[Longfic] Undead

Kính Mắt

Thành viên
Tham gia
17/6/2016
Bài viết
7
Anh là địa ngục - Một địa ngục ngọt ngào và đầy cám dỗ
Ngăn bài viết 13.png

UNDEAD
[General|T]
By Four Eyes

012.jpg

* Artist: Unknown artist.
*Link: pixiv

* Des: Heavy Rain.

[separate]


Author: Four eyes (@Kính Mắt and @Mắt Kính)
Status: On-going.
Disclaimer:

Mọi nhân vật thuộc về Aoyama Gosho và một số nhân vật thuộc về chúng tôi.
Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận.
Mọi chi tiết, các ý tưởng đều được tham khảo từ phim. Tất cả chỉ là giả tưởng và hư cấu.
Category: General.
Rating: T.


[separate]


Ta chỉ có thể chết khi nhắm mắt, cái chết giấu ta phía sau sự đời

Chết không có thực, chỉ là cách ta cố chấp sau mọi việc

Đằng sau nó, có những kẻ khát khao đến ngông cuồng

Có những cảm giác, chân thành đến vỡ tan...
"Hồng nhan rã bạc, nghĩa tình sâu

Vạn kiếp lai sinh, vạn kiếp chờ..."
Ngăn bài viết 13.png
 
Hiệu chỉnh:
Chương 1: Dead or Undead


Link image: Google, printest
Des: Heavy Rain

[separate]



~ Part 1 ~

"Tội ác bắt nguồn từ động cơ. Không có tội ác nào được thực hiện mà không có động cơ tiềm ẩn." trên bục giảng, anh quét mắt một lượt khắp khán phòng rộng lớn, đủ sức chứa tới 1000 học viên. Chất giọng không nhấn không nhả, cứ rè rè như phát ra từ chiếc ra-đi-ô cũ. Lũ sinh viên mắt sáng vật vờ, ngồi chêm lên nhau cố thấm hút từng lời của giáo sư qua hai chiếc loa kê trên đỉnh đầu chúng.

Vì lòng tham, hoặc để báo thù. Vì lý tưởng hay đơn thuần tự vệ. Tội ác phát sinh theo những điều cơ bản nhất của đời thường. Thậm chí, những kẻ sát nhân lấy mục tiêu giết người ra làm trò chơi, tưởng chừng không có một motip hay theo bất kì logic nào. Nhưng thực chất, đều bắt nguồn từ động cơ, là chính tâm lý bất ổn của chúng.

"Hn,..." anh bỗng dừng lại, hắng giọng khe khẽ vẻ đắc ý. Dường như có điều gì vừa thoảng qua khiến anh phải buộc lòng tự dương. Ánh mắt màu trời thoạt còn thênh thang trải dài, nay lại có vẻ muốn tìm chỗ dừng. Hình như, một chấm sinh viên trong khán phòng, đã để ý đến cái nhếch môi mơ hồ của giáo sư.

Có điều, tôi vẫn không thể đọc được suy nghĩ của chúng. Bọn sát nhân. Khi ra tay, chúng còn mặc nhiên để sống cảm tính? Khi ra tay, chúng còn lý trí để không lấn át lấy cơn thèm khát? Khi ra tay, chúng coi nạn nhân là?

Thậm chí, cơn cuồng máu của chúng còn xảy ra giữa những kẻ không quen không biết. Không hận không oán. Không nợ không thiếu. Không gì cả. Điều tôi muốn nói ở đây... --

"Thưa!" một cánh tay giơ lên

Anh chậm rãi đưa mắt quay đầu, giữa các hàng ghế với những đầu chấm đen tin hin, một cánh tay ngoi lên. Anh gật đầu.

"Kimura, em có điều muốn hỏi?"

Được sự cho phép, cậu sinh viên đứng dậy, thủng thẳng đáp. Biểu cảm pha chút hoài nghi.

"Có phải, giáo sư muốn nói đến vụ liên hoàn án đang xảy ra trên khắp thế giới? Những sự kiện không hề có một mối liên kết, liên hệ lại với nhau. Thưa, giáo sư có đang hỏi, tin vào một hiện tượng siêu nhiên nào không."

Trước câu hỏi như có như không của cậu sinh viên trẻ, anh ra mặt trầm ngâm một hồi lâu. Anh vẫn nhớ đến vẻ mặt của cậu, vừa hẵng còn thẫn thờ nghệch ngờ vậy mà lại đã phấn khích như đứa trẻ.

Anh cũng thế. Những thằng nhóc đầu húi cua, tự hỏi rằng mình đã trưởng thành chưa? Thích ồn ào, phiền phức. Vênh ngực thể hiện bản thân, thích lôi kéo sự chú ý và cảm thông của người khác. Những tên nhóc thường đêm đen, chông đèn viết những thứ hời hợt...

"Em, có tin không?"

Tự lúc nào, anh đã thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Điềm nhiên đáp lời, tự khắc im lặng, sẽ níu lấy anh.

Vài giây trôi qua, nụ cười ranh mãnh trên gương mặt cậu sinh viên như đóng băng. Ánh mắt dài mê man, không điểm đích, chỉ vừa lướt qua vai cậu. Nhưng dường như, đã đưa cậu lạc vào thinh không. Kéo theo đó là những âm thanh rù rì, khúc khích. Cả khán phòng như dậy sóng, bừng tỉnh khỏi ngủ.

"Được rồi, Kimura. Em ngồi xuống đi." anh mỉm môi cười, giơ tay ra dấu.

Ai cũng chất chứa một nỗi sợ cho riêng mình. Lo sợ độ cao. Ám ảnh tinh thần hay tức giận bi quan. Đừng chống lại, cũng đừng đối mặt. Hãy trở nên đáng sợ. Hãy cho những kẻ sát nhân thấy, đằng sau những khoái mặc của việc nhuốm máu, hình phạt đích đáng dành cho chúng còn kinh sợ hơn gấp.

Và để cho các em thấy, sau mỗi cuộc thảm sát đều ẩn giấu một câu chuyện, và những kẻ sát nhân đều từng mang nhân cách con người...

Tiết học kết thúc.

"Em!"

"Đứa trẻ đang có tư thế bất lịch sự, là em đấy."

Ran đang lúi cúi dựng bàn toạ để lượm cây bút bi rơi dưới chân bàn, bỗng thứ giọng rủ ngủ ấy vang lên, khiến cô giật bắn. Cô lọ mọ đứng thẳng dậy, ngúng nguẩy nhìn chung quanh. Cả khán phòng trống ngắt, chỉ có tiếng nói đáng gờm kia dội lại từ tứ phía bức tường. Ran ngập ngừng xoay đầu.

"Em...em sao...?" cô nghệt mặt, trỏ ngón áp cái lên mặt như có vệt nhọ.

Cách khoảng 10 bước chân từ hàng ghế đầu, anh ung dung đứng trên kệ bục, tay nhịp nhịp lên thành bục gỗ. Mắt thơ thẩn nhìn cô gái như chờ cho một hình phạt thay cho một câu trả lời nào đó. Anh đứng lặng đến cả hai phút, mặc cho ánh mắt gần như xuyên qua giác mạc của cô. Nét cười trên làn môi hơi nhợt, vẫn không hề suy suyển từ một phút trước.

"Thưa giáo sư..."

"Em không ghi danh trong tiết của tôi. Lại còn ngủ trong giờ." giọng giáo sư vẫn như chiếc ra-đi-ô cũ, có điều, nếu nghe kĩ sẽ thấy nó khá gợi đòn. Nhưng chất giọng ấy vẫn rất "du dương" theo nhiều kiểu.

"Cái...cái này..." một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, Ran cảm thấy có một bàn tay đang giật ngược lấy ót mình từ phía sau.

"Em thật biết sỉ nhục lòng tự trọng của người khác."

Cái này còn khó hơn cả văng tục. Anh thầm nghĩ.

"Giáo sư cũng rất có khiếu hài còn gì! Đứa trẻ này, thật là..." Ran nổi sùng, tay chống hông bất chấp, nạt lại lời giáo sư. Anh bật một hơi ở đầu mũi, nửa cười nửa đùa. Cô nhăn mặt cau có, trông vị giáo sư đáng kính lấy học viên ra làm trò đùa.

Con nhỏ Sonoko này, thật quá quắt!

"Là Suzuki phải không?" dòng suy nghĩ chen lẫn lời nói của anh và cô gần như vang lên cùng lúc. Ran to mắt kinh ngạc

Chà, vụ cúp tiết của nhỏ Sonoko đó thật lý tưởng đi mà!

"Suzuki nhờ em vào tiết thay, và để em ấy cúp tiết của tôi đúng không?"

"Này! Giáo...giáo sư đang đọc suy nghĩ của em đấy, phải không!?" Ran sững cồ, quơ quào như thể phát hiện quái vật giữa thế giới loài người.

"Tôi là giảng viên khoa tâm lý. Suy nghĩ của các em, không khó nắm bắt đến thế đâu." anh chống tay lên bục gỗ, miệng bật cười thành tiếng. Ran bĩu môi vờ không quan tâm, vơ nốt cây bút trên bàn bỏ vào túi.

"Về đi. Đừng tái hiện thêm một hiện trường nào nữa, được chưa? Kẻo lần tới, âm hồn sẽ không đùa với em đâu." anh nhướn mày, lại hoá thành một tên thầy cù khờ, ân cần dặn dò học sinh.

Ran hứ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.


[separate]

Công viên Haido, 8.pm.

"Ắt xì! Grrr, cái thời tiết chết tiệt!"

Ran hắt hơi, tiện chửi rủa cho cái lạnh thấu da đang sộc vào lớp khoác dày. Bước khỏi phòng vệ sinh công cộng, cô đưa tay kéo cao cổ áo lên mép cằm. Tay run rẩy lại gần bồn, gạt vòi nước rửa tay.

Phía ngoài, tiếng gió hiu hiu len qua chân tường, nhàn nhã đưa qua lại quanh sống mũi khiến Ran chỉ muốn chốc đầu xuống bồn ngủ luôn. Nuốt phải nước mũi mất rồi. Cô giật mình, đưa hai tay vỗ đen đét vào má. Ran xì xụp ngụp xuống bồn, rửa mặt như húp nước mì.

Gạt vòi, tắt nước. Ran mò tay vào túi tìm chiếc mùi xoa. Đã 30 phút rồi. Chợt nghĩ, Ran trải tấm khăn lên mặt, mém nữa thì chui tọt vào lỗ miệng. Người đàn ông đứng cách cô chừng 3 bước chân, hắn ta đứng đó liền đã 30 phút rồi. Hắn mặc ngoài khá kín cẩm, chỉ hì hục bên vòi nước xối để rửa tay. Hắn rửa không ngừng nghỉ, hai bàn tay chà xát vào nhau đến đỏ tấy. Cô bồn chồn không yên, nhìn con người kì lạ làm những thứ cũng lạ kì nốt.

"A! Chú này!..." cho đến khi vành móng trên ngón trỏ của hắn, tuôn ra một thứ màu kì dị, hoà lẫn với bọt nước trắng, chúng trở thành điều khiến cô phải thốt lên.

Gió rét giữa buổi thu, lùa qua vành tai Ran vẫn không thể át hết thứ tiếng kì lạ đó.

Hắn, đã gầm gừ với cô. Đúng vậy, cô đã nghe thấy thứ tiếng kì quái đó thoát khỏi kẽ răng của hắn.

"Chú...không sao chứ? M...máu..."

Không kịp để Ran hoàn nốt câu. Hắn nghiến răng, tạo một tiếng động lớn từ cái ngoạnh đầu của mình, khiến cổ họng cô bất chợt bị chặn lại. Hốc mắt đen ngòm. Dường như, một con virus nào đó đã ăn mòn nhãn cầu của hắn. Duy nhất con ngươi của hắn, nó chuyển màu đỏ tươi, co giật liên hồi quanh tròng mắt.

Ran sợ hãi, bật thành tiếng the thé ở cuống họng. Cô chậm rãi giật lùi về bức tường phía sau. Cơn rát từ đốt sống cổ buộc cô phải hét lên, nhưng mọi từ ngữ chỉ vừa nhợn lên đã phải trôi tuột vào. Dường như có thứ nhừa nhựa nào đó, chặn ngang thanh quản. Cơn rét run như từ Siberia bất ngờ sộc thẳng vào hai cánh phổi, khiến Ran khó thở. Đồng tử của cô bắt đầu co thắt.

Đang sợ hãi...

Đầu gối Ran trở nên đau buốt, chúng thấu theo từng ngọn chi, buốt đến tận não. Sợi dây duy trì nhận thức của cô mỏng dần.

Vẫn nhớ, giữa một khoảnh khắc xa lạ nào đó, cô lịm dần đi...

Còn tiếp...
___L.D.Mắt.Kính___
 
Thật ra đã khá ấn tượng với Fic này của bạn từ hình ảnh lẫn những câu chữ đầu tiên. Do câu thơ đầu bài chăng?! có lẽ là thế. Hoặc giả cũng do tên của Author rất ấn tượng :v:D

Motip lạ lẫm, rất thú vị. Văn phong mềm mại, có điểm nhấn rõ ràng, từ ngữ có nhiều từ rất lạ nhưng khi đọc lại khá suôn miệng và xúc tích trong từng chữ một. Xây dựng cốt truyện có đầu có đuôi, biết biến phá trong nội dung không gây nhàm chán, ngược lại còn gây hấp dẫn cho người đọc. Mình không tìm được điểm nào có thể góp ý trong chap đầu...cmt để biết rằng, mình rất mong chap mới của bạn.

p/s: Luôn ủng hộ fic bạn ~^o^~~^o^~~^o^~~^o^~
 
Bố cục của fic này thực sự tốt , tên fic cũng có phần nổi bật , poster của fic thì lại vừa đậm và đẹp :D ( cho tớ xin link của designer des mấy bức đó được không ;;) ) nhưng có vẻ như bạn đã thiếu đi phần GT nhân vật rồi nhỉ vì khi đọc xuống part 1 có bạn Kimura nhưng vì tên không quen nên nghĩ chắc đó là nhân vật mới ;)) , cả tên của vị giáo sư nữa nó khiến tớ hơi tò mò
Thêm 1 ý kiến nữa là khi dẫn vô truyện bạn nên bắt đầu với nhân vật Ran hay sơ bộ lí lịch về cô ấy hay 1 chút thông về nơi cô sinh viên này theo học ;;) vì đây là fic máu me nên phải dẫn từ nhẹ nhàng đến gay cấn chứ phải ko ;))
Nói tóm lại là fic này có luôn có sự bí ẩn từ đầu đến cuối part làm cho người cảm thấy tò mò và muốn theo dõi tiếp các phần sau ^^
 
@Hải Anh: Xin lỗi bạn vì bây giờ mới trả lời được nhé. Tại mình cũng ít onl ksv. Cảm ơn bạn đã ủng hộ fic nhé. Mình cứ nghĩ thể loại này sẽ kén người đọc. Nhưng mà rất vui vì bạn đã thích nó và mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ tụi mình nhé. ^^~
@Violet SR: Cảm ơn chị đã ủng hộ fic của tụi em nhé. Em cũng xin lỗi vì bây giờ mới trả lời chị. Tụi em cứ nghĩ câu từ ở đây hơi khó hiểu và sợ mọi người sẽ khó đọc và không hiểu nhưng tụi em rất vui khi thấy những comt này. Thực ra khi viết fic này tụi em sẽ nghĩ sẽ có một số chap rất đơn giản, cũng có một số chap sẽ hơi bất bình thường ^^. Mong chị sẽ luôn ủng hộ fic nhé. ^^~
@Ayaka-HiMe: Rất vui khi được đọc comt của bạn. Thực ra việc không giới thiệu nhân vật cũng là chủ ý của bọn mình. Bọn mình nghĩ không nhất thiết phải giới thiệu nhân vật ngay từ ban đầu mà sẽ giới thiệu trong các chap tới. Nói là fic máu me nhưng mình nghĩ chắc chỉ lúc đầu thôi. Fic cũng sẽ có chap rất đơn giản nhưng cũng rất bất bình thường à. Hi vọng bạn sẽ luôn ủng hộ nhé. ^^~
 
Part 2
Ngăn bài viết 40.png
Coffee House, 11.pm.

"Không xô xát hay bị thương, nghỉ ngơi rồi sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Trước tấm mành bị gió thổi tạt, anh đứng nép bên bậu cửa sổ. Mặt trầm ngâm nhìn ra ngoài. Ánh mắt loang loáng, chứa những ưu tư lập lờ. Gió rít ngoài cửa, đeo đuổi lấy những tán bóng đen sì, trải dài trên mặt đường. Gió lạo xạo, cào xé gốc cây lá sần sùi, những ngọn cây lẳng khẳng nương vào gió mà bám trụ nơi đây.

Rạng khuya. Mảnh trăng khuyết nửa, treo lủng lẳng góc cuối trời. Những váng đèn vàng vọt, xuyên thấu xâu lá hắt lên sườn mặt anh. Lúc này mới nhìn ra, gương mặt trầm lặng hệt như pho tượng, nhưng ánh mắt lại vô hồn như thể mọi sự sống đều không thể lọt qua. Dường như trong một khắc, anh đã vô thức bước lùi sang một thế giới khác. Cô lập bản thân trong vùng trung gian, độc lập trong suy nghĩ, nhưng lại thiếu nhất quán trong hành động. Rõ là, không ai thấu được biểu cảm của anh lúc này...

Trước đó, là cô em gái không nhìn ra được tâm tư của anh trai mình.

Con người vô cảm. Đồ ngốc!

"Chửi gì anh đấy?"
.
.
.

/Câm nín/

Trong một giây, mắt Ran lại trở tròn xoe như hai hạt đậu dính trên quả bóng tròn. Cô ngây ra, tia phẫn uất lùng bùng nơi đáy mắt.

"Anh thật sự khó chịu lắm đấy, anh trai à...!"

Anh lại quay đầu cười khì, thôi trầm mặt ngoài trời. Quay lại câu chuyện của cô. Có lẽ do số hên, anh tình cờ có việc đi vào chiều sớm, ra về cũng đã tầm giới nghiêm. Loanh quanh nhà vệ sinh công cộng rồi cũng phát giác ra "kẻ chết đói" đang nằm gục trong góc.

Anh cũng không rõ khi đó, mình có lo lắng cho con em gái hay thủng thẳng vác nó lên vai xách về. Có hỏi về vụ việc, nó cũng chỉ bứt đầu gãi tóc, nhìn loắng quắng xung quanh, cố bị gợi ra điều gì đó. "Thứ gì đó đáng sợ lắm sao?" Anh thờ ơ cất giọng, dường như không mong mỏi về câu trả lời.

"Không có gì. Chắc em bị hoa mắt thôi." Ngẫm nghĩ hồi lâu, Ran lắc đầu từ chối tiếp thêm bất cứ thông tin nào về vụ hoang tưởng thị giác vừa rồi.

"Em thật sự cần học lại cách giao tiếp đấy." Nhác thấy cô lại gãi đầu, lẩm bẩm một mình, anh lo lắng, "Đừng nghĩ nữa."

"Mà anh, khi nãy còn thấy mặc vest, lúc chiều anh đi đâu vậy?" Ran đánh sang chủ đề khác. "Nhà của Tetsu."

Chợt nhận ra chủ đề mà mình vừa khơi lên, Ran chột dạ ngỡ ngàng nửa vời. Anh vẫn bình chân, điềm nhiên tiến lại bàn làm việc sắp xếp lại đống văn kiện trên bàn. Một ý nghĩ thoáng qua, khiến mắt Ran khẽ chùng xuống.

Gần đây, chỗ cô rất đau đầu về vụ tự tử của một cậu học sinh trung cấp. Vì là chỗ quen biết, nên cả hai anh em cũng mặt mày ủ dột triền miên. Anh trai cô kiêm cựu cố vấn của sở cảnh cục, cả ngày luôn gấp rút hoàn tất hồ sơ cho vụ việc. Đơn giản hơn, đây không chỉ là một vụ tự tử đơn thuần.

Nhưng mà, có thể không? Tetsu lại đi tự tử. Gia đình cậu nhóc là chuẩn mực của xã hội hiện nay. Không có anh em, Tetsu thường rất thân thiết và hoà đồng với bè bạn. Mẹ là bà nội trợ đảm đang. Ba là trụ cột đáng tự hào của cả nhà. Riêng cậu cũng học giỏi, tính tình ngoan hiền, vẻ ngoài cũng không đến nổi. Hoàn hảo như vậy, cớ sao lại...

"Một tên nhóc hoàn hảo." Anh cô chợt cất giọng giỡn hớt, mặt nghiêng nghiêng một nụ cười ẩn ý.

"Có điều, không phải anh đã nhận vụ này rồi. Tại sao?" Ran ra mặt đầy trăn trở khi phân tích lại câu chuyện này. Không có lí do cũng như động cơ để cấu thành vụ án. Nó hệt như vụ án trong phòng kín ấy, không hề có một kẽ hở.

Anh hít một hơi, đeo lại gọng kính trên áo, giọng chậm rãi đầy thi vị.

"Tetsu, cậu nhóc ấy mắc bệnh lí. Nhưng hầu như là không ai nhận ra. Chứng thị dâm với độ tuổi đang đà dậy th.ì, chuyện bị ai đó phát hiện với vỏ bọc vẻ ngoài hoàn hảo như vậy, là khó có thể." Khi nhắc đến chứng bệnh của cậu nhóc, Ran chợt ngộ ra điều gì đó. "Nếu vậy... Không lẽ Tetsu đã làm gì anh sao!?"

"Đọc đi. Tư liệu anh tự tay làm. Sáng sớm hôm nay, tại hiện trường cái chết của ba Tetsu." Cố tình bẵng đi câu trả lời, vốn rằng không thiết phải hồi đáp cho câu hỏi vẩn vơ của con em. Anh quay người sang chiếc kệ tủ âm tường, nhanh chóng lấy ra tập tài liệu con rồi đưa cho cô.

Câu chuyện như những mảnh ghép rời rạc. Nếu không chóng tìm ra, sớm muộn chúng cũng sẽ bị chôn vùi...

"Em có nghe." Không gian vô thức rơi vào im lặng. Ánh đèn màu vò vẽ trùm lên cả bốn góc phòng, tiếng máy chạy rè rẹt dường như dồn mọi thứ vào góc khuất yên bình và ấm cúng nhất. Song đó, những cảm giác kiềm nén lại sôi trào trong lồng ngực, như muốn nổ tung...

Ran mím môi dưới, lặng lẽ giở tập tài liệu, đọc những dòng ghi chú chi chít trên mặt giấy A4.

Hiện trường xảy ra ở gốc cây đại thụ, nằm sâu trong góc khuất của công viên ven trường Haido. Khi phát hiện, ba của Tetsu đang ở tình trạng khoả thể. Thi thể được tìm thấy, bị sợi thừng quấn một vòng quanh hai bên cơ hoành và treo lên thân cây. Có vết tụ huyết. Yết hầu bị đâm xuyên qua động mạch cảnh. Cả hai bàn tay, hơn một nửa cùng d.ương v.ật đã bị cắt bỏ. Có nhiều vết khâu chằng chịt quanh miệng nạn nhân. Có nhiều vết chém không xác định, tuy nhiên có những vết đâm đích xác. Phần máu loang lỗ dưới gốc cây được cho là nguỵ tạo.

"Cái này..." Đọc được phân nửa phần ghi chú, Ran đã vội dừng lại. Miệng rít khẽ một hơi sợ sệt, như vừa có dòng khí lạnh luồn qua đốt sống lưng. Cô ngập ngừng do dự, khi phải tự quyết định tưởng tượng ra những tình tiết tiếp theo. Phải chăng là mỗi lần đọc tư liệu pháp chứng của anh, là cô lại được một vé du ngoạn tử thần.

"Nợ máu phải trả bằng máu. Nếu ở vị trí của Tetsu, anh vẫn không mong chuyện này xảy ra." Anh thở dài thì thầm, ánh mắt đổi mông lung.

"Anh đang tính doạ em?" Ran gập lại tập tư liệu, dẩu môi ra nhìn anh vì cô không thực sự chắc rằng, mình có hiểu những gì anh nói. "Không. Em biết đấy, là tư liệu sống..." Anh lẩm bẩm một mình, nhập nhoạng giữa ánh đèn vàng, một thân người tựa cửa, dường như đã rơi mất hút vào đáy giếng...

Não bộ của anh hoạt động hết công suất, chỉ để cuộn lại chiếc lõi kí ức nhàn nhạt. Từ không gian mờ ảo không tiêu cự, phút chốc mọi thứ zoom lại thành một khối. Nơi đó, chỉ thấy một dãy hành lang trải dài hun hút, không điểm đích. Phủ lên khối hình lập phương một làn khói xám, cả không gian trở nên quỷ quyện khó cưỡng.

Trong một căn nhà vừa vặn, với 3 bóng người giữa đêm tối. Chuyện gì đã xảy ra?
.
.
.

Và từ những gì của cuộc hành quyết, hung thủ dựng một hiện trường mới...

"Em không sao chứ?" anh điềm nhiên thoát khỏi suy tưởng trong chốc lát, khi nhận thấy mặt mày xanh mét của Ran

"Tại sao..." Ran nửa hỏi nửa ngờ, hoàn toàn không trông mong điều gì.

Ba của Tetsu mắc bệnh ấu dâm. Từ khi còn bé, cậu ta đã trở thành mục tiêu cho những cơn thoả mãn của bố mình. Nhưng vì hình ảnh gia đình, lời ăn tiếng nói với hàng xóm nên hai mẹ con đành ngậm trái đắng. Đó cũng là nguyên căn cho chứng tâm lý mà Tetsu đã mắc phải. Bây giờ, nếu hỏi ba Tetsu có gây món nợ ngàn kiếp cho ai, thì chính là với vợ và con ông ta.

"Anh cũng tin vào nó, phải không? Những chuyện hoang đường, những điều vô lí, những thứ siêu nhiên..." cô đinh ninh rằng bản thân không điên, cô tin rằng nhìn vào hiện thực là đúng.

"Em, có tin không?" anh kéo nhẹ khoé môi, mọi biểu cảm giấu sau thứ ánh mắt độc tài kia.

Câu chuyện kết thúc, sau khi sắp xếp lại cho mớ hồ sơ, anh chuẩn bị về phòng mà không quên một câu chúc ngủ ngon cho cô em gái.

***

______Sáng hôm sau_____

Từ đằng xa, Ran âm thầm chứng kiến. Người mẹ điên cuồng, gào thét tên người con trai xấu số của mình. Tra tay vào còng, trước mọi ánh nhìn của hàng xóm, thân quen. Bà chỉ thu mình, những giọt nước mặt trên làn da sạm nâu, bà khóc cho đứa con của mình.

Mọi chuyện, đúng như anh trai cô đã nói. Bà đã sợ hãi cũng như căm ghét bản thân mình lúc này. Một hình tượng gia đình hoàn hảo, đã sụp đổ. Bám víu lấy sự sống qua những lời dèm pha, khinh bỉ của thế giới.

Vô thức nhận ra, tự lúc nào khoé mắt cô đã nhoè nhoẹt nước. Trông theo hình bóng của người mẹ đơn côi, bị cả thế giới này phủ nhận.

Rốt cuộc, quy luật của thế giới này là gì?

Là chết? Hay không chết?

Ngăn bài viết 40.png

End chap 1
___L.D.Mắt.Kính___

 
Chương 2: Cuộc sống
Ngăn bài viết 18.png

Tại Coffee House, 8:00 a.m

Cạch

"Dậy đi, muộn rồi."

Anh lật chiếc chăn lên, cất tiếng giọng trầm nói với cô. Thế nhưng Ran chẳng mang quan tâm, ưỡn mình quay sang bên kia kéo lại chiếc chăn, chùm lên người. Hành động đó, Araide chả nói gì, lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc sau, trên tay anh cầm một cốc nước, Araide liền đứng bên cạnh gi.ường, lật chiếc chăn ra, vô tư đổ vào mặt Ran.

Vừa bị nước đổ, Ran liền hét lên:

"AAAAAAA!!!"

Cô nhanh chóng ngồi bật dậy, khuôn mặt trở nên nhăn nhó lại, kêu lên:

"Anh đang làm cái gì vậy?"

Khuôn mặt của Araide vẫn bình tĩnh, chả chút phản ứng gì cả, anh khoanh tay lại, cất giọng lên đáp:

"Dậy đi, sắp muộn rồi đấy!"

"Nhưng hôm nay là Chủ Nhật mà. Em cũng chả có việc gì làm. Anh cứ việc sở cảnh làm việc. Còn em thì cứ việc trông nhà. Thế thôi! Đến chiều thì em đến thư viện làm việc. Vậy là xong ngày Chủ Nhật nhạt nhẽo!" Ran biện minh xong lí do, liền kéo cái chăn lại chuẩn bị nằm xuống gi.ường.

Thấy cô em họ nói như vậy, Araide khẽ nhau mày lại nhưng nhanh chóng dãn ra, anh khẽ nhếch mép lên cười. Nụ cười đó vụt tắt trong chốc lát thay vào đó là giọng nói trầm cất lên:

"Hôm nay không phải em đi thăm bố mẹ sao? Vậy nên dậy đi. Chúng ta ăn sáng xong còn chuẩn bị đồ rồi đi thăm cô chú nữa."

Dứt lời, Araide nhanh chóng đi ra ngoài. Ran chỉ quay đầu nhìn anh mà chả nói năng gì.

Cô trầm ngâm một lúc, bước xuống gi.ường, xỏ chân vào chiếc dép bông bên dưới, tiến lại bàn học, bàn tay tiến về phía trước cầm cuốn lịch lên. Bàn tay còn lại vuốt nhẹ con số 13. Ở trên đầu cuốn lịch, dòng chữ đỏ, to in rõ: August. Khẽ thở dài, cô đặt cuốn lịch xuống bàn rồi nhanh chóng đi ra ngoài, khép cánh cửa lại.

[separate]


Trường đại học X, 9:00 a.m

"Oápppppp! Mệt quá."

"Cạch."

"Kudo, cậu ở đây suốt đêm sao?" Một giảng viên bước vào phòng giáo vụ, vô cùng bất ngờ khi thấy Shinichi ở đó.

Nghe thấy tiếng nói của ai đó, Shinichi quay đầu, nhìn người đó một lúc rồi nhếch mép, quay đầu lại vào bàn làm việc, vừa nói:

"Ừ! Tôi chuẩn bị tài liệu luôn ý mà, để tranh thủ hôm nay nghỉ ngơi. Còn cậu, Kazuo?"

