[Longfic] Yêu thương quay về

vuongnhatanh

Bị lười không hề nhẹ =)))
Thành viên thân thiết
Tham gia
17/4/2013
Bài viết
1.142
Tên fic : Yêu thương quay về
Author: shinran2110
Pairing: Shin và Ran (cũng có đôi chút của Eisuke )
Rating : everyone ( Thực ra cũng chẳng có cảnh gì cả..nên ai đọc cũng được)
Category: romance
Summary : Yêu thương quay về...
Disclaim : Của bác G.A hết…T_T
Kato's note : Fic này thực ra Kato lấy từ nguồn CFC. Bạn bên đó cũng đi sưu tầm nên Kato đã pm nhờ bạn ý xin per cho rùi ^^


Chap 1:

Tổ chức áo đen bị phát giác.Conan quyết định kể toàn bộ sự thật cho Ran nghe...Về viên thuốc APTX-4689,về Tổ chức áo đen,về thân phận thật của mình.Ran vẫn cố gắng lắng nghe nhưng trong lòng cô đang tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn...Conan dừng lại,Ran bỏ chạy.Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với sự thật như thế nào...Lòng cô đang rối bời hơn bao giờ hết....

Sau một thời gian,FBI phối hợp cùng cảnh sát Nhật Bản và Shiho Miyano đã tìm ra thuốc giải độc.Cũng đúng lúc đó,Conan-àk Shin-phải sang Mĩ để hoàn thành hồ sơ về Tổ chức áo đen.Từ hôm đó,cậu chưa gặp lại Ran,vì vậy,cậu cũng chẳng có cơ hội nói lời tạm biệt với Ran.Có lẽ Ran cũng biết chuyện này nhưng không phải do cậu nói...Cậu cũng ko muốn Ran biết,cậu ko muốn Ran lại buồn,nghĩ ngợi đau khổ,rồi tự dằn vặt,làm tổn thương chính mình...Shin ko muốn thấy nước mắt của Ran...

“Tổn thương ư ?”.Shin đâu có biết cảm giác của Ran...Shin lại đi,Shin bỏ lại Ran một mình.Ran ko hề giận Shin,Ran thông cảm cho nỗi khổ tâm của Shin.Nếu có trách thì cô chỉ tự trách bản thân mình đã ko giữ Shin ở bên...Thực sự ko có sự lựa chọn nào cho cô cả.Nếu đó là quyết định của Shin cô có muốn cũng ko thể...Ran chợt nghĩ đến hạnh phúc.Hạnh phúc của cô thật mong manh... Hạnh phúc ngay bên cô,cô ko biết,ko nắm lấy...đến khi thực sự vụt mất,cô mới cảm thấy hối tiếc...Nhưng đã quá muộn màng,Shin đã đi mất rồi...Hạnh phúc-một lần nữa-lại ko mỉm cười với cô.......
* * *

Mấy tháng sau.....
Shin đã hoàn thành công việc ở bên Mĩ.Suốt thời gian qua,cậu không ngừng gọi cho Ran nhưng cô ko bắt máy.Ran giận cậu ư???Ran đang ở đâu?Có bình an,vui vẻ,hạnh phúc ko?Shin thực sự rất lo lắng cho Ran!Liệu Ran có biết điều này ko?Cậu lại gọi về Nhật Bản,gọi cho Ran.Dù mong manh nhưng cậu vẫn hi vọng đầu dây bên kia sẽ nhấc máy,cậu lại có thể nghe giọng nói của Ran...

_Alô,Ran Mori xin nghe...-(phải nói thêm là lúc này ông Mori đã thôi ko làm thám tử và quay trở lại ngành cảnh sát)-....Ai đấy ạ???

_ĐỒ NGỐC, CẬU ĐÃ ĐI ĐÂU THỂ HẢ?-Shin hét lên trong điện thoại-Sao tớ gọi lại ko nghe máy?Cậu có biết tớ đã lo lắng như thế nào ko?

_Shin....Shinichi...là cậu sao???-Vô thức,Ran bật khóc-Lâu lắm tớ mới được nghe giọng ngang bướng của Shinichi...-Ran nghẹn ngào nói

_Ran...-Giọng Shin trùng xuống-Ừm...là tớ,Shinichi đây!Ran,cậu đã đi đâu thế?Tớ đã rất lo cho cậu...Ran!!....Ran.... trả lời tớ đi!!

_Tớ đi với Sonoko…đến chỗ anh Makoto. Sonoko nói đến chỗ anh ấy vui chơi quên đi hết những chuyện buồn phiền…nên tớ không mang theo điện thoại…-Ran dừng lại. Cả hai cùng im lặng…

_Thế thì tớ yên tâm…Ran không sao.Tớ chỉ lo cậu xảy ra chuyện gì…Tớ sẽ không được gặp lại cậu...

_....-Ran im lặng

_Haiz...Chán thật.Có vẻ như chằng ai chào đón tớ thì phải.Biết thế tớ đã chẳng đi mua vé máy bay để về Nhật gấp…Tốn bao nhiêu xiền…-Shin dừng lại chờ đợi câu trả lời của Ran

_Shinichi…Cậu nói sao….Cậu sắp về Nhật ư???...Tớ….-Ran hơi bối rối

_Ừm..Sao thế Ran…Có chuyện gì àk???

_À không..Không có gì đâu…Tớ chỉ không biết mình nên vui hay buồn nữa…-Giọng Ran thật buồn

_Ran…-Shin không thể hiểu hết những gì Ran đang nghĩ, nhưng Shin biết Ran đang buồn.Ran sợ Shin về rồi lại đi…Cậu đã làm tổn thương Ran quá nhiều..Shin ước mình có thể ở bên Ran lúc này…Nhưng cũng sớm thôi, ngày mai, cậu sẽ được gặp lại Ran…-Lần này tớ sẽ không đi đâu nữa…-Lấy một hơi dài, Shin nói một mạch –Tớ sẽ ở bên cậu bảo vệ cậu, ko ai có thể làm tổn thương cậu nữa…Tớ hứa đấy….Một lời hứa danh dự!!!!

_Cậu sẽ bảo vệ tớ thế nào nếu người làm tổn thương tớ là cậu…-Ran nói nửa đùa nửa thật…

_Ran…Tớ…Hãy tin tớ…Tớ sẽ…-Shin bối rối

_Hihihi…làm gì mà cuống lên thế…Tớ nói đùa thôi mà…Tớ tin cậu Shinichi…-Mặt Ran đỏ ửng…

_Hả…umm..Ờ,à Ran này…chủ nhật này cậu rảnh không?Bố mẹ tớ được người ta cho đôi vé đi xem vở nhạc kịch “you’re my destiny”..Nhưng lại bận công việc mất rồi…nên đưa vé chô tớ..Nếu cậu rảnh cho tớ một ngày chủ nhật nhé…-Shin hồi hộp chờ đợi cậu trả lời của Ran

_Á..Nhạc kịch hả?Hay đấy…Ừm, để xem nào…May mắn cho cậu tuần này tớ rảnh rỗi…

_May mắn cho cậu thì có! Bác Agasa bận đi chơi với bạn,Hattori lại không thích nhạc kịch……….

Blah…Blah…Shin không nhớ sau đó cậu và Ran đã ‘’bô lô ba la’’ những gì…chỉ biết điện thoại cậu nóng ran. Shin thấy vui…Vì cuối cùng cậu cũng có thể nói chuyện với Ran bằng giọng nói thật của mình….Ngày kia cậu sẽ được gặp Ran,cùng Ran đi chơi và quan trọng hơn cả cậu sẽ nói hết tình cảm cậu giấu kín…với Ran.Hừm…cậu sẽ nói gì khi gặp Ran đây nhỉ??

Haizzzz….Đau đầu quá!!!Do cậu hay nghĩ về Ran và những chuyện sắp xảy ra hay sao mà dạo này cậu hay đau đầu dữ dội!!!...
Đêm nay sẽ là một đêm dài với cả hai người….
 
Chap 2:

Cuối cùng thì chủ nhật định mệnh cũng đã đến…Tại Trung tâm nhà hát Beika

_Vở nhạc kịch hay quá!!!-Ran vui vẻ nói-nhạc quá đỉnh, diễn xuất tự nhiên, kết thúc xúc động…Nghe nói vở nhạc kịch được đầu tư hoành tráng lắm…Cảm ơn cậu nhé…Shinichi!!!

_Không có gì…Miễn sao cậu thấy vui là được…-Shin ngáp ngắn ngáp dài.Thực chất vì Ran thích xem nhạc kịch nên cậu đã cố gắng năn nỉ bố mẹ nhường lại đôi vé này để cùng Ran đi xem…chứ cậu chẳng hiểu gì cho lắm…Các diễn viên đang đối thoại với nhau bỗng dưng lại nhảy múa lung tung…

_Này..sao cậu lại ngáp ngắn ngáp dài thế kia?À..phải rồi..có người đã ngáy ầm ĩ, đánh một giấc rồi còn gì…-Ran cười khúc khích…

_Nói cho cậu biết, tớ chỉ hơi lơ đễnh một chút và thiếp đi thôi…-Shin biện minh
_Cậu đúng là…Hiếm khi có vở nhạc kịch nào hay như vậy…cậu lại lăn ra ngủ…. thật hết biết….Đồ mù nghệ thuật…-Ran lè lưỡi trêu Shin

_Vâng thưa bà chị hiểu biết về nghệ thuật…Tôi mù nghệ thuật, được chưa??? Giờ thì đi ăn gì đó đi tớ đói lắm rồi!!!....-Sao thế này?Shin cảm thấy choáng váng quá…

_Shin..Shinichi…Cậu sao thế???-Ran lo lắng

_Tớ không sao…Đau đầu chóng mặt là chuyện vặt…No prolem..Mà chắc tại tớ đói nên thấy chóng mặt ấy mà…Thôi nhanh lên, đi ăn thôi…Come on Ran

_Cậu sang Mĩ một thời gian mà đã lậm tiếng Anh rồi à??
Hai người cứ chí chóe với nhau như thế suốt dọc đường…Bỗng nhiên, một người chạy ngang qua Ran, cướp lấy túi xách của cô. 2s lấy lại bình tĩnh, cô chạy đuổi theo. Hắn xấu số rồi,dám động vào Ran hả?...Chỉ bằng vài đòn karate, Ran đã hạ gục hắn..Ran ngó nghiêng tìm kiếm túi xách.A, đây rồi, ở chỗ vạch kẻ dành cho người đi bộ.Cô tiến lại nhặt chiếc túi lên…Ran không hề để ý rằng đèn chỉ dẫn chưa chuyển sang màu xanh (người đi bộ được đi).Một chiếc ô tô sắp lao về phía cô…Hoảng hốt lấn át lí trí…Cô ko ý thức mình sẽ làm gì tiếp theo,Ran dứng đờ ra như bức tượng…Không một chút do dự, Shin lao ra đẩy Ran qua một bên.Chiếc xe phanh gấp,chệch bánh, đâm phải Shin. Shin ngã ra sau,đầu cậu đập xuống đất.Một dòng máu đỏ chảy ra từ trán Shin.Cậu gọi thầm tên Ran…”Ran của cậu có sao không???Không xong rồi…cậu không thể đứng dậy, cả người cậu đau ê ẩm, họng cậu ứ nghẹn, không thể cất tiếng nói…Mắt cậu đang nhắm nghiền..Không không thể như thế được…Cậu còn chưa biết Ran thế nào?Ai đó làm ơn đỡ cậu dậy…Làm ơn…Ran..Ran ơi..”

