[Longfic] Thiên thần đáng yêu

Ưu Đàm Thanh Ti

Thành viên
Tham gia
24/8/2024
Bài viết
5
Title: Thiên thần đáng yêu
Author: Ưu Đàm Thanh Ti
Status: Đang viết
Disclaimer: Nhân vật thuộc về tác giả G.A, fanfic được viết ra với mục đích phi lợi nhuận
Genres: Fantasy
Rating: T

Thiên thần sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ? Có lẽ là một người thật đẹp với đôi cánh rộng mở, tỏa sáng lấp lánh như sao trên trời vậy.

Thế nhưng, có một người đã dùng hành động để chứng minh rằng, thiên thần không nhất thiết sẽ có một đôi cánh xinh đẹp như thế. Là em phải không? Ran Mouri. Phải, chắc chắn chính là em rồi. Đúng vậy, cô ấy là thiên thần của tất cả chúng ta.

Mỗi một cô gái đều là tuyệt nhất trong cuộc đời của chính họ.

Nỗ lực, cố gắng nhưng không phải thay đổi bản thân, khoác lên lớp mặt nạ để phù hợp với người mình thích mà là để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình.

*Nếu như bạn muốn những vụ án ly kỳ, hay những màn suy luận đấu trí thì có lẽ bộ truyện này sẽ không phù hợp với yêu cầu của bạn.

Nếu như bạn muốn biết, muốn hiểu về các giá trị tình thân, tình bạn, tình yêu, chính nghĩa và công lí. Muốn thấy được nhiệt huyết của thiếu niên, muốn lí giải trái tim của thiếu nữ. Muốn được nhìn thấy các cô gái tỏa sáng, cách họ yêu tuyệt đẹp nhường nào, muốn thấy được họ độc lập và tài giỏi ra sao? Đây là tác phẩm dành cho bạn. *

Truyện không nhằm ám chỉ bất kì cá nhân, tổ chức nào, mọi sự trùng hợp đều là trùng hợp ngẫu nhiên.

Thế giới trong truyện không có liên hệ với thực tế, bất kể là quy luật hiển nhiên hay bản đồ thế giới, lịch sử lẫn trình độ phát triển khoa học kỹ thuật.. Hãy xem nó như một thế giới sáng tạo với toàn những quy luật và quy tắc mới.

Cảm ơn vì đã đón đọc tác phẩm của mình, chúc các bạn mọi điều tốt lành. Mong rằng câu chuyện mà mình kể sẽ đọng lại trong các bạn chút gì đó, đó là món quà và động lực dành cho mình lớn hơn bất cứ thứ gì khác.
Note: Khác với tiêu đề thì nội dung của câu chuyện mà mình sẽ kể không tươi sáng như thế. Yếu tố tâm lý nặng nề có thể ảnh hưởng đến bạn nên hãy cân nhắc sức khỏe tinh thần của mình nếu thấy có dấu hiệu bất ổn nhé.
Với một thế giới rộng lớn với những quy tắc phức tạp nên hãy thông cảm cho mình nếu như có sai sót gì đó mà mình chưa kịp sửa chữa.
Thế giới này là tình yêu của mình đối với các nhân vật vậy nên nếu như nó không hợp ý các bạn thì xin hãy nhẹ nhàng lướt qua, mình rất cảm ơn vì điều đó.
 
Chap 1
Trên đường đi học về, Sonoko vui vẻ khoe với Ran: "Ran này, hôm trước mình vừa tặng anh Makoto một chiếc áo thật đẹp nhân ngày sinh nhật của anh ấy đó."

Ran cười vui vẻ: "Anh ấy lại bỏ cả thi đấu về với cậu chứ gì?"

Sonoko cười: "Anh ấy vẫn luôn như vậy nhỉ, đến cả cậu cũng biết nữa mà. Ran thật mạnh mẽ. Anh Makoto vẫn thường xuyên gặp mình, kể cả cách xa vẫn gọi điện, nhắn tin mỗi ngày mà tớ còn cảm thấy thật khó khăn, thật khó khi phải cách xa người mình yêu, vậy mà cậu vẫn luôn chờ tên Shinichi đó, kiên trì như vậy."

Ran cười buồn: "Cậu ấy có việc phải làm mà, khi tớ cần thì cậu ấy vẫn luôn ở đây không phải sao? Tớ không hi vọng bản thân sẽ cản trở cậu ấy, thật sự đấy."

Sonoko thoáng thấy nét buồn trong đôi mặt tím của Ran, nhưng trên môi vẫn cười liền không nói tiếp nữa. Sắp tới sinh nhật Ran rồi mà tên Shinichi đó còn chưa trở về nữa, chẳng lẽ tên đó mải đuổi theo vụ án mà quên mất sao. Nếu hắn dám quên cô thực muốn đánh chết hắn. Ngày sinh nhật của hắn, Ran đã tỉ mỉ lên kế hoạch như thế nào, cô vẫn còn nhớ như in đấy.

Ran nhìn lên trời thầm nghĩ.

Shinichi, cậu liệu có nhớ không nhỉ? Chắc là không nhỉ, tên đó thậm chí còn không nhớ sinh nhật của chính mình nữa mà. Chẳng sao cả, không nhớ thì thôi vậy.

Buổi tối, Ran ngồi một mình trong căn phòng tối đen, nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn qua cửa kính. Bác Mori đi tụ họp với bạn, Conan cũng đi ngủ từ sớm, Ran cầm điện thoại muốn nhắn tin nhắc Shinichi nhưng lại chần chừ do dự. Cô sợ cậu ấy nói cậu ấy bận theo đuổi vụ án không về được, hoặc giả như cậu ấy vì sinh nhật cô mà bỏ lỡ công việc, cậu ấy sẽ tiếc nuối phải không. Nhưng Ran không biết rằng, người mà cô nghĩ đã ngủ từ lâu vẫn đứng ở cửa nhìn cô, nhưng lại chẳng thể nào ra mặt.

Ngày hôm sau, Ran vẫn làm bữa sáng từ sớm, chào bố và tới trường như mọi khi. Ayumi gọi cho Ran: "Chị Ran chúng ta cùng đến nhà bác tiến sĩ được không ạ?"

"Sao thế Ayumi - chan?" Ran hỏi.

Ayumi nói: "Em để quên búp bê ở nhà bác ấy, em muốn lấy lại bây giờ nếu nhờ Ai - chan thì ngày mai mới lấy được, nhưng em nghe các bạn nói ở gần đây có thứ gì đó rất đáng sợ... nên, chị đi cùng em chứ ạ."

Hai người vào tìm được búp bê rồi ra về nhưng Ran về đến nơi mới phát hiện ra mình quên móc khóa mà Shinichi tặng nên quay lại tìm. Ran gọi nhưng có vẻ như bé Ai đang tắm nên không nghe thấy nên cô đi vào trong luôn. Chiếc móc khóa rơi vào khe hẹp nên cô phải chui xuống nhặt.

Khi đang lấy móc khóa Ran nghe thấy giọng Conan nói chuyện với Ai - chan.

"Haibara có thể cho tớ ít thuốc giải không, sắp tới sinh nhật Ran rồi."

"Cầm lấy, Kudo, nhớ kĩ tớ không biết rõ hiệu quả của nó là bao lâu nên khi có dấu hiệu cậu phải trốn đến nơi nào đó mà an toàn trở thành Conan biết chưa. Nhớ phải giữ bí mật với cô ấy, nếu bọn chúng biết được thì sự an toàn của cô ấy sẽ bị đe dọa."

Conan vui vẻ cầm viên thuốc đáp: "Rồi, rồi."

Haibara thở dài thầm nghĩ.

Cậu nhất định phải giấu kín đấy, tớ đã mất chị của mình dưới tay bọn chúng. Tuyệt đối không thể, không thể để bọn ác quỷ đó tìm đến cô ấy, dù thế nào cũng phải bảo vệ cô ấy thật tốt.

Ran đứng như chết trân tại chỗ.

Conan là Shinichi sao?

Phải rồi cô vẫn luôn nghi ngờ như vậy mà, nhưng cô luôn tìm mọi cách để chứng minh nó không phải, vậy nên khi Shinichi đưa ra bằng chứng Ran liền tin ngay. Bởi vì khi chúng ta nguyện ý tin tưởng một người, chỉ cần có một phần trăm khả năng sợ rằng cũng vui vẻ tiếp nhận, mà phủ nhận hết những thứ khác.

Conan về nhà, Haibara đi ngủ sớm, Ran ra khỏi nhà tiến sĩ vừa lúc trời đổ mưa lớn.

Ran thẫn thờ đi dưới làn mưa lạnh.

Giận không? Tất nhiên là có nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác buồn.

Cô không ngốc, Shinichi giấu cô vì muốn bảo vệ an toàn cho cô, cô biết chứ, nhưng mà vẫn rất buồn, buồn vì nghĩ đến cậu ấy có lẽ đang đối diện với mối nguy hiểm lớn, vì Shinichi đã một mình đương đầu lâu như vậy. Nếu như cô đủ mạnh cậu ấy sẽ không cần giấu cô, nếu cô đủ mạnh có thể cùng cậu ấy đối diện phải không?

Nước mắt hòa lẫn nước mưa, Ran có thể nếm được vị đắng chát trên đầu lưỡi.

"Shinichi, sống dưới hai thân phận hẳn rất mệt mỏi nhỉ?"

"Nếu cậu muốn giấu vậy tớ sẽ không hỏi, cậu thích tớ bằng cách bảo vệ tớ khỏi nguy hiểm.. nhưng tớ cũng thích cậu. Vậy nên tớ sẽ dùng cách của mình để thích cậu, trở nên mạnh hơn và cùng cậu chiến đấu."

"Chẳng sao cả, Shinichi, cậu vẫn luôn bảo vệ tớ... nhưng lần này... hãy để tớ bảo vệ cậu, dù chỉ một lần thôi."

Ran về đến nơi, cả người ướt đẫm bởi nước mưa, Conan vừa vội lấy quần áo cho Ran thay, vừa hỏi: "Chị Ran sao thế ạ?"

Ran cố gắng át xuống những xúc động trong lòng, mỉm cười: "Chị đuổi theo một tên cướp và bị lạc đường, chị lại không mang theo ô."

Shinichi nếu tớ nói tớ biết thân phận của cậu, cậu sẽ rời khỏi đây đúng không?

Conan: "Chị Ran thật là, bao giờ mới hết lạc đường chứ?"

Ran, cậu không biết rằng, cậu chỉ lạc đường một lúc cũng khiến tớ rất lo lắng. Vẫn chưa đến lúc Ran à, nói dối cậu thật khó chịu, thực sự đó. Thật muốn nói cho cậu biết sự thật nhưng nếu biết cậu có thể sẽ chết, mà tớ sợ rằng bản thân không đủ sức thừa nhận nỗi đau lớn như vậy. Vậy nên xin lỗi nhé, Ran.
 
Chap 2:
Ran tắm, thay quần áo rồi vào phòng ngay. Cô đóng cửa lại cơ thể như thể mất hết sức lực trượt xuống. Tựa lưng vào cửa phòng, Ran cố gắng lau đi những giọt nước mắt mặn chát đang rơi, tay nắm chặt chiếc móc khóa Shinichi tặng.

Đột nhiên cảm thấy trống rỗng vô tận, con người luôn thế, những gì mình không muốn tin tưởng thì sẽ tìm mọi cách, làm mọi thứ để phủ nhận. Nhưng khi thứ bí mật đó bị vạch trần một cách trần trụi nhất thì cảm giác hụt hẫng đó thật kinh khủng.

Cảm thấy như bản thân quá hèn nhát khi chọn cách phủ nhận, trốn chạy quá lâu, như bởi vì trong vô thức khiến cậu ấy vướng vào rắc rối khó xử.

Nói dối người khác thật khó khăn. Nhất là khi đối phương còn là người mình chẳng muốn lừa dối nhất, hẳn rất day dứt.

"Shinichi, khoảng thời gian này, cậu thật sự quá vất vả rồi. Xin lỗi vì tớ đã chẳng biết gì cả, có lẽ tớ đã khiến cậu lo lắng quá nhiều."

Vào khoảnh khắc khi biết Conan là Shinichi bị teo nhỏ thì Ran gần như đã biết hết nguy cơ mà cậu ấy phải đối mặt, chẳng có lí do gì Shinichi giấu cô ngoài việc cậu ấy đang ở hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng và phải trốn tránh, che giấu thân phận cả. Có lẽ Shinichi phải đương đầu với một tổ chức tội phạm lớn. Cô đã nhìn thấy cậu ấy phát cuồng mỗi khi nghe thấy những kẻ mặc áo đen. Khi thấy Ai-chan bị bắn cô đã nghe thấy cô Jodie nói chuyện với ai đó trước khi cảnh sát đến. Bao nhiêu đó không đủ để biết được bọn họ là ai nhưng đủ để biết chúng vô cùng nguy hiểm.

Sáng hôm sau lúc đi học về, Sonoko và Ran đi cùng nhau vừa hay gặp đội thám tử nhí đi học về.

Conan và Haibara đi trước có vẻ như họ có chuyện cần bàn luận.

Sonoko thúc tay Ran: "Này, cậu có thấy thằng nhóc bốn mắt với con bé lạnh lùng này tối ngày dính lấy nhau không? Giống hệt cậu với Shinichi lúc nhỏ nhỉ?"

Ran cảm thấy có chút gì đó dâng lên trong lòng. Tự bảo lòng mình rằng có lẽ họ chỉ nói chuyện mà thôi, nhưng Ai-chan..

"Đừng nghĩ nữa Ran, mày phải tin tưởng Shinichi chứ." Nhưng ánh mắt của Ai - chan. Nó giống như, giống cái cách Kazuha-chan nhìn Hattori. Giống lúc Sonoko vui vẻ kể về anh Kyogoku.

"Ai-chan thích Shinichi sao?" Ran cảm thấy tim có chút nhói lên.

Sonoko quay qua Ran thấy mặt Ran tái nhợt, liền hết sức lo lắng: "Ran, sao vậy? Cậu mệt sao? Trông cậu không khỏe chút nào."

Ayumi cũng ngước nhìn Ran: "Chị Ran, chị bị ốm ạ?"

Conan bước lại gần, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ran, trong mắt hiện lên sự lo lắng nồng đậm.

Tình trạng Ran tệ quá, phải nhanh đem cô ấy đến bệnh viện.

Ran gắng gượng nở nụ cười: "Tối qua tớ đuổi theo một tên cướp. Chẳng biết thế nào lại lạc đường. Trời thì mưa lớn mà tớ lại chẳng mang theo ô, bây giờ lại bị ốm mất rồi."

Sonoko cười: "Ra là thế, tớ còn tưởng tên Shinichi làm cậu buồn nên cậu mới đổ bệnh chứ."

"Tớ mà như thế sao?" Ran trả lời.

Từ bệnh viện trở về với một đống thuốc, Ran mệt mỏi nằm chìm trên gi.ường nhưng lại không thể nào ngủ nổi. Cứ nhắm mắt lại cô lại nhìn thấy ánh nhìn hồi sáng của Ai-chan, sự dịu dàng trong đôi mắt đó.

"Phải rồi Ai-chan thích Shinichi chẳng có gì lạ. Cậu ấy vẫn luôn thu hút ánh nhìn như vậy, chẳng có gì sai cả, chỉ là vẫn có chút khó chịu. Mình thực suy nghĩ quá ích kỷ."

"Shinichi tốt như vậy có người yêu thích cậu ấy chẳng có gì lạ, ngược lại không ai để ý đến cậu ấy thì chứng tỏ mắt mình kém à."

Có tiếng gõ cửa: "Chị Ran cảm thấy khỏe hơn không ạ?"

"Conan-kun à, chị khoẻ lắm, chẳng muốn ngủ nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi."

"Được ạ."

Vừa ra tới cửa thì, "Chào, Conan-kun." Heiji nói.

Ran kinh ngạc: "Hattori, Kazuha-chan hai cậu đến chơi sao."

Kazuha cười: "Tớ nghe nói Ran-san bị ốm nên đến thăm, còn có tớ cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến Ran-san nữa."

"Tớ á, mà làm sao cậu biết tớ không khỏe thế?"

"À, Conan-kun nói với Heiji đó, với lại Heiji có vụ án gần đây thế là tớ xin đi theo đến thăm Ran-san luôn."

"Này, đi điều tra với tớ chứ, vụ án này rất bí ẩn nha." Heiji thì thầm với Conan.

Shinichi nhíu mày: "Bây giờ tớ chẳng có tâm trạng phá án đâu. Tối qua Ran đi dưới mưa về nhà, sáng nay mệt lả đi, cậu ấy bảo lạc đường, nhưng tớ thấy lạ lắm, chẳng giống cậu ấy chút nào, cảm giác cậu ấy nhìn mình khác so với trước kia."

"Thật sao? Dạo này tớ cũng thấy Kazuha rất lạ. Cậu ấy cách xa tớ, chẳng gọi tớ đi học như mọi ngày, tớ đi đâu cũng không thèm quản."

Ngừng một lát Heiji nhìn Kazuha đang đứng cạnh Ran:

"Nếu hôm nay không nghe Ran-san bị bệnh cậu ấy còn lâu mới đến. Mà chắc không sao đâu, tớ phải phá án nhanh chóng rồi tỏ tình với Kazuha vào lễ hội pháo hoa ngày mai đây."

"Conan-kun, chị nhờ em một chút nhé." Ran cúi người.

"Dạ."

"Em đi phá án với Hattori đi, giúp chị giữ chân cậu ấy đến tối nha, chị và Kazuha-chan có chuyện riêng cần nói."

"Hơ, dạ." Conan gật đầu.

Chuyện riêng gì nhỉ, cậu còn chưa khỏe đâu đấy, bác Mori lại không có nhà, mình chẳng yên tâm chút nào, nhưng mà có lẽ hai người họ sẽ hiểu nhau hơn, biết đâu tâm trạng Ran sẽ tốt lên, đi tìm Hattori vậy.

Ran kéo tay Kazuha: "Chuyện gì vậy Kazuha-chan, tớ thấy cậu và Hattori không thân thiết như trước thì phải?"

"Ran-san, thực ra, chuyện là, tớ nghe thấy Heiji nói chuyện qua điện thoại với ai đó, cậu ấy nói cậu ấy đang lên kế hoạch tỏ tình với mối tình đầu của mình." Kazuha thì thầm.

"Sao cơ? Nhưng tớ thấy cậu với Hattori rõ ràng là, à, không, ý tớ là sao có thể như vậy được."

"Tớ nghĩ kĩ rồi Ran-san tớ thích Heiji thật đấy, tớ thậm chí ghen tuông với những cô gái mà cậu ấy quen, suốt ngày ở cạnh cậu ấy nhưng chỉ khi cậu ấy vẫn chưa thích ai cả mà thôi. Tớ từng nghĩ chuyện cậu ấy với mối tình đầu của mình, tớ nghĩ lâu như vậy hẳn Heiji cũng không thích cô ấy nhiều như thế nữa, liệu có phải tớ vẫn còn cơ hội không? Nhưng mà Heiji muốn tỏ tình với cô ấy thì hẳn yêu cô ấy rất nhiều, tớ cứ bám lấy cậu ấy thì cậu ấy sẽ chán ghét tớ mất, mà tớ cũng chán ghét chính mình, vậy nên tớ muốn hỏi Ran-san, nếu cậu là tớ thì cậu sẽ làm thế nào?" Kazuha nói giọng có chút nấc nghẹn.

"Xin lỗi Kazuha-chan, tớ không biết, nếu như Shinichi thích một người khác từ nhỏ thì có lẽ tớ cũng chẳng thể thân thiết với cậu ấy như thế được, hoặc có thể tớ sẽ chôn chặt cảm xúc trong lòng không để cậu ấy biết, có lẽ thế." Ran nói.

Thực ra cô không biết nên khuyên Kazuha như thế nào, vì thậm chí cô còn không hiểu rõ chuyện của mình với Shinichi nữa mà.

Ở đâu đó trong lòng Ran có một suy nghĩ dâng lên.

Nếu cậu ấy thích một cô gái khác tớ có lẽ sẽ rất buồn, sẽ khóc, nhưng tuyệt đối không cản trở cậu ấy, tớ chẳng biết cảm giác này là gì cả, nhưng Kazuha-chan. Tớ sợ cậu ấy vốn dĩ không thích tớ mà là vì luôn ở cạnh nhau nên khi cậu ấy biết được tình cảm của tớ nên mới ngộ nhận chăng, tớ không biết điều gì xảy ra cả có lẽ thật là buồn nhưng chẳng thể tức giận được, bởi vì có lẽ tớ chẳng có tư cách tức giận đâu, tớ thực sự sợ lắm. Nếu Shinichi thích Ai-chan có lẽ cũng đúng thôi, khác với tớ Ai-chan cùng cậu ấy chung hoàn cảnh, có lẽ là chung kẻ thù, tình cảm hình thành qua sự đồng sinh cộng tử, nảy mầm vượt lên máu tươi và nước mắt, thứ tình cảm đó tớ muốn cũng sợ chẳng thể xen vào, mà tớ cũng chẳng thể nhẫn tâm phá hủy thứ tình cảm tươi đẹp đó. Nhưng mà tớ sợ lắm, tớ sợ hãi mất đi Shinichi, thật ích kỷ, đáng ra bây giờ thứ tớ nên nghĩ là làm sao giúp Shinichi thoát khỏi nguy cơ mới phải, thế nhưng tớ chẳng nghĩ được gì cả với tâm trạng rắc rối này cả. Nếu Shinichi thích Haibara, tớ căn bản chẳng có khả năng, nếu đó là Ai-chan thì ngay từ đầu tớ đã chẳng thể sánh bằng cô ấy rồi, tớ chẳng thể lặng lẽ chúc phúc cho Shinichi, chẳng thể cao thượng như thế được. Nhưng chẳng sao cả tớ sẽ vẫn cố gắng mạnh mẽ lên vì tớ chẳng biết cảm giác của Shinichi nhưng lại nhận thức rõ chính mình, ngay lúc này, cậu ấy là người tớ muốn bảo vệ nhất trên đời.

"Ran-san, cậu ngẩn người gì thế, chẳng lẽ cậu với Kudo có chuyện gì à?"

"Không có gì đâu, Kazuha-chan, hãy lắng nghe trái tim mình, cậu sẽ tìm ra đáp án mà cậu muốn."

Ran mỉm cười: "Thích một người vốn là một việc rất tốt đẹp cũng rất kì diệu. Hattori vẫn chưa tỏ tình mà cậu nói với cậu ấy đi, kể cả khi câu trả lời không như ý muốn cậu cũng sẽ chẳng phải hối tiếc điều gì. Luyến tiếc nhất không phải là cậu không thể thích cậu ấy nữa mà là khi còn có thể thích cậu lại e ngại quá nhiều mà chẳng dám thích hết mình." Ran nói, trong mắt cô là sự nhiệt thành cùng nguồn động viên vô cùng lớn đối với Kazuha.

Lời nói này chẳng những cổ vũ Kazuha mà còn cổ vũ chính Ran.

Tớ cũng muốn thích hết mình một lần thôi. Shinichi, tớ tin tưởng cậu thích tớ thật lòng nhưng nếu không phải, cũng chẳng sao cả. Tớ chẳng muốn phải hối tiếc chút nào. Có lẽ tớ giống bố thích chơi trò cá cược, tớ cũng cược hết thảy, kết quả như thế nào tớ cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Kazuha kinh ngạc: "Ran, Ran-san."
 
Chap 3:
Ran kéo tay Kazuha trong khi cô ấy vẫn còn đang ngẩn người: "Đi nào Kazuha-chan chúng ta ra ngoài chơi đi."

"Tớ nghĩ chúng ta đến đền xin bùa đi Ran-san."

"Bùa sao, phải rồi nha Kazuha-chan làm bùa rất thiêng đấy làm giùm mình 3 chiếc nha, một cho bố, một cho Conan-kun và một cho Shinichi nữa." Ran hứng khởi nói.

Ran nhìn Kazuha. Xin lỗi Kazuha-chan, cậu ấy rất thông minh tớ chỉ đành phiền cậu giúp tớ tạo cơ hội vậy. Nếu mình để máy nghe trộm vào bùa rồi tặng cho cậu ấy có thể sẽ nghe thấy vài thông tin nhỉ? Mình chẳng thể làm gì khi mọi thông tin cứ mơ hồ như vậy được.

"Được thôi Ran-san, mình đi lên cầu nguyện đã, ngôi đền này rất thiêng đấy." Kazuha tươi cười.

"Cướp, cứu với."

Một người khách kêu lên trước khi Ran kịp trả lời Kazuha. Hai người đuổi theo, tên cướp bị trúng một cước Karate, thêm một đòn Aikido đứng còn không nổi. Ran và Kazuha đưa túi trả cho vị khách đó, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp, có vẻ như cô ấy bị thương vì tranh chấp với tên cướp.

Ran hỏi: "Chị bị thương ạ."

"Ừ, chị bị trật chân rồi." Cô gái kia cười.

Hai người đỡ cô ấy ngồi xuống, Ran giúp cô ấy chữa trị. Kazuha đứng bên cạnh chăm chú nhìn: "Không nghĩ tới Ran-san còn biết chữa trật chân nữa đó."

Ran nói, tay vẫn không ngừng động tác: "Lúc nhỏ tớ học Karate cũng thường xuyên bị thương thành ra tớ cũng học chút ít, với cả tớ cũng từng thấy bác sĩ Araide từng chữa cho người khác nữa."

"Cảm ơn hai em, chị là Akina rất vui được gặp các em. Các em đến đây cầu nhân duyên à." Akina nói.

"Em là Mori Ran, còn đây là Kazuha-chan, rất vui được gặp Akina-neechan."

"Bọn em không phải đến cầu nhân duyên đâu ạ. Ran-san đã có nhân duyên của mình rồi còn em chỉ muốn đến cầu may mắn thôi ạ." Kazuha vội vàng giải thích.

"Chị cũng từng đến đây cầu nhân duyên khi ở tuổi các em đấy nên chị nghĩ các em cũng thế, mà không phải cũng tốt."

"Tình cảm ở tuổi này rất đẹp nhưng mà muốn duy trì cả đời lại rất khó. Nếu các em từng trải qua cảm giác chờ đợi một người, các em sẽ biết rồi một ngày khi chờ đợi quá lâu, người ta sẽ chẳng còn quan trọng việc gặp lại nữa rồi. Gặp lại mà tình cảm người kia không còn như trước sẽ rất hụt hẫng, sự hụt hẫng đó mạnh đến mức đập tan hết kiên trì mà bản thân tạo dựng bao năm. Chị chờ một người sáu năm cuối cùng tình cảm của cậu ấy lại thuộc về một cô gái mới đến, châm chọc làm sao." Akina kia nhìn vào một khoảng hư không, nói với một giọng trầm buồn.

Đưa tay lau nước mắt, Akina mỉm cười: "Chị xin lỗi, chị cũng không biết chị bị sao nữa, có lẽ vì đây là nơi kỉ niệm của bọn chị. Đến rút quẻ đi đến lượt các em rồi kìa."

"Hơ, dạ." Kazuha kéo Ran tới rút quẻ. "Ran-san, chuyện của chị ấy thật buồn nhỉ." Kazuha thì thào.

"Đúng là buồn thật, chị ấy thật giỏi nhỉ chờ tận sáu năm, mà kết cục buồn quá." Ran vừa nói vừa lấy quẻ, ánh mắt nhìn về phía Akina.

Mình thì nghĩ khác đấy, thời gian chờ đợi càng dài, thì khi gặp lại sẽ càng hạnh phúc, miễn là chờ cậu ấy thì bao lâu cũng được.

Kazuha cầm quẻ bói đọc cho Ran nghe: "Ran-san, nghe quẻ của tớ nè, ngày hôm nay bạn có thể bị thiêu cháy bởi ánh lửa rực rỡ, nên hãy tránh xa nó hết sức có thể, vận hạn của bạn gần đây không tốt lắm, nhưng sẽ có món quà bất ngờ vào phút cuối. Ý nghĩa không tốt lắm nhỉ, của cậu thì sao?"

Ran gỡ quẻ ra đọc: "Khi ánh lửa bùng lên dữ dội, rực rỡ, một ngọn lửa khác cũng đang thắp lên trong bạn, quá trình dần dẫn đến tuyệt vọng nhưng thật may bạn luôn có sợi chỉ đỏ dẫn đường chỉ lối giúp bạn thoát khỏi mê cung tối tăm. Quả thật không tốt chút nào."

"Tớ vừa cầu nguyện vào chúng rồi đó, bây giờ những chiếc bùa này đã linh nghiệm rồi." Kazuha vừa nói vừa đưa mấy lá bùa cho Ran.

"Mà này Ran-san chúng ta nên đi đâu chơi bây giờ nhỉ, tớ nghĩ nên tránh xa những nơi có lửa."

"Tránh xa nơi có lửa gì vậy?" Akina hỏi.

"A, không có gì, bọn em mới bắt được quẻ không may mắn liên quan đến lửa ấy mà." Ran trả lời.

"À, ra thế, chị không cố tình nhưng chị nghe thấy các em không biết nên đến chỗ nào đúng không?"

"Vâng, bọn em không biết nên đi chơi ở đâu nữa."

"Vậy đến xem bọn chị tập kịch đi, bọn chị tập một vở kịch ở gần đây và còn thiếu vài vị khán giả, nếu các em không phiền thì có thể đến xem rồi cho chị vài lời góp ý." Akina mỉm cười thân thiện.

"Được thế thì tốt quá, chúng ta đi xem chứ Ran-san." Kazuha hứng khởi nói.

"Tất nhiên rồi." Ran đáp.

Trên đường đi, ba người trò chuyện rất vui vẻ về nội dung vở kịch chẳng mấy chốc mà đến nơi. Đây là một nhà hát cổ kính có tất cả năm tầng.

"Chị Akina tại sao các chị lại tập ở đây ạ." Ran hỏi.

"À đây là nhà hát thuộc quyền sở hữu của gia đình chị, vì thế chị đã nói các bạn đến tập ở đây."

"Chào Happa-chan, Ran-san."

Kazuha kinh ngạc: "Momiji cũng tới sao?"

"Ồ các em biết nhau à? Momiji là em họ của chị đó, con bé tới Tokyo thăm mẹ chị bị ốm nên chị bảo con bé đến đây chờ chị tập xong cùng về nhà luôn." Akina giải thích.

"Mẹ chị bị ốm ạ?" Ran hỏi.

"Ừ, mẹ chị bị tai nạn nên bị gãy chân."

"Chúng ta vào thôi, phòng tập ở tầng năm, đó là nơi cách âm tốt nhất, trước đây nó từng là một phòng dành cho hòa nhạc, nên tập ở đó sẽ khiến ta tập trung hơn."

"Ồ mọi người đều đến đủ hết rồi này, chúng ta bắt đầu tập thôi, tớ mang đến cho mọi người ba khán giả đấy." Akina vui vẻ nói chuyện với các bạn.

"Ông ấy là ai ạ?" Ran nhìn về phía một người đàn ông có vẻ đã ngoài sáu mươi.

"Ông ấy là quản gia của chị, ông ấy giúp đỡ mọi người khi chị không ở đây."

"À, vâng ạ."

"Sao thế Ran-san, ông ấy có gì lạ à?" Kazuha hỏi.

"Không hẳn, mình không biết tại sao nhưng mình cảm thấy ánh mắt ông ta có chút gì đó không đúng, cái cách ông ta nhìn mọi người ấy." Ran trả lời.

"Nếu nói lạ thì lúc mình đi lên đây đã nghe thấy tiếng lách tách giống như có gì đó nhỏ giọt ấy. Momiji cậu cũng nghe thấy mà, tiếng lách tách đó." Kazuha nói.

"Tớ cũng nghe thấy, là một âm thanh giống như nước nhỏ giọt, và cả tiếng giống như tiếng đếm của đồng hồ điện tử nữa. Nhưng mà bọn họ không có ai mang đồng hồ điện tử cả, nhưng cũng có thể nó là tiếng đếm của đồng hồ ở gần đó mà tớ không nhìn thấy cũng nên."

"Tớ nghĩ chúng ta nên đi xem xem có chuyện gì xảy ra. Quẻ bói đó đã nói chúng ta gặp chuyện không may mắn còn gì." Ran nói.

"Chị Akina, chuyện là bọn em muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ."

"À nó ở cuối hành lang của tầng này đó."

"Em cảm ơn ạ."

Họ mở cửa ra hành lang, Momiji nói: "Chính là tiếng đếm này, còn cả tiếng nhỏ giọt đó nữa, hình như phát ra từ đây."

Momiji và Kazuha đều hướng về phía lan can, Ran cũng nhìn theo và phát hiện dưới lan can đính rất nhiều bom hẹn giờ, giờ hẹn chính là một tiếng sau.

Chưa hết hoảng loạn, đột nhiên hướng cầu thang đi xuống dưới bốc lửa dữ dội, cầu thang bằng gỗ cứ thế bị cắt đứt.

Họ chạy vào phòng thì thấy ông quản gia tay cầm điều khiển đe đọa: "Ta đã đặt bom quanh đây, cũng đổ xăng đốt hết cầu thang rồi, xin lỗi các cô gái trẻ, chỉ trách các cô xui xẻo thôi."

"Tại sao ông phải giết những người nơi này chứ?" Kazuha hỏi.

"Để trả thù cho con trai ta, Takigo. Trừ Akina-san ra, bốn người bọn họ đã biển thủ một số tiền lớn, con trai ta vô tình phát hiện ra, bọn chúng đã bỏ thuốc mê và đặt nó vào trong xe rồi để xe lao xuống vực thẳm."

"Takigo chết rồi sao? Sao có thể?" Akina gần như mất hết sức lực khụy xuống. Ran đỡ tay cô ấy mới miễn cưỡng đứng vững.

"Thế còn tin nhắn đó là sao? Takigo đã gửi tin nhắn nói cậu ấy sẽ kết hôn và định cư ở nước ngoài mà." Akina nói pha lẫn nước mắt nghẹn ngào.

"Tớ gửi đấy Akina-san, bọn tớ dùng điện thoại của cậu ấy gửi. Chuyện làm giả giấy tờ biển thủ tiền là thật nhưng bọn tớ không cố ý giết người đâu, trong lúc giằng co cậu ấy bị ngã nên mới.. Sau đó bọn tớ quá hoảng loạn mới nghĩ ra cách để cậu ấy lao xuống vực. Xin lỗi, Akina-san, bọn tớ đã nhắn tin đó cho cậu còn kéo câu đi du lịch nước ngoài để cậu không biết tin cậu ấy chết." Một cô gái trong số họ lên tiếng.

"Nhưng mà tại sao lại phải biển thủ tiền chứ?" Akina chẳng thể tin những người bạn của mình có lí do gì để làm thế.

"Bọn tớ đã đầu tư một dự án lớn và bị thua lỗ, chẳng còn cách nào khác khi tiền nợ cứ tăng lên, nên bọn tớ mới liều một phen ai ngờ kết cục lại thành ra như thế." Một người khác nói.

"Ta chẳng cần biết, các ngươi giết con ta thì phải đền mạng, còn về Akina-san và bọn trẻ ta đành xin lỗi vậy." Ông quản gia nói.

"Takigo tuyệt đối không hi vọng ông giết người, xin hãy dừng lại đi, làm ơn!" Akina-san khẩn thiết cầu xin ông quản gia.

Đột nhiên điều khiển bị đá văng ra bởi đòn Karate của Ran, Kazuha bắt lấy điều khiển. Ran đánh ngất ông quản gia rồi cùng mọi người ra ngoài. Cầu thang bị cháy hết không sử dụng được nhưng may mắn là những chiếc cột không bị ảnh hưởng nên tòa nhà vẫn chưa bị sập xuống, khói bốc lên ngột ngạt và nóng rát, mùi khét tỏa ra nồng đậm trong không khí, khiến người khác thật khó chịu. Ran nhìn hệ thống điện ở tầng một lửa đã cháy sắp tới.

"Mọi người vào thang máy và xuống dưới đi." Ran hét.

"Akina-san đỡ ông ấy giúp em, em làm rơi thứ đồ rất quan trọng nên phải quay lại tìm, chị đưa ông ấy vào đó trước nhé." Ran nói với Akina.

Ran vội chạy vào phòng vờ như làm rơi vật rất quan trọng, sau đó yên vị ở hành lang quan sát ngọn lửa.

Cô bắt đầu suy nghĩ, lửa sắp cháy vào hệ thống điện ở tầng một vậy nên thang máy chỉ có thể xuống đất một lần duy nhất nữa, nó chỉ hoạt động lần cuối cùng này nữa vì sẽ không đủ thời gian để dập lửa nên khi xuống tới nơi thang máy không có điện để đi lên nữa và hai mươi phút nữa bom sẽ nổ, tất cả mọi người không thể cùng xuống được thang máy chỉ chở tối đa bảy người. Tất cả có chín người, ngay cả khi mình ở lại thì vẫn có một người không thể xuống được.

"Mình nên làm gì, không thể ngồi yên chờ chết được phải có thứ gì đó, thứ gì đó có ích ở quanh đây."

Kazuha và Momiji đến thang máy cùng với mọi người. Kazuha nhìn ngó xung quanh: "Ran-san đâu rồi."

Akina nói: "Ran-san nói với chị, em ấy đánh rơi vật quan trọng."

"Vậy ạ." Kazuha đáp.

"Nhìn kìa hệ thống điện ở tầng một sắp bắt lửa rồi, chúng ta phải xuống ngay không thì không xuống được mất."

"Nhưng Ran-san.." Kazuha nói.

Đột nhiên có một dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu Kazuha 'Khoan đã, đừng nói là..'

"Mọi người cứ xuống đi ạ. Em quay lại tìm Ran-san, bọn em sẽ cùng xuống sau ạ." Kazuha vừa nói vừa chuẩn bị chạy đi.

Momiji níu áo cô lại: "Kazuha-chan, cậu muốn đi đâu? Đừng tưởng mình không biết hai người định làm gì. Với tốc độ bắt lửa như vậy thì một lát nữa thang máy xuống sẽ không có điện từ tầng một cung cấp nên chẳng thể đi lên được nữa, thang máy chỉ chở tối đa bảy người, cậu với Ran-san muốn nhường thang máy cho bọn mình đúng không? Tớ đi với cậu, tớ không bỏ các cậu mà chạy đâu."

Akina cũng giữ lấy áo Kazuha: "Em đừng đi, chị sẽ trở lại mang Ran-san đến, nếu muốn chết thì để chị cùng ông ấy chết mới phải."

Kazuha đánh ngất cả hai rồi đem họ vào thang máy: "Các anh chị giúp em đem họ xuống dưới an toàn nhé."

Một người nói vọng ra: "Vậy còn em?"

"Em phải quay lại tìm Ran-san. Em không thể để bạn của mình một mình được." Kazuha vừa nói vừa chạy vụt đi. Cô không biết rằng hành động của cô khiến tất cả những người trong thang máy ngây ngẩn, bọn họ cũng từng là những người bạn thân nhất nhưng đến cuối cùng cũng không có được sự chân thành như những cô gái trẻ này, vì bạn bè không ngại sống chết.

Ran vào phòng kéo hết đống quần áo dành cho biểu diễn ra, cột thành một sợi dây dài. Sau đó cô lấy kéo ra thì đột nhiên.

"Ran-san."

Kazuha xuất hiện với gương mặt lấm lem bởi khói bụi và hướng về cô nở nụ cười.

"Kazuha-chan, cậu quay lại sao?"

"Tất nhiên, tớ không thể để cậu một mình được. Mọi người đều ổn cậu nhìn ra ngoài đi." Hai người đứng nhìn từ hành lang.

"Họ xuống tới nơi an toàn rồi may quá, họ ra ngoài an toàn rồi tạ ơn trời Phật. Hệ thống điện tầng một cũng cháy luôn rồi."

"Ran-san, tuy nói không hối hận nhưng mà cũng thật sợ hãi đó. Mình cứ nghĩ đến chuyện bản thân sắp chết liền cảm thấy thật sợ hãi."

"Thế mà cậu vẫn quay lại sao?" Ran hỏi.

"Tớ đương nhiên trở lại rồi, tuy rất sợ hãi nhưng tớ không thể để người khác quay lại được, tớ chẳng thích nhìn người khác chết đâu, so với thế tớ càng muốn hi sinh vì người khác hơn. Nếu là Heiji, cậu ấy chắc chắn sẽ làm vậy." Kazuha trả lời với sự quyết liệt ánh lên trong đôi mắt xanh.

"Hattori sao?"

"Không, ý tớ là bất kì ai cũng thế thôi, cho dù là cậu, Kudo, Momiji, hay bất kì ai cũng sẽ làm thế mà. Cái chết của hai chúng ta đổi lại bảy người được sống cũng rất có ý nghĩa."

Nói như vậy nhưng Kazuha vẫn không tránh khỏi run rẩy khi nghĩ đến chỉ lát nữa thôi bản thân có lẽ sẽ vỡ ra ngàn mảnh bởi những quả bom ngoài kia.

Ran nắm tay Kazuha: "Đừng sợ Kazuha-chan, tớ không để bọn mình chết đâu, vì tớ chưa thể chết được, bây giờ thì vẫn chưa thể."

Ran cầm kéo đến chỗ những quả bom, cố gắng át chế sự run rẩy của đôi tay.

Bình tĩnh nào Ran, nếu mày vì căng thẳng mà làm sai không chỉ mày chết đâu, Kazuha-chan cũng sẽ chết đấy. Cơ hội chỉ có một không được phép thất bại.

