Màu Đỏ Giết Người

Xuân Phúc

Thành viên
Tham gia
21/7/2020
Bài viết
20
0020A23F-67AA-4EBD-A811-FB74955BA4C6.png

Tên truyện: Màu Đỏ Giết Người - Red Killer.
Thể loại: Kinh dị.
Nội dung: Câu chuyện xoay quanh những cái chết kinh hoàng tại một thành phố, mà tất cả đều liên quan đến những thứ màu đỏ.
 
Chương 1: Con Chó Hoang.

Marry chạy trên vỉa hè chật kín người qua lại, họ lướt qua nhau, xa lạ. Từ trong một con hẻm nhỏ, một con chó chạy ra, bộ lông màu đỏ tươi nổi bật giữa dòng người mạc quần áo tối màu trên phố. Con vật chạy điên cuồng, luồn lách qua những bước chân cứng nhắc.
Bất thình lình, con chó lao về phía Marry khi cô đang băng qua đường. Cả hai ngã nhào ra đất. Một chiếc ô tô màu đen mất lái lao qua ngay sau lưng Marry, nó đâm đầu vào một cửa hàng bán giày, nghiền nát những tấm kính trong suốt thành từng mảnh vụn vươn vãi dưới đất.
Marry hãi hùng đứng lên, ôm lấy chú chó trong lòng, nhìn về phía cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Nếu chú chó kia không lao đến, có lẽ, thứ bị đâm vỡ nát bây giờ chính là Marry.

—/0/—/0/—/0/—

Vẫn còn bàng hoàng, Marry bước vào căn nhà trên tầng 6 chung cư của mình. Thấy mẹ về, cô con gái nhỏ Ana của cô liền ra ôm chần lấy mẹ. Ba của đứa nhỏ đã bỏ lại hai mẹ con cô ở đây từ lâu, còn khu chung cư này cũng đã xuống cấp trầm trọng, không khác gì một khu ổ chuột giữa lòng thành phố náo nhiệt mà lạnh lẽo. Ở đây, ai cũng có công việc của riêng mình và hầu như sống khép kín với những người khác. Không biết từ bao giờ, thành phố này đã trở nên vô cảm với những thứ diễn ra xung quanh nó.

Sau khi ăn tối xong, Marry dọn dẹp nhà cửa trong khi con gái xem vài chương trình trên TV trước khi đi ngủ. Tiện tay, cô sắp xếp một chỗ trong góc nhà cho chú chó lông đỏ kì lạ. Con vật không ăn thức ăn nên Marry liền ra ngoài mua thức ăn cho chó ở dưới tầng trệt chung cư.

Khi Marry quay lại, cô giật mình đánh rơi hộp thức ăn xuống sàn. Trên ghế sô pha vẫn là cô con gái Ana, TV đang chiếu một chương trình truyền hình thực tế kinh dị trong một khu nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, khi mọi người đang định tiến vào trong thì một con chó lông đỏ đột nhiên nhảy ra , nó điên dại cắn xé từng thành viên trong đoàn quay phim, cuối cùng, khung hình chỉ còn lại một màu đỏ quỷ dị bao trùm lấy không gian ngột ngạt.

Marry kinh hãi che mắt con gái lại rồi ấn nút chuyển kênh liên tục, cô dừng lại trước một bản tin về vụ án mạng trong khu nhà bỏ hoang XXX, hung thủ được cho là một con chó có bộ lông màu đỏ rực như máu và đã biến mất ngay sau đó. Marry nhìn về phía con chó cô mang về đang nằm lúc nãy, nhưng chẳng có gì ở đó. Con vật đã biến mất, nhanh như lúc nó xuất hiện.

Bất thình lình, Ana hất tay mẹ ra rồi chạy một mạch vào phòng khoá của lại. Marry cũng chạy theo, nhưng trong góc nhà, con chó kia sủa lên liên hồi, cô giật mình lùi lại thì Ana chợt nắm lấy tay Marry, lo lắng hỏi mẹ đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn lại TV, trên đó vẫn đang chiếu bộ phim hoạt hình “Tom & Jerry” mà con gái cô rất yêu thích. Marry lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang mở, mọi thứ đều như cũ, chỉ có lộn thức ăn cho chó là nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Marry đổ thức ăn bên trong ra một cái bát nhỏ rồi đưa cho con chó, nó ăn rất nhanh. Cô thấy vậy liền an tâm vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét kinh hoàng của Ana, Marry vội vã chạy ra. Phòng khách chẳng có ai, cửa phòng ngủ thì đóng chặt, con chó kia lại một lần nữa biến mất không chút dấu tích. Chỉ còn một mình, Marry kinh hãi xuống bếp cầm lấy con dao gọt trái cây rồi đạp cửa xông vào phòng con gái.

Cô chết lặng, bàn tay cầm dao cũng bắt đầu run lên lẩy bẩy. Bên trong, Ana đang nằm dưới gầm gi.ường, miệng không ngừng kêu mẹ hãy cứu mình, Marry toan cúi xuống trấn an con thì từ ngoài của, con chó có bộ lông đỏ nhảy lên người cô, cả hai nhanh chóng lao vào vật nhau trên sàn nhà.

Quá hoảng loạn, Marry cầm con dao trong tay đâm vào ngực con chó rồi đẩy nó ra. Con vật giãy giụa một lúc rồi nằm im bất động.

Bất thình lình, khung cảnh lại thay đổi, Marry thấy mình đang đứng trước chiếc gương lớn trong phòng tắm, tay cô đang nắm chặt con dao nhuốm máu tanh tưởi. Cô bối rối đánh rơi con dao xuống đất rồi tung của chạy ra ngoài. Của phòng ngủ đang mở, Marry thận trọng tiến vào trong. Trên sàn là xác của cô con gái Ana với con dao cắm trên ngực, còn con chó có bộ lông đỏ đang nằm im thin thít dưới gầm gi.ường.

Marry không tin vào mắt mình nữa, cô chạy ra phòng khách, trên TV vẫn đang chiếu bản tin thời sự buổi tối lúc nãy.

Cô điên cuồn túm lấy con chó rồi quẳng nó ra ngoài cửa sổ.

Trời bắt đầu đổ mưa, những tia sét màu trắng bạc như chính lưỡi dao mà Marry đã chính tay đâm vào ngực đứa con của mình. Chính tay cô đã giết chết niềm hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời mình. Marry rút con dao ra khỏi xác con gái rồi tự đâm vào tim mình. Cô gục xuống, cạnh con gái mình. Marry nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra. Cô tắt thở. Máu của hai mẹ con nhuộm đỏ sàn nhà.

—/0/—/0/—/0/—

Sáng hôm sau, người ta lại nhìn thấy một con chó hoang có bộ lông màu đỏ tươi chạy trên đường, lách qua dòng người vội vã.
 
Chương 2: Ba Bông Hoa.

“Nếu nhìn thấy ba bông hoa Hồng đỏ trên đường, đừng bao giờ nhặt chúng lên, nếu không những chuyện kinh khủng sẽ ập đến…”

Đó là những gì Ann nghe được từ người bà May quá cố của cô. Bà đã sống ở thành phố này từ rất lâu, đủ để nhận ra sự vô cảm và tàn nhẫn của nó. Đối với người khác, bà May chỉ là một bà lão bị bệnh hoang tưởng sống ở một khu ổ chuột bẩn thỉu, nhưng vớ Ann bà là cả một thư viện với những câu chuyện kể kinh dị vào buổi tối, nhất là vào những đêm trăng sáng, khi cô tựa đầu lên đùi bà và vểnh ta lên để nghe cho rõ từng lời từng chữ thốt ra từ chiếc miệng móm mém của bà.

—/0/—/0/—/0/—

Ann vội vã lướt qua những người mặc vest hối hả đi đi lại lại trên phố, không ai hé môi nửa lời, trên bầu trời, những đám mây xám xịt do khói bụi từ các nhà máy nơi ngoại ô ngang nhiên che đi ánh mặt trời yếu ớt đến đáng thương.

Đột nhiên, một vệt đỏ lướt qua Ann khi cô chạy ngang qua một con hẻm nhỏ u ám. Cô thận trọng bước vào trong. Chẳng có ai. Dưới đất là ba bông hoa hồng màu đỏ tươi. Ann tò mò vươn tay ra nhặt nó lên. Ba bông hoa đẹp đến gai người, chúng làm cô nhớ đến những vũ công diện bộ váy rực rỡ không ngừng nhảy múa xoay vòng trên sân khấu. Đó có lẽ là lần cuối cùng Ann được nhìn thấy những bộ trang phục sặc sỡ đến vậy. Từ khi lớn lên, cô đã quá quen với những bộ vest và sơ mi tối màu, cả khi đi học lẫn đi làm.

Ann cho ba bông hoa vào chiếc túi xách da đã cũ rồi bước vội đến công ty. Khi cô bước vào văn phòng, mọi người bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, nhưng Ann chẳng mấy quan tâm đến họ.

Bất thình lình, một cô gái ở cuối văn phòng đứng bật dậy và rú lên điên dại, đôi mắt cô ta trắng dã, vằn lên từng sợi tơ máu đỏ thẫm. Nhưng chẳng có ai quan tâm đến cô gái kia, vài người khó chịu đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng, vài người khác chỉ lẳng lặng chuyển chỗ ngồi. Cô gái ngã ra đất, quằn quại đau đớn trên sàn nhà lạnh toát rồi im bặt. Ann kinh hãi lùi lại, cô cảm thấy ghê sợ, cô ghê sợ cái thái độ vô cảm của những kẻ đang dán mắt vào màn hình máy tính kia. Cô tiến lại gần cô gái đáng thương, cô ta đã tắt thở. Chính sự vô cảm của bọn họ đã giết chết cô gái.

Ann bần thần lùi ra xa rồi cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh, cô chốt cửa lại rồi không ngừng vốc nước tát lên mặt mình. Hình ảnh của chính Ann trong gương cũng trở nên méo mó đến đáng sợ. Từ trong túi của cô rơi ra ba bông hồng lúc nãy, chúng đỏ đến quỷ dị. Ann cúi xuống nhặt ba bông hoa. Từ trong tấm gương chậm rãi vương ra một bàn tay đen đúa, mục rữa, nó ấn mạnh đầu cô vào thành bồn rửa mặt, trán cô tứa máu, nhỏ xuống những cánh hoa mềm như nhung, từng giọt từng giọt một.

Ann ngã ngửa ra sau, hãi hùng nhìn những cánh hoa dần đen lại rồi úa tàn, trong chớp mắt đã tan thành cát bụi. Ann cảm thấy cuộc đời của cô cũng giống như đám bụi này vậy, chẳng là quái gì với người khác, bơ vơ, lạc lõng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua đã tản mát mất hút.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét thất thanh, tiếng đồ đạc đổ vỡ, có lẽ đang rất hỗn loạn. Nhưng Ann không bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ngồi đó, đợi cho đến khi những âm thanh lộn xộn kia tắt dần.

Bất thình lình, cánh cửa nặng trịch đổ xuống, đè lên người Ann. Cô nhất thời không kịp phản ứng, liền bị một nhóm người khuôn mặt biến dạng nhấc bổng lên rồi vác đi.

Bọn họ đưa cô tới văn phòng lúc nãy, nhưng ở chính giữa là một bụi hoa hồng lớn, Ann bị quẳng xuống ngay dưới gốc của nó, mặt đối mặt với những chiếc rễ dài và đám gai góc sắc nhọn. Nhưng còn một thứ kinh khủng hơn bên trong chúng.

Cô kinh hoàng thét lên rồi lồm cồm bò dậy, nhưng vừa đứng lên lại ngã xuống, cứ như vậy vừa bò vừa lết lùi ra xa. Bên trong đám bùi nhùi là một cái mặt, mặt của cô nhân viên đã chết kia, từ trong hốc mắt mọc ra những chiếc rễ chằng chịt bao lấy cơ thể cô ta. Những nhành hồng vươn lên trên cái xác đang dần khô quắt lại, rồi các bông hoa đỏ thẫm dần bung nở, khoe sắc giữa đám lá xanh rờn, một vẻ đẹp mê hồn, khiến cho người ta quên đi mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ chúng.

Ann run rẫy nhìn sang những kẻ đứng cạnh cô, từ trên trán họ nhú ra những nụ hoa e ấp, sắc đỏ nồng đậm như hoà vào dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống cằm họ, nhỏ xuống quần áo họ, tô vẽ cho con người nhạt nhẽo của họ, tưới tắm họ trong thứ màu sắc rực rỡ của chính họ: Máu.

Một giọng cười ma mị vang lên, len lỏi qua các ngóc ngách lạnh lẽo trong bốn bức tường tù ngục màu xám ảm đạm, điệu cười điên dại đến ngây ngốc.

Ann bịt tai lại, cô lắc mạnh đầu, gào lên như một kẻ điên rồi cắm đầu chạy, cô không muốn nghe, càng không muốn nhìn thấy gì hết.

—/0/—/0/—/0/—

Ann áp mặt vào khung cửa sổ bằng sắt đã hoen gỉ, phía sau là hai cô y tá đang hốt hoảng chạy tới, trên tay họ cầm chiếc bơm tiêm nhọn hoắt, bên trên đề: Bệnh viện tâm thần XXX. Chỉ sử dụng một lần.

Nhưng Ann chỉ đăm đăm nhìn về phía khung cảnh u ám bên ngoài cửa sổ. Những cột khói lớn chầm chậm bay lên từ các nhà máy, nước thải đổ vào các con sông, biến chúng thành các dòng nước đen sì đầy rác và cá chết trôi lềnh bềnh lượn qua khu nhà ổ chuột xập xệ được dựng tạm bằng tôn dọc hai bên bờ.

“Thế giới này rồi sẽ sụp đổ…”

Ann cười tự giễu, đưa mắt nhìn về phía hình vẽ ba bông hoa hồng màu đỏ tươi trên tờ giấy trắng nhàu nhĩ, rồi lại nhìn xuống đầu ngón tay đang rỉ máu của mình.

“Thế giới này sẽ không sụp đổ vì những kẻ điên như ta, mà sẽ chấm hết vì những người tự cho bản thân là cao thượng ngoài kia…”

Ann mỉm cười ngây ngốc. Hai y tá tiêm thuốc cho cô.

—/0/—/0/—/0/—

Ann run run bỏ tay xuống khỏi đầu, hai mắt cô đảo quanh rồi dừng lại nơi bụi hoa hồng đỏ. Cô tiến đến gần, từng bước, từng bước chậm rãi, cô vươn tay ra, khẽ chạm lên bông hoa gần cô nhất. Một giọt máu nhỏ xuống.

—/0/—/0/—/0/—

“Bệnh
nhân Ann Rosswell, nhập viện ngày 2/12/2012.
Chẩn đoán: Rối loạn tâm thần phân liệt.
Qua đời ngày 2/12/2021, lí do: sốc thuốc.”
 
Chương 3: Cát Đỏ.

“Cát màu đỏ
Vỏ màu đen
Chen qua thành phố
Cố nhân trùng phùng
Gã khùng đứng đó
Ló mặt ra ngoài
Bài ca tội ác
Cái chết sát gần.”

—————
Ngày 20/5/2045.

Một đám trẻ chạy lướt qua Lina, cô bất ngờ ngã ra sau. Bọn trẻ mặc trên mình những bộ quần áo giống hệt nhau, khuôn mặt lấm lem bụi đất. Lina loạng choạng đứng dậy, từ trong túi một đứa bé rơi ra một quả cầu màu đen sáng bóng. Nó tròn đến mức hoàn hảo.

Cô cúi xuống nhặt quả cầu lên, xoay xoay ngắm nghía một lượt, đến khi ngẩng đầu lên thì đám trẻ đã chạy đi mất hút. Lina đành cho nó vào túi rồi lại rảo bước trên con đường ẩm ướt sau cơn mưa đêm lạnh buốt.

Từ trong con hẻm nhỏ, một đôi mắt chầm chậm dõi theo cô gái.

—/0/—/0/—/0/—

Lina bước vào con đường rộng huyên náo, nhưng đó là một con đường cụt. Phía cuối là một cánh cổng, bên trên có tấm biển lớn: Bệnh viện tâm thần YYY.

Cô vừa bước đến cổng, một nhóm bệnh nhân bên trong đã ùa ra, trên tay cầm những tờ giấy trắng vẽ nguệch ngoạc, nhàu nhĩ. Lina còn chưa kịp phản ứng, nhóm bệnh nhân kia liền đẩy cô ngã ra đất, động tác vô cùng hung bạo, nhưng trên khuôn mặt họ lại lộ rõ biểu tình kinh hãi, miệng không ngừng nói: “Cô hãy vứt nó đi! Vứt nó đi!”

Trong khoảnh khắc, Lina nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trung niên đang bấu lấy cánh cổng sắt hoen gỉ, ánh mắt đó hoàn toàn không thể nào là một kẻ điên được. Nhưng ông ta không nói gì mà chỉ lẳng lặng quay trở vào trong bện viện rồi ngửa đầu lên trời cười ngây dại.

