Chương II: Trưởng thành và biệt ly
Bảy giờ tối chủ nhật…
Ran tắm rửa xong, chưa kịp ăn cơm, vội vã leo lên giường bật máy vào DACA…
Không hiểu vì sao cô lại háo hức đến thế nữa… Chỉ là một đám cưới trên mạng thôi mà…
Nhưng…
Cái gì thế này???
Có đùa không vậy… chỉ trong 5 ngày mà Kuro có thể kiếm ra cả tấn điểm thưởng, đầu tư xây hẳn hội trường chứ không thèm đi thuê. Chỉ cần nhìn hội trường được xây theo kiểu “rồng bay phượng múa”, “lát bạc dát vàng” là có thể biết rằng anh ấy đã tốn không ít điểm thưởng để đầu tư…
Lại còn…
Quà tặng cho khách…
Mỗi người 200 điểm thưởng…
Kuro, anh muốn phá sản chỉ vì cái đám cưới ảo này thôi hả…
[Kuroshiro Shidou]: Em thấy thế nào?
[Amrita Ram]: Tuyệt lắm ạ! ^o^
[Kuroshiro Shidou]: Đợi anh chút, anh sẽ chuyển cho em cái này!
Một lúc sau, chợt có thông báo tới tài khoản của Ran
[Hệ Thống]: Amrita Ram, người dùng DACA Kuroshiro Shidou vừa chuyển cho bạn một món đồ.
Ran click vào nút
[Open].
Là một bộ đồ cưới.
Hơn nữa lại còn rất lộng lẫy.
Phía trên chiếc váy còn có số liệu
{50.000pcs}.
Kuro, anh đúng là thần, sao có thể kiếm ra nhiều điểm thưởng như thế chỉ trong 5 ngày thôi chứ!
[Amrita Ram]: Áo cưới ư?
[Kuroshiro Shidou]: Ừ! Đám cưới sao có thể sơ sài được.
[Amrita Ram]: Nhưng anh cũng đâu cần phải chọn loại đắt như thế?
[Nóng Như Thế Này Thì Làm Sao Phải Mặc]: Chị hai đừng lo. Anh hai nhà em giàu lắm! Ngần này có đáng là bao…
[Amrita Ram]: …
Đừng nói với em là anh… nạp thẻ đấy nhé…
Lại còn mỗi người 200pcs điểm thưởng nữa, vậy thì anh lấy đâu ra điểm hả…
Cũng chính vì 200pcs đó mà cả toán người tham dự đến chúc mừng, hết toán này rồi đến toán kia…
Đồng hồ điểm chín giờ…
Khách cũng đã về hết, chỉ còn lại 4 người họ…
[Lạc Hoa Lưu Thủy]: Anh tư, mau đi chỗ khác thôi. Để cho cặp vợ chồng son còn “tâm sự” chứ! <icon mặt nham hiểm>
[Nóng Như Thế Này Thì Làm Sao Phải Mặc]: Em út nói đúng đó! Phải đi chỗ khác cho họ còn “hàn huyên tâm sự” chứ nhỉ!
Cái gì mà tâm sự chứ…
Ran chưa kịp mắng họ mấy câu thì họ đã vụt biến mất. Cô hận không thể lôi họ ra uýnh cho một trận “lên bờ xuống ruộng”.
Nhưng mà… chỉ còn hai người với nhau… không gọi là “tâm sự riêng tư” thì là gì…
[Kuroshiro Shidou]: Ram, theo anh!
[Amrita Ram]: Đi đâu?
Kuro không trả lời, nhưng lững thững bước đi. Ran đành ngoan ngoãn đi theo.
Lại là dòng sông đó, lại là đêm trăng đó…
[Hệ Thống]: Amrita Ram, người dùng DACA Kuroshiro Shidou vừa gửi cho bạn một món quà…
Cô hồi hộp ấn nút
[Open]…
Là điểm thưởng, 200.000 pcs…
Kuro, sao anh có thể “đẻ” ra cả đống pcs chỉ trong vòng 5 ngày cơ chứ???
[Amrita Ram]: Cái gì vậy?
[Kuroshiro Shidou]: Sính lễ… Lẽ ra anh phải đưa trước hôn lễ, nhưng quên mất…
[Amrita Ram]: Không… Ý em là… Sao anh có thể có nhiều pcs như vậy chỉ trong 5 ngày chứ?
[Kuroshiro Shidou]: …
[Kuroshiro Shidou]: Anh còn một tài khoản DACA nữa! Tài khoản đó có tương đối nhiều pcs. Anh đã chuyển từ đó qua…
Đúng rồi! DACA cho phép chuyển pcs mà nhỉ… >o<
Nhưng nếu tài khoản đó nhiều pcs như vậy, tại sao Kuro lại không dùng nhỉ?
