[Longfic] Bán hạ: Mùa viết tình ca

Chouu.ng

Thứ gì là của mình, gió cuốn cũng không đi.
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/5/2019
Bài viết
108
Fanfiction: Bán hạ: Mùa viết tình ca ( Tình ca mùa hạ)
Author: Tryphena Cho
Status: Đang ra
Rating: K+
Pairing: Shinran & Kaiao.
Genrer: romance, lightly,..
Disclaimer: Trừ cái tên ra, còn lại đều là của mình.
Note: - Fic thứ 4.
- Đừng mang fic đi đâu nhé.
- Fic là lời xin lỗi mình gửi đến các mem vì sự biến mất đột ngột.
- Đây là một câu chuyện học đường, cái kết tự cảm nhận.

Sumarry:
Mùa hạ mà anh yêu nhất, là mùa hạ em từng đi qua..
Tình đầu trao về em, thứ tình yêu thuần khiết nhất trên thế gian này.
Nhìn em lớn lên, cùng em trưởng thành, san sẻ mọi buồn vui. Thơ ngây như nắng hạ, vô tư như trẻ nhỏ.
Cứ ngỡ được bên em mãi..
Mùa hạ năm ấy, có nắng vàng rực rỡ, có bản tình ca thiết tha, có hoài bão, và có em. Cũng từ mùa hạ năm ấy, có người trưởng thành và rời đi, cũng có người vĩnh viễn mắc kẹt.
Tình ca thiết tha, ngắn ngủi tựa sinh mệnh.

* Giải thích ý nghĩa tên fic: Bán hạ: bán là một nửa, hạ là mùa hạ, ý nói mùa hạ dang dở, tiếc nuối. Ngoài ra, bán hạ còn là tên một cây thuốc.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 0: Tình ca.

Viết cho một mùa hạ đã qua,
Viết cho những tháng năm không trở lại.
Hát cho tuổi xuân mãi xanh,
Hát cho một người lặng im biết yêu.


****
Mùa hạ tháng sáu, quạt trần cọt kẹt quay, người thiếu niên do thức khuya chơi game, gục ngủ trên bàn, bên cạnh là người con gái đang chăm chú làm bài.

Cơn gió thoảng qua, thiếu niên dụi mắt tỉnh dậy, quay sang liền bị nụ cười của người con gái hớp hồn. Nụ cười ươm nắng, đôi mắt to tròn, trong veo, khẽ cong như vầng trăng non, mang theo cả nắng ấm, rồi ở lại tim anh, đến suốt đời.

Môi anh đào khẽ mở, Aoko đưa cuốn vở cho thiếu niên, thở dài: " Tớ chép bài cho cậu rồi đấy "

Thiếu niên nhận lấy cuốn vở, xoa đầu cô, bật cười: " Aiyo, cảm ơn cậu nhé "

Anh bỡn cợt, bất cần nhưng lại thay đổi vì một người.

Cố chấp theo đuổi một người con gái, trao đi hết thảy thật lòng.

Cơn mưa mùa hạ vội vã, xối xả, người con gái đứng trên hiên, nhìn đến ngây ngẩn.
Chàng trai cầm chiếc ô trong suốt, đi đến trước mặt Aoko, bỏ lại sau lưng màn mưa. Trong màu xanh của đôi mắt, là tình cảm nồng nàn, không đổi dời.

" Không chỉ có mỗi cơn mưa này, mà từ nay về sau, mưa gió bão giông, Kaito Kuroba cũng sẽ che chở cho em "

Hạ vũ.

****

Ngoại ô thành phố, cứ đến mùa hạ, oải hương nhuộm tím cả khoảng trời.

Shinichi trên cổ đeo chiếc máy ảnh, đạp xe tiến về phía trước. Phía sau là người con gái, chiếc váy trắng tinh, mái tóc nhẹ bay, mắt tím thơ ngây, ôm lấy thắt lưng anh.

Đi thêm một quãng nữa, anh dừng xe lại, cô cũng xuống xe.

Ran thích thú chạy giữa vườn oải hương, anh vô thức giơ máy ảnh, lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ ấy.

Anh mang ngàn yêu thương gửi đồi hoa..
Đồi hoa ấy ngập tràn vấn vương.

Thanh mai trúc mã.

Bốn chữ đẹp đẽ nhất trên đời này.

Nhìn em trưởng thành, trao em một đời vẹn tròn.

Chấp nhất theo đuổi một người con gái, giao ra cả trái tim.

Thanh xuân dừng lại ở đó.

Hạ buông.

****

Trời đêm tháng bảy, ánh sao lấp lánh.

Trên sân khấu có một chàng trai ôm cây đàn ghita, giọng hát trầm ấm, mắt vẫn luôn nhìn xuống phía dưới.

Dưới sân khấu, khán giả vẫy tay theo điệu nhạc, người con gái vẫn lặng yên ngắm nhìn.

Bản tình ca anh hát cho ai, khán giả có em là cảm động nhất.
 
Hiệu chỉnh:
Thông báo:

- Lịch đăng chap là thứ tư hàng tuần, với 1 hoặc 2 chap / tuần ( tùy mạch truyện )
- Fic sẽ dài khoảng 20 - 30 chương.
- Văn phong của fic rất chậm, rất nhẹ nhàng, giống như một bản nhạc ( có thăng, có trầm, có bổng ).
- Tuy là fic học đường nhưng fic không khai thác quá nhiều vào trường học, mà sẽ hướng đến cá nhân, gia đình nhiều hơn. Đặc biệt đây không phải teenfic nhé.

Cảm ơn mọi người !<3<3
 
Chap 1: Còn nhớ tôi không?

12 năm trước..

Tokyo là thủ đô của Nhật Bản, là trung tâm hành chính lớn của thế giới, cũng là thành phố đáng sống bậc nhất. Thắng cảnh nên thơ, cuộc sống tiện nghi và người dân vô cùng hiếu khách, đủ để níu chân bất kì ai.

Sở cảnh sát Tokyo tọa lạc ở trung tâm thành phố, có thể thu tất cả khung cảnh vào tầm mắt. Một vị phu nhân xinh đẹp mặc bộ vest công sở màu đỏ rượu, đeo kính râm và nón cùng màu bước vào, trên tay dắt theo một bé trai. Người phụ nữ dù đã đeo kính râm kín mặt nhưng cũng có thể nhận ra dung mạo xinh đẹp, mái tóc tím đậm nổi bật, bé trai hết sức khôi ngô, mái tóc hơi xù, đôi mắt xanh biển, cậu bé vô cùng hiếu động, nhìn ngang ngó dọc. Cậu ngước nhìn xung quanh, lúc cậu nhìn lên, chợt nhìn thấy một cô bé. Cô bé mặc chiếc váy màu hồng, đang nhìn xuống dưới, khuôn mặt xinh xắn hết sức buồn bã.

Vị phu nhân bỗng nắm chặt tay con trai, đẩy kính râm xuống mũi, dặn dò:

" Kaito ngoan, ở đây nhé, mẹ có chút việc, sẽ quay lại ngay "

" Dạ " Kaito vẫy tay với mẹ, bóng người phụ nữ khuất dần vào khúc quặt hành lang. Cậu bé mỉm cười tinh quái, chạy đến trước cửa thang máy, kiễng chân nhấn nút.

****

" Đây rồi " Kaito mừng rỡ chạy đến, đứng cạnh cô bé, mắt tròn xoe hiếu kì. Cô bé nghe thấy tiếng động liền quay sang.

Aoko năm tuổi đã là một cô bé hết sức xinh xắn. Nước da trắng ngần, mái tóc nâu đậm, đôi môi chúm chím, điều đặc biệt nhất là đôi mắt biếc. Chúng tròn xoe, trong veo, đang phủ đầy nước mắt.

Hàng mi dài như cánh quạt thi thoảng khẽ chớp.

" Cậu đang đợi ai sao? " Kaito nhìn sang cô bé, cất tiếng hỏi.

" Uhm " Cô bé gật đầu: " Mình đang đợi bố mình " Aoko nhìn xuống bên dưới, ánh nắng chiếu lên sườn mặt non nớt, trông hết sức ngây thơ: " Nhưng bố tớ luôn bận bịu với công việc cả tuần "

Kaito nhìn cô bé, cậu gãi gãi đầu. A! Cậu đã nghĩ ra một cách.

Cậu dơ tay lên, bỗng nhiên trên tay xuất hiện một bông hồng đỏ. Aoko tròn xoe mắt nhìn, Kaito đưa bông hồng đỏ lên trước mặt cô bé, mỉm cười:

" Tớ là Kuroba Kaito. Rất vui được gặp cậu "

Aoko ngẩn người nhìn cậu con trai, ánh nắng nhảy múa trên gương mặt cậu, cô trả lời trong vô thức: " Mình là Aoko Nakamori "

" Aoko " Aoko, aoko . Cậu bé lẩm bẩm cái tên.

Một thời gian sau, gia đình cậu bé chuyển đến Anh Quốc.

Trước khi đi, cậu đến Sở cảnh sát mấy lần, nhưng cô bé không ở đó nữa.

****
12 năm sau..

Từng tia nắng hiếm hoi sớm tắt dần, hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngả dần sang màu đỏ ối.

Trong một căn nhà nhỏ, trên chiếc bàn gỗ, có một cậu bé đang miệt mài tập tô, xung quanh đầy những bức vẽ và chì màu. Bên cạnh là một cô gái, chăm chú nhìn cậu bé, thi thoảng lại mỉm cười dịu dàng.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, người phụ nữ bưng ra một đĩa dâu, đặt xuống bàn, cô gái cũng ngẩng đầu lên, người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng:

" Conan, nghỉ tay ăn thôi con. Cả Ran nữa, con cũng ăn đi " Đĩa hoa quả được đẩy sang phía Ran, cô cầm một trái dâu, đưa lên miệng.

" Con cảm ơn dì " Ran lễ phép nói, rồi ngước nhìn đồng hồ, đứng lên: " Con xin phép về đây ạ "

Người phụ nữ cũng đứng lên: " Hay con ở lại ăn cơm nhé, bố cũng sắp về rồi "

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: " Thôi ạ "

Conan đang vùi đầu vào bức vẽ, cũng quay lại nhìn cô: " Chị ở lại đi, em muốn ăn cơm với chị cơ "

Ran cúi xuống xoa đầu cậu bé: " Conan ngoan, lần sau chị sẽ đến chơi với em nhé "

Nói rồi bước về phía cửa. Người phụ nữ cô gọi là dì kia cũng bước theo.

" Vậy con về cẩn thận nhé, lần sau lại đến chơi với em " Bà Mori dịu dàng nhìn cô, tha thiết dặn dò.

" Vâng ạ " Cô vỗ nhẹ lên bàn tay đang giữ lấy cánh tay mình, rồi buông ra, mỉm cười, định rời đi.

" Conan, chào chị đi con " Bà Mori quay lại nhìn con trai.

" Chào chị "

Ran không nói gì cả, chỉ cúi gằm mặt, gật đầu với dì rồi bước ra ngoài.

Người phụ nữ định nói gì lại thôi, lắc đầu tiếc nuối.

****
Aoko tháo tập dề rồi bưng thức ăn ra ngoài bàn. Từng món ăn bắt mắt, chiếm đầy chiếc bàn, mùi thơm nức mũi. Cô lấy thêm bát và đũa, rồi cầm lấy điện thoại.

Đầu dây bên kia không bắt máy. Cô kiên nhẫn gọi, một lần, hai lần,...Nét mặt người con gái từ vui vẻ, chuyển dần sang mất kiên nhẫn, buồn bã.

Cô vừa định đứng lên thì điện thoại reo. Bố gọi lại rồi, Aoko mừng rỡ, vội nghe máy.

" Aoko, con cứ ăn cơm trước đi, ta có công chuyện, chưa về được " Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, có vẻ rất gấp gáp.

" Cả tháng nay bố còn chưa ăn ở nhà " Aoko than trách, định nói tiếp rồi thôi: " Con biết rồi.."

Đầu dây bên kia vội vã dập máy, cô cũng buông điện thoại xuống.

Bữa tối ăn qua loa rồi trở về phòng.

Ánh đèn được bật lên, phản chiếu bóng người con gái bé nhỏ lên rèm cửa.

****
" Woaa " Shinichi nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, không ngừng tán thưởng.

Ran vừa bực vừa buồn cười: " Mau lau khô tóc đi rồi ăn "

" Biết rồi, biết rồi mà.." Anh cười xòa, nhanh chóng lau tóc rồi cầm đũa.

Cô ngồi xuống bên cạnh, cầm bát xới cơm.

" Tớ bảo này, hay là mai cậu dọn đồ qua đây ở luôn đi " Shinichi bỗng nhiên nhìn người con gái, đưa ra đề nghị vô cùng " hợp lý "

" Hì.." Cô buông đũa xuống, dịu dàng nhìn cậu: " Không " , cốc một cái rõ đau.

Anh ôm đầu xuýt xoa, vội chống chế: " Có sao đâu, ở mình chán chết "

" No no no " Ran lắc đầu, gương mặt anh ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.

Nấu ăn, quét dọn nhà cửa, đánh thức,...còn việc gì mà cô không làm cho tên này nữa không, cô thấy cô giống như vợ...à không, giống như bảo mẫu của tên này mất rồi. Không được, tuyệt đối không.

Mặc dù việc này dựa trên tinh thần tự nguyện, nhưng cũng không đơn giản đâu nha. Shinichi vốn kén ăn, đồ không hợp khẩu vị chắc chắn sẽ không ăn, đánh thức tên này, tuyệt đối không phải mười lăm phút là xong, phải dùng đến biện pháp mạnh. Còn thu dọn nhà cửa...hắn ta không phải là người bừa bộn, nhưng căn nhà vốn lớn, lại chỉ có một người ở, vả lại thu dọn cái thư viện kia cũng đủ chết mệt rồi.

" Hôm nay tớ sang nhà Aoko, nhưng không thấy cậu ở đó, hôm nay Ran đi đâu thế? " Shinichi nhai một miếng sushi, quan tâm hỏi.

Động tác của người con gái hơi khựng lại, cười gượng: " Uhm, hôm nay tớ đến nhà bố "

Anh chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhỏ giọng: " Tớ xin lỗi "

" Không sao mà "

Nhớ ra điều gì, Shinichi đứng lên, đi về phía cầu thang, tiếng nói vọng lại: " Tớ có cái này cho cậu "

" Cái gì thế? " Cô tò mò hỏi.

" Đợi một chút "

Rất nhanh, anh đã đi xuống, đưa ra trước mặt cô: " Vé chiếu phim "

" Woa, là Captain Marvel, sao cậu có được vậy " Ran xuýt xoa.

" Thích không? " Người con trai cưng chiều hỏi, cô liên tục gật đầu.

Anh xoa đầu cô, Ran thích là được rồi.

Hạ tuần tháng ba, bên ngoài tuyết lặng lẽ rơi, bên trong căn biệt thự là tiếng cười đùa hết sức vui vẻ.

****
Westminster.

London, Anh Quốc.

Từng tiếng chuông từ tháp Bigben ngân vang, đồng hồ cổ điểm mười hai giờ, từng cơn gió gào rít, tuyết phủ trắng xóa, không có dấu hiệu sẽ ngưng lại.
.
Một người đàn ông vẻ ngoài đã tứ tuần, mặc vest đuôi tôm, bước lên cầu thang, đi đến trước cửa một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

" Thiếu gia "

" Vào đi " Người bên trong đáp lại.

Đó là một chàng trai mặc vest trắng, bên ngoài là áo choàng màu be, dáng người cao ráo, mái tóc hơi rối, một đôi mắt xanh biển, tay đang mân mê bông hồng đỏ. Không biết đang nghĩ gì, mà Kaito bỗng nhiên mỉm cười.

" Thủ tục chuyển trường đã xong rồi ạ "

" Tốt lắm " Kaito Kuroba hài lòng, ra hiệu cho người quản gia rời đi. Anh nhìn bông hồng đỏ, rồi lại nhìn xuống sông Thames, trên môi vẫn đọng nguyên nụ cười.

Cô gái, em còn nhớ tôi không?

Ở một nơi xa, người con gái sớm đã chìm vào giấc ngủ.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 2: Tớ là Kaito.

Sáng sớm tinh mơ, trong không khí vẫn còn mang hơi lạnh của đêm, lớp tuyết sắp tan gần hết, có vài giọt đọng lại trên những bông sơn trà đỏ rực rỡ, mang đến hiệu ứng thị giác mãnh liệt.

Trên mặt đất là lớp tuyết phủ trắng xóa, in đầy dấu chân, vì đã là cuối đông nên không rơi nhiều.

" Khụ.."

Aoko một tay siết chặt quai cặp, tay kia kéo cao khẩu trang, đứng trước cổng trường. Bỗng có người nhẹ nhàng xoay người cô lại. Ran nhíu chân mày, cẩn thận cài lại khuy áo len cho Aoko, khẽ trách:

" Cậu thật là, sao lại để bị cảm chứ.."

" Tớ không sao thật mà " Aoko cười hì hì, khoác tay cô bạn.

" Hay là cậu về nghỉ đi, để tớ xin phép cho " Shinichi từ phía sau đi đến, đá đá viên sỏi, ngước nhìn cô bạn.

" Không sao đâu, đi vào thôi " Aoko khước từ, rồi khoác tay Ran đi vào, anh đi sau hai cô gái.

Cả ba người đi qua sân trường rồi đi đến tòa nhà. Trường Teitan là trường trọng điểm của thành phố, gồm nhiều dãy nhà nối tiếp nhau, bao quanh sân trường. Lớp 12A3 nằm ở tầng 3, phía bên tay phải cầu thang, từ vị trí lớp học có thể nhìn ra phía cổng.

" Kudo, kudo " Mấy cậu học sinh đầu húi cua ngồi bàn cuối đang căng thẳng nhìn màn hình, thấy anh đến liền vẫy tay rối rít.

Nhưng Shinichi không vội xuống ngay. Anh cất cặp vào hộc bàn, lấy ra điện thoại trong túi quần, huýt sáo, chậm rãi đi xuống.

" Này, hôm nay đến nhà tớ, tớ nấu cháo cho " Ran đi xuống ngồi cạnh Aoko. Lớp học rất rộng, chia làm hai dãy bàn, ba người Shinichi, Ran và Aoko ngồi dãy phía trong. Mỗi bàn có hai người ngồi, nhưng sĩ số lớp là số lẻ nên có bàn chỉ có một người ngồi.

" Uhm " Aoko gật gật đầu, rồi lấy sách ở trong cặp ra: " Bài toán cuối cùng đáp số của cậu là bao nhiêu ?"

" Để tớ xem nào " Ran đọ bài của cô bạn: " căn 25 thì phải "

Nói rồi hai cô gái chụm đầu vào bàn bài, lớp học buổi sáng rất ồn, không biết từ đâu một cô gái tóc ngắn chạy đến, dáng vẻ hớt hải, cất giọng hào sảng:

" Hai cậu biết tin gì chưa? "

" Tin gì? " Ran và Aoko ngẩng đầu lên. Chỉ chờ có thế, cô bạn kia ngồi xuống ghế của bàn phía trước, vỗ tay xuống bàn Aoko:

" Lớp mình có học sinh mới "

" Thật hả " Aoko hiếu kì, vì đeo khẩu trang nên mái tóc cô rủ xuống, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ra ngoài.

" Cậu bị cảm à " Sonoko quan tâm hỏi, rồi nói tiếp chủ đề: " Lúc nãy đi ngang qua phòng giám thị tớ có nghe thấy "

" Không biết là nam hay nữ nhỉ? " Ran cất giọng ôn nhu dịu dàng, tò mò hỏi.

" Chịu " Sonoko dang hai tay, lắc lắc đầu.

Aoko cũng không để tâm quá nhiều, lấy sách của môn chuẩn bị học ra. Đồng hồ điện tử hiển thị 8: 30, tiếng chuông vang lên " reng reng ".

Mọi người ai về chỗ người đó. Giáo viên là một người phụ nữ gương mặt rất phúc hậu. Sau khi ra hiệu cho học sinh ngồi, cô mới hắng giọng thông báo:

" Hôm nay lớp mình có bạn học mới, là du học sinh từ Anh về, mọi người hoan nghênh nào "

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, tất cả đều nhìn ra ngoài cửa.

Có bóng người bước vào. Là một chàng trai. Gương mặt giống Shinichi như đúc, nhưng lại mang ý vị khác biệt. Nước da trắng, mái tóc nâu đậm hơi rối, mắt xanh sâu thẳm, sống mũi cao, người thiếu niên mỉm cười, tựa như gió xuân:

" Xin chào mọi người, mình là Kaito Kuroba, du học sinh Anh Quốc. Rất vui được làm quen "

Một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, kèm theo ánh mắt của các học sinh nữ. Sonoko ôm khuôn mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể tiến tới làm quen, Shinichi mỉm cười ẩn ý nhìn người mới đến, Ran cùng những người khác sửng sốt, không ngờ trên đời này lại có người giống nhau đến vậy.

Thời khắc giọng nói của chàng trai vang lên, Aoko bỗng nhiên ngừng bút, cô ngẩng đầu lên, vô thức vỗ tay cùng những người khác.

Không hiểu sao, cô cảm thấy người này rất quen thuộc.

" Trật tự nào " Giáo nhịp nhịp thước xuống bàn: " Em xuống ngồi ở bàn kia nhé " cô Ito chỉ tay về phía Aoko.

" Là chỗ bạn nữ đeo khẩu trang đó, Nakamori em cho bạn ngồi cạnh nhé "

Kaito đang đứng bất động, mãi mới hoàn hồn: " Dạ "

" Aoko " khẽ lẩm nhẩm cái tên trong miệng, bước chân chậm rãi đi đến, đôi mắt vẫn nhìn đôi mắt biếc của cô gái kia.

Đôi mắt này..

****

Thiếu niên khoác áo denim bên ngoài, bên trong là áo len trắng cao cổ, trên mái tóc đen có lẫn vài bông tuyết.

Aoko nhích người vào trong, nhường chỗ cho Kaito.

Anh gãi gãi đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh, cất cặp vào trong hộc bàn.

Cô cầm bút, tiếp tục viết bài.

Kaito suy nghĩ gì đó, rồi quay sang nhìn người con gái. Aoko cảm thấy có ánh mắt dừng trên người mình, liền quay sang nhìn.

Anh khóe môi lộ rõ nét cười, cất giọng trầm ấm: Tớ là Kuroba Kaito. Rất vui được gặp cậu "

Aoko ngẩn ngơ nhìn Kaito, từng đợt sóng dâng lên trong ánh mắt.

Chàng trai dơ tay, bông hồng đỏ bỗng dưng xuất hiện.

Cô gái sững sờ, cầm lấy bông hồng, lời nói thưở ấu thơ bỗng hiện về.

" Kaito..kaito " Cô vô thức lẩm bẩm, nghe thấy mấy tiếng xuýt xoa bên cạnh, Aoko nhìn sang: " Tớ là Aoko Nakamori "

Vì đang cảm nên giọng cô khàn khàn, khó khăn lắm mới thốt lên được.

Anh cười hì hì, tớ biết mà. Nhưng vẫn muốn biết, cô lớn lên trông sẽ thế nào nhỉ.

Chắc hẳn là rất xinh.

****
Màn giới thiệu có phần khoa trương này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Mấy bạn nữ mặt đỏ bừng, không ngừng xuýt xoa, đã đẹp trai lại còn lịch thiệp, còn biết làm ảo thuật nữa.

Đám đực rựa trong lớp trơ mắt nhìn đám con gái đang bu lại, rõ ràng không phục: " Làm màu "

Shinichi bắt tay với Kaito, mỉm cười: " Chào mừng "

" Đã lâu không gặp "

" Chào cậu, tớ là Ran Mori "

" A, chào cậu. Tớ là Kaito Kuroba "

****

" Cậu có thấy nam sinh mới đến không? " Sonoko ôm mặt đỏ bừng: " Thật đẹp trai quá đi "

Ran chỉnh lại quai cặp, khẽ nhéo cô bạn: " Thôi đi cô nương "

Aoko nép người, đi qua những học sinh, đến bên hai cô bạn. Hôm nay Shinichi ở lại đá bóng, chỉ có ba người đi về.

Đường về nhà cũng không xa lắm, mùa đông hai bên đường hoa Ume bừng sắc, ba cô gái rảo bước dưới bóng cây, trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng lại cười rộ lên.

Nói là trò chuyện, nhưng thật ra chỉ có mình Sonoko thì đúng hơn.

Aoko bị cảm, không nói được nhiều, khóe mắt thỉnh thoảng lại cong lên. Ran thì cười bất lực, Sonoko phấn khích không ngừng, tuôn ra một tràng.

" Tớ muốn sinh cho cậu ấy cả một đội bóng "

Ran nghệt mặt, còn Aoko thì đổ mồ hôi hột.

Đội bóng...

Sonoko thật đáng sợ.

****
Kaito chống cằm lên cửa xe ô tô, giống như đang suy nghĩ gì đó. Người quản gia đang lái xe, nhìn cậu chủ qua gương chiếu hậu, cất giọng ồm ồm:

" Ngài Kudo có mời thiếu gia đến ăn cơm "

" Cháu biết rồi mà " Anh đổi tư thế, uể oải đáp.

Dường như nhớ đến điều gì, Kaito vô thức mỉm cười.
 
Hiệu chỉnh:
Thông báo nho nhỏ nè: Vì để tránh tình trạng loãng fic, cũng là để thêm đất diễn cho nhân vật Sonoko, mình sẽ đẩy nhanh mạch truyện ( những chap đầu ), chuyển thời tiết từ " cuối xuân "sang " cuối đông " và từ " trung tuần tháng năm " xuống " hạ tuần tháng ba, còn nội dung câu chuyện không bị ảnh hưởng gì nhé^^

Chap 3: Không còn hơi ấm.

Ran bước lên bậc thang rồi dừng lại ở chiếu nghỉ. Cô lấy chiếc chìa khóa trong túi, rồi tra vào ổ, xoay xoay nắm cửa, rồi bước vào trong.

Một căn nhà, không, là một văn phòng thì đúng hơn. Tường sơn trắng, nền gỗ, đối diện cánh cửa vừa mở là cửa kính sát đất, ngay gần ấy là bàn làm việc. Một chiếc ghế xoay, bàn làm việc tài liệu được sắp xếp gọn gàng, trên bàn còn có ống bút, gạt tàn.

Nhưng trong gạt tàn không có chút đầu lọc nào.

Ngay giữa văn phòng ấy là bộ bàn ghế sofa, có vài quyển sách bên trên, có một lọ hoa, xa hơn là tủ sách.

Rất sạch sẽ, hoàn toàn không có chút bụi bẩn nào, cũng thiếu đi hơi ấm cần có.

Cô tháo giày để vào tủ, rồi đi về phòng mình.

Cả quá trình, người con gái không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.

Ran cất cặp sách, rồi đi ra khỏi phòng. Cô mở tủ lạnh, lấy ra thức ăn.

Thịt gà, gạo, một chút hành lá. Cô vặn nhỏ lửa, nồi cháo rim rim trên bếp, mùi thơm bay lên, mang lại chút sinh khí cho nơi này.

Đợi thêm khoảng chừng năm phút nữa, Ran tắt bếp, thêm một chút hành lá, rồi tìm một chiếc cặp lồng, múc cháo vào trong.

****
Ran tháo tạp dề, rồi nhìn đồng hồ: vẫn còn hai tiếng nữa. Cô đi thay đồ, rồi cầm chiếc cặp lồng, chuẩn bị rời đi.

Cô không nấu thêm chút thức ăn nào. Bởi vì cô chưa đói, cũng bởi vì ở đây chỉ có mình cô.

Mười một năm trước, cha mẹ cô li hôn, mẹ cô dọn khỏi đây.

Một năm sau nữa, ba cô cũng rời đi.

Cô chọn ở lại.

Có những thứ vốn không thể ép buộc, họ không muốn liên quan đến nhau nữa, không muốn tiếp tục mắc sai lầm, cũng không muốn gượng ép bản thân.

Còn cô, là đại diện cho cái sai lầm ấy.

Mẹ Ran muốn cô đi theo bà nhưng cô từ chối. Vì cô còn phải chăm sóc ba.

Ba cô cũng muốn cô đi theo ông, cô đã chăm sóc ông. Cho đến khi, ông tìm được hạnh phúc mới.

Họ không quên cô. Cô vẫn đi mua sắm với mẹ, vẫn hay gặp ba, nhưng họ tuyệt nhiên không bao giờ xuất hiện cùng nhau.

Nhìn tài khoản ngân hàng, số tiền bên trong vẫn tăng hàng tháng, cô biết họ không quên mình.

Ran bước ra ngoài rồi khóa cửa. Cả quá trình cô không nhìn thêm giây nào.

Cánh cửa đóng lại, chút hơi ấm vừa nhen nhóm bỗng vụt tắt.

****
Biệt thự Kudo.

Shinichi nhìn những người giúp việc đang đi lại trong phòng. Họ đang bận rộn bày tiệc. Trên bàn thức ăn rất phong phú, chủ yếu là các món phương Tây. Còn có 5, 6 li rượu cùng hai chai rượu vang.

Hôm nay nhà anh có khách sao.

Lúc này, ông Yusaku cũng từ phòng đọc sách đi ra. Dáng người cao lớn, giống Shinichi tới tám phần, ông đeo kính, còn có bộ râu kẽm. Ông vừa chỉnh đồng hồ vừa nói:

" Hôm nay Kaito sẽ đến nhà ta. Chắc con chưa quên đấy chứ? Hồi nhỏ con từng gặp cậu ấy rồi đấy "

" Con biết rồi " Anh gật đầu: " Là con nuôi của bố chứ gì "

Ông Yusaku phì cười, quay lại nhìn anh: " Biết là tốt đấy, hôm nay ở nhà dùng bữa "

" Nhưng con có hẹn rồi " Anh ngồi xuống cạnh ông, bộ dáng hoàn-toàn-không-thỏa-hiệp: " Con đi xem phim với Ran "

" Vậy gọi cả con bé đến dùng bữa luôn "

Kudo Shinichi câm nín nhìn bố, cái ý này mà cũng nghĩ ra được nữa hả.

Nhưng dù sao vẫn còn hai tiếng nữa, ở lại ăn cũng được.

****
" Kingcoong "

Người quản gia nhấn chuông cửa, rồi đứng chờ. Đằng sau ông là chiếc Cadilac, bên trong xe là chàng trai, bộ dáng như sắp ngủ đến nơi.

Người giúp việc vội chạy ra mở cửa. Chiếc xe tiến thẳng vào trong, đỗ ở một góc sân. Kaito và ông quản gia theo chân người giúp việc đi vào. Anh vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh.

Cũng không khác lúc trước là mấy. Căn biệt thự vẫn giống như khi anh đến thăm. Bên ngoài vườn có vài người đang cắt cỏ.

Khoảnh khắc chuẩn bị bước vào, Kaito bỗng nhìn ra phía sau. Ở căn villa đối diện, trên tầng hai, có một cô gái đang ngồi trước cửa sổ.

Cô gái đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, nhưng anh biết đây là Aoko. Cô đang cúi xuống làm gì đó, Aoko bỗng đưa tay lên, Kaito nhìn rõ cô đang đọc sách.

Chậc, thật chăm chỉ mà.

Dường như, nghe thấy tiếng gì đó, người con gái quay đầu lại, đi ra khỏi phòng.

Để lại thiếu niên vẫn đang ngẩn ngơ.

Mất mấy phút sau, Kaito mới hoàn hồn, bước vào trong.

****
Aoko vội vàng chạy xuống cầu thang, rồi mở cửa. Cô tròn xoe mắt, rồi cười khúc khích.

Bên ngoài là cô gái có khuôn mặt y hệt. Ran nâng tay cầm cặp lồng lên, mỉm cười.

Aoko sửng sốt, vội kéo cô vào trong.

Ran lấy một đôi dép trên kệ rồi xỏ vào. Aoko đứng trước bàn ăn, mở cặp lồng. Bên trong là cháo gà.

" Không cần thế đâu mà " Cô cười khổ nhìn bạn: " Vất vả lắm ấy "

" Có sao đâu " Ran đi đến phía chạn, lấy một chiếc bát với thìa: " Ăn đi cho mau khỏe "

" Uhm " Aoko gật gật đầu, múc cháo vào bát. Ran mỉm cười, đưa thìa rồi vén tóc cho cô.

Aoko ăn mấy muỗng cháo, rồi dơ ngón tay cái. Bỗng nhiên, cô dừng động tác lại, đôi mắt to nhìn chằm chằm người trước mặt:

" Cậu chưa ăn gì đúng không? "

Ran phồng má, rồi phụng phịu gật đầu. Người đối diện lập tức buông thìa, nhìn cô với vẻ mặt biết-ngay-mà. Aoko đứng lên, mở vung nồi đang bắc trên bếp ga, rồi lấy một chiếc tô.

Cô đưa đôi đũa cho Ran, rồi đặt bát mì ramen xuống bàn: " Mau ăn đi, tớ mới nấu đó "

" Biết rồi mà " Ran dùng đũa đảo mì, rồi ăn.

Căn nhà nhỏ vang lên tiếng cười khúc khích.

****
Yusaku hết nhìn trái rồi nhìn phải. Hai đứa này làm sao thế nhỉ?

Giữa một bàn tiệc đầy thức ăn, hai thiếu niên có ngoại hình như một cặp song sinh, ngồi đối diện nhau, nhưng không hề động đũa.

Shinichi liên tục nhìn đồng hồ, điều này có thể hiểu được. Còn Kaito, lại cứ nhìn sang cửa sổ nhà Nakamori, có lúc cúi xuống bàn ăn, lập tức rướn người lên, rồi lại ỉu xìu.

Ông Kudo rót rượu vào ly của mình, rồi đứng lên, lớn tiếng: " Nào, chúng ta cụng ly "

Shinichi ngẩng đầu lên, nhìn bố như sinh vật lạ. Kaito bị giật mình cũng quay đầu lại, cầm ly lên hưởng ứng:

" Nào, nào "

Kudo Shinichi khóe môi giật giật nhìn hai con người này, ha ha, không khác lúc nhỏ là mấy. Anh cũng đứng lên, chạm ly một cái.

Bầu không khí kì lạ này cuối cùng cũng kết thúc. Shinichi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ chiếu phim, vội nhét một miếng bánh rồi phi ra cửa.

Kaito cũng tò mò đi theo.

****
Aoko đưa tay chỉnh lại tóc cho Ran, rồi đi theo cô ra bên ngoài: " Đi chơi vui vẻ nha "

" Cảm ơn cậu " Ran quay đầu lại: " Bye bye "

" Ơ, cậu đây rồi " Kudo Shichi mừng rỡ: " Mình đi thôi "

" Uhm " Cô gật đầu, anh kéo tay cô hết sức tự nhiên.

" Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ nha " Aoko cũng không quá ngạc nhiên trước hình ảnh này, mỉm cười vẫy tay.

Bóng hai người kia vừa đi khuất, chàng trai từ đâu bước ra, đi đến trước mặt cô.
 
Chap 4: Lời thầm thì của mùa xuân.

Ngày cuối đông, tiết trời se lạnh, làn váy phủ qua đầu gối, gió lùa hơi lạnh, thổi buốt cẳng chân.

Thời khắc Aoko vừa định xoay người bước vào nhà, thì có bóng người tiến đến trước mặt cô, chàng trai cất giọng:

" Aoko "

Aoko vừa nghe có người gọi tên mình liền ngẩng đầu: " Kuroba? Sao cậu lại ở đây ? "

Kaito không trả lời, anh nhìn người con gái trước mắt. Quả nhiên là rất xinh.

Nhỏ đáng yêu, lớn xinh đẹp.

Khuôn mặt thanh tú, mắt biếc to tròn, trong veo, hết sức sạch sẽ, đôi mắt đang chăm chú nhìn anh, hàng mi như cánh quạt khẽ chớp.

Tim anh mềm vụn.

Làn da cô trắng ngần, cổ tay cũng rất nhỏ, nhìn thấy cả mạch máu li ti, người con gái trên người không đeo trang sức, mái tóc buông xõa sau lưng.

Rất lâu mới định thần lại, anh bối rối gãi đầu: " À, tớ đến tìm Kudo "

" A, cậu ấy vừa đi chơi với Ran rồi " Cô mỉm cười, chỉ về hướng hai người kia rời đi

Đương nhiên là tớ biết. Kaito vẫn nhìn theo hướng Aoko chỉ, rồi cô quay lại nhìn thiếu niên:

" Cậu ấy cũng mới đi thôi, khi nào cậu ấy về tớ sẽ nhắn giúp cậu"

" À, vậy cảm ơn cậu nhé. Đúng rồi, nhà tớ ở ngõ trên " Kaito cười cười chỉ tay về hướng ngược lại: " Cậu rảnh thì qua chơi nhé, tại tớ mới về nên cũng không có nhiều bạn bè "

" Uhm " Aoko vô tư gật đầu: " Cậu có việc gì cần tớ sẽ giúp "

" Thôi, tớ về đây " Kaito Kuroba bước về phía nhà Kudo, vẫy tay.

" Bye " Người con gái đứng trước cổng, giơ tay vẫy chào, rồi cô bước vào trong, gài cổng lại.

" Thiếu gia, nãy giờ cậu đi đâu thế? " Viên quản gia lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi.

Kaito không trả lời ông, mà chỉ nói: " Cháu muốn mua nhà "

" Mua nhà? Cậu nói muốn mua nhà ? " Tổ tông của tôi ơi, không phải cậu đã có nhà biệt thự rồi sao.

" Cháu muốn mua nhà ở gần đây " Kaito nói rồi bước vào trong xe, hạ cửa kính, nhìn về phía cửa sổ bên kia, khẽ mỉm cười.

Aoko đang quay lưng về phía cửa sổ, như cảm nhận được cái nhìn của thiếu niên liền quay đầu lại, mỉm cười cong veo khóe mắt.

Thiếu niên tầm mắt chưa dời đi, ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Nụ cười em như nắng hạ, xua đi chút tê tái ngày đông.

****

Shinichi nắm tay Ran len lỏi vào hàng ghế của rạp chiếu phim. Rạp chiếu phim rất rộng, hàng ghế đỏ trải dài, xung quanh đã kín chỗ ngồi. Anh ngồi cạnh ghế của cô, số 32, 33.

Phim rất nhanh đã được chiếu. Màn hình 3D rõ nét, âm thanh sống động, thu hút toàn bộ sự chú ý của khán giả. Nhưng người con gái bên cạnh còn thu hút hơn nhiều.

Bộ phim này anh đã xem trước, mặc dù hôm nay mới trình chiếu, đôi khi anh cũng phải công nhận, có một bà mẹ minh tinh cũng rất có lợi. Thiếu niên nhìn người con gái bên cạnh. Sườn mặt thanh tú hơi nghiêng, nước da trắng ngần, sống mũi dọc dừa, đôi mắt tím chăm chú nhìn lên màn hình. Phim đến đoạn gay cấn, Ran vô thức lay lay tay người bên cạnh, Shinichi phì cười, cùng cô dõi theo.

Có em thật tốt biết bao..

Giống như khi năm tuổi, cô cầm tấm thiệp hoa anh đào, đôi mắt long lanh nhìn anh: " Shinichi, tớ cũng muốn có một cái "

Giống như khi sáu tuổi, ba mẹ cô chia tay, cô khóc thút thít, anh liền nói: " Cậu còn tớ mà "

Em ngẩng đầu nhìn thế giới, còn tôi ngắm nhìn em.

****

Ngày đầu của mùa xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh, nhưng đã ấm áp hơn những ngày trước.

Lớp tuyết tan dần, lộ ra nụ anh đào còn e ấp, một người phụ nữ có vẻ ngoài rất dịu dàng, đang nắm tay một đứa trẻ, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn.

Vừa nhìn đã nhận ra, đây là một gia đình hạnh phúc.

Người phụ nữ cúi người, dịu dàng vuốt tóc đứa bé: " Conan ngoan, nhớ học chăm chỉ nhé "

" Dạ " Bé trai ngoan ngoãn gật đầu, như nhớ đến điều gì, nó dè dặt nhìn bố mẹ: " Chị Ran đâu rồi, con muốn chơi với chị ấy "

Hai người lớn thoáng khựng lại, bà Mori rất nhanh đã lên tiếng: " Chị ấy còn phải đi học "

Ông Mori vứt điếu thuốc lá, nhìn con trai: " Bố sẽ bảo nó đến chơi với con "

" Thật sao "

" Thật mà "

" Được rồi, chúng ta cùng vào trong nào "

****
Kaito tuy vừa chuyển đến nhưng cũng rất nhanh đã hòa nhập được với mọi người. Tính anh thoải mái, dễ gần nên rất nhanh đã có thể kết bạn, mà người quan trọng nhất là Aoko. Kaito rất hay trêu chọc cô, làm cô phát cáu nhưng sau đó rất nhanh sẽ quên hết. Anh học rất giỏi, giải bài tập không mất quá nhiều thời gian, tất nhiên điểm số luôn là tuyệt đối.

Aoko vẫn thường đến nhà anh, bình thường Kaito, Shinichi, Ran và Aoko sẽ cùng nhau đến trường và về nhà, nhưng thỉnh thoảng Shinichi sẽ ở lại chơi bóng, Aoko và Ran sẽ đi học võ.

Vì mới là đầu năm học nên việc học hành vẫn rất thoải mái, các cô cậu học trò vẫn vô tư cười đùa, thỉnh thoảng sẽ lo lắng, nhưng khi nhìn đến cuốn lịch đếm ngược đến ngày thi Đại học vẫn còn ba chữ số liền thở phào nhẹ nhõm.

Sonoko hình như đang tương tư ai đó, cô nàng luôn lơ đãng nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười một mình.

Ran vẫn thường đến nhà Aoko ở. Cô ấy chỉ sống một mình, nên rất buồn chán, nhà Aoko chỉ có hai người, ông Nakamori rất hay đi công tác, nên thành ra chỉ có mình Aoko ở nhà. Hai cô gái đương nhiên rất vui vẻ, Ran luôn muốn thành họa sĩ, còn Aoko lại muốn thành nhạc sĩ.

Tháng thứ hai của mùa xuân, anh đào đã nở, cây lá tốt tươi, trên tán lá còn đẫm nước, vết tích của cơn mưa đêm qua.

Trên tầng hai của căn villa, bên ô cửa sổ trong căn phòng, có một cô gái đang cầm bảng pha màu, tay cầm cọ, khẽ điểm lên bức tranh. Cô gái còn lại, ngồi bên cây đàn piano, mười ngón tay xinh đẹp lướt trên phím đàn.

Người con gái khẽ cất tiếng hát, xua đi chút âm u còn lại của đêm mưa.

Ở ngôi nhà đối diện, có chàng trai ngồi lên xích đu trong vườn, lắng tai nghe âm thanh ấy.

Shinichi câm nín nhìn Kaito, hóa ra đây là lí do hắn ta ở đây không chịu về.

Anh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt dừng nơi người con gái. Ran đang đứng vẽ tranh, trên đầu đội chiếc mũ beret vô cùng xinh xắn, người con gái mềm mại, đẹp đến nao lòng.

Họa ánh mắt anh cười, họa cả nụ cười em trên nét môi.

