[Longfic] Love is FBI

Aoyama Hamika

♥☆♡Nhặt từng hạt nắng dưới cơn mưa vội vã… ♥☆★
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/12/2015
Bài viết
1.995
Title: Love is FBI
Author: Hamika
Pairings: ShinRan,...
Raiting: K+
Genre: Tình cảm pha chút kịch tính và đôi chút... Ngớ ngẩn
Status: Đang tiến hành
Disclaimer: Nhân vật và truyện gốc của bác Aoyama, em chỉ phát triển theo trí tưởng tượng của mình
Summary
Sẽ ra sao nếu Conan( Shinichi), Haibara( Shiho) và Hattori biến mất? Sẽ như thế nào khi ông Mori là một nhân viên của CIA? Ông đã trở lại Mỹ để tiếp tục phi vụ của mình? 3 năm sau, Mori Ran và Toyama Kazuha học ngành cảnh sát mật và hai cô gái quyết định gia nhập FBI. Ran là một nhà nghiên cứu, Kazuha là một chuyên gia thuốc nổ và cả hai cùng là những điệp viên giỏi. Nhưng Shinichi cùng Hattori cũng là nhân viên điều tra. Họ vô tình gặp nhau. Liệu sợi chỉ đỏ và chiếc còng số 8 định mệnh có giúp họ bên nhau lần nữa?
-----/---------
Em lại đăng thêm một fic nữa, mong cả nhà đọc vui
 
Chap 1
New York. Trời đổ mưa, một cơn mưa đêm nhẹ nhàng để xua tan cái nắng oi bức ban ngày. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ yên bình sau một ngày làm việc cămg thẳng. Nhưng tại trụ sở FBI, trong một căn phòng nhỏ, tiếng gõ phím vẫn vang l đều đều, có vẻ vẫn chưa sắp dừng lại.
Cánh cửa phòng bật mở, lột cô gái có mái tóc cột cao dài ngang lưng có đôi mắt lục bảo bước vào, trên tay bưng một cốc ca cao nóng.
- Cậu chưa ngủ sao Ran?
Tiếng nói của cô gái khiến người kia giật mình, tiếng gõ phím giảm dần rồi dừng hẳn. Người tên Ran đón lấy tách ca cao từ tay bạn, nhấp một ngụm rồi khẽ nói:
- Tớ còn nhiều việc phải làm lắm, Kazuha à. Còn cậu sao vẫn còn thức?
- Tớ sang đây để báo cho cậu một tin khá quan trọng. Chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ mới. Chúng ta sẽ đột nhập vào một tổ chức tội phạm để kiếm thêm thông tin. Nhiệm vụ này khá nguy hiểm nên chúng ta phải cẩn trọng. Tổ chuyện án thực hiện sẽ thực hiện chính nhiệm vụ này khoảng 10 người và ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Thực hiện cùng lĩnh vực cùng chúng ta có hai sếp trẻ nữa.
- Vậy sao? - Ran nhấp một ngụm ca cao - Họ là ai thế?
Kazuha thở dài:
- Tớ cũng không biết nữa. Nhưng nghe đâu họ trẻ, tài lắm, hình như cũng trạc tuổi tụi mình. Ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt họ và bàn bạc về vấn đề xâm nhập tổ chức - Kazuha nhìn đồng hồ - Khuya rồi, mười hai giờ rồi đó Ran. Cậu hãy ngủ sớm để mai hãy làm việc tiếp.
Ran gật đầu, cô đứng dậy bước vào phòng tắm. Dòng nước ấm khiến cô dễ chịu và giúp cô xả bớt những căng thẳng của mình. Khi nằm trên gi.ường, cô suy nghĩ và mong Shinichi giúp cô hoàn thành nhiệm vụ quan trọng và nguy hiểm này.
...............................
Sáng hôm sau
Ran, Kazuha và mọi người cùng nhau đến căn phòng họp đặc biệt, gõ cửa rồi họ bước vào.
- Chào mọi người. Tôi là...
Chưa kịp nói hết câu, anh chợt bàng hoàng sửng sốt. Đứng trước mặt anh lúc này là Ran và Kazuha, hai người bạn của anh và Hattori.
Họ gương bốn mắt qua nhìn nhau, đầy bất ngờ.
______ end chap 1_______
 
Chap 2
Sau khi bình tĩnh trở lại, mọi người cùng bắt đầu vào cuộc họp cho kế hoạch sắp tới. Shinichi là người lên tiếng đầu tiên:
- Theo như kế hoạch thì Ran được gia nhập vào tổ chức. Mọi chuyện không đơn giản, bởi có thể chúng biết cậu. Ran cần phải cố gắng che giấu thân phận của mình. Kazuha thi an toàn hơn một chút, nhưng cũng không phải an toàn tuyệt đối. Bọn chúng có thể giết cậu bất cứ lúc nào, vì thế nên phải cẩn thận.
Ran khẽ gật đầu.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Ran cùng Kazuha đến bên Shinichi và Hattori. Shinichi nhìn Ran hồi lâu. Cô đã đứng đắn và đằm thắm hơn rất nhiều, nên sự xuất hiện của cô khiến Shinichi vô cùng kinh ngạc về sự đổi thay này. Còn về phần Ran, coi rất vui vì người thực hiện nhiệm vụ cùng cô đợt này
Nhưng ẩn sau niềm vui ấy còn có một sự lo lắng khó tả. Vui vì Shinichi vẫn khỏe mạnh, lo lắng vì coi sợ anh sẽ lâm vào nguy hiểm. Nếu không tham gia phi vụ lần này, có lẽ cô cũng không biết anh sẽ dấn thân vào nơi nào. Shinichi lúc nào cũng như thế mà. Cô hỏi anh:
- Tại dao cậu gia nhập FBI mà không nói cho tớ biết?
- Đây là một cuộc chiến nguy hiểm và để thắng được bọn chúng, tớ phải đặt cược trả tính mạng. Tớ không muốn những người thân của mình gặp nguy hiểm. Tớ hu vọng mọi người coi mình như đã chết, nhưng không nghĩ được rằng cậu vần Kazuha là hai cô điệp viên xuất xắc mầm mọi người luôn nhắc tới trong hai năm qua.

Ran đỏ mặt. Còn về phần Kazuha, cô chỉ biết thút thít trong tay Hattori anh. Bây giờ anh mới kịp nhận ra, cô bạn thở bé của mình đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc đuôi ngựa ngày nào được để dài đến ngang lưng, đôi mắt kiện định hơn, cách nói năng cũng khác hẳn. Cô không còn khóc ào lên như một đứa trẻ thèm kẹo, chỉ có những tiếng nấc vang lên nơi cuống họng. Nhưng đủ nói lên bao nỗi niềm.
................................
Tối hôm ấy, tại phòng làm việc của mình, Ran trằn trọc mãi không ngủ được. Ran bèn lấy cuốn nhật ký của mình, viết vài dòng vào đó.
RAN POV
Tôi nghĩ rằng mình đã quên được anh, quên được mối tình đầu thơ dại của mình. Tôi vui, tôi lo và ngày trước tôi mong anh trở về bên tôi. Sau lần ấy, anh không liên lạc với tôi nữa, mọi người nói rằng anh đã chết rồi. Trái tim tôi lúc ấy đau lắm, nhưng tôi vẫn hy vọng anh còn sống. Tôi gặng hỏi bác Agasa về cái chết của Shinichi, lúc ấy toi mới được biết, cậu em trai mới vừa sang Mỹ không lâu, người mà tôi yêu như em mình' lại chính là người tôi chờ đợi, yêu thương. Tôi tức giận nguyền rủa quát mắng anh một mình, nhưng sau đó tôi hiểu ra, anh là người chịu tổn thương và áp lực hơn cả, mong tôi được hạnh phúc. Tôi hối hận thật nhiều nhưmg vì vẫn còn rất giận anh nên tôi bắt đầu chấp nhận và quên đi. Tôi vào FBI để thực hiện ước mơ đưa sự thật ra ánh sáng của anh, nhưng chính nơi này đã giúp tôi gặp được anh. Nhưng tôi thật sự bối rối và khó xử, vì tôi đã quen một người con trai khác. Tôi viết anh ấy rất yêu tôi, vì thế nên tôi muốn người ấy hạnh phúc. Tôi thật có lỗi...
END
Ran xoay người qua hỏi Kazuha:
- Kazuha này. Tớ cảm thấy mình tồi tệ quá. Giữa người yêu mình và người mình yêu tớ nên làm gì?
- Sao vậy? - Kazuha hỏi nhưng rồi hiểu ra, giọng cô trầm xuống - Tớ không biết nữa, nhưng sao cậu không thử nói chuyện với anh ấy xem. Chắc anh ấy hiểu mà.
- Anh ấy rất tốt, tớ cũng có chút tình cảm với anh ấy, nhưng khi gặp lại Shinichi, tớ cảm giác như mình chỉ quý anh ấy hơn một người anh trai, nhưng chưa phải tình yêu.

Nhìn Ran thở dài, Kazuha cũng hiểu được phần nào nỗi lòng của cô. Mãi Ran mới điện được mối tình đầu của mình, khi Ran đã biết mở lòng với người khác, thì Shinichi lại một lần nữa bước vào cuộc đời của Ran. Khiến cho Ran phải buồn phải khó xử. Nhưng điều đó có hơn gì cô? Cô cũng không kìm chế cảm xúc của mình và khóc nghẹn ngào trong vòng tay Hattori anh. Cô may hơn Ran vì cô chưa yêu ai, vẫn còn cơ hội nói lên lòng mình.
_________ end part 2 __________
 
Chap 3
Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh giữa bầu trời bao la rộng lớn, khi mọi vật đang ty yên bình trong giấc ngủ, thành phố New York giờ đây thật yên bình, khác với ban ngày ồn ã, náo nhiệt. Trên một toà thượng, một người con trai đứng ngắm nhìn thành phố về đêm, trên tay cầm một chiếc MP3, tai đeo headphone phát ra một bản nhạc buồn. Anh vẫn không thôi nghĩ về cô, cô cô gái có mái tóc dài nữ tính, trên người khoác một bộ đồ học sinh. Cô gái với đôi mắt tím với ánh nhìn dịu dàng, đong đầy yêu thương. Thứ mà làm anh nhớ hơn cả là những đòn karate của cô. Chúng thường dùng để dọa anh, nhưng trong nhiều tình huống nguy hiểm, nó đã bao lần giúp anh thoát chết. Anh luôn ước ao mình được gặp lại co, được ăn món bánh chanh do chính tay cô làm, được cô đánh thức vào những buổi sớm mai... Anh cuối cùng cũng được gặp lại cô. Không phải ở góc phố đầy ắp kỉ niệm, không phải căn phòng thám tử thân quen và cũng không phải căn hầm nhỏ của bác tiến sỹ mà cả hai thường phá phách những ngày còn bé, mà là phòng họp riêng của anh, nơi anh ngay đêm tìm cách chiến đấu với tổ chức, cũng để vơi bớt nỗi nhớ cô nhưng bây giờ phải làm sao khi nơi này cũng lưu đang cô lại mất rồi...
SHINICHI POV
Em đã thay đổi quá nhiều trong kí ức của tôi. Em xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, em dịu dàng và đằm thắm hơn xưa. Nhìn gương mặt em, tôi nghĩ em đã biết quan tâm đến bản thân mình rồi. Em trang điểm nhẹ, trông rạng rỡ và đẹp hơn, nhưng vẫn giữ được nét mặt trong sáng, thánh thiện. Mái tóc xuống dài óng ả được cắt tỉa một chút và còn uốn ở đuôi nữa, trông em ngày càng xinh. Trang phục em thì giản dị, trông giống chị Sato ngày trước. Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em. Tôi muốn lao vào ôm chần khi thấy em xuất hiện, nhưng điều đó là không thể. Khi thấy em vẫn không lộ cảm xúc gì, lòng tôi đau đớn, em bình thản hỏi chuyện, dường như chỉ là thái độ đối với một người bạn thân. Lòng tôi vụn vỡ thành vỡ nát, nó đau đớn lắm đấy em à. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu em, yêu một lần và mãi mãi...
END SHINICHI POV
- Kudo, cậu chưa ngủ sao? - Một giọng nói đậm chất Kansai vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Shinichi. Shinichi lắc đầu thở dài quay lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu bạn thân.
- Tớ buồn quá Hattori à. Tớ cảm thấy lo cho cô ấy? Phải làm sao đây?

Nhìn thấy cậu bạn của mình đang làm sếp trẻ của FBI mà cũng có những giây phút do dự, yếu đuối như thế này. Phải, cậu sẽ do dự và mất bình tĩnh khi có liên quan đến cô ấy. Hattori hiểu và cảm thông cho Shinichi khi tình yêu đầu đời đẹp đẽ mà cậu trao cả con tim thì lại gặp quá nhiều khó khăn và cách trở. Shinichi chỉ mong muốn người con gái mà cậu ấy yêu luôn được hạnh phúc, dù cậu ấy chịu rất nhiều tổn thương. Khi Ran xuất hiện, cô ấy lại làm trái tim Shinichi thêm thổn thức. Anh nhẹ giọng:
- Đó là quyết định của riêng cậu, Kudo. Thôi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, để sức mai làm việc chứ?
Gật đầu, Shinichi quay gót về phòng làm việc của mình, mang theo mối trăn trở về nhiệm vụ tuyệt mật nguy hiểm, về người con gái mà mình yêu suốt hai mươi năm, từ khi mới bốn tuổi đến lúc trưởng thành.
........................
Trưa hôm sau, tại một bệnh viện lớn của New York, có một cô y tá chạy vào báo:
- Thưa bác sỹ Araide, có cô Mori cần gặp anh.
Araide cảm ơn cô y tá rồi chạy vội ra cổng chờ thì thấy Ran đứng chờ anh từ khi nào. Hôm nay Ran mặc một chiếc áo thun, mặc một chiếc quần jean dài, tóc được túm gọn, buộc cao ra phía sau, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.Hôm nay cho dù Ran không trang điểm, cô vẫn toát lên một vẻ cá tính đến mê người, ai đi ngang cũng ngoái nhìn theo. Araide thấy Ran, đỏ mặt mỉm cười:
- Em đẹp lắm, Ran.
Cô nhìn anh chàng với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
- Chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau chứ? Em có chuyện cần nói với anh, Tomoaki.
Khẽ gật đầu, Araide theo cô đến một quán ăn gần đấy. Sau khi gọi món, Araide hỏi cô:
- Thế chuyện em muốn nói là gì thế?
Cô vẫn ngập ngừng, không nói.
Khi món ắn được dọn ra, Araide và Ran dùng bữa, cô vẫn chưa thể nói được điều mình suy nghĩ.
Ăn xong, khi Araide chuẩn bị đứng dậy cô mới dám lên tiếng :
- Anh Tomoaki, chúng ta chia tay nhé?
Araide thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Anh không giận em, không trách em, anh cũng không níu kéo em sao?
Mỉm cười dịu dàng, anh chàng thì thầm:
- Rm tìm ra rồi đúng không? Cái cậu đóng vai kị sỹ áo đen trong lễ hội trường năm đó? - Đợi cô gât đầu, anh nói tiếp:
- Anh biết em vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều, nhưng em lại cố quên và che giấu đi điều đó. Em yêu cậu ấy thì anh sẽ ra đi. Anh muốn em luôn giữ nụ cười trên môi, hãy luôn sống hạnh phúc. Anh luôn yêu thương em và hãy coi anh như một người anh trai, em có thể chia sẻ với anh bất cứ điều gì. Anh không bao giờ giận em đâu, em gái à.

Araide khẽ đặt một nụ hôn len trán cô, như một lời từ biệt rồi rời đi. Ran nhìn bóng dáng đang đi xa dần, cười buồn:
- Cảm ơn và xin lỗi anh thật nhiều, Tomoaki...
____end chạp 3_____
 
Chị vào com cho nhóc nè hj. Chị là mem mới nếu có nhận xét không đúng thì em bỏ qua nhe. Đầu tiên : nội tâm của Ran và Shinichi trong fic này em miêu tả khá tốt, từ ngữ cũng khá ổn. Tuy nhiên, chị nghĩ em nên miêu tả dài hơn không khí cuộc hợp, có thể là những ánh mắt của các cặp đôi cũng như là thái độ. Còn đối với nhân vật phụ là Araide ấy thì e miêu tả hơi nhanh về cảm xúc, đối với người mình yêu như Ran, nên có đoạn độc thoại một tí, sẽ khiến cho nhân vật được nhiều người yêu thích vì sự khoan dung của chàng trai này.... Hết rồi, hj e cố gắng phát huy nha.
 
Chap 4
Araide rời khỏi quán, lòng anh nặng trĩu. Anh biết tình cảm của mình chỉ đơn thuần là đơn phương một phía. Ngày anh tỏ tình với cô, anh chỉ đơn giản là muốn cô biết được tình cảm của mình, nhưng không ngờ cô chấp nhận làm bạn gái anh. Anh biết đó chỉ là sự ngộ nhận về một phía và anh cũng vui khi Ran nhận ra được tình cảm thật của mình, mà sao lòng anh như quặng thắt, con tim như bị bóp chặt. Anh muốn cô được hạnh phúc, nên anh chấp nhận nỗi đau phía mình. Anh hy vọng chàng trai kia vẫn còn tình cảm với cô, sẽ yêu thương cô như thuở ban đầu.
......................................
Tiếng ngạc điện thoại của Ran vang lên, cô lấy tay quẹt lên màn hình cảm ứng để bắt máy, con sâu xanh anh tặng cô vào ngày đi chơi thủy cung nhiều năm trước dù đã bạc màu, nhưng trên mình nó không có một vết xước nào, chứng tỏ chủ nhân của nó vô cùng trân trọng:
- Alo, Ran phải không? - Tiếng nói trong trẻo của Sonoko vang lên vui sướng - Tuần sau cậu và Kazuha có rảnh chứ? Tớ báo cậu tin mừng, tớ sắp kết hôn, các cậu về dự nhé. Sau bao nhiêu khó khăn và cản trở, cuối cùng tớ và anh Makoto cũng được phép lấy nhau. Vì nhà anh ấy nhất quyết không cho anh ấy về ở rể nhà Suzuki, có thể tớ sẽ phải về làm dâu. Mẹ tớ nào có chịu, bắt tớ ở lại đây, cho đến bây giờ thì bà cũng chịu. Chuyện chỉ vì mẹ tớ sinh ra một ông nhóc, là con trai nên đứa em trai của tớ sẽ ghánh vác tập đoàn vào hai mươi năm sau. Tớ buộc phải về làm dâu, nhưng thôi kệ, miễn nhà anh ấy chấp nhận là vui rồi. Chúng tớ sẽ tổ chức lễ cưới tại biệt thự Suzuki, và cả nhà trọ của bố mẹ anh ấy nữa. Ôi, vui quá đi mất. À, dạo này chuyện của cậu và anh Araide sao rồi, có tiến triển hơn được chút nào không?

Nghe Sonoko nói một tràng qua điện thoại, Ran dám chắc cô bạn này rất hạnh phúc, nhưng rồi đột nhiên nghe tên gọi của anh ấy, tim cô đau như hối hận vì mình đã làm một điều tồi tệ, cô nói nhỏ như không muốn ai nghe thấy:
- Sonoko à, thực ra chúng tớ đã chia tay vào ba ngày trước rồi.
Sonoko sửng sốt, nói lớn
- Có chuyện gì vậy Ran, sao tự nhiên hai người lại chia tay vậy? Cho tớ biết lí do đi?

Ran kể cho bạn nghe hết mọi chuyện, từ chuyện cô tình cờ biết Shinichi là sếp trẻ của FBI, là người cùng cô thực hiện nhiệm vụ sắp tới, rằng tổ chức đó đã biến anh thành Conan rồi cảm xúc của cô khi gặp lại Shinichi như thế nào.
- Tớ biết, mình có lỗi khi từ chối tình cảm của anh, nhưng còn đỡ hơn việc mình lừa dối cả anh ấy và chính mình. Tớ đã cố quan tâm đến anh Tomoaki nhiều hơn, chăm sóc anh, hỏi thăm, đan áo, làm chocolate nhân nhịp valentine,... Nhưng cảm xúc tớ không có, không có một chút nào. Áo thì đan sai nhiều mũi nên anh Araide không mặc được vì vừa mặc vào thì bung ra hết, chocolate thì đắng ngắt vì tớ quên công thức, còn những lời hỏi thăm, quan tâm thì giống như một công việc, gượng ép vô cùng. Càng ngày tớ càng thấy bản thân mình dối trá, vô dụng. Tớ không mang lại được hạnh phúc cho anh Tomoaki, thì chít ít tớ cũng phải để anh kiếm hạnh phúc cho bản thân. Tình cảm tớ dành cho anh ấy tuyệt đối không phải tình yêu.

Nghe xong những lời tâm sự của Ran, Sonoko im lặng mất mấy giây. Nàng biết cô bạn của mình vẫn còn yêu tên ngốc thám tử đó rất nhiều, bởi tình đầu là mối tình khó quên nhất, nhưng dường như Shinichi đã làm Ran chai lì với cảm xúc, nên cô chẳng còn có thể mở lòng để đón nhận một trái tim nào khác nữa. Nàng nói với cô:
- Tớ hiểu ý cậu. Cậu chung thủy và tuyệt vời quá Ran ạ, mà vợ phải cố gắng để chồng hiểu được tình cảm của vợ chứ?
- Vợ chồng nago ở đây? Cậu thôi trêu tụi mình đi
Sônko cười ranh mãnh:
- Cậu tự nhận chứ tớ không nói à nha. Ô, dự đasm cưới của tiểu thư Sonoko mà có vợ không mời chồng coi sao được, Ran nhớ mời cậu ta nhé. Chuyển lời giùm Kazuha, cả anh bạn trai da ngăm của cô ấy nữa nhé. Tạm biệt.

Sonoko cúp máy, để lại Ran thở dài chịu thua.
........... Ngày hôm sau...........
Tại phòng họp đặc biệt của FBI, mọi người đang suy nghĩ một cách khó nhọc. Từng vụ giết người, từng vụ đánh bom, các vụ cháy càng nhiều và nghiêm trọng hơn. Cách thức gây án của bọn chúng ngày càng tinh vi, khó đoán, những vụ án liên tục lại quá nhanh khiến cho ai nấy đều mệt mỏi và kiệt sức. Shinichi đặt lên bàn mấy tập hồ sơ dày cộm, lên tiếng:
- Bọn chúng ngày càng lộng hành, để Ran vào tổ chức quả là một chuyện mạo hiểm vì có một số thành viên biết mặt cô ấy, nhưng may mắn là chỉ toàn là người của cảnh sát chúng ta. FBI cùng CIA phối hợp với Inparpol quả là một ý kiến không tồi, nhưng tôi thấy sao chúng ta không cài thêm người, một mình Ran thì liệu có hơi nguy hiểm không?
- Kudo à, CIA có Mizunashi Rena, Inparpol có Chirs Vinyard, cảnh sát mật thì là Amuro Toru, có quá nhiều người đồng minh với chúng ra trong tổ chức, cậu không cần phải lo lắng ra mặt như thế.
- Phải đó Kudo, hơn nữa, cô Mori đã tham gia một số trọng án và đều thành công cả, cô ấy làm điệp viên giỏi lắm. Mà nếu có gì thì các điệp viên khác cũng sẽ tương trợ cô ấy thôi. Nghe nói cậu là bạn thân của Mori, chắc hẳn cậu phải hiểu rõ cô ấy nhất. - Sếp James điềm đạm nói, và những người khác cũng đồng tình. Shinichi không biết nói gì hơn. Thế là Ran làm điệp viên xâm nhập tổ chức, còn Kazuha làm nhiệm vụ giữ đường dây liên lạc cho Ran, khi cần có thể báo cáo với mọi người.
.......................
Sau cuộc họp
Ran rủ ba người bạn của mình ra quán ăn gần đó để ăn trưa. Cô vui vẻ thông báo:
- Nè, sắp tới Sonoko làm cô dâu đó. Cậu ấy mời tất cả chúng ta về Nhật dự đám cưới. Các cậu thấy sao? Tháng sau tớ mới thực hiện nhiệm vụ xâm nhập tổ chức, chúng ta về dự chứ?
Shinichi khấy đều tách cà phê sữa, kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì, kết hôn á?. Bà chằn đó mà cũng có người thèm lấy ư?
- Shinichi, cậu bị sao vậy? Thì cậu ấy lấy anh Kyogoku chứ ai? Đừng nói là cậu quên rồi nhé.

Shinichi ậm ừ cho qua chuyện rồi lầm lũi bước ra khỏi quán, trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nói:
- Ừ, thì đi. Tớ cũng muốn về Nhật thăm mọi người. Về đó dự đám cưới của Sonoko, cũng để nghỉ ngơi một chuyến xem ra không tồi đâu.

Cả bọn cười một cách sảng khoái, dường như khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp lại, gần gũi thân thiết như xưa. Đó là những tháng ngày vui vẻ trước khi vào tổ chức, trước khi lao vào công việc hiểm nguy...
____ end chap 4____
 
bạn viết khá tốt đấy, nhưng mik để ý thấy lỗi type....chắc là bạn gõ nhanh quá thôi ( vì mik cũng như vậy mà!^^)

-Đây là lỗi nek nhé:
cămg thẳng--->căng thẵng
l-----> lên. bạn ghi thiếu.
-Tạm thời mik chỉ có đọc đc 1 chap thôi! nhữg chap còn lại mik để dành. Hihi :)
 
Ừm, mình vào com cho bạn đây! Xem nào bắt đầu từ nội dung nhé? Ừm, ý tưởng của bạn rất mới lạ đấy, mình thích nha ~ Nhưng mà diễn biến thì hơi nhanh với cách thể hiện nội tâm nhân vật thì bạn tả khá ổn rồi đây, có thêm một chút nữa nha? Ở nhân vật Ran, mình nghĩ bạn nên miêu tả kĩ hơn sự băn khoăn của cô ấy về hai người đàn ông - Araide và Shinichi. Cô cảm động trước những hi sinh, những thứ mà Araide dành cho mình và cũng đã cố gắng hết sức để bù lại nhưng lại không thể đối đãi với anh như với người mình yêu. Còn với Shinichi, sau một khoảng thời gian rất lâu mới gặp lại, mình nghĩ bạn nên miêu tả kĩ hơn cuộc họp và sau khi họp xong ấy?
Aizz, nhưng bây giờ mới là cái lỗi lớn nhất mà kể cả các author đàn anh đàn chị cũng mắc nè - Lỗi TYPE! Ừ, fic bạn vẫn còn nhiều lỗi type đấy, nó làm đứt mạch cảm xúc nhiều, thực sự rất nguy hiểm nha ~

Chap 4
Bắt đầu từ chap 4 nào ~
Nghe xong những lời tâm sự của Ran, Sonoko im lặng mất mấy giây. Nàng biết cô bạn của mình vẫn còn yêu tên ngốc thám tử đó rất nhiều, bởi tình đầu là mối tình khó quên nhất, nhưng dường như Shinichi đã làm Ran chai lì với cảm xúc, nên cô chẳng còn có thể mở lòng để đón nhận một trái tim nào khác nữa. Nàng nói với cô:
Ừm, dùng từ "nàng" có vẻ không hợp lắm?

- Vợ chồng nago ở đây? Cậu thôi trêu tụi mình đi
~~> "nago" -> nào
Sônko cười ranh mãnh:
~~> "Soonko" - > Sonoko
- Cậu tự nhận chứ tớ không nói à nha. Ô, dự đasm cưới của tiểu thư Sonoko mà có vợ không mời chồng coi sao được, Ran nhớ mời cậu ta nhé. Chuyển lời giùm Kazuha, cả anh bạn trai da ngăm của cô ấy nữa nhé. Tạm biệt.
~~> "ddassm" -> đám
Shinichi đặt lên bàn mấy tập hồ sơ dày cộm, lên tiếng:
- Bọn chúng ngày càng lộng hành, để Ran vào tổ chức quả là một chuyện mạo hiểm vì có một số thành viên biết mặt cô ấy, nhưng may mắn là chỉ toàn là người của cảnh sát chúng ta. FBI cùng CIA phối hợp với Inparpol quả là một ý kiến không tồi, nhưng tôi thấy sao chúng ta không cài thêm người, một mình Ran thì liệu có hơi nguy hiểm không?
- Kudo à, CIA có Mizunashi Rena, Inparpol Chirs Vinyard, cảnh sát mật thì là Amuro Toru, có quá nhiều người đồng minh với chúng ra trong tổ chức, cậu không cần phải lo lắng ra mặt như thế.
~~> "Inparpol"? Tổ chức mật mới hả? Lúc đầu mình đã nghĩ nhưu thế nhưng ngẫm lại một chút thì không phải nha? Ý bạn có phải là Interpol? Với cả tên của Vermouth là Chris Vinyard nha ~

Chap 3 ~


Chap 3
Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh giữa bầu trời bao la rộng lớn, khi mọi vật đang ty yên bình trong giấc ngủ, thành phố New York giờ đây thật yên bình, khác với ban ngày ồn ã, náo nhiệt.
~~> Bạn gõ thừa chỗ này chăng?
Trên một toà thượng, một người con trai đứng ngắm nhìn thành phố về đêm, trên tay cầm một chiếc MP3, tai đeo headphone phát ra một bản nhạc buồn. Anh vẫn không thôi nghĩ về cô, cô cô gái có mái tóc dài nữ tính, trên người khoác một bộ đồ học sinh. Cô gái với đôi mắt tím với ánh nhìn dịu dàng, đong đầy yêu thương.
~~> "Cô gái với đôi mắt tím dịu dàng và ánh nhìn đong đầy yêu thương" Mình sửa thành như này, không biết thế nào? Nhưng tránh chỗ lặp từ nha ~
mà làm anh nhớ hơn cả là những đòn karate của cô. Chúng thường dùng để dọa anh, nhưng trong nhiều tình huống nguy hiểm, nó đã bao lần giúp anh thoát chết. Anh luôn ước ao mình được gặp lại co, được ăn món bánh chanh do chính tay cô làm, được cô đánh thức vào những buổi sớm mai...
~~> "co" thành cô
SHINICHI POV
Mái tóc xuống dài óng ả được cắt tỉa một chút và còn uốn ở đuôi nữa, trông em ngày càng xinh. Trang phục em thì giản dị, trông giống chị Sato ngày trước. Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em. Tôi muốn lao vào ôm chần khi thấy em xuất hiện, nhưng điều đó là không thể. Khi thấy em vẫn không lộ cảm xúc gì, lòng tôi đau đớn, em bình thản hỏi chuyện, dường như chỉ là thái độ đối với một người bạn thân. Lòng tôi vụn vỡ thành vỡ nát, nó đau đớn lắm đấy em à. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu em, yêu một lần và mãi mãi...
END SHINICHI POV
~~> bỏ chữ "thì" sẽ ổn hơn? "chần" thành "chầm" nha ~

- Đó là quyết định của riêng cậu, Kudo. Thôi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, để sức mai làm việc chứ?
Gật đầu, Shinichi quay gót về phòng làm việc của mình, mang theo mối trăn trở về nhiệm vụ tuyệt mật nguy hiểm, về người con gái mà mình yêu suốt hai mươi năm, từ khi mới bốn tuổi đến lúc trưởng thành.
~~> O.o Shinichi đã 34 tuổi rồi ư?! O.o ngạc nhiên ngạc nhiên a ~ "(đoạn này không có lỗi gì đâu, chỉ là mình cảm thấy ngạc nhiên thôi)
Trưa hôm sau, tại một bệnh viện lớn của New York, có một cô y tá chạy vào báo:
- Thưa bác sỹ Araide, có cô Mori cần gặp anh.
Araide cảm ơn cô y tá rồi chạy vội ra cổng chờ thì thấy Ran đứng chờ anh từ khi nào. Hôm nay Ran mặc một chiếc áo thun, mặc một chiếc quần jean dài, tóc được túm gọn, buộc cao ra phía sau, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.Hôm nay cho dù Ran không trang điểm, cô vẫn toát lên một vẻ cá tính đến mê người, ai đi ngang cũng ngoái nhìn theo. Araide thấy Ran, đỏ mặt mỉm cười:
~~> Lỗi lặp từ!
Khi món ắn được dọn ra, Araide và Ran dùng bữa, cô vẫn chưa thể nói được điều mình suy nghĩ.
~~> "ắn" -> "ăn

Araide khẽ đặt một nụ hôn len trán cô, như một lời từ biệt rồi rời đi. Ran nhìn bóng dáng đang đi xa dần, cười buồn:
~~> "len" -> "lên
____end chạp 3_____

Cố lên, chap 2~


Chap 2


- Tại dao cậu gia nhập FBI mà không nói cho tớ biết?
- Đây là một cuộc chiến nguy hiểm và để thắng được bọn chúng, tớ phải đặt cược trả tính mạng. Tớ không muốn những người thân của mình gặp nguy hiểm. Tớ hu vọng mọi người coi mình như đã chết, nhưng không nghĩ được rằng cậu vần Kazuha là hai cô điệp viên xuất xắc mầm mọi người luôn nhắc tới trong hai năm qua
~~> "mầm" -> "mà
Ran đỏ mặt. Còn về phần Kazuha, cô chỉ biết thút thít trong tay Hattori anh. Bây giờ anh mới kịp nhận ra, cô bạn thở bé của mình đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc đuôi ngựa ngày nào được để dài đến ngang lưng, đôi mắt kiện định hơn, cách nói năng cũng khác hẳn. Cô không còn khóc ào lên như một đứa trẻ thèm kẹo, chỉ có những tiếng nấc vang lên nơi cuống họng. Nhưng đủ nói lên bao nỗi niềm.
~~> "kiện" -> "kiên"

Tôi hối hận thật nhiều nhưmg vì vẫn còn rất giận anh nên tôi bắt đầu chấp nhận và quên đi.
~~> "nhưmg" -> nhưng
_________ end part 2 __________

Chap cuối cùng ~ Yeah!


Chap 1
New York. Trời đổ mưa, một cơn mưa đêm nhẹ nhàng để xua tan cái nắng oi bức ban ngày. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ yên bình sau một ngày làm việc cămg thẳng. Nhưng tại trụ sở FBI, trong một căn phòng nhỏ, tiếng gõ phím vẫn vang l đều đều, có vẻ vẫn chưa sắp dừng lại.
~~> "cămg" -> căng
______ end chap 1_______
Và một điều cuối cùng, hình như là độ dài chap của bạn chưa đạt đủ yêu cầu của box? Nếu mình nhớ không nhầm thì một chap tối thiểu là 1500 từ?
Phù, cuối cùng cũng hết! Bạn là người đầu tiên mà mình dành cho một cái com beta đầy đủ như thế này đó ~ Cố lên nha!!!
Ủng hộ fic của bạn!
AkiRan
 
Viết chap 5 nửa chừng bị xoá nên em phải gõ lại. Mong mọi người không giận và tiếp tục ủng hộ fic. Thank mọi người rất nhiều
.................................
Chap 5
Cả bọn đang trên máy bay trở về Nhật Bản. Đi cùng có vợ chồng ông bà Kudo. Ông Yusaku đang nhấp một ngụm cà phê, vừa viết tiểu thuyết. Bà Yukiko đang chăm chú liếc đọc quyển thời trang yêu thích của mình. Kế đó, hàng ghế bên cạnh, tiếng cãi cọ chốc chốc lại vang lên, còn hàng ghế se sau lưng thì những tiếng nói chuyện và tiếng khúc khisch vang lên vui vẻ. Hattori và Kazuha cãi nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Shinichi đảo mắt qua một lượt, thấy cuộc đấu võ mồm chưa sắp dừng lại, anh khẽ nhắc:
- Hai cậu thôi đi. Hành khách người ta đang bị làm phiền, hai cậu. Như nước với lửa, sao không nhịn nhau một chút cho yên chuyện.
- Tại cậu ấy trước chứ bộ - Cả hai quay lại đồng thanh rồi quay lại nhìn nhau bằng vẻ mặt gườm gườm sát khí.
Shinichi quay sang nhìn Ran, cả hai nhìn nhau thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Không thèm quan tâm, Shinichi lấy những quyển sổ ghi chép về các vụ án đã xảy ra.
- Mấy đứa đúng là vui tính, khác hẳn với thằng Shinichi nhà cô, hết vụ án rồi án mạng, riết chẳng có thời gian nghỉ ngơi nữa.- Bà Yukiko nói, mắt đã rời cuốn tạp chí thời trang yêu thích.

Ran nhìn Shinichi với ánh mắt có đủ mọi cung bậc cảm xúc. Buồn có, vui có, xót cũng có nữa. Hình như anh chỉ coi cô như một người bạn thân thôi sao? Anh không còn thân mật và tự nhiên như cái ngày cả hai còn bé, mà xa cách hơn rất nhiều. Dù vui vẻ hỏi thăm ngoài mặt là vậy, nhưng cô cảm nhận trong giọng nói của anh có sự hờ hững xa cách nào đó, rằng con tim anh chắc không phải thuộc về người con gái này. Chắc tình cảm này chỉ là sự ngộ nhận từ phía cô thôi. Cô một lần nữa lại bị tổn thương, khi cô không thể giữ được tình cảm gượng ép với Araide. Dù là gượng, nhưng bên anh ấy, cô mới có cớ để quên đi Shinichi, cô đã làm tổn thương đến người yêu cô rất nhiều. Có lẽ, Ran cũng sắp nhận lại sự đau đớn đó, khi người mà vây giờ cô mới nhận ra, mình yêu người ấy đến mức nào - một lần nữa bước vào, bỏ rơi và khiến trái tim cô tan nát.

Ran chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Xa anh, cô chìm trong nỗi nhớ, khát khao mong được gặp lại. Nhiều đêm nhớ anh cô khóc ướt cả gối, rồi khi gặp anh, bao cảm xúc vỡ oà trong cô. Nhưng cô cảm giác sự lo lắng của mình quá dư thừa, bởi vì anh... vẫn sống tốt, không cần có cô?

Một cô bé khoảng năm tuổi chạy vút qua Ran, vô tình đánh rơi một quả bóng. Khi Ran nhặt hộ, tiếng cười giòn tan trong trẻo, cô bé cúi đầu cảm ơn. Bà Yukiko nhìn cô bé, nét mặt bà thoáng buồn, hướng ánh mắt về phía xa xăm.
- Cô sao vậy ạ - Kazuha, lúc này đã thôi cãi nhau với Hattori, lo lắng hỏi - Nhìn sắc mặt của cô không được tốt.

Mỉm cười trấn an, bà khẽ nói trong vô thức:
- Cô không sao. Chỉ là cô bé đó khiến co nhớ đến hai đứa em của Shinichi, nếu chúng còn sống, có lẽ sẽ cũng vui vẻ hồn nhiên như thế...

Shinichi đang đọc báo ngước mắt lên nhìn mẹ. Anh vô cùng ngạc nhiên khi mẹ nói về điều này. Anh cũng có em ư?

Nhìn lặng một chút, bà bắt đầu kể:
- khi bé Shin tròn một tuổi, cô lại có em bé lần nữa. Lúc nó chào đời, cô vô cùng hạnh phúc, nhưng thần chết đã cướp đi sinh mạng của con bé vào chiều hôm ấy. Cô từng bị trầm cảm nặng, nhưng sau đó cô chấp nhận và coi nó chưa được sinh ra, ngoài chú Yusaku ra, cô không cho bất cứ ai biết, kể là Shinichi hay bạn thân của cô, mẹ bé Ran. Khi Shi tròn mười bốn tuổi, lúc ấy cô sang Mĩ và tiếp tục có thai. Chưa kịp mừng vì đứa trẻ ra đời khỏe mạnh, thì con bé bị bắt cóc vào sáng hôm sau, khi cô vào nhà vệ sinh, ngay tại bệnh viện. Cô đã tìm kiếm trong tuyệt vọng suốt nửa năm trời, một ngày nọ khi có đài đưa tin rằng có nhiều đứa trẻ sơ sinh bị hoả thiêu, hung thủ khai báo rằng có con cô. Cô cũng trải qua quá trình giống như lần trước, và cuối cùng thì cô quyết định chấp nhận một lần nữa, và cô cũng không cho ai biết về điều này. Bây giờ cô phải cố chăm sóc Shinichi thật tốt, vì nó là đứa con cô yêu nhất, cũng là đứa mang lại nhiều hy vọng nhất...

Từng giọt nước mắt lăn trên đôi gò má mịn màng. Từng giọt nước mặn chát và từng tiếng nấc nghẹn ngào phát ra nơi cuống họng của bà. Bà đã kìm nén nỗi đau quá lớn, bây giờ được gợi lại và được giải thoát. Có lẽ nỗi đâu lớn nhất của một bà mẹ là khi mất đi đứa con của mình. Shinichi thấy sóng mũi mình cay xè, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ mình đã có em, bởi mẹ anh luôn bảo rằng có thêm con rất khổ, có một đứa là đủ lắm rồi..., nhưng không ngờ đó chỉ là sự che đậy của một bà mẹ mất con, vẫn cố tươi cười trong khi mình mang nỗi đau đè nặng trái tim... Cổ họng anh nghẹn ứ, khoé mi hơi ươn ướt mà sao khóc khó quá. Anh muốn thông cảm và yêu mẹ nhiều hơn nữa. Ran nawsm chặt tay bà như an ủi. Bầu không khí đang vui vẻ bỗng trở nên buồn bã đến lạ lùng...

Bỗng tiếng la phát thanh vang lên:
- Máy bay sắp hạ cánh tại Tokyo, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lí...
Lấy tay quẹt dòng lệ chưa kịp khô, bà lấy vẻ mặt tươi tỉnh cười với Ran và Kazuha:
- xin lỗi vì đã làm hai đứa buồn nhé, thôi chúng ta đi nào.

Sau khi bước chân xuống sân bay, Ran cảm thấy hơi mệt mỏi. Mắt bắt đầu hoa lên, cô nghã quỵ ngay trên đường băng. Shinichi và Hattori vội chạy lại dìu Ran, không quên dặn Kazuha gọi cấp cứu.
- Chết rồi, sốt cao quắm, Kazuha bảo cấp cứu nhanh tới đi.

Sau khi Kazuha gọi, vài phút sau Ran được chở đến bệnh viện. Nhìn Ran mặt mày trắng bệt, môi tím tái được đưa nhanh vào phòng cấp cứu với sự lo Âu của mọi người. Shinichi cứ đi đi lại lại trước phòng cấp cứu, mặt mày lo lắng như có vẻ sốt ruột lắm, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Đã nửa tiếng khi Ran vào đó, chẳng lẽ bệnh tình cô ấy nguy kịch tới mức đó sao?

Cánh cửa phòng bật mở, một vị bác sỹ đi ra, nói về tình trạng của Ran:
- Cô ấy bị street năng vì làm việc quá sức, suy nghĩ nhiều, tâm trạng bất ổn. Hiện giờ cô ấy vẫn chưa qua cơn căng thẳng thần kinh, tôi nghĩ gia đình nên quan tâm đến sức khỏe cô ấy nhiều hơn, tránh để cô ấy bị suy nhược cơ thể và rơi vào trường hơpj trầm cảm như bây giờ. Cô ấy đang ở phòng hồi sức, mọi người có thể vào chăm sóc.
Shinichi cảm ơn bác sỹ rồi chạy ngay đến phòng Ran mặc cho mọi người kêu đợi họ một chút.
Shinichi mở hé cửa phòng, thấy Ran đang nằm đó, có lẽ là đã tiêm thuốc an thần rồi. Mặt mày đã hồng hào hơn, bên cạnh còn có máy đo nhịp tim lên xuống đều đặn. Anh thở phào nhẹ nhõm, bước lại ngồi gần mép gi.ường, đặt tay mình lên bàn tay lạnh ngắt của cô. Anh vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi Ran xưa nay chăm sóc mình rất tốt, anh không thể nào không khỏi bất an, anh sợ nếu cô nhận nhiệm vụ này của FBI, cô sẽ bị lao lực. Anh sẽ xin cho cô không tham gia phi vụ sắp tới nữa, vì anh rất sợ mất cô...
.... Shinichi POV....
Tôi không thể hiểu được em đã làm những gì và suy nghĩ những gì để phát bệnh như thế này nữa. Em xưa nay đâu giống như cô ấy, luôn biết chăm sóc chính bản thân mình cơ mà. Chẳng lẽ vì FBI giao cho em nhiều việc đến nỗi em không có thời gian nghỉ ngơi hay sao? Nếu vậy thì tôi chắc chắn sẽ nhận nhiệm vụ giúp em, để không phải lao lực đến suy nhược cơ thể, suy nghĩ nhiều đến gần như bị trầm cảm như thế này. Em về đây chơi thôi mà cũng bị như thế liệu ở tổ chức áo đen, em có chịu nổi sức ép từ bọn người kia hay không? Và em còn phải giải thoát cho cô ấy nữa. Nhưng tôi mong em hãy khỏe lại và tôi sẽ không để em làm điệp viên nguy hiểm đâu...
.... End Shinichi POV ....
Ran tỉnh dậy đầu vẫn đa ê ẩm. Nhìn xung quanh, cô nhận ra đây là phòng bệnh. Cô thấy anh đang gục đầu bên gi.ường tay vẫn nắm chặt tay cô. Ran ngắm anh thật lâu. Gương mặt anh gọn gàng chỉ có vài lọn tóc trước trán, đôi mắt kiên định nhắm chặt. Chiếc mũi cao thanh tú và nước da trắng. Anh vẫn không thay đổi gì so với thời gian...
.... End Chap 5....
 
Hiệu chỉnh:
Ss comt luôn nhé
Chap mới em miêu tả nội tâm cũng có phần sâu nhưng cứ thấy chủ yếu là Shinran, và nó quanh quẩn là sự lo lắng của anh cùng nỗi nhớ của cô. Uhm, nó hơi lặp chút

Nhưng mà thôi, em viết vậy là lên tay rồi, hơn cả cái fic cùi của ss:( Và chỉ cần miêu tả sâu hơn là được

Chúc em viết tốt:)
 
Nàng ơi, giờ ta nhảy vào cmt nè. Nàng nên xoáy sâu vào phần cảm xúc của nhân vật nhé. Dù sao cũng chúc nàng viết tốt và ra nhìu chap cho mọi người đọc nhé. Ta hóng chap của nàng nha
 
Chap 6
Sau kho Ran ra viện, hôm nay cũng đến đám cưới của Sonoko. Cô nàng mặc một chiếc áo cưới lộng lẫy, điển vài hạt kim cương. Mái tóc dài mà Sonoko để hai năm được nửa kẹp nửa hờ, trong cô thật thanh lịch và quý phái, khác vẻ tinh nghịch ngày thường. Cô đứng bên cạnh Makoto, trông hai người vô cùng đẹp đôi. Thấy Ran và mọi người, Sonoko nói như reo:
- Mọi ngươif cuối cùng cũng đã đến. Làm tớ chờ mãi.
Mẹ Sônko - bà Tomoko đứng cạnh đó, lạnh lùng hỏi cô nàng:
- con đã suy kĩ chưa? Nếu bây giờ từ hôn thì vẫn còn kịp đấy.
- Bây giờ mà mẹ còn nghĩ đến chuyện đó hay sao? Con sẽ cưới anh ấy. Nhất định thế. Bố mẹ cũng đã bảo anh ấy nhiều triển vọng còn gì?
- Nói thì nói vậy nhưng... lòng dạ con người đổi thay, ai biết đâu mà lường?
Sonoko không thèm để ý đến những lời mẹ nói, cô vui mừng khi thấy một người con gái nhỏ nhắn, trên mặt điểm vài nốt tàn nhang, đi bên cạnh là một cô gái với phong cách tomboy.
- Aya, Sera, các cậu đến rồi , làm tụi tớ đợi mãi.
Sera cười với các cô gái, rồi tia mắt sang các chàng trai, nghĩ thầm:
" Các chàng thám tử cũng có mặt nơi đây sao?"
Đám cưới diễn ra vô cùng vui vẻ và tốt đẹp, cuối buổi tiệc, Sonoko ném đóa hoa cưới, người chụp được chính là Kazuha. Không phải nói, mọi người vô cùng vui mừng và chúc phúc cho cô nàng Sonoko này.
......................
Sau đám cưới Sonoko, nhóm Shinichi lại sang Mỹ, bắt đaafu thực hiện kế hoạch đã định trước, vì Ran đã khỏe lại nên nhiệm vụ đi vào tổ chức vẫn được giao cho cô. Ran cài vào tổ chức với bí danh Hennessy cùng với sự giúp đỡ của các điệp viên khác. Chúng giao cho cô tiếp tục nghiên cứu viên thuốc Apotoxin 4869. Cô được vào làm việc với một cô bé mười tuổi, có mái tóc uốn lọn tự nhiên đen nhánh cùng gương mặt lạnh lùng:
- Chị là Hennessy, người sẽ làm việc với tôi?
Ran gật đầu thay câu trả lời. Cô tươi cười hỏi:
- Em là Geiste? Từ nay chúng ta sẽ làm việc với nhau. Ran nhìn cô bé con một lượt, thở dài nghĩ: Loại người này thật xấu xa, bắt một cô bé chế thuốc độc giết người ở phòng thí nghiệm tối tăm với biết bao hoá chất độc hại trong khi tuổi của em phải được học tập và vui chơi. Khi cô bé tròn mười lăm tuổi, có lẽ ở bọn chúng sẽ biến con bé thành một sát thủ thật sự, một kẻ giết người không ghê tay, biến em thành một kẻ máu lạnh mất hết tính người. Ran tự hứa sẽ bảo vệ em.
Cô tiếp tục lân la hỏi chuyện:
- Thế em vào nơi này được bao lâu rồi?
Im lặng một chút, Geiste trả lời, lúc này đã thân thiện hơn rất nhiều:
- Em không biết. Chúng bảo rằng cha mẹ đã vứt bỏ em từ lúc mới sinh, lúc ấy tổ chức đã nhận nuôi em. Em phải sống trong âm mưu của bọn chúng, phải phục tùng, phải nghe lệnh. Em thật sự chán ghét cái cuộc sống cô độc, lạnh lùng và em muốn thoát ra ngoài xa hội tự do, em nghĩ là rất tuyệt vời, bởi khi em còn bé, chị Akemi, chị Sherry đã nói như thế. Nhưng chị Akemi cuối cùng bị giết vì cố kháng cự lại tổ chức. Còn chị Sherry đã một lần giải thoát thành công, nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện, và bị nhốt ở căn hầm chứa xăng. Đây quả là một tổ chức tội ác dã man.
- Nhưng tại sao em lại nói điều này với chị? Em đừng quên chị là một thành viên của tổ chức này, em biết cái giá của sự phản bội mà?
Cô bé mỉm cười, một nụ cười ngây thơ trong trẻo như ánh mai:
- Vì em tin chị không phải là người xấu, bởi chị rất giống chị Akemi, ngay cả nụ cười. Chị cho em biết tên được không ạ?
Ran hơi chần chừ một chút, nhưng nụ cười và ánh mắt của em khiến cô an lòng hơn, cô xoè tay ra và mỉm cười:
- Chị là Mori Ran, rất vui khi làm quen với em

Từ lúc đó, Ran và Geiste làm việc với nhau, cả hai cuối cùng cũng hoàn thành xong phiên bản mới của Apotoxin 4869, có khả năng giết chết và tiêu hủy xác sau ba phút mà không để lại bất cứ dấu vết gì. Đã ba tháng kể từ khi cô vào tổ chức, và hôm nay coi sẽ báo cáo cho Kazuha để co ấy báo lại cho FBI. Ghi ghi chép chép một hồi, Kazuha nói:
- Kế hoạch có vẻ thuận lợi đấy Ran ạ.
Ran "ưm" một cái.
Kazuha bây giờ đã chuyển máy cho Shinichi theo yêu cầu của Ran.
- Cậu có thể tìm hiểu về người có bí danh Sherry trong tổ chức không? Tại bé Geiste hay nhắc đến co ấy.
Shinichi thoáng sững sờ, ấy nhưng rồi lấy vẻ bình tĩnh ban đầu:
- Cô ấy là Haibara Ai, là Miyano Shiho. Haibara đã bị băst vào tổ chức khi thuốc giải Apotoxin 4869 vừa hoàn thành thì tổ chức phát hiện ra cậu ấy. Mỗi lần nghĩ đến Haibara, tớ thấy mình vô dụng vì không bảo vệ được cô ấy mà.

Giọng Shinichi trầm hẳn xuống, nét mặt u buồn mang một chút dằn vặt. Ran thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại, cô cảm nhận có một ai đó tạt nước lạnh lên người, anh không hề yêu cô, chỉ là co cố chấp, ích kỉ, nuôi hy vọng để rồi thất vọng, tự làm mình tổn thương. Không gian im ắng một chút, Ran cất tiếng hỏi:
- Shinichi, cậu yêu Miyano phải không?
Shinichi ngạc nhiên rồi mỉm cười:
- không phải, tớ không yêu cô ấy, chúng tớ chỉ là bạn thân
Ran nghĩ rằng, cho dù anh không yêu cô ấy, anh cũng sẽ yêu người khác, không phải cô, vì người như anh có khối cô theo đuổi mà. Những lời ở London chắc hẳn chỉ là ngày xưa, anh đã quên mất rồi. Chỉ là cô quá yêu không thể dứt ra được mà thôi.

Cố lấy lại vẻ bình tĩnh, Ran nói tiếp:
- Tổ chức chưa giết co ấy, nhưng nghe nói chúng hành hạ Miyano rất dã man. Tên trùm muốn đánh đập cô ấy cho đến chết. Nếu không có bé Geiste hằng đêm lén mang thức ăn và bông băng chăsc Miyano không cầm cự đến bây giờ. Nhưng cô ấy thật kiên cường và mạnh mẽ, không chịu khuất phục đám người xấu. Tớ thật sự khám phục cô ấy.

Shinichi ngần nghĩ một lúc và gật đầu với chính bản thân mình, anh lại mỉm cười:
- Haibara đã vô tình để quên một quyển nhật ký, khi cảnh sát điều tra thì có một đoạn khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Để tớ đọc cho cậu nghe nhé: "Hình như tổ chức sắp dò được tung tích của mình rồi. Mình không nên nói cho Kudo biết, bởi vì cậu ấy chắc chắn sẽ lao vào nguy hiểm. Nhưng mình lại rất sợ khi đối diện với bọn chúng. Mình không đủ can đảm như Mori, cô gái ở văn phòng thám tử. Cô ấy luôn đặt niềm tin trên tất cả, cô ấy tin tưởng Kudo hết lòng, săxn sắng đối diện, không né tránh. Cô ấy luôn xả thân vì người khác mà quên bản thân, chính Mori đã cứu mình khỏi nòng súng của Vẻmouth mà Kudo không hề biết, cô ấy nấu cháo cho mình khi mình bị ốm, nụ cười của co ấy khiến mình liên tưởng đến chị Akemi. Cô ấy đúng là một cô gái tuyệt vời, mạnh mẽ, dịu dàng, kiên cường và không bao giờ bỏ cuộc. Vì Kudo, vì Mori, vì bác Tiến sỹ và đội thám tử nhí, mình nhất định phải luôn kiên cường và mạnh mẽ
- Tớ đã rất ngạc nhiên khi Haibara viết như thế trong nhật ký. Tớ phải suy nghĩ và hỏi mọi người mới biết, thì ra trong lúc tớ nhất đi, cậu trốn trong cốp xe lao ra cứu cô ấy. Cậu thật tuyệt vời và chính vì cậu nên Haibara trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều và cô ấy mới có đủ nghị lực để sống trong tổ chức, chính cậu làm cho cô ấy mạnh mẽ hơn đấy.

Ran đỏ mặt khi nghe Shinichi nói như thế. Cô ấy đã nói rằng cô không chịu khuất phục bất cứ thứ gì, vì thế cô không thể để Miyano thất vọng được. Cô nói:
- Tớ sẽ cố gắng để cứu cô ấy cùng cô bé Geiste ra khỏi tổ chức, họ đáng có một cuộc sống tốt đẹp. Nhất định tớ phải cứu họ, dù có phải hy sinh cả mạng sống của mình
Shinichi ngạc nhiên. Anh biết cô đã thay đổi, nhưng không ngờ là cô mạnh mẽ đến mức này. Cô không còn là một cô gái sợ ma hay khi thấy án mạng là núp sau bờ vai bé nhỏ của anh lúc là Conan. Thật sự cô đã thay đổi thật rồi. Anh mừng nhưng cũng lo cho cô, mong cô được bình an và hoàn thành tốt nhiệm vụ này
---- end chap 6----
 
Hôm bữa có nói là nợ em một dòng com, hôm nay ss com cho em. Nhưng mà, nếu có gì không đúng đừng chản nản hay thất vọng nhé.

Đầu tiên ss xin lỗi là ss chưa đọc hết nội dung vì cách trình bày và lia qua quá nhiều lỗi chính tả. Mà ss bị dị ứng với cái đó.

Thật ra ss cũng là một Au, cũng viết một hai fic. Nên ss có thể hiểu được trong quá trình viết sẽ có rất nhiều lỗi khi đánh máy. Điều quan trọng trước khi đăng fic là phải rà soát lại ít nhất một lần rồi mới đăng. Hình như em không có làm điều đó.

SS thấy em ra mấy chap liên tiếp nhau. Tuy nhiên, em lại không coi trọng vấn đề hình thức, câu chữ và các lỗi chính tả. Đó chính là điểm yếu khiến em bị mất điểm với các Re. Đặc biệt là các Re khó tính. Họ sẽ không đọc, không com và tất nhiên em sẽ không học hỏi được điều gì.

Thứ nữa, về nội dung của em. Có thể nói nội dung cũng không quá mới mẻ. Khi em chọn nội dung này, ss nghĩ em phải có bước đột phá khác thì mới có thể hấp dẫn được các Re.

Tiếp nữa cách viết của em. SS chỉ thấy em liệt kê các sự việc là chính. Không có sự gắn kết với nhau. SS chỉ cảm nhận được một loạt sự việc chạy qua trong đầu giống như đang nghe kể chuyện ý. mà người kể chuyện không thuộc nội dung, cứ kể vấp váp, gượng gạo.

Xin lỗi, ss nói quá thẳng. ss nghĩ nếu như em có thời gian để viết một lần mấy chap thì em cứ ra từ từ thôi nhưng hãy đầu tư cho chap đó từ cách trình bày, câu cú và nội dung như vậy sẽ tốt hơn.

SS hy vọng vào những chap sau của em.
Thân!



==> :KSV@17::KSV@16:

lỗi type nữa.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Em sẽ học hỏi các au khác cà rút kinh nghiệm, cảm ơn ss @hana ran
Hic, ss thông cảm, em onl ĐT nên ms thế, ss bảo em là giống như kể chuyện, làm sao để em viết khá hơn( em xin lỗi các re khác vì đã nói quá nhiều trong này, vì ss Hana khoá tường nên em ko hỏi dc)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Như đã hứa, ta tạt qua fic nàng chút:-h
Sau khi đọc liền mấy chap của nàng, ta nhận thấy điểm mà nàng tiến bộ chỉ có chap mới dài hơn trước thôi:-$.

Ở tất cả các chap, ta thấy lối hành văn của nàng còn khá yếu, nên rèn luyện nhiều hơn. Nói trắng ra là cách viết còn khá nhàm (xl cho phép ta được nói thẳng:3), lỗi của nàng nằm ở rất nhìu mặt. Ta thấy nàng hơi cẩu thả ở khoản trình bày, đơn cử là quá nhìu lỗi type, cách chia đoạn khiến cho các re bị rối mắt:(. Nàng biết không, chỉ cần nàng chăm chút cho khoản này thêm một chút nữa, thì khi các re vào đọc sẽ cảm thấy thoải mái hơn, fic của nàng sẽ thêm 1 điểm cộng\:D/.

Về nội dung, khá lạ đó chứ:D. Về cách viết, đơn giản quá!. Chap mới của nàng ta đọc có cảm giác như ta đang đọc 1 cái sum thay vì 1 câu chuyện đầy đủ. Không biết nàng đọc có cảm giác gì nhưng vs riêng ta, thì fic này không có gì là quá đặc biệt( xl nàng lần 2:sigh:). Mọi chuyện diễn ra không có liên kết chặt chẽ vs nhau, khiến cho cốt chuyện bị rời rạc, là 1 điểm trừ:sad:. Nàng có thấy mọi chuyện xảy ra không có ăn nhập gì vs nhau k?

Thật sự là fic của nàng k truyền được cảm xúc của nhân vật trong truyện đến vs người đọc. Ở đoạn đám cưới của Sonoko, ta nghĩ nàng nên kết hợp tả quang cảnh xung quanh để người đọc có thể tưởng tượng ra. Không chỉ khúc đó, có nhìu phân cảnh khác cũng như z=((.

Ở đoạn bà Yukiko kể về cái chết của con mình, ta cảm thấy nó bị thiếu. Nàng nói là bí mật đó bà chỉ ns vs ck chớ chẳng còn ai nữa, thế mà lúc đó bà lại dễ dàng ns ra nó, có thấy nó vô lí không? Ta hỉu ý nàng muốn ns gì nhưng mà để cốt tuyện có logic thì nàng nên kể thêm như là mọi người ngạc nhiên về câu ns của bà, nhưng khi hỏi lại thì Yukiko ns rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, ta còn thấy chỗ vô lí nữa là sao lúc đó k thấy ông Yusaku đâu, chẳng là ông cũng biết chuyện đó sao?!

Còn chỗ nữa là lúc Ran thâm nhập tổ chức, sao ta không thấy bóng dáng của mấy cấp trên đâu hết há, chẳng hạn Gin hay ai đó. Ta nghĩ tổ chức rất koi trọng việc bảo mật thông tin, nên chuyện có thành viên mới gia nhập tổ chức và còn được cử đến nghiên cứu thuốc thì ắt hẳn sẽ trải qua 1 cuộc kiểm tra về tính trung thành của thành viên mới này, cho tới khi hoàn thành phiên bản mới của APTX 4869 mà mọi chuyện vẫn im lìm, chẳng lẽ an ninh của tổ chức lỏng lẻo như vậy! Ta đã mong đợi là sẽ có những tình tiết gay cấn hơn:(

Xl nếu ta có bất kì lời nào làm nàng không zui:( Nàng đừng giận ta nha[-O< Ta nghĩ nàng chỉ cần thêm 1 quãng thời gian để rèn luyện thôi:)>- Ta mong chờ sự đột phá của nàng:">:">:">
 
Ss lại về comt cho nhóc nè;))

Ta thấy chap này của nhóc hơi nhanh quá, và chưa khai thác sâu vào nội tâm. Hơn nữa khi Sonoko kết hôn, nhóc cần diễn tả nó như thế nào, tâm trạng của mọi người, bạn bè, đặc biệt là Ran cần kĩ hơn ( Ta nghĩ vậy bởi Ran là bạn thân của Sonoko, mà đây lại là ngày vui của cô ấy)

Còn về việc Ran gia nhập Tổ chức, nhóc chưa giải thích tại sao Ran được đồng ý tham gia, và còn Boss hay Gin hay Ver, ta không thấy sự có mặt của họ, điều này khiến cô ấy có vẻ tự chủ động gia nhập chứ không phải được sự cho phép từ bất kì thành viên nào. Về cô bé làm cùng Ran, nói thế nào nhỉ, cô bé ấy có quá bạo dạn không khi chưa từng tiếp xúc với Ran đã nghĩ cô tốt như Akemi, và chia sẻ mọi suy nghĩ của mình nữa. Còn nếu là về cảm giác của cô bé nghĩ như vậy thì cũng chưa hợp lí cho lắm, nó mới có 10 tuổi.

Uhm... Về cách trình bày, còn khá nhiều lỗi sai mà nhóc cần edit lại, viết trên máy hay điện thoại cũng thế, cần phải xem kĩ lại sau khi hoàn thành để tránh lỗi type. Nhóc nhớ nhé.

Thôi ss chuồn đây, chúc nhóc viết tốt hơn những lần sau:v
 
Cảm ơn mọi người thời gian qua luôn ủng hộ fic. Fic sẽ ngưng một thời gian, ra hè nếu dc sẽ đăng tiếp :)
 
Chap 7


Trên tầng thượng của một toà nhà. Một người con gái lặng lẽ ngắm cảnh khuya, trên tay cầm một lá bùa nhỏ. Xiết chặt. Nhìn ra phía bầu trời với hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má. Cô khóc để vơi đi nỗi đau âm ỉ suốt 3 ngày qua. Cô khóc vì chưa nói lên lòng mình. Cô chợt rợn mình khi nhớ lại những kí ức mà cô đã chứng kiến.

Flashback

Khi cuộc gọi bàn bạc giữa cô và Ran kết thúc (thực chất là Shinichi nói nhiều hơn). Như thường lệ, Kazuha thả bộ quanh công viên để thư thả đầu óc, cô trông thấy những cặp tình nhân và những cặp vợ chồng trẻ đang vui chơi trong hạnh phúc. Chợt, có một gia đình lướt nhẹ qua cô. Song ban đầu cô cũng không để ý, nhưng thấy nước da ngăm đen của người đàn ông, trong vô thức Kazuha ngoái lại nhìn. Cô chết lặng khi thấy người đó chính là Hattori, đi bên cạnh là một người con gái Nhật tầm trạc 25, đang dắt tay một đứa bé trai kháu khỉnh và họ đang nói chuyện rất vui vẻ, cô còn nghe loáng thoáng tiếng nói đậm chất Kansai quen thuộc. Tim cô tan ra từng mảnh. Tia lửa hy vọng yếu ớt cuối cùng đã bị dập tắt. Anh đã có người khác và hơn thế nữa lại đã có con, bởi vì thằng bé có nước da ngăm đen, trong khi người phụ nữ lại có nước da trắng mịn màng. Cô đau đớn, nhưng cô lại chẳng thể nào giận anh. Anh với cô chỉ là bạn thưở nhỏ, lớn lên cùng nhau, vui buồn cùng nhau mà thôi. Chuyện anh có vợ rồi sinh con, với tư cách là một người bạn, cô đâu thể xen vào?

end

Từng đợt gió khuya táp vào mặt Kazuha. Rét buốt. Kazuha khóc, càng khóc cô lại càng đau đớn và tuyệt vọng hơn gấp bội. Cô tự hứa với bản thân mình rằng, sau đêm nay, cô sẽ không khóc nữa và sẽ luôn chúc phúc cho gia đình Hattori Heiji. Tự nhủ với mình là vậy, nhưng mới chỉ nghĩ đến đó thôi, cô lại đau đến xé lòng.

1, 2, rồi 3 giờ trôi qua, người con gái đó vẫn đứng ở tầng thượng lộng gió với những giọt nước lặng lẽ rơi. Lạnh lắm, buốt lắm nhưng có hề gì? 7 năm rồi, kể từ ngày anh rời khỏi cô, rời khỏi vùng đất Oasaka mà hai đứa đã bên nhau từ lúc bé cho đến khi trưởng thành. Rời xa những kỉ niệm thân quen, rời xa tất cả. Và cô thì đã đánh mất anh, đánh mất mối tình đầu của mình, khi thấy người con trai mà cô yêu sánh bước cùng vợ và đứa con có nước da giống hệt anh, cô đã đau và đến đây từ lúc nào không hay biết, chỉ nhớ là sáng hôm sau cô đi làm với đôi mắt sưng húp cùng mái tóc rối bời. Cô không thể chia sẻ cùng ai, vì Ran – Người bạn cô thân nhất lại đi làm nhiệm vụ tuyệt mật trong tổ chức hiểm nguy, cô không tiện gọi và chia sẻ bởi cô sợ chúng sẽ phát giác ra bạn mình. Đã 3 ngày trôi qua, cô vẫn lên đây vào mỗi buổi tối khóc để cạn khô nước mắt, nhưng càng khóc, nó lại chảy ra nhiều hơn, dường như không có điểm dừng, nó lại tuông xối xả như mưa.

…………………………..

12 giờ đêm………….

Hattori chở người con gái chạy dọc thành phố bằng chiếc xe moto của mình, còn cậu bé thì háo hức nhìn xung quanh. Cô gái cười thật tươi, trông họ đúng là một gia đình hạnh phúc. Khi đi ngang qua một toà nhà cao tầng, thằng bé nũng nịu:

- Mẹ ơi, con muốn lên kia chơi. Người mẹ dỗ dành con mãi không được, cuối cùng cũng phải cho lên:

- Một chút thôi nha con. Nghe xong, Hattori cua vào chỗ đỗ xe dưới tầng hầm, ông bảo vệ nhường đường cho họ. Một lúc sau họ đã lên tầng thượng.

-Tôi thật sự hạnh phúc vì gia đình mình. Một người chồng tài giỏi và dũng cảm của FBI cùng đứa con trai hiếu động dễ thương, đối với một người phụ nữ, thế là… - Đang nói nửa chừng, cô gái bỗng dừng lại – Hình như có ai ở đằng kia, chúng ta lại thử xem. Hattori vội chạy lại. linh tính mách bảo gì đó không lành.

Hattori nhỉn thấy một bóng dáng quen thuộc và thân thương, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra như suối, bất giác anh lại kêu lên:

- Kazuha, cậu đang làm gì thế hả? Sao đêm hôm mà lên đây khóc làm chi?.

Cô nghĩ mình nghe nhầm, do buồn quá mà tưởng tượng ra giọng nói cáu gắt mà ấm áp của anh mà thôi.

Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn ngào.

- KAZUHA! CẬU CÓ NGHE TỚ NÓI KHÔNG? – Quá sức chịu đựng của mình, Hattori gào lên. Kazuha quay đầu lại, ngạc nhiên, những giọt nước mắt vẫn còn đọng ở nơi khoé mi.

- Heiji? À Hattori, sao cậu lại ở đây?

- Gì đây? Sao tự nhiên gọi tớ bằng họ? Đầu óc bị hâm à?

Nếu là trước đây, hẳn là cô sẽ cáu lên, nhưng không, bây giờ là anh đúng, cô hâm thật rồi. Hai mẹ con cô gái kia chạy lại khiến Kazuha bối rối và khó xử hơn bao giờ hết. Cô vội vàng chạy đi như bị bắt quả tang làm điều xấu. Hattori vội vàng giữ tay cô lại:

- Cậu chạy đi đâu vậy?. Kazuha vùng tay ra khỏi tay anh:

- Cho tớ đi. Vợ cậu sẽ hiểu lầm đấy. Hattori giương mắt ếch:

- Vợ nào? Tớ còn độc thân mà. Kazuha liền chỉ tay vào cô gái kia.
Cậu bé vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Hattori vội lên tiếng :

- Đừng hiểu nhầm. Chị ấy đã 27 tuổi rồi. Chị ấy là vợ của anh Adesa Krden – Chị Adesa Sawako, còn đây là con của anh chị ấy – Adesa Ksdean.

- Có phải là nhân viên FBI 30 tuổi đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ 3 tháng trước không?. Gật đầu, Hattori nói tiếp:

- Chị ấy đã thấy mặt Bọn tội phạm mà Kudo và Ran đang trực tiếp điều tra, nên tớ đề nghị chị và con trai tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng. Nhưng chị ấy không đồng ý, vì thế nên FBI sẽ bảo vệ chị ấy và con trai. Thế thôi.

Nụ cười hiền nở trên môi của Sawako khiến cho Kazuha vững tin hơn. Chị vui vẻ cười:

- Em là Kazuha đúng không? Hattori luôn kể về em đấy.

- Kazuha, cậu hãy bảo vệ chị ấy nhé, chị ấy sẽ dọn đến chỗ cậu ngay tối nay cho tiện.



Kazuha mỉm cười chào đón chị gái mới, bởi cô sẽ không phải cô đơn vào mỗi tối nữa rồi

……………………………………..

Tối đó, chị Sawako hỏi cô:

- Có phải em thích anh chàng da ngăm đó, đúng không?.

Kazuha đỏ mặt, dù trong bóng tối, chị vẫn dễ dàng nhận biết điều đó – Em nên cẩn thận một chút nhé, bởi vì trước đây, chị có nghe chồng chị nói rằng cậu ấy được nhiều đồng nghiệp nữ yêu và theo đuổi lắm.

- Heiji ấy ạ? Kazuha thoáng ngạc nhiên - Ừ phải đấy, dù Kudo được nhiều người mến mộ hơn, nhưng Hattori đáng lo hơn, vì cậu ấy hay nói chuyện và làm quen với các cô gái. Kudo thì thân thiện nhưng chẳng mấy khi quan tâm. Có lần chồng chị còn nghe Hattori tâm sự nữa. Cậu ấy bảo Kudo vẫn nhớ và rất yêu cô gái nào đó ở Nhật. Em biết người đó không?

- Bạn ấy cũng là điệp viên của FBI đang được cài vào tổ chức đã giết hại chồng chị. Tên cô ấy là Mori Ran. Ran là người rất tuyệt vời. Cô ấy vừa xinh đẹp, giỏi giang, có võ nhưng cũng rất hiền dịu, cô ấy lại rất chung thuỷ và đằm thắm chị ạ. Biết bao người theo đuổi, mà cô ấy chẳng đồng ý ai, chỉ từng hẹn hò với một anh bác sĩ theo ý mọi người để quên đi Kudo, nhưng rốt cục, Ran vẫn chỉ yêu mình cậu ấy thôi. Chắc thế nên Kudo mới thích Ran đó.

……………………………………

5 giờ sáng ngày hôm sau

Bầu trời đêm vẫn toả sáng khắp New York, tại căn cứ bí mật của tổ chức áo đen



Ran và Geiste cầm thuốc, thức ăn và bông băng tới căn hầm chứa xăng cũ.

Bật đèn và đẩy cửa bước vào, Ran thấy một cô gái có mái tóc nâu đỏ loà xoà ngang vai và người đầy vết thương, thở một cách khó nhọc, tay bị còng chặt vào tường. Nghe động, Shiho khẽ giật mình, quay lại, thì thầm một cách mệt mỏi:

- Geiste, em tới rồi sao? Ai sau lưng em vậy? – Chưa kịp nói dứt câu, Shiho ngạc nhiên – Đó phải là… Mori? Bạn gái Kudo? Sao cô lại ở đây?

Ran tiến gần Shiho, lấy kìm cắt đứt khoá xích còng tay, trong khi Geiste cầm máu cho cô, thì thầm:

- Tớ đã nghe Shinichi kể về cậu, Miyano. Chịu khó một chút nhé, cậu sẽ được đưa ra khỏi đây – Tổ chức nguy hiểm này.

- Nhưng không thấy tôi, chúng sẽ…

Ran trấn an Shiho bằng nụ cười dịu dàng nhất có thể

– Không sao đâu, trong thời gian tôi xâm nhập tổ chức, tớ đã bí mật chế tạo ra một con robot rất giống cậu. nó được cài đặt sao cho thở được, nói được, rên được và khi bị hành hạ, nó cũng sẽ chảy máu được. Sẽ không sao đâu.

- Xâm nhập? Chẵng lẽ…? – Ran gật đầu – Tớ đã là nhân viên của FBI và đang xâm nhập tổ chức. Cậu đừng lo lắng, Shinichi và mọi người đã đợi sẵn ở ngoài rồi.

- Cảm ơn, Mori – Shiho cười cố gắng ngồi dậy dưới sự đỡ của của cô bé Geiste

Ran lấy một chiếc thùng catton và nói:

- Geiste, em đỡ chị Miyano vào đây nhé. Hơi chật một chút, cậu ráng chịu đựng, rồi sẽ được ra ngoài thôi.

Sau khi cô chui vào thùng, Ran kích hoạt con robot và đẩy Shiho cùng một mớ hành lí để chuẩn bị “xâm nhập” vào FBI, mang theo Shiho thì bắt gặp Gin và Vodka. Hắn hỏi:

- Hennessy, cô đang chuẩn bị vào lũ cớm FBI đấy à? Cố mà làm cho tốt.

Giữ khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, Ran nhếch mép có vẻ muốn bảo rằng:

“Đương nhiên, Gin. Tôi phải thực hiện nhiện vụ mà ngài ấy tin tưởng giao cho”.

Cô lái xe đến căn cứ của FBI, lúc này Shiho đã được ra ngoài và ngồi ở ghế sau. Ran lên tiếng trước:

- Tớ lo lắng cho Geiste quá, không biết chúng có làm gì hại cô bé không?.

Shiho gật đầu. – Ngập ngừng một chút, Ran e dè hỏi – Tớ có thể gọi cậu là Shiho không? Cậu có thể gọi tớ là Ran.

- Được chứ Mori,… à Ran. Tớ là Miyano Shiho rất vui khi được làm quen.

Shiho nở một nụ cười thân thiện và thoải mái nhất từ trước đến giờ. Đó là sự bắt đầu cho một tình bạn đẹp về sau này.

Khi về trụ sở của FBI, Ran, Shiho đã thấy Shinichi, Hattori và mọi người đứng đợi từ khi nào. Shinichi là người chạy ra đầu tiên:

- Haibara, cậu sao rồi? Có bị thương nặng không? Có mệt lắm không? Có…

Ran thấy hơi buồn cho sự sốt sắng của Shinichi đối với Shiho. Có thật là anh không yêu cô ấy không?

Còn về phía Shiho, phần vì thấy được thái độ của Ran, phần bực vì sự lo lắng thái quá của Shinichi, cô gắt:

- Cậu để yên cho tôi một chút được không Kudo?

Shinichi ngạc nhiên thấy thái độ của Shiho và bắt gặp vẻ mặt xanh xao mệt mỏi của Ran. Anh bèn quay sang cô:

- Cậu khoẻ không vậy? Sao nhìn cậu xanh lắm.

Ran bước đi

– Tớ vẫn ổn. Cậu không cần phải lo.

Nhưng Ran loạng choạng đi được vài bước, rồi cũng như lần trước, cô ngã trong vòng tay anh.

Kazuha chạy lại, phụ xách đồ cho Shiho và Ran về phòng, trong khi Hattori dìu Shiho, Shinichi bế Ran về phòng chăm sóc đặc biệt. Người Ran lạnh toát, đôi môi tím tái do làm việc nhiều. Còn Shiho thì sẽ được dưỡng sức và hồi phục vết thương.

Sau khi Ran và Shiho hồi phục, hôm nay là ngày họp đầu tiên sau khi Ran “vào” FBI với tư cách là một thành viên của tổ chức áo đen. Shiho và Akai Shuichi – người luôn sống ẩn dưới vỏ bọc là Subaru, hôm nay cũng đã trở về FBI cũng tham này. Anh ta khẽ lật tập tài liệu về tổ chức áo đen mà Ran thu thập được khi ở trong tổ chức, nói:

- Không ngờ một cô gái mít ướt hay khóc ngày nào giờ trở thành một điệp viên xuất sắc đến thế. Mori, cô tuyệt lắm. Những thông tin này thật sự rất hữu ích cho FBI chúng ta.

Bây giờ các người như thế nào? Định ra tay luôn chứ? Tôi muốn cho tên Gin một viên kẹo đồng ngay giữ tim đây. Ông James vội vàng xua tay:

- Đừng nóng vội Akai, đó không phải bản tính của cậu.

- Tôi có một kế hoạch, mọi người thấy sao? – Shinichi im lặng giờ mới lên tiếng – Jodie nháy mắt – Cậu nói đi, Cool Kid.

Dù Shinichi đã trở lại làm người lớn, nhưng vẫn bị cô Jodie gọi bằng cái tên Cool Kid khiến cậu không khỏi ngán ngẩm.

- Chúng ta sẽ làm như thế này…

Shinichi trình bày kế hoạch một cách rõ ràng và mọi người đều đồng tình chấp thuận. Kế hoạch bắt đầu được diễn ra.



Sau vài tháng, Ran bị triệu tập về lại tổ chức áo đen và sẽ lên phòng của ông trùm để trình bày rõ sự việc. Ran nói:

- Tôi đã nghe lũ cớm nói rằng chúng sẽ đột nhập ngay tại nơi đây, chúng nói đã biết căn cứ của ngài, chính tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Chúng ta sẽ dời khỏi nơi đây chứ?

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn ta khẽ nhếch mép:

- Không, ta cứ ở đây. Cứ cho chúng tấn công đi. Ta sẽ làm mồi nhử.

Ran giả bộ hơi lưỡng lự:

- Nhưng làm thế sẽ nguy hiểm cho ngài, và biết đâu chúng sẽ…

- Cô khinh thường ta tới mức đó sao, Hennessy? Ta có thể phá bom, nhảy ra khỏi toà nhà bị chặn bom chưa đầy 5 giây, tránh nòng súng của tên Akai Shuichi, thoát khỏi vụ cháy lớn mà không bị thương gì cả. Ta nghĩ ta dư sức làm mồi cho FBI, và khát vọng thứ hai của ta là tìm được viên Porada – thứ làm cho con người ta trường sinh bất tử.

Ran cố gắng ghi nhớ mọi điều mà tên trùm vừa nói, nhưng viên Porada thứ cô chưa nghe nhắc tới bao giờ.

Tối hôm đó, cô lại gọi cho Kazuha để nhờ cô bạn nghiên cứu về viên đá Porada gì đó. Cũng như hôm trước, Ran nhờ Kazuha chuyển máy cho Shinichi. Giọng Kazuha nhỏ dần, mang một chút buồn: “Tớ không thể, Ran”

Ran ngạc nhiên, lòng cô dấy lên một chút bất an, một nỗi sợ không tên và cô linh cảm rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Ngập ngừng một chút, Ran rụt rè hỏi:

- Có chuyện gì vậy Kazuha? Sao lại không chuyển được?

- Cậu đã chuẩn bị tinh thần để nghe chứ?

Ran biết chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra. Kazuha bắt đầu câu chuyện

- 10 ngày trước, ở một tuyến đường vắng. Khi ấy, xe của Kudo đang đi trên tuyến đường đó. Không ngờ, một quả lựu đạn có thể phá huỷ một căn phòng kín bị ai thả trên mặt đường. Kudo đã phát hện kịp thời, cậu ấy cũng kịp cảnh báo, kêu cảnh sát tới. Heiji tới ngay sau đó, và quả lựu đạn phát nổ, Kudo đã định nhảy ra khỏi xe. Chiếc xe bị hất văng lên trời một một lực đẩy lớn, chúng khiến Kudo té văng xuống đất, rất may là cậu ấy không chết, nhưng bị chấn thương đầu, lõm sọ. Hiện cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra. Ca phẫu thuật đã kết thúc. Hiện cậu ấy qua khỏi cơn nguy hiểm và cậu không cần phải lo lắng nhiều, Ran. Cậu phải tập trung nhiệm vụ tuyệt mật này.

Ran đánh rơi chiếc máy điện thoại xuống đất, nước mắt chảy ra dàn dụa. Cô thất thần, hoang mang, cô khóc đớn đau, cô khóc lo lắng. Ran không thể phủ nhận rằng, cô rất lo cho Shinichi, anh đang bị thương, rất nặng. Lõm sọ cơ mà. Nhưng tại sao qua mười ngày họ mới nói cho cô? À phải rồi, họ không thể tuỳ tiện liên lạc, vì cô có thể bị phát hiện. Cô trách mình tại sao không gọi cho họ sớm hơn?
End chap 7

Pb8f2SL.jpg
 
×
Quay lại
Top Bottom