"Cậu làm gì vậy Ran-san? Cậu định phá bom sao, nguy hiểm lắm, không cẩn thận nó sẽ nổ ngay đấy."

"Đằng nào nó cũng sẽ nổ thôi nếu tớ không làm thì mười phút nữa nó cũng sẽ nổ, ông ta đã cài hẹn giờ là ba mươi phút chứ không phải một tiếng như chúng ta thấy. Bom sẽ nổ ngay khi đồng hồ đếm ngược đến ba mươi phút. Kazuha-chan, yên tâm tớ cũng từng phá một quả bom rồi, Shinichi đã hướng dẫn tớ. Với cả sơ đồ và nguyên lí của chúng tớ cũng xem trên tờ giấy lấy trên người ông quản gia rồi, sẽ ổn thôi. Chúng ta không thể chờ người khác đến giúp được, không kịp mất, chúng ta chỉ có thể tự mình làm thôi."

Ran nói tay vẫn không dừng động tác, tay phải run rẩy phải nhờ tay trái giữ lại mới miễn cưỡng kiên trì được.

Một mình thì ra sao cũng được nhưng khi gánh vác tính mạng người khác mỗi bước đi đều phải thật thận trọng.

"Chúng ta sẽ không đủ thời gian phá hết tất cả chúng, cho dù chúng ta phá được hết thì sớm muộn lửa cũng sẽ lan đến đây thôi." Kazuha lo lắng.

"Tớ sẽ không phá hết đâu, tớ chỉ phá một vài quả, sau đó tớ sẽ dùng lửa để làm lượng thuốc nổ này nổ tung bức tường đằng kia, chúng ta có thể xuống từ lối đó nhờ sợi dây cột từ những trang phục diễn đó." Ran giải thích.

"Xong rồi, cách xa ra Kazuha-chan."

Ran đặt những quả bom đã phá ở bức tường rồi đến phía cầu thang lấy mồi lửa.

Dùng thứ gì lấy lửa đây nhỉ? Phải rồi chiếc móc khóa này có thể ném được khi đứng ở xa, xin lỗi Shinichi.

Ném chiếc móc khóa đã cháy rực về đống thuốc nổ.

"Ầm, ầm."

Bức tường bị thủng một lỗ lớn đủ để họ chui qua. Do không có không gian lớn nên cả hai đều bị thương sau vụ nổ nhưng may mắn là họ đã có lối thoát.

Ran nhanh chóng thả dây cột vào một cái cột gần đó rồi đỡ Kazuha leo xuống dưới sau đó Ran cũng đi theo, tuy nhiên chưa đi được bao xa thì những quả bom còn lại cũng phát nổ. Dư chấn sau vụ nổ hất văng Ran ra xa, đầu bị đập vào đá máu chảy ra nhưng rất may là không quá nghiêm trọng, Kazuha cũng bị thương ở chân. Kazuha đỡ Ran dậy: "Cậu bị thương rồi Ran-san, nhưng thật may là chúng ta đã kịp trốn thoát, có thể sống mà đi đến bước nay đều nhờ cậu đấy, Ran-san."

Ran mỉm cười nhìn nhà hát cháy rụi, lửa lớn rực trời: "May mắn chúng ta đã thoát ra kịp nhưng tớ cũng mất đi một món quà quý giá - món quà mà cậu ấy tặng. Thứ cứu chúng ta không phải tớ đâu Kazuha-chan. Là sợi chỉ đỏ đó, giống như lần đó vậy."

Tươi cười trên gương mặt Ran càng sâu hơn, đó là một nụ cười hoài niệm, cũng mang dáng vẻ trầm buồn tịch mịch.

Chỉ cần nghĩ về cậu ấy, đột nhiên tớ chẳng sợ hãi gì nữa Kazuha-chan à. Tớ đã hiểu hàm ý của sợi chỉ đỏ trong quẻ bói đó, có lẽ có một sợi chỉ đỏ vẫn luôn kết nối tớ cùng cậu ấy.

Mấy người kia sau khi xuống từ thang máy liền vội vã đến nơi có kết nối sóng để gọi cho đội cứu hộ đến, ba người bị ngất cũng đã tỉnh. Momiji không ngừng muốn quay lại nhà hát nhưng Akina ngăn cản, như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó cô nhấc máy gọi cho Heiji.

Nghe máy đi, nghe đi, nghe đi, làm ơn, Heiji, cùng với tiếng chuông đổ dồn, tiếng chạy của động hồ, cô đang căng thẳng vô cùng.

"Kudo cậu tìm ra thủ phạm chưa?"

Heiji không biết gì về việc xảy ra với Kazuha nên vẫn đang miệt mài phá án.

"Tớ đã tìm ra hung thủ, thủ đoạn gây án, hung khí và cả bằng chứng. Chúng ta đã tìm ra, hung thủ chỉ có thể là người đó." Shinichi nói.

"Bác thanh tra, bọn cháu đã tìm ra, hung thủ thật sự của vụ án này." Heiji nói.

Tiếng chuông điện thoại lại đổ dồn, Heiji cuối cùng cũng nhấc máy, Momiji tức giận đến mức không kìm được liền chửi Heiji một trận: "Cậu làm gì mà không nghe máy thế hả? Đừng nói gì cả đến đây nhanh lên, vứt cái vụ án của cậu đi đến nhà hát Jukita nhanh lên, Kazuha-chan và Ran-san đang gặp nguy hiểm, nhanh lên."

"Cái gì Kazuha và Ran-san gặp nguy hiểm sao? Chuyện gì xảy ra thế, bọn tớ tới ngay đây." Heiji vội vàng lao ra cửa.

Shinichi cũng chạy ra theo. Bác thanh tra hét vọng theo: "Xảy ra chuyện gì thế, thế còn hung thủ, cậu không định phá án nữa à."

Nhưng mà không có ai đáp lại lời ông, cả hai đã lao đi mất rồi.

Heiji không tắt máy mà để Shinichi cầm để kết nối với Momiji. "Kể tớ nghe xem có chuyện gì thế?" Heiji hỏi.

"Bọn tớ ở nhà hát bị đặt bom, hỏa hoạn rất lớn, Kazuha-chan và Ran-san nhường thang máy cho bọn tớ nên họ vẫn bị kẹt ở đó."

"Cái gì, họ bị kẹt ở đâu, ở đó có an toàn cho đến khi chúng tớ tới không?" Shinichi cuống lên.

Momiji tuy thấy giọng nói bên kia hơi lạ nhưng không rảnh quan tâm: "Các cậu ấy ở tầng năm, nơi đó thông gió với bên ngoài qua khe nhỏ trên tường nên họ sẽ không bị ngạt khói, còn bom sẽ nổ vào ba mươi hai phút nữa. Bọn tớ đã liên hệ đội cứu hộ nhưng nơi này đường núi khó đi lại, đội cứu hộ tới cũng mất khoảng hai lăm phút tớ sợ không kịp mất, nhưng từ chỗ cậu đến đây chỉ khoảng mười lăm phút có lẽ vẫn kịp đấy."

"Nếu thế thì bọn tớ chắc chắn sẽ cứu được các cậu ấy." Heiji thở phào nhẹ nhõm, Shinichi cũng cảm thấy dễ thở hơn nhiều, nghĩ đến Ran có thể gặp nguy hiểm khiến tim cậu như thắt lại nhưng bây giờ biết được vẫn còn kịp để cứu cậu ấy lại thầm cảm thấy may mắn.

"Không đâu, các người không cứu nổi đâu, một phút nữa bom sẽ nổ và nơi đó sẽ tan thành tro bụi." Ông quản gia nói.

Momiji nhìn về phía ông ta sững sờ: "Cái gì? Tôi đã thấy đồng hồ trên bom chỉ một tiếng và bây giờ mới chỉ qua ba mươi phút mà."

Ông quản gia nói trong sự ân hận: "Khi đồng hồ đếm ngược đến ba mươi thì bom sẽ phát nổ, chẳng ai cứu nổi hai cô bé đó nữa đâu."

Momiji sững người, Akina khóc nấc lên, mấy người còn lại đều đau đớn nhìn về phía nhà hát.

"Ầm, ầm."

"Không!" Momiji nhìn về phía đó, tay cầm không vững nữa mà buông thõng xuống, điện thoại rơi xuống đất.

Ở đầu dây bên kia, Shinichi vừa nghe tiếng nổ, trái tim như chết đi ngay tức khắc. Có thứ gì đó đánh sâu vào tâm trí lẫn linh hồn cậu.

Heiji cũng không còn sức lực lái xe nữa, hai người ngã lăn trên đường. Shinichi có thể cảm nhận được máu đang chảy xuống trên mặt mình nhưng chẳng còn cảm giác đau nữa.

"Ran."

Shinichi hét lên.

Xin cậu đấy đừng chết mà, Ran. Xin cậu đấy, làm ơn tớ không chịu đựng nổi đâu.

Dường như cậu nghe thấy tiếng của Ran ở đâu đó quanh đây:

"Shinichi sẽ không để ai phải chết, chắc chắn đấy."

"Chị sợ chứ, nhưng chị không thể chết được, chị đã hứa với anh Shinichi là sẽ chờ anh ấy trở về, vậy nên chị phải sống, sống để chờ một người."

"Nếu tớ bị lạc Shinichi sẽ tìm ra tớ phải không. Bởi vì Shinichi là thám tử lừng danh mà."

"Cậu đi đi chàng thám tử."

"Tớ sẽ chờ."

Cậu như thấy dáng vẻ của Ran, một cô gái hay khóc, sợ quỷ thần nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cô ấy là sự kết hợp giữa u buồn và nhiệt huyết. Hai thứ tưởng chừng như mâu thuẫn với nhau lại dung nhập một cách hài hòa trên người cô ấy. Cô gái mà khi cô ấy cười mọi người có thể thấy đóa hoa đang nở nơi đáy mắt nhưng khi cô ấy im lặng người ta cũng có thể thấy vẻ trầm buồn của mạch nước trong rừng sâu, sự bi thương nhẹ nhàng của tuyết đầu mùa rơi.

"Cậu ấy một mình đối diện với nguy hiểm hẳn rất sợ hãi, vẫn nụ cười buồn đó, hay những lần mình bắt gặp cô ấy lau vội giọt nước mắt trên má, là khi cô gái đó nuốt uất ức vào trong lòng tươi cười nói không sao cả.."

Shinichi cảm thấy có thứ gì đó trong lòng như vỡ tan cứa vào lòng từng vết đau đớn tận tâm can. Trong đầu cậu là hình ảnh cô ấy đứng giữa biển lửa mỉm cười, mái tóc dài tung bay trong gió. Cơ thể gần như bị nuốt trọn bởi ngọn lửa dữ dội vẫn hướng về phía cậu với ánh mắt đó, ánh mắt chứa đầy tin tưởng và kiên định.

"Ran à cậu tốt thật đấy, giá như cậu đừng tốt bụng như thế, giá như cậu ích kỉ một lần thôi thì tốt rồi, nhưng mà nếu ích kỷ trốn chạy thì người đó liền không còn là Ran nữa. Nhưng mà cậu cũng rất tàn nhẫn đó Ran, cậu cứu mạng người khác nhưng lại giết chết thế giới của tớ. Nếu cậu chết vậy tớ cố gắng trở lại còn ý nghĩa gì đây? Nếu cậu chết, Ran tớ không biết bản thân nên làm gì nữa, Ran à."

Có thứ gì đó dâng lên, cuồn cuộn trong lòng, mắc nghẹn ở cổ, tim trong lồng ngực cũng như thắt lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Cậu đã để mất người mà mình muốn bảo vệ nhất thế gian theo cách tàn nhẫn nhất. Ông trời không cho cậu một cơ hội nào để cứu cô ấy, tất cả chỉ là một thông báo trước thảm họa.

Đột nhiên cảm thấy những cố gắng trước đây đều vô nghĩa bởi vì cuối cùng Ran vẫn chết, bởi vì lí do duy nhất mà cậu kiên trì cũng chẳng còn. Giá như cậu ở cạnh cô ấy thì tốt rồi.

Sống cùng sống, chết cùng chết, Ran không thích ở một mình, vẫn luôn như thế. Chẳng biết giây phút trước khi bom nổ cô ấy nghĩ gì nhỉ? Liệu có trách cậu vì không ở đó không? Hẳn là có nhỉ, hoặc cũng có thể không, cô gái đó có thể đã âm thầm tạ ơn trời đất vì cậu không ở đó.

"Này, Hattori, tới đó thôi, tớ chẳng thể để cô ấy một mình được, có thể cô ấy vẫn còn sống và chờ tớ tới cứu, tớ không thể cứ ở đây khóc lóc được. Dù sống, dù chết tớ vẫn phải đón cô ấy về." Shinichi cố gắng phát ra tiếng.

Khoảng khắc nghe tiếng bom nổ, Heiji tưởng như mình không thở nổi, Kazuha chết sao, đừng đùa, cậu chẳng tin. Từng nghĩ qua bao nhiêu dự định cũng chẳng còn khả năng thực hiện nữa, cũng chẳng kịp nói lời yêu thích nữa. Bọn họ cùng trải qua sinh tử bao nhiêu lần, Kazuha sợ hãi nguy hiểm nhưng vì người khác không ngại liều mình, cô gái này cũng không giỏi che giấu cảm xúc, chỉ cần nhìn mặt thôi là đã biết hết cô ấy đang nghĩ gì.

Kazuha nhiệt tình, dễ thương, có lẽ hơi trẻ con nhưng khi đã quyết tâm làm việc gì thì sẽ không từ bỏ, cô ấy có thể thức cả đêm để luyện bài karuta, tập võ đến ngất xỉu.

Vừa nhắm mắt là cậu lại nhìn thấy hình ảnh Kazuha đứng giữa biển lửa trong tay vẫn nắm lá bùa đó: "Cứu tớ với Heiji."

Nghĩ đến những gì xảy ra với Kazuha nó làm cậu khổ sở tới phát điên. Nếu cậu ở cạnh Kazuha thì đã chẳng có chuyện gì hết. Bàn tay trong vô thức nắm chặt đến chảy máu.

"Đi nào Kudo, tớ chẳng thể để Kazuha một mình được, cậu ấy có lẽ sẽ òa khóc vì sợ hãi mất."

Heiji nói, mắt đỏ ửng lên, một chút ý cười giữa trùng trùng bi thương.

"Phải đi chứ, cô gái mà tớ thích ở đó."
 
Chap 4:
Heiji lái xe nhanh hết mức có thể, cảm giác như bản thân sắp điên rồi.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: Phải nhanh lên, nhanh nữa lên, nếu đến muộn dù chỉ một giây thì sẽ chẳng còn được nhìn thấy Kazuha nữa đâu.

Heiji vốn chẳng tin quỷ thần nhưng giờ đây cậu thầm mong quỷ thần thực sự tồn tại. Bởi vì nếu thế bọn họ sẽ không để Kazuha chết, làm ơn, lần đầu tiên trong đời cậu thành tâm khẩn cầu đến thế.

Con người phải tuyệt vọng đến nhường nào mới có thể đặt toàn bộ hi vọng vào thứ mà bản thân chưa từng tin tưởng chứ, tuyệt vọng đến mức muốn dùng ước muốn hão huyền để đổi một chút hi vọng mong manh. Bởi vì cậu thực sự bất lực, cũng thực sự, thực sự sợ hãi.

Vốn dĩ cậu từng cho rằng bản thân chẳng sợ hãi điều gì, cho dù là kẻ giết người tàn bạo, cho dù là đối mặt với cái chết cậu cũng chưa từng sợ hãi như thế nhưng đến tận hôm nay cậu mới biết hóa ra cậu vẫn biết sợ. Nỗi sợ hãi mất đi Kazuha chính là cảm giác thống khổ nhất cậu từng trải qua.

Tay nắm chặt tay lái, vết thương trên tay nhói lên từng đợt nhưng sao có thể so với vết thương trong tim càng lúc càng chảy máu.

Cảm giác như rơi vào hỏa ngục thiêu đốt đau đớn tận xương, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng gia tăng, cuồn cuộn lên như muốn nuốt chửng hết thảy.

"Đồ ngốc, Kazuha, cậu cứu bọn họ làm gì chứ? Muốn chết để bọn họ đi mà chết, cậu ngốc thế, mạng của cậu còn đáng quý trọng hơn nhiều."

Bây giờ cậu chẳng quan tâm ai sống, ai chết. Muốn đặt bom là bọn họ, bị trả thù cũng là bọn họ, Kazuha chẳng liên quan gì hết.

"Không đâu, Hattori, tớ chẳng nghĩ họ sai khi cứu người. Bởi vì là hai cậu ấy nên chắc chắn sẽ làm vậy. Tớ chỉ giận bản thân chẳng ở bên cậu ấy giây phút đó."

"Ông trời luôn tàn nhẫn hơn so với những gì con người tưởng tượng, cậu ấy hoàn toàn có thể thoát khỏi đó. Thứ duy nhất khiến cậu ấy ở lại chính là vì cậu ấy là một thiên thần."

Shinichi cảm thấy lần đầu tiên trong đời sự hối hận đến cực điểm.

Trong cuộc đời mình, cậu chưa từng hối hận kể cả khi theo dõi bọn áo đen và bị uống thuốc làm teo nhỏ lại. Nhưng mà bây giờ cậu cảm nhận được rồi, sự trống rỗng đến vô hạn trong tim, hối hận vì không thể ở cạnh Ran trong giây phút sinh tử đó.

Để trừng phạt một người chẳng có gì tàn nhẫn hơn việc lấy đi người cậu ta yêu thương nhất, bởi vì có những người quan trọng với bạn đến mức, mất đi người đó liền mất đi lẽ sống của mình, đối với Shinichi mà nói Ran chính là người như thế.

Từng nghĩ rằng bản thân đã trưởng thành thấy qua vô số lần cảnh chia ly liền đến sống chết cũng không quá để tâm nữa. Nhưng hóa ra không phải như thế, mất đi Ran giống hệt cảm giác lăng trì, nghe tiếng bom nổ chẳng khác gì chính mắt nhìn cậu ấy bị đưa xuống địa ngục, thống khổ bất lực đến cực hạn.

Chính là loại cảm giác bị thứ gì đó chèn ép, ép đến mức không thở nổi, tim co thắt dữ dội, đến mức nước mắt cũng không rơi nổi phải nuốt ngược vào trong lòng.

Đau khổ tích tụ nhiều đến mức chèn ép linh hồn đến cạn kiệt, cảm giác như so với chết càng thống khổ hơn.

Vì sao lại đau đến như thế? Bởi vì cậu đặt Ran ở đầu quả tim, chỉ cần chạm nhẹ sẽ đau, bị thương sẽ đau đến không thở nổi, nếu chết thì càng đau đến không muốn sống.

Cuối cùng cũng tới nơi, mọi người đều ở đó, trước mặt là nhà hát cháy rụi, lửa cao tận trời, khói bụi mù mịt, chỉ đứng gần một chút đã cảm thấy cả cơ thể nóng rát, càng đừng nói là ở trong đó.

Heiji và Shinichi lao vào trong đám khói lửa gần như điên cuồng đào bới.

Momiji chẳng nhìn nổi nữa: "Các cậu muốn chết à, Heiji, không, Hattori, ra đây ngay, Kazuha-chan chết vì cứu người chẳng phải để cậu hi sinh vô ích hiểu không? Cô ấy không muốn thấy cậu như vậy đâu, làm ơn tỉnh lại đi, cậu có thể sẽ bị vùi lấp trong đó đấy."

Heiji vẫn đào bới: "Tớ chẳng quan tâm nguy hiểm, chỉ cần có một khả năng thì tớ nhất định phải thử, cùng lắm thì chết cùng nhau thôi. Nhưng tớ không cho phép mình sợ nguy hiểm mà chần chừ bỏ lỡ cơ hội sống của cậu ấy."

Momiji nghe những lời này lại nhớ đến vẻ mặt của Kazuha khi quyết tâm trở lại, đột nhiên cảm thấy hai người họ quá giống nhau có chút ganh tị nhưng nhiều hơn là sự ngưỡng mộ. Có lẽ mình chẳng bao giờ có thể làm được như thế. Mình không muốn Ran-san và Kazuha-chan chết như vậy, càng không hi vọng nhìn thấy Hattori như thế, mình nên làm gì? Lúc đó hai người họ ở căn phòng đó vậy thì nếu nổ tung thì sẽ ở vị trí nào.

Momiji gần như dùng hết sức hình dung sau đó cũng bước đến một khu vực, ngồi xuống đào bới: "Cái này là?"

"Chiếc móc khóa đó là của Ran." Shinichi vừa nhìn liền nhận ra ngay, đó là món quà cậu tặng Ran mà.

Heiji và Shinichi cũng chuyển sang đào bới các khu vực quanh đó.

Momiji nhìn Heiji đột nhiên cảm thấy thương cảm, cậu ấy gần như điên cuồng rồi, những mảnh tường nóng bỏng đến rát tay, cậu ấy cũng chẳng có cảm giác nữa.

Nhưng cậu bé kia là vì sao, cậu ta chẳng nói gì cả, nắm chặt móc khóa rồi điên cuồng đào bới, thái độ này không giống của một người em lo lắng cho chị gái mà giống như, giống như đang tìm người yêu vậy, ánh mắt lo lắng vô hạn khiến người ta nhìn thôi cũng thấy đau lòng, nhưng vì sao vậy tại sao nó là xuất hiện trên một cậu bé sáu tuổi?

Đội cứu hộ đến dập lửa, tất cả mọi người đều vừa đào bới vừa cầu mong có phép màu bảo hộ hai cô gái đó vẫn còn sống. Phóng viên cũng có mặt, cuộc giải cứu được chiếu trực tiếp trên truyền hình.

Sonoko đang đi dạo trên đường phố thì nghe thấy thông báo trên tivi: "Thưa quý vị khán giả, có một vụ nổ xảy ra ở nhà hát Jukita có chín người ở đó, có hai cô gái đã tốt bụng nhường thang máy cho những người còn lại, và hiện đội cứu hộ vẫn đang tiến hành tìm kiếm, chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho hai cô gái trẻ này. Được biết, hai cô gái trẻ này là nữ sinh trung học tên là Mori Ran và Toyama Kazuha.."

Sonoko bàng hoàng: "Ran.." nhanh chóng gọi tài xế và tới đó cùng với Makoto. Sonoko lo lắng phát khóc, vừa khóc vừa cầu nguyện cho bạn mình.

Đột nhiên nhớ đến thứ gì đó, Sonoko nhấc điện thoại lên bấm gọi Shinichi, tiếng điện thoại vang lên nhưng không có ai trả lời.

"Cái tên đáng ghét này làm trò gì mà không nghe máy, hay là cậu ta lo lắng cho Ran quá, vậy thì chắc Ran đang rất nguy hiểm."

Có lẽ vì ở cạnh Ran nhiều mà Sonoko cảm thấy khi Ran có chuyện chỉ cần gọi điện cho Shinichi mọi chuyện sẽ ổn.

"Bác ơi chạy nhanh lên đi ạ."

Sonoko lo lắng cực độ cho hai người họ không ngừng cầu nguyện trời đất, Makoto ở bên cạnh cố gắng trấn an cô nhưng vô ích.

Ở bên này đội thám tử nhí cũng nghe tin.

Azumi khóc: "Ôi không, chị Ran và chị Kazuha không thể chết được." Hai cậu nhóc cũng khóc theo.

Haibara cũng vô cùng lo lắng cho hai người họ, bác tiến sĩ lái xe chở mấy đứa trẻ đến đó, dọc đường bọn trẻ không ngừng dục ông đi nhanh lên.

Tiếng đài trên ô tô cũng đang phát về sự việc cứu hộ đó, bọn trẻ càng khóc kinh khủng hơn.

Haibara đột nhiên nhớ tới Akemi, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi 'Tại sao luôn như thế, chị Akemi như thế đến Ran và Kazuha cũng thế. Họ chẳng làm gì sai cả nhưng mà vẫn phải chết, những kẻ ác ngoài kia thì lại không sao cả. Mình tuyệt đối không để ông trời thành công, bằng mọi giá.'

"Bác tiến sĩ, nhanh lên, cô ấy sẽ không đợi được mất."

Lúc này ở trên đường có một cô bé khoảng năm tuổi bị lạc đường. Eisuke vừa mới về nước không lâu, vừa hay gặp cô bé liền tìm đường giúp bé về nhà.

Mà người mẹ bị lạc con cũng đang tìm kiếm cô bé nhờ sự giúp đỡ của Sera. Bọn họ gặp nhau trên đường phố, đây là lần đầu tiên Eisuke và Sera gặp nhau. Vừa hay, cả hai người đều nghe thấy thông tin trên tivi. "Ran-san, Kazuha-chan, gặp chuyện sao?"

Sera nhanh chóng lao lên xe, muốn đến nơi đó ngay lập tức.

"Cho tớ đi cùng với, tớ cũng lo lắng cho Ran-san."

Sera cũng không có tâm trạng thắc mắc, ném cho Eisuke mũ bảo hiểm rồi phóng như bay. Eisuke mặc dù rất lo lắng cho Ran nhưng quả thật ngồi sau xe của Sera rất kinh khủng cảm giác gần với đất mẹ hơn bao giờ hết.

Ông Mori và bà Eri biết chuyện cũng lập tức tới nhà hát Jukita đó ngay.

Hai người đương nhiên rất lo lắng cho Ran, con gái duy nhất của mình. Ông Mori không ngờ mình mới đi một vài ngày mà Ran lại xảy ra chuyện, ông cứ nghĩ có tên nhóc đó ở cạnh thì con bé sẽ an toàn, xem ra quá chủ quan rồi.'Ran sẽ chẳng có chuyện gì đâu, một người như con bé, đến thần chết cũng không nỡ lòng dẫn đi được.'

"Eri, mọi chuyện sẽ ổn thôi, bây giờ chúng ta sẽ đến với con bé." Ông Mori rất sợ hãi nhưng đồng thời vẫn cố gắng trấn tĩnh làm điểm tựa cho bà Eri.

"Ừ, mọi việc nhất định sẽ ổn." Eri cố gắng đáp lại bằng giọng ổn nhất có thể.

Thực ra bọn họ nợ Ran quá nhiều, một tuổi thơ không có mẹ hẳn chẳng dễ dàng nhưng nếu bà không rời đi nhiệm vụ này bao giờ mới hoàn thành, cũng không dám vì chút tình cảm này mà đẩy con bé vào nguy hiểm.

Nhưng nếu bây giờ con bé có chuyện vậy những gì hai người cố gắng nửa đời người để mong cuộc chiến sớm kết thúc để trở về nhà cùng nhau còn ý nghĩa gì.

Eri biết rõ ông Mori chẳng bình tĩnh nổi nữa nhưng vẫn cố gắng trấn định, lại không muốn vạch trần. Hai người gắng gượng làm điểm tựa cho nhau.

Bao nhiêu năm qua bọn họ cố gắng từng ngày chỉ hi vọng Ran không bị cuốn vào cuộc chiến này, mong muốn con bé có một cuộc sống bình thường như bao nữ sinh khác, tuy rằng khiến con bé tổn thương rất nhiều. Nếu bây giờ Ran có chuyện thì cố gắng bao nhiêu năm qua còn ý nghĩa gì.

Eri nhìn ông Mori bỗng cảm thấy vững tâm hơn nhiều.

Có những người chẳng cần làm gì cả chỉ cần ngồi đó đã đem đến cảm giác an toàn vô hạn.

Đột nhiên nghĩ đến Goro là một điệp viên CIA, có những chuyện không thể theo ý muốn được. Ví như chuyện li thân của hai người, xin rút ra khỏi ngành, phải giả vờ làm gã gàn dở, ngu ngốc bao nhiêu năm chỉ hi vọng bọn chúng lơ là không để tâm đến nhằm bảo vệ Ran bằng mọi giá. Tuy có vất vả, áp lực nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy hối hận vì đã chọn anh ấy, một người có thể vì gia đình mình, vì nhiệm vụ mà sẵn sàng thu liễm hết ánh sáng của mình, là người đáng để yêu nhất trên đời.

Bản thân cô là một luật sư, đúng hơn là cố vấn của CIA ở Nhật, việc thường xuyên phải tiếp xúc với các điệp viên khác cũng như điều tra, phân tích chiến lược cho CIA sẽ rất dễ bị phát hiện. Vậy nên, li thân là cách tốt nhất để bảo hộ an toàn cho Ran.

Ran và Kazuha sau khi rời khỏi nhà hát sau vụ nổ, có một vài chuyện đã xảy ra làm cho mọi người không tìm thấy hai người họ.

Kazuha tháo cột tóc giúp Ran băng bó vết thương trên đầu, Ran cũng xé tay áo giúp Kazuha băng bó vết thương ở chân.

"Kazuha-chan cậu nhớ đường ra ngoài không?"

Kazuha cười gượng: "Đừng nói là Ran-san không nhớ nha, mình cũng không nhớ nữa."

"Tớ nghĩ chúng ta nên chờ ở đây đến khi mọi người quay lại." Ran nói.

"Mình cũng nghĩ vậy đấy." Kazuha đáp.

"Nhưng mà ở đây khói bụi làm tớ ngộp thở, chúng ta cách xa nơi này một chút, lát nữa khi đội cứu hộ đến lại chạy ra được không?" Kazuha hỏi.

"Tất nhiên rồi, mình cũng sắp không thở nổi đây này."

Hai người cùng đi bộ thêm một đoạn đường nữa.

Bỗng nhiên: "Đoàng."

Tiếng súng vang lên giữa rừng, theo bản năng Kazuha và Ran nhìn về phía phát ra tiếng.

Họ nhìn thấy một người đàn ông bị bắn chết bởi súng ngắn và có ba người đàn ông ở đó.

Ran nhanh chóng bịt miệng Kazuha và cắn chặt miệng. Nếu bây giờ phát ra tiếng thì cả hai sẽ chết chắc, cũng không thể rời đi được, xung quanh đều là cành khô, bước đi sẽ tạo ra tiếng động nên chỉ có thể đứng im thôi, bọn chúng có súng, không thể tùy tiện hành động được.

Nhưng không may là khi chuẩn bị rời đi, một tên trong số bọn chúng đã phát hiện ra hai người.

"Hình như đằng kia có người." Một tên nói.

Hai tên kia quay lại thì nhìn thấy Ran và Kazuha: "Chết tiệt, xử bọn nó luôn đi." Một tên nói.

Ran kéo tay Kazuha chạy đi, một tên rút súng ra bắn hai người họ.

Ran kéo Kazuha tránh đạn và nhanh chóng chạy khỏi đó, nhưng vết thương ở chân Kazuha bị rách ra lớn hơn khiến cô đau đến không đi nổi nữa.

"Ran-san, chạy trước đi, cậu cứ mang theo mình như thế này thì không thoát nổi đâu."

"Kazuha-chan, cố gắng một chút, tớ mang cậu đi." Ran cúi người xuống bế bổng Kazuha lên, bọn họ đã đuổi đến rất gần, đạn xé gió lao đến từng đợt, tình hình vô cùng nguy hiểm.

Ran không nhìn thấy bọn họ, chỉ có thể hết sức bảo vệ Kazuha khỏi bị thương và nhờ vào phán đoán, tốc độ để tránh đạn. Tuy nhiên việc này mất rất nhiều sức lực, Ran lại vừa bị thương nên không thể duy trì quá lâu.

Ran cảm thấy có chút quá sức, rất mệt mỏi, nhưng không thể bỏ cuộc, động tác tránh thoát chậm lại vì kiệt sức, đạn sượt qua người Ran, máu chảy xuống từng dòng, chẳng mấy chốc quần áo gần như đều bị thấm máu tươi.

Kazuha cảm nhận được Ran đang run rẩy, có lẽ rất sợ hãi, cũng rất đau đớn đi. Cô gái này vì cái gì mà cố gắng như thế, sợ hãi nhưng vẫn cố gắng, đau nhưng vẫn tiếp tục, bị thương nhưng vẫn hết sức che chở cho mình. Cứ tiếp tục như thế này cậu ấy sẽ không chịu nổi mất.

"Ran-san, để tớ xuống đi, cứ tiếp tục thế này cậu không kiên trì nổi đâu."

"Kazuha-chan, chờ thêm một chút, tớ sẽ đem cậu đến nơi an toàn, đừng lo tớ từng vô địch Karate toàn thành đấy, một chút này vẫn còn kiên trì được, cậu đừng giãy dụa tớ ngã mất."

Ran mỉm cười trả lời Kazuha.

Tớ sẽ thả cậu xuống khi bọn họ hết đạn, còn bây giờ thì không thể được. Thật may mắn là bọn họ có vẻ như không thạo dùng súng lắm chúng ta mới có thể tránh thoát được.

Bọn họ không thể dùng súng nữa nên chuyển sang dùng dao đuổi theo hai người.

Ran thả Kazuha xuống, cơn choáng váng ập đến khiến cô có chút đứng không vững:

"Kazuha-chan, bây giờ đành nhờ cậu vậy, mình cảm thấy choáng váng quá, không thể sử dụng Karate được." Hai người không thể trốn được nữa, đây là vách núi.

"Hình như dưới đó có nước thì phải, tớ nghe thấy tiếng nước chảy." Kazuha nói. Vừa lúc này bọn họ đến

Kazuha cười: "Cuối cùng cũng có thể làm gì đó. Tớ chẳng muốn phải được bảo vệ chút nào. Chờ tớ một chút, nhanh thôi tớ đem cậu ra ngoài."

"Bọn họ làm cậu bị thương, tớ tuyệt đối không tha thứ."

Ran đứng sau lưng Kazuha, Kazuha dùng Aikido đánh bọn họ, may mắn bọn họ không quá giỏi võ.

Một tên trong số họ có vẻ khá giỏi Judo nếu là bình thường mà nói Ran và Kazuha có thể dễ dàng đánh bại hết bọn họ nhưng bây giờ rất khó.

Ran bị mất máu quá nhiều, vết đạn bắn khắp người đau đến không còn sức lực, Kazuha bị thương khá nặng ở chân nên cũng ảnh hưởng nhiều đến khả năng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể xem là ngang tay với ba tên kia. Ran không thể đánh nhưng vì ông Mori đã từng dạy cô Judo nên Ran chỉ giúp Kazuha bằng kiến thức của mình.

Một tên trong số đó bắt Ran làm con tin, chúng kề dao lên cổ cô uy hiếp Kazuha.

Ran cố gắng dùng hết sức cho hắn một cước karate, thoát ra được khỏi khống chế. Kazuha nhặt đá trên đất ném tên gần đó rồi kéo Ran về phía mình.

Nhưng tên giỏi Judo nhân cơ hội vật ngã Kazuha, một tên khác đâm dao xuống.

Ran vội dùng tay nắm lấy lưỡi dao. Kazuha cảm nhận được máu từ tay Ran nhỏ xuống người mình, từng giọt một.

Ran đá hắn ra xa, kể ra hắn rất may mắn nếu như bình thường có thể ngất luôn rồi nhưng bây giờ chỉ bị lùi vài bước.

Kazuha dùng đòn Aikido đánh ngã hắn, nhưng mà một tên trong số bọn chúng ném dao về phía Ran, Kazuha đẩy Ran ra tránh con dao, bản thân không kịp giữ thăng bằng bị một tên xô xuống vách núi.

Ran lao đến cầm tay Kazuha, hai người không thể tránh đòn tấn công của bọn họ nữa, một tên trong số chúng đâm dao về phía Ran, vốn có thể tránh nhưng Ran mặc kệ, nếu cô tránh thì Kazuha sẽ rơi mất.

Nhưng nếu cứ thế này không phải là cách, Ran cảm thấy vô cùng kiệt sức, tay tê cứng, không thế tiếp tục giữ nổi nữa, một tay vẫn giữ chặt Kazuha, một tay cô cố gắng nắm lấy một chiếc dao gần đó.

Kazuha nhìn Ran đột nhiên cảm thấy nhớ cảnh ở vách núi cùng với Heiji, mười bảy năm qua có vẻ như cô đã được ưu ái quá nhiều, bố mẹ yêu thương, có những người bạn không bao giờ bỏ lại mình, cùng nhau vượt qua sống chết, cần gì hơn nữa đây.

Cô mỉm cười, gặp được Heiji là hạnh phúc, gặp được Ran-san càng là may mắn vô cùng. Có một người bạn che chở cho mình khi bom nổ, thà trúng đạn cũng không bỏ lại bạn một mình. Cô gái này thậm chí tay không nắm dao, tình nguyện chịu đâm cũng không buông tay. Có thể quen biết với Ran-san có lẽ là may mắn lớn nhất đời này của mình.

Ran đột nhiên lao xuống vách núi cùng với Kazuha, khiến ba tên kia ngây người. Kazuha cũng vô cùng bất ngờ.

"Kazuha-chan, tin tưởng tớ, chúng ta nhất định sẽ sống."

"Ừ, tớ tin tưởng Ran-san."

Ran dùng hết sức lực đâm dao vào vách núi, cả hai người tiếp tục rơi xuống nhưng tốc độ chậm hơn, dao cứa vào đá đến phát ra tia lửa.

Ran cảm thấy tay truyền đến rung động kinh khủng, cảm giác các vết thương bị rách ra lớn hơn, đau đớn khiến cô không nhịn được mà run rẩy.

Thử tưởng tượng một ngày bạn bị thương ở đầu mất máu rất nhiều còn trúng vô số vết đạn xướt khắp người, còn có ba viên ở trong người nữa, tuy không trúng chỗ nguy hiểm nhưng nhiều vết thương như thế sẽ không ổn chút nào.

Hơn nữa bây giờ tay cô ấy còn phải chống đỡ trọng lượng của hai người, phải quyết tâm đến mức nào mới có thể làm được như thế.

Ran cũng muốn buông bỏ lắm chứ, mệt lắm, nhưng mà vẫn chưa thể chết được. Ở đâu đó trong lòng cô có một thứ ánh sáng soi rọi chứa đầy hi vọng không cho phép từ bỏ.

Đó là hình ảnh cậu thiếu niên đó, cậu ấy bất chấp an nguy bản thân cứu ngôi làng khỏi nguy hiểm bằng một trận lở tuyết, bất chấp mạng sống cứu người.

Có lẽ cậu thiếu niên đó trong lòng cô chính là hình ảnh tuyệt đẹp nhất, rực rỡ như ánh mặt trời. Cho dù vạn vật đổi dời vẫn có một người vĩnh viễn bất biến như thế. Dùng nhiệt huyết của mình theo đuổi chính nghĩa, dùng ánh sáng của mình soi rọi đêm tối mù mịt.

Cậu ấy vĩnh viễn tốt đẹp như thế dù cho thế gian bị nhiễm bẩn đi chăng nữa.

"Ran-san, chúng ta sẽ chết phải không?"

"Cậu luyến tiếc không, Kazuha-chan?"

"Có chứ, ai mà chẳng muốn sống thật lâu nhưng có cậu đi cùng cũng xem như một loại vui vẻ."

"Chúng ta sẽ sống thôi, mười bảy năm tớ còn cảm thấy sống chưa đủ đâu. Tớ còn rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều nơi muốn đi."

"Và còn ánh sáng tớ muốn bảo vệ nữa"

Hai người rơi xuống nước, Kazuha và Ran bơi vào bờ. Kazuha ngạc nhiên: "Ran-san, chúng ta rơi từ nơi cao như thế xuống mà vẫn sống thật quá may mắn."

"Không đâu, nhờ cậu đấy Kazuha-chan."

"Tớ sao?"

"Cậu nghe thấy tiếng nước chảy nên tớ nghĩ là dưới này có nước."

"Nhưng với độ cao đó thì nếu chúng ta tiếp nước không đúng cách thì cũng sẽ chết mà."

"Thế nên tớ mới dùng con dao đó để làm giảm tốc độ rơi của chúng ta. Nếu vậy khi tiếp nước sẽ an toàn hơn, nhưng nếu không có cậu chúng ta đã chết trên đó mất rồi."

Kazuha xé áo khoác của mình thành từng dải nhỏ: "Ran-san, trước tiên cần băng bó lại đã, cậu mất máu quá nhiều rồi."

"Chẳng biết cậu bị trúng bao nhiêu đạn nữa. Kudo-kun mà biết cậu cứu tớ thành ra thế này thì tớ chết chắc." Kazuha băng bó không quên chọc Ran.

"Nếu Hattori biết cậu quay lại vì tớ còn suýt mất mạng thì cậu ấy sẽ cho tớ một kiếm mất." Ran cũng không nhường nhịn.

"Ran-san, ở đây có sông nếu chúng ta đi về phía hạ lưu có thể sẽ thấy khu dân cư đấy, lúc đó ta có thể xin sự giúp đỡ từ họ."

"Kazuha-chan, tớ nghĩ chúng ta nên trốn đi bọn họ sẽ xuống đây kiểm tra đó, chúng ta đã thấy mặt bọn họ, chúng sẽ không từ bỏ khi chưa chắc chắn chúng ta chết đâu."

"Ran-san, trên kia có một hang động khá kín đáo, để tớ đỡ cậu lên đó."

"Ran-san, người cậu nóng quá, có vẻ như cậu bị sốt rồi."

"Đến nơi rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tớ xem xem bọn chúng có xuất hiện không." Kazuha nói.

"Kazuha-chan, nói chuyện với tớ đi. Nếu tớ mất ý thức mà hôn mê ở đây sẽ rất nguy hiểm."

"Tớ có rất nhiều điều muốn hỏi Ran-san đấy."

"Tớ cũng thế." Ran nói.

"Tớ thấy Ran-san quan sát rất tốt, phản ứng nhanh nhạy, nếu cậu tập luyện nhiều hơn cậu có thể là một thám tử giỏi đó."
 
×
Quay lại
Top Bottom