- Tham gia
- 14/12/2008
- Bài viết
- 18.532
NOSTALGIA English: Soon, a solitary tambourine Will echo till the end of the sky Suddenly, the sound clears my heart So I open my ears to receive atonement At the twilight of an autumn day, it rains sofly Why do these painful feelings well up, When I do not know where they are born from? I have to walk, without straying, to reach the distance And as my tears dry in silence I continue to sing the song of Nostalgia Please don`t believe In my tears, and sighs Because unlike others I cherish these fleeting feelings As I cry silent tears by the window, mourning over A dream of love, the melody leaves behind a shadow of joy I have to walk all alone in order to reach the distance And as turn my head back I kiss the white cheek of Nostalgia At the twilight of an autumn day, it rains sofly And I pamper my loneliness to keep it from fading I have to walk, without straying, to reach the distance Underneath the sky so blue I continue to sing the song of Nostalgia Japanese: Sora no hate made mou sugu Sabishii taiko ga hibiku koro Fui ni sukitooru mune no Aganai ni mimi wo tatamukete Yasashisa no furisosogu aki no hi no yuugure ni Doushite umare mo shirazu Setsunasa wa komiageru Mawazu ni aruketara tooku made ikeru no ni Kareta namida no shiji made Utaitsudzukeru Nostalgia Dou ga shinjinaide ite Watashi no namida mo tameiki mo Kitto hito yori mo sukoshi Hanakai kimochi ga sukina dake dakara Aozameta madogiwa de shinobinaku senritsu wa Shiawase no kage nokoshite ai no yume wo tomurau Hitorizutsu aketara tooku made iketa kana Furikaeru shiroi hoho ni Kuchidzukeru no wa Nostalgia Yasashisa no furisosogu aki no hi no yuugure wa Kiete ikitaku naru you na sabishisa wo amayakasu Mawazu ni aruketara tooku made iketa kana Fukasugiru sora no shita de Utaitsudzukeru Nostalgia | NỖI NHỚ QUÊ NHÀ Chẳng mấy chốc, tiếng trống prôvăng hiu quạnh kia Sẽ vang mãi đến tận nơi cuối trời Bất chợt, âm thanh ấy như rọi sạch con tim tôi Nên tôi mở rộng đôi tai, đón lấy lời tạ lỗi Trong áng hoàng hôn của một ngày vào thu, trời mưa dịu nhẹ Tại sao những nỗi đau này lại chực dâng trào, Khi tôi không biết từ nơi nào họ được sinh ra? Tôi phải bước tới, không lạc lối, để tìm đến phương trời xa xôi ấy Và khi nước mắt cạn dần trong thin lặng Tôi sẽ lại cất tiếng hát cho bài ca của Nỗi nhớ quê nhà Xin đừng tin Vào giọt nước mắt, đừng tin vào tiếng thở dài ngao ngán của tôi Bởi vì không giống như mọi người Tôi trân trọng những xúc cảm phù du này Khi nước mắt lăn dài im lặng bên cửa sổ, là lại đau nhiều hơn Một giấc mộng tình yêu, âm điệu du dương để lại phía sau một bóng dáng nụ cười Và khi ngoảnh nhìn lại Tôi hôn lên chiếc má tinh khôi của Nỗi nhớ quê nhà Trong áng hoàng hôn của một ngày vào thu, trời mưa dịu nhẹ Tôi dỗ dành nỗi cô quạnh để tránh nó phai nhòa Tôi phải cất bước, không lạc lối, để tìm đến phương trời xa xôi kia Dưới vùng trời xanh ngát Tôi sẽ lại cất tiếng hát cho bài ca của Nỗi nhớ quê nhà |