Bỗng một bàn tay đặt lên vai Lina làm cô giật mình quay đầu lại, mặt dối mặt với cô là người mẹ đã mất cách đây hai tháng trong vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng, khuôn mặt bà biến dạng, móp méo, cháy đen. Lina hãi hùng quay đi rồi thét lên, những bệnh nhân kia đang được hai người bảo vệ to con đưa vào trong, một mảnh giấy trắng bay đến bên chân Lina. Trên đó vẽ hình tròn màu đen.

Lina đứng bật dậy, cô cầm mảnh giấy trong tay, lật qua lật lại đến mấy lần vẫn không hiểu đó là gì, càng không hiểu câu nói kia của các bệnh nhân. Cô phải vứt đi thứ gì?

Một giọt nước rơi xuống, Lina ngẩng đầu nhìn lên. Trời sắp đổ mưa. Cô vội vã chạy vào trong, cánh cổng chậm rãi đóng lại ngay sau lưng cô.

Từ phía xa, bóng dáng một đám trẻ con thoắt ẩn thoắt hiện dưới bóng râm của cái cây to trước cổng bệnh viện, chúng chỉ tay về phía Lina đang đi xa dần rồi biến mất.

/0/—/0/—/0/—

Lili mang cốc trà đá đưa cho Lina. Cả hai là bạn rất thân của nhau. Sau khi cho bệnh nhân trung niên trước mặt nằm xuống, cô dò hỏi Lili về người đàn ông nửa điên nửa tỉnh kia, nhưng có vẻ như Lili cũng không có nhiều thông tin về ông ta.

Đột nhiên, ông lão trung niên đang nằm yên bỗng bật dậy, mếu máo nói chính lão đã giết con gái mình rồi nôn ra máu, gục xuống. Lili đưa tay lên mũi ông ta rồi qua sang Lina, lắc đầu. Ông lão đã tắt thở, hai mắt trợn trừng hãi hùng nhìn lên trần nhà, máu của ông ta loang thành một mảng hình tròn đỏ tươi. Rồi những người khác bắt đầu la hét, hoảng loạn rồi lao vào đánh nhau. Lina sợ hãi kéo tay Lili chạy ra khỏi phòng nhưng đã quá muộn, cô ngã xuống, mắt bị một chiếc kéo sắc nhọn đâm xuyên qua.

Có điều, Lina không hề tỏ ra chút thương xót nào cho người bạn của mình, một loạt những hình ảnh rời rạc loé lên rồi vụt tắt nhanh như lúc chúng đến trong đầu cô. Lina lắc đầu nguầy nguậy, miệng lắp bắp nói: “Không phải tôi! Không phải tôi làm! Là tự bà ta tìm đến cái chết! Nếu bà ta không vòi tiền tôi hết lần này đến lần khác thì bà ta đâu có chết!”

Bất thình lình, quả cầu màu đen chợt rơi ra từ trong túi của Lina, nó lăn đến cuối hành lang rồi dừng lại trước đôi bàn chân nát bấy ướt đẫm thứ chất lỏng màu đỏ sặc mùi tanh tưởi. Cô chầm chậm nhìn lên, đó là nửa thân dưới của một phụ nữ, chiếc váy dài màu đỏ như hoà vào dòng máu nóng hổi đang dần chảy loang vè phía Lina. Sau lưng cô, hai bàn tay kéo mạnh làm cô ngã sấp mặt xuống sàn lát gạch lạnh toát.

Bên ngoài, màn nước trắng xoá dần chuyển sang màu đỏ thẫm. Dưới gốc cây đa trước cổng bệnh viện, một bóng người đứng đó, im lìm, y nhoẻn miệng cười.

Lina run rẫy đứng lên, quả cầu dưới đất đã vỡ làm đôi, cát đỏ bên trong tràn ra, nổi bần bật trên sàn gạch trắng.

/0/—/0/—/0/—
Ngày 20/3/2045.

Lina vừa mở cửa đã bị bà chủ nhà béo ú mắng như tát nước vào mặt. Cô đã trễ hạn đóng tiền nhà ba tháng rồi. Bà ta càng nói lời lẽ càng khó nghe. Mặc cho cô phân bua, bà chủ nhà hách dịch chỉ thờ ơ nói: “Tôi nói cho cô biết, cái thành phố này đâu có thiếu người đâu! Không có cô tôi vẫn còn người khác thuê mà! Cô liệu hồn mà đóng cho hết, còn không thì chuẩn bị ăn đập đi là vừa! Thứ mạt hạng rác rưỡi như cô tôi gặp nhiều rồi nên tôi không có ngán cô đâu!”

Bà ta vừa liếc xéo Lina vừa luôn mồm văng tục chửi rủa.

Lina đóng cửa lại, lấy ta xoa xoa hai bên thái dương. Cô vùa bị sa thải mấy ngày trước ièn còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.

Có tiếng gõ cửa, Lina thở hắt ra rồi mở cánh cửa gỗ sơn màu xanh đã bong tróc. Là mẹ cô, bà April. Bà ta vừa vào nhà đã quăng chiếc túi vải cũ rách lên ghế sô pha rồi châm điếu thuốc hút. Lina lấy hai cốc nước mang lên.

Bà ta nhấp một ngụm rồi mở miệng: “Tiền tháng này tao sài hết rồi, mày liệu mà lo đi đấy! Ở đây không có tiền thì chỉ có nước chết!”

Lina nhìn xuống chân, thấy cô im lặng, bà ta càng lấn tới, bao nhiêu năm nay, cô làm được bao nhiêu đều đưa cho bà April, số còn lại trả tiền thuê nhà, rồi thì cũng chẳng ăn được bao nhiêu, hơn nữa còn phải vay nợ ở rất nhiều nơi, nếu bây giờ chủ nợ cùng lúc đến đập cửa đòi tiền thì Lina xem như không còn đường sống. Cô nắm chặt tay lại. Chợt nghĩ đến khoảng bảo hiểm của bà April, Lina nhoẻn miệng cười.

Lina xuống bếp, lôi ra một chai rượu đã vơi rồi rót ra hai ly. Đúng như cô nghĩ, bà April nốc hết rượu trong ly rồi cầm cả hai lên uống. Bà ta loạng choạng đứng lên, nhưng Lina đã dùng tay ghì bà ta xuống. Cô cầm một cái chày đánh bóng trong tay, miệng không ngừng lập đi lập lại: “Tại sao chỉ có bà mới được phép cướp tiền từ tay tôi chứ!?”

Lina nhìn trước ngó sau rồi bê bà April đặt ngay ngắn lên chiếc xe bán tải, cô lấy một cục gạch đè lên chân ga. Chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi con đường ẩm ướt nơi khu ổ chuột

—————

Ngày Hôm Sau.

Lina đi vè phía sạp báo bên vệ đường, trên một trang báo là hình ảnh một phụ nữ và chiếc xe móp méo cùng tiêu đề: Tai nạn kinh hoàng do say xỉn ở ngoại ô Thành Phố XXX.

—————

Ngày 20/5/2045.


Những tấm kính vỡ nát như hàng trăm lưỡi dao cứa sâu vào d.a thịt Lina. Cô kinh hãi nhìn lên, áp sát vào mặt cô là khuôn mặt bê bết máu của người mẹ quá cố April, bà ta cười ám muội.

Lina khẽ quay đầu lại, phía sau cánh cửa hoen gỉ là gã điên lúc sáng, gã ta đang nhìn cô chòng chọc. Con người khi bị dồn ép quá mức sẽ vùng lên, và Lina cũng không phải ngoại lệ, cô lảo đảo đứng dậy rồi cắm đầu bỏ chạy, nhưng khung cảnh bắt đầu tối dần, tối dần lại.

/0/—/0/—/0/—

Lina lờ mờ mở mắt, cô đang bị trói trên ghế lái của một chiếc xe bán tải, dưới chân ga là một cục gạch lớn. Cô vùng vẫy trong vô vọng, chiếc xe lao đi, ngày càng nhanh, rồi tiếng còi vang lên, một chiếc xe khác đi về hướng ngược lại đang bóp còi inh ỏi. Nhưng Lina không thể làm được gì, cô bắt đầu bật khóc, bên cạnh cô là người mẹ ma April, bà ta nhìn cô.

“Mẹ có… lỗi với con!”

Dây trói đứt ra và bà April đẩy Lina xuống xe, mắt bà ta cũng đang ngấn lệ. Đây có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất và cuối cùng mà bà April có thể làm cho con gái. Nhưng đó lại chính là cái chết.
 
×
Quay lại
Top Bottom