CHAP 1 :
" Đã 11 giờ đêm rồi sao..."
Linh Ẩn vén tay áo, nheo mắt nhìn đồng hồ. Mái tóc ngắn ngang vai của cô chỉ vài giờ trước thôi vẫn còn óng ả lắm, vậy mà giờ đã bù xù chẳng khác gì tổ quạ. Hàng mi dài kia lại không thể kiểm soát, cứ cụp lại khiến cho đôi mắt của cô thực muốn nghỉ ngơi. Chân tay cũng mỏi nhừ đến rụng rời. Nhan sắc hiện tại của cô chắc chẳng cần trang điểm để đi dự Halloween rồi...
Hôm nay lại tăng ca... Ngày mai, có lẽ cũng thế...
Khẽ đẩy cánh cửa phòng khách, lập tức nghe thấy tiếng ông ngoại cô Hạ Diễn và tiếng dì Hạ Tư Thanh bàn bạc chuyện gì đó rất chú tâm. Linh Ẩn đứng khựng lại vì cặp mắt của hai người đang bực bội nhìn cô, rồi cúi đầu, lặng lẽ bước vào :
"Ông ngoại, dì, con đã về..."
Linh Ẩn mệt mỏi, lững thững định bước lên phòng thì bị Hạ Tư Thanh gọi giật lại :"Ẩn, lại đây, dì có chuyện cần nói với con !"
Cô nặng nhọc lê thân xác mình đến ghế sofa, đặt chiếc ví xuống, lắng nghe trong mệt mỏi :
- Hạ gia đang trong thời kì khó khăn, có thể đối mặt với nguy cơ phá sản, vậy mà con còn ăn chơi, ở quán bar với đàn ông lạ mặt cả đêm ? Chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Hạ gia để đi đâu đây !? - Hạ Tư Thanh lôi trong ví ra một xấp ảnh, ném ra trước mặt Linh Ẩn
Linh Ẩn vén những sợi tóc vướng trên mi sang ngang tai, khẽ liếc lông mày. Cầm những tấm ảnh lộn xộn ngổn ngang trước mặt lên rồi cười khinh bỉ, những tấm ảnh chắc chắn là do người của Hạ Tư Thanh chụp lén cô và giám đốc, có thể qua mặt được đám tay sai của sếp cô, quả thực rất đáng khen. Tốn công tốn sức như vậy, bỏ ra nhiều tiền như vậy, vậy mà còn chê cô ăn chơi sa đọa... :
- Người đàn ông này là sếp con, đây là công việc... - Cô nói với giọng trầm, hơi nhỏ
- Có người sếp nào mà lại để nhân viên mình đến quán bar để thực hiện công việc hả ! - Ông ngoại cô tức giận đập chiếc gậy xuống nền, quát lớn - Rõ ràng mày đú đởn với đàn ông lạ mà còn giương mặt lên cãi !
- Con không có... - Linh Ẩn giật mình, cúi mặt
- Mày...mày...
Lão già ôm ngực đau đớn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, Hạ Tư Thanh vội đến bên, miệng vẫn không ngừng chửi rủa Linh Ẩn :
- Uổng cho Hạ gia tốn tiền nuôi mày khôn lớn, cho mày ăn học, sắm sửa để cho mày không thua kém bạn bè. Đến bây giờ quả thực chiều hư mày quá rồi ! Biết thế năm xưa để mẹ mày với mày chết quách ở ngoài đường đi cho xong, bớt đi một vết ô nhục cho cái nhà này!
