- Tham gia
- 23/2/2012
- Bài viết
- 7.338
chap 5: yêu em lại từ đầu.....
Sáng.......
Mây.......
Trời........
Và nemophila.....
Cô đưa tay hái một chiếc lá momiji trong tầm với và xoay xoay nó.......Mọi kí ức bắt đầu hiện ra vẹn nguyên như những tháng ngày đang trải qua..... Ngày ấy rất xa....khi mọi chuyện cứ như một bức tranh đẹp.......
"cậu ấy sống nhưng mọi kí ức về người cậu ấy yêu thương sẽ mất đi......!"
Câu nói đó lại lặp lại trong đầu cô.........cứ như là một giấc mơ ấy nhỉ? Công chúa yêu hoàng tử và rồi khi sáp mai thức dậy hoàng tử bừng tỉnh và hỏi cô chúa là ai? Cứ như là một giấc mơ khi cô và cậu đã yêu nhau nhiều như thế nào mà cậu lại bắt tay cô như kẻ xã giao thông thường và nói: "xin chào tôi là Kudo Shinichi....."
Cuộc sống đúng là một trò chơi số mệnh.......
Cô cười một nụ cười buồn xoay xoay chiếc lá trong tay lẩm nhẩm hát một bài nào đó....
Cứ như trò đùa của số mệnh
Tại sao hai ta lại gặp nhau
Để trái tim em tưởng như chết lại rung lên những nhịp đau đớn....
Trời đã chuyển mùa......
Hạ sang thu......
-cô dậy sớm nhỉ?
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô với một chiếc lá và cũng định bắt đầu xoay xoay nó.....
-anh cũng vậy thôi
Cô đáp vẻ lạnh lùng nhất có thể,cậu và cô đâu còn như trước nữa kia chứ........Ánh mắt màu tím của cô cụp xuống buồn rầu....
Cậu nhún vai nhìn chiếc lá trong tay cô nó xoay chầm chầm như có một thứ gì đó thân quen và xưa cũ hiện về......
-cô cũng thích xoay lá hả?
-một chút.
-cô thật trả con. Giống tôi.
Cậu buông một câu lấp lửng,cô bật cười nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như một vầng mây.Cậu nheo mắt nhìn thật lâu phút chốc trong đầu cậu lại hiện lên một nụ cười khác xanh tươi và trong hơn nhiều.....
-cô cười rất đẹp.
Cậu nói quay sang nhìn cô tay vẫn xoay xoay chiếc lá.....
Hít một hơi thật dài cô quay mặt đi,cô không muốn nhìn vào mắt mắt cậu....
-có vẻ anh thích đùa nhỉ?
-không có.
Cậu đáp mặt nóng ran khi nhìn vào đôi mắt cô. Ánh mắt màu tím phảng phất nét u buồn của mặt nước mùa thu.....
"mình từng gặp cô ấy chưa?"
Câu hỏi đó lại đặt ra trong đầu cậu. Cô tạo cho cậu cảm giác thân quen đến lạ kì. Cả thằng bé con trai cô nữa không hiểu sao tim cậu lại rung lên từng hồi khi gặp họ.....
Cô buông chiếc lá......gió thổi cuốn chiếc lá bay mãi..... Và khúc ca lại ngân lên.......
Nhắm mắt lại em thấy điều tăm tối
Khi choàng thức dậy
Em thấy anh.....
Những thứ lu mờ của quá khứ........
Cô hát giọng hát mang mác buồn như một cơn mưa đêm thấm đẫm nỗi đau.....Cậu nhìn cô thật lâu cãm giác như có thứ gì đó nhói đau từ trong tim......
-tôi muốn hỏi một chút tại sao cô lại hát những bài ca buồn.
Cậu hỏi hướng theo ánh mắt cô từng bông hoa nemophila nở xanh rờn bầu trời.....
-vì tôi đã mất đi người mình yêu thương nhất.
Nụ cười buồn bã hiện lên trên môi cô.Ánh mắt tím nhìn cậu.....
-tôi xin lỗi.
Cậu cúi mặt cảm giác sợ chính bản thân mình hay thật tồi tệ khi nhìn vào mắt cô.....
Cô đứng dậy,ánh mắt dõi theo vào đồi hoa trước mắt.......
-nhưng chẳng phải tôi đã rất hạnh phúc khi trồng nemophila sao?
Cô cười.....
"nemophila là tình yêu bé nhỏ"
Cậu đúc tay vào túi áo hướng ra một khoảng không vô định........
Bụi vẫn yêu Gió,
dù ai nói gì Bụi vẫn yêu Gió, dù đau khổ đến thế nào
Bụi vẫn yêu Gió,
Bụi không hiểu nổi trái tim Bụi nữa.....
Tình yêu của Bụi vẫn không hề phai nhòa....
Ước mong có 1 phép màu xảy ra, như trong những câu truyện cổ tích,
như 1 điều ước từ trong trái tim đang rỉ máu để biến điều không thể thành có thể.... nhưng phép màu là không thể có mà....
nhưng vẫn mong sao....
Bụi yêu Gió mãi mãi...
(cái này ởbụi yêu gió tình yêu không cân xứng!^^ đọc đi hay phết cả nhà^^!
(ai cho con tiền ngắm hoa con yêu người đó suốt đời=.=)
Nemophila vẫn xanh rờn sau hàng rào trắng cậu nhấp một ngụm cà phê cô pha......
Nó ngọt......
Theo một cách nào đó rất riêng mà không phải lúc nào cũng có được
Nó khác với vị cà phê đắng của Aki.....
Ngọt ngào một cách lạ kì?
END

trả nợ xong bay


part 1: nemophila......

Sáng.......
Mây.......
Trời........
Và nemophila.....
Cô đưa tay hái một chiếc lá momiji trong tầm với và xoay xoay nó.......Mọi kí ức bắt đầu hiện ra vẹn nguyên như những tháng ngày đang trải qua..... Ngày ấy rất xa....khi mọi chuyện cứ như một bức tranh đẹp.......
"cậu ấy sống nhưng mọi kí ức về người cậu ấy yêu thương sẽ mất đi......!"
Câu nói đó lại lặp lại trong đầu cô.........cứ như là một giấc mơ ấy nhỉ? Công chúa yêu hoàng tử và rồi khi sáp mai thức dậy hoàng tử bừng tỉnh và hỏi cô chúa là ai? Cứ như là một giấc mơ khi cô và cậu đã yêu nhau nhiều như thế nào mà cậu lại bắt tay cô như kẻ xã giao thông thường và nói: "xin chào tôi là Kudo Shinichi....."
Cuộc sống đúng là một trò chơi số mệnh.......
Cô cười một nụ cười buồn xoay xoay chiếc lá trong tay lẩm nhẩm hát một bài nào đó....
Cứ như trò đùa của số mệnh
Tại sao hai ta lại gặp nhau
Để trái tim em tưởng như chết lại rung lên những nhịp đau đớn....
Trời đã chuyển mùa......
Hạ sang thu......
-cô dậy sớm nhỉ?
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô với một chiếc lá và cũng định bắt đầu xoay xoay nó.....
-anh cũng vậy thôi
Cô đáp vẻ lạnh lùng nhất có thể,cậu và cô đâu còn như trước nữa kia chứ........Ánh mắt màu tím của cô cụp xuống buồn rầu....
Cậu nhún vai nhìn chiếc lá trong tay cô nó xoay chầm chầm như có một thứ gì đó thân quen và xưa cũ hiện về......
-cô cũng thích xoay lá hả?
-một chút.
-cô thật trả con. Giống tôi.
Cậu buông một câu lấp lửng,cô bật cười nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như một vầng mây.Cậu nheo mắt nhìn thật lâu phút chốc trong đầu cậu lại hiện lên một nụ cười khác xanh tươi và trong hơn nhiều.....
-cô cười rất đẹp.
Cậu nói quay sang nhìn cô tay vẫn xoay xoay chiếc lá.....
Hít một hơi thật dài cô quay mặt đi,cô không muốn nhìn vào mắt mắt cậu....
-có vẻ anh thích đùa nhỉ?
-không có.
Cậu đáp mặt nóng ran khi nhìn vào đôi mắt cô. Ánh mắt màu tím phảng phất nét u buồn của mặt nước mùa thu.....
"mình từng gặp cô ấy chưa?"
Câu hỏi đó lại đặt ra trong đầu cậu. Cô tạo cho cậu cảm giác thân quen đến lạ kì. Cả thằng bé con trai cô nữa không hiểu sao tim cậu lại rung lên từng hồi khi gặp họ.....
Cô buông chiếc lá......gió thổi cuốn chiếc lá bay mãi..... Và khúc ca lại ngân lên.......
Nhắm mắt lại em thấy điều tăm tối
Khi choàng thức dậy
Em thấy anh.....
Những thứ lu mờ của quá khứ........
Cô hát giọng hát mang mác buồn như một cơn mưa đêm thấm đẫm nỗi đau.....Cậu nhìn cô thật lâu cãm giác như có thứ gì đó nhói đau từ trong tim......
-tôi muốn hỏi một chút tại sao cô lại hát những bài ca buồn.
Cậu hỏi hướng theo ánh mắt cô từng bông hoa nemophila nở xanh rờn bầu trời.....
-vì tôi đã mất đi người mình yêu thương nhất.
Nụ cười buồn bã hiện lên trên môi cô.Ánh mắt tím nhìn cậu.....
-tôi xin lỗi.
Cậu cúi mặt cảm giác sợ chính bản thân mình hay thật tồi tệ khi nhìn vào mắt cô.....
Cô đứng dậy,ánh mắt dõi theo vào đồi hoa trước mắt.......
-nhưng chẳng phải tôi đã rất hạnh phúc khi trồng nemophila sao?
Cô cười.....
"nemophila là tình yêu bé nhỏ"
Cậu đúc tay vào túi áo hướng ra một khoảng không vô định........
Bụi vẫn yêu Gió,
dù ai nói gì Bụi vẫn yêu Gió, dù đau khổ đến thế nào
Bụi vẫn yêu Gió,
Bụi không hiểu nổi trái tim Bụi nữa.....
Tình yêu của Bụi vẫn không hề phai nhòa....
Ước mong có 1 phép màu xảy ra, như trong những câu truyện cổ tích,
như 1 điều ước từ trong trái tim đang rỉ máu để biến điều không thể thành có thể.... nhưng phép màu là không thể có mà....
nhưng vẫn mong sao....
Bụi yêu Gió mãi mãi...
(cái này ởbụi yêu gió tình yêu không cân xứng!^^ đọc đi hay phết cả nhà^^!

Nemophila vẫn xanh rờn sau hàng rào trắng cậu nhấp một ngụm cà phê cô pha......
Nó ngọt......
Theo một cách nào đó rất riêng mà không phải lúc nào cũng có được
Nó khác với vị cà phê đắng của Aki.....
Ngọt ngào một cách lạ kì?
END






Hiệu chỉnh bởi quản lý: