- Tham gia
- 12/6/2010
- Bài viết
- 1.010
Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi
Mây của trời hãy để gió cuốn đi
Ngay lần đầu tiên đọc đựơc hai câu này trên một bức tranh thư pháp, tôi hiểu rằng nó đúng là dành cho mình. Là những gì mình vẫn luôn nghĩ đến, là những gì trong đầu mình luôn tâm niệm “ cái gì là của mình sẽ mãi mãi là của mình, cái khi không phải là của mình dù có cố gắng thế nào cũng không phải là của mình”. Vì thế mà chưa bao giờ mình cố gắng giành giật cái gì nếu như nhận ra nó không phải là của mình ( trừ hồi bé luôn giành giật với ông anh tất cả, vì nghĩ tất cả đều của mình ) Lúc nào cũng thế luôn cho phép mình bỏ cuộc nếu như thấy mình có thể đang giành lấy cái không thuộc về mình.
Nhớ ngày đi học, mình bị say nắng bởi cậu bạn trong lớp. Nhưng vì cái long tự kiêu mình không nói cho cả mấy đứa bạn thân biết, chứ đừng nói đến việc nói cho ngừơi ấy biết. Lại âm thầm và lặng lẽ giống như ngày trước thích anh hang xóm ý ( ngại nhỉ? Toàn thích những ngừơi chẳng thích mình ) Nhưng rồi khi nhận thấy cậu ấy thích một cô bạn khác trong lớp, thì mình hiểu rằng cậu ấy sinh ra không dành cho mình. Nhưng giống như những cô nàng ích kỉ khác, mình bắt đầu ác cảm với cô bạn này, vì tự nhiên mình mất đi một ngừơi bạn thân, chứ chưa nói đến là mất đi một ngừơi mình thực sự rất thích. Thế rồi mình từ từ xa họ, mình không chat nhiều, không nhắn tin và trên lớp mình bắt đầu lạnh lung hơn. Ngừơi ấy nhận ra sự thay đổi của mình, nhưng không biết nguyên nhân vì sao? Chỉ nói rằng “ dạo này thấy cậu lạ lắm” và thế là thôi. Đơn giản ngừơi ấy với mình bây giờ đã ngoài tầm với. Dù trong long thật buồn khi thấy họ vui vẻ bên nhau, dù trên lớp mình vẫn bình thường nhưng về nhà là nhật kí lại chất chứa nỗi buồn. Nhưng mình chưa bao giờ có ý định sẽ xen ngang vào, hay chí ít là nói cho ngừơi ta tình cảm của mình rồi ra sao thì ra, dù sao thì cái long tự kiêu nó vẫn lớn hơn tình yêu mà.
Rồi dần dần những tình cảm ấy qua đi, tất cả chỉ đơn thuần như những ngừơi bạn, mình lại bắt đầu làm bạn với họ, tất cả chỉ bắt đầu từ mình nên mình là ngừơi duy nhất gỡ nút đựơc. Và rồi nhận ra, chẳng có gì để biến 2 ngừơi mình coi là ngừơi dưng, trở thành bạn bè, và rồi bây giờ trở thành bạn thân của họ, luôn chia sẻ vui buồn với nhau. Thân thiết như những ngừơi ruột thịt. Mình thực sự thích điều này, thích những tình bạn như vậy, vậy mà mình đã phải mất một thời gian lãng phí cái tình bạn đáng quý đó. Và thực sự mình không hề hối hận vì những tình cảm mà mình đã chon kín.
Thế đấy!
Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi
Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi
Mây của trời giờ đây gió đã cuốn đi rồi. Nhưng tất cả chỉ còn là những kí ức mỏng manh, những kí ức mà nghĩ về nó chưa bao giờ mình thấy đau cả, chỉ thấy buồn cười thôi. Nếu điều này lại xảy ra thêm 1 lần nữa thì có lẽ mình sẽ lại như thế này thôi. Mây của trời, không phải của mình, uh, thế thì gió cứ cuốn đi nhé. Còn nếu mây là của mình, thì một ngày nào đó mây sẽ lại về bên mình thôi đúng không? Cái gì là của mình sẽ mãi mãi là của mình, nằm trong tầm tay mình. Ngừơi ta bảo phải đấu tranh để giành lấy hạnh phúc, nhưng mình sẽ không tranh đâu, không giành giật đâu, hãy cứ để “ mây của trời hãy để gió cuồn đi”
St