Ly và Nước

Kang

Thành viên
Tham gia
7/12/2009
Bài viết
15
Một câu chuyện có lẽ không mới mẻ gì với mọi người , nhưng biết đâu khi đọc lại , nó sẽ thổi một làn gió mới vào tâm hồn ....


**************

Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"

Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"

Ly đáp: "Chắc vậy!"

Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.

Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.

Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.

Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"

Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.

Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.

Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?


Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?


[ ST ]
 
Bài viết có phần nào đó thể hiện tâm trạng của bạn chăng ?

Nếu thế Sun xin chia sẻ cùng bạn. Mong bạn cố vượt qua được nỗi buồn và theo Sun thì cái gì vốn dĩ không thuộc về mình thì vĩnh viễn không bao giờ là của mình và ngược lại, cũng có những trường hợp ngoại lệ nhưng khi ta cố níu kéo cái gì đó đã không thuộc về mình thường thì chỉ nhận được nỗi buồn mà thôi, chi bằng hãy tự ban cho mình một cơ hội mới để tìm được những thứ thực sự xứng đáng với mình hơn, những thứ thực sự làm mình hạnh phúc, yêu đời vì cuộc đời có bao nhiêu đâu mà buồn tủi, cô đơn, tuyệt vọng, trống rỗng, vô hồn ....25 năm đầu đời lo vất vả nơi trường học, giảng đường...vật vã với những kì thi, 25 năm tiếp theo phải bon chen chốn đời, nơi công sở...quá nửa đời người, còn bao nhiêu năm thì mình không biết, nhưng có vẻ những năm còn lại ta sẽ già và yêu đời không còn là mặt mạnh...vậy tại sao phải buồn nhỉ?

Vui lên nhé người bạn mới của KSV !

 


khi ta cố níu kéo cái gì đó đã không thuộc về mình thường thì chỉ nhận được nỗi buồn mà thôi, chi bằng hãy tự ban cho mình một cơ hội mới để tìm được những thứ thực sự xứng đáng với mình hơn,


câu này hay
 
×
Quay lại
Top Bottom