau vẫn không thấy ra, anh quyết định bước vào trong, linh hồn anh xuyên qua lớp kính cửa chính , anh chạy khắp biệt thự nhưng không thấy bóng dáng đâu. Thấy Mạnh Kiệt đang cầm điện thoại quay lưng về phía mặt bàn , Tuấn đứng sau lưng quan sát ,chợt giật mình khi thấy chiếc vòng lộng lẫy đó Tuấn cảm thấy mình như bị nó hút toàn bộ sức lực. Anh quay lưng bỏ đi, chợt thanh âm hơi khàn phát lên.

- tôi muốn đôi điều nói chuyện với anh!

Trong gian phòng đèn sáng mờ nhạt , Tuấn chôn chân tại chỗ, có lẽ tai nghe nhầm .

- tôi có thể thấy anh ! - Mạnh Kiệt nhấn mạnh.

Tuấn lắp bắp không ra lời, Mạnh Kiệt từ từ xoay ghế ra nhìn Tuấn , một lúc sau anh lên tiếng
- tôi vừa bế cô ấy vào phòng!
Tuấn đứng bất động vài giây, anh kinh ngạc hết mức, người thường không bao giờ nhìn thấy những linh hồn và càng không muốn giao tiếp với họ, trong đầu anh ký ức chạy lại rất nhanh , nhớ lúc đó anh với Ngọc Ánh trò chuyện có lẽ anh ta đã nghe hết, và hiểu,nhưng tỏ vẻ không biết, Tuấn đứng tựa vai vào tường thở hắt:

- sao anh lại giả vờ không nhìn thấy bọn tôi?
Mạnh Kiệt nhìn màn hình điện thoại rồi đảo mắt sang Tuấn
- tôi không muốn bị phiền phức!

- sao giờ anh lại nói ra?

- Nếu không phải cô ta có liên quan đến người tôi yêu , thì tôi sẽ vẫn giả vờ như thế , còn nữa tôi muốn anh giúp cô ta một việc, có điều chúng ta sẽ bàn sau !. Đôi mắt Mạnh Kiệt có gì đó u buồn.

Lần này Tuấn càng không hiểu chuyện gì ra chuyện gì nữa, nhưng dù sao Ngọc Ánh không liên quan gì nhiều đến mình nên Tuấn không cần đi sâu vào vấn đề. Buổi tối có lẽ nặng nề đối với linh hồn như anh và cả Mạnh Kiệt, chợt Tuấn thắc mắc:

- rõ ràng tôi thấy anh xuyên cơ thể cô ấy ,làm sao có thể bế cô ta được chứ?
- lúc trước là như thế, nhưng từ lúc có vòng tay xuất hiện thì tôi đã chạm vào cô ấy, có điều tôi không hiểu ai đã đeo vào thể xác cô ta?
Tuấn càng lúc càng rối bời, từ hồi gặp cô ấy anh chưa từng thấy cô có vòng tay, và giờ thì nó xuất hiện.
Mạnh Kiệt cũng mệt mỏi ,không biết giải thích làm sao cho đối phương hiểu.
Chợt Tuấn hỏi Mạnh Kiệt tại sao lại thấy được linh hồn và bắt đầu nhìn thấy những linh hồn từ khi nào, Mạnh Kiệt cũng không thể giấu , đem chuyện của mình ra kể. Cả hai trầm ngâm một lúc ,Tuấn chợt nhận điều gì đó anh thốt lên một câu nhưng trong lòng mình thì không hề tin
- không lẽ nào anh là thiên sứ?
Cơ mặt Mạnh Kiệt căng lên, anh hoàn toàn bị sốc khi nghe hai chữ " thiên sứ" này, anh lắc đầu ý nói mình không phải,Tuấn cũng nghĩ thế.

Mạnh Kiệt quay lại vấn đề vòng tay anh trầm mặc một lúc , thanh giọng hơi trùng xuống
- Tôi muốn anh tháo chiếc vòng đó xuống, tôi linh cảm có gì đó bất thường!
- có lẽ người thân tặng cho cô ấy, không sao đừng lo!
Tuấn thở dài nhìn Mạnh Kiệt :
- anh có biết cách nào về lại thể xác được không?
Mạnh Kiệt như đã hiểu ra vấn đề, thể xác còn sống nhưng linh hồn đã bị xuất ra, anh hỏi chuyện xảy ra thế nào, và Tuấn đem tất cả những gì kể ra cho anh nghe. Từ lúc anh tỉnh dậy cho đến lúc còn ba tuần nữa Ngọc Ánh sẽ bị một người phụ nữ nào đó ra tay giết Và yêu cầu anh giúp đỡ, Mạnh Kiệt chợt dơ tay ra hiệu dừng lại, anh hỏi linh hồn nữ đó là Ngọc Ánh, Tuấn gật đầu. Mạnh Kiệt cũng kể ra , cô gái anh từng gặp cũng tên là Ngọc Ánh, hai người rất giống nhau, anh xin chút thời gian tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người đó là thế nào, Tuấn ngạc nhiên , không ngờ lại có thêm một người nữa tên Ngọc Ánh , Tuấn cảm thấy chuyện này đáng quan tâm, trong hai người họ, ai là người có dã tâm hại công ty anh trai mình .

Nhưng trong lòng Mạnh Kiệt thực sự đang hoang mang, anh không muốn dây dưa với linh hồn , nó thêm phần rắc rối vào cuộc sống của anh, chính vì thế suốt bao năm qua anh luôn lạnh lùng và thờ ơ tất cả mọi người , nếu không phải vì cô gái đó có liên quan đến Ngọc Ánh thì anh cũng không phải giải quyết những chuyện này.
Trời đã sáng Mạnh Kiệt từ từ bước xuống gi.ường, anh vươn vai giải phóng sự mệt mỏi. Ánh mặt trời chiếu qua lớp cửa kính , Anh đi một lượt các phòng nhưng không thấy bọn họ đâu, có lẽ họ đã đi đâu đó rồi, chỉnh lại cà vạt anh lái chiếc xe đi làm.

***

Ngọc Tuyết không biết làm sao để tìm cách đáp ứng nhu cầu cho bà già quái dị đó, moi tim một người sống không hề dễ dàng gì, chợt cô cảm thấy cuộc đời mình đang dần dần chìm vào cõi tăm tối, đây là lần cuối cùng cô sẽ làm và không bao giờ nghe theo sự sắp xếp của bà ta nữa. Cô nhớ đến Sĩ Hân , anh ta có một cô em gái rất dễ thương, có lẽ cô sẽ tiếp xúc và moi tim nó, sẽ rất nhanh và gọn lẹ, con bé có vẻ yếu đuối càng dễ dàng thực hiện, nghĩ tới đó cô mỉm cười sung sướng.
Tuấn đứng bên cạnh quan sát gương mặt của cô gái đó, anh không ngờ cô ta và Ngọc ánh hai người rất giống nhau, một bên linh hồn , một bên con người đang sống, anh không biết trong hai người ai là Ngọc Ánh thật sự, nhưng anh không đọc được cái suy nghĩ của cô ta, nhưng nhìn dáng vẻ và bộ điệu thì anh cảm thấy đây là một con người không mấy đàng hoàng và pha một chút đểu đểu.

Cô thò tay vào trong túi áo lôi điện thoại ra gọi
- hãy điều tra lý lịch em gái của Sĩ Hân , ta sẽ thực hiện một kế hoạch nhanh gọn lẹ, hiểu chưa?
Đầu dây bên kia nói gì đó, cô ta gắt lên:

- Moi tim nó, đồ ngu !

Rồi tắt máy liệng điện thoại lên bàn, nụ cười hiểm độc trên đôi môi đậm màu son đỏ.
Tuấn đứng bên cạnh, vô tình nghe được cuộc điện thoại đó anh bật ngửa xuống sàn nhà, tay chân giống như không còn một chút sức lực nữa, không ngờ trên đời này có một người con gái thâm hiểm đến thế, hại anh trai anh chưa đủ giờ quay sang muốn moi tim một đứa bé gái yếu ớt.
Anh hốt hoảng nhanh chóng chạy về ngôi biệt thự nhờ sự giúp đỡ. Nếu không kịp em gái anh sẽ bị ảnh hưởng đến tính mạng.


