- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.548
Dù rất yêu vợ thế nhưng chồng chị sống vô tư và dường như không hề biết ghen. Từ khi cưới nhau đến giờ, chị chưa thấy anh ghen tuông hay tỏ ra khó chịu gì về các mối quan hệ của vợ.
Sáng nay lên cơ quan nghe mấy cô đồng nghiệp bàn tán chuyện ghen tuông của các ông chồng, tự nhiên chị cảm thấy lòng buồn man mác vì chưa bao giờ chị có cái cảm giác được chồng ghen. Thế là chị nảy ra ý định thử máu ghen và tình yêu của chồng dành cho mình. Hôm đó, chị đi shopping với bạn, cố tình uống vài ly bia rồi về nhà thật muộn. Anh ra mở cửa dắt xe giúp vợ nhưng không hề tỏ thái độ gì, chỉ từ tốn nói: “Công việc bận lắm sao em về trễ vậy? Lần sau nhớ uống ít thôi, phụ nữ không nên uống bia rượu nhiều”. Chị trả lời ậm ờ cốt để anh hoài nghi nhưng anh không tra hỏi gì thêm nữa, tiếp tục chăm chú với bộ phim đang chiếu trên ti vi. Trước khi đi ngủ chị giả vờ cầm điện thoại che mền loay hoay nhắn tin, thử xem anh có nghi ngờ gì không, nhưng quay lại thì anh đã thiếp vào giấc ngủ.
Hôm sau chị lại tiếp tục kế hoạch của mình, cố tình dậy trễ hơn mọi hôm, ăn mặc chải chuốt hơn, trang điểm kỹ hơn. Thấy vợ ăn diện khác thường anh cũng chẳng nói gì. Chị nói với chồng: “Em có việc không chuẩn bị bữa sáng được, anh và con ra ngoài ăn nhé”. Anh vui vẻ: “Hôm nay mẹ cho bố con mình đổi món đây” và ung dung đưa con đi học. Chị thở dài ngao ngán về sự thờ ơ của chồng.
Đến cơ quan, chị tắt luôn điện thoại thử nếu anh có liên lạc thì có nảy sinh nghi ngờ gì không. Cuối ngày, chị mở điện thoại, thấy báo cuộc gọi nhỡ của anh, chị mừng thầm, nghĩ về nhà chắc anh sẽ chất vấn đây. Nhưng, anh vẫn chẳng hỏi han gì. Chị lên tiếng: “Ngày nay anh có gọi cho em không?”. Anh trả lời: “Có. Mà máy em hết pin à?”. Không thấy chị nói gì, anh tiếp: “Em nên mua thêm cục pin để dùng cho tiện”.
Bực quá, chị nghĩ mình phải làm gì đó thật táo bạo để phá vỡ sự “vô tư” thái quá của anh. Lên cơ quan, chị lập một địa chỉ email với tên của người bạn nam thời sinh viên: manhcuong76@.... Sau đó, chị viết những dòng tâm sự nhớ nhung ngọt ngào và gửi vào địa chỉ email của mình. Chị nghĩ, anh đọc bức thư này mà không ghen mới lạ. Tối về chị mở email, vừa đọc vừa cười khúc khích, anh vẫn say sưa với chương trình bóng đá trên ti vi. Chị giả vờ đi ngủ trước, không tắt máy, để nguyên hộp thư đang mở. Chị vào phòng ngủ gọi với ra: “Anh tắt hộ em cái laptop nhé”.
Chị vừa hồi hộp chờ đợi sự tra khảo, cáu giận của chồng vừa lo về sự mạo hiểm của mình. Anh vào phòng với vẻ mặt trầm ngâm, không nổi nóng hay khó chịu gì. Lát sau anh hỏi: “Anh Cường bạn em, anh ấy cũng có gia đình rồi chứ nhỉ? Chị bảo: Ừ. Anh tiếp: “Ông này hay thật, có vợ rồi lại biết bạn gái có chồng rồi mà còn tơ tưởng vớ vẩn, đúng là… dở hơi, dở người!”. Chị bực quá lớn tiếng: “Sao anh chủ quan thế? Không biết ghen à? Hay em không đáng để anh ghen, không là gì trong mắt anh?” Anh tròn mắt: “Em sao thế, có gì đâu mà phải nổi nóng. Vợ chồng phải tin nhau mới sống chung được chứ”. Rồi anh ôm chị vào lòng nhỏ nhẹ: “Anh yêu em và hoàn toàn tin tưởng vợ mình, đừng có nghĩ lung tung”.
Gặp anh chồng quá tin mình, chị chẳng bao giờ được thưởng thức được cái hương vị nồng cay nhưng rất đặc biệt trong tình yêu…
Sáng nay lên cơ quan nghe mấy cô đồng nghiệp bàn tán chuyện ghen tuông của các ông chồng, tự nhiên chị cảm thấy lòng buồn man mác vì chưa bao giờ chị có cái cảm giác được chồng ghen. Thế là chị nảy ra ý định thử máu ghen và tình yêu của chồng dành cho mình. Hôm đó, chị đi shopping với bạn, cố tình uống vài ly bia rồi về nhà thật muộn. Anh ra mở cửa dắt xe giúp vợ nhưng không hề tỏ thái độ gì, chỉ từ tốn nói: “Công việc bận lắm sao em về trễ vậy? Lần sau nhớ uống ít thôi, phụ nữ không nên uống bia rượu nhiều”. Chị trả lời ậm ờ cốt để anh hoài nghi nhưng anh không tra hỏi gì thêm nữa, tiếp tục chăm chú với bộ phim đang chiếu trên ti vi. Trước khi đi ngủ chị giả vờ cầm điện thoại che mền loay hoay nhắn tin, thử xem anh có nghi ngờ gì không, nhưng quay lại thì anh đã thiếp vào giấc ngủ.
Đến cơ quan, chị tắt luôn điện thoại thử nếu anh có liên lạc thì có nảy sinh nghi ngờ gì không. Cuối ngày, chị mở điện thoại, thấy báo cuộc gọi nhỡ của anh, chị mừng thầm, nghĩ về nhà chắc anh sẽ chất vấn đây. Nhưng, anh vẫn chẳng hỏi han gì. Chị lên tiếng: “Ngày nay anh có gọi cho em không?”. Anh trả lời: “Có. Mà máy em hết pin à?”. Không thấy chị nói gì, anh tiếp: “Em nên mua thêm cục pin để dùng cho tiện”.
Bực quá, chị nghĩ mình phải làm gì đó thật táo bạo để phá vỡ sự “vô tư” thái quá của anh. Lên cơ quan, chị lập một địa chỉ email với tên của người bạn nam thời sinh viên: manhcuong76@.... Sau đó, chị viết những dòng tâm sự nhớ nhung ngọt ngào và gửi vào địa chỉ email của mình. Chị nghĩ, anh đọc bức thư này mà không ghen mới lạ. Tối về chị mở email, vừa đọc vừa cười khúc khích, anh vẫn say sưa với chương trình bóng đá trên ti vi. Chị giả vờ đi ngủ trước, không tắt máy, để nguyên hộp thư đang mở. Chị vào phòng ngủ gọi với ra: “Anh tắt hộ em cái laptop nhé”.
Chị vừa hồi hộp chờ đợi sự tra khảo, cáu giận của chồng vừa lo về sự mạo hiểm của mình. Anh vào phòng với vẻ mặt trầm ngâm, không nổi nóng hay khó chịu gì. Lát sau anh hỏi: “Anh Cường bạn em, anh ấy cũng có gia đình rồi chứ nhỉ? Chị bảo: Ừ. Anh tiếp: “Ông này hay thật, có vợ rồi lại biết bạn gái có chồng rồi mà còn tơ tưởng vớ vẩn, đúng là… dở hơi, dở người!”. Chị bực quá lớn tiếng: “Sao anh chủ quan thế? Không biết ghen à? Hay em không đáng để anh ghen, không là gì trong mắt anh?” Anh tròn mắt: “Em sao thế, có gì đâu mà phải nổi nóng. Vợ chồng phải tin nhau mới sống chung được chứ”. Rồi anh ôm chị vào lòng nhỏ nhẹ: “Anh yêu em và hoàn toàn tin tưởng vợ mình, đừng có nghĩ lung tung”.
Gặp anh chồng quá tin mình, chị chẳng bao giờ được thưởng thức được cái hương vị nồng cay nhưng rất đặc biệt trong tình yêu…
Theo PNO
Hiệu chỉnh bởi quản lý: