[Longfic] Câu chuyện tình yêu

vuongnhatanh

Bị lười không hề nhẹ =)))
Thành viên thân thiết
Tham gia
17/4/2013
Bài viết
1.142
Tên fic : Câu chuyện tình yêu
Author : ll Smile and Cry ll
Nguồn : https://blog.zing.vn/jb/u/ruacon123456bl
Kato's note : Kato đã xin Per từ Au. Kato cũng đã hỏi Au về fic, Au nói fic nỳ đã hoàn thành và nó là KẾT MỞ. Vì thế, làm ơn đừng ném đá hoặc những thứ có thể gây thương tích cho Kato. Tội nghiệp ! ( =)) =)) =)) =)) ). Xin cảm ơn !
----------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 1
Khi tới ngày bắt đầu năm học lớp 11 của Shin và Ran thì đã có một chuyện xảy ra.
Bước vào lớp học, Shin và Ran không ngồi cạnh nhau như cũ nữa mà Sonoko sẽ chuyển đến chỗ của Shin và Shin sẽ đổi chỗ cho Sonoko. Ngồi bên cạnh Ran, Sonoko thì thầm:
-Lớp mình hôm nay sẽ có thành viên mới đó.
Tiếng "reng reng" vang lên. Cô giáo bước vào và nói:
-Lớp mình hôm nay sẽ có thành viên mới, em vào đây.
Hóa ra đó là một anh chàng điển trai với cặp kính ô vuông trên mắt, gò má của anh chàng phồng lên một chút, mái tóc màu đen nhánh hơi hất lên tỏ ra một phong cách riêng cho anh chàng.Cô giáo giới thiệu:
-Đây là em Teiruwa Tsunasi-cô giáo vừa nói vừa viết lên bảng tên của học sinh mới, sau đó cô quay qua Shin và nói-Em có đối thủ rồi đấy Shin.
Chẳng biết cái tên Teiruwa Tsunasi ấn tượng như thế nào mà tất cả học sinh lớp 11B như sáng rực cả lên còn Ran thì reo lên:
-Cậu chính là thám tử Teiruwa Tsunasi đó ư!
Thì ra anh chàng đó đã từng là một thám tử nổi tiếng không thua kém Shin, cũng là một cứu cánh của cảnh sát Nhật Bản, bắt đầu sự nghiệp phá án từ hồi lớp sáu, nhưng khi học xong lớp tám, Tsunasi đã đi du học nước ngoài và hôm nay, cậu trở về nhật bản để góp sức của mình cho việc bảo vệ trị an cho khu phố Beika.
Nhưng thật không ngờ, mọi thứ của Tsunasi vượt trội hơn hẳn Shin, về bóng đá và suy luận thì hai người họ đều cân sức nhau, nhưng về âm nhạc, Tsunasi hơn hẳn Shin một bậc, không chỉ thế ngay cả bóng rổ và tennis hay ảo thuật rồi takwondo đối với Tsunasi thì đều là chuyện nhỏ. Vậy là chỉ sau vài tháng nhập học, Tsunasi đã làm cho các bạn gái trong trường phải chết mê chết mệt với anh chàng!

*
* *

Nhưng những chuyện lạ cũng xảy đến với thành phố Beika từ khi Tsunasi chuyển đến, đó là tất cả các vụ trộm cắp hay cướp giật đều bị lật tẩy trước khi có mặt cảnh sát, nhưng một điều lạ đó là ở mỗi vụ thì hung thủ đều bị bắt lại bằng một sợi dây màu đen và bị đánh thuốc mê bằng một loại khí màu đen, nhưng còn lạ hơn nữa đó là người làm việc đó chỉ để lại một tờ giấy kèm theo tấm hình một người trùm áo màu đen, trên tờ giấy lúc nào cũng chỉ ghi vỏn vẹn hai câu "Vụ này đã xong! Các ngươi không cần cảm ơn ta. Kí tên: Shawdow for Light (bóng ma của ánh sáng). Chuyện này đã gây xôn xao báo chí rất nhiều. Shin quyết định tìm ra cho được Shawdow for Light là ai, chiều đó, Shin cùng Tsunasi và Ran về nhà thì gặp một vụ cướp dây chuyền, đúng lúc đó Tsunasi lấy cớ đi vệ sinh để vào công ti bên đường, Ran định tung chưởng karate để ngăn vụ đó thì "BÙM", một làn khói đen bốc ra, và trước mắt Ran bây giờ chính là Shawdow for Light.
*
32560507.jpg


---------------------------------------------------------------------------------

Chap 2
Từ chap này xin được gọi Tsunasi và Shawdow for Light là Tsu và Shawdow (chứ dài quá, viết mỏi tay lắm)?! ( Author's note ^^ )
Shawdow lạnh lùng quay lại tên cướp, bỗng một làn khói đen tỏa ra xung quanh người Shawdow thì tên cướp gục xuống, cũng như mấy vụ trước, Shawdow cũng để lại một tấm hình và một tờ giấy, khói đen lại từ đâu bay ra, bao trùm hết người Shawdow và chỉ vài giây sau, con người bí ẩn đó lại biến mất trong làn khói mù mịt. Khi Shawdow biến mất, Shin nhặt tấm hình và tờ giấy lên, tầm hình thì vẫn là hình một người trùm áo đen nhưng còn tờ giấy thì lại khác, trên đó viết: "Nếu các ngươi nói ta đã xen vào vụ này thì các ngươi sẽ không sống yên đâu! Kí tên: Shawdow." Thấy có dòng chữ như vậy nên Ran không dám hé miệng gì với cảnh sát và thay đổi tấm thiệp lại, hai câu nói quen thuộc của Shawdow. Thanh tra Megure hỏi Ran và Shin:
-Các cháu ở đây có thấy Shawdow xuất hiện không?
Ran lắc lắc, còn Shin định nói thì Ran bịt miệng Shin lại bằng một quả đạp xuống chân Shin nên Shin không dám hé một lời nào.
Đúng lúc đó, Tsu bước ra, hỏi:
-Có chuyện gì mà các cậu toát mồ hôi lạnh hết cả vậy?-Tsu nheo mắt!
Ran thì thầm với anh chàng:
-Vừa nãy Shawdow mới xuất hiện đấy1
Nhưng anh chàng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả, thậm chí còn nói:
-Shawdow xuất hiện thì có chuyện gì lạ đâu, anh ta xuất hiện mọi lúc khi có vụ ăn cướp gì mà.
-Nhưng...
-Thôi, cậu đừng lo nữa, không có chuyện gì đâu.-Tsu ngắt lời.

*
* *

Đúng tối đó, Kid gửi đến một lá thư nói sẽ lấy đi đồ vật mà ông Jiro quý nhất, và đúng tối đó, Kid đã xuất hiện và lấy đi viên đá Josephine mà ông vừa mới sưu tầm được. Kid kiêu ngạo đứng lên phần bẫy mà ông Jiro đã giăng sẵn, từ bốn phương những chiếc lưới tung ra, bọc Kid lại một cục, nhưng khi kiểm tra thì mới biết được đó chỉ là hình nộm mà Kid đã dựng nên. Bỗng một tiếng cười vang lên trong màn đêm u tối và một tiếng nói cất lên, mọi ngước nhìn lên bầu trời đầy sao kia thì thấy Kid đang đứng chơi vơi giữa màn đêm với đôi cánh bạc gian rộng. Hắn ta cất lên một tiếng cười thách thức:
-Hóa ra các ngươi chỉ là một lũ nhãi nhép, các ngươi đã nói với ta rằng ta chỉ là một tên trộm tép riu kia mà, sao lại sửng ra như thế. Tạm biệt!-Kid vừa nói vừa phóng một lá bài xuống bên cạnh chỗ bác Jiro, trên đó chỉ có một câu: "Cảm ơn vì chiến lợi phẩm!"
Kid gian cánh bay rộng về phía Nam, vừa bay, hắn vừa cười rõ to vì mãn nguyện với chiến lợi phẩm. Bỗng một tiếng nói trắng trợn, bí ẩn cất lên:
-Ngươi có chắc đã thoát khỏi bọn ta không?
Kid giật mình hoảng hốt quay sang thì thấy Shawdow đang đứng giữa không khí một cách rất thần bí.
*
32560735.jpg


---------------------------------------------------------------------------------
Chap 3
32560970.jpg


Kid hoảng hốt quay lại thì thấy Shawdow đang đứng cạnh mình, và đứng vững vàng trên màn trời đêm tối. Mọi người ở dưới đất đều ngạc nhiên khi thấy cảnh đó, nhưng mọi người nhìn một lúc thì thấy mắt như mờ đi và thế là lại quay sang hướng khác. Shin cố gắng nhìn thật rõ bằng cặp kính truy tìm thủ phạm mà tiến sĩ Agasa đã giao cho cậu khi cậu biến thành Conan, nhìn qua cặp kính dò tìm, Shin thấy dưới chân Shawdow có một vật gì đó hồng hồng ánh lên phía sau Shawdow. Cậu phóng to lên thì mới biết, đó là ngọn lửa. Shin cười và thầm nghĩ trong đầu: "Hóa ra chân tướng của ngươi là như thế. Được rồi, ta sẽ cho ngươi biết mùi thất bại là như thế nào!" Shawdow đứng trên đó như cảm thấy được ý nghĩ này liền đưa mắt xuống Shin như để nói một lời: "Ái chà, nếu muốn thì cứ làm đi, thám tử lừng danh ạ!?". Chặn được Kid, Kid vội vàng trả lại viên đá Josephine lại cho bác Jiro và bay vút đi mất!

*
* *

Sáng hôm sau là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, chim muông đến đậu đầy rẫy trên cành. Theo thường lệ, Shin bây giờ vẫn đang "nướng khoai" ở nhà. Bỗng Ran lao vào và nói:
-Shin ơi, dậy đi mau lên, bộ cậu quên hôm nay tớ và Sonoko sẽ đi shopping và xem phim hả?
Shin như vẫn ngái ngủ, trả lời:
-Oáppp! Chuỵện đó thì liên quan gì tới mình?!
-Cậu không liên quan gì tới chuyện đó nhưng cậu rất quan trọng trong chuyện đó !- Ran cười nhe răng.
Hóa ra cái quan trọng mà Ran nhắc đến là Shin phải bưng cái đống hàng hóa mà hai cô nàng mua. Tsu cũng đi cùng nhưng không phải khiêng vác gì cả vì cậu ta là thành viên mới. Shin bực bội nói:
-Tại sao Tsu không phải khiêng vác gì thế hả?!
-Cậu ấy là thành viên mới bắt nạt làm gì chứ, bọn tớ chỉ chủ yếu bắt nạt cậu thôi-Sonoko vừa nói vừa cười bí hiểm.
Tsu thấy thế, quay sang Shin:
-Để mình giúp cho!
Bỗng Ran chen vào:
-Cứ để cậu ấy làm một mình đi, ai bảo hôm qua cậu ấy dám bảo tớ ngớ ngẩn (tại hôm qua, Ran đang đọc một truyện tranh trong cuốn tuần san thì Shin tới bảo: "Cậu học lớp mấy rồi mà vẫn còn đọc truyện tranh." Thế là Ran giận luôn).
Khi bốn người ra khỏi siêu thị để đến rạp chiếu thì Sonoko mới chợt nhận ra là trong túi mình hết tiền, tiện thể gần đó có ngân hàng nên cô nàng chạy vào rút tiền luôn, vào trong đó, khi sắp đến Sonoko thì bỗng một vụ cướp nhà băng diễn ra, mấy tên trùm mặt xông vào, đưa súng vào giám đốc ngân hàng và hô:
-Móc hết tiền ra!
Tsu thấy thế vội chạy vào Toilet ngân hàng, khi bọn cướp đã nhét một số tiền tương đương 60 triệu yên vào hai chiếc vali thì bổng ở đâu bay ra những viên bi màu đen, những viên bi đó tỏa ra một làn khói đen, và Shawdow lại thêm một lần nữa xuất hiện!
*
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 4





32561088.jpg


Shawdow thẳng thừng phóng hai con bài màu đen về phía hai tên cướp. Quái lạ, những tên cướp này cũng ngất lịm như những tên cướp ở những vụ trước (nhưng có vẻ liều này Shawdow cao tay hơn, tại hai tiếng sau chúng mới dậy, lúc đó hắn đang nằm gọn trong phòng giam rồi *cười*). Bỗng người Shawdow nhấc lên, và con người đó lại đứng trên khống khí một lần nữa trước mặt tất cả mọi người trong ngân hàng. Mọi người đều ngạc nhiên, ngoại trừ Shin, cậu nói trong đầu: "Định dở mánh cũ ra xài à, không dễ vậy đâu!"Khi cảnh sát dọn xong mấy tên cướp này thì Tsu mới ló đầu ra. Shin ngạc nhiên:
-Quái lạ, tên Tsu này bị gì mà mỗi lần Shawdow xuất hiện thì cậu ta lại biến mất. Cậu ta chắc chắn không có khả năng sợ Shawdow được vì mình đọc trong tài liệu thì tên này đã phá bao nhiêu vụ đình đám rồi. Rốt cuộc là sao đây!-Shin vò đầu.
Bỗng Shin thấy trên áo của Tsu dính mấy vật gì màu đen, Shin liền chỉ:
-Trên áo cậu có dính cái gì kìa Tsu!
Tsu giật mình nhìn lại trên áo thì thấy có một vài mảnh xác bi nổ.
-Ôi trời, chắc là mấy đứa em của mình rồi đây, hôm qua chúng tới nhà mình rồi bắt mình mua bi nổ cho chúng chơi, hai đứa nhóc đó thích chơi bi nổ lắm!
Shin nhìn Tsu với một ánh mắt nghi ngờ:
-Nói dối, nếu cậu ta mua bi nổ hôm qua thì chắc chắn cậu ta phải tắm rửa rồi chứ, theo mình biết thì cậu ta rất thích sạch sẽ cơ mà, chắc chắn là không thể sót xác bi nổ được.
Shin tiến lại gần anh chàng, cậu ta lúc này vẫn loay hoay với mấy miếng xác bi nổ. Shin hỏi Tsu với một nụ cười giả tạo:
-Cậu nói là cậu mua bi nổ ngày hôm qua đúng không, vậy cậu chỉ tớ chỗ đó đi, tớ cũng thích chơi bi nổ lắm!
-À, để tớ nhớ coi!-Tsu trả lời với cái mặt tái hẳn.
-Thôi, tớ đùa đấy, chứ chỗ nào mà chẳng bán bi nổ. Mình ra ngoài đi kẻo Ran đợi lâu ngoài đó.
Tsu thở phù.
Shin tỏ vẻ mặt mãn nguyện với nụ cười nửa miệng:
-Ta đã biết ngươi là ai rồi, Shawdow ạ!

*
* *
Trên đường tới rạp chiếu phim khi Ran và Sonoko vẫn đang tám chuyện với nhau thì Tsu thì thầm với Shin:
-Phát hiện ra rồi à, thám tử "lừng danh."
-Che giấu khá tốt đấy, nhưng chưa qua mắt được tớ đâu!
-Cậu phát hiện ra trước thì không có gì lạ cả, tôi cũng dự đoán rồi nhưng tôi cũng không ngờ là cậu phát hiện ra nhanh như vậy.
-Cậu đã quá sơ xuất khi nói là mua bi nổ ngày hôm qua, tớ biết tính cậu thích sạch sẽ nên sẽ không bao giờ có chuyện sót lại xác bi nổ, ngoại trừ chuyện cậu mới sử dụng bi nổ ngày hôm nay.
-Thế bây giờ cậu sẽ làm gì, tố cáo tôi hay nói cho mọi người biết?
-Tớ đâu có ngốc, tớ sẽ giữ bí mật cho cậu với một điều kiện.
-Điều kiện gì?
-Bố mẹ tớ gọi tôi qua Mỹ một thời gian, tớ nhờ cậu đừng nói chuyện này với Ran, cậu hãy nói là tớ đi thăm người quen ở Osaka nhé.
-Ừ-Tsu cười tươi.

*
* *
Một tuần sau, Shin chuyển sang Mỹ. Ở đó, bố cậu còn kèm thêm cho cậu về suy luận tinh tế và đầu óc khôn ngoan. Một ngày nọ, Shin đang dạo chơi trên đường thì bỗng thấy đau nhói sau gáy, rồi cậu ngất đi.
Lát sau, tỉnh dây thì cậu thấy mình đang bị trói chặt chân tay vào một cái ghế. Một tiếng nói của phụ nữ cất lên:
-Hello, Silver Bullet (Xin chào, viên đạn bạc)
Cậu ngước lên thì cậu rất hoảng hốt khi thấy trước mặt chính là Vermouth.

*


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 5
Shin cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu nói với một giọng cứng rắn:
-Bà bắt tôi để làm gì?
Vermouth đối đáp lại Shin với một giọng hạch sách:
-Ái chà, sao mới gặp nhau mà cậu đã hỏi ta như thế. Cậu biết là làm vậy là không giữ lịch sự sao-Vermouth vừa nói vừa cột lại búi tóc đang xỏa dài sau lưng.
-Bà mà cũng biết đến hai từ lịch sự à, thế bà bắt tôi về đây mà không xin phép tôi, vậy mà nói là lịch sự sao.
-Ha Ha, nói hay lắm, cậu nhóc-Bà ta nâng chiếc cằm của Shin lên-Bây giờ cậu đừng gọi ta là Vermouth nữa.
-Hả?-Shin ngạc nhiên.
-Vì bây giờ, ta không còn là thành viên của tở chức nữa, hãy gọi ta là Vineyard hoặc Chris cũng được, nhé.-Bà ta tháo dây trói cho Shin.
-Thế, bọn áo đen vẫn còn đó ư?
-Ừ, và ta sẽ tiết lộ cho cậu biết kẻ mà tất cả bọn áo đen gọi là "ông ấy."
Bà ta thì thầm vào tai Shin điều gì đó.
-Là người đó ư?-Shin tái cả mặt mày-Không thể có chuyện đó được
-Không, đó chính là sự thật. Cậu có cố gắng đến mấy cũng không thay đổi được đâu.
-Vậy thì tôi phải tin rồi-Shin cuối gầm mặt
-Thế cô bé "Angel" dạo này sao rồi?
-Angel? Ý bà là Ran?
-Phải!
-Cậu ấy vẫn khỏe! Ran cứ như voi ấy, cứ tung một cú là cột điện ngã cái rầm liền luôn!
-Vậy à!-Chris cười khúc khích.
Shin quay lại vấn để với khuôn mặt nghiêm túc:
-Nhưng bà đã tiết lộ cho tôi thông tin mật của bọn chúng, chúng sẽ truy nã bà đấy.
-Cậu yên tâm đi, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị cho cái chết rồi.
-Hay bà đến nhà tôi đi, mẹ tôi sẽ mừng lắm đó!?
Chris ngoái đầu lại
*
* *
Vài phút sau, Shin đã có mặt ở nhà và gọi to:
-Bố ơi, mẹ ơi! Bố mẹ xem con có quà gì cho bố mẹ nè!
Cô Yukiko chạy ra:
-Có chuyện gì vậy?
-Mẹ xem nè!
Chris từ từ bước vào, Yukiko hét lên:
-Sharon-Cô Yukiko hét lên, chạy tới ôm chầm lấy Chris.
Lúc này, chú Yusaku mới bước ra. Cô Yukiko la toáng lên:
-Anh xem này, là Sharon đó!
-Sao cô ta lại ở đây-Chú Yusaku hỏi với vẻ mặt ngac nhiên.
Shin kể lại mọi chuyện cho hai người nghe. Nghe xong, chú Yusaku nói:
-Được, nếu vậy thì cô cứ ở lại đây. Bạn tôi ở Interpol sẽ giúp cô. Còn kẻ đó thì chúng ta sẽ cho hắn biết mặt sau.
-Tốt rồi. Vậy thì tối nay Sharon ngủ với mình nha.
-Thế anh sẽ ngủ ở đâu?
-Đương nhiên là dưới kho rồi vì gi.ường của Shin chỉ đử cho một người nằm thôi mà.
-Nhưng...
-Hay là anh muốn sao đây-Cô Yukiko đằng đằng sát khí nhìn chú Yusaku.
-Thôi được vậy-Chú Yusaku thở phù mệt mỏi.
-Yeah-Cô Yukiko reo lên.
*
* *
Cũng lúc đó, ở Nhật. Tsu cũng nổi lên, cậu đã phá bao nhiêu vụ án với cái đầu của một thám tử lừng danh, lật tẩy bao nhiêu vụ cướp dưới cái lốt Shawdow. Một ngày nọ, Tsu đang di trên đường thì thấy mắt như mờ đi, không thấy được gì và rồi, cậu gục ngay giữa đường. Tsu được Ran đưa về nhà và chườm đá cho Tsu. Cậu cảm thấy rất lạ, người cậu bỗng trở nên ấm áp hơn và con tim của cậu cứ thắt chặt, muốn nổ tung ra. Thế là Tsu không chỉ là đối thủ của Shin trong ngành thám tử mà còn là đối thủ của Shin trên đường đua tình yêu.
*
32561230.jpg