****
Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, tình cảm cũng lặng lẽ ươm mầm.

Ran đến thành phố Chiba thăm bà ngoại nhân kì nghỉ, một tuần sau cô trở lại Tokyo, tiếp tục việc học và chuẩn bị cho cuộc thi karate.

Shinichi bận rộn với câu lạc bộ bóng đá ở trường, anh cũng đăng kí một khóa học bơi, cùng với Kaito tạo thành cặp bài trùng hoàn hảo.

Sonoko bắt đầu theo đuổi tình yêu của mình. Nghe nói cô nàng đã tìm hiểu được không ít, cũng không ngại bỏ qua chút liêm sỉ bé nhỏ để tiếp cận đối phương.

Kaito đã thích nghi với môi trường mới, anh thường xuyên ghé thăm nhà Shinichi, lí do đương nhiên ai cũng biết.

Aoko cuộc sống bị thay đổi khá nhiều, chủ yếu đến từ " người bạn mới " này. Kaito rất thích trêu chọc cô, thỉnh thoảng lại khiến cô cười vui vẻ, Aoko cũng thường xuyên đến thăm nhà cậu ấy. Nghe nói, Kaito chỉ sống một mình, việc nhà vụng về, cô giúp được liền sẽ giúp.

****
" Đoàng đoàng "

Bầu trời đang yên tĩnh bỗng đổ mưa, tia chớp rạch ngang bầu trời, mưa ào ào như trút nước.

Bây giờ đã là mười hai giờ, xung quanh điện tắt tối om. Ran bị giật mình liền ngồi dậy, sao trời lại đổ mưa nhỉ. Nhớ đến điều gì, cô liền hoảng hốt, với lấy chiếc điện thoại trên bàn, ấn một dãy số.

Đầu dây bên kia là tiếng khóc thút thít của Aoko: " Tớ sợ lắm "

" Đừng sợ " Đầu dây bên kia tiếng Ran dịu dàng trấn an.

Tính Aoko rất nhát gan, cô sợ nhất là sấm chớp, sợ rất nhiều thứ.

Ran do dự nhưng vẫn tìm một cái tên khác trong danh bạ.

Shinichi đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh khó chịu cầm máy. Chẳng cần nhìn cũng biết là ai gọi. Chắc chắn là cái tên Kaito quái đản kia rồi.

Anh đáp bằng giọng hết-sức-nhẹ-nhàng: " Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? "
Nhưng đáp lại là tiếng nói có phần dè dặt của người con gái: " Shinichi "

Ran? Nhưng sao cô ấy lại gọi vào giờ này?

" Tớ xin lỗi, nhưng mà cậu có thể giúp tớ không. Đi mà, Shinichi "

Đương nhiên là Kudo Shinichi sẽ không từ chối, nhưng khi nghe yêu cầu của người con gái, anh có phần lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

****
Shinichi cụp tán ô, chui người qua khe hở sau vườn nhà Nakamori, anh đi vòng ra sau, rồi mở cửa bước vào.

Ran bảo anh Aoko rất sợ sấm chớp, anh gần nhà, cô ấy chỉ có một mình, nhất định phải sang xem. Sau khi nhấn chuông cửa nhiều lần, anh quyết định đi cửa sau.

Bật sẵn đèn pin trong túi, anh đi lên cầu thang, vừa đi vừa cất tiếng gọi: " Aoko "

Đáp lại anh chỉ có tiếng khóc, rất nhỏ, phải lắng tai mới nghe được. Anh đi vào trong đó, nương theo ánh đèn, liền thấy Aoko đang co ro nơi góc phòng, bên cạnh rèm cửa.

" Đừng sợ, là tớ, Kudo đây " Anh tiến đến vỗ vai cô, rồi tìm công tắc đèn.

Căn phòng được bao phủ bằng màu vàng ấm áp. Aoko cũng nương theo ánh đèn ấy, nhìn rõ người trước mặt, ánh đèn hắt lên khuôn mặt cô, lộ rõ vết nước nơi khóe mắt người con gái.

" Shinichi "

" Ừ, là tớ đây " Anh tiến đến cạnh cô. Mưa tưởng như sắp tạnh, lại bắt đầu nặng hạt.

Sấm chớp rạch đôi khoảng trời.

Aoko hoảng sợ, ôm thắt lưng người trước mặt, cô không sợ nữa, cũng thấy ấm áp trong lòng.

Mưa ngày một lớn, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nhưng ở ngoài kia, có bóng chàng trai đang chạy đến trước nhà cô, không mặc áo mưa, không che ô, cả người ướt nhẹp, nhấn chuông cửa.

Nhưng không có ai.

Kaito bị sấm chớp đánh thức liền tỉnh dậy, vội chạy đến đây. Có một lần, tình cờ anh biết được, Aoko rất sợ sấm chớp.

Anh liền chạy đến đây, để nói với cô rằng: " Đừng sợ, còn có tớ mà "

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ô cửa sổ trên tầng hai, trái tim liền lạnh buốt.

Bên ngoài tối đen như mực, trên tầng hai có ánh đèn vàng, qua rèm cửa, có hai bóng người đang ôm nhau.

Cái bóng ấy anh nhìn cũng nhận ra.

Nực cười biết bao.

Tôi lo em trời mưa ướt áo, ngoảnh lại mình mới là người ướt lòng.

Cơn mưa đầu hạ xối xả, có thứ tình cảm lặng lẽ hình thành.

Sau này sẽ không còn ngày nào yên bình nữa.
 
Vì đang ôn thi nên au không thể ra chap đúng hạn được, chap mới sẽ có vào thứ bảy nhé^^
 
Chap 5: Này cô gái đang yêu.

Tinh mơ đầu hạ, tiết trời trong veo, ngọc lan thoảng hương trong không khí. Giống như cơn mưa đêm qua chưa từng tồn tại.

Chỉ có nỗi buồn là chân thực.

Kaito xốc cặp lên vai, buồn bực bước vào lớp. Shinichi đứng trước cửa, nhìn thấy bộ dạng của anh thì suýt sặc nước. Anh lay vai cậu bạn:

" Kaito, này, không sao chứ? Sao mà thảm hại thế này ? "

" Ừ " Kaito Kuroba cười khẩy, rồi đẩy vai cậu bạn, bước vào trong. Anh đến đã sát giờ học, mọi người đều đã có mặt đông đủ. Kaito vứt cặp lên bàn rồi ngồi xuống.

Aoko nhìn anh, cất giọng lo lắng: " Kaito, cậu làm sao thế, tớ gọi bao nhiêu lần mà cậu không nghe máy "

Thiếu niên lặng nhìn cô gái trước mặt, anh chỉ lắc đầu, rồi nằm xuống. Chỉ cần nhìn người bên cạnh, là đã như muốn nổ tung.

Giáo viên bước vào, Kaito đứng lên, rồi lại đổ gục xuống bàn. Rất nhanh, bầu không khí yên tĩnh đã bao trùm, chỉ có tiếng giáo viên giảng bài đều đều, thiếu niên nằm sấp trên bàn, khuôn mặt mỏi mệt, không có sức sống.

Đằng sau là Aoko đang chăm chú làm bài, người con gái dừng bút, quay sang, khuôn mặt lo lắng, mắt biếc nhìn thiếu niên.

*****

" Reng "

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên. Giáo viên rời đi, không khí náo nhiệt hẳn lên. Sonoko cầm lược, rẽ tóc lệch ngôi, đeo lên chiếc băng đô màu đỏ mận. Cô nàng từ tốn lấy ra một thỏi son, tỉ mỉ đánh. Aoko chỉnh lại áo cho cô, sonoko khuôn mặt hây hây, hớn hở chạy đi.

Ran đứng nhìn, nhíu nhíu mi tâm. Bất lực.

Shinichi kéo ghế, xoay xoay bút, đẩy tên bạn, dáng vẻ ta - đang - lắng - nghe: " Nói đi "

Kaito không buồn ngẩng đầu lên, hất bàn tay đang đặt trên vai mình, phun ra một chữ: " Cút "

Ran khoanh tay, rồi lại vân vê cằm, nghĩ ra điều gì đó: " Hay là cậu ốm rồi, chắc tại đêm qua mưa to quá "

Mọi người gật gù đồng tình, Aoko đặt tay lên trán Kaito: " Đúng là có nóng thật "

" Không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi " Anh chống tay ngồi dậy, tia nắng ngoài cửa chiếu vào, khiến anh nhất thời không thích ứng kịp.

Đã đến hè rồi sao.

" Công nhận là hôm qua mưa to thật " Shinichi nói rồi nhìn về phía Aoko: " Cậu nhát thật đấy "

Ran cười hì hì, đẩy vai trách anh: " Vậy nên mới cần gọi cậu đấy "

Kudo Shinichi cười ha ha, Aoko ngượng ngùng ngẩng đầu: " Đúng rồi, hôm qua cảm ơn cậu nha "

" Thật sao? " Kaito sửng sốt, thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn sang bên cạnh đôi mắt ảm đạm hẳn đi.

Aoko vẫn đang ngẩn ngơ nhìn người phía trước, mắt biếc cong veo.

Kaito đương nhiên hiểu ánh mắt đó có nghĩa là gì.

*****

Có một vài người, ngay khi rung động đã liền rơi vào trạng thái thất tình.

Ví dụ như anh, hay ví dụ như Aoko.

Kaito Kuroba ngẩng đầu nhìn phía trước. Giờ nghỉ trưa, hành lang đông người, Shinichi và Ran đi phía trước, Ran nói cười vui vẻ, còn chàng trai bên cạnh mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng xoa đầu cô gái. Bên cạnh Kaito là Sonoko, đang vừa đi vừa vùi đầu vào cuốn truyện ngôn tình.

Bên trái anh là Aoko.

Cô gái vẫn nhìn vào bóng lưng người phía trước, thỉnh thoảng định nói gì lại thôi, chân bước lên nhưng lại không bước kịp.

Cô gái à, em chỉ đang đơn phương thôi.

Giờ nghỉ trưa sẽ kết thúc vào lúc một giờ, trong giờ nghỉ học sinh sẽ đi ăn cơm trưa. Có lớp sẽ mang lên lớp học để ăn, cũng có lớp lại ăn ở canteen. Hầu hết mọi người đều chọn ăn ở canteen.

Nhóm năm người Aoko, Ran, Shinichi, Kaito và Sonoko chọn một chiếc bàn phía gần quầy, đủ cho năm, sáu người ngồi. Bữa trưa ở trường học đơn giản nhưng vẫn rất bổ dưỡng. Thức ăn được đựng trong khay sắt, có cơm, canh, một món mặn, một quả táo đỏ và một hộp sữa.

Sonoko ngồi ở góc trái bàn, bên cạnh là Ran rồi đến Aoko. Kaito ngồi cạnh Shinichi, đối diện với hai cô gái.

Từ góc này, anh đương nhiên nhìn được cô.

Shinichi đang gắp thức ăn cho Ran, cô ấy cười cảm ơn, Aoko lặng lẽ nhìn anh, cúi gằm mặt. Kaito gắp miếng thịt cho cô, Aoko sửng sốt ngẩng đầu, có chút thất vọng nhưng vẫn nói cảm ơn.

Sonoko đang cầm đũa, huyên thuyên nói cười, cô nàng chợt nhìn ra phía cửa, thấy bóng người phía xa, lên cúi xuống, đỏ mặt ngượng ngùng.

Phía xa, lẫn trong đám đông học sinh, là một chàng trai, tầm hai mươi tuổi, cao một mét tám, mặc áo blouse, đeo cặp kính tri thức, khuôn mặt thư sinh, đang xếp hàng nhận cơm.

Anh ta nhìn về phía này, mỉm cười.

Sonoko hai tay ôm mặt, đôi mắt màu trà trong veo, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng.

Này cô gái đang yêu.

*****

Sở cảnh sát Tokyo tọa lạc giữa lòng thành phố, đó là một tòa nhà hai mươi lăm tầng, sơn màu xám, bên trên là quốc kỳ Nhật Bản. Trên tầng cao nhất, trong một căn phòng, có một người đàn ông đan hai tay vào nhau, đặt dưới cằm, vẻ hết sức thận trọng.

Căn phòng làm việc hầu như không được trang trí, chúng chỉ có bàn, và kệ tủ. Một chiếc bàn kính, bộ sofa dài, các kệ tủ xếp cạnh nhau, chứa đầy tài liệu. Ở góc trong phòng, bên cửa sổ cuốn, là một chiếc bàn. Trên bàn có một chiếc laptop, mấy tập hồ sơ, một chiếc điện thoại bàn, cùng một xấp ảnh.

Trên bàn, còn có một tấm biển chức danh, ghi chức vị của người đàn ông này: Cảnh sát trưởng thành phố Tokyo - Nakamori Ginzo.

Ông cầm bút lông, đánh dấu nhân vào bức ảnh. Bức ảnh là chân dung một người phụ nữ, mái tóc tím bồng bềnh, khuôn mặt tuyệt đẹp.

*****
Ba giờ chiều, Ran ôm chồng vở bài tập vào văn phòng giáo viên. Hít một hơi sâu, cô cẩn thận đặt chúng xuống bàn. Khi vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy người đang đi đến.

Yoko Mori bước đến, trên tay cầm giáo án. Bà có vẻ ngoài dịu dàng của người phụ nữ Nhật truyền thống, khác hẳn với mẹ cô, bà mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:

" Ran đến nộp bài tập à? "

" Dạ " Cô lễ phép, rồi cúi đầu chào, bỏ chạy mất.

Người con gái đóng cửa, thất thần đi về phía hành lang.

Bà ấy là giáo viên dạy văn của trường, cũng là mẹ kế của cô. Ran không cất tiếng chào, cũng vì thân phận quá nhạy cảm.

Sau giờ học, cô không về nhà, mà đến lớp học võ.

*****

Sau khi tạm biệt Kaito, Aoko đi về lối nhà mình. Có điện thoại đến, cô nghe máy.

Là bố. Ông nói hôm nay sẽ về nhà ăn tối.

Cô vui vẻ cúp máy, chạy về lối siêu thị.

Thời điểm về nhà, Aoko xách túi lớn túi nhỏ, cô lục chìa khóa trong túi, mở cửa cổng.

Người con gái trước khi bước vào còn ngoảnh lại phía sau.

Chàng trai nhà bên, đang nghe điện thoại.

Shinichi dặn dò cô gái, anh sửng sốt như nhớ ra điều gì. Hôm nay là ngày bố mẹ Ran li hôn.

Anh vội khoác áo, chạy xuống dưới nhà.

*****

Ran phơi bộ đồ học võ đã giặt ra nắng, rồi đi vào nhà.

Ánh nắng không quá gay gắt, chiếu lên khuôn mặt người con gái, cô gái không vui, trên khóe mắt vẫn còn ẩm ướt.

Cô đi vào trong, khi đi qua chiếc bàn gần cửa sổ, đôi tay nâng lên, cụp tấm ảnh xuống.

Tấm ảnh được bọc bằng giá gỗ. Đó là một tấm ảnh gia đình ba người. Người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài trầm ổn, đang dang tay ôm người phụ nữ. Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng óng ả. Hai tay bà đặt lên vai con, một cô công chúa nhỏ.

Bé gái mặc váy trắng tinh, xinh như búp bê, có đôi mắt tím của mẹ, mái tóc đen dày từ bố.

Vô cùng giản đơn, đã từng hạnh phúc.

Chỉ là không còn nữa.

*****
Thời điểm Shinichi vừa định ra khỏi nhà, thì Aoko lại nhấn chuông cửa. Anh ra mở, đập vào mắt là hình ảnh cô gái đang bê nồi canh. Aoko đưa lên trước mặt, ấp úng:

" Hôm nay tớ nấu hơi nhiều cà ri nên định mang đến cho cậu "
 
Em xin lỗi vì đọc chùa, xin lỗi chị rất nhiều. Vốn dĩ định com cơ mà mỗi lần đọc xong lại lười, với lại cũng không biết com gì nữa. Sau khi đọc xong chap trước thì em đã có cái để com rồi, vậy mà đọc xong lại bận ko com được nữa. Nay quay lại đã thấy chị ra chap mới rồi.
Cái lúc Ran nhờ Shinichi sang an ủi Aoko, em đã biết là không ổn rồi. Ba ng chơi thân với nhai, trong đó có một ng con trai thì hai ng con gái sẽ rất dễ cùng thích ng đó. Trong tác phẩm gốc, em đã cảm ơn bác Ao vì cho Sonoko ko ưa Shin từ nhỏ, nếu ko một chuyện tình tay ba đã xảy ra khá mệt mỏi rồi. Trong truyện chị, Ran tạo cơ hội cho Aoko vs Shin thân thiết, em đã nghĩ cô ấy quá ngốc. Nếu Aoko có tình cảm với Shin, cô ấy sẽ đau vì đó là ng yêu bạn thân mình. Và nếu hai ng có nhiều khoảnh khắc thân thiết quá, Shin sẽ chuyển sang thích Aoko. Lúc đó, Ran sẽ đau, thậm chí hiểu lầm, Shin sẽ khó xử, Aoko cũng sẽ không mấy thoải mái. Còn chưa kể đến Kaito.
Mà đúng như em nghĩ, chap này Aoko đã thích Shin rồi. Thật em thấy mệt rồi đó! Cứ một vòng luẩn quẩn như vậy, em cũng đến ngán đó.
Nhưng giọng văn chị rất hay, nhẹ nhàng, có chút đượm buồn. Có lẽ đó là lí do em đến với truyện của chị chăng?
 
Em xin lỗi vì đọc chùa, xin lỗi chị rất nhiều. Vốn dĩ định com cơ mà mỗi lần đọc xong lại lười, với lại cũng không biết com gì nữa. Sau khi đọc xong chap trước thì em đã có cái để com rồi, vậy mà đọc xong lại bận ko com được nữa. Nay quay lại đã thấy chị ra chap mới rồi.
Cái lúc Ran nhờ Shinichi sang an ủi Aoko, em đã biết là không ổn rồi. Ba ng chơi thân với nhai, trong đó có một ng con trai thì hai ng con gái sẽ rất dễ cùng thích ng đó. Trong tác phẩm gốc, em đã cảm ơn bác Ao vì cho Sonoko ko ưa Shin từ nhỏ, nếu ko một chuyện tình tay ba đã xảy ra khá mệt mỏi rồi. Trong truyện chị, Ran tạo cơ hội cho Aoko vs Shin thân thiết, em đã nghĩ cô ấy quá ngốc. Nếu Aoko có tình cảm với Shin, cô ấy sẽ đau vì đó là ng yêu bạn thân mình. Và nếu hai ng có nhiều khoảnh khắc thân thiết quá, Shin sẽ chuyển sang thích Aoko. Lúc đó, Ran sẽ đau, thậm chí hiểu lầm, Shin sẽ khó xử, Aoko cũng sẽ không mấy thoải mái. Còn chưa kể đến Kaito.
Mà đúng như em nghĩ, chap này Aoko đã thích Shin rồi. Thật em thấy mệt rồi đó! Cứ một vòng luẩn quẩn như vậy, em cũng đến ngán đó.
Nhưng giọng văn chị rất hay, nhẹ nhàng, có chút đượm buồn. Có lẽ đó là lí do em đến với truyện của chị chăng?
Cảm ơn bạn đã chia sẻ nhé. Hình tượng nhân vật trong fic luôn bám sát so với truyện của bác Ao ( có Kaito thì hơi khác một chút). Nét tích cách đặc trưng nhất của Ran là dịu dàng, ấm áp, luôn biết quan tâm đến người khác. Thiết nghĩ rằng nếu Ran có thể nghĩ sâu xa hơn, thì cô ấy vẫn sẽ làm thế. Vì cô ấy không nỡ để bạn một mình. Shinichi thích Ran và ngược lại. Trái với Ran, Aoko trong nguyên mẫu là một người hậu đậu, ngốc nghếch, rất thích đồ ngọt. Cô ấy thiếu vắng tình thương, nhát gan, nên dễ ngộ nhận. Đúng là tình tay ba thì rất mệt mỏi. Cái giá phải trả là ai cũng tổn thương. Aoko đơn thuần, ngốc nghếch, cố chấp. Nhưng mình vẫn sẽ để nhân vật dừng lại đúng giới hạn của nó. Aoko làm tổn thương Kaito, nhưng cô ấy sẽ nhận ra đâu mới là người yêu cô ấy nhất. Ngộ nhận, ngốc nghếch nhưng sẽ không đánh mất bản thân mình.

Mong bạn tiếp tục ủng hộ fic nhé!
 
Chap 5: Lớn lên trong tim anh.

Mãi mãi không tan vỡ.

Ran rất thích cụm từ này, cô chợt nghe ở đâu đó, nếu có thể như thế, mãi mãi không tan vỡ, thì tốt biết bao.

Vĩnh viễn không lìa xa.

Giống như một giấc mơ, khi tỉnh dậy chỉ có một mình.

Cho dù là sớm tinh mơ, khi về nhà bất chợt hay là lúc xẩm tối, có khi là nửa đêm, cũng chỉ có một mình.

Khi ấy cô còn rất nhỏ, nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của cha, đôi tay nhỏ vòng qua cổ ông, tíu tít nói cười, ông đỡ lấy cô, chạy trên con đường rợp bóng cây xanh.

Kí ức cứ nhòe đi, cô chẳng nhớ rõ là khi nào, chỉ nhớ khi ấy là quãng thời gian cực kì vui vẻ.

Những kỉ niệm chỉ đong đầy tiếng cha cười, cả hình dáng mẹ phía sau gọi theo hai cha con.

Nhớ những ngày tháng yên bình nhất trên đời.

*****
Nước mắt chẳng biết có từ khi nào, đã chảy dài trên gò má non mềm. Ánh nắng cuối ngày qua rèm cửa chiếu vào, mắt tím khẽ nheo lại, hốc mắt bỏng rát.

Cô giơ tay lau nước mắt, rồi bị tiếng chuông cửa làm giật mình.

Vẫn có người nhớ đến cô sao.

Vừa định quay đầu, thì đã có tiếng bước chân bước đến, ngoảnh lại hóa ra là cậu ấy.

Bao ấm ức bỗng nhiên ập đến, cô chạy về phía anh.

Thiếu niên sửng sốt nhìn người lao về phía mình, Shinichi ôm chặt Ran, khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng: " Không sao, không sao rồi "

Ran khóc lớn hơn, đôi tay vòng qua cổ anh chặt hơn một chút.

" Shinichi "

Kudo Shinichi khẽ đẩy cô, rồi giơ tay lau nước mắt cho người con gái: " Cậu còn có tớ mà "

Ran không khóc nữa, giờ cô mới nhìn thấy, vẫn còn một người nữa.

Aoko vẫn nhìn cô, cô gái đứng trước cửa nhưng không bước vào.

Cô ấy nhẹ nhàng đi đến, mỉm cười, không nói gì cả, chỉ khẽ siết tay cô.

Ran bật khóc, nhìn cô, khẽ nỉ non: " Aoko "

" Ừ " Bàn tay đang nắm, siết chặt hơn một chút.

Như chợt nhớ ra điều gì, Kudo Shinichi nắm tay Ran, kéo cô ra ngoài.

Ran sửng sốt, để mặc anh kéo đi, bàn tay đang siết tay Aoko cũng lỏng dần.

*****
Aoko vẫn đứng yên, để mặc bóng dáng ấy lướt qua mình.

" Cậu vẫn còn có tớ mà "

Khẽ nhắm mắt lại, lời nói dịu dàng như thế, chân thành như thế.

Trái tim bỗng quặn thắt.

Khi cô mở mắt ra, bóng dáng hai người đã đi mất.

Người con gái hít sâu một hơi, đi vào trong nữa.

*****

Kudo Shinichi buông bàn tay người con gái, xoay người nhìn cô.

Ran sửng sốt ngắm nhìn, đây là nơi cô và Shinichi vẫn thường đến lúc nhỏ.

Nhưng từ khi học trung học thì không đến nữa.

Công viên Beika rộng lớn, nơi đây có đủ các trò chơi, nhưng bây giờ đã là cuối ngày nên không còn người nữa.

Nơi cả hai đang đứng là dưới đu quay khổng lồ.

Cô ngước nhìn, cứ ngước nhìn mãi.

Thiếu niên cũng nhìn theo cô, cất giọng trầm ấm.

" Cậu nhớ không, khi đó chúng ta mới sáu tuổi. Ngày đó ba mẹ cậu li thân, cậu cứ khóc mãi, rồi nói, sau này tớ chỉ có một mình..."

Người con gái không khóc, mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời: " Cậu đã nói.."

" Tớ đã nói, đừng khóc, cậu còn có tớ mà. Tớ là trúc mã của cậu, sẽ mãi ở bên cậu "

Ran Mori ngắm nhìn thiếu niên, thế giới của cô vốn rất neo người, anh vừa bước vào liền trở thành duy nhất.

Kudo Shinichi nhìn nụ cười của người con gái, thở phào nhẹ nhõm. Anh vươn vai một cái, rồi đi về phía trước, thỉnh thoảng ngoảnh lại vẫy tay với người phía sau.

Người con gái bật cười, chạy theo sau.

Anh dừng lại ở chiếc xích đu, bảo cô ngồi lên.

Ran ngồi lên trên, thiếu niên ở sau cô, hai tay đặt lên khung đỡ, giọng mang theo ý cười: " Được chưa nào "

" Uhm " Cô ngoảnh lại, gật gật đầu.

Shinichi đẩy xích đu, tiếng cười khúc khích của người con gái vang lên, xích đu mỗi lúc một cao.

Thật cao, thật cao.

Sắc trời ngả dần sang màu đỏ ối, có bóng hình đôi nam nữ, thiếu niên phía sau đẩy xích đu, thiếu nữ hai tay ôm xích đu, mái tóc dài bay bay, tiếng cười vang vọng.

Em lớn lên trong tim phụ mẫu, cũng lớn lên cả trong tim anh.

*****
Aoko đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà rất xinh, nhưng lại có chút lạnh lẽo.

Ở chỗ cửa sổ, có một chậu quần áo, đã giặt nhưng chưa phơi. Cô xắn tay áo, rồi phơi chúng. Xong xuôi, Aoko đi vào bếp.

Ran chưa làm bữa, Aoko mở tủ lạnh, trong tủ còn một ít thịt, rau. Cô nấu cơm, rồi làm ít thức ăn đơn giản.

Tháo rèm xuống, rồi viết một tờ ghi chú, dặn dò Ran, rồi cô rời đi.

Cậu không chỉ có cậu ấy, mà cậu còn có tớ nữa.

Thời khắc vừa đóng cửa, thì chuông điện thoại vang lên, là Kaito gọi.

Cô gạt nút nghe, tiếng thiếu niên vang lên có phần dè dặt, giọng nói rất dễ chịu.

Aoko lắng nghe, rồi nói lại: " Cậu nhớ ăn cơm sớm đấy "

Đầu dây bên kia khựng lại, rồi có tiếng cười vang lên.

Cô vô thức mỉm cười, có hơi ấm len lỏi trong lòng.

Anh vừa cúp máy thì đã có người khác gọi, Aoko bật cười, chạy đi: " Đây đây, con về ngay đây "

*****
Kaito vẫn nhìn trân trân chiếc điện thoại, rồi vô thức mỉm cười. Có thể là cô vô ý thôi, nhưng như thế chẳng phải là cô vẫn quan tâm anh đó sao?

Thiếu niên siết chặt gậy đánh golf, đôi mắt xanh hiện lên nét bướng bỉnh.

Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh không thua gì cậu ấy cả.

Anh có rất nhiều ưu điểm, mà ưu điểm lớn nhất của anh là quyết tâm.

Kaito Kuroba đặt điện thoại sang bên, rồi nâng cao gậy, kĩ thuật chuẩn xác, quả bóng, lăn một đường dài, rồi rơi xuống hố nhỏ.

*****
Sonoko Suzuki cầm điện thoại, đi đi lại lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế lông, bên cạnh là chồng tiểu thuyết ngôn tình dày cộm, cuốn nào cũng được gấp trang, đánh dấu.

Nàng tiểu thư lấy chiếc điện thoại, nhấn vào một số điện thoại mới nhập, nhắn nhắn lia lịa, khuôn mặt hồng hồng, nhưng rồi lại tiu nghỉu xóa đi.

Bỗng nhiên có tin nhắn được gửi đến, cô vội mở, rồi òa lên sung sướng.

Cẩn thận nhắn lại, rồi với lấy cuốn tiểu thuyết gần đó, che đi gương mặt ngại ngùng.

Trái tim đập nhanh, đôi môi bất chợt gọi tên ai.

Em gọi anh là mối tình đầu.

*****
Tòa chung cư Sunigami thuộc quận Sunigami, đây là một tòa chung cư cao cấp, nằm trong lòng thành phố.

Trên tầng số hai mươi, phòng 1032, đây là văn phòng luật sư Kisaki. Trong phòng có tiếng chất vấn, có vẻ như vẫn còn khách hàng.

Vị khách thở phào, xách tài liệu rời đi, còn người phụ nữ lại tựa lưng ra ghế xoay, nhíu nhíu mi tâm.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, mái tóc vàng óng ả, một bộ vest công sở sang trọng, và một đôi mắt tím đã di truyền hai thế hệ.

Eri Kisaki nhìn cuốn lịch, nhớ ra điều gì, trong mắt chỉ còn vẻ chán ghét.
 
banha5kaito.png
 
Chap 6: Vì cậu là công chúa của tớ<3

Vừa đầu tháng sáu, thời tiết bắt đầu nóng bức, học sinh đi học bắt đầu bỏ áo khoác ngoài, nam mặc quần tây, áo sơ mi bỏ thùng, nữ mặc áo sơ mi ngắn tay, bên dưới là chân váy dài qua gối màu lam.

Kaito mỉm cười ngắm nhìn người ngồi cạnh. Aoko mặc đồng phục của trường, áo sơ mi trắng hơi xốc lên, nước da trắng ngần, bàn tay cô rất nhỏ chỉ bằng đứa trẻ con, mái tóc dài được cột nơ trắng , khuôn mặt xinh xắn không gì che đậy.

Người con gái chăm chú làm bài, phát hiện ra người bên cạnh vẫn đang nhìn mình, cô quay sang lườm anh một cái, Kaito cười khoái chí, cố tình đẩy tay cô.

" Ấu trĩ " Cô cất giọng non nớt hờn dỗi với thiếu niên.

Anh không trêu cô nữa, quay sang bên cạnh, bắt đầu ngủ.

Ở bàn trên, Kudo Shinichi đang cầm máy tính, kiểm tra lại bài toán vừa làm, thiếu nữ bên cạnh đang hí hoáy...tập vẽ. Cô cúi thấp đầu, bàn tay búp măng che quyển vở, vì sợ giáo viên nhìn thấy, tay phải tiếp tục vẽ.

Thiếu niên vén mái tóc dài của cô sang một bên, nhìn người con gái. Trên trang giấy của cô là những hình vẽ chibi được vẽ vô cùng sống động, đường nét đơn giản, không mất đi vẻ đáng yêu.

Dưới đường nét của người con gái, có hình công chúa và hoàng tử. Vẽ xong, cô loay hoay dưới cặp tìm bút màu, loay hoay một hồi mới nhớ ra là mình không mang. Ngẩng đầu lên thấy Shinichi, khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ. Anh cầm lấy cái bút chì, viết vài dòng dưới ảnh chibi công chúa và hoàng tử vừa được vẽ.

Ran & Shinichi.

Người con gái khẽ đánh vào người anh, anh bắt lấy tay cô, cả hai nín cười nhìn lên giáo viên vẫn đang say sưa giảng bài, thở phào nhẹ nhõm.

Sườn mặt người con trai nghiêng nghiêng, hết sức ôn hòa.

Aoko siết chặt chiếc bút trong tay, khóe mắt đã ửng hồng.

Ảnh chibi kia đẹp thật.

Rồi lại khẽ lẩm nhẩm dòng chữ phía dưới.

Kaito quay sang nhìn cô, thu vào mắt cả cảnh tượng ấy.

Thiếu niên mở vở, nhìn cô, khẽ lay: " Tớ chưa hiểu bài này, cậu giảng cho tớ đi "

Cô gái giật mình, quay sang nhìn người bên cạnh: " Được rồi "

Phía bàn cuối, Sonoko một tay cầm gương, một tay tiếp tục miệt mài..tô son.

Chuông báo hết giờ vang lên, học sinh lục tục đứng nên chào, giáo viên ngưng giảng, đi ra khỏi lớp.

****
Kudo Shinichi ngồi trên lan can hành lang, thoải mái tán gẫu với đám nam sinh, Kuroba Kaito đứng gần đó, thỉnh thoảng bông đùa vài câu, cả đám ồ lên cười khoái chí.

Ran đang bị Sonoko lôi kéo, nói đúng hơn là bị cô nàng nhờ vả. Mori Ran dở khóc dở cười nhìn cô bạn, Sonoko Suzuki làm động tác chắp tay, nũng nịu:

" Đi mà, tớ biết cậu tốt mà, nhờ Shinichi giúp tớ đi "

" Sao cậu không nhờ đi? " Cô thắc mắc, đi đến cạnh Aoko. Aoko cầm điện thoại nhìn người trong ảnh của Sonoko, đây không phải là anh chàng bác sĩ ở phòng y tế sao.

Hai cô gái nhìn nhau, cười rúc rích.

Sonoko khẽ đỏ mặt, rồi lại tiếp tục công cuộc nài nỉ: " Aizza, còn không phải tớ với Shinichi của cậu lúc nào cũng khắc khẩu sao "

" Cũng đúng " Ran gật gù, rồi đỏ mặt: " Sửa lại đi, Shinichi không phải là của tớ "

Cô nàng Sonoko huých tay cô bạn rồi lấy lại điện thoại: " Ai mà không biết, Shinichi với Ran là một cặp trời sinh chứ, phải không, Aoko? "

Nakamori Aoko đang thất thần nhìn người phía trước, nghe thấy Sonoko hỏi mình, gượng cười gật đầu, xoay lưng bỏ vào lớp.

*
Tiết sau là tiết của giáo viên chủ nhiệm, cô giáo Tanaha gật đầu nhìn đám học sinh, bắt đầu lên tiếng:

" Trước khi vào học, cô xin thông báo một việc. Đó là chúng ta sẽ bầu lại ban cán sự lớp "

" Gần hết năm học rồi, bầu lại làm gì nữa hả cô? " Một nữ sinh đeo kính ngồi bàn đầu, thắc mắc hỏi.

" Cô biết, nhưng để bắt đầu cho việc ôn cũng như là mang đến một làn gió mới cho lớp chúng ta, cô quyết định sẽ thay máu toàn bộ ban cán sự. À, trừ vị trí tổ trưởng nhé. " Giáo viên bước xuống khỏi bục giảng, nhìn xung quanh một lượt.

" Dạ " Cả lớp đồng thanh, cũng không quá hào hứng với chuyện này.

" Giờ bỏ sách vở ra chúng ta học tiếp, kết quả bầu cử sẽ có vào tiết tới của..tuần tới "

****
Sau tiết học buổi sáng là đến giờ nghỉ trưa. Sau khi ăn trưa xong, cả đám mỗi người một ngả. Sonoko viện cớ đau bụng để xuống phòng y tế, lí do gì thì ai cũng biết, Kaito với Shinichi đã cùng hội nam sinh của câu lạc bộ bóng đá rời đi, Ran đến thư viện, bình thường đó là nơi yên tĩnh nhất đêr cô học vẽ. Còn Aoko đến phòng học đàn.

Aoko Nakamori đẩy cửa đi vào trong, phòng học đàn nằm ở tầng ba của dãy B, đối diện với tòa nhà cô đang học. Căn phòng sơn màu trắng, xung quanh có rất nhiều đàn, cô ngồi xuống bên cây đàn piano phía cửa sổ. Nhìn xuống phía dưới là sân vận động, một đám nam sinh đang túm lại, phía xa là một quả bóng dang lăn.

Giữa đám nam sinh ấy, có hai bóng dáng giống hệt nhau, cô nhìn là nhận ra, một là Kaito, một là Shinichi.

Cho dù có giống nhau cỡ nào cũng không phải là người còn lại.

Người con gái cụp mắt, nhấn nút phía dưới.

Đôi tay trắng ngần dạo chơi trên phím đàn.

Nhìn xuống dưới, hai bóng hình giống nhau khiến cô hoa cả mắt ấy, một đang nhìn về phía cô, mỉm cười.

" Kaito "

Có lẽ thiếu niên nghe thấy tiếng cô gọi chăng? Anh đi đến gần hơn, vẫy tay với cô.

Bóng hình còn lại, đứng đưa lưng về phía của Aoko, tay ôm quả bóng, ngẩng đầu nhìn đi chỗ khác.

Cô nhìn theo tầm mắt người ấy, chỗ tầng 4 của dãy lớp 12, chính là thư viện, có một người có vẻ ngoài giống hệt cô đang mỉm cười cùng anh.

Đôi tay buông thõng.

Phím đàn theo quán tính phát ra âm thanh chói tai, thiếu nữ xoay người rời đi.

Kaito không đành lòng nhìn nữa, anh biết mà, theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ khóc, thậm chí là khóc rất lâu.

****
" Nhiệt độ vẫn bình thường " Chàng trai dưới phòng y tế cầm lấy chiếc nhiệt kế vừa rút ra khỏi người cô gái, ngạc nhiên nói.

" Thế tại sao mặt em lại đỏ thế nhỉ? " Anh ta dò hỏi lại: " Ngoài ra, em có thấy khó chịu ở đâu không? "

Sonoko Suzuki sắc mặt ngày một đỏ, cô ngượng ngùng, nắm chặt gấu váy: " Chắc là do trời nóng nên mặt em hơi đỏ. Ngoài ra em còn thấy đau bụng "

" Ngoài đồ ăn ở canteen ra, em còn ăn những gì nữa nhỉ, hả cô bé? " Anh ta ân cần hỏi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Cô nàng còn định nói gì đó, thì có một nhóm người đi vào, cô đành thôi, nói tạm biệt, rồi chạy đi mất hút.

Aaaaaaaa~

Bác sĩ đúng là quyến rũ chết người mà.

Nghe nói Shinichi còn biết gia cảnh nhà anh ấy, phải nhờ Ran mới được.

****
Sòng bạc Las Vegas.

Trong căn mật thất được bảo mật tuyệt đối dưới tầng hầm của sòng bạc, là một trong những tổ chức lớn nhất thế giới - B.O

Giữa đám người mặc đồ đen đang ngồi trên bàn đang phì phèo thuốc lá, là một người phụ nữ. Bà ta nhìn không thể đoán ra tuổi, mái tóc tím bồng bềnh sau lưng, trên đầu là chiếc mũ công nương, mạng lưới màu trắng che đi phần nào khuôn mặt hoàn mỹ, một đôi găng tay dài màu trắng, đôi giày cao gót đồng màu, hoàn toàn nổi bật so với những thứ u tối của nơi này.

Swing xách làn váy để lộ đôi giày cao gót trắng, đi về phía cửa sổ. Chiếc váy dài màu hồng cổ điển, qua mắt cá chân, phần tay bồng lên, hoàn toàn ghi điểm với phong cách quý cô thanh lịch.

Bà ta cất giọng thanh thoát, mang theo vài phần giễu cợt: " Bữa tiệc của hoàng gia quả rất thú vị "

" Swing, vất vả cho cô rồi " Người cất tiếng là gã thanh niên cao lớn đang ngồi vị trí chính giữa, ngữ khí không giống khen ngợi chút nào. Một bộ đồ đen từ đầu đến chân, thuốc lá phủ khói khắp khuôn mặt.

Một khuôn mặt quỷ quyệt, mái tóc trắng dài như phụ nữ, một đôi mắt màu bạc không phân rõ sáng tối, nụ cười vài phần xảo trá. Tất cả đã đưa hắn trở thành sát thủ bậc nhất - Gin.

Những người còn lại cất lên tiếng cười khả ố. Người phụ nữ giấu vẻ chán ghét sau đôi mắt, nhanh chóng nâng li Swing lên.

" Lũ cớm bắt đầu để ý rồi đấy " Một ả đàn bà tóc vàng có vóng dáng nóng bỏng - Vermouth lên tiếng, tay vẫn đang cầm thỏi son.

" Tôi biết phải làm gì mà " Swing mỉm cười, ngồi xuống vị trí của mình.

****
" Cậu không về sao? " Ran quay lại hỏi Kaito, Shinichi cũng ngước lên nhìn.

" À, hai cậu cứ về trước đi, mình còn chút việc " Kaito đứng dựa ở cửa lớp , nói với hai người, còn đôi mắt lại dán về phía trước.

Khoảng mười phút sau, Aoko mới từ xa đi đến, mặt và tay đều ướt, chính xác là cô nàng đã vào nhà vệ sinh.

" Sao cậu còn ở đây? " Aoko Nakamori ngạc nhiên hỏi anh.

" Tớ đợi cậu mà " Kaito Kuroba đứng thẳng lên, khoác vai cô.

Sonoko đi xe riêng, chỉ còn hai người thong thả đi trên đường, chàng trai thao thao bất tuyệt, chọc cười cô gái, cô gái nhỏ mỉm cười vô cùng đáng yêu, nhưng nghĩ đến chuyện gì lại thở dài buồn bã.

Khi đến cổng nhà Aoko, cô vẫy tay với anh: " Tớ vào đây "

" Ừ " Thiếu niên mỉm cười vẫy tay lại, rồi lại nói: " Aoko.."

" Hử? " Cô quay đầu.

" Cậu còn có tớ mà " Nhận ra mình làm cô hoảng sợ, Kaito sửa lại: " Ý tớ là, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tớ cũng sẽ luôn ở bên cậu "

" Cảm ơn cậu "

" Biết sao không? " Kaito Kuroba tiến lên, xoa đầu người trong lòng: " Vì cậu là công chúa của tớ "

" Kaito " Cô khẽ đẩy tay anh, ngẩng đầu lên.

Chàng trai hạ tay, đau lòng rời đi mất.

****

Đêm mùa hạ trăng sáng như gương, bầu trời lấp lánh vì sao.

Người con gái ngồi xuống bên cây đàn dương cầm, xung quanh không có ánh sáng.

Bàn tay nhẹ lướt trên phím đàn, nước mắt khẽ rơi.

Bản nhạc cất lên, không có người hát, chẳng có lời ca, không thăng hoa bay bổng.

Không phải bắt tai mà bắt lấy cõi lòng.

Nuốt từng chữ để cảm nhận từng rung động trong lòng.



Swing: là dòng Whisky pha trộn cao cấp của Scotch, hương vị hoàn hảo, êm mượt, ngọt ngào vị trái cây.

B.O: là tên viết tắt bằng tiếng Anh của tổ chức áo đen B.O ( Black Organigation )
 
Hiệu chỉnh:
Chap 7: Nhẹ như gió thoảng (1)

" Reng...reng "

Đồng hồ báo thức vang lên, Ran theo quán tính giơ tay lên tắt, nhưng không với được. Giờ cô mới phát hiện mình đã ngủ quên trên sàn cả đêm, xung quanh đầy bút chì màu rải rác.

Cô gái nhỏ dụi mắt đứng dậy, kéo rèm cửa. Tia nắng len lỏi vào phòng, rồi chiếu xuống sàn gỗ. Người con gái đặt tay lên bệ cửa sổ, đầu hơi đau. Ran Mori thu dọn đống bút màu, xếp gọn lại giá vẽ, rồi đi xuống dưới.

Lúc đi qua gương cô cũng phải giật mình. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi môi vốn hồng hào cũng nhợt nhạt, mái tóc rối xù. Ran vò đầu, cũng không suy nghĩ quá nhiều, tắm rửa một lượt, vệ sinh cá nhân đơn giản, rồi đi làm bữa sáng.

Cô lấy trong kệ tủ ra đồ khô với ngũ cốc, đây là lần trước Sonoko đi Trung Quốc về đã đưa cho cô. Ngũ cốc hoa quả rồi thêm chút sữa, trộn đều,ăn thêm hai lát sandwich, Ran thu dọn rồi thay đồ.

Bây giờ mới sáu rưỡi, còn hai tiếng nữa mới đến giờ học, nhưng hôm nay cô đến câu lạc bộ Mỹ thuật. Ran thích vẽ, cũng sớm ước mơ sẽ trở thành họa sĩ.

Cô thay đồng phục, chải lại mái tóc, soạn sách vở, không quên mang theo đồ học vẽ, rồi lục trong cặp ra một thỏi son dưỡng Aoko tặng, thoa lên.

Người con gái không trang điểm, trang sức cũng chỉ có chiếc đồng hồ, đẹp tươi tắn như nắng ban mai.

Ran Mori cẩn thận khóa cửa, đi xuống cầu thang dưới nhà, lấy chìa khóa trong giỏ đựng nước ở cặp, mở khóa xe đạp, rồi đạp xe đi.

****
Aoko lấy tay vốc nước lên mặt, cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Ngẩng đầu lên soi gương, lấy khăn lau mặt, vén lại phần tóc đã bị ướt, đôi mắt to đã ửng đỏ, có lẽ là do tối qua cô đã khóc, trong đầu văng vẳng câu nói của Kaito ngày hôm qua.

Vì cậu là công chúa của tớ..

Người con gái lắc đầu, cười khổ, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Mở cửa nhà tắm bước ra ngoài, vừa hay bố cô cũng thức dậy. Ông Naka

mori mỉm cười nhìn con gái, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, Aoko phì cười, đi làm đồ ăn sáng.

" Sắp thi Đại học rồi, nhớ phải học hành cẩn thận đấy " Nakamori Ginzou nói, tay cầm đũa ăn bát mì ramen, ngẩng đầu nhìn Aoko.

" Dạ, con biết rồi " Cô mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời: " Con định thi trường Đại học Nghệ thuật Tokyo "

" Uhm " Ông gật đầu, cũng không có ý phản đối: " Con muốn làm diễn viên à "

" Dạ không, con muốn làm nhạc sĩ " Cô lắc đầu, bê bát mì vừa ăn xong ra bồn rửa.

Aoko Nakamori đi lên gác, lúc đi qua cây đàn, cô chợt khựng lại, rồi vẫn đi đến. Cây đàn piano màu đen, được đặt ở phía cửa sổ, là món quà sinh nhật bố tặng cô năm lên mười.

Hằng ngày cô vẫn ngồi đánh đàn, nơi phím đàn vẫn còn vương vài giọt nước.

Là minh chứng cho đêm qua.

Khóc cho người trong lòng.

Cô gái nhỏ không đứng đó quá lâu, cô thay đồ, thu sách vở trên bàn, định đi ra ngoài. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô đến trước gương, cầm lược, chải lại mái tóc, trời mùa hè, Aoko buộc cao tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng ưa nhìn.

Lúc xuống dưới nhà, cô gặp Kudo Shinichi đang bước ra, anh đã mặc đồng phục, đeo cặp, chắc chắn là đang chuẩn bị đi học, Aoko vội chạy tới, ngượng ngùng đứng trước cổng nhà, cất giọng nhẹ nhàng:

" Chào buổi sáng, Shinichi "

" À, chào buổi sáng, Aoko " Shinichi xốc lại quai cặp, cũng lịch sự chào lại. Người con gái như còn muốn nói gì đó, nhưng cậu đã đi mất.

Aoko Nakamori vừa xoay người lại, thì trước mắt đã có một người có khuôn mặt giống hệt, nhưng mái tóc hơi xù, miệng cười toe toét:

" Chào buổi sáng, Aoko "

" Đừng làm người khác giật mình " Người con gái trợn mắt, khuôn mặt nhỏ cau lại.

Thiếu niên phì cười rồi đi lên trước, Aoko lững thững theo sau, Kaito quay đầu lại, kéo tay cô đi.

Chàng trai không ngừng trêu chọc cô gái, cô gái để chàng trai kéo đi, muốn đánh nhưng bất lực.

Cứ thế cho đến khi đến trường học.

****
Lúc cả ba người đến lớp, đã thấy Ran ngồi ở đó. Cô cúi đầu, chăm chú ghi chép. Kudo Shinichi đi đến, mỉm cười xoa đầu:

" Thật chăm chỉ "

Cô gái nhỏ ngẩng lên, giơ tay đánh nhẹ vào người thiếu niên. Anh phì cười ngồi xuống ngay cạnh cô.

Aoko cũng bỏ cặp xuống, nhìn xuống phía Sonoko, rồi tò mò đi xuống.

" Nhìn này " Sonoko thấy cô bạn xuống, liền giơ giơ tay lên. Aoko nhìn theo, trên tay Sonoko là mấy gói gì đó.

" Đồ ăn hả? Nhanh nhanh, tớ muốn ăn thử " Cô hứng thú, xòe xòe tay.

" No no " Cô nàng Sonoko ra vẻ bí hiểm: " Đây không phải đồ ăn "

" Thế đây là gì " Aoko Nakamori chỉ vào mấy gói mà Sonoko đang cầm, thắc mắc.

" Hạt giống đó "

" Hạt giống? Sonoko, cậu thích làm vườn từ khi nào thế? " Ran cười quay xuống hỏi.

Kudo Shinichi cũng ngẩng lên, với với Kaito Kuroba, cười ha hả: " Này, mày có nghĩ số phận của mấy cây hoa này sẽ ra sao không? "

" Ha ha, chắc chắn là không thể nào mà phát triển được " Kaito giễu cợt, rồi lại vẫy Shinichi: " Mà có khi còn chả nảy mầm được, nói gì đến phát triển "

Shinichi gật đầu như bổ củi, hai cô gái cũng cười rộ lên. Sonoko Suzuki đen mặt, đưa hai gói hạt ra vẫy vẫy:

" Nghe chị nói này, đây không phải hoa. Đây là quả "

" Quả?? " Những người còn lại trố mắt ngạc nhiên, Sonoko vô cùng hài lòng với phản ứng này, chuẩn bị nói tiếp, thì lại bị ngắt lời.

Hai anh chàng ôm bụng, phá lên cười: " Này, không biết có ăn được không nhỉ? "

" Chả ăn được thì sao " Kaito phản bác, Sonoko cảm động, gật đầu cái rụp, cậu lại nói tiếp:

" Ăn xong chỉ bị ấy ấy thôi " Dứt lời Kaito Kuroba càng cười lớn hơn.

" Mà tính đến chuyện thu hoạch là hơi bị sớm " Kudo Shinichi chỉ vào ai đó: " Có biết trồng đâu "

" Ha ha "

" Bớt cợt nhả đi nha " Sonoko chống nạnh, hùng hổ đi đến: " Không biết thì học "

" Cắp sách đây anh bảo cho " Kaito vừa nói vừa tránh nanh vuốt của Sonoko, nghĩ đến điều gì cậu lại chỉ vào Ran đang ngồi phía trước: " Đây này, bảo Ran chỉ cho "

" Không không, ai lại làm thế " Shinichi xua tay, rồi lại vỗ vai Ran: " Người ta cũng có biết đâu "

Vừa dứt lời đã nhận được cú véo đau điếng từ cô nàng.

" Aizza " Thiếu niên vừa xoa eo vừa trách: " Đau "

" Cho chừa đi " Ran vô tình, phủi tay làm lơ.

Aoko cười rộ lên, đi về chỗ ngồi, Kaito nhìn người đang đi đến: " Aoko đây thây, kiểu gì người ta mà chả thế " Biết Aoko đang lườm nhưng vẫn tiếp tục: " Hay là tôi bảo mấy bà này, ra siêu thị mà mua, rẻ lắm, lại ngon nữa "

" Đúng, đúng " Shinichi Kudo gật đầu như bổ củi: " Rồi mang về sống ảo là được "

Aoko Nakamori quay ngoắt lại nhìn người đang nói, rướn người lên cốc một cái đau điếng, Kaito cũng chịu chung số phận.

" Nói ai sống ảo? " Cô nàng xuống tay vô tình, ngó mắt làm lơ.

Sonoko Suzuki đập tay xuống bàn, trịnh trọng: " Đây là hạt giống dâu tây, quả to mọng, thơm ngon " Cô nàng giơ tay, nói tiếp, rồi lại ôm mặt cảm thán: " Chỉ hai tháng nữa ta sẽ có một giỏ dâu căng mọng, tớ sẽ đem những trái đầu tiên, thơm ngon nhất tặng cho tiền bối "

Hai cô nàng gật gù, Ran ngây thơ hỏi: " Ủa, cậu vẫn chưa bỏ cuộc hả? "

"....."

" Sonoko này sẽ không bao giờ chịu thất bại " Cô rướn người nói với cô bạn, Aoko ra giấu cố lên, Sonoko vừa xoay người đã thấy giáo viên ngoài cửa.

Thế là cô nàng nhanh chóng về chỗ, lớp trưởng là một cậu bạn đầu húi cua dõng dạc hô.

Giáo viên gật đầu, ra hiệu cho học sinh ngồi xuống.

****

Tiết học cũng không có gì hứng thú, gần đến cuối giờ giáo viên thông báo kết quả việc bầu chọn ban cán sự lớp hôm trước. Cả lớp tò mò suy đoán, cầu mong không rơi vào mình.

Kết quả cũng không bất ngờ lắm, hầu như đều rơi vào mấy học bá, cũng không có ai phản đối. Chức lớp trưởng thuộc về Ran Mori, cô nàng vô cùng bất ngờ, mắt chớp chớp mấy lần: " Ồ "

Lớp phó học tập thuộc về Aoko, cái này không ai phản đối, Aoko Nakamori chính là học bá siêu cấp, đứng top 3 trong khối, rất hợp lý.

Cô nàng đang làm bài, nghe thấy tên mình, liền dừng bút, ngẩng đầu, miệng tròn đến mức có thể nhét vừa quả trứng.

Lớp phó Văn - Thể - Mĩ, cái chức vụ đazinăng này, cả lớp quay ngoắt sang một bạn nữ bàn số năm. Ngọt ngào, nũng nịu, có thể vắt ra nước, ôi, nhìn đôi tay kia đi~

" Sonoko Suzuki "

Giáo viên vừa dứt lời, cô nàng Sonoko chính thức thành tâm điểm. Mà khoan nói, giờ cô nàng đơ thành tượng luôn rồi, một tay cầm gương, tay kia cầm thỏi son, đi lệch một cái.

" Ôi mẹ ơi "

Rồi lại đánh son tiếp.

Mọi người nhìn cô nàng, thầm gật gù, năng nổ, nhiệt tình, trí tưởng tượng phong phú ~

Lớp phó lao động thuộc về một bạn nam to béo ngồi bàn số hai, cái chức vụ cực khổ này ấy à, vẫn là thôi đi.

Thủ quỹ thuộc về Kudo Shinichi, về lí do này cô giáo đã trình bày, khả năng tính toán siêu việt được lúc phát huy rồi.

Có điều anh chàng không để ý lắm, cũng không phản ứng gì quá khích, bỏ hai tay đang để sau gáy xuống.

Cái này không phải lo, dù sao mất tiền quỹ cũng có khả năng đền.

Kaito gật gù hài lòng, thường dân là khỏe nhất.

" Lớp phó kỉ luật: Kaito Kuroba "

Anh chàng đang chống tay xuống bàn, sững sờ nhìn giáo viên: " Á "

" ....."

Aoko Nakamori bụm miệng, cố nén cười.

Những người còn lại, cười đến nội thương.

Ha ha.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 8: Nhẹ như gió thoảng (2)

Sonoko Suzuki tính tình kì quái, suy nghĩ cũng khác hẳn người thường, duy có một ưu điểm là một khi cô nàng đã quyết tâm làm gì thì nhất định sẽ làm được.

Bằng chứng là hôm nay chỉ học buổi sáng, không ở lại ăn trưa và học chiều, cô nàng vừa bỏ cặp xuống đã chạy tót ra vườn nhà trong cái nhìn ngạc nhiên của mọi người.

" Tiểu thư, hay là thôi đi ạ " Một người đàn ông ăn mặc có phần luộm thuộm, giống như người làm vườn dè dặt nhìn cô.

" Không được, cháu quyết định rồi, nhất định sẽ làm được " Sonoko tay cầm chiếc bay, đâm mạnh xuống đất, ngẩng lên, phía trên đầu là cô gái giúp việc đang che ô cho cô.

Người quản gia mặc vest đuôi tôm gần đó đưa tay quệt ngang trán, lựa lời nói với Sonoko.

" Tiểu thư cứ để cho những người khác làm cũng được, cô mới đi học về mà " Tiểu thư từ bé được nuông chiều, chưa từng biết qua thứ gọi là việc nhà, mà giờ đang xúc đất trồng cây, đúng là chuyện kinh thiên động địa.

" Cháu không mệt thật mà " Sonoko ngẩng đầu lên, cười tít mắt, đôi tay trắng nõn giờ dính đầy đất.

" Tiểu thư " Người làm vườn không nhìn được nữa, cúi người: " Tiểu thư Sonoko, tiểu thư đang trồng sai cách rồi "

" Sai ấy ạ? " Cô gái nhỏ dừng tay, ngẩng đầu lên: " Thế phải như thế nào ạ? "

" Đầu tiên là phải xới đất, tiếp đến là gieo hạt, hạt gieo phải đều, khoảng cách như nhau " Ngừng lại một chút, ông ta quệt tay ngang trán, nói tiếp: " Chứ không phải là đào một lỗ thật to rồi để hết hạt xuống "

" Uhm " Sonoko gật đầu, giành lấy cái bay, xới xới đất, hì hục, lúi húi một lúc rõ lâu, cô nàng đứng lên, vứt toẹt cái bay xuống đất, xuổi xuổi tay, rồi lại chống nạnh.

Ha ha, cuối cùng bổn cô nương đã làm xong.

Rút điện thoại, " tách" một cái, phải cho mấy con giời kia biết, đừng kinh thường Sonoko đây.

****

Ran cười khúc khích đọc tin nhắn Sonoko gửi đến, trong hình là cô nàng đang tự sướng, đằng sau là chậu cây mới trồng, nét mặt rạng rỡ, đúng lứa tuổi của mình.

Cô gõ một dòng, kèm theo meme: " Aizza, thật bất ngờ mà "

Bỗng nhiên gấu áo được ai nắm lấy, cô quay sang, Conan đã vẽ xong tranh, thằng bé chớp mắt nhìn cô, giống như muốn được khen ngợi.

Cô gái nhỏ xoa đầu Conan, cầm lấy tranh, bức tranh chân dung một cô gái, đường nét ngô nghê, hết sức non nớt.

Cô gái có đôi mắt tím, mái tóc đen dài, nét vẽ cong lên, nhìn rõ đang mỉm cười.

" Em vẽ chị hả? " Ran Mori ngạc nhiên, cúi người nhìn em.

" Dạ " Conan đôi mắt tròn xoe, mặc đồ yếm, đáng yêu vô cùng: " Em rất yêu chị "

" Ừ, Conan ngoan " Cô gái nhỏ khựng lại, rồi xoa đầu em: " Chị cũng rất yêu Conan "

" Em tặng chị đó " Thằng bé cầm bức tranh giơ lên, nét mặt vô cùng tự hào, cô cụp mắt, rồi nhận lấy bức tranh.

Yoko Mori bê ra một đĩa hoa quả, mỉm cười dịu dàng: " Hai đứa ngồi ăn đi, cơm sắp chín rồi đó "

" Dạ, dì có cần phụ không? " Cô quay đầu nhìn trong bếp, định đứng lên.

" Không cần, cũng sắp xong rồi " Bà Mori vội xua tay, rồi dùng muỗng nếm thử canh.

Ran quay đầu lại, Conan vẫn đang cặm cụi vẽ, bóng dáng nhỏ bé ngồi trên ghế cao, trái tim cô ngày càng mềm, cô lấy một quả quýt trong đĩa, bóc vỏ, tách múi đưa cho nó.

Bà Mori vui vẻ bê ra một khay thức ăn, Ran đứng lên lấy bát canh đặt xuống bàn, mùi thức ăn thơm phức, kích thích khứu giác.

Đầu hè nóng ẩm, nhưng trong nhà lại hết sức thoải mái. Căn villa xinh xắn, tông màu trắng chủ đạo, bàn ăn làm bằng đá cẩm thạch, ghế ngồi là ghế gỗ tròn ba chân, bố cô bình thường không về nhà buổi trưa, Conan hôm nay đến lịch khám sức khỏe nên mới ở nhà.

Một bát canh miso, hai món xào, một đĩa salat, hoa quả và cơm, ăn đến vui vẻ.

Conan ngoan ngoãn ngồi ăn, thằng bé tíu tít kể chuyện ở trường, bà Mori thỉnh thoảng lại xoa đầu nó.

Bà cắn một miếng súp lơ rồi ngẩng đầu hỏi Ran: " Có phải con mới được bầu làm lớp trưởng đúng không? "

Ý thức được mình lỡ lời, vội sửa: " Là do cô Tanaha lúc nói chuyện phiếm đã nói với dì "

" Dạ " Ran gật đầu, dừng đũa, mỉm cười: " Con mới được bầu làm lớp trưởng "

" Đến cuối cấp rồi, con học hành cẩn thận " Bà ngồi đối diện với hai chị em, với tay xoa xoa tay cô: " Con định thi trường gì "

Cô gái nhỏ húp một muống canh miso, vị ngọt lan tỏa trong miệng, cô cười cười, khóe mắt cong cong: " Con định thi Đại học Nghệ thuật Tokyo, khoa Mĩ thuật "

" Con muốn làm họa sĩ à? " Bà cất giọng nghiêm túc, buông đũa nhìn cô, Conan cũng quay sang nhìn.

" Dạ "

Ran ở lại đến ba giờ chiều mới về, cô phụ dì rửa bát, rồi học bài, đến giờ học võ liền đạp xe đi.

****
Aoko Nakamori cúi đầu, nhìn chăm chăm trang sách, rồi lại lật. Môi anh đào khẽ chu lên, tay cầm chiếc bút chì, đặt lên môi, rồi lại quay lại nhìn người nằm trên gi.ường, ánh mắt cầu cứu.

Kaito đang chơi game ngẩng lên nhìn cô gái nhỏ, lắc đầu bật cười. Cô đẩy quyển vở ra phía trước, chân khẽ đung đưa.

Thiếu niên không nhìn được nữa, liền đi đến, cầm lấy chiếc bút chì, ngồi xuống bên mép gi.ường.

Chiều mùa hè có gió thoảng qua, giọng chàng trai trầm ấm, anh vừa ngẩng lên, mũi chạm vào mái tóc tơ của người con gái, khoảng cách rất gần, cô có làn da trắng ngần, chóp mũi nhỏ xinh, mắt nhìn anh chằm chằm.

Kaito gãi đầu, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.

Aoko quay lại bàn, giải lại bài toán, thiếu niên vẫn nhìn cô không rời, cô gấp lại sách vở, tiện tay vén chiếc rèm nơi cửa sổ.

Vén được một nửa, bàn tay liền khựng lại.

Ở bên kia, Kudo Shinichi đeo kính, nghiêm túc đọc sách, quyển sách dày cộm, cô nghe Ran nói anh định thi Đại học Luật.

Kaito Kuroba nương theo ánh nhìn từ Aoko, khóe môi cười tự giễu, thiếu niên níu góc áo cô, Aoko quay đầu lại, ra dấu " suỵt " với anh.

Kudo Shinichi gấp sách đi vào trong, cô gái cũng hạ tay xuống.

Kaito rướn người nhìn cô chằm chằm, Aoko cũng cúi người nhìn lại anh, khoảng cách đủ cho một con muỗi bay qua..

" Phụt " Kaito mặt đỏ lựng, không nhịn được cười. Cô gái nhỏ phồng môi chống nạnh, với lấy cái gối, ném về phía thiếu niên.

Thiếu niên giơ tay ra đỡ, rồi lại vuốt mái tóc tơ của người con gái.

Nhẹ như gió thoảng.
 
Chap 9: Chiều mưa ấm áp.

" Hây " Ran xuất một chiêu karate bất ngờ về phía đối thủ, đối thủ là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa, đối phương bất ngờ, nhanh chóng xoay người, tung một cú đá.

Mori Ran nhíu mày, ngồi thụp xuống sàn, mồ hôi chảy trên gương mặt nhỏ. Cô ôm bụng, đau quá.

Cô gái kia hoảng sợ, vội ngồi xuống bên cạnh, lay lay cô: " Mori, cậu không sao chứ? "

Ran lắc đầu, tay kia vẫn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, đau quá.

Có một chàng trai chạy đến bên cạnh, lo lắng nhìn cô, rồi hỏi cô gái buộc tóc đuôi ngựa: " Wada, cô ấy làm sao thế? "

Cô gái tên Wada bối rối, nhìn sắc mặt Ran: " Em cũng không biết nữa, tự dưng chúng em đang thi đấu, thì cậu ấy ngồi thụp xuống "

" Em không sao đâu " Ran Mori chống một tay xuống sàn gỗ, cơn đau chưa thuyên giảm, cô gái nhỏ nheo mắt, gượng cười: " Chỉ là thấy không khỏe trong người, nghỉ ngơi sẽ đỡ "

" Hay là, do tớ dùng lực mạnh quá ? " Wada Hina vân vê cằm, rồi lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận ý này, mọi khi cô thậm chí không phải đối thủ của cô ấy.

" Là do tớ thấy không khỏe thôi " Ran mỉm cười, chống hai tay xuống sàn, đứng lên, chiều mùa hè gió thổi mát mẻ, chân trần tiếp xúc với sàn gỗ. Câu lạc bộ Karate cách nhà cô khoảng hai cây số, bình thường cô hay đạp xe đến, phòng tập rất rộng rãi, lát sàn gỗ, góc phòng có tủ đựng đồ tập, ngoài ra không có gì thêm.

" Này, em uống nước đi " Idenami Taisaku đưa chai nước cho cô.

" Em cảm ơn " Ran Mori đón lấy, cổ tay người con gái rất nhỏ, nhìn rõ cả đường gân, cô ngửa cổ để nước chảy xuống cổ họng, thấy dễ chịu hơn hẳn.

" Nếu em mệt thì cứ về nghỉ ngơi đi "

" Dạ " Cô gật đầu, để chai nước vẫn còn một nửa sang bên cạnh, đi đến tủ đồ lấy quần áo lúc đến câu lạc bộ đã mặc, thay đồ rồi về nhà.

Về đến nhà, cô cất xe, đi lên tắm rửa qua loa, rồi lên gi.ường, toàn thân mệt rã rời.

****
" Mẹ yên tâm đi, con có thể tự lo được " Kaito Kuroba đút một tay vào túi quần, một tay cầm điện thoại, đi đến bên gi.ường.

" Lo được không đó? " Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ khá trầm, ngừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:

" Có gì phải nói ngay cho mẹ "

" Dạ, con biết rồi mà " Kaito mỉm cười, nhanh chóng cúp điện thoại. Thiếu niên lấy cây đàn ghita bên gi.ường, đặt lên đùi mình.

Cậu phải tập mới được.

" Rào rào "

Kaito quay đầu lại. Mưa rồi.

Cậu đi ra phía ban công, chạm tay lên lan can sắt có màu đen. Trời vừa nắng, đã có thể mưa ngay được.

Điện thoại trong gi.ường bỗng chợt vang lên. Có tin nhắn.

" Sau giờ học, khu B, mang theo giày tập "

Giờ cậu mới nhớ, cậu đã đồng ý với Kudo Shinichi sẽ tham gia đội bóng đá. Nói đến thể thao, không phải khen chứ, cậu cũng không tệ. Bóng đá, bóng bàn, cờ vua, bơi lội, bóng rổ, cầu lông, đều có thể chơi được.

Nghĩ đến điều gì, cậu mỉm cười, soạn một tin nhắn: " Nhóc con, chơi cầu lông với tớ không? "

****

Aoko che đầu, vội vã chạy ra sân. Cô rút tấm ga gi.ường đang phơi trên thanh, vội chạy vào nhà. Trời mưa rào ngày một lớn, cô gái nhỏ mang tấm ga gi.ường lên tầng, đặt lên gi.ường.

Lúc đi qua cửa, cô lắc đầu, bố cô lại quên ô rồi. Thở phào nhẹ nhõm, cũng may Kaito về kịp.

Tấm ga màu trắng, ruột rút mềm mại, cô sờ thử, đã khô hẳn, bỏ gọn gối sang bên, cô trải nó lên gi.ường. Từ trước đến nay, những việc như thế này, cô đều làm cả. Nhà rộng như thế mà chỉ có hai bố con, bố cô bận bịu cả ngày, có khi cả tuần không về, cô đã sớm tự lập.

Vuốt vuốt lại tấm ga gi.ường, Aoko cụp mắt, cô chưa từng nhìn thấy mẹ, cũng không biết mẹ mình là ai.

Nhớ có một lần, khi ấy cô mười tuổi, nũng nịu hỏi bố, sao bố không kết hôn nữa, bố cô yêu chiều xoa đầu cô, rồi bảo: " Bố chỉ mong con khỏe mạnh "

Từ đó, cô không hỏi chuyện này nữa, mà nếu bố cô tái hôn, cô sẽ không phản đối.

Sang năm cô học Đại học rồi, hai bố con không thường xuyên gặp nhau nữa, hơn nữa bố cô bận bịu, có thêm người vợ chăm sóc, vẫn sẽ tốt hơn.

Aoko Nakamori ôm mấy chiếc gối lại, xếp lên đầu gi.ường, điện thoại trong túi yếm bò kêu " ting " một tiếng.

Là Kaito nhắn, anh hỏi cô có muốn chơi cầu lông không. Aoko đặt điện thoại dưới cằm, ngẫm nghĩ, thật ra cô chơi cầu lông không tệ lắm, nhưng cũng lâu rồi chưa chơi.

" Nói trước nha, người ta chơi dở lắm á "

Anh nhanh chóng trả lời lại: " Không sao, tớ có thể dạy "

" Uhm, vậy ngày mốt nhé "

Kaito ngồi thẳng người lên, vội vàng nhắn lại: " Được, ở nhà tớ nhé "

" Không được nuốt lời " Aoko gửi tin nhắn thoại đến. Kaito nhấn vào nút tam giác ngược, giọng người con gái mềm mại, nũng nịu, tim anh mềm nhũn.

Bên ngoài trời vẫn mưa, thiếu niên không có gì khó chịu, vô thức mỉm cười, anh rất thích mưa.

****
Lúc Ran tỉnh dậy, đã là sáu giờ. Cô chống tay lên trán, đỡ lấy đầu đang đau nhức. Với lấy điện thoại bên cạnh, ba cuộc gọi nhỡ của Shinichi, có cả của Aoko.

" Cậu gọi gì đấy " Ran hỏi, đầu dây bên kia là giọng trầm ấm của Shinichi: " Tớ gọi xem cậu đang làm gì thôi, mà không thấy trả lời "

" Tớ xin lỗi, tại tớ đau bụng quá nên ngủ quên " Cô đi xuống gi.ường, xỏ dép đi trong nhà.

" Đau bụng? Làm sao mà đau? Uống thuốc chưa? " Kudo Shinichi cất sách lên giá, vội vàng hỏi.

" Tớ không sao, giờ cũng hết rồi " Ran bật cười, vặn nước rửa mặt.

" Không được chủ quan đâu " Thiếu niên vẫn lo lắng: " Nhớ nghỉ ngơi sớm đi, bài tập để tớ làm "

Cô bật cười: " Không sao thật đấy, bánh chanh tớ làm để trong tủ lạnh, nhớ ăn đi "

Một tin nhắn của Aoko: " Chiều nãy tớ mang ô cho bố, tiện thể mang cho cậu ít thức ăn, mà thấy cậu đóng cửa, nên tớ để bên ngoài "

Ran Mori mở cửa, quả nhiên thấy có cặp lồng để bên cạnh, cô xách vào, bên trong là canh nấm, có cả sushi.

Cô đậy nắp lại, vội nhắn lại cho cô bạn nhỏ.

****
Sonoko Suzuki nhìn chăm chăm chậu cây mới trồng, cô giở lại cuốn sách dạy trồng cây, khẽ nhíu mày, bất chợt có tin nhắn Line.

" Em ăn cơm chưa? "

Tròn xoe đôi mắt màu trà, đây không phải anh ấy sao? Vui thật.

" