- Tham gia
- 14/12/2008
- Bài viết
- 18.532
You used to hold the door for me, now you can't wait to leave You used to send me flowers if you fuckked up in my dreams I used to make you laugh with all the silly shit I did But now you roll your eyes and walk away and shake your head When the spark has gone, and the candles are out When the song is done and there's no more sound Whispers turn to yellin and I'm thinkin How did we get so mean? How do we just move on? How do you feel in the morning when it comes and everything's undone? Is it cause we wanna be free? Well that's not me Normally I'm so strong I just can't wake up on the floor like a thousand times before Knowing that forever won't be Always sentimental when I think of how it was When love was sweet and new and we just couldn't get enough The shower, it reminds me you'd undress me with your eyes And now you never touch me and you tell me that you're tired You know, I get so sad when it all goes bad And all you think about is all the fun you had And all those sorries ain't never gonna mean a thing, oh How did we get so mean? How do we just move on? How do you feel in the morning when it comes and everything's undone? Is it cause we wanna be free? Well that's not me Normally I'm so strong I just can't wake up on the floor like a thousand times before Knowing that forever won't be Oh, we said some things that we can never take back It's like a train wreck tryna hit the right track We opened up the wine and we just let it breathe, But we shoulda drank it down while it was still sweet It all goes bad eventually Now do we stay together cause we're scared to be alone? We got so used to this abuse, it kind of feels like home But, my baby, I just really wanna know, oh | Anh từng giữ cửa cho em ra vào, giờ thì anh không thể chờ đợi nổi việc ra đi Anh từng gởi tặng hoa cho em nếu như anh hư đốn dù chỉ là trong những giấc mơ của em Em từng khiến anh cười vang với những điều ngớ ngẩn em làm Nhưng giờ anh trợn tròn mắt và bước đi và lắc đầu Khi tia lửa tình là tàn lụi và những ngọn nến đã tắt Khi bài tình ca đã dứt và không còn tiếng nhạc nào Những lời thì thầm biến thành la hét và em đang nghĩ Sao chúng ta lại trở nên khốn khổ thế này? Sao chúng ta không tiến về phía trước? Anh cảm giác thế nào khi bình minh đến và mọi việc đều lở dở? Có phải vì chúng ta muốn tự do? Ừm, không phải em Bình thường em vẫn rất mạnh mẽ Em chỉ không thể thức giấc trên sàn nhà như cả ngàn lần trước đây Biết rằng chuyện chung sống mãi mãi là không thể Luôn đa cảm khi em nghĩ về chuyện quá khứ Khi tình yêu ngọt ngào và mới mẻ và chúng ta mê mẩn nhau Vòi tắm hoa sen nhắc em nhớ chuyện anh lột trần em với đôi mắt ấy Và giờ thì anh không bao chờ chạm vào em nữa và anh nói với em rằng anh mệt mỏi quá Anh biết không, em buồn bã quá khi mọi chuyện đều trở nên tồi tệ Và tất cả những gì anh nghĩ là những niềm vui của riêng anh Và tất cả những lời xin lỗi đó sẽ không bao giờ có một chút ý nghĩa gì hết, ôi [Điệp khúc] Ôi, chúng ta đã nói những điều không thể rút lại Giống như chiếc tàu hỏa hư muốn đi đúng hướng Chúng ta khui rượu và chúng ta để nó mặc nó đó Nhưng chúng ta nên uống cạn khi rượu còn ngọt ngào Rồi từ từ mọi thứ cũng trở nên tệ hại Giờ thì có phải chúng ta sống cùng nhau vì chúng ta sợ phải lẻ loi? Chúng ta đã quá quen thuộc với sự lạm dụng này, cảm giác hơi giống như đây là tổ ấm Nhưng, anh yêu à, em chỉ thật sự muốn biết, ôi... |