Kazuo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Shinichi, vừa than thở bằng giọng ngái ngủ:

"Tôi giống cậu thôi, có khác gì. Biết thế hôm qua ở lại làm luôn cho xong, có phải hôm nay được ngủ nướng ở nhà."

"Vậy thì cố lên nhé!"_Shinichi vừa mỉm cười, vừa vỗ vai cậu bạn, rồi tiếp tục nói:

"Tôi đi về trước đây!"

Vừa nghe thấy câu nói của Shinichi xong, Kazuo vô cùng hốt hoảng, liền kêu lên:

"Cậu bỏ lại tôi đấy à?"

Shinichi chỉ mỉm cười, cop tất cả dữ liệu vào USB, tắt máy tính, sau đó đứng dậy, lấy chiếc áo khoác treo trên ghế, thản nhiên:

"Ừ! Cố lên nhé!"

Phản ứng đó, Kazuo thở dài rồi quay về phía bàn làm việc. Không gian im lặng bao trùm khắp khán phòng. Vẫn chăn chú vào màn hình máy tính, Kazuo lên tiếng:

"Nếu cậu không bỏ nghề có lẽ trở thành bác sĩ nổi tiếng rồi đấy."

Nghe thấy vậy, Shinichi giật mình, anh khẽ thở dài, quay đầu đáp:

"Tôi đi đây."

Kazuo giơ tay chào Shinichi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình. Shinichi mỉm cười, mở cửa rồi từ từ khép lại.

Vừa đi khỏi, Kazuo liền quay đầu nhìn về phía cánh cửa, đôi mắt thoáng chút buồn.

Giá như chuyện đó không xảy ra. Tiếc thật đấy, Kudo!

[separate]


Cầu Haido, 9:45 a.m

Đường phố hôm nay không đông, mọi chiếc xe ô tô đều đi từ từ. Trên ô tô, không gian thật yên lặng, Araide đang lái xe, bên cạnh Ran đang cầm chặt bó hoa, ánh mắt cứ nhìn về bên ngoài.

Bầu trời thật nhiều mây, những đám mây trôi một cách chậm rãi. Ran ấn nút, kéo cửa kính ô tô, cô có thể cảm nhận những cơn gió se – gió khô mang hơi lạnh xao xác heo may. Từ từ đưa cánh tay ra ngoài, cảm nhận được hơi lạnh, cô có thể nhận thức được thu đã về. Araide liếc mắt nhìn về phía cô rồi quay đầu lại, bất chợt hỏi:

"Em định làm gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Araide, Ran rút tay về, quay sang hỏi lại:

"Anh hỏi vậy là có ý gì?"

"Nghề nghiệp!" Araide đáp lại ngắn gọn.

Ran nhìn anh họ mình một lúc rồi quay về phía trước, đáp lại:

"Em chưa biết! Ra trường rồi tính."

Câu trả lời của cô, anh chả nói gì, cũng chả có phản ứng. Hồi lâu, Araide chỉ khẽ đáp lại:

"Xin lỗi em!"

Lời nói có chút bất ngờ, cô nhắm mắt, im lặng lúc lâu, chỉ đáp lại:

"Đừng nói vây. Anh khiến em ngại đó."

Câu đáp đó khiến trong lòng có chút buồn, anh yên lặng không nói gì cả, chỉ tập trung lái xe.

Bãi đỗ xe xxx, 10:15 a.m

"Anh cứ đi nhé, có gì em sẽ gọi điện cho anh."

Vừa dứt lời, Ran mở cửa, từ từ bước xuống rồi đóng cửa xe lại.

Nhìn hành động của Ran, Araide chả nói gì cả. Cho đến khi xuống xe, anh liền hạ cửa xe xuống, tiếng nói vang lên vừa đủ nghe:

"Tầm 11 giờ 15 anh sẽ qua đón em, rồi hai ta sẽ đi ăn trưa, sau đó có gì anh sẽ đưa em đến chỗ làm."

Ran nhìn anh cô, rồi khẽ gật đầu, nói:

"Hmm...Vậy cũng được. Hẹn gặp anh lúc đó."

Nói xong, cô liền bước đi. Đợi đến khi cô khuất bóng, bánh xe mới bắt đầu lăn.

Ran quì gối, từ từ nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện. Những nén hương vẫn từ từ bay lên. Từ từ hạ tay xuống, cô khẽ thì thầm:

"Ba, mẹ! Con xin lỗi vì lâu nay không đến thăm ba mẹ."

Bàn tay khẽ đưa lên, ngón tay đi theo dòng chữ khắc trên ngôi mộ. Đôi mắt nhòa đi, sống mũi cay cay, giọng nói nấc lên theo từng cơn.

"Nếu...ngày...ngày đó khô...ông xảy ra thì...chúng ta...đã được ở bên...nhau."

[separate]


15 năm trước

"Anh hai à! Hôm nay anh cứ ở lại nhà em đi. Em nghe tin thấy bảo chiều nay có giông bão đấy. Công việc có bận đến mấy thì anh vẫn nên cẩn trọng chứ. Với lại Tomoaki cũng thích bé Ran ở đây mà." _ Em gái của ông Mori ra sức căn ngăn ông không để anh của mình đi trong thời tiết này được.

Mặc lời nói của em mình, Kogoro chỉ cười, đáp lại:

"Không sao đâu! Anh sẽ về trước lúc đó. Eri, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"

"Xong hết rồi anh! Chúng ta xuất phát thôi!" _ Eri quay về phía chồng mình, mỉm cười đáp.

Nghe xong, Kogoro ôm lấy em gái mình, bắt tay em rể. Sau đó, ông cúi xuống, khẽ xoa đầu Araide, nhẹ nhàng nói:

"Lần sau chú sẽ lại cho Ran sang chơi với cháu nhé."

Vừa dứt lời, ông Mori vẫy tay chào tạm biệt rồi bước vào xe.

Gia đình Araide vẫy tay chào tạm biệt gia đình Mori thế nhưng đôi mắt của em gái ông vẫn ánh hiện lên sự lo lắng. Ngước nhìn lên trời, đám mây đen bao trùm khắp không gian...

Trên đường cao tốc xyz, một chiếc ô tô đang băng qua. Trận mưa giông bắt đầu ập đến. Những hạt mưa cứ xối xả bắn vào cửa kính khiến cho người lái xe đi vô cùng nguy hiểm.

Trận mưa không ngớt thậm chí còn càng to hơn. Tại đoạn ngã tư, một chiếc xe tải bên phải đường không hề để ý tới chiếc xe ô tô đang băng trên đường.

Và rồi...điều không mong đã xảy ra...

Chiếc xe tải va vào ô tô...

Ô tô trở nên tan nát. Cửa kính xe vỡ vụn. Chiếc xe bị lật ngược. Máu cứ chảy dài khắp khuôn mặt.

Đôi mắt tím từ từ hé mở. Mưa vẫn cứ rơi, chả hề có dấu hiệu ngớt. Hơi thở yếu ớt khẽ nói.

"Ba...mẹ"

[separate]


Tại bệnh viện C.

Trong phòng bệnh, một cô bé chỉ tầm sáu tuổi đang nằm trên gi.ường. Từ từ mở mắt, cảm nhận được mùi sát trùng khắp căn phòng. Từ từ quay đầu về phía bên trái.

...Cô...

Nhìn thấy đứa cháu mở mắt, người cô không kiềm được xúc động, ôm chầm lấy cô bé, nước mắt cứ lăn dài trên má,

"Ran! Cháu không sao chứ? Cháu biết là cô lo lắm không?"

Thế nhưng, đáp lại câu trả lời của cô mình, cô bé chỉ nói một từ.

"Mẹ"

Nghe thấy vậy, người cô không biết trả lời như thế nào, chỉ đáp lại.

"Cô xin lỗi, cô xin lỗi, cô xin lỗi."

Đôi mắt tím biếc trở nên vô hồn, giọt nước mắt cứ lăn dài trên má...

