Khụ khụ. Quà cuối đây đến nhận nào các bé. Chap nay là chap dài cuối, những chap sau sẽ trở lại quy củ cũ. Lần này có thêm em yêu là bé
@SR_TINA.
TRƯỚC KHI ĐỌC ĐỀ NGHỊ
CÁC BẠN BỎ TOÀN BỘ CÁC THỨ CÓ THỂ NÉM
VÀ GÂY NGUY HIỂM CHO TÍNH MẠNG RA KHỎI NGƯỜI .
Ví dụ như dép, đồ ăn,nước uống… ờm răng giả,… mà có ai phấn khích quá lột đồ ra nén ko ta?
7. Rắcccccc rốiiiiiiiiiiiiii
Ran ngồi buồn một mình coi tivi trong nhà vì Shinichi phải đi công tác cỡ một tuần.
Vài ngày trước.
“Shinichi, anh có điện thoại kìa.” Shinichi nhíu mày im lặng dường như không có ý định nghe máy mà chỉ nhìn Ran đang ngồi ăn trái cây do anh chuẩn bị với ánh mắt suy tư rồi lại nhìn chiếc điện thoại với ánh mắt đầy phân vân.
“Có chuyện gì phải không anh?” Ran đặt miếng dưa lại đĩa quay ra hỏi Shinichi với ánh mắt có chút lo lắng, không yên vì suốt mấy ngày liền điện thoại cứ réo liên tục còn Shinichi thì có chút không tập trung, hồi sáng anh còn không cẩn thận làm đứt tay điều này khiến cô càng bất an hơn.
“ …Ở sở có chút rắc rối… nhưng sẽ ổn thôi anh cũng giới thiệu người xử lí rồi, em không cần lo đâu.” Shinichi sau một hồi phân vân thì quyết định nói cho Ran biết, anh cũng không muốn cô phải phập phồng lo lắng nên cũng lập tức xoa dịu nó ngay.
“Nhưng họ vẫn gọi đến chắc chắn là mọi chuyện vẫn chưa được ổn thỏa…Là vì em phải không?” Ran giọng buồn buồn cúi đầu tự trách bản thân khi cứ thành gánh nặng của Shinichi.
“Bà xã ngốc, không có phải tại em? Vậy nên đừng có buồn và tự trách vậy chứ.” Shin mắng yêu Ran đồng thời bước đến vuốt nhẹ mái tóc cô
“Shinichi, nếu anh không muốn em buồn thì anh cứ đi giải quyết công việc của anh đi, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân và con mà.”
“Bà xã,anh…”
“Em nói thiệt mà, chẳng lẽ anh không tin tưởng em đến vậy sao?” Thấy Shinichi muốn lên tiếng thuyết phục mình, Ran lập tức lên tiếng cắt lời anh trước không cho anh cơ hội thuyết phục mình.
“Haizz… được rồi anh sẽ đi, nhưng anh sẽ thường gọi về kiểm tra đó. Vấn đề này có hơi phức tạp có lẽ anh sẽ phải ở lại đảo Zura khoảng tuần, nhưng em yên tâm anh sẽ cố gắng giải quyết trong thời gian ngắn nhất.”
Ran có chút giật mình ánh mắt trong một giây thoáng qua nét buồn, cô không ngờ anh lại đi lâu vậy, nhưng cũng nhanh chóng che dấu cảm giác của mình cười đáp lại vì không muốn anh lo lắng.
Shinichi nhẹ nhàng ôm Ran vào lòng như muốn bù đắp cho quãng thời gian sắp tới mà cả hai phải xa nhau. Ran cũng không phản đối gì mà ôm chặt anh.
Kính koong...
Ran lật đật ôm bụng bầu 8 tháng ra mở cửa thì thấy Sonoko cười vui vẻ trên tay là túi gì đó.
Cả hai cùng bước vô nhà Sonoko xách túi đi vô bếp, Ran lật đật bước theo sau thì bị Sonoko đuổi ra lại ghế sofa ngồi.
Ran ngồi trên ghế cười khổ. ‘Con nhỏ này thiệt là… không biết ai mới là chủ nhà nữa.’
Sonoko trở ra với một chiếc bát lớn, bên trong là món ăn yêu thích của Ran.
“Ăn nhiều vô nha.” Sonoko cười vui vẻ đẩy bát về phía Ran.
Ran khó hiểu hỏi: “Cậu đến đây chỉ để mang món này cho mình thui sao.”
“Còn không phải tại ông xã cậu sao?” Sonoko khẽ làu bàu khó chịu khi nhắc đến Shin.
“Hả?” Ran nghe không dõ những gì Sonoko nói thì khó hiểu hỏi.
“ Nói chung, Shinichi chuyển giao quyền sở hữu cậu cho tớ rồi” Sonoko nháy mắt tinh nghịch quàng tay qua vai ôm lấy Ran như thể một tên con trai đang ôm lấy “darling” của mình.
Ran hiểu ra vấn đề thì cười gượng ngùng đẩy Sonoko ra, nhưng cũng không dấu được ánh mặt hạnh phúc.
“E hèm. Giờ cậu có muốn đi sắm đồ cho em bé không? Mà chắc cậu chỉ muốn đi chung với ông xã thui chứ gì, đâu có rảnh hơi đi chung với con bạn này .” Sonoko tật cũ khó bỏ câu trước, câu sau liên tục buông lời chọc ghẹo Ran.
“Shinichi mua nhiều lắm rồi có khi chất đầy nguyên tủ đồ của mình luôn rồi. Haizz mà sao cậu cứ thích tròng ghẹo mình mãi vậy… Được rồi chúng ta đi mua sắm chút. Cũng lâu lắm rồi mình không có được ra ngoài mà không có Shinichi kè kè bên cạnh nhắc nhở đủ điều.”
Trước cửa quán bar Demon
“Ran, cậu thực sự muốn vào đó sao? Có thể chỉ là Kanzo nhìn nhầm thui, cũng có thể là người giống người cũng nên. Vả lại cậu đang mang thai không nên đến những nơi ồn ào và phức tạp như nơi này đâu.” Sonoko đứng bên cạnh nên tiếng khuyên ngăn không muốn Ran vì ghen tuông mà hành động thiếu suy nghĩ.
“Sonoko cậu yên tâm đi mình sẽ không làm ra việc ảnh hưởng đến con đâu. Nhưng mình phải vào đó, mình không muốn phải sống trong hoài nghi.”
“Không phải Shin vẫn rất thương yêu cậu sao?”
“Mình không biết nhưng mình nhất định phải tìm ra sự thật, không thể vì sợ hãi mà trốn tránh được.” Ran nhìn về phía quán bar ánh mắt kiên định nhưng cũng không dấu nổi sự lo lắng vì Sonoko nhận thấy Ran đang vặn xoắn đôi bàn tay theo thói quen mỗi khi căng thẳng.
“Vậy được, để an toàn mình sẽ gọi cho anh Makoto tới.”
Lát sau khi Makoto tới, cả ba bước vô quán. Ran phải đeo tai nghe để giảm tiếng ồn, cũng như được Makoto cùng Sonoko đi cạnh đặc biệt bảo vệ, tránh bị người khác đụng trúng. Sonoko vừa bước vào không lâu thì quản lí bar bước ra liềm nở chào đón.
“ Giám đốc Suzuki, đúng là khách quý mà, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị phòng vip cho cô.”
“Không cần. Tối nay tôi bao hết quán, phiền anh tiễn khách ra ngoài.
“Việc này…. Tôi sẽ làm ngay.” Quản lí quán bar lúng túng khó xử trước yêu cầu của Sonoko nhưng sau đó vẫn là làm theo, ‘Ai lại không biết nhà Suzuki nổi tiếng đến như thế nào, nếu đụng vô chính là sẽ đóng cửa luôn cho coi.’
“Anh có trông thấy người này chưa?” Ran không quan tâm nhiều trực tiếp dơ ảnh ra cho ông người quản lí xem
“Có. Cậu ấy đang ở phòng vip số 1 của quán.” Ông ta cười ám muội quay sang Sonoko hỏi: “Giám đốc Suzuki muốn cậu ấy phục vụ sao?”
Makoto nghe đến đây thì tức giận tiến đến nắm cổ áo ông ta gằm gè đe dọa: “Ăn nói cho cẩn thận không tôi cho ông húp cháo lốt quãng đời còn lại.”
Người quản lí sợ hãi run lẩy bẩy trước bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Makoto sợ hãi nói: “ Dạ… tôi… sẽ lập tức dẫn mọi ngươi đến đó, cảm…cảm phiền anh buông tôi ra có được không?”
Cả ba đi theo người quản lí, đến trước cửa thì anh ta đã chuồn mất tiêu vì không muốn gặp rắc rối. Sonoko âm thầm suy xét, có vẻ như trong phòng không chỉ có mình Shinichi mà còn có người khác và người đó thế lực cũng không hề tầm thường chút nào.
Makoto đạp cửa xông vào, đập vào mắt họ là mấy tên đàn ông mặt mày bặn chợn cùng với các cô tiếp viên ăn mặc vô cùng khiêu gợi, họ giật mình vì tiếng động mà ngơ nác quay ra, đám người đó trông thấy có người xông vào thì không cần biết gì lao đến tấn công, Makoto nhanh tay đẩy Ran và Sonoko ra phía sau còn mình thì lao vào trận chiến.
Tiếng đánh đấm, tiếng hét của mấy cô nhân viên liên tục vang lên. Sau vài phút toàn bộ bọn côn đồ đó đều nằm la liệt trên sàn. Cả ba bước đến khó hiểu nhìn tất cả bọn chúng, nhíu mày vì không có Shinichi, trong khi người quản lí lại nói anh ở đây.
Sonoko nhìn quanh thì phát hiện có nối vào sâu hơn, cả ba quyết định tiến vào.
Khi bước vào đến nơi cả ba chết đứng khi trông thấy một hình ảnh vô cùng khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Trên chiếc gi.ường có hai người quần áo xộc xệch đang ôm hôn nhau. Những tiếng thầm thì ái muội cứ vậy vang lên trong không gian mờ ảo. Khiến người nghe thấy phải đỏ mặt ngượng ngùng.
Ran chết đứng tại chỗ, khi đến đây cô đã chuẩn bị tâm lí cho mọi tình huống rồi nhưng …nhưng cớ sao mọi chuyện lại đi vượt quá sức chịu đựng của cô thế này. Hàng loạt những hình ảnh cứ vùn vụt hiện về, những kỉ niện ấm áp và rất đỗi hạnh phúc của hai người vậy…. vậy mà lại chỉ là một vở kịch. Hạnh phúc mà cô rất mực trân trọng hóa ra đều là dối trá, thì ra với anh cô chỉ là một lá chắn để che đậy con người thật của mình trước mọi người. Tất cả mọi thứ trong cô như sụp đổ hoàn toàn. Ran cứ vậy mà bất tỉnh trong làn nước mắt do lỗi đau quá lớn.
Makoto nhanh tay đỡ được Ran.
“RAN” Sonoko hét lên trong nỗi sợ hãi khi thấy Ran ngã gục ngay bên cạnh.
Thấy tình hình có vẻ không ổn Makoto vội bế sốc Ran nên, cùng Sonoko đưa cô vào bệnh viện.
Hai người trên gi.ường giật mình, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Tên con trai nằm trên ngây ngốc nhìn ba người lạ mặt vừa chạy đi. Còn Shinichi thì hóa đá khi nghe cái tên quen thuộc vội vàng đẩy mạnh người con trai đang nằm đè nên mình để đuổi theo bóng dáng ba người vừa dời đi.
Đăng trước nửa chap, hẹn gặp lại mọi người sau