----------------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 6
ó. Sáng hôm sau tới lớp, Tsu đưa cho Ran hai cái vé:
-Vé này chị Yoko cho tớ đây, cậu đem về đưa cho bác Kogoro nhé!
-Vé gì vậy?-Ran hỏi
-À, vé họp báo âm nhạc ấy mà!
Cả lớp đứng dậy hét lên:
-Họp báo Okino Yoko á?
-Ừ! Dù sao thì tớ và cô ấy cũng làm chung ngành mà (cái này là tớ thêm vào, ngoài là thám tử, Tsu còn nối gót bố và mẹ, cũng là tiểu thuyết gia trinh thám và là ca sĩ nổi tiếng)!
Mấy đứa bạn bỗng nhốn nhan leo lên nhau, hỏi:
-Thế cậu ... còn ... cái ... vé nào không?
-Còn đúng năm cái-Tsu xòe năm tấm vé ra.
-Cậu cho tớ đi!-Cả lớp tranh dành hai tấm vé.
-Tsu giật lại năm tấm vé, để tớ quyết đinh. Xem nào! A! tớ sẽ cho thám tử nhí đi dự họp báo này.
-Hả-Cả lớp ngạc nhiên-nhưng vẫn còn dư hai cái, cậu cho tớ đi!
-Hai cái còn lại để cho bác Agasa và Shiho. Nói chung là các cậu sẽ không có phần nào đâu
-Hix. Sao thiên vị quá vậy.
yahoo_emo%20(20).gif
yahoo_emo%20(20).gif


*
* *
Nói lại chuyện Shin ở Mỹ. Chris vẫn đang sống vui vẻ với gia đình Shin. Nhưng chẳng biết sao, chỉ ở đó được ba tuần là Shin lại đòi về Nhật. Chú Yusaku nhe răng cười:
-Bé Shin của chúng ta suy ra phải có lí do mới đòi về sớm thế nhỉ.
-Dạ?-Shin ngoái đầu lại ngạc nhiên.
-Ồ, thế thì ở lại đây thêm đi.
-Thế thì đành phải vậy thôi?!
*
* *
Cũng tối đó, Ran, Tsu, nhóm thám tử nhí và Shiho cùng tới buổi họp báo. Giữa chừng, một vụ án xảy ra và Ran bị coi là nghi phạm. Tsu đã tìm ra thủ phạm nhưng không thể thuyết phục cảnh sát nên mọi việc vẫn nằm trong bóng tối. Đúng lúc đó, Genta hù Mitsu bằng một cái bóng hình con sói. Genta vui vẻ nói:
-Chỉ là cái bóng thôi mà?
-Hả? Cái bóng!-Tsu như chợt nhớ ra điều gì đó.

32561365.jpg


*
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 7
32563247.jpg

Tsu như chợt nhớ được một điều gì đó khi Genta nhắc đến từ "cái bóng." Cậu cười nụ cười nửa miêng quen thuộc:
-Dưới cái lốt của người đó, cảnh sát sẽ phải tin mình!
Cậu giả vờ tiến tới chỗ tụi nhóc và nói với tiến sĩ Agasa:
-Cháu đi vệ sinh một chút nhé!
Miệng nói thế nhưng cậu lại đi hướng ngược lại với nhà vệ sinh. Shiho nghi ngờ nên bám theo.
Tsu chuẩn bị khoác lên người hình dáng của một người khác thì bỗng một tiếng nói lạnh lùng vang lên:
-Cậu nói là đi vệ sinh nhưng sao lại tới đây?
Tsu hoảng hốt quay lưng lại thì thấy Shiho đang đứng sừng sửng ở đó, cậu ngạc nhiên hỏi:
-Sao cậu lại ở đây?
-Vô tình thôi, còn tớ cứ tưởng là Shawdow sắp xuất hiện ngay tại đây chứ-Shiho trả lời với nụ cười bí hiểm.
-Thôi được rồi, cậu cứ giúp tớ lần này đi, nhờ cậu đó.
-Nể cậu là bạn, tớ mới giúp đó.
-Ừ-Tsu trả lời với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Thế là một lúc sau, Shawdow đã xuất hiện trước mắt cảnh sát, trình bày rõ ràng mọi sự việc. Xong xuôi mọi việc, Ran đã được giải thoát. Còn về phần Shawdow thì nghe nói tên này đã được một bầy quạ đen làm cho một cách bí ẩn (cái này mình quên chưa nói từ đầu, Tsu rất thích chim nên cậu nuôi rất nhiều chim trong nhà.) Nhưng cũng sau vụ đó, Shiho đã biết được chân tướng của Shawdow nên từ dó Tsu rất khó khăn với công việc hoạt động dưới cái lốt của Shawdow.

*
* *
Lại nói về chuyện Shin ở nước ngoài. Gia đình cậu cùng với Chris đang sống rất vui với nhau mặc dù hơi tội nghiệp với chú Yusaku vì sáng nào dậy cũng phải tắm một lần (chú ấy sống trong cái kho mà, sáng dậy bụi bâu đầy người nên chú ấy tắm lại là phải)

*
* *

Còn Tsu ở Nhật đang dốc hết sức để chiếm đoạt trái tim Ran nhưng có vẻ vô vọng rồi.

*
------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 8
32563486.jpg


Shin ở bên Mỹ vẫn cứ nghĩ thầm Shin ở bên Mỹ vẫn cứ nghĩ thầm trong lòng là: "Nhất định mình sẽ về nếu không về thì sẽ gặp nguy mất" (cái nguy ở đây chắc các bạn biết là gì rồi phải không *cười*). Còn nữa, cậu ấy cũng phải coi chừng Ran nên phải hỏi Tsu là cậu ấy có trăng hoa với ai không (nếu như Shin mà không hỏi Tsu thì chắc Shin cũng nổ tung cái đầu vì nghi ngờ Ran lại gặp chuyện với bác sĩ Araide *cười*). Nhưng nghe Tsu nói thì lại cứ an tâm. Nhưng cậu Shin này cũng ngốc thật, nếu chỉ ngắm váo mà hỏi bác sĩ Araide thì oan cho bác sĩ rồi, đáng nhẽ cũng phải tra vấn cái anh chàng Tsu này chứ (cười). Shin gọi điện đến văn phòng thám tử Mori định hỏi thăm Ran nhưng có vẻ lúc đó cũng đã khuya lắm rồi, chắc Shin chỉ muốn được nói chuyện và nghe được tiếng nói trong sáng của Ran. Thế là tối đó, đúng nửa đêm, Shin trùm chiếc chăn ấm áp trong căn phòng im lặng của mình, chỉ để hở cái búi tóc đen nhánh của cậu ra, một ánh sáng nhấp nhóa ở trong chiếc chăn dập tắt sự bao trùm của bóng tối trong căn phòng. Lúc đó, ở văn phòng thám tử Mori vang lên tiếng chuông điện thoại. Ran nhấc máy lên và nói hai tiếng: "Alô" với một cái giọng yếu ớt. Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói đàn ông cứng rắn:
-Ran đấy à?!
- Ran khi nghe được giọng nói đó và nói vào đầu dây:
-Là cậu hả Shin?
-Lâu ngày không nghe giọng cậu, thấy nhớ quá nên gọi điện hỏi thăm ý mà!
-Vậy hả?-Ran nói lại với một cái giọng mạnh mẽ hơn hẳn lúc đầu-Nhưng tớ không thèm mấy cái lời hỏi thăm của ai đó cứ tự tiện bỏ đi mà không nói một lời nào cả.
-Thôi mà, bớt giận đi. Dù sao tớ cũng nhờ Tsu chuyển lời tới cậu rồi mà.
-Đúng là có nhưng tớ cảm thấy cậu ấy đang nói dối, cái giọng ấp a ấp úng của cậu ấy đâu phải là biểu hiện của một người đang nói thật.
-Ha ha! Cậu quả là tinh tường! Đúng là tớ nói cậu ấy là tớ đi thăm người quen ở Osaka nhưng thực chất là tớ đi sang Mỹ một thời gian.
-Cậu nói gì, cậu sang Mỹ ư!
-Ừ!
-Cậu đã lừa dối tớ. Sao cậu không nói l;à cậu đi Mỹ, sao lại phải che giấu chứ, tớ đâu có thể ngăn cản được cậu. Cậu có quyền tự do làm tất cả những gì mình muốn, tớ đâu có cản ép cậu đâu.
Shin nói lại với Ran:
-Cậu đừng lo nữa, chủ nhật tớ sẽ về Tokyo mà!
-Thế sao, vậy thì vui quá!-Ran phấn khởi đáp lại
-Cậu vui đến thế sao?
-Đương nhiên rồi, cậu trở về là tớ có được một chỗ dựa vững chắc, cậu cứ như là một người anh của tớ. Cậu đã chia sẽ cùng tớ nhửng kỉ niệm đau buồn. Vì vậy, có cậu bên cạnh khiến tớ rất ấm áp.
-Ừ, vậy thì tớ sẽ về thật nhanh nhé.
-Ừ, nhớ giữ ấm nhé Shin, mùa này lạnh lắm.
-Cảm ơn cậu
 
Chap 9
32574225.jpg


Sáng đó, Ran dậy thật sớm, sửa soạn thật đẹp rồi tới sân bay Haido lúc 9:30 phút
Lúc đó, sân bay đã đông người lắm rồi. Ran phải chen kinh lắm mới lấn lên hàng đầu. Tới trưa, Ran vẫn còn đứng đó, tựa đầu váo cái cột, nghĩ: "Sao Shinichi giờ vẫn chưa về nhỉ." Bỗng lúc đó, Tsu xuất hiện, nói:
-Ủa, Ran, cậu làm gì ở đây thế.
-Tớ đứng đây đợi Shin từ 9 giờ vậy mà bây giờ vẫn chưa thấy cậu ấy đâu nữa.
Tsu cười:
-Ôi trời, cậu có nghe nhầm không, Shin nói là 12:30 máy bay mới hạ cánh mà.
Nghe thế, Ran luốn cuốn lấy cuốn sổ cầm tay ra, cô nàng thốt lên:
-Trời ơi, tớ coi nhầm giờ rồi!
Shin lúc đó cũng vừa xách cái va-li ra khỏi sân bay. Ran chạy như bay tới, ôm chầm lấy Shin.
Shin nói thầm:
-Ran ơi, lần này về không chỉ có mình tớ thôi đâu, còn có bố mẹ tớ nữa.
Nghe thấy thế là cô nàng bối rối, luống cuống chào bố mẹ Shin. Bỗng nhiên Ran thay đổi ánh nhìn ngay khi thấy bóng người phụ nữ gốc Mỹ bước ra. Một tiếng nói có vẻ như đã khá quen thuộc:
-Hello! Angel
Ran nhìn Chris với một ánh mắt không phải là lườm lạnh lùng mà là một ánh mát sợ hãi đến nỗi rơi cả cài tóc. Chris nhặt lên, nói với một ánh mắt dịu dàng:
-Oh! Here for you!
Ran lấy sức đưa bàn tay ra mà nhận lấy chiếc cài. Shin phải giải thích mãi, Ran mới dám tin Chris. Khi biết rõ mọi chuyện, Ran đã bắt đầu thân mật với Chris.
Ran nhìn Shin với một ánh mắt lạ lùng, cô ghé miệng sát tai Shin mà thì thầm điều gì đó. Shin cười nửa miệng rồi nói với cô Yukiko:
-Mẹ ơi. tối nay cho con về trễ một chút nha!
-Ừ! Con cứ đi đi, cũng lâu rồi con không đi chơi ở Nhật mà!
-Vâng!
*
* *
Tối đó, Shin đến công viên Beika vào lúc 20:00
Ran đã ngồi đợi sẵn ở đó, Shin cất tiếng chào:
-Chào Ran! Chắc cậu đợi lâu rồi đúng không.
-À không! tớ cùng vừa mới tới thôi.
-Thế bây giờ cậu sẽ đi đâu.
-Chúng ta sẽ đi dạo vài vòng rồi đi xem phim nha.
Cùng lúc đó, phía sau cậy bạch hạt gần đó, một bóng người đang lặng lẽ đứng yên. Đó chính là Tsu, anh chàng có vẻ rất buồn khi thấy Shin thân mật với Ran như vậy.
Anh chàng lẳng lặng bỏ về nhà, lấy bộ áo khoác màu đen mà anh dành riêng cho nhân vật của mình, Shawdow, đứng trước ngọn lửa đang rực cháy, thả bộ áo xuống ngọn lửa. Như được nhuộm màu, ngọn lửa đen thăm thẳm như bầu trời đen tối kia.
*
------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 10
Sáng đó, mọi thứ vẫn bình thường, không ai biết được từ nay sẽ không còn những màn bắt cướp đặc biệt của Shawdow nữa.
Tới lớp, Ran cười rạng rỡ, Sonoko còn không rõ được Ran có chuyện gì mà vui thế. Rồi một cái giọng thanh niên, chắc rắng vang lên, chào cả lớp. mọi người chú ý về nơi phát ra tiếng nói, riêng Sonoko thì không lạ gì cái tiếng nói đó, cô nàng lao vào, nói một cách như ra lệnh:
-Shin! Cậu lo mà gọi Ran dậy kìa, từ sáng tới giờ, cậu ấy vẫn ngồi thửng thờ mà cười, chẳng hiểu sao nữa!
Shin áp tay vào đầu Ran, ngạc nhiên:
-Lúc tối, đi chơi về khuya, hèn gì đầu óc tửng tửng, nhưng sao không thấy ấm đầu nhỉ.
Shin quay lại thì thấy anh mắt của Ran đang bừng lửa, một tiếng nói như vang trời:
-Shinnnnnnnnnn!
Ran tung cước, Shin né kịp nhưng lại có một rắc rối nữa. Đó là(khó nói*cười*) ... váy của Ran (e hèm)... bị vướng vào(có hơi vô duyên không nhỉ)... đầu của... Shin. Ran đưa chân lên, hét:
-Đồ dê cụ!!!!!!!!!
Cô nàng phi chân, có ý đạp thẳng vào mặt Shin, bỗng một người túm lấy tay anh chàng, kéo sang một bên, đó là Tsu. Shin cảm ơn, Tsu đáp lại:
-Đừng cảm ơn tớ, tớ không muốn nhà trường phải thay lại tường.
-Hà...hà-Shin cười nham nhở
Cả ngày đó, Shin không được để yên, bởi vì Shin đi đâu, Ran theo đó(trừ nhà vệ sinh nhé), cứ như đỉa ấy. Cả giờ ăn, Shin cũng không được tha, cô nàng cứ nhìn chằm chằm như thể đang có ý định giết Shin ấy sao.
Tsu ngồi gần đó, nhún vai:
-Sắp có án mạng rồi !
*
* *
Sau giờ ăn, cả lớp về phòng kê ván, Tsu vì ăn trễ nên về sau. Đúng lúc đó, có hai bạn trai đang thì thầm với nhau điều gì đó, Tsu bước tới vỗ vai bà nói:
-Các cậu về phòng đi kìa, trễ rồi đấy.
Một trong hai bạn đó bỏ tay ra sau, thả một vật gì đó xuống và dùng giày dúi dùi vào rồi bỏ về phòng.
Tsu nghi ngờ:"Hành động ban nãy chẵng phải là động tác dụi thuốc lá hay sao?"
Anh chàng khịt khịt mũi để ngửi cái làn khói trắng còn thoảng quanh đó:
-Cái gì, đây chẳng phải là mùi cần sa sao?
Anh chàng bỗng nhớ tới cái vụ đình đám nhất, đó là vụ hậu duệ của Pharaoh 13(đây là vụ mở đàu cho Tsu khi cậu học lớp 6, Tsu đã phát hiện ra được hung thủ đã dùng cần sa điều khiển hậu duệ Pharaoh mở ra kho vũ khí của thời xưa, như máy ném đá, xà bốc, đao kiếm, đủ cả.)Tsu dập tắt cái suy nghĩ đó đi và nghĩ chắc là không có chuyện đó đâu rồi quay về lớp. Đến chiều, một nữa sinh phát hiện ra một cái xác nắm trong nhà vệ sinh và hai nghi phạm đó là hai chàng trai mà Tsu đã gặp.
*
32574677.jpg


---------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 11



32575023.jpg


Gia đình nạn nhân và gia đình nghi phạm la hét inh ỏi, tất cả học sinh đều chụm lại, bất ngờ với vụ án mạng vừa diễn ra, bên cảnh sát đã đuổi đi hết, chỉ còn lại Tsu và Shin, Shin lặng đi, không nói một lời, Tsu thì lại hất tóc phủ đi hai con mắt, đó là dấu hiệu anh chàng đang tập trung suy nghĩ, không muốn bị quấy rầy.

Sau khi tra hỏi, thì hai nghi phạm đã có lời thú nhận rằng chính mình đã sử dụng cần sa, nhưng chắc chắn một điều là đã không bao giờ giết nạn nhân, thậm chí họ còn chưa gặp nạn nhân bao giờ. Việc an ủi thân nhân của nghui phạm và nạn nhân được giao cho trung sĩ Takagi và anh chàng lớp trưởng Jifushi Shindashi của lớp nạn nhân.
Kiểm tra hiện trường, cảnh sát tìm thấy một tờ giấy cháy xém và trên đó ghi ngắn gọn "Animal of the Chrismast", mọi thứ đang lộ ra nhiều dữ kiện hơn nữa khi điều tra lai lịch nạn nhân, nhà của nạn nhân là một của hàng làm rượu nổi tiếng phố Haido, còn gia đình của cậu lớp trưởng Shindashi là một cửa hàng bán rượu nổi tiếng, những mặt hàng rượu ở đây đều nhận từ gia đình nạn nhân.
Đã bốn giờ chiều nhưng sao mọi thứ vẫn im lặng vì nhà trường đã không cho học sinh ra sân đến khi giải quyết được vụ án. Tsu ngồi phịch xuống chiếc ghế đá cạnh cây bạch hạt, gắn headphone vào tai, nhưng không phải là nghe nhạc mà là Tsu đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, một tiếng nói đánh thức sự yên tĩnh ở đó. Tsu tựa vào thân cây bạch hạt lắng nghe, xong đoạn hội thoại, Tsu hất mái tóc đen nhánh lên, che phủ đi con mắt trái, cười mãn nguyện.
Cảnh sát ngồi ở chiếc ghế, xung quanh có rất nhiều người, Tsu bước tới, nói to:
-Thủ phạm là hắn!
Sau khi đã tập trung những ánh mắt về phía mình, Tsu dõng dạc nói:
-Tờ giấy mà nạn nhân để lại chỉ dành cho một người.
Thanh tra Megure hỏi:
-Cháu nói thế nghĩa là cháu đã tìm được hung thủ?
-Phải, và người đó chính là Jifushi Shindashi-mọi người đều kinh ngạc trước lời nói, riêng Shindashi thì đanh mặt lại, toát mồ hôi lanh. Tsu nói tiếp-Con thú của giáng sinh thì ai chẳng biết, đó là tuần lộc, tuần lộc trong tiếng Nhật là Shindashi, là tên anh đấy-Tsu nói rồi chỉ tay vào mặt tên hung thủ.
Shindashi cố cãi cùn:
-Bằng chứng đâu?
-Đây!-Shin đưa chiếc Ipad lên bật đọan âm thanh đã ghi âm, những tiếng nói vang lên:"Bố mẹ ơi, bố mẹ đừng lo, bây giờ bố mẹ hãy liên lạc lại với gia đình Yamida(họ của nạn nhân) đi, mà thôi, mẹ cứ để con nói cho vì tên ác độc họ đó đã không còn nữa.
Shindashi gục xuống, cuối gầm mặt, khóc và vang lên những tiếng yếu ớt:
-Đúng, chính tôi đã giết hắn, tên đó lợi dụng tình thương của ông hắn mà nói với bố mẹ hắn ngừng cung cấp rượu cho cửa hàng chúng tôi nữa, khiến bố mẹ tôi phải chật vật vay tiền để tôi ăn học. Tại hắn, chính là tại hắn.
Tsu hét lên:
-Ngốc, mặc dù hoàn cảnh có như thế nào thì cũng đừng dấn thân vào con đường tội phạm chứ, làm thế bố mẹ anh sẽ còn buồn hơn nữa đấy.
*
* *
Trên mặt báo hôm sau, đưa tin Tsu chính thức trở thành một đói thủ của Shin, trận chiến giữa hai thám tử sẽ như thế nào, điều đó thì không ai có thể biết được. Kết thúc một ngày như thế là bữa tiệc linh đình đầy ắp tiếng cười của nhà Teiruwa
*



 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 12
32575869.jpg

-Trời ơi, sao toàn mấy môn mà mình ghét không vậy! Nào là Đại số, rồi Kĩ thuật chế tác đồ từ tre nứa, Khám phá tiếng gọi thời xa xưa (văn học cổ điển). Ước gì họ cho môn rèn luyện Logic và Đào tạo tài năng chất xám vào chứ mấy môn này ai thèm học.
Shin kêu ca trong quán cafe mà bốn đứa Sonoko, Ran, Tsu đang ngồi. Kì nghỉ đông sắp hết, nhà trường gửi cho mỗi đứa một bảng lựa chọn các môn học sẽ có vào học kì 2. Shin vẫn tiếp tục điệp khúc ca cẩm:
-Trời ơi, thế này thì thời gian đâu mà đi chơi!
-Tớ nghĩ bọn mình không đi chơi được đâu-Tsu nói rồi lấy ra trong phong bì đựng bảng các môn học một tờ giấy được đánh máy:
Kính thưa quý vị phụ huynh,
Trong thời gian qua đã có một vụ án mạng trong khuôn viên trường học. Ban giám hiệu đã đưa ra một quyết định đó là cho học sinh nội trú tại trường để giáo ban có thể kiểm các hành vi kì lạ của bất kì em nào. Trường hiện giờ đang gấp rút xây dụng ba khu ký túc xá trong trường học. Chúng tôi cần quý vị góp một số tiền nhỏ vào quỹ trường để xây dựng ký túc xá. Mong quý vị sẽ ủng hộ!
Trân trọng
Aikan Hirotoshi

Shin thảng thốt:
-Cái quái gì thế này, thế thì khác gì giam cầm học sinh!
Mọi ánh mắt trong quán đổ dồn về phía Shin. Anh chàng này tỏ ra vẻ hết sức xấu hổ. Khi mọi người đã quay đi, cậu quắc mắt nhìn Tsu, gừ gừ:
-Tất cả là tại cậu hết đó, tại cậu giải quyết vụ Jinfushi Shindashi mà giờ này tụi mình phải chịu cái hậu quả thế này!
-Tớ là thám tử, tớ phải giải quyết cho các vụ án mặc dù có thương tâm đến đâu cũng không để cho nước mắt kẻ thù làm mủi lòng!
-Trời, hết chịu nổi cậu luôn.
-Nhưng cậu ấy nói đúng mà Shin.-Ran lúc này mới chen vào-Mặc dù hung thủ có là cha mẹ hay người người mà cậu quý làm cậu không thể khai ra thủ phạm thì sự thật mãi chìm trong bóng tối và mọi người sẽ biết đến cậu với danh hiệu thám tử quèn.
-Thôi, mấy cậu đừng nói nữa, tớ biết rồi!-Shin chắp tay lại lạy ba cái trước mặt Ran và Tsu rồi rì rầm-Lạy ông lạy bà tha cho lỗ tai con.
-Giớn hả!-Ran cốc một cái thiệt đau, Shin té xuống sàn, ứa nước mắt!
-Làm gì mà đánh đau vậy hả!
-Ha ha ha, a...ai bảo h...am ch...ơi làm gì-Sonoko ngó xuống cái mặt khỉ-ăn-ớt của Shin rồi nói với giọng ngắt ngắt vì cười.
*
* *
Cuối cùng, chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc kì nghỉ, và đương nhiên Shin, Ran và Tsu khỏe re đi chơi, bỏ lại Sonoko vật lộn với xấp bài tập của cô nàng. Đầu tiên, Tsu dắt hai đứa kia vào hiệu sách mua sách giáo khoa (đương nhiên là bốn bộ cho cả Sonoko). Xong, ba đứa dắt nhau ra hội chợ đông mua vài chiếc khăn len để quàng cổ. Cuối cùng, ba cô cậu lại lê lết ở khu vui chơi tới tận mười giờ trưa mới về. Sonoko giờ đã hoàn thành được ba phần tư nhiệm vụ, chỉ còn lại hai bài tiểu luận viết về các tập tục của người xưa do thầy giáo Văn học cổ điển giao cho và bài luận viết về những đặc tính của Radium do cô Kanade Sarai, giáo viên dạy môn hóa học giao cho.
Thấy tội nghiệp cho bạn, Shin và Ran đẩy Tsu vào làm giúp Sonoko bài luận viết về Radium vì cô nàng này rất yếu món này. Tới cuối ngày thì Sonoko đã hoàn thành xong bài luận cổ đại và đang soát lại xem bài Tsu có trùng khớp với bài mà cậu chàng làm giúp Sonoko không và mọi thứ đã mĩ mãn đâu vào đó.
*
* *
Và ngày trở lại trường cũng đã tới, bạn bè gặp nhau sau kì nghỉ vui vẻ tán dóc, đấu láo với nhau. Nhưng khi Tsu bước vào thì dường như cả một sân trường ồ ạt về cậu. Shin đứng cạnh cười:
-Cảm ơn nhé, lần sau đi học nhớ hóa trang đấy!
May mắn là nhờ có thầy giám thị đuổi đi chứ nếu không Tsu đã thân tàn ma dại rồi.
Vào lớp học, mọi người cũng vui vẻ nói chuyện, kể cho nhau nghe những việc đã làm trong kì nghỉ. Cô giáo bước vào dẹp đi loạn 42 cái miệng. cô nói to:
-Các em, như các em đã được thông báo, học kỳ 2 này chúng ta sẽ nội trú tại trường. Các em được sống ở khu ký túc xá ở giữa với những bạn khối 11 khác. Và cô cũng thông báo thêm, lớp chúng ta đã được nhà trường quyết định là chủ tịch hội học sinh và là người sẽ trợ giúp các thầy cô trong giáo ban quản lí các em. Các em có thể bị cấm túc bất cứ lúc nào, vì vậy nên cô muốn các em-tới đoạn này, cô hạ nặng giọng xuống-phải thật-ngoan-ngoãn.
Cả lớp rùng mình:
-Vâng ạ!
-Được rồi, cô chỉ muốn nói vậy thôi. Nào, chúng ta bắt đầu tiết học.-nói rồi cô lấy sách giáo khoa ra, bỗng cô quay lưng lại-À quên, các em nộp bảng môn học cho cô, vì chưa có thời khóa biểu nên chúng ta hôm này không học, các em có thể về.
-Dạ!
Cả lớp vui vẻ đồng thanh.
Thế rồi cả bọn đẩy ghế ra, xách cặp đi về.
...
Ngày hôm sau, mỗi đứa được phát cho mỗi tờ thời khóa biểu, đương nhiên là thời khó biểu của Tsu,Ran, Sonoko và Shin giống hệt nhau (mặc dù Shin không muốn như vẫn phải cố gắng vì bạn). Học xong, cả bọn ăn trưa ở đại sảnh. Tsu nhồm nhoàm vài miếng rồi bỏ vào thư viện tìm ngay tài liệu về sự khác biệt giữa văn học cổ điển và văn học hiện đại vì đây là bài tập ở nhà của môn Văn học cổ điển.
Thư viện bây giờ rất vắng vì ai cũng đã lo ăn trưa.Tìm hết trên những kệ sách, Tsu phát hiện ra một cuốn sách gáy trắng (không có chữ), cậu liền lấy ra, săm soi và mở sách, trên trang giấy có những dòng chữ mờ mờ, cậu thổi hết bụi trên mặt sách, nó hiện ra những kí tự nhỏ, nó rất giống với kí hiêu văn tự Rune mà Tsu đã trùng đọc trong một cuốn sách, cậu lấy ngón tay vuốt theo những kí tự đó bỗng trang giấy lật lật nhanh đến một trang khác, một ánh sáng màu vàng chói tỏa ra, Tsu kêu lên nhưng không ai nghe và rồi...
*
----------------------------------------------------------------------------------------
Chap 13 : End ( chính Kato cũng ko hiểu tại sao Au lại end chỗ này ="= )
Tsu đưa tay miết lấy những kí tự cổ đó, bỗng một tia sáng rục lên từ những trang sách, gió thổi vù vù lật thật nhanh những trang sách, các kí tự lõm sâu xuống như những ổ khóa, rồi bất ngờ, cậu bị hút thật sâu vào trong bóng tối...

* File 1*

32576493.jpg

Cậu tỉnh dậy với sự ê buốt, lạnh lẽo khủng khiếp, răng đánh nhịp lập cập vào nhau, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy một vùng lạnh như vậy. Tsu đứng dậy, rướn mắt nhìn xung quanh nhưng không ai , không vật nào ở đó cả. Rùng mình một cái, cậu thấy một tia lửa vuọt qua nhưng cũng nhanh chóng bị màn đêm ăn vào, rồi mọi thứ trải ra trước mật cậu là cả một điều không thể ngờ tới. Ánh sáng trải dài ra và rồi Tsu thấy như mình đang quay cuồng, nghẹt thở lạ kì, cậu rớt xuống trước một đền thờ đổ nát, xung quanh là những người lính với gươm đao vũ trang trên mình. Tsu hoảng sợ không biết chạy đường nào thì bỗng lớp đường đá phía anh bỗng biến thành cát và lún anh sâu vào lòng đất.

Trước mắt Tsu bây giờ là một cung điện lớn và uy nghiêm. Trước mật cậu là tượng một nữ thần, giương cao cây gậy có đính ở giữa một viên ngọc hình oval. Tsu đi tới, móc viên ngọc ra, ngắm nghía. Chẳng phát hiện được gì, Tsu trả viên ngọc lại cho cây gậy rồi to mò sờ vào bức tượng tìm kiếm một điều gì đó hay ho có thể giúp cậu thoát ra khỏi nơi này, cậu nhìn thấy dưới bệ của bức tượng có một cái rãnh nhỏ hình oval. Cậu đứng phắt lên, lấy viên ngọc ra, đút thử vào cái rãnh, có một vài kí tự nhỏ bên dưới nhưng Tsu có thể đọc ngay được nghĩa vì chúng dường như có phép màu đã từ biến đổi thành chữ Nhật Bản. Khi vừa dứt, cây gậy trong tay bức tượng nữ thần đổ ầm xuống, Tsu theo phản xạ nảy lùi ra khỏi cây gậy đá, cây gậy dổ ầm xuống và bể tan tành, Tsu ngước lên, tìm nguyên nhân, nhưng cậu đã rõ mọi việc vì bức tượng nữ thần đang tách đôi ra, bên trong là một cỗ quan tài bằng gỗ ô-liu được chạm khắc bởi những đường nét không thể chê được...

Những vết nứt dần dần hiện rõ trên cỗ quan tài, rồi bất ngờ, những miếng gỗ bay ra tứ tung và trước mắt Tsu bây giờ là một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim lấp lánh, trên người là một bộ giáp dát vàng lấp lánh, tay cầm một cây giáo, dáng vẻ uy phong như một người lính ra chiến trận. Và bây giờ Tsu đã biết cô gái này là ai, và cả về nguồn gốc của cô gái.

* File 2*

32576136.jpg


Cậu dụi mắt, không tin vào điều trước mắt mình:

-Cô l... là...

-Athene, cậu đứng lên đi – Cô gái đưa tay dìu Tsu dậy.

-Athene, không phải cô là thần chiến tranh sao, cô là một thần Hi Lạp, còn đây là Nhật, sao cô lại ở đây?

-Nhật, cậu nghĩ đây là Nhật hả - Athene vừa nói vừa hất mái tóc bạch kim qua ngang vai – nhìn kĩ đi, đây là đền Pathenon ở Athen.

-Cái gì? Pathenon, nhưng ban nãy tôi vừa ở trong thư viên của trường mà!?

-Chính tôi đưa cậu tới đấy?

-Vậy... – Tsu ngập ngừng, còn hơi nghi ngờ - cô đưa tôi tới đây để làm gì?

-Chuyện là: khi cuộc chiến giữa Hi Lạp và Troy vừa kết thúc thì Zeus sai tôi xuống canh giữ vùng biên giới Hi Lạp đề phòng chiến tranh, nới đó Ares bị cấm, hắn bực tức vì trách nhiệm của mình bị gạt qua môt bên nên đã dùng vũ lực cướp cây sáo thần của Hermes, trốn xuống trần, hắn dùng cây sáo ru tôi ngủ rồi hắn chôn sống tôi trong bức tượng ở ngôi đền này và rồi thay tôi canh giữ vùng biên giới khiến mấy ngàn năm qua, chiến tranh xảy ra triền miên và...

-Khoan, đợi đã, theo như trong sách thì nơi đây phải là một nơi hoang tàn chứ, sao lành lặn thế này được?!
-Quyển sách đó không chỉ chuyển không gian mà còn đổi cả thời gian khiến cậu trở về thời gian cách đây 3000 năm.

-Được rồi, vậy giờ cô cần tôi giúp cô việc gì?

-Tôi muốn cậu giúp tôi tìm ra tên Ares, đem hắn...về Olympus để xử lí!

-Tìm...a... Ares sao, vậy thì cô nhầm người rồi, Ares là một vị thần, làm sao tôi tìm và bắt được hắn chứ?!

-Quyết định của tôi không bao giờ sai, cậu quên tôi còn là thần trí tuệ nữa sao – Nói rồi Athene lầm rầm trong miệng một câu cổ ngữ Hi Lạp và Tsu thấy người nóng lên, một cảm giác lâng lâng khó chịu khiến cậu cảm thấy như nghẹt thở hệt lúc cậu được chuyển tới đây. Khi Athene vừa dút câu thần chú cũng là lúc cái cảm giác đó biến mất.

-Cái... cái đó là gì vậy?

-Sức mạnh, tôi trao cho cậu sức mạnh, cậu chỉ cần nghĩ đến bùa pháp nào đó mà cậu có ý định dùng thì lời nguyền đó sẽ thành hiện thực, và bây giờ là lúc cậu trở về.

Đưa tay ra trước không khí, Lại một lần nữa Athene lầm rầm bằng cổ ngữ Hi Lạp, hiện ra những đường mờ mờ của một lớp khí và bỗng chợt Tsu biết lớp khí đó là một cái cổng có thể đưa cậu về với thực tiễn hiện tại.

-Rồi, cậu bước vào đi - Athene nói!

Tsu đưa thử một chân vào cánh cổng khí và nó biến mất, cậu chần chừ:

-Khoan đã, vậy tôi cần phải biết làm thế nào để dùng sức mạnh đó chứ!

Với giọng dứt khoát Athene nói:

-Hãy hỏi quyển sách!

Và cậu chúi cả người vào cánh cổng rồi tụt xa dần đi với ngôi đền.

*
 
×
Quay lại
Top Bottom