CHAP 1: LỘ DIỆN
"Này Kudo! Cậu ổn chứ" - Haibara lo lắng nhìn Conan.
"Cậu chạy trước đi" - Conan đáp. Mắt cậu đanh lại, răng nghiến chặt, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, người cậu yêu đang bị tổ chức Áo đen bắt giữ làm con tin.
"Nhưng..."
Conan cắt ngang lời Haibara - "Đừng nói nhiều nữa, chạy khỏi đây và tìm người đến giúp, tớ phải cứu cô ấy"
Haibara nhìn Conan, cô biết mình không thể nào khuyên ngăn con người này, cô quay người chạy nhanh ra khỏi đám cháy, trong lòng cầu mong cậu và cô gái ấy sẽ ổn.
Trên nóc của Sở Cảnh Sát có một nhóm người với trang phục đầy bí ẩn, họ đang bắt giữ một cô gái với mái tóc đen dài, trên người chằng chịt vết thương - đó không ai khác chính là Ran Mori.
"GIN, THẢ CÔ ẤY RA" - Conan xuất hiện sau làn khói và hét lớn.
*Flash back__________________________________________________________________
"Tổ chức Áo đen đang tấn công Sở Cảnh Sát, chúng nhắm đến tớ, APTX 4869, thân phận của chúng ta bị bại lộ rồi" - Haibara kinh hoàng hét lên.
Chiếc điện thoại trên tay Conan rơi xuống đất, đầu dây bên kia vẫn còn vang lên tiếng "Alo, alo..." không ngừng. Cậu nhanh chóng dùng ván trượt chạy thẳng đến sở cảnh sát, tiến sĩ Agasa cũng chở Haibara ngay theo sau.
Trước mặt họ là Sở Cảnh sát Tokyo đang cháy nghi ngút, những tầng trên đang bị đánh bom, tất cả mọi người xung quanh đều hoảng loạn, cảnh sát bị thương được đẩy từ bên trong toà nhà ra liên tục, một cảnh tượng khủng khiếp đang xảy ra.
"Tớ phải vào bên trong" - Conan quả quyết.
Mặt Haibara đổi sắc, cắt không còn một giọt máu, tổ chức Áo đen đang rất gần, rất gần, đó chính là nỗi sợ bao trùm cô bấy lâu nay. Nhưng không đợi quá lâu, cô lên tiếng đáp lại - "Tớ cũng đi".
Conan nhìn cô, cậu thật không muốn thêm một người nữa cũng gặp nguy hiểm, nhưng thời gian không còn nhiều, nếu cậu không nhanh lên, cả cái Sở Cảnh Sát này còn lại là đống tro tàn mất. Conan và Haibara lẩn tránh ánh mắt của mọi người, tức tốc chạy vào bên trong tòa nhà đang cháy.
Trong góc khuất nào đó, một cô gái cũng vừa di chuyển...
Trước đó, tại văn phòng Thám Tử Mori Kogoro________________________________________
"Shinichi này, cuối tuần lớp mình tổ chức một buổi dã ngoại kết thúc năm đó, cậu có đi được không?"
"Hmmmm, tớ cũng muốn đi lắm, nhưng công việc nhiều quá, có lẽ là không thu xếp được đâu, cậu đi chơi vui vẻ nhé" - Shinichi đáp.
Ran thở dài một tiếng... "Cậu thì lúc nào cũng bận hết, nhưng Shinichi này..."
Chưa kịp nói hết câu, Ran nghe đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc ""Tổ chức Áo đen đang tấn công Sở Cảnh Sát, chúng nhắm đến tớ, APTX 4869, thân phận của chúng ta bị bại lộ rồi". Sau đó là tiếng điện thoại rơi trên nền nhà. Từ "Kudo, Kudo" nghe sao mà nhói đau, Ran khựng lại, cô lờ mờ hiểu được tất cả, dù khó tin, nhưng đó chính là sự thật. Cô không kịp nghĩ ngợi gì, không kịp hoài nghi, không kịp đau đớn, mọi thứ đến quá nhanh, nước mắt bất chợt lăn dài trên đôi má.
Ran bắt vội taxi đến trụ sở Cảnh sát...
________________________________________________________________________________
Gin chỉa mũi súng vào Haibara, trong khi đó, mũi súng Vodka cũng đang hướng thẳng vào Conan.
Gin mỉa mai "Gan cũng lớn đấy, lên đến tận đây cơ à, vậy tụi mày có muốn chết cùng nhau cho vui không?", một nụ cười quái đản hiện trên gương mặt trắng bệch của hắn.
"Ta biết là người không dám giết ta, giết ta đồng nghĩa với APTX 4869 cũng không còn" - Haibara lạnh lùng đáp.
"Nhưng tên nhóc này thì sao", ánh mắt Gin hướng về phía Conan.
Haibara thấy lạnh sống lưng, đúng rồi, nếu chúng đi khỏi đây mà có được mình, chúng sẽ không bao giờ mang Kudo theo, chúng sẽ giết cậu ấy. Cô nhìn qua Conan, gương mặt cậu đang căng thẳng tột độ, cô phải làm gì bây giờ.
Vậy, ta không khách sáo nhé...
"Chúng ta phải nói lời tạm biệt ở đây rồi nhóc" - tiếng súng khô khốc vang lên, nhưng người đã biến mất trong làn khói.
"CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VẬY?" - Gin hét lên.
"Chính là con nhỏ tóc dài người yêu thằng nhãi thám tử đấy" - Vodka nghiến răng ken két.
"Con khốn chết tiệt" - Gin buông ra một câu chửi thề trước khi cả đám tản ra tìm Conan và Haibara.
Conan trợn tròn mắt, Ran đang ở trước mặt cậu, mắt còn đỏ hoe. Cô thở không ra hơi. Vừa rồi, trước khi Gin nổ súng, cô đã lao nhanh ra như một cơn gió, ôm 2 đứa trẻ vào lòng và chạy đi, giờ đây, 3 người họ đang trốn trong một phòng kho chứa giấy tờ cũ, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi. Ran nhìn Conan và Haibara, ra hiệu cho tất cả im lặng. Conan biết cô đã nghe và thấy tất cả, cậu cũng không còn gì để nói, cuối cùng thì chính cậu cũng đã đẩy cô vào nguy hiểm. Cậu nhìn Ran, chỉ muốn đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên má cô, nhưng không thể.
Tiếng bước chân đang thật gần, thật gần, một cánh tay cầm lấy nắm cửa từ phía bên ngoài, Ran xô cửa và hét lớn - "CHẠY ĐI", ngay lập tức, cô lao ra đá một đòn vào mắt tên áo đen làm hắn loạng choạng ngã xuống.
Haibara nắm lấy tay Conan kéo đi thật nhanh, cô đã cố dùng hết sức, vì cậu ta không hề có ý định bỏ chạy.
Chạy được một quãng, Conan dứt được tay ra khỏi Haibara...
_____________________________________________________________________________
"Này, Gin, chúng ta phải đi thôi, bọn cảnh sát sắp lên tới đây rồi". Chiếc trực thăng đã đậu sẵn trên nóc của Trụ Sở.
Ánh mắt Gin lộ rõ sự tức giận, lần này quả là một thất bại quá lớn, tấn công đến thẳng Trụ sở Cảnh Sát nhưng vẫn không bắt được Sherry. Đúng là một lũ ăn hại.
"Nhưng có được con nhóc này thì 2 đứa kia cũng sớm mò tới thôi" - Gin nhìn chiến lợi phẩm vừa mới thu được. Ran sau khi đánh tay đôi với tên lính của Tổ chức, người bầm tím rươm rướm máu, lại bị ăn một phát đạn ngay đùi, tình thế thật thê thảm, một chút cơ hội thoát khỏi đám người này cũng không có, nên đành nhắm mắt chịu trận.
*End Flash back_________________________________________________________________
"GIN, THẢ CÔ ẤY RA" - Conan xuất hiện sau làn khói và hét lớn.
Gin vừa đưa chân định bước lên trực thăng liền thu lại. Hắn cười nhếch mép "Ái chà, nhanh đấy nhỉ, chưa gì đã cắn câu rồi, lo cho cô bạn gái này thế cơ à"
Ánh mắt Conan hướng về Ran, người cô bầm tím, tim cậu như thắt lại, mắt đỏ ngầu lộ rõ sự tức giận, chỉ muốn băm vằm đám người này ra để trả thù cho cô gái của mình.
"Trao đổi đi, lấy mạng ngươi để đổi lấy mạng con nhóc này" - Gin lên tiếng
"Shinichi, đừng....." - Ran chỉ kịp thều thào mấy tiếng trước khi ngất lịm vì mất máu quá nhiều.
"Thả cô ấy ra và ta sẽ làm tất cả những gì ngươi yêu cầu" - Conan tiến lại gần.
"KHÔNG XONG RỒI ĐẠI CA, BỌN CỚM DẬP TẮT HẾT LỬA VÀ LÊN ĐẾN NƠI RỒI, CHÚNG TA PHẢI ĐI NGAY LẬP TỨC" - một tên trong bọn áo đen vội vã chạy đến.
Cảnh sát đã lên đến nơi, Gin đẩy Ran ra và nhanh chóng bắt lấy Conan, nhưng trong những giây ngắn ngủi ấy, một bàn tay đã đưa ra đỡ Ran và nắm lấy Conan, nhào thẳng từ nóc Sở Cảnh Sát xuống đất.
Bọn áo đen đã hết thời gian, trực thăng cất cánh, nhưng đã quá muộn, bầu trời Tokyo giờ đây đã được giăng kín. Chúng xả súng điên loạn về phía cảnh sát nhưng vô ích, chúng không thể thoát được nữa.
Conan mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, cậu và Ran đã tiếp đất an toàn, người bí ẩn kia nhẹ nhàng đặt họ xuống, đưa tay lên mặt tháo bỏ lớp mặt nạ, chính là Verthmouth.
"Nhưng tại sao...?"
Verthmouth nở một nụ cười đầy quyến rũ - "Vì cậu và cô ấy là 2 báu vật vô giá trên đời ".
Sau đó, cô ta biến mất vào không trung. Verthmouth đã rời khỏi tổ chức từ lâu, nhưng khi biết tin Tổ chức sẽ làm một cuộc tấn công đến trụ sở Cảnh Sát, cô đã cải trang thành một tên trong tổ chức và đi theo họ. Vào phút giây sinh tử, cô đã quyết định cứu Ran và Conan khỏi đám người xấu xa ấy.
Conan nhanh chóng đỡ Ran dậy, cô gái của cậu cần được cấp cứu ngay lập tức.