Năm đó, tôi đã trở thành đứa trẻ không cha, không mẹ.

Cứ nhớ đến chuyện năm xưa, Ran lại trở nên yếu đuối, nước mắt lăn dài hai bên má. Cô quệt đi những giọt nước mắt còn lại, mỉm cười thật tươi.

"Ba, mẹ! Ba mẹ biết không? Cô tháng nào cũng đến thăm con. Lần nào cũng tặng con vài cuốn sách. Chưa kể còn mang thức ăn cho con nữa. Mà thức ăn cô nấu tuyệt nhất luôn. Lần nào con cũng ăn hết sạch à."

Dừng lại một lúc, Ran ngẫm nghĩ gì đó rồi đột nhiên nói:

"Anh Tomoaki nữa. Ông anh đó lúc nào cũng trêu con nhưng mà anh ý nấu ăn giỏi thật. Chắc là hưởng từ gen cô đó, mẹ nhỉ."

Đang nói dở, cô để ý thấy lọ hoa...Những bông hoa vẫn còn tươi...

Phải chăng có ai đó đã đến đây...

Bỗng nhiên, một giọng nói từ đâu vang lên.

"Vài ngày trước, có một người phụ nữ đến đây nên đã thay hoa đấy."

Ran quay đầu lại. Thì ra là người trông coi ở đây.

"Ngoài ra, có cả một cậu con trai cũng hay đến đây lắm. Lần nào đến cậu ấy cũng thay hoa, dọn dẹp."

Nghe thấy lời nói đó, cô khẽ mỉm cười.

Tôi...vẫn còn có gia đình.
Ngăn bài viết 18.png

Tại căn hộ cao cấp A, 10:00 a.m

Shinichi bước ra khỏi thang máy, tiến về căn hộ của mình. Bấm nút mật khẩu, cánh cửa mở ra, anh liền bước vào. Bỗng chốc, khuôn mặt từ mệt mỏi bỗng trở nên ngạc nhiên.

"Mẹ! Mẹ làm gì ở đây vậy?"

Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của con trai mình, Yukiko mỉm cười, bà bước ra khỏi ghế sofa tiến về phòng bếp, vừa nói:

"Mẹ mang ít đồ, tiện đến thăm con, không được sao?"

Shinichi chả nói gì, chỉ tiến đến ghế sofa, ngồi phịch xuống, cởi áo khoác ra, vắt lên ghế.

"Con chưa có đâu."

Thấy con trai mình đáp như vậy, Yukiko mỉm cười, bà tiến lại ghế sofa, đặt cốc nước xuống bàn.

"Đúng là con trai mẹ. Hiểu ý liền. Con đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy. Định bao giờ mới cưới vợ rồi cho ba mẹ có cháu bồng hả?"

"Nhưng con chưa muốn." Shinichi thờ ơ đáp lại.

Biết tính con trai mình, Yukiko cũng không nói gì nữa, bà uống một ngụm nước, giọng nói không còn vẻ giễu cợt nữa mà trở nên nghiêm nghị.

"Con có định quay trở về làm bác sĩ không?"

Câu hỏi đột xuất của mẹ khiến Shinichi hơi giật mình, nhưng sau đó anh quay trở về vẻ điềm tĩnh của mình, chỉ đáp lại một cách ngắn gọn:

"Con chưa hề có ý định đấy. Vậy nên mẹ đừng nói chuyện này trước mặt con."

Vừa nói xong, anh liền đứng lên, cầm chiếc áo khoác. đi lên tầng, đi vào phòng của mình.

Yukiko không nói năng gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn con trai mình.

Có lẽ...nó vẫn chưa quên chuyện đó.

Bước vào phòng của mình, Shinichi ném áo khoác của mình ra ghế rồi nằm phịch xuống gi.ường. Một cánh tay che mắt.

Kí ức tồi tệ...đang không muốn nghĩ tới tại sao mọi người...

[separate]


6 năm trước

Khi đó, Shinichi đang là bác sĩ thực tập năm thứ 2. Với thành tích học nổi trội, anh đã được làm bác sĩ từ rất sớm. Rất nhiều bác sĩ cũng như viện trưởng tin rằng anh sẽ trở thành bác sĩ nổi tiếng không sớm thì muộn...

Nếu như chuyện đó không xảy ra...

Bởi vì đang trong quá trình thực tập nên Shinichi được điều sang tỉnh H để học hỏi. Hôm nay, bệnh viện có một ca phẫu thuật. Bác sĩ phụ trách cho ca phẫu thuật đó là bác sĩ Kiyoshi – một trong những bác sĩ có tiếng trong tỉnh H. May mắn hôm nay anh được nhận làm một trong những trợ lý ca phẫu thuật đó nên Shinichi vô cùng phấn khời vì sẽ được học hỏi thêm.

Trong phòng phẫu thuật

Ca phẫu thuật đang được diễn ra vô cùng thuận lời, Mọi người ai cũng tập trung để hoàn thành. Bất chợt, tiếng điện thoại rung lên. Thấy vậy, một nhân viên trong phòng phẫu thuật lấy chiếc điện thoại rồi bảo Shinichi đưa cho bác sĩ phụ trách phẫu thuật ở đấy. Anh nhanh chóng cầm chiếc điện thoại rồi đưa cho ông Kiyoshi.

"Thưa bác sĩ, có điện thoại."

Nhìn vào tên ghi đầu điện thoại, ông gật đầu. Anh ấn nút gọi. Vị giáo sư nói chuyện một lúc. Kết thúc, tắt máy.

Một lúc, bất chợt máy monitor theo dõi bệnh nhân kêu lên. Nhân viên đang theo dõi ở đây kêu lên:

"Huyết áp và nhịp tim bắt đầu giảm."

Ai trong phòng phẫu thuật vô cùng bất ngờ. Nhận biết được tình hình, ông Kiyoshi hét lớn:

"Chuẩn bị máy sốc tim."

Ngay lập tức, những người trong phòng bệnh lập tức nhanh chóng chuẩn bị.

Bác sĩ nhanh chóng thực hiện, thế nhưng...không được.

Ông hét lớn: "Nạp điện 240J."

Nhưng...tất cả đã quá muộn. Tim...đã ngừng hoạt động.

Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, vị bác sĩ rất thong thả đi qua người nhà bệnh nhân. Đó là một cô gái, chỉ tầm 16 tuổi, mái tóc dài được búi gọn, đôi mắt ánh lên nhiều tia hy vọng. Vừa thấy bác sĩ bước ra, cô gái liền chạy tới hỏi:

"Bác sĩ! Bà cháu thế nào rồi ạ?"

Vị bác sĩ nhìn cô, vài giây sau ông đáp lại một cách lạnh lùng, như thế không phải trách nhiệm của mình.

"Bà cháu đã không qua khỏi. Cháu nên chuẩn bị đi. Ta đã làm hết trách nhiệm rồi."

Vừa nghe thấy, cô như sét đánh ngang tai. Lồng ngực như thắt lại, cô không thể tin. Một chút cũng không tin. Trước khi vào phòng phẫu thuật, bà cô vốn dĩ vẫn vui vẻ ở trong trạng thái tốt nhất, còn mỉm cười, dặn cô hãy mua đồ ăn gì đó trong lúc chờ đợi. Ngay lập tức cô phản kháng lại:

"Không! Không thể nào. Đó là nói dối."

"Dù như thế nào thì ta đã làm hết sức rồi." Ông đáp lại một cách vô tình rồi nhanh chóng bước đi.

Nước mắt cứ lăn dài, cô ngồi xuống dưới đây. Đôi chân chả thế nào đứng vững. Tiếng khóc vẫn cứ vang lên khắp cả không gian.

Người thân duy nhất...đã tạm biệt tôi.

Hình ảnh đó dường như đã khắc sâu trong tâm trí của Shinichi. Thế nhưng, hình ảnh cô gái đó...trong ngày lễ tang của người thân thậm chí...khiến anh...đau lòng. Lúc đó, anh đang theo chân bác sĩ Kiyoshi đi thăm bệnh nhân. Bất chợt, cô bé đó xuất hiện, trong một chiếc váy đen.

Đôi mắt đã đỏ hoe, sưng hết cả lên, ánh lên những tia hận thù.

Nước mắt đầm đìa, giọng nói giận dữ, hét toáng cả bệnh viện.

"Bệnh viện này đã giết chết bà tôi. Chính ông đã giết bà tôi. Tôi nhất định sẽ tìm ra bằng chứng."

Chính điều đó...khiến anh trở nên sợ hãi.

Ngay khi trở về bệnh viện chính sau khi thực tập ở bệnh viện chi nhánh, anh đã nộp đơn. Viện trưởng vô cùng bất ngờ, hỏi anh liên tục.

Thế nhưng đáp lại chỉ là...nụ cười buồn và câu "Công việc này không hợp với cháu thôi ạ."

Chỉ nghĩ thôi, anh cảm thấy sợ. Dẫu biết dù không tham gia trực tiếp...nhưng anh cũng có một phần lỗi trong đó. Nếu như anh không đưa chiếc điện thoại đó...có lẽ mọi chuyện đã khác.

Có lẽ...giờ đây cô bé ấy vẫn đang hạnh phúc bên bà.

Anh ngồi dậy, tiến lại gần bàn làm việc. Mở ngăn kéo dưới bàn ra. Cầm chặt lấy chiếc vòng tay...

Cất nó lại, anh ngồi vào máy tính. Mở tập file ra...
Ngăn bài viết 18.png

Ran tiến lại gần đến bãi đỗ. Vừa thấy bóng dáng cô, Araide liền bấm còi. Nghe thấy tiếng, cô quay đầu lại. Chiếc xe đang đỗ ở vỉa hè, thấy anh, cô mỉm cười rồi bước đến, mở cánh cửa, ngồi vào chiếc ghế phụ.

"Giờ em muốn ăn gì?"

Araide quay đầu sang hỏi cô. Trong lúc đó, Ran đang cài dây an toàn, vừa trả lời:

"Tùy anh! Em ăn gì chả được."

Nghe thấy cô nói vậy, anh cũng chả nói gì, đặt tay lên vô lăng, lái chiếc xe.

Trên đường đi, cả cô và anh đều không nói gì cả. Cô chống chằm, dựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Bỗng chợt nhớ tới vụ án lần trước lẫn câu nói của anh, Ran quay sang hỏi, có chút ngập ngừng:

"Anh...thực sự tin vào những thứ đó sao?"

Đến chỗ đèn đỏ, Araide dừng xe lại, gõ gõ trên vô lăng. Nghe thấy câu nói của em gái, anh nhận ra cô muốn hỏi gì, nhưng anh không hề nao núng, ánh mắt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, từ tốn đáp:

"Thế còn em?"

"Tất nhiên là không. Anh vốn biết em không bao giờ tin những thứ đó. Hồn nhập xác? Nghe thật vớ vẩn." Ran bình tĩnh trả lời câu hỏi của Araide, lời nói có ý trêu ghẹo, khinh thường. Khóe môi khẽ nhếch mép.

Nhìn thấy phản ứng bình thản đó, Araide hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường. Đèn chuyển xanh, chiếc xe lại lăn trên đường, khóe môi khẽ cong lên.

"Hồn nhập xác, đó là một khối luân hồi..."

Ran im lặng, tay lại chống cằm, nhìn ra ngoài cửa xe. Vốn dĩ cô không hề tin những thứ hoang đường, không được khoa học công nhận. Thế nhưng Araide vẫn điềm nhiên nói tiếp:

"Liệu có thể coi là hiện tượng đa nhân cách không, em gái yêu quý của tôi?"

Nghe câu hỏi đó, Ran hơi giật mình nhưng cô coi như không có gì cả, cũng chả hề quay lại nhìn anh mình. Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi.

Nhưng Ran không hề biết rằng chính cô sẽ phải rời xa cuộc sống bình yên vốn có để đi vào thế giới đam mê, cuốn hút nhưng đầy thách thức, tủi hờn và...đau khổ.

To be continued
Ngăn bài viết 18.png

_____T.T.F.Kinh Mat_____



 
Cái cmt này không được liên quan đến fic lắm nên không biết các ad có coi là spam hay không nhưng mình vẫn có chút góp ý.
Cái thu hút mình đầu tiên là cách trình bày rất vừa mắt và banner cũng được design rất đẹp, nhưng mình muốn gửi tới bạn designer rằng trước khi design thì hãy tìm hiểu xem artist là ai, google và printerest chưa bao giờ là nguồn ảnh, và trên printerest người ta cũng luôn để lại link pixiv hay twitter,...của ảnh đó, dù gì thì bạn cũng đang dùng lại sản phẩm của người khác nên mình nghĩ khi bạn đã credit thì nên credit đầy đủ và chính xác để tôn trọng artist và công sức họ đã bỏ ra, hay có tâm hơn là xin per trước khi design :'))))
 
_Enju_ Cảm ơn bạn đã nhắc mình nhé. Bởi vì link ảnh banner kia, mình tìm được ở trên pixiv mà tác giả đã xóa tài khoản vậy nên mình không tìm và chỉ có thể để là pixiv thôi. Còn về ảnh quote ở dưới mình sẽ bảo người đăng ở chap 1 sửa lại nguồn ảnh. Một lần nữa cảm ơn bạn nhiều nhé. ^^
 
Chào hai bạn,


Tớ đọc qua hai chương đầu của fic và đây để lại đôi lời gọi là nhận xét, góp ý.


Lời đầu là cảm ơn, cho công sức và nỗ lực của cả hai đối với đứa con tinh thần của mình. Ở fic này, tớ đặc biệt rất thích phần ý tưởng, một chút mới lạ pha lẫn gì đó táo bạo. Hướng đi của fic xem ra rất có triển vọng, tớ chỉ mong là những tình tiết đã đưa ra sẽ đan chặt thành một mạng lưới dẫn tới cao trào của truyện.


Tuy nhiên, fic vẫn còn nhiều khuyết điểm mong hai bạn lưu ý. Những điểm tớ đưa ra bên dưới không nhầm chỉ trích một ai mà chỉ với hi vọng giúp các bạn cải thiện khả năng viết của mình cũng như hoàn thành longfic này một cách tròn trịa nhất có thể.


Trước hết, hai bạn viết vẫn còn lỗi chính tả. Sự chăm chút đến từng dấu thanh, chữ cái không những thể hiện sự nghiêm túc của một người viết đối với tác phẩm của mình mà còn bày tỏ sự trân trọng đối với độc giả của fic. Tớ sẽ chỉ ra một vài lỗi, hai bạn tự mình rà soát lại toàn bộ nha. Chương một, “... bỗng thứ giọng rủ ngủ” chỉnh lại “... ru ngủ.” Hay “Ran sững cồ…” thành “... sửng cồ.” Hoặc là “... sộc vào lớp áo dày” thành “xộc vào…” Vân vân. Chọn từ cũng cẩn thận chút, “máy monitor theo dõi”? Monitor nghĩa là theo dõi, câu từ thế chẳng khác nào nói “máy theo dõi theo dõi.”


Ngoài ra, bạn mắc lỗi đặt dấu ngoặc kép. Để chỉ thị lời nhân vật, bạn nên luôn nhớ đặt dấu ngoặc để tiện người đọc theo dõi. Đoạn thứ 4-5 của chương 1 là lời của Shinichi, phải không? Tại sao lại để lơ lửng trong đoạn văn thế? Một phút nào ấy, tớ phải dừng lại tự hỏi là ai đang dẫn chuyện. Đọc lướt qua, tớ tưởng là nhân vật nào khác đang nêu cảm nhận của mình. Khi đọc, người ta thường dừng lại vì hai cái: Một, câu văn hay quá, thâm thúy quá nên phải dừng lại để nghĩ và để thưởng thức. Hai, câu văn khó hiểu quá, đặt vào toàn bộ câu chuyện thì ngắt mạch, thiếu liên kết. Chắc bạn cũng đoán được là mình cần tránh trường hợp thứ hai? Viết truyện thì cũng nên rõ ràng, phân luồng một chút.


Lời thoại nhân vật trong fic này quá gượng gạo đi. Nói sao nhỉ? Cách nói chuyện giữa các nhân vật làm mất đi cảm giác chân thật mà, theo mình, là quan trọng nhất đối với một câu chuyện. Tác giả khi viết, mục tiêu nên là “bán” được câu chuyện, được những ý tưởng của mình cho người đọc. Viết mông lung mơ hồ cũng được, viết rùng rợn máu me cũng không sao. Miễn là cái viễn cảnh bạn vẽ ra nó có cảm giác thật. Thật ở đây là ở từng những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Lời thoại lại là một phần rất lớn, ảnh hưởng ít nhiều đến nhận định của người đọc với nhân vật và tác phẩm. Hai bạn có thể xem xét khắc phục trước hết là cách tương tác của hai nhân vật. Nó còn rất cách sáo, rất lạ lẫm, thêm vào một phần hoa mỹ nữa.


Đã nhắc đến cách nói năng, tớ cũng chỉ ra luôn là hình tượng nhân vật còn giả tạo lắm. Đến thời điểm này, ba nhân vật nhiều đất diễn nhất là Shinichi, Ran và Araide. Điểm chung? Các nhân vật thích trầm ngâm rồi nhếch mép như đang cố ra vẻ lạnh lùng, bí ẩn các kiểu. So với việc dùng hẳn từ “lạnh lùng” vào miêu tả nhân vật, thì cái cách hai bạn cho nhiều nhân vật tỏ ra ngầu lồi thì cũng không kém nhạt đâu. Nên nhớ thế này, một người đầy bí mật thì thường không tỏ ra bí ẩn. Trừ khi bạn không có gì thú vị thì bạn mới làm màu cười đầy ẩn ý hay đại loại vậy. Cùng lắm, chỉ một người khó hiểu thôi là quá đủ rồi. Tính cách của ba nhân vật này đến đây vẫn chưa toát được chất riêng, còn chung chung dễ quên như thế. Xây dựng dàn nhân vật, nên xác định trước là điểm nổi bật của từng người để khi trộn lẫn vào với nhau, ba người ba vị bổ trợ cho nhau. Với longfic này, thành thật mà nói, nhân vật như diễn kịch. Cùng một câu chuyện, tại sao sách lại hay hơn phim? Vì mình được điều khiển nhân vật đến từng hành động nhỏ nhất nên dễ dàng tạo được cảm giác gần gũi với độc giả. Kể cả nhân vật thần kinh, tâm lí biến thái đi, nếu được khéo léo xây dựng, sẽ khiến người đọc đồng cảm, thấy được yếu tố chân thật con người.


Tiếp đến, hai bạn lưu ý nhịp điệu của câu chữ và lối kể. Về câu, hai bạn có thói quen ngắt nhịp nhanh. Câu ba chữ chỉ thời gian và nhấn mạnh (?) gì đó. Đây dính tới văn phong hai bạn, nhưng tớ cho rằng hai bạn nên cân nhắc giảm bớt. Câu ba nhịp. Đọc một lần. Cũng được đi. Nhưng nhiều lần, thành gượng gạo. Còn một cái nữa là hai bạn cũng hay để một đoạn văn hay một dòng suy nghĩ dang dở, rơi vào khoảng không. Tớ đoán là hai người muốn tạo cảm giác bí ẩn? Lần một, lần hai thì được nhưng nhiều câu bí bí ẩn ẩn như thế thì lại mang cảm giác khó chịu. Mức độ vừa phải, bạn tạo được sự tò mò; quá nhiều bạn lại gây nhàm chán. Lối kể đan xen giữa Ran và Shinichi không phải tồi, nhưng cách thực hiện của hai bạn còn vụng về. Thứ nhất, chuyển cảnh liên tục có khả năng gây đứt quãng, mất mạch cảm xúc. Nhất là khi bạn còn nhảy dòng thời gian nữa. Chương hai, chuyện hai nhân vật được kể với từng đoạn ngắn gọn như thế không thấm vào người đọc, không đủ để đưa cú đấm đồng cảm. Thứ hai, nhảy dòng nhanh, làm không khéo, không đủ nội dung để thỏa mãn cho từng nhân vật. Tức là hai bạn kể gói gọn nội dung nên không đủ câu dẫn, sẽ không có đoạn cao trào để gây ấn tượng. Ví dụ, đoạn Ran khóc cho ba mẹ, rồi kể về bi kịch lúc nhỏ, có cảm giác anti-climax thế nào ấy. Không đủ đặc biệt, không đủ thú vị.


Lại nói về nội dung. Như đã nói, ý tưởng nội dung thú vị nhưng tình huống nền cho nhân vật có thể cải thiện. Ví dụ, bạn giải thích việc Shinichi từ bỏ nghiệp y vì chuyện thực tập không ổn cho lắm. Thứ nhất, ca mổ ấy không đủ thuyết phục. Gì chứ, bà ngoại vào phòng phẫu thuật còn khỏe mạnh, vì một cuộc điện thoại và sự nới lỏng của bác sĩ phụ trách là chết sao? Ca mổ còn có Shinichi và các y tá, bác sĩ nói điện thoại đâu có nghĩa những người còn lại không theo dõi bệnh nhân. Huống chi, Shinichi được miêu tả là người đầy tiềm năng. Những ca phẫu thuật 13 tiếng, chẳng hạn, bác sĩ vẫn để bệnh nhân dưới sự chăm sóc của người khác để giải quyết nhu cầu bản thân thì hà cớ gì mà người này giảm nhịp tim/ huyết áp đột ngột vì bác sĩ nới lỏng phút chốc. Còn nữa, cách giải quyết huyết áp/ nhịp tim giảm thật không đúng chuyên môn tí nào. Tớ nghĩ hai bạn lậm phim quá rồi. Thứ hai, phản ứng của Shinichi với vụ dọa kiện. Có vẻ như ý bạn là Shinichi sợ bị dính líu sự việc mà bỏ nghề? Thật không hợp lí. Bệnh viện thường bảo vệ bác sĩ dưới cơ chế của mình rất kĩ, kiện bác sĩ rất khó thắng. Với lại, nếu có chăng nữa, Shinichi là thực tập sinh, lại là tay phụ việc, không cớ gì mà sợ bị buộc tội. Hai bạn không nói gì về suy nghĩ của Shinichi đối với hành động và cách cư xử của vị bác sĩ kia, đó cũng là điểm trừ. Shinichi, nếu tính cách vẫn đồng nhất với nguyên tác, hay ít nhất Shinichi trong lòng tớ, sẽ tiếp tục theo đuổi nghề y để làm tốt hơn người kia, để cứu bệnh nhân khỏi tay những người như tên kia. Shinichi fic này thật hèn làm sao.


Được rồi, tớ nói tới đây thôi. Đi vào chi tiết nữa thì dài hơn một chương của fic mất :) Tớ phê bình nhiều nhưng không có nghĩa là hai bạn làm không tốt. Thật sự mà nói, đây là một số ít fic mới chất lượng nhất hiện nay. Hi vọng hai bạn lấy đây làm động lực để phát triển khả năng cũng như trau chuốt câu chữ để cho ra đời một tác phẩm hoàn hảo nhất có thể. Vậy nhé.
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top Bottom