Sát thủ xuyên không về làm hoàng hậu Nhật Bản
Chap 4: Sao anh lắm kẻ thù vậy?
Trong triều đình đang xôn xao, náo động về chuyện Sinh nhật của Thái hậu Kudo Yukiko, người phụ nữ được mệnh danh là đẹp nhất Nhật Bản. Mọi người ai ai cũng đầu tấp mặt tối để làm cho Thái hậu một bữa tiệc sinh nhật hoàn chỉnh
Trong chính cung, hoàng đế Kudo Shinichi đang bàn việc với các quan đai thần.
" muôn tâu bệ hạ, sinh nhật của Thái hậu phải hoành tráng hơn nữa" một đại thần đại diện lên nói
"nếu tổ chức thì phải tổ chức giản dị thì mới là phong tục của Hoàng tộc Thái hậu chứ" đại thần khác nói
Trong triều có một cuộc tranh cãi quyết liệt mà mọi người dần như quên mât luôn một vị hoàng đế đang ngồi cao nhất
"các người sống quá lâu nên muốn chết rồi à " một hồi im lặng, Shinichi cất giọng nói lạnh lùng
Nghe xong các quan đại thần đều rùng mình, im lặng
-Trong khi đó-
'Nắng quá, nắng quá, trời nóng như thế này bắt mình đi sửa lại cái nóc nhà, đúng là bốc lột sức lao động mà " Ran đang bực mình
"đường đường một sát thủ ko biết coi ai ra gì, giờ phải đi làm chuyện này chứ, cái tên hoàng đế chết tiệt!" Ran rủa thầm Shinichi
Lúc này cô chợt nghĩ không biết bố mẹ Shinichi là ai mà có thể đẻ ra một tên đầy tính khí thất thường như thế.
Đúng lúc này, thái hậu Yukiko đang đi dạo ở Ngự hoa viên chợt ghé qua cung của con trai mình.
" đc rồi, Ayumi người có thể về cung làm việc của ngươi để ta tự đi tham quan, hít thở" bà nói với cô người hầu bé nhỏ của mình" vâng thưa thái hậu"Ayumi đáp lại
Bà đang đi gần đến cung con trái quý tử của bà thi chợt bà thấy một cô gái thân hình nhỏ bé mà leo lên cao như vậy để sửa nóc nhà.
Bà thầm nghĩ con trai mình hết nô tì à. Bà đến gần hơn và kêu lên" này cô gái, sao cô lại phải leo lên đây?"
" dạ, con đang sửa lại nóc nhà ạ" Ran đáp lại
"Hoàng thượng kêu con sửa à? " Bà thắc mắc hỏi
Nhắc đến hoàng thượng Ran liền bực bối:" Vâng ạ "
"thôi, xuống đây đi con, kẽo té đấy"
Ran liền nhảy từ trên cao xuống. Yuikiko liền giật mình" cô gái này mạo hiểm thật"
cô liền kể cho Thái hậu Yukiko về tên hoàng đế cay độc kia
trong câu cô có nói"... Ko biết cha mẹ hắn thế nào mà lại ko dạy hắn như vậy "
" đc rồi cô bé, hả giận đi, ta hiểu mà" bà hiền từ đáp lại. Cô ung dung nói nhưng ko biết người đang ngồi bên canh là mẹ của Shinichi . Đang nói thì có một mũi tên bay về phía bà.Theo trực giác của một sát thủ thì cô đẩy bà ra nhanh và bắt đc mũi tên. Tay cô liền đổ máu, nhưng là sát thủ thì cô đã quen rồi. Bà hốt hoảng chạy lại hỏi cô có sao ko. Bà lấy chiếc khăn tay của mình để lau cho cô và buộc lại.
"cám ơn Thái Hậu, bà thật chu đáo" Ran vui vẻ
"Mai mốt, đừng làm vậy nữa nhé!con đúng là cô bé tốt bụng" Yukiko rất biết ơn Ran, bà mời Ran đến dự buổi sinh nhật của minh gần đến . Khi về đến chính cung thì bà liền gặp Shinichi và mắng té tát, dù Shinichi vẫn ko hiểu gì
Buổi tối, Shinichi đang đi dạo thì một tên áo đen nhảy xuống chỉa kiếm vào Shinichi, anh bình tĩnh ko có chuyện gì xảy ra
"Hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi" Tên che măt vừa nói vừa cười
Anh ko đáp lại. Ran đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy đc cảnh tưởng đó và nhào vô đá vào cây kiếm.
"rắc" tiếng dứt khoát của cây kiếm phát ra. Cô đá liên tục vào người của tên che mặt áo đen kia, vô tình cây kiếm phân nửa bị gãy đã xước vào tay cô. Cô la lớn :" Chạy đi "
Shinichi tối sầm mặt, hắn là hoàng thượng của một đất nước , không có chuyện gì khiến hắn mất đi sự trấn tĩnh. Bỏ chạy ư? hắn vẫn chưa thảm đến mức đó.
Ran không hiểu nổi Shinichi quá tự tin hay cao ngạo
Tên thích khách nhân lúc Ran trầm ngâm chạy đi và thoát thành công
Shinichi bước đến gần Ran và nói" Bảo vệ tôi sao?"
" Anh nằm mơ, nếu tôi không ra tay thì lúc nãy hắn cũng sẽ giết tôi "
" Ai vừa định ám sát anh vậy" cô nói
" Chắc kẻ thù'' anh đáp lại như ko có chuyện gì
" Sao anh lắm kẻ thù vậy?" cô giật mình. Bỗng cô đổ mồ hôi nhiều hơn, "Á'' cô bất chợt la lên. Anh hỏi với giọng lạnh lùng hằng ngày " cô có sau ko" Anh nhìn xuống tay cô, đang nhỏ từng giọt máu.
Sau đó, Anh liền cầm tay cô lên và kéo vào cung điện của mình. Tự tay băng bó vết thương của cô
"sao anh băng đẹp thế, tôi cứ tưởng là vị hoàng đế như anh ko biết làm gì chỉ biết mắng người ta chứ" cô vui vẻ vì bớt đau
"chỉ có người lúc nào cũng nghĩ xấu người khác như cô mới nghĩ vậy " anh cao ngạo
" cám ơn anh" cô cười hì hì
Trong lòng anh như bị lỡ một nhịp rồi.
---------------------------
Đọc cho nhận xét đi, rồi mình up tiếp chap sau