[Longfic] ‘Destiny’ isn’t destiny, it is destiny!

Minaru_Chan

Cứ tiếp tục vô tâm. Sẽ thấy trời xanh mãi.
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/1/2016
Bài viết
1.218
[Longfic] ‘Destiny’ isn’t destiny, it is destiny!

Title: ‘Destiny’ isn’t destiny, it is destiny!

Author: Minaru_Chan.

Pairings: ShinRan, lúc đầu là vậy, về sau thì mình không chắc à nha *khà khà*.

Rating: K+, cực kì, cực kì trong sáng ợ.

Genre: Có lẽ là Romance :v , chắc chắn chứ còn gì nữa :3 .

Status: Đang tiến hành, let’s go!

Disclaimer: Nhân vật thuộc về Aoyama-sensei, nhưng họ là diễn viên trong kịch bản của mình, mong muốn làm đạo diễn trỗi dậy *há há*.

Summary: Bắt đầu bằng mô-típ quen thuộc: hoàng tử, công chúa và cuộc gặp gỡ định mệnh! Chàng hoàng tử Kudo Shinichi đang chịu sức ép từ phía hoàng hậu Kudo Yukiko: nếu mà chàng không tự lựa chọn được người con gái của mình thì chàng sẽ phải đồng ý với hôn ước do hoàng tộc sắp đặt. Trong lúc đó, chàng đã gặp Mori Ran – một cô gái trong sáng, hồn nhiên, dễ thương, khác hẳn với những cô gái mà chàng đã từng tiếp xúc – những cô gái mà người thì tỏ vẻ kiêu kì, khó gần, người lại vồ vập, mạnh bạo khiến chàng nghẹt thở. Liệu duyên phận có gắn kết hai trái tim lại với nhau hay không? Các bạn hãy cùng mình theo dõi câu chuyện của họ nhé!

Note 1: Trong fic có sử dụng một số chi tiết của truyện.

Note 2: Không biết có trùng với ý tưởng của ai không nhưng mình xin nói luôn: thực ra thì mình viết cái fic này vì… nghe có vẻ buồn cười nhưng lại là sự thật, một giấc mơ! Mình thật sự đã mơ về nó (lại) nhưng những cảnh mình mơ rõ ràng nhất thì lại không có trong fic (tại mình thấy nó không còn phù hợp nữa :( :( ) , cuối cùng thì fic đã đi quá xa so với giấc mơ ban đầu của mình *chấm nước mắt*.

Note 3: Điều tiếc nuối nhất là mình không thể để Ran trở thành công chúa như suy nghĩ ban đầu, bởi đây không phải fic cổ trang mà là fic hiện đại mọi người ạ! Mình cũng đã từng có ý định để Shinichi và Ran là hoàng tử và công chúa của hai nước cạnh nhau cùng nói chung một thứ ngôn ngữ như kiểu Hàn Quốc và Triều Tiên nhưng nghĩ lại thì ở Nhật có vẻ không phù hợp cho lắm *ui, buồn*.

Note 4: Fic đầu tay và chưa biết chừng sẽ là fic duy nhất, mong mọi người ủng hộ và nhận xét nhiệt tình ạ *cúi đầu*!

Note 5: Khai bút đầu xuân, cứ cho là vậy đi!
--------------------
MỤC LỤC
PHẦN 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH...

Chap 1: Bữa tiệc.
Part 1
Part 2
Part 3

Chap 2: Điều kiện.
Chap 3: Gặp gỡ.
Part 1
Part 2
Part 3
--------------------
PHẦN 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH…

Chap 1: Bữa tiệc.

Part 1:

Trong tòa biệt thự lộng lẫy và sang trọng, những tiếng “cộp, cộp” vang lên sau những bước chân đều đặn trên sàn không còn là tiếng động ồn ào nhất như ngày thường, mà chỉ còn là âm thanh nhẹ nhàng nhất trong vô vàn thứ âm thanh từ mọi hành động của biết bao nhiêu người bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Phải! Tối nay, ngay tại đây sẽ diễn ra một buổi tiệc mà người chủ trì không ai khác là hoàng hậu Kudo Yukiko!

Tiếng là một bữa tiệc được tổ chức thường niên vào mỗi dịp hè trong hoàng cung nhưng những người tham dự ai cũng biết: bữa tiệc lần này được tổ chức nhằm tập trung những cô gái con nhà danh giá trong cả nước để chọn lựa người sẽ có khả năng kết duyên cùng hoàng tử.

Nói là có khả năng thôi, vì thời nay, việc kết hôn sớm của người trong hoàng tộc không còn được duy trì nữa nên cô gái được lựa chọn lần này sẽ chỉ là có hôn ước với hoàng tử chứ không phải hai người sẽ thành thân ngay lập tức.

Và vì hình thức chỉ là một buổi tiệc trong hoàng cung mà không phải dịp lễ trọng đại nào, vả lại cũng chưa chắc bữa tiệc hôm nay sẽ tìm được người phù hợp bởi sự kén chọn và khó tính của hoàng tử nên cánh báo chí không được phép có mặt và đưa tin. Có họ chỉ làm rối loạn dư luận với hàng loạt tin tức phỏng đoán nhiều chiều mà thôi.

Tuy nhiên, vì cớ gì mà hoàng hậu lại đích thân tổ chức bữa tiệc quy mô như thế này cơ chứ? Âu cũng là vì Người lo lắng cho hoàng tử Kudo Shinichi nổi tiếng đẹp trai, lịch thiệp nhưng trong suốt 17 năm trời từ khi sinh ra tới giờ chưa có một mảnh tình vắt vai nào ra hồn cả (nếu không tính vụ “được” anh chàng bạn thân của hoàng tử – Hattori Heiji cho là mối tình đầu hồi 5 tuổi).

Trái với không khí ồn ào bên trong, ngoài trời lúc này khá yên tĩnh nhưng lại có mưa. Những hạt mưa thi nhau rơi lộp độp không dứt trên mái. Mặt trời đã khuất từ lâu sau những rặng cây um tùm quanh khuôn viên ngôi biệt thự. Những ngọn đèn đã được bật lên từ bao giờ. Nếu có thể thì cảnh mưa lắc rắc như sương mỏng manh dưới ánh đèn vàng bàng bạc cùng bóng cây lòa xòa bên trên hẳn sẽ là một bức ảnh tuyệt đẹp đầy tính nghệ thuật đây!

“Xoẹt!”, tiếng ô tô tạo ra khi lăn bánh trong mưa. Mưa không lớn nhưng cũng không thể coi thường mà lái xe bất cẩn được, nhất là một dịp quan trọng của những nàng tiểu thư xúng xính váy áo và trang điểm xinh rạng ngời đang ngồi bên trong. Chiếc xe chạy lên con dốc nhỏ và chuẩn bị dừng lại ở tiền sảnh có mái che để người ngồi trên xe có thể bước xuống mà không bị mưa làm ướt và lấm lem áo quần.

Một trong hai người đang đứng ngay ngắn bên cánh cửa lớn bước lên phía trước để đón chiếc ô tô đang đi tới. “Cạch”, người đó một tay đặt trước người, tay kia nhẹ nhàng mở cánh cửa ô tô khi nó đã dừng hẳn.

Một đôi giày cao gót đỏ rất kiểu cách thò ra ngoài xe, rồi thì một bàn tay nhỏ nhắn bám lên thành cửa kính ô tô, tiếp đến một cô gái xinh đẹp nở nụ cười ló đầu ra khỏi xe. Khi cô gái đã bước hẳn ra ngoài, người mà trước đó mở cửa xe cho cô một tay vẫn giữ trước người, một tay nhẹ nhàng đóng cửa ô tô lại.

Chiếc xe lao xuống dốc, ra khỏi tiền sảnh để nhường chỗ cho những chiếc xe đi sau. Người còn lại trong hai người đứng trước cửa mở cửa lớn và dẫn cô gái đi vào bên trong. Cứ thế, từng chiếc xe dừng trước cửa, từng cô gái bước ra khỏi xe, mỗi cô ăn vận một kiểu khác nhau nhưng trông ai cũng thật kiều diễm và xinh đẹp.

Phía trên kia, hoàng tử Kudo Shinichi đang tựa người bên cửa sổ nhìn xuống cánh cửa lớn, chứng kiến hàng loạt những chiếc xe tới rồi đi, những cô gái ra (khỏi xe) rồi vào (phòng tiệc) tưởng như chăm chú lắm nhưng kì thực lại đang để tâm trí bay tận đẩu tận đâu.

Chàng chẳng mặn mà gì với bữa tiệc này cả. Đây đâu phải là lần đầu hoàng hậu tổ chức những bữa tiệc như thế này chứ. Tuần trước, tuần trước nữa, thậm chí là năm ngoái cũng đã có tiệc như vậy rồi. Một khi chưa tìm được người khiến hoàng tử gật đầu thì có chục chứ cả trăm bữa tiệc, hoàng hậu cũng làm hết.

Trong tất cả những bữa tiệc này, chẳng có cô gái nào lọt được vào mắt xanh của hoàng tử. “Có phải mình kén chọn gì đâu chứ.”, chàng lẩm bẩm.

Thực ra, hoàng tử nói cũng có phần đúng. Những cô gái mà chàng tiếp xúc không phải cố tỏ ra kiêu kì, khó gần để thu hút cánh đàn ông thì cũng lại là người cứ vồ vập, nhảy bổ vào chàng rồi còn liến thoắng nói đủ thứ chuyện. Mà lắm lời thì là kiểu người mà chàng ghét cay ghét đắng. “Phiền phức!”, hoàng tử nói như vậy đấy.

Đang suy nghĩ vẩn vơ như thế thì có tiếng bước chân tiến lại gần chàng. Bước chân quen thuộc ấy chỉ có thể là người bạn chí cốt lắm lúc cũng nhiều chuyện – Hattori Heiji. Thế nên, Shinichi không cần quay đầu lại mà chỉ giơ tay ra phía sau chờ đợi.

Anh chàng Heiji tiến lại gần, quá quen với kiểu chào hỏi này, giơ tay đập vào tay Shinichi cái “bốp” rồi cả hai cùng hạ tay xuống. Shinichi quay đầu lại đang định cười với anh bạn thân một cái và nói “Hey, chào anh bạn!” thì Heiji đã tiến tới phía cửa sổ, ngó xuống bên dưới xem có vụ gì mà khiến Shinichi đứng nhìn nãy giờ, sau đó buông một câu rất chi là liên quan:

- Cậu đoán xem, người sẽ bước xuống con limo màu đen dài thượt kia sẽ mặc váy màu gì nào?

--------------------
*hỏi nhỏ* Có thể là tình tiết quá chậm nhưng mình lại thích tỉ mẩn như vậy, có được không nhỉ?
 
Hiệu chỉnh:
Cách hành văn của bạn rất dễ thương mang cho ta cảm giác rất là gần gũi a~=)) nhưng ta nghĩ ở những chap sau thì Au nên trau chuốt cho câu văn 1 chút nữa:3 Ta xây nhà ở đây hóng chap ms a~:))
 
Part 1 nội dung không có gì mấy, chủ yếu là giải thích, vẫn là nên up tiếp. Hết chap rồi nghỉ vài ngày vậy :)) Cảm ơn các bạn đã đọc fic của mình *cúi gập người* :v
--------------------
Part 2:

Ngẩn ra mất mấy giây kiểu “Ớ, cậu ấy nói gì vậy nhỉ?” thì Shinichi mới định thần được và trả lời ậm ừ rằng:

- Ờ thì, xe đã đen rồi thì váy phải là trắng, đổi tông cho đối nhau chan chát, phải vậy không?

Cậu bạn lắc đầu và xua ngón trỏ, mặt biểu cảm tỏ vẻ am hiểu:

- Không, không, anh bạn của tôi ơi! Tớ dám cá là cô ta sẽ chơi cả cây đen luôn.

Chiếc limo đen đang từ từ dừng lại trước cửa lớn. “Xịch”, chiếc xe đỗ có hơi quá một chút so với mái che nhưng cô gái bước ra vẫn không bị ướt.

Đây rồi, giày đen, váy liền đen lệch vai, cả mũ cũng đen nốt. Cả hoa tai cũng màu đen kìa! (Au tinh mắt quá nha, Shinichi và Heiji làm sao mà nhìn thấy chứ *i hi hi*)

Anh chàng đoán trúng phóc kia quay sang cười nhăn nhở rồi mới giả vờ lấy tay che miệng theo kiểu “A, đồ gà tồ! Đã thấy tớ giỏi chưa?” khiến người bên cạnh chỉ muốn đá cho một phát.

Lại một chiếc xe nữa đang đi tới, lần này không thèm hỏi cái người mù tịt về thời trang kia đoán thử nữa, Heiji tay chống cằm, nói luôn một tràng với giọng rất chi là dạy bảo:

- Ừm, chiếc xe màu cam này xem chừng có vẻ hơi khác lạ so với những con xe trước. Tuy nhiên, đôi mắt cú vọ của tớ đã thấy con thú bông treo ở phía trước có màu hồng. Tính giấu màu mình thích sao? Cô này váy hồng yểu điệu nè Kudo!

Shinichi không buồn nhìn anh bạn đang phởn chí của mình nữa, nhoài người chống tay lên cửa sổ và chờ đợi cô gái bước ra. “Làm gì có chuyện như cậu ta nói chứ!”, chàng thầm nghĩ.

Rất tiếc cho Shinichi nhưng lần này cái mớ lý luận điên khùng của Heiji lại đúng: cô gái xuất hiện bên cạnh chiếc ô tô màu cam dịu dàng hất mái tóc dài của mình ra đằng sau để lộ bộ váy hở vai màu hồng.

Nhìn từ trên xuống, chiếc váy đang ôm sát đôi chân gợi cảm của cô bỗng dừng lại trước một đường viền dài chừng chục phân kiểu hơi xòe và lượn sóng đôi chút. Vừa bó lại vừa xòe sao? Mốt gì lạ dữ!

Shinichi lắc đầu bó tay, còn Heiji thì huých huých vào tay chàng với ánh mắt đắc ý: “Thấy chưa? Tớ đã bảo mà!”.

Chiếc ô tô tiếp theo trườn tới nhưng lần này cửa xe đã sắp mở ra rồi mà Heiji vẫn chưa nói gì cả. Shinichi quay sang vẻ giễu cợt:

- Lần này sao đây? Tịt ngóm rùi hả? Cô ấy bước chân ra rồi kìa, tay cũng sắp bám vào cửa kính, sắp đứng lên ra ngoài kìa. Hãy thừa nhận là cậu đoán bừa…

Chàng chưa kịp nói hết chữ “đi” thì Heiji đã cắt ngang:

- Xanh tím than!

Cô nàng này thật lề mề, vì vướng váy vào xe nên vừa mới thò tay ra định bám vào cửa kính đã phải bỏ xuống để gỡ váy ra. Dù không lâu lắm nhưng cũng đủ để Heiji suy nghĩ và bắn ra câu nói kịp thời trước khi bị anh bạn tí nữa thì có cơ hội phục thù cười cho thối mũi.

Cô ấy cuối cùng cũng bước ra và một lần nữa lại khiến Shinichi phải bần thần vì cái cậu chàng Heiji chả khi nào chịu đoán trật cả. Đúng là xanh tím than! Lúc này không còn biết nên làm biểu cảm như thế nào, Shinichi chớp chớp mắt rồi lại dụi dụi…

- Không cần chớp với dụi nữa – Heiji đưa tay dừng động tác của Shinichi lại và giảng giải với vẻ mặt thông cảm sau lần thảm bại thứ ba liên tiếp của cậu bạn ngờ nghệch – Tớ nói cậu nghe nè, lúc cô gái đó thò tay ra tớ đã thấy cô ấy đeo một cái vòng bạc rất xinh xắn, da cô ấy cũng trắng nữa. Chắc hẳn cô ấy là một người biết ăn mặc nên màu tím than thì rất là nổi bật với làn da trắng trẻo ấy, không phải thế sao?

Không biết có nên tin lời cậu bạn thân hay không, Shinichi chỉ biết thở dài ngán ngẩm vì trò dở hơi này. Bỗng nhiên Heiji giật giật áo:

- Cơ hội cuối cùng cho cậu này. Nói xem, cô gái trên chiếc xe kia mặc váy màu gì?

Cố tình nhấn mạnh chữ “cô gái”, Heiji bấm bụng cười thầm nhìn Shinichi, tay vẫn giữ áo anh chàng. Shinichi trở nên đăm chiêu rồi thận trọng thốt ra vài từ:

- Có khi là màu đỏ cũng nên!

Heiji lần này được dịp cười ngặt nghẽo, không thể nín nhịn được. Sau khi tạm bình thường hóa cảm xúc của mình, anh chàng mới bỏ tay khỏi áo Shinichi, chuẩn bị sẵn tinh thần… chạy! Ngay khi người trong xe bước xuống cũng là lúc Heiji nói ra đáp án của mình, mà chả hiểu thần xui quỷ khiến kiểu gì mà lần nào lần nấy trúng phóc:

- Trong xe là một người đàn ông mặc vest chứ nào có cô váy đỏ đâu!

Shinichi không thể chịu đựng được nữa rồi, đường đường là hoàng tử của một nước mà từ nãy đến giờ toàn bị đem ra làm trò đùa cho ai kia, đang tính đuổi theo Heiji trong tư thế sẵn sàng liều thì giọng một cô gái cất lên:

- Trước thì là trò đoán áo bơi phụ nữ, giờ là trò đoán váy dự tiệc sao? Cậu hay quá ha, Heiji!

- Kazuha! – Cả hai người quay ra phía có tiếng nói và cùng đồng thanh reo lên, có điều với một người thì không hẳn là reo.
 
Hiệu chỉnh:
Không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường như nào mà mình quyết định up luôn part 3 rồi nghỉ vài ngày mới up chap 2. Ai đi qua cho ý kiến hộ cái về cái chuyện mình có nên hay chăng chia chap 2 thành 2 part hay up nguyên cả chap, về tốc độ của tình tiết thì mọi người đã biết rồi đấy, mỗi chap có bằng tí tình tiết mà chả hiểu sao mình lại viết dài lê thê đến vậy. Cần lắm 1 câu trả lời!!!
--------------------
Part 3:

“Rắc, rắc”, cô gái bẻ ngón tay nói tiếp:

- Sao cậu toàn thích mấy trò kì cục theo kiểu biến thái liên quan tới phụ nữ, màu sắc và nước với mưa thế hả Heiji?

Và cái người gần như không phải reo ấy, khỏi cần nói cũng biết đang bị kẹp chặt cổ trong vòng tay nhỏ bé nhưng rất là có lực khống chế thành phần bệnh hoạn như cậu. Heiji đưa tay lên cổ cố gỡ vòng tay đang ngày càng siết chặt kia và nói không ra hơi:

- Kazuha… Cậu có… có thể bỏ… bỏ tay khỏi cổ tớ được không? Tớ sắp… sắp nghẹt thở đến nơi rồi! Á á á…

Không phải là cô gái động lòng với lời xin xỏ của ai kia hay là đột nhiên mất hết nhã hứng tra tấn anh chàng nhưng vòng tay cô cũng nới rộng ra:

- Lần này tớ tha cho cậu vì bữa tiệc đã bắt đầu rồi đấy…

Ai đó đang tụt hết cả cảm xúc vì không được tiếp tục chứng kiến cô nàng thanh mai trúc mã của ai kia trả thù hộ mình sau cái trò chơi vô vị, chán ngắt mà hắn bày ra và ai đó nữa đang hí hửng vì sắp được tự do mà thoát khỏi tay bà chằn khó tính thì ai đó còn lại đột ngột nắm chặt tay, vòng tay siết mạnh hơn nữa, dùng mu bàn tay đẩy cằm anh chàng đáng bị xử lên cao khiến đầu bị bẻ gập ra sau tạo với lưng không phải một góc bẹt mà là góc tù.

Trong tư thế không thể chống cự của anh chàng không đáng được tội nghiệp, cô nàng trợn mắt nhìn người đang dần héo mòn dưới tay mình mà cảnh báo trước khi buông tha:

- … chứ lần sau thì cậu chết chắc!

Nói rồi, Kazuha bỏ tay khỏi cổ anh chàng đang nhăn nhó và bước về phía phòng tiệc, không thèm ngoái đầu nhìn nạn nhân của mình.

Theo sau cô, Shinichi vừa đi vừa cười khúc khích. Hoàng tử mà, đâu thể vô duyên cười hô hố lên cho dù có vui mừng tới mức độ nào đi chăng nữa.

Anh chàng Heiji hậm hực bước theo, trong đầu không ngừng nguyền rủa hai người đi trước, một người ra tay tàn bạo không chút thương xót, một người thì lấy đó làm kịch hay để xem, không thèm can ngăn dù chỉ một câu. Bạn bè thế đấy, thấy chết mà không cứu!

--------------------

Vài phút sau, ba người đã nhanh chóng có mặt tại phòng tiệc. Hôm nay căn phòng được trang hoàng thật lộng lẫy!

Không phải đèn lồng hay dây ruy-băng hay bóng bay tứ tung khắp nơi (đó là trò con nít mà) mà chỉ là những tấm rèm kiểu cách chỉ có ở hoàng cung, bộ đèn chùm rực rỡ treo giữa căn phòng rộng rãi cùng hệ thống ánh sáng vừa lắp đặt được điều chỉnh sao cho hết sức huyền ảo, cộng thêm đủ loại sắc màu trên những bộ cánh bắt mắt của những người dự tiệc và cung nữ giúp việc lăng xăng chạy đi chạy lại.

Bữa tiệc cũng không thiếu phần ẩm thực và âm nhạc. Những món ăn truyền thống có, hiện đại có được bày biện vừa đẹp lại vừa ngon mắt. Người tham dự có thể dễ dàng tìm và lấy được thứ mình muốn với sự giúp đỡ của các cung nữ. Âm nhạc cũng có những bài múa trong trang phục truyền thống, những bài nhảy hiện đại và có lẽ đáng mong chờ nhất là tiết mục khiêu vũ sẽ diễn ra cuối bữa tiệc. Bấy nhiêu đó cũng đủ khiến người ta mê mẩn, mong chờ và cảm thấy kích thích.

Một điều được mọi người ngầm định gần như chắc chắn là: cô gái mà hoàng tử nhảy cùng sẽ là người được lựa chọn có hôn ước với chàng.

Chuyện hoàng tử nhảy với nhiều cô gái rồi mới quyết định chọn cô nào là điều không khi nào xảy ra. Bằng chứng là sau bao nhiêu buổi tiệc lớn nhỏ, hoàng tử chưa hề nhảy cùng ai mà chỉ ngồi tán gẫu với cậu bạn thân Hattori Heiji và cô bạn từ thuở nhỏ của cậu – Toyama Kazuha, không thì cũng ở ngoài ngồi nhìn hai người họ nhảy với nhau mà thôi (Au’s note: Họ vẫn chưa là một đôi đâu nha).

Thế nên chả nhẽ hoàng hậu lại để cho hoàng tử nhảy với cô gái này rồi tuyên bố người được chọn là cô gái khác sao? Có lí nào lại thế! Hoàng hậu trước nay chỉ chờ cái gật đầu từ hoàng tử chứ có bao giờ bắt ép chàng đâu.

Còn nhiều khả năng nữa mà có một số người từng phỏng đoán: Phải chăng hoàng tử không biết nhảy nên lần nào cũng từ chối chuyện khiêu vũ? Người ta chỉ biết loáng thoáng giọng ca của chàng (Shinichi mù nhạc :3) chứ không ai dám khẳng định hoàng tử của họ không biết nhảy.

Hay hoàng tử bị… gay??? Hoàng tử cũng hay có cử chỉ thân thiết với cậu bạn thân Heiji mà! Chả có lẽ… Đời nào chứ, hoàng tử đẹp trai, phong độ ngời ngời thế kia cơ mà.

Vì những lí luận nêu trên, tất cả các cô gái tham dự đều cố gắng thể hiện hết vẻ đẹp và phô diễn hết tài năng của mình hòng quyến rũ hoàng tử để được một lần nhảy cùng chàng hoặc không có thì cũng cố lấy lòng hoàng tử.

Tiếc thay, trái tim của chàng là tảng băng hay sao mà dù vẻ ngoài có vui vẻ đến đâu, nụ cười có dịu dàng đến thế nào thì chàng vẫn chỉ luôn lắc đầu trước mọi lời mời mọc của các cô gái.

Tuy bị từ chối nhưng với nụ cười đẹp mê hồn và ánh mắt biết nói của chàng, không có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hút ấy, đang tâm từ bỏ mong muốn sánh bước cùng chàng mà quay ra thù ghét chàng. Những người theo đuổi chàng vì đó chỉ có tăng mà không có giảm (Càng làm vậy, Shinichi càng không thích ý chứ).

Bữa tiệc tối nay dần đi đến hồi kết nhưng dường như cũng không phải là ngoại lệ: chàng vẫn tung tăng đi khắp phòng tám chuyện với Heiji và Kazuha mà không mảy may để mắt tới cô gái nào.

--------------------

Tiệc tan. Khách mời lũ lượt ra về. Ngoài trời vẫn còn mưa, không cô gái nào được chọn nhưng mọi người có vẻ như đều thấy vui vẻ. Phải chăng vì biết mình vẫn còn cơ hội ở lần sau còn hơn là đã mất cơ hội ở lần này vào tay người khác?

Duy có một người cảm thấy không vui, người mà đã lao tâm khổ tứ, lo lắng hết mực vẫn không thu được kết quả như ý. Người đó chính là hoàng hậu! Nhưng lần này, Người nhất định không chịu bỏ qua cho hoàng tử.

“Phải ép nó tới đường cùng, phải lấy cái mà nó ghét nhất ra làm điều kiện!”, hoàng hậu nghĩ bụng. Rồi Người cho gọi hoàng tử đến gặp mình ngay lập tức.
~End chap 1~
 
Hiệu chỉnh:
Chào bạn, tôi không phải người bóng bẩy văn chương nên sẽ nói thẳng vào vấn đề.

Mặt tốt: bạn trình bày fic thoáng đạt đễ đọc.

Mặt hạn chế:

Thứ nhất (điểm này thiên về mặt tình cảm cá nhân): ý tưởng của bạn khá quen thuộc. Motip hoàng tử - thường dân, chàng nhà giàu lạnh lùng, kênh kiệu - cô dân thường trong sáng vui vẻ ấy chúng ta gặp khác nhiều trên các bộ phim, manga. Chính vì thế nó có khả năng trở thành mặt hạn chế trong việc phát triển cốt truyện của bạn. Nếu không khéo, truyện sẽ trở nên nhàm chán, không có điểm đặc sắc.

Thứ hai: lỗi diễn đạt.

Trong tòa biệt thự lộng lẫy và sang trọng, những tiếng “cộp, cộp” vang lên sau những bước chân đều đặn trên sàn không còn là tiếng động ồn ào nhất như ngày thường, mà chỉ còn là âm thanh nhẹ nhàng nhất trong vô vàn thứ âm thanh từ mọi hành động của biết bao nhiêu người bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay
Tôi thấy câu này bạn hơi tham. Câu này tôi nghĩ nên tách làm hai câu thì tốt hơn; vì trong lần đầu đọc, tôi không thấy đâu là mệnh đề chính.
Cụm từ "vang lên sau những bước chân đều đặn" ấy theo tôi ko cần thiết.
Không dùng những tiếng "cộp, cộp" vì âm thanh ko thể đếm được.

Tiếng là một bữa tiệc được tổ chức thường niên vào mỗi dịp hè trong hoàng cung nhưng những người tham dự ai cũng biết:
Câu này tui ko hiểu cho lắm, đặc biệt chỗ tôi in đậm. "Tiếng" ấy có nghĩa là gì?

Nói là có khả năng thôi, vì thời nay, việc kết hôn sớm của người trong hoàng tộc không còn được duy trì nữa nên cô gái được lựa chọn lần này sẽ chỉ là có hôn ước với hoàng tử chứ không phải hai người sẽ thành thân ngay lập tức.
Tránh dùng những từ "thôi", "chứ" vì nó mang lại cảm giác văn nói hơn là văn viết.

Thực ra, hoàng tử nói cũng có phần đúng. Những cô gái mà chàng tiếp xúc không phải cố tỏ ra kiêu kì, khó gần để thu hút cánh đàn ông thì cũng lại là người cứ vồ vập, nhảy bổ vào chàng
Từ "nhảy bổ" dùng trong văn nói hằng ngày, đưa vào fic thì ko hay cho lắm.
Từ "vồ vập" thực chất là tính từ, dùng trong ngữ cảnh trên ko phù hợp, nhất là sau dấu phẩy bạn dùng một động từ là "nhảy bổ" như thể hai từ trên cùng một loại từ.

Anh chàng Heiji tiến lại gần, quá quen với kiểu chào hỏi này, giơ tay đập vào tay Shinichi cái “bốp” rồi cả hai cùng hạ tay xuống.
Câu này, tôi nghĩ bạn không cần phải tả kỹ như vậy, vì thành ra giống văn kể hơn.

Đó là một vài lỗi diễn đạt trong part đầu tiên của bạn.

Thứ ba: về độ dài từng part. Tôi biết trên đây có quy định nếu một chương dài hơn 3000 từ thì có thể chia thành 3 part. Nhưng tôi thấy trong chap đầu tiên này, việc chia part ko cần thiết cho lắm vì nội dung ko quá nhiều. Ví như part đầu tiên chỉ là giải thích (theo lời của bạn) vậy thì tách ra làm gì? Hoặc như hai part sau được đăng cách nhau chỉ vài tiếng, vậy sao ko đăng một lượt luôn?


Trên đây là những góp ý, suy nghĩ của tôi. Chúc bạn thành công trên con đường viết fic.
Chào bạn.
 
Á, fic mình lên thớt, vui quá!
@Chiêu Hoa đầu tiên, cảm ơn bạn đã còm men fic mình.
Thứ nhất: Như mình cũng đã viết ở trên fic này có mô típ khá quen thuộc, nhưng chap 1 mình chưa mô tả nhiều lắm về Shin nên bạn có chắc Shin lạnh lùng, mình không khoái nam lạnh lùng và phũ với nữ chính của mình. Và Ran thì tới chap 3 mình mới có ý định cho lộ diện, dù đúng là nàng trong sáng, đúng là dân nữa nhưng mình không nghĩ Ran thường đâu.
Thứ 2: Mình vốn thích lan man, dông dài nên tham là điều đương nhiên. Nhưng nếu quá thì ok, mình có thể sửa. Nhưng up rồi mình không muốn sửa. Xin lỗi a~
Thứ 3: Cụm từ bạn cho là không cần thiết đó thực ra mình chỉ muốn nói đó là tiếng giày, vì có nhiều tiếng cũng cộp, cộp mà. Từ những ở câu tiếng giày đó mình muốn nói là mỗi bước chân 1 tiếng cộp nên những bước chân là những tiếng cộp cơ mờ bạn vẫn thấy không ổn có lẽ là mình còn quá kém *ư ư*
Thứ 4: Tiếng là bữa tiệc thì ý mình là nghe tiếng, được người khác biết đến là 1 bữa tiệc thế nào đấy. bạn không dùng kiểu này bao giờ ư? Như kiểu thằng đó mang tiếng là con nhà gia giáo mà lại đâm đầu vào tệ nạn sao?
Thứ 5: Mình chính xác là muốn kể chuyện gần gũi như nói chứ không cứng nhắc như viết.
Thứ 6: Mình đọc 1 số còm men ở fic khác nên thấy nếu mình đăng 1 chap dài quá mà không chia phần thì người đọc đau mắt, mình thì không muốn vậy. Còn cái chuyện bạn thắc mắc tại sao 2 phần lại đăng cách nhau có vài tiếng thì mình xin nói là lúc đầu mình tính hôm nay đăng 1 phần, hôm sau đăng nốt phần còn lại nhưng vì sự kích động của ai đó (bạn mình nhưng không ở trên ksv) nên mình mới up tiếp. Mình là rất hay làm việc tùy hứng nên thật xin lỗi nếu có thể đã khiến bạn nghi ngờ rằng mình câu lượt trả lời.
Cuối cùng, một lần nữa cảm ơn bạn đã còm men thiệt là dài cho 1 đứa hâm dở như mình (cái hâm dở là chuyện của mình và mấy đứa bạn). Mong bạn sẽ đọc và tiếp tục cho mình những nhận xét bổ ích *cúi đầu*
 
Hiệu chỉnh:
Xong chap 2 rồi lại nghỉ dài hơi thôi! Chap này có hơi dài, nếu các bạn có muốn mình điều chỉnh gì ở chap sau thì cứ cho ý kiến, tại chap 1 và 2 mình viết lâu rồi :3 :3
--------------------
Chap 2: Điều kiện.

Hoàng tử, vẫn không hay biết về sự không hài lòng của hoàng hậu, tươi cười bước vào phòng, kính cẩn cúi đầu:

- Thưa mẫu hậu, Người cho gọi con chẳng hay có việc gì ạ?

Hoàng hậu ngồi trên ghế, vẫy tay ý bảo hoàng tử hãy ngồi xuống với Người, giả bộ bình thường nói:

- À thì, hôm nay ta mới thấy... Quả thực, con rất được các cô gái mến mộ. Tự dưng ta thấy lo lo.

Hoàng tử đang bước tới ghế bỗng bật cười thành tiếng. “Tự dưng lại lo vì có quá nhiều người mến mộ ta. Mẫu hậu ư? Người chỉ lo ta không tìm được bạn gái trong số đó mà thôi.”, chàng nghĩ vậy nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay hoàng hậu mà rằng:

- Thưa mẫu hậu, được nhiều người mến mộ đâu phải là việc nên lo mà là việc nên vui mới đúng chứ ạ. Con là hoàng tử, nên cần phải có nhiều người dân yêu quý chứ không phải ghét bỏ.

Hoàng hậu vẻ mặt có chút buồn, đưa mắt lên nhìn chàng, xoa xoa bàn tay hoàng tử đang nắm lấy tay Người:

- Ý ta không phải như vậy đâu, hoàng tử à.

Hoàng tử chớp mắt một cái, suy nghĩ, suy nghĩ (kiểu chớp mắt mà nhắm lại lâu hơn vài tích tắc so với bình thường, sau đó mở mắt cũng cộng thêm vài tích tắc nữa) nhưng vẫn chưa hiểu hoàng hậu muốn nói tới điều gì, đành thú nhận:

- Xin mẫu hậu thứ lỗi cho con khi không hiểu hết ý tứ của Người.

Dừng lại một chút trước khi nói tiếp, hoàng tử ngập ngừng bỏ lửng câu nói:

- Vậy, ý Người là…

“Hoàng tử xem ra đúng là không biết tới thâm ý của ta. Tốt lắm!”, hoàng hậu cười thầm trong bụng, bên ngoài vẫn giả vờ buồn lo nhưng lần này không từ tốn nhả từng chữ thật chậm nữa:

- Ta đang muốn nói với con là: nếu có nhiều người đeo bám như vậy thì hẳn rất phiền nhiễu. Thế nên ta mới vừa cắt cử thêm người bảo vệ cho con đấy.

Không để cho hoàng tử kịp phản ứng lại và nói lời nào, hoàng hậu vội lôi dẫn chứng để biện hộ cho hành động của mình:

- Con đã thấy đám fan cuồng của mấy ca sĩ trên ti vi chưa? Ta thấy họ… thật là kinh khủng!

Hoàng hậu vẻ mặt kinh hãi, rùng mình lắc đầu làm đám cung nữ đứng hầu bên cạnh chỉ có thể cho rằng Người đang nghĩ đến điều khủng khiếp tương tự xảy ra với hoàng tử. Hoàng hậu với ánh mắt rưng rưng xúc động đưa tay lên má hoàng tử nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa xoa khuôn mặt mịn màng của chàng và nói:

- Ta… ta rất sợ điều đó sẽ xảy đến với con.

“Thì ra ý mẫu hậu là như vậy. Người thật là… Đâu cần lo những chuyện đó cơ chứ.

Nhưng mấy tay vệ sĩ đó đối với ta nhiều khi còn phiền hơn cả đám fan cuồng, vì ít ra họ không thể theo ta nhằng nhẵng cả ngày được. Còn đám vệ sĩ thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh ta, khiến ta ăn không được thoải mái, đi vệ sinh cũng có người canh nữa, thật là mất hết cả tự do.

Vì thế nên, vài lần ta đã cố trốn khỏi họ nhưng hầu hết đều không thoát. Bây giờ mẫu hậu lại còn muốn tăng cường đội quân vốn đã hùng hậu của họ ư? Không được, ta phải ngăn điều đó lại!”

Hoàng tử sau một hồi nhanh chóng thu thập thông tin, phân tích tình huống đã mau lẹ đưa ra cách thức đối phó đầu tiên: năn nỉ.

- Không, Người không cần làm vậy đâu, thưa mẫu hậu. – Hoàng tử tuy đã tính bình tĩnh đối phó nhưng câu nói bật ra vẫn giống như hét lên vội vã.

Hoàng hậu bỏ tay xuống, lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

Hoàng tử dù rất muốn cắt giảm số người bảo vệ đi theo hằng ngày nhưng tình thế này không cho phép, chỉ mong duy trì được số lượng hiện tại là tốt lắm rồi. Chàng, lần này đã tìm được một lý do nhỏ nhoi để ngăn cản, vội bám hai tay mình vào cánh tay của hoàng hậu, mắt nhìn tràn đầy vẻ mong đợi:

- Con có thể tự lo được, từ trước đến giờ đã khi nào xảy ra chuyện gì đâu, vài người vệ sĩ bây giờ là đủ rồi ạ! Xin Người hãy thu lại lệnh triệu tập bọn họ đi ạ!

Hoàng hậu gạt tay hoàng tử ra, giả vờ mủi lòng vì những lời nói trên rồi để lộ cho hoàng tử thấy vẻ khó xử của Người:

- Không thể được đâu, ta vừa ra lệnh cho họ rồi.

"Điểm yếu của nó chính là tự do!”, trong bụng dám cá là hoàng hậu muốn cười thật lớn trước vẻ mặt thiểu não của hoàng tử lúc này.

“Tiếp tục dồn nào!”, hoàng hậu kiên quyết muốn dồn. Còn hoàng tử vẫn kiên quyết muốn thử năn nỉ lần nữa:

- Xin Người hãy cho họ nghỉ đi ạ! Rồi con…

Ngập ngừng, hoàng tử đang chưa biết sẽ lấy gì làm điều kiện chắc chắn để hoàng hậu rút lại lệnh của Người, thôi thì nói đại một cái:

- Con sẽ thường xuyên qua thỉnh an Người, nói chuyện với Người, đi dạo với Người. Chẳng phải Người than phiền rằng dạo này thời gian gặp con ngày càng ít đi sao?

Hoàng hậu bật cười nghĩ bụng: “Hoàng tử vẫn còn ngây thơ quá, chuyện đó mà cũng được coi là điều kiện ư?”. Trót để lộ cho hoàng tử thấy mình cười, hoàng hậu tiếp tục cười như thể đấy là phản ứng tự nhiên không hề có ý gì khác:

- Dù có như vậy nhưng chẳng phải con còn bận, ta thì có hoàng thượng và các cung nữ đó sao. Gặp con ít thì ta cũng đâu thể chỉ vì thế mà sinh bệnh chứ. Ta hiểu mà. Thái y và các cung nữ sẽ lo cho ta, con không cần phải lãng phí thời gian của mình vì chuyện đó đâu.

Hoàng tử cuống cuồng vì không tìm ra được lý do nào nữa, đành nhắm mắt nói liều, lòng thầm mong hoàng hậu đừng yêu cầu những điều chàng không thể làm:

- Con sẽ làm bất kì điều gì mà người muốn. Chỉ xin Người…

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của hoàng tử ngước lên rồi cúi xuống, hoàng hậu đành nuối tiếc kết thúc việc hành hạ tinh thần hoàng tử mà vào mục đích chính:

- Nếu con thực sự muốn vậy thì ta có ý này rất hay. Đảm bảo con sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Hoàng tử nghe thấy thế liền hí hửng ngẩng đầu lên:

- Con nóng lòng muốn nghe ý hay mà Người muốn đề cập tới ạ!

Hoàng hậu nở một nụ cười kiểu: “Tất cả đã nằm trong dự tính của ta!” rồi từ từ ghé sát mặt hoàng tử nói với ánh mắt quyết đoán:

- Trong bữa tiệc tuần sau, con hãy cho ta biết cô gái mà con chọn là ai, bằng hành động hoặc lời nói hoặc cả hai, tùy con. Nếu con không chọn được thì ngay lập tức ta sẽ chọn thay cho con trước khi bữa tiệc kết thúc.

Ngừng lại một chút, hoàng hậu thở dài:

- Ta cũng mệt mỏi lắm rồi. Con cũng biết đấy, tổ chức nhiều tiệc như thế mà kết quả không có khả quan là mấy.

Sau đó, Người đổi giọng, khẳng định chắc nịch:

- Dĩ nhiên khi con làm như ta nói, ta đồng ý sẽ bỏ hết những người bảo vệ con, cả những người đang làm vệ sĩ cho con bây giờ nữa, nếu con muốn.

Khi nói xong câu cuối, hoàng hậu ngồi thẳng lại như cũ và nháy mắt một cái với hoàng tử. Sau đó, Người lại nói thêm với vẻ mặt lạnh lùng khác hẳn nét tinh nghịch vừa để lộ ra:

- Nếu con không đồng ý thì coi như ta chưa nói gì. Ngày mai, những vệ sĩ của con sẽ đón nhận thêm đồng nghiệp mới. Vậy thôi.

Hoàng tử có vẻ như chưa kịp tiêu hóa hết những lời nói vừa xong của hoàng hậu, người đơ ra mất một lúc rồi quay sang hướng khác (dù hoàng hậu không còn nhìn về phía hoàng tử nữa) chống tay lên trán vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó.

“Thật không ngờ mẫu hậu lại dùng cách này để xúc tiến chuyện tình cảm của ta. Người không hiểu là những cô gái đó hoàn toàn không hợp với ta hay sao?

Tình thế bây giờ thật bất lợi cho ta, mẫu hậu đang ở thế thượng phong, ta phải làm sao mới có thể yên ổn vượt qua cơn sóng gió này? Phải làm sao, làm sao đây?

Phải chi có Hattori ở đây, cậu ấy sẽ có suy nghĩ hay ho nào đấy có thể giúp ích được. Chỉ có một mình ta nghĩ cách, lại không được chậm chạp, mẫu hậu Người đang chờ câu trả lời của ta.

Nếu từ chối thì chắc ta đến ngạt thở vì đám vệ sĩ đó mất thôi. Còn nếu đồng ý thì ta sẽ chọn ai đây, chọn đại cô nàng nào đó ư, không thể thế được! Chưa kể còn là hôn ước, nhỡ mẫu hậu bắt ta thành thân luôn thì sao? Không thể bừa bãi, vội vàng được!

Bình tĩnh! Ta vẫn còn một tuần cơ mà, trong tuần này chắc bị theo sát lắm đây nhưng vẫn có thời gian để nghĩ kế sách đối phó với chiêu này của mẫu hậu. Ta vẫn là nên đồng ý đại rồi từ từ cùng Hattori và Kazuha tìm cách vậy.

Nhưng nhỡ đến bữa tiệc tới, ta vẫn không thể tìm được thì sao? Khó nghĩ quá đi, đầu ta muốn nổ tung lên mất thôi! Mà cùng lắm ta sẽ bỏ trốn khỏi hoàng cung một thời gian. Như thế có được không nhỉ?”

Hoàng tử suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa tìm ra được phương án nào tốt nhất. Thật điên cái đầu!

Nhưng đừng tưởng sẽ thấy cảnh chàng vò đầu bứt tóc, đi đi lại lại, hết cúi gằm mặt để suy nghĩ, lại có lúc gần như reo mừng phấn khởi, sau đó quay trở về tư thế cúi mặt lại lại đi đi.

Đây không phải phòng riêng của hoàng tử và chàng không chỉ có một mình. Có hoàng hậu và các cung nữ mà, đâu thể cho mọi người thấy hết biểu cảm của chàng chứ.

Hoàng tử cao quý, vị trí cần phải luôn bình tĩnh trong mọi tình huống, dù lòng có ngổn ngang trăm mối tơ vò cũng không được biểu lộ điều gì thái quá! Mất mặt lắm! Và sẽ chỉ khiến hoàng hậu lo lắng gọi thái y mà thôi.

“Khoan đã! Trong tuần tới sẽ vẫn bị theo sát ư? Có vẻ điều đó cũng không tệ lắm.” Hình như hoàng tử đã nghĩ ra điều gì đó nên chàng chuyển từ tư thế ngồi im không động đậy sang trạng thái hoạt bát bình thường. Chàng ngập ngừng lên tiếng sau khoảng thời gian dài im lặng:

- Thưa mẫu hậu…

Hoàng hậu đang ngồi nghiêm nghị nghe thấy thế liền quay sang vui vẻ:

- Con đã suy nghĩ xong rồi à?

Hoàng tử không chờ hoàng hậu nói thêm câu nào nữa, vội vã nói liền một mạch như thể nếu không nói ngay thì chàng sợ rằng mình sẽ không bao giờ đủ dũng khí nói ra quyết định khó khăn này:

- Con… con nghĩ con sẽ đồng ý với Người. Trong bữa tiệc tuần tới con sẽ chọn một cô gái mà con cho là phù hợp nhất và con sẽ đưa cô ấy đến diện kiến Người. Nhưng xin Người hãy hứa với con: chỉ để lại nhiều nhất một người bảo vệ do chính con chọn và một điều nữa, xin Người đừng quá can dự vào chuyện ở trường của con. Con tin là những điều con sẽ làm với lời đề nghị của Người có thể chứng tỏ cho Người thấy con đủ khả năng xử lý mọi chuyện.

Hoàng hậu không ngờ điều kiện của hoàng tử chỉ có vậy, trong khi Người đã bắt ép, thúc giục hoàng tử chuyện chàng không muốn dính líu tới.

“Hoàng tử dù mong muốn tự do như thế nào cũng không quên việc mình là hoàng tử, vẫn cần phải có người bảo vệ. Nó nghĩ được như vậy thật tốt quá!”. Hoàng hậu thật sự rất hài lòng vì quyết định của hoàng tử, mỉm cười trìu mến, xoa đầu chàng và nói:

- Được, ta hứa với con.

--------------------

1 giờ sáng, tại phòng của hoàng tử.

Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ có duy nhất đèn ngủ cạnh gi.ường là vẫn bật công tắc ở chế độ đọc sách. Hoàng tử nằm ngay ngắn trên gi.ường nhưng vẫn chưa ngủ được, tay cầm điện thoại xoay xoay một hồi.

Xem chừng chàng còn đắn đo dữ lắm, cứ nhìn hoài vào màn hình điện thoại rồi lại xoay xoay, rồi lại nhìn, lại xoay. Hoàng tử định gọi điện cho ai giờ này chăng?

Có lẽ là quá mỏi tay và chán nản vì hành động lặp đi lặp lại, cuối cùng hoàng tử cũng quyết định bấm nút gọi.

“Tút… Tút…” Ôi, cái cảm giác chờ đợi thật khổ sở làm sao! (Ai bảo gọi vào cái giờ oái oăm thế này kia chứ!)

Nhưng vẫn còn tốt chán: người đó vẫn chưa cho điện thoại lên máy bay (chế độ offline, không tiếp nhận sóng điện thoại) đấy.

Đang thất vọng vì có vẻ như ai đó đã say giấc nồng nên không thể nghe máy thì may mắn thay, tiếng “Tút…” tưởng chừng kéo dài vô tận ấy đã dừng lại và một giọng ngái ngủ vang lên ở đầu dây bên kia:

- A lô! Có chuyện gì mà gọi muộn thế?
~End chap 2~
 
Chân thành cảm ơn Câu lạc bộ nhiếp ảnh cùng 백진우-Baek Jin Woo-oppa, 주여명-Joo Yeo Myeong-seonbae, 이옥림-Lee Ok Lim, 서정민-Seo Cheong Min-eonni đã khơi nguồn cảm hứng và tài trợ một số hình ảnh trong chap này và một số chap sau (có lẽ)!

Chap 3: Gặp gỡ.

Part 1:

Đã 4 ngày kể từ bữa tiệc, 4 ngày kể từ quyết định bế tắc ấy, 4 ngày kể từ lần cuối gọi điện thoại “cầu cứu” người đó, 4 ngày thấp thỏm lo âu, 4 ngày Hattori và Kazuha biết chuyện, nhưng tuyệt nhiên không có điều bất thường gì xảy ra.

Không ai lo lắng điều tồi tệ đang đến rất gần sao? Không ai có ý định và kế hoạch ngăn cản sao?

Tất cả dường như đã nằm trong dự tính của hoàng hậu! Nếu không có điều kì diệu xảy ra, Shinichi chàng sẽ bị kẹp chặt giữa hai gọng kìm: một bên là hoàng hậu, một bên là người mà hoàng hậu chọn.

Không thể nào! Không thể để chuyện đó xảy ra! Tuyệt đối không thể!

Hoàng tử bất giác rùng mình, mở choàng mắt ra. Những giọt mồ hôi thi nhau tuôn ra không ngừng, một phần tóc bị ướt dính bết vào khuôn mặt thanh tú của chàng.

Chàng nhìn quanh quất và phát hiện ra mình đang ngồi tựa lưng vào một chiếc ghế trong công viên Maruyama, bên cạnh là Inou Matsumi – người anh thân thiết và cũng là vệ sĩ của chàng – đang đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm trang, mắt nhìn về phía trước.

Nói về công viên Maruyama, đây là công viên cổ xưa nhất ở Kyoto này, là một trong những nơi nổi tiếng để ngắm hoa anh đào vào mùa xuân và lá đỏ vào mùa thu nhưng hôm nay nơi đây lại khá vắng vẻ. Dưới con mắt của hoàng tử, chàng không thấy ai khác ngoài mình, anh Matsumi và vài người vệ sĩ khác đang tản bộ trong bán kính tầm 10 mét.

Khung cảnh xung quanh cũng rất đỗi yên bình: dưới đất – những khóm hoa rực rỡ sắc màu, những thảm cỏ êm dịu tràn ngập nắng, những con đường nhỏ nhắn uốn lượn; trên trời – những chú chim nhẹ nhàng tung cánh, những áng mây trắng ẩn hiện sau lùm cây.

Sao thế nhỉ? Công viên vốn tập nập mà sao hôm nay lại vắng hoe thế này? Hay mấy người bảo vệ của chàng đã đuổi hết người đi rồi?

Nắng như thế này, đi đâu được chứ? À, bây giờ vẫn là mùa hè mà nhỉ, đã qua mùa hoa anh đào và cũng vẫn chưa đến mùa ngắm lá đỏ nên đáng ra không cần ngạc nhiên vì công viên vắng người như vậy.

Có lẽ hoàng tử quá mệt mỏi vì mấy ngày nay lúc nào cũng căng đầu suy nghĩ chuyện hôn ước nên bây giờ có lẩn thẩn một chút.

“Hừ.”, chàng khẽ cười nhưng cũng đủ để khiến Matsumi giật mình quay qua. Nhìn hoàng tử vừa thức dậy sau giấc ngủ ngắn mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại hết cả, Matsumi nhanh tay rút khăn đưa cho chàng và nói với vẻ mặt lo lắng:

- Hoàng tử điện hạ, Người không sao chứ?

Hoàng tử lấy khăn tay từ Matsumi lau những vệt mồ hôi đọng lại trên mặt, sau đó nhẹ nhàng đưa trả và khóe môi chàng khẽ nở nụ cười:

- Em không sao! Anh đừng lo.

Nếu như bình thường thì hoàng tử đã quay ra chỉnh đốn Matsumi về cách xưng hô: “Anh đừng gọi em như thế nữa. Khi ở ngoài hay khi chỉ có hai chúng ta, anh cứ gọi em là Shinichi được rồi.”

Nhưng hôm nay, chẳng biết có phải vì nhiệt độ ngoài trời quá cao hay không mà hoàng tử vừa nói xong đã quay vội đi, cất ngay nụ cười của mình lại, từ từ ngửng đầu lên, tay khum khum cho đỡ chói, mắt đắm đuối nhìn theo những chú chim bay lượn tự do trên nền trời xanh thẳm.

“Thật hạnh phúc!”. Hoàng tử nghĩ thế rồi tự cười với mình, xong thì cúi gập đầu xuống, mặt tối sầm, thở dài đánh thượt một cái. Matsumi nhìn thấy hết biểu cảm trên khuôn mặt chàng, đang định nói gì đó thì hoàng tử đã đột ngột quay sang vẻ vội vã:

- Anh Matsumi, mấy giờ rồi nhỉ?

Bị bất ngờ, Matsumi lật đật nhìn đồng hồ rồi lắp bắp:

- 4… 4 giờ. Đã 4 giờ chiều rồi!

- Hattori và Kazuha, hai người đó không biết đã đến chưa? – Hoàng tử lại hỏi.

Lần này, có vẻ như Matsumi đã bình tĩnh lại nên trả lời lưu loát hơn hẳn:

- Vẫn chưa đến ạ!

“Tệ thật! Giờ này rồi mà vẫn chưa đến là sao? Không phải hai người đó mới là người rủ mình đến đây sao?”. Nghĩ rồi, hoàng tử nhanh chóng rút điện thoại và bấm số. “A, sao không nghe thấy tiếng gì hết vậy?”

Chàng bắt đầu sốt ruột: lúc trước đang ngồi tựa lưng thoải mái trên ghế thì nay ngồi thẳng dậy, bắt chân chữ ngũ, một tay đặt lên đùi, một tay bỏ điện thoại xuống để nhìn xem có đúng là đang gọi cho Hattori không rồi lại đưa lên áp sát vào tai.

Tới lúc hoàng tử chờ đợi tưởng sắp phát khùng lên thì đột nhiên có tiếng nói ở đầu dây bên kia:

- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp.

Chết tiệt! Chàng dập máy và nhấn số gọi Kazuha. Tuy nhiên, máy của cô ấy cũng ở trong tình trạng tương tự.

“Hai con người đó, hừ, đã không có động thái giúp đỡ có hiệu quả thì chớ, nay tưởng rủ đi chơi cho khuây khỏa đầu óc thì lại cho mình leo cây! Thật quá tệ, quá tệ!”

Đứng hình mất một lúc, suy nghĩ mông lung một tí, hoàng tử lại thở dài thườn thượt, quay sang Matsumi đang chờ đợi và bảo:

- Dù gì cũng đến đây rồi, hôm nay cũng đẹp trời nữa. Mà 4 – 5 giờ chiều lại là giờ vàng của nhiếp ảnh gia, không chụp được tấm nào thì thật phí. Anh đi lấy hộ em cái máy ảnh đến đây nhé!

Không để chàng phải nói lại lần nữa, Matsumi nhanh chóng rời đi. Chiếc máy ảnh kỹ thuật số màu đen yêu quý không lâu sau đó đã ở trên tay hoàng tử, chàng đứng dậy và bắt đầu tác nghiệp.

Tay phải chàng nắm chắc báng máy, tay trái giữ phía dưới ống kính rồi chàng nhẹ nhàng đặt ngón trỏ tay phải lên nút chụp, cánh tay và khuỷu tay tì nhẹ vào thân người. Sau khi đã ổn định tư thế, chàng từ từ áp sát khuôn mặt vào máy ảnh và nhìn vào khung ngắm.

- Thật chuyên nghiệp! – Có tiếng thì thào từ một người vệ sĩ ở đằng xa.

- Suỵt! – Một người khác nhắc nhở.

Mọi người ai nấy bảo nhau trật tự để không làm ảnh hưởng đến thú vui của hoàng tử.

Họ nhẹ nhàng di chuyển phía sau bước chân của chàng: khi thì từ xa dõi theo những cánh chim chao liệng trên cao, khi thì lại gần một chú ong đang chăm chỉ hút mật, khi thì đuổi theo cánh bướm rập rờn, khi lại ngả mình theo những bóng cây rủ bên mặt hồ.

Tuy theo chàng như vậy nhưng tiếng “tách, tách” phát ra từ món đồ chơi trên tay hoàng tử đôi lúc cũng khiến mấy người vệ sĩ tự hỏi: hoàng tử của họ chụp gì thế nhỉ, là chỗ này hay chỗ kia. Bởi trong công viên Maruyama này, nơi đâu cũng là cảnh đẹp.

Hoàng tử cứ thế ấn nút chụp không ngừng, chốc chốc dừng lại xem những bức ảnh có đẹp hay không hoặc ấn ấn chỉnh chỉnh mấy cái nút khó hiểu trên thân máy.

Hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời ửng đỏ như má ai e lệ thẹn thùng sắp chạm tới đường chân trời, hoàng tử chợt phát hiện thấy điều khác lạ: một trong những bức ảnh chụp hàng cây hai bên đường có bóng ai đó với mái tóc bay bay trong gió.
 
Cũng được vài tuần ém fic vì không nghĩ ra tình tiết mang tính đột phá, thôi thì các bạn tạm xài part này vậy :3 Hẵng còn part nữa của chap 3 nha, hề hề, chúa lan man :KSV@05:
Tặng part này cho sự trở lại của @shinichilove_kissran. Yêu em:KSV@03:, và đừng có vội vàng như mấy tay vệ sĩ trong này nha ;)

Part 2:

“Có người nào khác ở đây sao?”, hoàng tử khẽ nhủ thầm. Đôi lông mày hơi nhíu lại, mắt hết liếc sang trái rồi đảo sang phải, tay trái không tự chủ đưa lên gãi gãi đầu.

Bất chợt, mắt ánh lên một tia vui mừng, chàng dừng mọi động tác thừa thãi, tay trái khẽ chạm vào màn hình zoom lên một góc của bức ảnh rồi thoăn thoắt lướt qua lướt lại để nhìn cho kĩ. (Au’s note: màn hình máy ảnh của Shinichi là màn hình cảm ứng, sử dụng như smartphone ý).

Khuôn mặt hoàng tử từ từ giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười mãn nguyện. Mắt dần nheo tít lại, chàng khẽ cắn môi dưới, cố không bật cười thành tiếng. Như vậy thì mất hình tượng trước đám vệ sĩ ở phía xa kia lắm!

Dù thế nhưng là con nít cũng nhìn ra hoàng tử đang cực kì, cực kì vui vẻ, cảm giác chàng đã quên tiệt mớ hỗn độn nằm lì trong đầu gần 5 ngày qua.

- Hoàng tử kì lạ ghê! Cả ngày không bói ra được nụ cười nào ra hồn, ấy thế mà chỉ vì một tấm ảnh lại có thể cười tươi đến thế kia! – Một người trong đám vệ sĩ lên tiếng.

Tức thì những người khác cũng mạnh dạn góp vui văn nghệ:

- Tôi thấy hoàng tử hẳn muốn cười như điên luôn ấy.

- Bậy nào! Anh dám nói điện hạ như vậy, không khéo ngày mai mất việc như chơi.

- Anh ta chỉ nói sự thật thôi. Nhìn cái cách điện hạ cười mà vai rung lên từng nhịp kia kìa...

Đám người ồn ào này bỗng chốc đã biến một góc công viên thành cái chợ. Nếu hoàng tử có quay ra nhìn, chắc sẽ phong cho họ danh hiệu “Hội thiên hạ đệ nhất tám” luôn ấy.

Đang say sưa bàn luận về biểu hiện lạ lùng của hoàng tử thì từ đâu, một con thỏ lông trắng muốt, đuôi ngắn ngủn chạy vụt qua. Nó chạy nhanh lắm, vừa mới ở chỗ mấy người vệ sĩ mà chớp mắt cái đã tới chỗ hoàng tử. Có hơi xa mà...

Nghe tiếng thở hổn hển lớn dần bên tai, hoàng tử dừng mắt khỏi màn hình và quay đầu lại. Không biết có phải vì không tiêu hóa nổi điệu cười của chàng lúc này không, mà con thỏ giật nảy mình một cái, đổi hướng, ngoặt sang con đường khác.

Trong khi đám vệ sĩ vẫn còn ngẩn tò te đứng đực một chỗ, hoàng tử ngay lập tức đã nắm bắt được tình hình và... tò tò chạy sau con thỏ, tay vẫn cầm máy ảnh (để nó ở chỗ nào được nữa mà chả cầm).

Đó, đó, chú ý vào cái máy ảnh nghe chưa? Chàng muốn chụp một bức hình về con vật hiếm gặp ở Kyoto chứ không phải có ý gì khác cả.

Người phản xạ nhanh nhất sau hoàng tử là Matsumi: anh gần như ngay tức khắc cắm đầu chạy theo và không quên ngoái lại khoát khoát tay ra hiệu cho những người đang đứng trơ như phỗng kia.

“Rầm, rầm, rầm”. Công viên buổi chiều tà vắng người bỗng chốc náo nhiệt hơn hẳn. Tiếng bước chân lúc thì vang lên ở góc này, lúc lại rộ lên ở góc kia. Một bức tranh nhuốm màu vàng nhợt nhạt dưới ánh hoàng hôn: đám người áp đảo về mặt quân số đang bám đuổi ráo riết một con thỏ.

Từ ngoài nhìn vào hẳn ai cũng chỉ biết thốt ra rằng: “Cầu Chúa phù hộ cho con thỏ!”. Với bộ dạng hùng hổ, nào ai biết được đám người kia có ý đồ đen tối với sinh linh bé bỏng xinh xinh phía trước hay không. Họ giống như đang dọa cho con thỏ vốn nhút nhát chạy tóe khói. Cứ như trò chơi đuổi bắt vậy!

Cuộc chạy đua giữa người và thỏ không biết khi nào mới kết thúc nếu như không có sự việc không thể tin được xảy ra sau đây: Sau một ngã rẽ, đám vệ sĩ đã mất dấu cả hoàng tử lẫn con thỏ.

Giờ thì hay rồi! Có độc một con thỏ bé tẹo và một hoàng tử vì vướng đồ trên tay với cả đã lâu ngày không vận động nên chạy không nhanh được mà cũng để lạc mất!

Dù có tìm thấy đi chăng nữa thì với một sơ suất nhỏ như thế này cũng đủ khiến hoàng hậu khép tội thiếu tập trung và chuyên nghiệp. E rằng lương tháng tới đây sẽ đột ngột sụt giảm cho coi. Cần phải nhanh chóng tìm ra hoàng tử rồi bưng bít sự việc đáng xấu hổ này!

May mắn thay, sau một hồi nhìn ngang ngó dọc, vén bụi lật bờ, mấy người vệ sĩ cũng phát hiện ra hoàng tử đã giảm tốc và giờ thì chạy ngang qua hồ nước có hàng cây lòa xòa che ngang tầm mắt.

Như bắt được vàng, một người trong số họ định hét gọi hoàng tử thì một cái bóng nhỏ nhắn với mái tóc đen dài phất phơ sau lưng lao qua nhanh như chớp. Vâng, là một cái bóng, một cái bóng xẹt qua với tốc độ ánh sáng! (nhanh như chớp, mà chớp không phải ánh sáng thì là gì?)

Cô gái khiến tiếng gọi của ai đó bị ứ lại trong cổ họng đang phăm phăm chạy lại phía hoàng tử. Chẳng lẽ… cô gái này tính… xin chữ kí và chụp ảnh chung sao?

Không thể được, không thể để cô ta tiếp cận được hoàng tử trước khi có một hàng rào đủ vững chắc bao quanh chàng!

Sự an toàn của hoàng tử là trên hết:

Ai dám chắc cô gái này không phải là fan cuồng?

Nhìn bước chân gấp gáp kia kìa, nhìn khả năng lượn kìa, né kìa, cua kìa! Ôi, thật điệu nghệ! Tóm lại, tài chạy quả thật số một!

Rồi con mắt đắm đuối nhìn đối tượng không chớp, một chút cũng không. Có lẽ là để chắc chắn con mồi không lọt lưới như mấy người khờ khạo nào đó.

Vẻ mặt kia lại còn mang theo tâm trạng không thể ngừng kích động nữa! Nhìn thấy thần tượng, ai còn giữ bình tĩnh cho nổi chứ?

Thế chẳng lẽ cô ta đúng là FAN CUỒNG???

Liệu cô ta có giật tóc, kéo áo, ném đồ hay làm chuyện kinh khủng gì đó như một số thành phần fan khủng bố của mấy ca sĩ hay xuất hiện trên tivi?

Cô ta biết được vị trí của hoàng tử dù đây là một cuộc hẹn đột ngột của cô Kazuha và cậu Heiji, dù hoàng tử được bảo vệ bởi lớp lớp vệ sĩ, dù chàng đã không ngừng chạy khắp công viên từ nãy tới giờ chỉ vì một con thỏ!

Cô ta còn biết lợi dụng tình huống có phần nhốn nháo của đám vệ sĩ mà nhào tới!

Có lẽ nào gặp phải thứ dữ: cô ta là một fan cuồng dày dạn kinh nghiệm chinh chiến với mọi tầng áo giáp của thần tượng?

Cứ thế này thì chẳng ai nghĩ hay tin nổi vào một khả năng nhỏ nhoi không phải không thể xảy ra, dù có hơi hồn nhiên, rằng cô ấy chỉ đơn giản là… chạy qua!

Bất luận thế nào thì đám vệ sĩ cũng cần chạy nhanh và nhanh hơn nữa.

Và sự thật là…

Khi nghe tiếng chạy huỳnh huỵch phía sau khác hẳn bước chân quen thuộc của đám vệ sĩ, hoàng tử chạy chậm lại và từ từ quay đầu để xem người đang tới gần mình là ai.

Còn cô gái mướt mải mồ hôi kia dù có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan mĩ miều của hoàng tử ở khoảng cách gần nhưng tâm tình không mảy may dao động, nét mặt không có biểu hiện nào cho thấy cô quan tâm tới người đang ngơ ngác ngoái đầu nhìn mình. Bởi mắt vẫn dán chặt vào… vật thể nhỏ bé màu trắng có tên là thỏ nên cô vượt qua hoàng tử không chút do dự.

Ế ế ế, vậy là chẳng có fan cuồng nào ở đây hết cả! Phù…

Mấy người vệ sĩ như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Khoảng cách giữa hai bước chân dần thu hẹp lại, không còn là những sải chân dài và dồn dập nữa. Thật may vì họ đã nghĩ sai, lo lắng thừa!

Bất chợt, cô gái cất giọng lanh lảnh phá tan bầu không khí mà trước đó chỉ có tiếng chạy rầm rập, tiếng thở đứt quãng, tiếng gào thét âm thầm trong đầu (ưm, có nghe thấy sao), tiếng chim chẳng để ý tình huống căng thẳng mà để mỗi sâu vào bụng nên cứ ríu rít nãy giờ:

- Shi-chan!

Cô ấy gọi ai thế nhỉ? Có ai ở đây tên là Shi hay thân thiết tới mức cô ấy gọi như thế không? Toàn những người lần đầu gặp mặt thì có thể là ai được chứ?

Nhưng đám vệ sĩ đang mải miết nhìn quanh dường như quên một điều: ngoài họ và hoàng tử ra còn có con vật nhỏ bé – đối tượng của cuộc rượt đuổi cách đây ít phút – nữa mà. Và nó thì đã ngoảnh đầu khi nghe tiếng gọi và ngoan ngoãn dừng lại lúc trông thấy mặt cô gái.

Tất nhiên, sau một quãng đường dài chạy mệt đến đứt hơi mà giờ dừng lại đột ngột, con tim bé nhỏ phập phồng trong lồng ngực dưới đám lông trắng kia đang nhảy tưng tưng điên cuồng.

Cô gái từ tốn bước chậm lại, đi đến bên con thỏ và bế nó lên nựng:

- Shi-chan, không sao rồi. Đã có chị ở đây. Shi-chan, ngoan nào!

Chứng kiến cảnh một cô gái mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng vẫn toát lên vẻ xinh xắn đang ở bên một chú thỏ trắng dễ thương, ai nấy đều đứng như phỗng. Con thỏ đang dụi dụi đầu vào lòng chủ, còn cô gái thì ngửa tay gãi gãi phần lông dưới cổ nó.

Ừm, hành động đó là hành động kì dị gì vậy? Mà cũng không cần biết kiểu âu yếm của cô gái với thú cưng theo phong cách nào, chỉ cần biết mê cung cảm xúc từ chột dạ này đến bất ngờ khác đã có lối thoát: Chủ nhân của con thỏ đi lạc đang tìm nó thôi mà!

Việc tìm kiếm là của người ta. Chẳng phải cũng đã tìm thấy rồi còn gì. Cứ là nên lẳng lặng lánh đi chỗ khác nào! Với lại, nhỡ cô gái đó quay ra truy cứu chuyện bị bao nhiêu người đuổi sát nút khiến thỏ cưng của cô ấy hoảng sợ thì sao? Tránh đi là tốt nhất. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách mà!

Nhưng có vẻ như ai kia hôm nay đột nhiên không hiểu chuyện thì phải. Từ từ đưa bàn tay thừa thãi trong lúc ngẩn ngơ lặng người nhìn màn đoàn tụ của cô gái và con thỏ không biết làm gì lên và… “tách”.

Xong đâu đấy, chàng trưng vẻ mặt ngây thơ vô tội đường hoàng hạ máy ảnh xuống, cũng không thèm coi lại ảnh vừa chụp mà đứng đực ra nhìn.

Chờ đợi ư, Người chờ gì vậy, Hoàng tử điện hạ?
 
Hiệu chỉnh:
Hú hú, part cuối nóng hổi đây :3 Có ai còn nhớ đến cái fic này sau đợt 26/3 và mùng một tháng tư không nhỉ? :D

Part 3:

Với khoảng cách gần như thế, không lí nào cô ấy không nghe thấy tiếng động đó. Hoàng tử đã làm phiền người ta và vô duyên hết sức rồi đấy, hoàng tử có biết không?

Và điều gì đến cũng phải đến: cô gái quay phắt người lại để nhìn một chàng trai bày ra vẻ mặt cực kì, cực kì ngây ngốc và phía sau là đám tùy tùng đang dần lảng ra xa.

Mất mặt quá, phải làm gì bây giờ? Đám vệ sĩ dù rất muốn kéo hoàng tử khỏi vụ rắc rối có thể xảy đến này nhưng không dám tới gần mà chỉ để mặc cho chàng tự xử lý. Thôi thì coi như là rèn luyện kỹ năng giao tiếp và ứng xử vậy.

Bình thường thì hẳn chàng sẽ có cách giải quyết khéo léo hơn nhiều nhưng chẳng hiểu sao hôm nay vốn từ phong phú cùng IQ cao ngất ngưởng chẳng thể giúp được gì. Hoàng tử chỉ bẽn lẽn cười trừ, giơ một tay về phía trước và khẽ nói:

- A, xin lỗi…

Mấy người vệ sĩ lúc này đang đùn đẩy nhau đứng xem ở đằng xa, túm tụm sau mấy gốc cây. Họ đặc biệt quan tâm đến nhất cử nhất động của cô gái. Thật ngạc nhiên là không thể nhìn ra cô có biểu hiện gì trên khuôn mặt cả.

Nên nghĩ là cô ấy cảm thấy thế nào đây? Cô ấy có buồn cười không? Hay cho rằng mọi chuyện quá thiếu muối và nhạt nhẽo? Cô ấy có truy cứu chuyện đó không? Cô ấy có tốt bụng bỏ qua không? Hay liếc xéo với ánh mắt khinh thường rồi lẳng lặng bỏ đi? Hay tức giận thể hiện tinh thần máu lửa giống như lúc chạy?

Hoàng tử của họ lâu lâu mới ra ngoài mà không phải vì việc của hoàng gia thế này. Thế nhưng mới đó đã gây chuyện rồi!

Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu phải chuyện gì to tát, cô ấy không thể bắt bẻ hoàng tử được. Chỉ là một con thỏ và một bức ảnh. Tự do sáng tác nghệ thuật! Đúng, đấy chính là quyền tự do sáng tác nghệ thuật của hoàng tử! Không thể ngăn cấm được!

Đám vệ sĩ có thể thề trên danh dự của người chuyên theo đuôi hoàng tử (là hoàng tử nói vậy) rằng tấm hình chắc chắn rất đẹp, rất dễ thương. Ai được hoàng tử chụp ảnh cho phải gọi là sướng phát điên. Một phần bởi tay nghề hoàng tử đâu có phải tầm thường, một phần vì chàng có mấy khi chụp ảnh chân dung đâu.

Nhưng cô gái lạ hoắc kia làm sao biết những chuyện đó được. Cô ấy liệu sẽ nổi khùng vì tình huống bất ngờ này hay…

Cô gái đứng hình một chút sau câu nói của hoàng tử. Có lẽ đến lúc này cô cũng nhận ra người trước mặt mình là ai.

Chuyện, hoàng tử nổi tiếng đẹp trai, hào hoa, phong nhã mà. Có ai mà không biết chàng cơ chứ? Họa chăng là mấy người thuộc thành phần khép kín, trầm lặng, kiểu mọt sách, khù khờ, không thèm hay nói đúng hơn là không thể quan tâm được chuyện xã hội.

Nhưng cô gái này còn trẻ, ăn mặc cũng rất có gu: áo ngắn tay cổ thuyền đi kèm với váy xếp li dễ thương và đôi giày thể thao xinh xắn. Nhìn chung, tuổi cô chắc chỉ cỡ học sinh trung học.

Mà ở tuổi đó, có cô nào không mê hoàng tử lịch lãm của chúng ta như điếu đổ? Nếu không thì ít nhiều cũng bị bạn bè gieo rắc mầm mống cuồng si với hoàng tử dễ mến của họ thôi. Cô ta chỉ có từ trên trời rơi xuống mới không biết chàng.

Mà có khi cô gái ấy từ trên trời rơi xuống thật: đáp lại lời xin lỗi ngượng ngùng của hoàng tử, cô gái chỉ gật nhẹ đầu, mặt không chút biểu cảm, có chăng là nụ cười thoáng lướt qua môi – một nụ cười thân thiện mà cô có thể dành cho bất cứ ai.

Nhưng hoàng tử bị gì thế kia? Bình thường chàng đâu có như vậy, hôm nay ở đâu lộ ra bộ mặt ngờ nghệch, tay chân thì lóng ngóng, cứ ngay đơ người và gật đầu lại với cô gái. Vẫn vuốt ve con thỏ, cô nhìn chằm chằm vào chàng và nhướn đôi lông mày vẻ khó hiểu.

Hoàng tử ơi là hoàng tử, theo hầu Người bao lâu nay mới rõ: hóa ra hoàng tử nhát gái! Thì đó, chàng vừa mới đưa tay gãi đầu, miệng cười méo xệ rồi tự dưng dừng ngay lại, quay đầu như rô-bốt đi về phía hội ông tám đang hồi hộp lo lắng sau mấy gốc cây.

Cô gái lắc lắc đầu, nhìn xuống con thỏ trên tay, rồi như nhớ ra điều gì liền gọi:

- Này, anh gì ơi!

Hoàng tử đang lầm lũi bước đi, tay mân mê cái máy ảnh vội quay ngoắt lại, miệng cười rõ tươi, thận trọng nhìn xung quanh như sợ nhầm lẫn rồi dè dặt hỏi:

- Cô… gọi tôi sao?

Phía xa kia, đám vệ sĩ thầm gào thét: “Hoàng tử bớt ngơ đi cho chúng tiểu nhân nhờ!”. Còn phía này, cô gái bước lại gần hoàng tử và nở một nụ cười:

- Anh cho tôi xem bức ảnh anh vừa chụp Shi-chan được không?

- À, cái đó… – Và hoàng tử lại đưa tay lên gãi gãi đầu.

--------------------

Sau vài phút, hai con người vừa mới đó còn trong tình trạng “không nói lên lời”, chỉ im lặng cúi nhìn màn hình thì nay lại trò chuyện rất sôi nổi.

Cô gái liên tục khen ngợi những bức ảnh của chàng trai, còn chàng trai thì phấn khởi chỉ cho cô thấy những bức ảnh đó được chụp ở đâu, phải làm những gì để căn được góc ảnh đẹp như vậy.

Không ai còn hình dung ra hai người xa lạ từng lặng lẽ lướt ngón tay trên màn hình để lật mở những bức ảnh mà chỉ thấy hai người bạn rất hợp rơ đang nói chuyện với nhau.

Những người vệ sĩ lúc này đã tiến lại gần họ (vì trời đang tối dần, tối dần mất rồi) nhưng hai cái đầu cắm cúi vào máy ảnh kia chẳng nhận ra, có nhận ra cũng chẳng thèm phản ứng vì quá say mê với những cảnh sắc được thu gọn trong món đồ trên tay.

Mấy người vệ sĩ không thể nào ngờ được cô gái đứng trước mặt họ đang cười nói vui vẻ với hoàng tử – người vốn kiệm lời với rất nhiều loại phần tử khác nhau, lại không hiểu có chuyện gì mà từ sau bữa tiệc lúc nào cũng đăm chiêu và lo lắng nên nói đã ít nay lại càng ít hơn. À, trừ anh Matsumi và cậu bạn thân Heiji ra.

Dù sao cũng phải cảm ơn cô gái tí nữa bị gán mác fan cuồng này vì chẳng hiểu vô tình hay hữu ý đã khiến hoàng tử trở lại với dáng vẻ hoạt bát bình thường, có điều tốc độ bắn lời của chàng ô tô có đuổi cũng chẳng theo kịp. Nhưng chuyện đó có là gì so với sự thay đổi tích cực kia.

Hoàng tử và cô gái (chẳng hiểu sao vẫn chưa biết tên) đang xem đến bức ảnh hai hàng cây có bóng người mờ ảo thì bất chợt cô khẽ thốt lên một tiếng “A” rồi im bặt. Hoàng tử vội quay sang hỏi:

- Cô thấy bức ảnh này có vấn đề gì sao?

Cô gái lặng lẽ lắc đầu và lần đầu tiên, cô kéo máy ảnh lại gần mình. Cô dùng hai ngón tay zoom lên đúng chỗ mà trước khi cô xuất hiện, hoàng tử đã phóng to lên và khi thấy nó thì cười toe toét.

Không biết có phải là thần giao cách cảm, là tâm ý tương thông, tư tưởng lớn gặp nhau? Hay lại là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khác?

- Anh có thấy cái vòng có vật trang trí nhỏ xíu này không? – Cô gái không trả lời mà trỏ vào một vị trí trên màn hình và hỏi ngược lại.

Hoàng tử khẽ nhíu mày rồi bật ra tiếng “À”. Chắc chàng muốn bảo cô ấy thật tinh mắt. Nhưng chẳng phải hoàng tử cũng từng zoom chỗ đó lên sao? Có thật là lúc đó chàng không nhìn thấy?

Hoàng tử cười một cách bí ẩn với cô gái và không nói gì thêm. Nhìn điệu bộ của chàng, cô chỉ chớp mắt vài cái rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt, đắm đuối nhìn màn hình, miệng không dứt nụ cười:

- Chiếc vòng này là của chị gái tôi. Nó rất đặc biệt nên nhìn một cái tôi đã nhận ra ngay. Shi-chan là chị ấy mang đến. Cũng tại thời gian qua tôi không chăm sóc em ấy được nên đã làm phiền chị. Hôm nay tôi tới đây đón Shi-chan, nhân tiện thăm thú Kyoto luôn. Có lẽ bức ảnh này anh chụp lúc chị ấy mới tới. Nhìn thời gian chụp này, đúng là tầm 5 giờ thì chị ấy mới có mặt ở đây. Chị ấy trông ung dung thế chứ thực ra bận tối mắt tối mũi…

Trong khi cô gái đang phấn khích nói về chuyện của mình thì hoàng tử chẳng nói chẳng rằng, chốc chốc lại gật gật đầu kiểu “Đúng vậy à?”, “Thật thế sao?” và cứ cười mãi thôi.

Cô ngừng nói một lúc khá lâu thì hoàng tử mới dừng cười, đằng hắng một tiếng và lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nhìn cô gái trong đầu có hàng ngàn dấu hỏi:

- Cô hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến chị cô nhé...

Không để hoàng tử nói hết câu, cô gái đã hỏi ngay:

- Vì chuyện gì?

Và hoàng tử đáp lại một cách mau lẹ như chưa từng bị ngắt lời, trên môi không dứt nụ cười:

- Vì chị ấy là người góp phần không nhỏ tạo nên vẻ đẹp cho bức ảnh nhàm chán của tôi.

Một người vệ sĩ đã bắt đầu lôi vạt áo lên gặm sau khi nghe xong câu nói của hoàng tử: “Hoàng tử ghét nhất bị ngắt lời cơ mà! Với tôi thì lại… Thật bất công!”. Và một vệ sĩ khác nín cười vỗ vai an ủi: “Cậu có xinh như cô ấy đâu mà đòi công với chả bằng.”

Cô gái không biết hiểu được mấy phần ý của hoàng tử nhưng cũng gật gù cười đáp lại:

- Tôi nhất định sẽ chuyển lời. Nhưng…

Ngừng lại một chút, bằng một điệu bộ rất nữ tính cô đưa tay lên vén tóc ra sau tai.

Nhìn thấy thế, chẳng hiểu sao một người vệ sĩ bỗng nhăn mặt lại rồi há hốc mồm, khẩu hình miệng không ngừng thay đổi: từ ngoác miệng theo chiều dọc thoắt cái đã bành mồm theo chiều ngang. Người vệ sĩ giật giật tay áo Matsumi, khẽ thì thầm: “Cô ấy định… quyến rũ hoàng tử chăng?!?”.

Trong khi đó, cô gái tiếp tục câu nói của mình:

- Tôi nên nói là… ai muốn cảm ơn chị ấy đây?

Cô cố ý nhấn mạnh vào chữ ai như muốn nhắc nhở. Hoàng tử lúc này mới chợt nhớ ra là hai người vẫn chưa biết tên nhau.

Kì cục quá đi mất! Nói chuyện từ đời thuở nào mà cứ anh với tôi, tôi với cô mãi thôi. Hai người này thiệt tình…

Bằng một động tác nhẹ nhàng, hoàng tử bước lùi lại một bước, giơ tay ra trước một cách rất lịch sự và nói:

- Tôi là Kudo Shinichi. Rất hân hạnh được quen biết cô.

Cô gái thận trọng nhìn vào mắt chàng rồi lại nhìn bàn tay đang chìa ra của chàng. Cuối cùng cô cũng nở nụ cười vui mừng không giấu giếm, từ từ đưa tay mình nắm lấy tay người đối diện:

- Còn tôi là Mori Ran – người không có diễm phúc như chị gái là nhận được lời cảm ơn từ một anh chàng bảnh trai như anh Kudo đây, nhưng lại có một ân huệ lớn lao khác là được nắm tay anh ấy.

Nói xong, cả hoàng tử và cô gái tên Ran cùng phá lên cười. Cô ấy thật vui tính và biết đùa. Đúng không nào?

Giữa một rừng cười tỏa nắng trong ánh chiều tà, có một người vừa mới cười rất tươi nhưng phút chốc thoáng nhíu mày nhìn về phía Ran thầm nghĩ: “Cô gái đó, chẳng phải là…”

Ánh mắt có chút hồ nghi tia về phía hai nhân vật trung tâm không ai khác mà chính là Matsumi. Anh ấy đang nghĩ gì thế nhỉ? Anh ấy nhận ra cô gái mà ai cũng đều lắc đầu quầy quậy khi được hỏi đã gặp bao giờ chưa ấy sao? Anh ấy biết cô? Biết thật sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, với vài lượt liếc mắt cùng việc phát huy khả năng nhận diện, phân tích, tổng hợp và đánh giá biểu hiện, tất nhiên là cả hành động của đối tượng quan sát, nụ cười đã trở lại trên môi anh: “Ra thế. Cô giỏi gớm!”

Ủa, là sao? Có chuyện gì đang diễn ra trong đầu anh ấy thế? Mà thôi, quan tâm làm gì. Bởi anh ấy… cứ kì cục sao sao vậy đó!
~End chap 3~
 
Hiệu chỉnh:
Những câu bỏ vào trong ngoặc như thế này " (chẳng hiểu sao vẫn chưa biết tên)" có vẻ hơi kì kì, khiến câu văn thêm phần khó hiểu và rời rạc. Góp ý thật lòng không mong bị chửi ! thanks
 
@Aluminium: thank bạn đã góp ý, lúc viết mình cũng hơi lăn tăn nhưng chỗ 'chẳng hiểu sao vẫn chưa biết tên' thì :)) ý mình là vẫn chưa có cơ hội giới thiệu tên của Ran :D đại khái thế. Ý của bạn là tất cả các chỗ có ngoặc đơn hay chỉ mỗi chỗ đó thôi. Những chỗ khác mình thấy mình có khả năng sửa được còn chỗ đó chịu không biết sửa =)) dù sao cũng cám ơn bạn, từ từ mình suy nghĩ :)) mong sớm nhận được hồi âm để mình sớm hình dung chỗ cần sửa và sửa như thế nào :D
 
Haha, cuối cùng cũng đã cày xog fic cho ss Minaru.
Phận làm em thật ko dám đưa fic ss lên thớt. Nên đây chỉ là mấy lời góp ý nho nhỏ thôi.

* Ta bắt đầu từ ưu điểm nhở: E có ghé qua mấy fic nhưng mà thấy có mấy fic cứ mắc cái kiểu trình bày ko rõ ràng rồi lại font khó nhìn. Vào fic ss và fic nhỏ Ayaka, nhìn là thấy sướng mắt rồi.

Cái cốt này thì nó cũng có vẻ không lạ cho lắm. Nhưng mà cũng không hẳn đã lặp với nhiều fic khác. Cuộc sống hoàng gia ở thời hiện đại em thấy cũng thú vị. Em cũng từng xem Hoàng Cung Goong của HQ rồi. Cảm giác cũng hay hay.

* Có một vài điều cần góp ý cho ss như sau: như e có ns qua rồi. Fic của ss e nghĩ cần tăng tốc độ tình tiết một chút và lược bỏ một số phần ko cần thiết.

Vd như ở chap 1, e hiểu là ss muốn giới thiệu nhân vật nhưng e thấy nó cũng khá rờm rà.

Với lại * cái này ko biết có đúng nên nói ko* cũng tại e đọc trong DC rồi nhiều fic khác họ xây dựng hình tượng Shin khá là hoàn hảo, có trí thông minh. Vì còn nhiều chap nên e cũng ko chắc. Chỉ là cảm thấy mấy chap đầu vẫn chưa thể hiện đc con người Shin lắm. Nhất là đoạn ns chuyện vs hoàng hậu. Cứ thấy Shin ngơ ngơ sao á :) Nếu là Shin của bình thường thì nhất định sẽ tìm nghị ra mục đích của hoàng hậu nhưng Shin ở đây thì... E cũng có nghĩ là cách để ss tạo tình huống sau này nhưng cứ thấy cái này nhiều quá rồi nên thấy hơi nhàm chán.

Đó đó, hoàn thành nhiệm vụ rồi đó. Đừng có mà ghi hận rồi tối lại rủ cô Ayaka sag nhà e mà phá nhá. * Chám nước mắt* Sao cái số tui nó thế này? Kiếp trước tui ăn ở có đức lắm mà * Mình siêu thật nhớ đc cả kiếp trc :))* sao mà lại phải mất ối tiền để sửa nóc nhà. :(( Ta đóng, đóng hết. KO thể cho 2 ng vào nhà nữa.

KHUYẾN CÁO THIÊN HẠ, BUỔI TỐI NHỚ ĐÓNG TẤT CẢ CÁC CỬA, KỂ CẢ CỬA ĐỂ MUỖI BAY VÀO + BUỔI SÁNG RA KHỎI NHÀ HAY Ở TRONG NHÀ CŨNG ĐÓNG. VÌ SẼ CÓ HAI PHẦN TỬ GÂY HẠI LÀ MINARU VÀ AYAKA SẼ ĐẾN CHÉM BAY NÓC NHÀ * loa loa loa loa* =))
 
×
Quay lại
Top Bottom