Hơi choáng váng, nhưng sau khi định thần Ran tiến đến bên Shin…Cánh tay của cô sao thế này, không thể cử động.”Thật là vô dụng”.Shin của cô đang nằm đó, cơ thể cậu không ngừng chảy máu, cô lại không thể làm gì cho Shin…Mệt quá…không được phải mạnh mẽ lên…

_Ai đó làm ơn…Gọi cấp cứu đưa cậu ấy…vào bệnh viện…. giúp tôi..Nhanh lên…làm ơn!!!!!
Ran hét lên..Rồi cô cũng bất tỉnh…Cô chỉ còn nghe thấy tiếng mọi người xôn xao…
***
Chap 2 (tiếp...)
***

Ran lờ mờ nhận thức. Cô hé mở mắt…Đây là đâu??Thiên đàng hay địa ngục…?Ừm..cô chết chưa??À không phải rồi.Cô chưa chết.Vì cô nghe thấy tiếng bố mẹ của cô...

_Ran... Con tỉnh rồi à?…Con có nghe thấy mẹ nói không???Ran…Từ từ ngồi dậy thôi con ....-Mẹ Ran lo lắng từ từ đỡ Ran..Khuôn mặt bà Eri xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Từ ngày Ran vào viện chưa lúc nào bà về nhà chợp mắt , bà lo lúc Ran tỉnh không thấy ai bên cạnh Ran sẽ thấy bất an. Nỗi lòng một người mẹ ai có thể hiểu thấu...

_Bố…mẹ..Con hôn mê bao lâu rồi??Á tay con làm sao thế???

_Con hôn mê 3 ngày rồi…Đừng có cử động mạnh..Tay con chỉ bị trật khớp thôi…Yên tâm tay con sẽ sớm khỏi thôi.Uống chút nước đi con…-Ông Mori vừa nói vừa đưa cốc nước cho Ran

_Con cảm ơn..-Ran ngó nghiêng-Shinichi đâu ạ???Cậu ấy có sao không???-Ran lo lắng

Bố mẹ cô im lặng.Thái độ ấy càng khiến cô lo lắng và bất an hơn….rốt cuộc Shin làm sao???Dù không hề muốn nhưng bố mẹ Ran vẫn đưa cô đến phòng bệnh của Shin.Shin nằm bất tỉnh.Trán và cả cánh tay Shin đều bị băng bó, cậu còn phải thở bằng máy thở oxi.Ran gọi tên Shin,Shin không trả lời, không cử động.Shin của cô làm sao thế này???Có ai đó nói cho cô biết đi…

***

Mấy tuần sau…
Shin nằm viện cũng dược một thời gian rồi.Từ hôm đó cậu chưa tỉnh lại…Bác sĩ điều trị đã thông báo bệnh tình của Shin

_Tai nạn không nguy hiểm đến tính mạng.Nhưng chúng tôi phát hiện ra một lượng thuốc mới được đưa vào cơ thể cậu ta, mà trước đó đã được đưa vào nhiều lần.Uống nhiều lần, công hiệu thuốc không phát huy hết tính năng ngược lại còn gây ra một số tác dụng phụ như thiếu máu…Hơn nữa cậu ta đang bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức, không ăn uống nghỉ ngơi hợp lí…cộng thêm tai nạn lần này, lượng máu mất đi khá nhiều, đặc biệt ở đầu, gây tổn thương cho não bộ…Tôi e rằng gia đình phải chuẩn bị tâm lí, cậu ta có thể bị.... mất trí nhớ một phần…Cậu ta có thể nhớ rõ về một số người nào đấy nhưng cũng có thể chẳng nhớ hoặc nhớ lờ mờ về một người nào đó…(Em không biết về ngành Y nhiều lắm...Mong mọi người thông cảm...Em chém đấy...!!!)
Mọi người không ai nói được câu nào khi nghe bác sĩ kết luận như thế.Nhưng bác sĩ mới nói thêm thể trạng của Shin tốt nên tình trạng này sẽ không kéo dài.Thật may mắn!!!Chỉ mấy hôm trước khi Shin tỉnh lại thì mọi người mới thở phào và bớt lo lắng. Sau đó bác sĩ yêu cầu mọi người quen biết Shin đến để cậu nhận mặt. Bố mẹ Shin, Bác tiến sĩ Agasa,Hattori Heiji, Kaito Kuroba, Shiho Miyano, ông Mori,…Shin đều nhớ (nhớ không được nhiều ).Nhưng một người cũng có mặt hôm đó, Shin lại không nhớ rõ…Những gì Shin nhớ về người ấy chỉ là những mảnh ghép kí ức mờ nhạt, rời rạc, không sao ráp lại được…

_ Cậu…Cậu là Mori…Mori Ran phải không?-Shin hỏi một cách thận trọng

_....-Ran im lặng, cô thực sự không biết phải nói gì trong lúc này.

_Hình như chúng ta có quen nhau…-Ậm ừ một hồi,Shin cố nghĩ- À không, ta học cùng lớp đúng không???Nhìn bộ đồng phục ấy…Tớ thấy quen quen…Cảm ơn đã đến thăm tớ nhé!!!Bạn Mori!-Shin mỉm cười
Ran đứng lặng im, cô cố nén những cảm xúc vào bên trong. Có một điều dù đã phải cố gắng rất nhiều nhưng cô đã làm được, đó là không bật khóc trước mặt Shin và mọi người…Có lẽ ai cũng hiểu và thông cảm cho tâm trạng của Ran lúc này. Suốt thời gian Shin nằm viện,ngày nào cô cũng qua thăm cho dù vết thương của cô chưa hoàn toàn bình phục. Ran mặc kệ những điều đó. Cô cảm thấy vui khi được chăm sóc Shin-người luôn ở trong trái tim cô, người mà cô mòn mỏi mong ngóng trong suốt thời gian dài vừa qua. Và giờ khi Shin trở về bên cô như mong ước thì một lần nữa, cô lại đợi chờ ngày Shin tỉnh lại…Nhưng dù là bao lâu đi chăng nữa, Ran vẫn sẽ chờ đợi.Vì cô biết khi Shin tỉnh lại, cô lại có thể nhìn thấy Shin cười, nhìn thấy khuôn mặt tự cao,ngang bướng của người cô hết mực yêu thương, cùng Shin nói những chuyện không đầu không cuối và tranh cãi những điều vớ vỉn không kém!Nhưng thật sự vui!Vì chỉ khi bên Shin cô mới cảm thấy bình yên và hạnh phúc..-một cảm giác không ai có thể mang lại cho cô…
 
Chap 3:

Hết giờ thăm bệnh, tất cả mọi người ra về. Ran xin phép bố cho cô về một mình. Ông Mori không nói gì chỉ dặn dò Ran đi cẩn thận. Không ai không nhận ra nét mặt buồn của Ran lúc này, trừ một người. Chẳng thể trách Shin được vì rốt cuộc không phải lỗi của cậu. Không phải Shin hoàn toàn không nhớ gì về Ran,Shin có nhớ…chỉ là không rõ thôi. Khi nhắc đến Ran, một loạt những kí ức mờ nhạt nào đó chợt ùa về…Cậu không biết chính xác đó là gì???Dù không nhớ rõ nhưng cậu cảm thấy cô gái tên Mori Ran rất thân quen,mang lại cảm giác thân thiện và bình yên…Sao cậu không nhớ Ran như những người khác nhỉ??? Câu hỏi này cứ xuất hiện trong đầu cậu kể từ khi cậu thấy Ran quay lưng bước đi..Shin mỉm cười…Rốt cuộc cô gái này là ai?Có quan hệ gì với cậu? Sự tò mò càng thôi thúc cậu đi tìm câu trả lời cho câu hỏi này. Nhưng cậu nên bắt đầu từ đâu đây???...Điều này chỉ có Shin biết mà thôi…

nghiveran3.jpg


Còn Ran, giờ này cô đang ở đâu???Bản thân cô không biết.Từ khi rời khỏi bệnh viện, Ran cứ đi,đi suốt…Cô đang dần mất đi phương hướng…Cô cảm thấy mình giống như “chiếc la bàn bị gãy kim” –bởi chiếc kim chỉ nam của cuộc đời cô không hề nhớ về cô, không yêu thương cô như cô đang nhớ và yêu thương người ấy.Buồn.Thất vọng. Mệt mỏi. Hụt hẫng…Cảm xúc lẫn lộn! Cô không muốn và cũng không cho phép mình nhớ người ấy thêm một phút nào nữa… Nhưng càng cố ép mình không nhớ, thì hình ảnh Shin lại tràn ngập trong đầu cô.Shin trở về, đó là mong ước của cô, nhưng cô không mong mọi chuyện sẽ xảy ra thế này!Làm sao thế nhỉ??? Phải chăng người này lại không phải Shin cô đang chờ đợi??? Không.. không…Cô không còn cảm giác như lúc trước (tập 62)… Chính xác là Kudo Shinichi trong trái tim cô. Chỉ có điều…sao Shin lại xa lạ với cô như thế, cậu…không hề nhớ cô?? Phải chăng trong tim Shin cô chẳng là gì, chẳng quan trọng, chẳng để lại ấn tượng khiến Shin phải nhớ???Có lẽ…là thế…

Mưa rơi tí tách..Ran ngẩng đầu lên. Bầu trời xám xịt, u ám như chính tâm trạng của cô lúc này. Hạt mưa lăn dài trên má cô. Cũng vào một ngày mưa, ở New York…vẫn là cơn mưa, Shin trở về gần bên cô như trước đây…nhưng lòng Shin đổi thay…Shin không hề nhớ cô, Shin đã khác trước rồi…Gió,…lạnh quá!!! Cô ước gì Shin ở bên cô,che chở và bảo vệ cô, để cô có thể cảm nhận được sự ấm áp như trước đây Shin đã từng làm với cô…Nghĩ đến đây, cô không tài nào ngăn nổi những giọt nước mắt mà rất lâu cô mới có thể kiềm chế được. Cô ngồi sụp xuống khóc như một đứa trẻ…Gió, mưa…cùng lúc làm tê tái trái tim vốn đã băng lạnh và vỡ vụn của Ran….

Trong đêm nay,có hai con người cùng mất ngủ…Hai con người với hai câu hỏi không đáp án...hai tâm trạng không tài nào giải tỏa…cùng đang nhớ về nhau… Sad lovestory…!!! (Shin vẫn đang thắc mắc Ran là ai,vẫn tính là nhớ về Ran ^_^)

***

Ran bị cảm.Mình Ran cô đơn trong căn nhà trống trải. Ông Mori phải đi điều tra vụ án ở Nagasaki, mẹ cô lại bận vụ kiện ở Nagano nên chưa thể về..Cũng không sao vì cô cảm thấy mệt mỏi với những chuyện xảy ra gần đây…Nên lúc này cô chỉ muốn được yên tĩnh, không ai làm phiền…và ngủ nữa…Sau khi tỉnh lại tất cả chỉ là giấc mơ…Shin lại binh yên trở về bên cô.Nhưng “Cốc..Cốc” - ai đó gọi cửa phá tan ước mơ nhỏ nhoi của cô. Mệt mỏi, cô đứng dậy mở cửa. Khuôn mặt của Sonoko, Hattori, Kazuha ló ra kèm theo một núi đồ ăn…

_ Bó hoa dành cho thiên thần đáng iu…- Sonoko nhanh nhẩu
Ran phì cười, Sonoko lúc nào cũng thể. Cô kéo mọi người vào trong nhà…

_ Bọn tớ rất lo cho cậu Ran à!!!Cậu không sao chứ??? - Kazuha lo lắng

_ Ừm, cảm ơn cậu…Tớ không sao…Cảm xoàng ấy mà…-Ran mỉm cười

_ Ran đói không???Tớ sẽ vào bếp nấu món gì đó cho cậu nhé! - Hattori nháy mắt

_ Nổ vừa thôi ông tướng…Cậu thì nấu nướng gì, lại món mì úp và trứng luộc hả? Mấy món ấy sao mà Ran nuốt nổi…Đồ ngốc.. - Kazuha “xỉa xói”

_Xin lỗi đằng ấy nhé…Tớ là con người giỏi toàn diện đấy…Gì cũng biết…Ai như một số người… - Hattori cười ranh mãnh

_ Này…cậu nói thế là có ý gì hả???

_ Con lạy hai ông bà…Muốn cãi nhau thì về nhà cãi nhau. - Sonoko chen ngang - Giờ thì lặng yên nấu ăn cho Ran nghỉ ngơi. Ran mà ngã vật ra đây thì hai cậu không chịu trách nhiệm được đâu….