Mạnh Kiệt ngồi đọc sách trong phòng, chợt nghe tiếng bước chân chậm chậm tiến gần sau lưng anh, vừa xoay người lại, anh đã thấy Ngọc Ánh cầm con dao nhọn đang hướng về phía mình , chưa bao giờ anh nhìn thấy một linh hồn yếu ớt lại dám cầm dao giết người, anh linh cảm đây không phải là con người thực sự của cô, tận sâu đôi mắt ấy không hiện ra dã tâm gì, nó tinh khiết và có chút gì đó lo lắng, phải chăng cô đang kháng cự lại nó , anh nói cô nên bình tĩnh lại nhưng cô vẫn tiến sát lại gần, trên tay vẫn còn cầm chặt con dao và chiếc vòng tay đang phát sáng lên. không nghĩ nhiều anh vội lao đầu ra cửa thì tông vào một người , cả hai lăn xuống bậc thềm. Anh nhìn kỹ lại là Tuấn. Cả hai bò dậy th.ì thấy trong nhà Ngọc Ánh từ từ tiến ra , trên tay cầm dao .

Ngọc Ánh cảm thấy mình có cái gì đó thôi thúc, cô không thể kiềm chế được bản thân, trước mặt mình là hai bọn họ, và điều khiến cô ngạc nhiên hơn đó là vì sao Mạnh Kiệt lại nhìn thấy mình, nếu anh ấy không thấy thì chắc anh ta đã bị cô đâm chết. Nhưng không thể nào vứt con dao xuống được, đôi chân và tay không nghe lời , nó vẫn tiếp tục, cô muốn hét lên để cảnh báo , nhưng có gì đó khiến cô không mở miệng ra được, đôi môi bị mím chặt lại.
Tuấn nhìn sang Mạnh Kiệt kinh ngạc:

- chuyện gì đã xảy ra với cô ấy ?

- cô ta bị thứ gì đó mê hoặc ! - Mạnh Kiệt nhìn chằm chằm vào một linh hồn đang tiến lại gần buộc miệng trả lời mà không hề suy nghĩ. Khựng lại vài giây , không ngờ mình lại thốt ra từ ấy.
Mạnh Kiệt không chần chừ mò một cục đá bên cạnh , chờ cô ta lại gần rồi thực hiện, cuối cùng cũng đã tới Mạnh Kiệt nhanh chóng đánh cô ngất xỉu. xốc cô lên bế vào trong phòng. Tuấn đi theo ,anh vẫn chưa hết hồn.
Đứng trên sân thượng cơn gió thổi thoáng qua, Mạnh Kiệt giờ đã tự trấn tĩnh lại, anh cảm thấy mình có linh cảm rất chính xác, có phải mình là " thiên sứ " không, nếu nó là sự thực thì anh nên làm gì. Tại sao linh hồn cô ta cứ cầm dao tiến về phía mình để đâm chứ không phải là Tuấn. Anh cảm thấy tâm tư mình đang dần nặng nề . Và anh không biết cái gì mê hoặc cô ta.
Tuấn đứng bên cạnh anh muốn mở miệng ra nhưng không biết nói thế nào cho phải, Mạnh Kiệt không nhìn cũng biết , đôi mắt anh nhìn xa xa
- Nếu trong lòng anh gì đó khó chịu cứ nói ra!
Mặt trời đang dần dần lặn xuống, nhường cho mặt trăng ngự trị, từ trên cao nhìn xuống , đèn đường đã bật sáng lên, Tuấn tâm tư một lúc , trong đầu soạn thảo lại câu chữ để nói , nhưng miệng anh vừa hé ra thì tiếng hét dữ dội trong phòng vang lên, cả hai nhanh chóng chạy xuống. Khắp căn phòng như bãi chiến trường, mền gối rớt xuống sàn, bóng đèn ngủ bị nghiêng. Nhưng không thấy Ngọc Ánh đâu, lúc này mới thấy vấn đề càng nghiêm trọng.

 
×
Quay lại
Top Bottom