[Amrita Ram]: Sao anh không sử dụng tài khoản ấy?
Người bên kia lặng im trước màn hình máy tính…
[Kuroshiro Shidou]: Vì tài khoản đó… khiến anh nhớ đến cô ấy…
Cô ấy…
[Amrita Ram]: Cô ấy là người anh yêu…
Kuro trả lời rất dứt khoát: Người anh rất yêu!
Rất yêu…
[Amrita Ram]: Nhưng anh bảo…
Ran nặng nề gõ những chữ tiếp theo…
[Amrita Ram]: Anh bị phụ tình?..
[Kuroshiro Shidou]: …
[Kuroshiro Shidou]: Cô ấy đã bỏ rơi anh…
Bỏ rơi…
Anh ấy cũng giống mình sao?
[Amrita Ram]: Tại sao?
Gõ xong, cô chợt nghĩ. Liệu cô có làm phiền tới vấn đề riêng tư của anh không?
Một lúc lâu sau, không thấy anh trả lời. Ran thầm ngĩ, có lẽ mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi rồi
Chợt màn hình hiện ra dòng chữ.
[Kuroshiro Shidou]: Truyện tình cảm của anh rất dài...
Anh đã yêu cô ấy. Ngay từ khi bước vào giảng đường đại học cho tới bây giờ, dù cô ấy đã xa anh, nhưng anh vẫn luôn giữ tình cảm anh dành cho cô ấy.
[Amrita Ram]: Sao hai người lại chia tay?
[Kuroshiro Shidou]: Cô ấy ra nước ngoài, không để lại một lòi nhắn nào cho anh cả. Suốt quãng thời gian cô ấy đi, cô ấy cũng không hề gửi cho anh một bức thư hay gọi cho anh một cuộc điện thoại nào…
Một người con gái tệ bạc…
Nhưng có lẽ, chuyện tình của họ, cũng giống mình và…
Shinichi…
Nhưng trong cuộc tình này, mình và anh ấy, ai đúng ai sai? Ai là người đã thay đổi? Ai là người tệ bạc? Ai là người đã bỏ rơi người còn lại…?
Chính cô cũng không hiểu…
[Amrita Ram]: Em cũng đã… bị bỏ rơi…
[Kuroshiro Shidou]: …
[Amrita Ram]: Bọn em đã yêu nhau từ khi bắt đầu vào Đại học. Sau đó, tới năm cuối của Đại học, một người con gái khác đã xuất hiện…
[Kuroshiro Shidou]: Cô ấy giành anh ta từ tay em?
[Amrita Ram]: Không phải… Cô ấy cũng yêu anh ta.
Em không muốn phá vỡ… tình cảm đơn phương 11 năm mà cô ấy dành cho anh ta…
Em đã chạy trốn số phận, tới Anh quốc sáu năm, nhường hạnh phúc cho cô ấy…
[Kuroshiro Shidou]: Tại sao em lại ngốc thế? Người anh ta yêu là em, chứ không phải cô ấy. Tình cảm của cô ấy, chỉ là tình cảm một chiều mà thôi…
Tình cảm một chiều?
Kuro, anh không hiểu đâu…
Sáu năm trước, tại thời điểm này, em ra đi không phải vì cô ấy, mà vì em không thể chà đạp lên tình cảm cô ấy dành cho Shinichi…
Sáu năm trước…
Trên một con phố nhỏ tấp nập người qua lại, trong một quán trà chiều, một cô gái ngồi cạnh cửa sổ, chống tay lên cằm, tựa mơ hồ nhìn vào khoảng không trống rỗng…
Một cô gái khác mở cửa, bước vào quán, nhìn quanh rồi đi tới bàn nơi người đó đang ngồi…
Cô gái mới đến vui vẻ ngồi xuống, nở một nụ cười thật tươi:
-
Chị Akemi, tự nhiên chị gọi em đường đột, thực sự là em hơi bất ngờ đấy! Chị uống gì?
Akemi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn long lanh của người đối diện, rồi lại nhìn xuống khăn trải bàn:
-
Không cần đâu! Hôm nay chị có chuyện quan trọng, có lẽ chị sẽ không thể uống hết cốc nước đâu!
Ran hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Akemi:
-
Sao vậy? Hôm nay em đãi, chị cứ gọi thoải mái!
-
Nếu em đã nói vậy thì, chị uống gì cũng được.
Ran quay sang cô phục vụ:
-
Cho hai cốc trà sữa nhé!
Vẫn cái tính đó!
Trẻ con, dễ thương, dù đã mười chín tuổi nhưng vẫn thích uống trà sữa như con nít. Bình thường, Akemi cũng không khắt khe lắm vấn đề này, nhưng bỗng dưng hôm nay, tính cách trẻ con đó của Ran làm cho cô phải khó chịu…
-
Chị Akemi…
-
…
-
Chị Akemi…
-
…
-
Chị Akemi!!!
Akemi giật mình, ngẩng nhìn lên, chợt bắt gặp ánh mắt người đó đang nhìn mình.
-
Chị đang nghĩ gì vậy?
-
Không có gì…
Ran uống một ngụm trà sữa, mỉm cười nhìn Akemi:
-
Chị gọi em ra đây có việc gì vậy?
-
Ran này, chị có điều muốn hỏi… Em phải trả lời thực lòng…
-
Vâng…
Akemi nhìn thẳng vào mắt đối phương:
-
Ran… em có nghĩ… Shinichi thực sự yêu em…hay không?
Ran ngây người. Bị ánh mắt của Akemi áp đảo, vẻ đầy nghiêm túc nhìn thẳng vào mình, Ran vội cụp mắt, trốn tránh:
-
Tại sao…chị lại hỏi em như thế?...
Lúc này, ánh mắt của Akemi rời khỏi Ran, ngước đôi mắt trong veo nhìn qua cửa sổ:
-
Bọn chị là bạn từ nhỏ. Chị đã yêu anh ấy… đơn phương suốt mười một năm…
Mười một năm…
Từ năm mười tuổi ngây dại đến năm hai mươi tuổi trưởng thành…
Một con người dịu dàng, vô tư lự như chị ấy, lại là một kẻ si tình đến thế ư???
Akemi không còn nhìn vào người đối diện, ánh mắt trở nên xa xăm, lơ đễnh nhưng giọng nói vẫn đầy nghiêm túc:
-
Từ năm mười tuổi ngây dại đến bây giờ, tình cảm của chị với Shinichi chưa bao giờ thay đổi cả. Chị cứ ngỡ tưởng sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau, cùng nhau đi hết con đường mang tên “Hạnh Phúc”. Nhưng hóa ra, trưởng thành lại có nghĩa là biệt ly…
Nói rồi, Akemi đứng dậy, không để cho Ran kịp nói thêm một lời nào…
Trưởng thành lại có nghĩa là biệt ly ư?
Có lẽ, chính cô là người đặt dấu chấm ly biệt vĩnh viễn cho mối tình đơn phương 11 năm của Akemi...
Nước mắt mặn đắng, chua chát, nóng hổi rớt xuống, hòa vào cốc nước lạnh ngắt đến vô tình kia...
Mười một năm đơn phương, một người con gái khác...
Nghĩ đến đây, nước mắt lại tuôn rơi
Những câu nói ấy của Akemi đã khắc sâu vào trí nhớ cô, đeo bám cô suốt sáu năm lưu lạc xứ người...
Nặng nề, Ran gõ từng chữ:
[Amrita Ram]: Kuro, anh không hiểu đâu!
Kuro trả lời chắc nịch
[Kuroshiro Shidou]: Anh hiểu!
Anh hiểu ư? Anh hiểu gì chứ?
Anh không hiểu thì có...
Tình yêu cũng như cơn gió thoảng, vụt đến, vụt đi. Lạnh lẽo giá băng thế nào, người ngoài cuộc sao hiểu được...
[Kuroshiro Shidou]: Em còn yêu anh ta không?
Yêu ư?
Tất nhiên là còn...
Không những thế, mà còn rất yêu...
Những tháng năm xa cách, đi đâu, làm gì em cũng bắt gặp hình bóng của anh... Em đã từng đứng trên nơi đất khách quê người để nhìn về hướng mặt trời mọc-nơi em có thể cảm nhận được bóng hình của anh. Khi bóng tối ùa về, thứ đầu tiên em thấy là anh. Mỗi khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, lòng em quặn thắt khi thiếu vắng nụ cười của anh...
[Amrita Ram]: Không phải vẫn còn yêu... mà là vẫn còn rất yêu...
[Kuroshiro Shidou]: Tại sao em không nói thật lòng mình với anh ta?
Bày tỏ nỗi lòng ư? Không thể nào...
Kuro, vốn dĩ em đã không còn tồn tại trong cuộc sống của anh ấy nữa rồi...
[Amrita Ram]: Không thể...
[Kuroshiro Shidou]: Em chưa thử...tại sao em lại khẳng định như thế?
[Amrita Ram]: Với chút hi vọng mong manh...làm sao có thể...
Hai người cùng lặng im. Hồi lâu, Kuro gửi lại cho cô một dòng tin nhắn.
[Kuroshiro Shidou]: Một chút tuyệt vọng, có thể làm cho con người ta gục ngã. Nhưng chỉ với chút hy vọng mong manh, con người ta có thể biến mùa đông lạnh lẽo thành mùa xuân ấm áp. Anh tin em sẽ làm được! Can đảm lên, vì đó là con đường em chọn!
Trái tim Ran như mở ra một lối mới, tràn ngập ánh sáng và hy vọng...
End Chương II!