_ Ờ phải đấy…Bọn tớ vô ý quá,xin lỗi cậu nhé Ran…Hattori nhặt rau đi…Á nhặt kiểu gì thế!!!!Nát hết rồi…Cậu chuyển qua thái thịt đi…Tớ hướng dẫn cậu…Thế này biết chưa??? - Kazuha cằn nhằn

_ Á á á…- Hattori hét ầm ĩ - Trời ơi,cắt vào tay rồi….

_ Rốt cuộc cậu biết làm gì hả??? Cậu chỉ giỏi phá án và “chém gió” thôi…

_ Đừng cằn nhằn nữa.Lấy băng cứu thương nhanh lên.Máu chảy xuống thức ăn bây giờ

_ Hai người ngừng lại cho tôi nhờ…Tôi không ốm nhưng nghe hai người cãi nhau cũng ốm mất - Sonoko kêu than thảm thiết…

Ran nhoẻn miện cười..Ừm cũng khá lâu rồi lòng Ran mới cảm thấy ấm áp. Sonoko, Hattori, Kazuha đã xóa tan nỗi cô đơn, đau khổ tuyệt vọng trong lòng cô,…mang lại cảm giác thoải mái cho cô…Phải rồi…Cô quên mất cô đâu có cô đơn cô còn có những người bạn thật tuyệt vời mà.Họ là những thiên thần đáng yêu, món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã ban tặng cho cô…Phải cảm ơn họ thế nào đây…Quên đi cơn mệt mỏi, cô xắn tay áo, cùng họ vào bếp nấu bữa tối …Thật vui vẻ!

***

Sau một tuần theo dõi và điều trị, bác sĩ kết luận Shin hoàn toàn bình thường, các chấn thương đã hồi phục, cậu có thể về nhà!!! Mọi người đến chúc mừng Shin ra viện.Shin ngó nghiêng tìm kiếm điều gì đó.Nét mặt cậu thoáng buồn và thất vọng.Mẹ Shin bắt gặp, bà mỉm cười hỏi con trai

_ Bé Shin, con đang tìm ai thế??? - Mẹ Shin giả nai vờ như không biết

_ À..à.. Con tìm 1 người ấy mà!!!Có lẽ cậu ấy không đến…
_ Bé Ran ấy à? Bé Ran bị ốm rồi! Mẹ bảo con bé không cần đến.Sao thế…?

_ Mori bị ốm ư? - Shin thấy buồn - Không có gì, Mori…. để quên…à… chiếc khăn tay.Con chỉ muốn trả lại bạn ấy…

_ Thôi đi ông…Lí do vớ vẩn. Con không biết nói dối đâu…Mà này đừng gọi là Mori, nghe chướng tai lắm! Con và bé Ran thân thiết hơn thế nhiều..Biết chưa hả?

_Con cũng cảm thấy thế??? Nhưng mà thân thiết đến mức nào hả mẹ???

_Điều này chỉ có mình con mới có thể biết thôi con trai ạ!!!-Mẹ Shin nháy mắt, cười ranh mãnh

Shin ngơ ngác, vò đầu bứt tai…Sao mẹ cậu lại nói thế nhỉ???Haizzz..vì cậu không nhớ nên mới nhờ mẹ giải đáp hộ…ai ngờ mẹ cậu lại trả lời như thế.Thôi không nghĩ nữa, lên xe về nhà thôi!!!^_^! Con đường về nhà đây sao?Là con đường suốt 17 năm qua, cậu đã mài mòn đế giày à?Haha..Hả?Gì đây?Sân bóng sao?Oa,có cả một con sông chảy qua, ánh chiều tà phản xuống trông thật thơ mộng!Cây hoa anh đào!

”Tớ và cậu cùng chôn một bí mật dưới gốc cây hoa anh đào này. Đúng ngày này 12 năm sau chúng ta cùng đào nó lên nhé…Nhất định phải thực hiện lời hứa đấy, Shinichi. Móc tay nào… ”.

Giọng nói này của ai???Sao nó lại xuất hiện trong đầu Shin lúc này?....Aaaaaa…Đau đầu quá!Ước gì cậu có thể nhớ ra tất cả…
Bệnh mất trí nhớ của Shin thật kì lạ.Bác sĩ điều trị cho Shin cũng nói rằng :

_Cậu ta không nhớ rõ về ai là chuyện hoàn toàn bình thường.Đó có thể là người cậu ta yêu thương. Khi đứng trước một cú shock về tinh thần nào đó, các kí ức bị che lấp bởi nỗi kinh hoàng khiến cậu ta không nhớ rõ…Hoặc đơn giản là người cậu ta căm ghét nên không muốn nhớ ra. Chẳng ai có thể ép cậu ta nhớ ra cả.Một mình cậu ta phải tự tìm lại những kí ức bị mất và ráp chúng lại. Mọi người trong gia đình chỉ tham gia giúp cậu ta nhớ ra thôi!Mọi người yên tâm,tuy não bị tổn thương nhưng trái tim cậu ta vô cùng bình thường, những cảm xúc về tất cả mọi người vẫn nguyên vẹn.Vì thế, cậu ta sẽ sớm nhớ ra tất cả.Chỉ là vấn đề thời gian thôi!!

Có lẽ trường hợp của Shin đúng với vế đầu tiên, nhỉ? Bởi vì khi Shin nhìn thấy chiếc ô tô sắp lao tới đâm Ran, Shin không màng tới mạng sống của mình, không chút do dự lao ra cứu Ran - vì Ran là người mà Shin không muốn để chết nhất trên thế giới này…Người Shin luôn nghĩ cho, quan tâm đến yêu thương là Ran…mãi là Ran. Khi cậu lao ra ý nghĩ “dù có chết cũng phải bảo vệ Ran” luôn xuất hiện.Cho đến khi, cậu nhắm mắt bất tỉnh, trong đầu cậu vẫn là hình ảnh của Ran…Bảo sao cậu không thấy shock khi biết nếu cậu do dự không cứu Ran thì cậu có thể mất đi mãi mãi người con gái cậu yêu thương…

Shin ra viện lần này, Ran biết nhưng cô không tới chẳng phải vì cô đang bị cảm…Cuốn lịch treo tường chi chít những dấu gạch chéo đỏ đếm lùi ngày Shin xuất viện.Cô muốn đi, muốn nhìn thấy Shin bình yên về đến nhà…Nhưng thật mâu thuẫn khi cô lại không muốn đối diện với Shin, không muốn Shin sẽ lại hỏi những câu hỏi vu vơ mà cô không muốn nghe, cô sợ Shin sẽ lại nhìn cô với ánh mắt xa lạ…Và vì cô cảm giác Shin ngày càng xa cách cô…Shin đang dần thuộc về thế giới của Shin mà trong đó Shin không cần có Ran ở bên…Cô đang dần mất Shin-người mà cô hết mực yêu thương….


Kato said : post trước cho các bạn iu 4 chap nà
 
Chap 4:

Shin trở lại và ra viện cũng đã được một thời gian dài rồi.Đã đến lúc cậu trở lại trường lớp.Shin là trường hợp đặc cách được chuyển thẳng lên lớp 12 (hehe, em chém một tẹo, fic mà). Cậu cảm thấy hồi hộp nhưng mẹ của cậu thì…

_Yên tâm đi…Con sẽ chẳng thấy bỡ ngỡ gì đâu.Sau một hồi thuyết phục, bé Ran sẽ qua đây cùng con đến trường-Mẹ shin cười nham hiểm- Cố lên con trai!!!

_Mẹ…Đâu cần phải thế…Con lớn rồi mà!!!

_Ôi dào ơi!-Mẹ Shin vỗ cái bốp vào vai cậu-Lại còn ngượng!...Suốt hơn 10 năm qua, ngày nào hai đứa chẳng đi cùng với nhau.Với lại có người cùng đi với bé Shin mẹ cũng cảm thấy yên tâm hơn…Ôi con trai bé bỏng của mẹ!!!Con thật dễ thương, mẹ hun con cái nào…-mẹ Shin đùa giỡn

_Mẹ….Tha cho con…PLEASE…T_T

Ran?Cậu và Ran đã đi học với nhau suốt 10 năm qua sao?”Ở nhà tớ có đủ các loại truyện trinh thám trên thế giới, không chỉ của Conan Doyle đâu, Ran có muốn đọc thử không???”,“Thôi khỏi, tớ sẽ bị lây cái bệnh thám tử của Shinichi mất.”…….”Mau lên Shinichi!Trễ giờ học rồi!”,“Chờ em với chị Ran”,“Cái gì???”, “Tớ bắt chước Conan ấy mà”,”Cậu chê tớ già hơn cậu chứ gì”……Lại thế nữa rồi!lại những kí ức không sao ráp được lại…Haizzz..không bận tâm nữa!!!Đi ngủ thôi…Ngày mai sẽ là ngày dài đây…Khò khò…

Muộn rồi…Thôi chết rồi…Sao cậu lại ngủ trễ giờ thế này???Thay vội bộ đồng phục, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cậu thấy một cô gái đang rụt rè định bấm chuông rồi lại thôi…A,là Ran Mori!Mặc quần áo chỉnh tề, khoác vội chiếc cặp, cậu bước xuống nhà mở cửa, cậu chào Ran, Ran khá bối rối, cô mỉm cười gật đầu…Con đường đến trường sao dài thế?Đi mãi mà chưa tới.Từ lúc ra khỏi nhà Shin, hai người chưa nói gì với nhau!Shin muốn nói chuyện gì đó với Ran nhưng bắt gặp ánh mắt buồn, lơ đễnh của Ran cậu lại thôi.Ran buồn cậu cũng cảm thấy không vui!!!Sao Ran lại buồn như thế???Có phải vì Shin không nhớ ra cô nên cô buồn…Cậu muốn nhớ ra tất cả lắm nhưng………

Hai người đi bên nhau…Khoảng cách xa vô tận…Không ai nói gì…Không gian bị nén chặt đè nặng lên đôi vai hai con người đang có nỗi khổ tâm riêng...

Tiếng thở nhẹ hắt ra…Đến trường rồi…Ran tiến nhanh hơn một chút.Có ai đó đang giơ tay vẫy ở cổng trường.Vẫy Shin ư??không phải rồi, là vẫy Ran. Cậu ta khá ngạc nhiên khi thấy Shin nói gì đó với Ran.Ran gật đâu quay ra mỉm cười gượng gạo.Cả hai cùng đợi Shin bước tới

_ Mừng cậu trở về Teitan! - Cậu ta mừng rỡ bắt tay Shin - Vui quá cậu không sao!!! À..cậu còn nhớ tớ chứ!!!Tớ là Hondo Eisuke - Cậu ta cúi chào Shin

Shin cũng thoáng nhớ.Chợt đống sách trên tay Eisuke rơi xuống đập thẳng vào chân Shin.Cậu ta cầm kiểu gì thế không biết???Hậu đậu đến thế là cùng!!!Sao lần đâu tiên gặp Eisuke, Shin đã cảm thấy khó chịu với con người này thế nhỉ???Thôi mặc kê, bận tâm làm gì! Cậu tự lên lớp. Lớp của cậu là 12A…A, đây rồi!Mọi người quay ra nhìn cậu lạ hoắc rồi ai cũng quay ra mừng rỡ chào đón cậu…Nào là “Chúc mừng tiên đạo Shinichi”…Nào là “ Thám tử lừng danh tái xuất giang hồ”…

_Tránh ra một bên coi!!!-Giọng Sonoko lanh lảnh-Shinichi, Ran đâu?Ran Mori ấy…

_À…Ran ở dưới, đi cùng cái cậu tên gì ấy nhỉ??? À Hondo Eisuke…

_Hey, Bro!!!Cẩn thận đấy!Nghe giang hồ đồn thổi, tên Hondo Eisuke thích Ran nhà cậu đấy!Cẩn thận mất như chơi!Đến lúc ấy lại nói anh em không nhắc nhở!hheheehe

_Nhiều chuyện quá đấy!Shinichi bị mất trí nhớ mà,không nhớ gì đâu!-Sonoko quay đi-Đến Ran cậu ta còn chẳng nhớ là ai nữa là…A, Ran đây rồi…Tớ bảo này…

“Ran nhà cậu”,” Đến Ran cậu ta còn chẳng nhớ là ai nữa là…” là sao???Haizzz….Trống vào giờ rồi!Ôi má ơi!Chuỗi ngày giờ u ám, đen tối giờ mới thực sự bắt đầu…AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………………………..

Giờ ra chơi…Thật sung sướng!Mọi người trong lớp ùa xuống sân, giải tỏa xì-trét. Shin lại muốn ở lại trên lớp.Cậu ra hành lang đón gió, không khí thật trong lành khác hẳn ở trong lớp!!Vô tình liếc mắt xuống sân, cậu bắt gặp Ran và cái-tên-hậu-đậu-Hondo-Eisuke đang ngồi nói chuyện...

Dưới sân….

_SAO???Shinichi không nhớ gì về cậu thật sao? - Eisuke hét toáng lên

_Xin cậu đấy!Nói nhỏ thôi-Ran ra hiệu-Ừm…Cậu ấy không nhớ rõ về tớ…Có thể do cậu ấy không muốn nhớ tớ nữa…Dù sao cậu ấy bị tai nạn cũng là do tớ mà…Nếu không phải cứu tớ thì Shin đâu phải nằm viện…

_Ran…Sao cậu lại nghĩ thế???Không phải đâu …

_Thôi đừng an ủi tớ nữa!!!Shin có nhớ tớ hay không tớ mặc kệ.Tớ không muốn nhớ đến Shin nữa…Thế là quá đủ rồi!Tại sao tớ cứ phải cố bám níu vào hi vọng do tớ nghĩ ra rằng:”Sớm thôi Shin sẽ nhớ ra tất cả”…?Chẳng phải là tớ đang tự dối lừa bản thân rằng Shin không hề xa lạ, Shin vẫn đang ở đây trong cái thế giới nhỏ bé của tớ!!!Tại sao tớ cứ phải cố ép trái tim mình không được phép quên đi Shin để rồi tự dằn vặt, tự làm tổn thương chính bản thân mình?Trong khi người đó lại chẳng nhớ gì về tớ!!!Haha..Tớ thật ngốc nghếch phải không?-Mắt Ran buồn và hoen lệ…

mouriranmouriran1406733.jpg


Eisuke tự trách mình trong lúc này không thể làm gì cho Ran.Cậu thầm thích Ran nhưng Ran có lẽ không hề hay biết.Bởi trong trái tim cô chỉ có mình Shin mà thôi…Ran buồn, Ran khóc mà lòng Eisuke đau như cắt.Cậu ước gì có thể chạy đến đánh cho Shin tỉnh ra, nhớ lại tất cả và đừng làm Ran đau khổ nữa.Nhưng cậu biết mình chẳng có quyền gì làm thế!!...Eisuke ngẩng đầu lên thấy Shin đang nhìn về phía mình.Bắt gặp ánh mắt của Eisuke, Shin lảng tránh ngó lơ…Trong lúc này Eisuke biết mình không thể làm cho Ran hết đau khổ nhưng cậu có thể làm cho Ran vui lên một chút….

_Ran này..Cậu có đồng xu 10 yên không?Cho tớ mượn..

_Cậu định bày trò gì thế???-Ran mỉm cười, lục tìm trong túi, đưa cho Eisuke

_Làm ảo thuật (Em lại chém nhé)…Xem nhé..Tớ đặt đồng xu lên tay,hất lên nè…Tay trái tớ cầm đồng xu….Úm ba la xì bùa…Biến mất rồi thấy chưa???Siêu không?

“Coong”, đồng xu từ trong túi Eisuke rơi ra lăn xuống đất.Eisuke la toáng lên, cúi xuống tìm.”Ran ơi tìm thấy rồi”-Eisuke mừng rỡ nói với Ran.Vừa ngẩng đầu lên thì cả trái banh của đội bóng đá bay thẳng vào mặt.Mũi cậu chảy máu…

_Cậu vẫn chẳng thay đổi gì…-Ran cười khúc khích, với tay lau vệt máu cho Eisuke-…Vẫn hậu đậu…Mà này, trò này tớ biết tỏng rồi, học trò khác đi nhé…

Eisuke mỉm cười.Dù hơi sai so với “kịch bản” nhưng ran đã cười đúng với mục đích ban đầu.Eisuke thầm nghĩ :”Đây mới là Ran mình quen biết…Thánh thiện, vô tư, đáng yêu, mạnh mẽ đứng lên sau vấp ngã…Tớ sẽ bảo vệ cậu Ran à!Không ai có thể làm tổn thương cậu đâu!!!...Không ai…”

***

Giờ tan học…Shin ngáp ngắn ngáp dài.Oải thật!!!Shin ngó nghiêng tìm Ran.A, thấy rồi!...Nhưng sao Ran cứ thích đi chung với cái tên Hondo Eisuke thế nhỉ? Ran thấy Shin, cô chạy đến, khá bối rối…

_Shinichi…Tớ xin lỗi…Eisuke hẹn tớ gấp quá…mà cậu ấy lại nói có chuyện quan trọng muốn nói…Cậu có thể về một mình được không???Tớ xin lỗi…

_Tôi có thể tự về…..–Shin lạnh lùng quay đầu đi thẳng, không ngoái lại đến một lần…Sao cậu lại thấy lòng khó chịu đến thế nhỉ???

au 15-20’ Shin về đến nhà. Trí nhớ của cậu đâu có tệ. Mẹ Shin đang đứng ở cửa vẫy cậu
_Ủa con về một mình à???-Mẹ Shin ngó nghiêng-Bé Ran đâu???Không phải con lại làm gì khiến con bé giận mặc kệ con về một mình đấy chứ!!!-Mẹ Shin lườm

_Tại sao mẹ lại nghĩ thế???Con là nạn nhân mà!!Ran có hẹn với “Người ta” rồi…Mẹ yên tâm,người ta sẽ đưa Ran về tận nhà…-Shin hậm hực

_Thái độ của con là sao???Hôm nay con lạ lắm!-mẹ Shin ngạc nhiên-À…hiểu rồi…Bé Ran đi cùng người khác nên bé Shin cảm thấy không vui, không thoải mái!Để mẹ đoán tiếp nha!’’Người ta” mà con nói là con trai phải không???haha, mẹ không ngờ bé Shin lại ghen???

_Vớ vẩn…Sao con phải làm thế???
_Hai mẹ con có thể thôi bàn tán và phụ “ông già vụng về” này một tay được không???

No nê cái bụng, cậu chui tọt vào phòng, nằm dài trên gi.ường. Cậu lại nghĩ về Ran và chuyện chiều nay.Tại sao cậu lại có phản ứng như thế nhỉ? Cậu chỉ cảm thấy khó chịu khi Ran đi bên cái tên Hondo Eisuke đó thôi.Tại sao Ran không thể cười vui vẻ với Shin như lúc đi bên tên Hondo Eisuke đó? Cậu khiến Ran không thoải mái sao?? Shin không hề muốn nổi nóng với Ran. Shin rất muốn về cùng Ran, cậu đã dành cả tiết cuối chỉ để nghĩ xem lúc về cậu sẽ nói gì với Ran… Nhưng không hiểu sao lúc Ran nhắc tới cái tên Hondo Eisuke đó, cậu lại không thể chịu được, sự bực tức khó chịu khiến cậu không kiểm soát được lời nói, phát ngôn ra toàn câu khó nghe…Cậu bị sao thế nhỉ?? Lẽ nào như mẹ nói…cậu đang…… ư??? Nhưng tại sao??? Cậu đã quên mất điều quan trọng nhất sao??? Ran đang làm gì nhỉ???Cô có giận Shin không??? Và rốt cuộc thì Ran và cái tên Hondo Eisuke đó đã nói gì với nhau!!!Haizzzz………….
 
Chap 5:

Sáng hôm sau…Chuông cửa nhà Shin reo lên…Mẹ Shin ra mở cửa…
_ Là bé Ran à???-Mẹ Shin ngạc nhiên

_ Vâng ạ! Cháu chào cô! Shinchi dậy chưa ạ???

_ Shin nó đi học rồi! Sáng nay đội bóng lớp đến từ rất sớm, rủ nó đi luyện tập để tranh giải gì đó. Shin bảo không liên lạc được với bé Ran, sẽ qua nhà cháu bảo sau mà….Thế Shin chưa nói với cháu sao? – Bà Yukiko lắc đầu thở dài –Cái thằng nhóc này lại la cà quá trớn nên quên “nhiệm vụ” rồi…

_Vâng, cháu cảm ơn cô!!!Cháu xin phép…cháu đi ạ!

_Ran này…- bà Yukiko ngập ngừng định nói điều gì đó, nhưng lại thôi – Bé Ran đừng giận Shin nhé…

Ran gật đầu mỉm cười gượng gạo rồi quay đi. Bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau những hàng cây to lớn phía cuối ngõ…

Đến trường Ran thấy Shin đang hăng say tập bóng vô cùng vui vẻ. Vô tình, Shin chợt thấy nét mặt bực tức của Ran đi ngang qua…Thôi chết cậu đã quên không báo cho Ran biết cậu phải đi tập bóng.Phải làm sao đây???

Mưa… Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên trở nên u ám, xám xịt…Cây cối đang vươn cao đón ánh nắng bỗng trở nên ủ rũ, ướt nhẹp… Mọi hoạt động ồn ào, náo nhiệt dưới sân bỗng nhiên phải ngừng lại thay vào đó là giờ tự quản yên ắng trên lớp… Không gian yên tĩnh, ngột ngạt đến khó chịu… Mưa buồn…lòng người cũng chẳng khá hơn…

Có một người thấy lòng trống rống, ánh mắt buồn bã, nhìn sắc xám của bầu trời ngoài cửa sổ…mông lung nghĩ ngợi về một chuyện ở tương lai…và về mọi chuyện trong quá khứ… Mệt mỏi, muốn buông xuôi…

Có một người lại thấy bất lực, ánh mắt vô vọng, không tài nào ngăn nổi ánh mắt buồn bã kia…Tự trách bản thân chẳng thể làm gì…. Muốn được yêu thương…muốn được che chở, bảo vệ…nhưng……… Dằn vặt, trách cứ….

Một người khác lại thấy trong lòng ngổn ngang, ánh mắt suy tư, nghĩ ngợi… cảm thấy mình có lỗi khi làm một ánh mắt phải buồn bã… Muốn làm điều gì đó tốt hơn thế này nhưng dường như không biết nên làm gì…Băn khoăn, lo lắng …
Ba người…Ba tâm trạng…Ba suy nghĩ khác nhau…Nhưng trái tim và ánh mắt chỉ luôn hướng vềmột người…
 
Chap 6:


Mưa đã tạnh. Shin mệt nhoài bước những bước nặng nề về nhà… Về đến nhà, nghe thấy tiếng nói lớn , thì ra bố mẹ cậu đang tranh cãi về bữa tối… ( Từ khi cậu bị mất trí nhớ, bố mẹ cậu thường xuyên ở nhà nấu bữa tối, hai người muốn cậu cảm nhận “không khí gia đình” và sớm nhớ ra mọi chuyện…). Có lẽ họ sẽ chẳng để ý đến cậu. Cũng tốt vì cậu không muốn ai làm phiền… đặc biệt là trong lúc này. Cậu muốn tắm. Cả người cậu ướt vì mưa, sau đó trèo lên gi.ường đi ngủ. Đầu óc ngổn ngang, lộn xộn, cảm xúc lẫn lộn, cậu chẳng thể nghĩ ra được gì, ngoài việc đó để thấy lòng thanh thản hơn… Mở tủ lấy quần áo, cậu chợt thấy có gì đó rơi ra… Là một cuốn album ảnh… Của ai đây???... Là cậu và Ran sao??? Từ lúc hai người còn bé xíu, chập chững vào lớp 1 đến tận lúc lớn… Ran có mặt hầu hết trong các bức ảnh… Nhìn Ran lúc này…

_ Bé Shin, tối nay con muốn ăn gì??? – Mẹ Shin cắt ngang dòng suy nghĩ, xông thẳng vào phòng Shin… - Bé Shin, con… sao thế???

_ Anh đã nói với em là vào phòng con phải…gõ cửa mà…
Hai người vào phòng Shin thấy cậu đang ngồi chăm chú nhìn các bức ảnh. Họ không ngạc nhiên vì điều này! Vì đó là kế hoạch của bố mẹ Shin. Nhận thấy điều gì đó không ổn trong mối quan hệ giữa Shin và Ran dạo gần đây, mẹ Shin tập hợp những bức ảnh chụp Shin và Ran thành một cuốn album, rồi âm thầm cho vào tủ quần áo, chờ Shin mở sẽ nhìn thấy… Bà muốn thông qua những bức ảnh này có thể khơi lại phần nào những kí ức bị mất trong Shin. Nhưng cái họ ngạc nhiên là thái độ của Shin lúc này.

_ Ran trong những tấm ảnh này…mỉm cười thật hạnh phúc… Khác hẳn với bây giờ, Ran lúc nào cũng buồn và đau khổ… Có lẽ… con chỉ gây ra tổn thương cho cô ấy mà thôi!!! Con không muốn thấy Ran buồn, không muốn làm Ran tổn thương... Con không muốn thấy nước mắt của Ran dù con không thể tồn tại trong tâm trí của cô ấy nữa…

_Shin…Shinichi…Con…- Mẹ Shin ngập ngừng chưa bao giờ bà thấy con trai mình như bây giờ…

_Tại sao chứ??? Tại sao con không thể nhớ tất cả những gì về Ran…? Tại sao?Tại sao? Tại sao? – Shin giận, cậu đấm mạnh tay xuống sàn. Cậu căm ghét bản thân mình không thể nhớ ra tất cả và một lần nữa lại để Ran buồn… - Tại sao con lại có cảm giác Ran chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí và cả trái tim con nữa? Con rất muốn nhớ tất cả những gì về Ran nhưng… tất cả chỉ là những kí ức mờ nhạt, rời rạc không sao sắp xếp lại được… Tại sao con lại không thể nhớ ra Ran nhiều hơn? Tại sao con không thể nào làm Ran ngừng đau khổ??? Tại sao con không thể nào ngăn nổi những giọt nước mắt chực trào rơi của cô ấy?......

Không gian im lặng bao trùm lên ngôi nhà này…Chẳng ai nói gì…Chợt…

_Shinichi…Con còn nhớ mình là một thám tử chứ? – Bố Shin tiến lại gần vỗ vai Shin và nói, phá tan bầu không khí ngột ngạt - … Một thám tử phải giải quyết các vụ án, dù hóc búa đến đâu cũng không được từ bỏ… Con hãy coi việc nhớ ra Ran là “một vụ án” đi…Con còn nhớ bố đã nói gì với con không?... Phá án giống như trò chơi xếp hình vậy ! Cứ kiên trì xếp mọi thứ vào từng vị trí của chúng, nhất định sẽ đạt đến thành công… Ran là một cô gái tốt, con trai à!

Bố mẹ Shin lằng lặng đi ra ngoài, để lại cậu một mình tìm lại những kí ức…

Shinichi – một mình ngồi lặng lẽ trong căn phòng – cậu đang “ tìm lại” những kí ức đã mất về Ran và cậu… Một cảm xúc đang lớn dần lên trong trái tim của chàng trai đáng yêu này… Và ngay lúc này đây cậu càng cảm nhận nó rõ rệt hơn bao giờ hết… Cậu nhận ra rằng mình không muốn thấy người con gái ấy phải rơi lệ, phải đau khổ, phải chịu tổn thương vì cậu… Cậu muốn che chở, bảo vệ, đem lại hạnh phúc cho cô ấy… mãi mãi về sau…


Một ngày mới lại bắt đầu…Ánh nắng ngọt ngào của buổi sớm xuyên qua ô cửa khẽ đánh thức chàng trai đáng yêu đang khò khò tỉnh giấc. Một ngày mới lại bắt đầu… Tâm trạng của Shin hôm nay có vẻ đã khá hơn hôm qua… Bởi vì cậu đã nhớ ra một vài điều... dù là ít ỏi so với những khoảng kí ức đã mất. Những kí ức về cậu và Ran – chỉ là tạm thời cậu chưa nhớ ra, cậu vẫn đang cố gắng để nhớ ra hết… Cậu muốn kể cho Ran nghe … Háo hức thật… Cậu cảm thấy mình giờ như một đứa trẻ sắp được “mẹ” cho “kẹo”… Vui sướng, muốn nhảy cẫng lên… Cậu tò mò không biết Ran đến trường chưa??? Phải nhanh lên trước khi trống vào lớp vang lên… Nghĩ vậy Shin bước đi thật nhanh…

Trống vào giờ rồi… Ran đâu? Sao cô vẫn còn chưa tới? Sonoko đang đi lòng vòng quanh lớp học, cầm khư khư chiếc điện thoại, bấm bấm liên tục… Chắc Sonoko đang gọi cho Ran. Cậu cũng đã thử gọi cho Ran nhưng cô tắt máy….Cô giáo vào lớp… Một cảm giác bất an lại bao trùm trong Shin. Ran đã đi đâu???? Có an toàn không? Liệu có chuyện gì xảy ra với cô không? Tại sao cô không nghe máy của cậu? Cô còn giận cậu ư?... Cậu lại làm tổn thương Ran. Cậu biết… Ran buồn và chắc lại khóc một mình. Ran biết cách ngụy trang cảm xúc của mình. Ran vẫn luôn cố giấu những cảm xúc của cô trong lòng mà không muốn để ai biết… Ran luôn vui vẻ, mỉm cười thật rạng rỡ trước mặt mọi người, để cho mọi người không lo lắng. Nhưng đằng sau lớp mặt nạ ấy luôn là những cảm xúc phức tạp mà mình cô chịu đựng… Linh cảm xấu! Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra mà cậu không hề hay biết! Ran định làm gì đây???

”Ran cậu đang ở đâu???”

***

Đến hôm nay đã là 1 tuần… từ hôm Ran đột ngột mất tích. Vẫn không có tin tức gì! Cô giáo chỉ nói Ran nghỉ học còn lí do thì cô không nói. Shin cũng đã hỏi Sonoko nhưng cô lắc đầu quầy quậy không biết Ran đi đâu. Còn Hondo Eisuke luôn trốn tránh không muốn tiếp xúc với cậu… Shin thực sự rất lo cho Ran. Cậu gọi điện rất nhiều nhưng cô toàn tắt máy. Shin buồn và thấy trống vắng! Tâm trạng không tốt, cậu thơ thẩn lang thang hàng giờ trên các con phố, mong sẽ được nhìn thấy bóng hình quen thuộc… Hoàn toàn vô thức, cậu lại thấy mình đang đứng trước nhà Ran. Cậu lại ngồi đó đợi, đợi chỉ để nhìn thấy phòng Ran sáng đèn, đợi để được nghe thấy giọng nói của Ran… Nhưng tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi… Cánh cửa văn phòng thám tử Mori vẫn đóng chặt… im lìm. Không thấy ánh sáng đèn điện hắt ra… Không thấy tiếng nói cười thường ngày… Chỉ thấy tiếng xe cộ qua lại đông đúc, ầm ĩ, inh ỏi... Màn đêm buông xuống... Cậu vẫn chờ ở đó… Gió đêm lạnh. Gió len lỏi vào cả những khoảng trống trong trái tim cậu. Buốt giá…!!!

Dường như ngày nào cũng thế trong suốt một tuần dài vừa qua… Người ta vẫn thấy có một chàng trai kiên nhẫn chờ đợi trước cửa văn phòng Mori… Rất lâu sau đó khi đường phố vắng người và xe cộ qua lại, trả lại không gian yên tĩnh cho màn đêm, người ta mới thấy chàng trai đó ra về. Khuôn mặt cậu buồn rầu, xen chút thất vọng và hụt hẫng!!! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cô đã đi đâu làm gì??? Một tuần – thời gian không dài nhưng đủ để cậu cảm nhận thấy mình đã lo lắng cho Ran nhiều thế nào; đủ để cậu hiểu nỗi đau khi phải chờ đợi; đủ để cậu thấy với cậu, Ran quan trọng đến mức nào; và đủ để thấy cậu đang nhung nhớ một bóng hình quen thuộc… Ran có biết cậu đang rất lo lắng cho cô…và có rất nhiều điều muốn nói với cô không? Cậu muốn nói xin lỗi Ran, mong Ran tha thứ vì đã khiến cô tổn thương nhiều, đặc biệt cậu muốn nói những kí ức giữa cậu và Ran đang dần trở lại… Nào là ở Tropical Land, ở Hội trường, ở New York… Cậu rất vui và háo hức muốn kể cho Ran nghe… Nhưng giờ Ran không có ở đây cậu biết kể cho ai? Ai sẽ lắng nghe cậu? Ai có thể mang lại cảm giác bình yên mà chỉ khi đi bên Ran, Shin mới cảm thấy thế…


Sáng hôm sau….
Giờ lao động của lớp…

Shin “mon men” lại gần Sonoko. Cậu muốn biết tin tức về Ran. Biết đâu Ran liên lạc với Sonoko thì sao vì dù gì Sonoko cũng là bạn thân nhất của Ran. Nhưng kết quả mà cậu nhận được lại là…

_ Sao? Ran ấy hả? Tớ đã bảo là không biết ! Chẳng biết cái “bà chằn” Ran này đi đâu mà bặt vô âm tín chẳng nói với bạn bè gì cả! Hay lại tìm được chỗ vui nào hay hay, nhiều anh đẹp trai “thả xì-trét” ở đó rồi cũng nên…hí hí…

_ CÁI GÌ CƠ???

_ Em Suzuki và em Kudo, hai em nghĩ mình đang làm gì đấy? Mau trực nhật đi!!! À em Kudo, bắc thang lên lau cửa kính cho tôi. – Cô giáo ra lệnh

_ Vâng ạ! Bọn em trực nhật ngay đây! Kudo Shinichi, cậu bị làm sao thế, tự nhiên lại hét ầm lên? – Sonoko nhăn mặt mắng Shin – Tớ đã nói không biết là không biết, hỏi nhiều quá đấy!...À mà tớ nghĩ việc Ran mất tích lần này một phần là do cậu đấy!

_ Hả???...Cậu nói thế là sao? – Shin ngạc nhiên

_ Chứ không phải sao? Thế tôi hỏi cậu tại sao Ran lại biến mất ngay sau hôm nói chuyện với cậu…???

_ …………………………………

_ Tôi thật chẳng hiểu cậu nghĩ gì! Một cô gái tốt như Ran, chung thủy một lòng một dạ với cậu, mòn mỏi chờ đợi cậu trở về không một câu trách móc. Lúc nào Ran cũng nói cậu không bao giờ từ bỏ công việc của mình một cách dễ dàng, xong việc cậu nhất định trở về. Vậy mà khi cậu trở về thì sao? Cậu không nhớ cô ấy là ai. Ran đau khổ nhưng cô ấy vẫn bảo vệ cậu nói với tôi rằng sớm thôi cậu sẽ nhớ ra cô ấy. Cậu không biết điều ấy lại còn làm tổn thương cô ấy…Giờ cô ấy đi mất rồi… cậu mới lo lắng sao? Cậu có thấy thế là muộn lắm không? Haizzz……

_ Là do tớ thật sao? – Shin buồn, giọng cậu trùng xuống…

_ Tránh ra nước sôi đây!!! – Một học sinh hớt ha hớt hải xách hai phích nước , chạy như bay. Vô tình cậu ta va phải cầu thang của Shin. Mất thăng bằng, Shin ngã bổ nhoài ra sau. Shin bất tỉnh.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Shin tỉnh lại sau khi “ nằm tĩnh dưỡng” tại phòng y tế, cậu xin phép được về nhà sớm. Cậu chạy sang nhà Ran và hi vọng Ran đã về. Nhưng sự thật trớ trêu và phũ phàng thay, Ran vẫn không có ở nhà… Cậu lại ra về. Cậu muốn hỏi Ran về những kí ức xuất hiện trong cơn mê man…
” Tớ cũng có chuyện muốn hỏi Shinichi, rất nhiều là đằng khác…” .
“Không chỉ có mình cậu đâu. Tớ cũng có chuyện cần nói. Đợi tớ nhé! Theo phán đoán của tớ thì chuyện cậu định hỏi tớ cũng giống như chuyện của tớ…” .
” Có lẽ phán đoán đó, tớ cũng có cảm giác là đúng nên trước khi tới bệnh viện tớ sẽ không buông tay Shinichi ra đâu…”.


Câu nói đanh thép của Ran khiến cậu bừng tỉnh. Ran có chuyện muốn hỏi cậu? Phán đoán của cậu giống Ran? Có phải là…”chuyện đó” không??? Cảm xúc lạ lẫm đang lớn dần trong trái tim cậu …

Ran…cậu đang ở đâu? Hãy nói cho tớ biết! Ran…

 
Chap 7:

Part 1:


Hơn một tuần rồi …Cậu lại đến lớp và chờ đợi. Giờ cậu mới có thể cảm nhận được thế nào là chờ đợi? Cảm giác chờ một người – một cảm giác thật đau khổ. Ấy vậy mà trong suốt thời gian qua, Ran vẫn luôn chờ đợi cậu như thế... Không biết Ran đã đau khổ tới mức nào… Nghĩ đến đây cậu lại giận chính bản thân mình…

Haiz… Hôm nay khi đến lớp có một điều càng khiến cậu lo lắng nhiều hơn đó là Sonoko và Eisuke vắng mặt. Ran không đi học cậu chỉ còn biết lắng nghe tin tức của Ran từ Sonoko. Giờ thì cả Sonoko cũng biến mất… Lại còn cả Eisuke nữa… Dạo này Eisuke luôn tránh mặt Shin. Nhiều lúc cậu rất muốn hỏi tin tức về Ran nhưng xem ra Eisuke có vẻ không muốn nói… Nhưng cậu linh cảm rằng Eisuke biết Ran đang ở đâu… Haiz… Nghĩ thế lòng cậu càng bồn chồn rối bời hơn… Sáng nay khi tỉnh dậy không hiểu lóng ngóng thế nào mà cậu lại đánh rơi chiếc cốc xuống sàn. Nước bắn tung tóe... Lại là một linh cảm xấu!!! Cậu không phải là người mê tín nhưng trực giác mách bảo cậu rằng có chuyện gì đó không hay xảy ra… Cậu rất muốn biết nhưng lại không thể… Cô giáo vào lớp khuôn mặt buồn và “nghiêm trọng”…

_ Trước khi tiết học bắt đầu…cô muốn thông báo với cả lớp một chuyện! Lớp ta sẽ có sự thay đổi về số lượng thành viên trong lớp. Em Mori có lẽ sẽ không học với chúng ta nữa… Mori sẽ sang Mĩ tham gia một khóa tập huấn về Karate… Cô rất tiếc vì điều này… Nhưng chúng ta cũng phải vui cho bạn ấy đúng không?

Shin đứng bật dậy. Cậu shock. Cậu không tin những gì mình nghe thấy…Cái gì mà “em Mori có lẽ sẽ không học với chúng ta nữa”…Cái gì mà “Mori sẽ sang Mĩ tham gia một khóa tập huấn về Karate……?” Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cậu chạy xộc ra khỏi lớp, vội vàng chạy ra ngoài. Cậu mặc kệ những lời la mắng của cô giáo…
”Không thể như thế được … Ran…tại sao chứ? Tại sao phải sang Mĩ? Tại sao cậu phải đi? Hãy cho tớ biết đi Ran… Ran cậu đang ở đâu??? Hãy đợi tớ…”

* * *

“Ran…”. Ran bất giác giật mình quay đầu lại. Có ai đó vừa gọi tên cô!!! Vẫn giọng nói quen thuộc đó…là Shin ư??? Do cô quá tưởng ra mà thôi... Cô cười nhạt, cười chính bản thân mình ngốc nghếch…
Sân bay luôn đông người như vậy sao… Một số người đang vội vàng mua vé, một số người khác lại nháo nhác tìm người thân… Khung cảnh thật hỗn loạn… nhưng vẫn không thể bằng được tâm trạng của Ran bây giờ…


[ Flash-back ]
Nhà bà Eri… ( Sau ngày mưa hôm đó, Ran đã kéo ông Mori cùng sang nhà mới của bà Eri… Cô không muốn ở lại văn phòng cũ của ông Mori và vì cô sắp đi… Cô muốn ở bên bố mẹ …)
_ HẢ???? CON NÓI CÁI GÌ THẾ? – Ông Mori ngạc nhiên thốt lên…
_ Dạ, Ran nói cô ấy sẽ sang Mĩ tham gia một khóa tập huấn về Karate ạ!!! Cháu đã tìm thấy tờ thông báo của CLB Karate trường nên nói với Ran và giúp cô ấy tìm hiểu ạ!… Bác Mori, cháu nghĩ đây là cơ hội tốt để giao lưu, học hỏi kinh nghiệm. Không phải ai muốn cũng có thể tham gia… – Eisuke nhanh nhẩu đáp.
_ Thằng nhóc này, ai khiến mi nói… - Ông Mori lườm Eisuke rồi cốc đầu Eisuke rõ mạnh tay, quay sang Ran nhẹ nhàng hỏi – Có thật không con? Con sẽ sang Mĩ à?
_ Tôi thấy có sao đâu? Ran sang Mĩ sẽ học hỏi được rất nhiều thứ mới mẻ…sẽ khác hẳn với khi ở bên ai đó… - Bà Eri vừa nói vừa liếc xéo nhìn ông Mori…
_ Cô nói thế là có ý gì hả?
_ Ran, con nghĩ sao? Có thật là con muốn sang Mĩ tập huấn không? – Bà Eri không thèm để ý đến câu hỏi của ông Mori , quay sang nói với Ran…
_ Dạ… - Ran hơi cúi mặt, nói lí nhí… - Vâng ạ!!! Có lẽ… đây là một cơ hội tốt ạ!
_ Ran… Con… có biết Mĩ ở bên kia bán cầu, cách xa so với Nhật Bản không? Con sang bên đấy lạ nước lạ cái, liệu có ổn không? Với lại, ước mơ của con là được trở thành bác sĩ giỏi cơ mà…( Có lẽ nghề phù hợp với ss Ran nhất là bác sĩ nhỉ? Tượng tượng ra cảnh ss Ran khoác lên mình bộ áo blouse trắng, chữa bệnh cứu người…Ôi, my Angel ……)
_ Ông thật cổ hủ! Mĩ có điều kiện tốt hơn so với Nhật Bản… Ran chỉ đi tập huấn Karate khoảng 1, 2 năm thôi mà… Về nước hoặc ở luôn bên Mĩ học ngành Y cũng được mà. Ông yên tâm… tôi sẽ đi sang Mĩ với con bé… Được chưa?
_ Nhưng… - Ông Mori vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Ông vẫn không muốn Ran sang đó. Ở Nhật vẫn có thể phát triển được mà… Tại sao phải sang Mĩ - nơi đất khách quê người đó? Nhưng nhớ lại vào buổi đêm, thỉnh thoảng ông thức giấc, ông lại nghe thấy tiếng khóc nhỏ phát ra từ phòng Ran. Ran khóc và chắc lại khóc vì cái thằng thám tử ngốc nghếch đó. Ông thấy tức và giận bản thân người làm cha này chẳng thể làm gì cho con gái. … – Thôi được, nếu con đã quyết định như thế, ta cũng không phản đối nữa… Có điều con phải nhớ, không bao giờ được từ bỏ ước mơ của mình... – Nghĩ đi nghĩ lại cũng tốt, sang Mĩ, Ran của ông sẽ tránh xa được cái tên thám tử luôn làm con gái ông đau khổ, sẽ có nhiều cơ hội mở ra hơn… Nếu Ran thực sự đã muốn, thì coi như quyết định lần này là vì Ran, vì hạnh phúc của con gái ông…
_ Hừ chẳng cần ông phải nhắc, con bé biết mình sẽ phải làm gì…
_ Cái bà hâm này, sang đó chăm sóc Ran cho cẩn thận. Đừng có mà mải chạy theo mấy vụ kiện tụng rồi lại bỏ bê con cái… Lúc ấy tôi sẽ sang tận bên Mĩ lôi con bé về đó… À mà mấy món cô nấu làm sao Ran nuốt nổi… Không khéo khi ấy Ran lại phải chăm sóc cô cũng nên…
_ Ông. Đang. Nói. Gì. Thế. Hả??? – Bà Eri cáu, gằn từng tiếng…
Ông Mori và bà Eri cứ “ hồn nhiên” cãi nhau mà quên mất Ran… Lòng cô đang rối bời… Liệu rằng đây có phải là quyết định đúng? Liệu “ thời gian bình tâm” này có quá dài không? Cô muốn mình và Shin cùng bình tâm và suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, về những kỉ niệm ràng buộc tình cảm của hai người… Có lẽ Shin cũng cần có thời gian để nhớ lại tất cả… Và đây cũng là cơ hội tốt để cô có thể nâng cao trình độ võ thuật, quảng bá môn võ của Nhật Bản với bạn bè quốc tế. Nhưng tại sao đã nghĩ như thế rồi mà lòng luôn bất an và lo lắng về điều gì đó, hai tay cô đang run rẩy? Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai cô… Là Hondo Eisuke… Cậu không nói gì, ánh mắt trìu mến nhìn cô như muốn truyền sự khích lệ quý giá nhất cho cô, để cô an tâm về quyết định của mình, và như muốn nói rằng… mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi… Nhưng sao cậu vẫn có linh cảm khác… không phải như thế này…

[ End flash - back]

Eisuke nói đúng. "Mỗi người đều luôn trải qua những khoảng thời gian mà họ cảm thấy chống chếnh, mất định hướng, băn khoăn về con đường mình đã lựa chọn, tương lai của mình. Nhưng nếu cậu cảm thấy quyết định của cậu hoàn toàn đúng đắn thì đừng do dự thực hiện nó… Ran, cậu đang sống cuộc sống của mình mà…” . Đúng, cô đang sống cuộc đời của cô… Cô sẽ quyết định khiến cô không phải hối hận…

Đúng rồi… hôm nay là...

Chap 7 :
Part 2 :

_ Ran…Ran này… RAN! Cậu đang nghĩ gì mà không nghe tớ gọi thế! Haiz…
_ À… không có gì. Tớ đang nghĩ… về việc mình sang Mĩ thôi!
_ Hừm…tớ thật không hiểu cậu! Sao cậu cứ phải tự làm khổ mình thế? Trốn tránh hắn…được ích gì hả? Cậu có
thể trốn được bao lâu khi trong lòng cậu chỉ có hắn, chỉ hướng về hắn! Ngốc quá!
_ Tớ đâu có trốn chạy gì đâu! Chỉ là tớ sang Mĩ tham gia một khóa tập huấn thôi mà… Tớ sẽ lại về Nhật Bản…
Mới lại biết đâu lần này đi lại là việc tốt, tớ sang Mĩ sẽ học hỏi được bao nhiêu điều, có thêm thời gian suy nghĩ về tất cả mọi chuyện… và Shinichi cũng vậy. Shinichi cũng sẽ có thời gian để nhớ ra tất cả… Có phải tốt không???
_ Ran, tớ với cậu làm bạn của nhau bao nhiêu năm rồi. Suy nghĩ trong lòng của cậu sao tớ không biết…Đừng
giả bộ thế nữa… Ừm nhưng sang bên đó biết đâu cậu lại có những cơ hội mới… Nhưng… có một điều tớ phải nói cho cậu biết!
_ Chuyện gì thế?
_ Ran à, những ngày cậu không đi học, Shinichi không ngừng hỏi tớ về cậu! Shinichi đứng ngồi không yên, lúc
nào cũng ôm khư khư cái điện thoại, thỉnh thoảng lại thấy hắn liếc về phía chỗ bàn cậu ngồi. Mới hôm trước Shinichi còn bị ngất đi nữa. Có vẻ như Shinichi thực sự rất lo cho cậu đến mức suy nhược thần kinh rồi, Ran ạ! … Nếu Shinichi biết được việc cậu đi Mĩ không biết sẽ shock đến mức nào…
_ ……………………… - Ran im lặng và Sonoko cũng không nói gì thêm… Khoảng trống vô hình dường như chẳng
thể lấp đầy… Shinichi đang lo lắng cho cô thật sao? Từ hôm ấy đến nay, vừa muốn trốn tránh Shin vừa lo hoàn thành mọi thủ tục cô cũng không gặp Shin… Không biết Shin có suy nghĩ nhiều không? Cậu vừa mới bị chấn thương, suy nghĩ lo lắng nhiều, bị suy nhược thần kinh nữa thì sao … Sao cái tên thám tử ngốc nghếch ấy không biết tự lo cho bản thân luôn để người khác phải lo lắng như thế! Kudo Shinichi, cậu là đồ ngốc…
Tiếng người nữ tiếp viên hàng không dịu dàng vang vọng trên loa, chuyến bay của cô sắp khởi hành rồi…
_ Sonoko chắc tớ sắp phải đi rồi…Tớ đi đây… Ở lại nhé… Nhớ chăm sóc cho mình nhé!!!
_ RAN…tớ không có ý muốn giữ cậu lại, nếu đây là quyết định của cậu, tớ tôn trọng… Tất cả những gì tớ nói đều là sự thật… Hãy suy nghĩ kĩ để sau này không phải hối hận. Nếu được, cậu hãy cho tên thám tử ngốc đó một cơ hội ... RAN…! – Brừm… brừm… điện thoại của Sonoko rung lên

Ran quay đi, Sonoko nhấc điện thoại… Đúng như cô nghĩ.
_ Sonoko à? Cậu đang ở đâu thế? Tớ biết rồi! Chuyện Ran đi Mĩ! Tớ đã gọi điện nhưng Ran tắt máy. Nói cho tớ biết, Ran có đang ở đấy không?
_ Uhm… cậu biết rồi à? Tớ đang ở sân bay…tiễn Ran….
_ …Ran đâu? Để tớ nói chuyện với Ran…
_ Ran chuẩn bị qua cửa an ninh ! Máy bay sắp cất cánh rồi! Cậu đang ở đâu thế? Có kịp không?
_ Tớ đang trên xe taxi. Đừng nói thế! Nhất định sẽ kịp! Chỉ cần tớ có niềm tin thì chắc chắn sẽ đến kịp. Tớ có rất nhiều điều muốn nói với Ran, tớ không muốn, thực sự không muốn cô ấy sang Mĩ! Mà Ran đi máy bay hãng nào vậy?
_ Uhm…vậy thì nhanh lên. JP Arilines! Tớ đã làm hết sức có thể để tạo cho hai người có cơ hội gặp nhau. Còn tùy thuộc vào hai người có biết nắm cơ hội hay không đấy! Cố gắng nhé! Không có ai tốt, thủy chung, yêu thương cậu hơn Ran đâu! Hãy bảo vệ cô ấy!
“Không có ai tốt, thủy chung, yêu thương cậu hơn Ran đâu”…câu nói ấy của Sonoko cứ lập đi lặp lại trong đầu Shin… Ừ, phải rồi, làm sao cậu có thể quên mất hai từ “yêu thương” nhỉ?...

Ran cố ngoái đầu lại sau thêm một lần nữa. Cô vẫn đang trông ngóng, chờ đợi một bóng hình, bóng hình quen thuộc trong giấc mơ và cả trái tim cô… Là Shin… Mãi mãi là cậu ấy… Cô muốn gặp Shin lần cuối trước khi bay sang bên kia bán cầu. Chỉ cần nói câu tạm biệt thôi thì ít nhất lúc ấy cô cũng cảm thấy thanh thản hơn bây giờ. Nhưng hi vọng vẫn chỉ là hi vọng thôi. Có lẽ… Shin không đến. Chân cô bước đi mà lòng cô lại nấn ná muốn ở lại… Phi trường đông người sao cô lại cảm thấy lạc lõng thế… Mẹ cô đang tiến lại chỗ cô. Chắc mẹ cô đã làm xong thủ tục rồi. Cô sắp lên máy bay rồi…

“Shinichi… cậu còn nhớ không? Ngày hôm nay… 12 năm về trước…có một lời hứa giữa chúng ta… Chúng ta đã móc tay sẽ nhất định cùng nhau thực hiện mà… Cậu còn nhớ hay đã quên mất rồi… Shinichi…”

_ Ran con sao thế? Không được khỏe à? Máy bay sắp cất cánh rồi… Ta đi thôi con…
_ Vâng…

***

Lại tắc đường. Còn một đoạn nữa là đến sân bay rồi. Shin mở toang cánh cửa xe taxi và chạy một mạch tới sân bay. Nhưng quá muộn rồi. Chuyến bay của Ran đã cất cánh khi cậu lao tới quầy bán vé. Quá shock!!! Cậu chạy thẳng tới cửa an ninh. Shinichi gào lên gọi tên Ran…Tại sao Ran lại đi? Tại sao không cho cậu cơ hội để nói mọi chuyện? Tại sao….? Tại sao???......

_ Cậu không có hộ chiếu hay vé máy bay, không thể qua cửa! Về đi chàng trai trẻ!
Câu nói mạnh mẽ của người bảo vệ đánh thức cậu trở về hiện tại. Chiếc máy bay giờ đây đã bay cao lên bầu trời xanh thẳm, khuất sau những đám mây trắng… và dần dần biến mất.

Phải chăng Ran ở đó? Ran đi thật rồi sao? Cô đang đến một nơi hoàn toàn xa lạ, xa khỏi tầm với, xa khỏi cuộc sống của Shin… Có lẽ rất lâu nữa cậu mới được gặp lại Ran. Và cũng có thể…sẽ không bao giờ gặp lại nữa… Shin đã để Ran đi mất mà không làm gì để níu kéo cô ở lại! Cậu mất Ran thật rồi… Chiếc máy bay cất cánh đem theo cả ước mơ, hi vọng, cả tình cảm của cậu! Cậu lại bước đi… nặng nề…vô vọng… không mục đích…chẳng có nghĩa lý gì!


Rốt cuộc thì cậu vẫn chẳng thể nói được những điều cần nói với Ran. Nếu cậu nói với Ran tất cả mọi chuyện mà Ran vẫn quyết định đi, cậu sẽ tôn trọng quyết định của cô. Và chí ít lòng cậu cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều… Nhưng có lẽ tất cả là lỗi của cậu… Nếu cậu có thể nhớ ra, xin lỗi Ran sớm hơn, nếu cậu chạy nhanh hơn một chút…thì có lẽ Ran đã không đi. Tất cả là tại cậu!!! Gió… thổi se se lạnh... Phi trường tràn ngập màu xanh của cỏ và ánh nắng chiều đang chiếu xuống… Khung cảnh đẹp nhưng lòng người buồn nên cảnh trở nên u ám đến lạ thường… Các chiếc máy bay lần lượt cất cánh để lại những khoảng trống lớn… giống như trong lòng cậu vậy… Khoảng trống này, vết thương này bao giờ mới có thể lấp đầy…

Có phải là ngốc khi không thể nói ra được những lời muốn nói…
Có phải là ngốc khi không níu giữ người mình yêu thương…
Tất cả thực sự đã muộn màng không thể thay đổi sao…?


Brừm…brừm… Ai gọi cho cậu vào lúc này thế?... Brừm…brừm…
 
Haizzzz, đành post nốt vậy =.=
Chap 8 :

Part 1:


Shin chạy như bay, nhưng lần này hoàn toàn có mục đích. Đó là tìm Ran. Phải, vì cuộc gọi vừa nãy là của

Sonoko. Cô nói: “ Eisuke nói Ran quyết định ở lại… Cũng đúng lúc đó, Ran gọi cho tớ. Tớ có hỏi Ran đi đâu, nhưng Ran chỉ nói cô ấy còn một việc phải làm, một lời hứa gì đó thì phải và đừng lo cho cô ấy… Nhưng không lo sao được! Chưa bao giờ tớ thấy Ran nói năng lạ như thế!! Đến lượt cậu đấy, ngài thám tử. Tớ chỉ có thể giúp được cậu đến thế, việc của cậu là tìm cho ra Ran và đưa Ran bình yên trở về!...”

Đúng, Ran đã không đi, vì lúc đó…

[Flash-back]
_ Ran con sao thế? Không được khỏe à? Máy bay sắp cất cánh rồi… Ta đi thôi con…

_ Vâng…Con… Con muốn…

_ Ran có thể mẹ biết con đang nghĩ gì đấy! Có phải con muốn ở lại không???

_ Mẹ… Con muốn ở lại…

Eisuke cũng lại gần chỗ cô, cậu đặt tay lên vai Ran… Cậu lại muốn truyền cho Ran sự khích lệ lớn nhất…

_ Ran… Tớ tìm thấy tờ thông báo đó và nói cho cậu biết chỉ vì tớ nghĩ cậu sang Mĩ sẽ không phải gặp lại Shinichi cậu sẽ không còn đau khổ nữa… Nhưng xem ra tớ đã nhầm phải không Ran? Shinichi chiếm một vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng cậu mà không ai có thể thay thế được… Đừng cố ép bản thân làm những điều cậu không muốn… Ran ạ! Còn nhớ tớ nói gì chứ… cuộc đời này của cậu mà… Hãy đưa ra quyết định khiến cậu không phải hối tiếc Ran ạ!

_ Cậu nhóc này nói đúng đấy Ran ! Con yêu à, quên đi người mình yêu thương là một việc không hề dễ dàng. Có lẽ Shinichi đang đợi con ở đâu đó… và có rất nhiều điều muốn nói với con đấy… Đi đi con…

_ Vâng…

Ran ngước lên nhìn mẹ. Bà Eri âu yếm nhìn lại và ôm đứa con gái ngốc nghếch của bà vào lòng… Sao lại giống bà lúc trước thế? Một lòng một dạ vì người mình yêu không cần biết có được đáp lại không, để rồi lại đau khổ … Nhưng bà và có lẽ cả Ran nữa sẽ không thấy hối hận…vì đã yêu thật lòng… Và bà hi vọng ( mà chắc chắn) Ran sẽ được hạnh phúc… Ran ôm lấy mẹ, thầm cảm ơn bà đã truyền sức mạnh cho cô…

_ Cám ơn cậu Eisuke… Cám ơn vì tất cả… - Ran mỉm cười với Eisuke - người đã bên cô trong suốt thời gian vừa qua… Eisuke luôn quan tâm, chăm sóc cô, động viên và giúp cô hiểu ra… rất nhiều điều…

Eisuke nhìn bóng Ran dần khuất. Cô chạy và hòa mình vào dòng người đông đúc ở sân bay. Eisuke mỉm cười… Ran đã cho cậu hiểu một điều… Trên đời này có những người sống rất thoải mái, hồn nhiên, vui vẻ suốt cả cuộc đời với mối tình này đến mối tình khác… Và cho dù mỗi lần chia tay là một lần tổn thương thì họ cũng sẽ phục hồi rất nhanh, vẫy tay tạm biệt quá khứ mà không chút băn khoăn lo lắng. Nhưng cũng có những người lại không như vậy. Suốt cả một đời họ chỉ yêu một người…yêu thật lòng, yêu hết mình…Và dường như chính vì yêu hết mình nên trái tim họ không còn đủ chỗ để đón nhận một người khác, dành tình cảm cho một ai khác… Và dường như Ran cũng thế… Có lẽ suốt cả cuộc đời này Ran chỉ yêu mình Shinichi mà thôi… Eisuke muốn bước vào trái tim cô chắc chắn sẽ thất bại mà thôi… Nhưng cũng vì tính cách đó mà Eisuke mới thích Ran… Một cô gái mạnh mẽ, sống hết mình cho tình yêu… Thấy cô hạnh phúc là niềm hạnh phúc lớn nhất với cậu…

[ End flash – back ]

Shin đang cố suy nghĩ xem những nơi Ran có thể đến…mà cậu đã nhớ ra… Cậu đã tìm ở rất nhiều nơi nhưng vẫn không thây... Những nơi cậu và Ran từng đến… cũng không phải! Ran đã đi đâu? Phải có nơi nào đó để Ran đến chứ? Để xem nào…Sonoko nói Ran bảo cô ấy có việc phải làm? Một lời hứa …Chợt hình ảnh cô bé tóc ngắn ngang vai cầm một lọ thủy tinh trên tay đang ra sức đào đất hiện lên trong đầu Shin…và một loạt những kí ức lúc nhỏ chợt ùa về… ”Tớ và cậu cùng chôn một bí mật dưới gốc cây hoa anh đào này. Đúng ngày này 12 năm sau chúng ta cùng đào nó lên nhé…Nhất định phải thực hiện lời hứa đấy, Shinichi. Móc tay nào… ”.

Chẳng lẽ là nơi đó – sân bóng? “ Ngày này, 12 năm sau…” chẳng lẽ là hôm nay sao? Và giọng nói đó… là của Ran ư? Không còn thời gian nữa, cậu chạy! Cậu muốn chạy đua và thách thức với định mệnh. Cậu không thể để mất Ran một lần nữa…

Ran, nếu cậu ở đó… thì đừng có đi đâu nhé! Hãy đợi tớ! Lần này, tớ sẽ không để cậu đi nữa đâu, RAN!!...
Part 2:


Cuối cùng, Ran cũng đến đây. Sân bóng này đã gắn liền với những năm thàng tuổi thơ của cô và Shin. Lúc ấy, hai người chỉ mới 6 tuổi – những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên. Shin biết chữ, cậu suốt ngày giam mình ở nhà, nghiến ngấu đọc sách. Nghiền trinh thám, hâm mộ Sherlock Holmes phát cuồng, cậu muốn được như thần tượng của mình. Cậu bắt đầu đá bóng – mà theo như cậu nói là để phát triển những phản xạ cần thiết của một thám tử. Cậu mải mê tập tành với trái bòng tròn đến quên cả thời gian. Những lúc như vậy, Ran lại phải đi tìm tên thám tử đại ngốc ấy. Lâu dần thành thói quen, cô biết cậu hay tập bóng tại đây. Cô lại kiên nhẫn chờ đợi Shin tâng lên tâng xuống, lăn qua lăn lại quả bóng, rồi sau đó vui vẻ cùng cậu về nhà.

Cô mỉm cười khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Rồi hai người vào lớp một, Shin ít ra sân tập bóng hơn. Cậu xa dần và giữ khoảng cách với Ran. Ran buồn. Cô muốn Shin như trước đây, vui vẻ cùng chơi đùa cùng cô! Vì vậy, cô quyết định sang nhà Shin, kéo bằng được cậu ra sân bóng. Ran nói nếu hai người cùng nhau ước một điều và chôn nó dưới gốc cây hoa anh đào này thì điều ước ấy sẽ trở thành sự thật. Shin tin điều đó. Và hai người đã cùng nhau chôn một bí mật rồi hẹn nhau vào một ngày nào đó sẽ đào nó lên. Cô nhớ rất rõ vì ngày hôm đó, Shin lại mỉm cười với cô thân thiện, vui vẻ, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi, nói những câu đùa vui với Ran như lúc trước. Shin lại trở về là Shin … giống như Ran đã mong ước!

12 năm trôi qua… Liệu điều ấy có xảy ra thêm một lần nữa không? … Ran bước đến cây hoa anh đào năm ấy. Sắc hoa vẫn thắm đẹp như 12 năm trước đây… Gió khiến cho cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay bay trong gió xuân… Đẹp nhưng lòng cô chẳng còn cảm nhận được… Một mình cô đứng đó với bao hoài niệm thuở nhỏ, những cảm xúc, suy nghĩ trào dâng… Đặt tay lên thân cây, cô ước nguyện … Có biết bao thay đổi ở nơi này… Năm tháng dần vơi đi, kỉ niệm nhạt phai, tình cảm cũng dường như đã đổi thay… Nhưng dù vậy cây hoa anh đào vẫn ở đó, vẫn theo bước, vẫn sẽ chở che những kỉ niệm yêu thương đã từng có cho hai người … Vậy cô chỉ mong Shin lại là Shin trước đây – một lần nữa thôi! Vì cô tin cuộc sống vẫn còn những điều kì diệu … chỉ cần người ta có niềm tin… ”Ran”- Một giọng nói trầm ấm, thân thuộc vang lên. Hôm nay cô làm sao thế ? Tại sao trong đầu cô lại luôn văng vẳng giọng nói của Shin !

_Ran…Ra..n…Cậu…cậu đây rồi !

Ran quay lưng lại. Người con trai đang đứng trước mặt cô đang cúi gằm, thở không ra hơi – có lẽ đã chạy rất nhiều… Nhưng làm sao cô có thể quên được giọng nói ấy ! Là Shin…Cô đứng lặng đi… Là Shin ư? Cậu ấy đang đứng trước mặt cô sao ? Trái tim cô bất chợt thắt lại… Cảnh vật xung quanh dường như dừng lại…Yên lặng nhường lại không gian cho hai người. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần bên cô…nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến xen chút dỗi hờn…

_ Shin…Shinichi…Sao cậu đến được đây? – Ran ấp úng.

_ Tớ đã nói tớ sẽ luôn tìm ra cậu mà Ran… Cậu biết không, tớ đã nhớ ra một số chuyện, trong đó có nơi này…12 năm rồi phải không Ran? Chúng ta còn một lời hứa mà…

_ Ừ…Cũng đã 12 năm rồi… Cảnh vật thay đổi…Lòng người cũng đã đổi thay…

_ Ran…- Shin hạ thấp giọng - Có điều này tớ muốn nói…Ran à, tớ thực sự…xin lỗi cậu…

_ Cậu chẳng có lỗi gì cả…

_ RAN…Không phải… lỗi là do tớ…Lẽ ra hôm đó tớ không nên để cậu đi mất…Nếu như hôm nay cậu không ở lại có lẽ tớ sẽ ân hận suốt đời…

_ Shin…Shinichi…

_ Ran, cậu đã đi mà không nói một tiếng nào… Cậu có biết tớ đã lo lắng nhiều thế nào không? Tại sao cậu lại tàn nhẫn như thế? Tại sao cậu lại có thể xa rời tớ dễ dàng như thế?

_ Vậy cậu nói xem… Cậu đã quên đi gần hết những kỉ niệm giữa chúng ta… Tình cảm…tình cảm… không giống như trước đây… Tại sao tớ phải… ở lại? Shinichi ngốc…Huhu…
Shin im lặng, tim cậu đau nhói khi thấy Ran nấc thành tiếng, nước mắt cô lại rơi. Cậu không muốn thấy Ran rơi lệ nữa mà… Cậu tiến lại gần, khẽ đưa tay lau những giọt nước mắt. Ran ngẩng mặt lên. Shin nhìn vào mắt Ran để cô có thể cảm nhận thấy sự nghiêm túc trong mắt cậu. Bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô…

_ Ran…cậu nhìn thẳng vào mắt tớ này – Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Shin, Ran quay mặt đi…

Shin nắm lấy tay Ran giống như trước đây, để cô hiểu…Cậu nhẹ nhàng nói :

_ Tớ cũng phải thú nhận một điều…Ran ạ…Khi cậu biến mất và khi tớ tới sân bay, tớ biết chiếc máy bay cất cánh… Giống như cậu nói… Ừm… Tình cảm đã chẳng phải như trước nữa…

_ ……………………………………………… - Ran sững sờ, bước lùi về phía sau, muốn bỏ đi nhưng Shin đã kịp kéo tay cô lại…

_ Ran, đừng đi. Tớ vẫn còn chưa nói hết mà…- Bàn tay cậu bắt kịp cánh tay Ran. Shin kéo Ran ở lại… Mạnh mẽ. Ran không thể kéo tay lại.

_ Đó chẳng phải là điều cậu muốn nói sao??? – Nước mắt lại lăn trên má Ran…

_ … TỚ YÊU CẬU, RAN !!

Đột nhiên, Shin kéo mạnh tay Ran lại, khiến cô hơi chúi về phía cậu. Cậu cúi xuống hôn Ran, ngay lên môi… Hoa anh đào cứ thế… nhẹ bay trong gió…

a18.jpg


------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------------------

Ran này, cậu biết không? Thực ra, tớ cũng chưa nhớ hết được tất cả mọi việc về chúng ta đâu! Không lâu nữa…tớ sẽ nhớ ra tất cả!... À, mà có cần thiết không nhỉ, vì tớ đã nhớ được điều quan trọng nhất rồi. Tớ vẫn chỉ cảm nhận được một cảm xúc gì đó thật lạ lẫm dần lớn lên. Cho đến khi cậu biến mất và khi chiếc máy bay cất cánh tớ càng cảm nhận tình cảm tớ dành cho cậu rõ rệt hơn bao giờ hết… Tớ chợt nhận ra cậu quan trọng với tớ nhiều đến nhường nào! Ran à, đừng có đi đâu nhé! Hãy luôn ở bên tớ để tớ có thể bảo vệ cậu, làm cho cậu thật hạnh phúc…- Shin thầm nghĩ.”

“ Shinichi , liệu có phải tớ đang mơ không??? Nếu là một giấc mơ thì đừng có đánh thức tớ, tớ mong mình sẽ không bao giờ tỉnh lại… ”
“ Đồ ngốc… Sao cậu lại có thể nghĩ đây là mơ nhỉ? À, chúng ta không đào mấy lọ thủy tinh lên sao???”
“ Ngốc… Cứ để những bí mật ở dưới lòng đất đi… Như thế có phải điều chúng ta ước sẽ linh nghiệm hơn sao? Cậu chẳng biết gì cả…”
“ Tớ đâu có thời gian nghiên cứu mấy thứ đó… À mà, tớ vẫn tò mò muốn biết cậu đã ước gì Ran ạ! Nói cho tớ biết đi…”
“Tại sao tớ phải nói…? Tớ không nói đâu…Tự tìm hiểu đi, Shinichi ngốc ạ! Chẳng phải cậu là thám tử sao? ”
“ Haiz…Không nói thì thôi vậy… Chắc lại cậu ước điều gì đó “ mờ ám” mà không muốn để ai biết phải không??? Biết ngay mà…”
“ Đó là bí mật không thể tiết lộ.”
“ Mặt cậu đỏ rồi kìa Ran…”
“ Cậu nói gì vậy? Đó là do mặt trời mà…”
“ Á à… Cậu dám nhại lại câu của Thám tử lừng danh này sao…Đứng lại… tớ sẽ không để cậu chạy thoát đâu…”
“ Cậu muốn nếm đòn Karate của tớ sao…”

***

12 năm trôi qua… Vẫn là điều ước ấy… Lại trở thành sự thật một lần nữa…
Chẳng phải thế giới này vẫn tồn tại thứ gọi là phép màu sao?
Chỉ cần ta có niềm tin… Tin vào tình yêu đẹp không chỉ có trong truyện cổ tích… Tin vào cuộc sống tuy đầy bất hạnh, ngang trái nhưng vẫn luôn có điều kì diệu xảy ra…
Đôi khi con người cần tin vào những điều hi hữu…
Phải không ạ??? ^_^


-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
×
Quay lại
Top Bottom