- Tại sao dì lại nói như vậy ! - Linh Ẩn nghe xong liền tức giận
- Không phải năm xưa ai đó nghe theo tiếng gọi của tình yêu ~ Bỏ nhà theo trai, vác bụng bầu đi nhâng nháo khắp nơi, cuối cùng lại bị người đàn ông của mình ruồng bỏ, khóc lóc, gào thét rồi cuối cùng nằm ngất bên mặt đường đó sao ? Nếu Hạ gia không niệm tình xưa, cứu giúp đứa con nghiệt chủng của cô ta, thì giờ đây cũng không còn có người mặt dày tỏ vẻ kiêu hãnh, cãi lại bề trên - Hạ Tư Thanh liếc nhìn, nói với giọng mỉa mai
- Ha~ dì bịa chuyện thực hay nha, nếu không phải tổng giám đốc Hạ Diễn cùng nhị tiểu thư Hạ Tư Thanh thúc ép, đùn đẩy ba, bắt ba con bỏ đi, thì có khi bây giờ gia đình con đang sống rất hạnh phúc rồi... Còn dì, dì cắm sừng người ta, không biết xấu hổ còn ở đây chửi rủa người khác ?
- Ai gia... mày đủ lông đủ cánh rồi không coi ai ra gì đúng không ? Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học ! - Nói rồi Hạ Tư Thanh liền giơ tay ra thì bị lão già Hạ Diễn ngăn lại
- Đủ rồi ! Ta không muốn cãi nhau vì mày thêm một lần nào nữa. Viết đơn nghỉ việc, vào nhà họ Lục làm dâu, nhà họ Lục có một người con trai, năm nay hơn chừng ba mươi tuổi, là tổng giám đốc cũ của tập đoàn Lục Thiệp, không may bị bệnh rất nặng, mày gả qua đó chính là phu nhân coi như bám vào kẻ quyền quý, tập đoàn Lục Thiệp giàu có bậc nhất Trung Quốc, chắc chắn sẽ giúp cho Hạ gia chúng ta vực lại như xưa....
- Cơ hội tốt như vậy sao lại cho con chứ, con không dám nhận đâu... thôi thì nhường lại cho Tư Ánh vậy...
Tư Ánh là con gái Hạ Tư Thanh, nhan sắc vô cùng diễm lệ, là hot girl nổi tiếng nhất trường đại học Bắc Kinh, bề ngoài thì luôn tỏ ra nhu mì, ngây thơ nhưng chỉ cần về đến nhà thì mọi tật xấu đều như được giải thoát. Coi trời bằng vung, à không, chắc chỉ bằng cái nắp chai mà thôi. Tuy vậy nhưng lại được Hạ gia vô cùng cưng chiều và yêu quý. Hạ Tư Thanh nghe xong lại giãy nảy lên, như muốn ăn tươi nuốt sống Linh Ẩn :
- Tư Ánh mới chỉ là sinh viên đại học, xinh đẹp, có tương lai xán lạn như vậy thì làm sao lại gả cho một người đàn ông hơn nó chục tuổi, vừa già lại còn sắp chết nữa chứ ? Mày muốn nó trở thành góa phụ, phá hủy cuộc đời nó đúng không ?
- Tư Ánh không thể gả, vậy tại sao con lại phải gả ? Tư Ánh có một tương lai xán lạn, đi tìm tình yêu cho đời mình, tại sao con lại không thể ? Tại sao cái gì không tốt, không xứng với Tư Ánh lại đẩy ra cho con ?
Linh Ẩn không chịu ngẩng đầu, cô không phục, con giun xéo mãi cũng quằn, hai tay nắm chặt, cô quyết không thiệt thân mình. Không muốn nghe những lời cay độc như vậy nữa, cô cầm túi, đứng lên, kiêu ngạo bước ra khỏi cửa. Chịu nhục đã đủ rồi, dựa dẫm cũng đủ rồi, cô có tài, có sắc, có chỗ nào không bằng Lý Tư Ánh ?
- Có phải mày đã thích người đàn ông khác rồi phải không ? Là thằng sếp rởm của mày ? Hay là ai khác ? - Lão già Hạ Diễn bực dọc nhìn Linh Ẩn sắp ra khỏi cửa
- Đúng vậy, con có bạn trai, bạn trai của con...là Chính Nam !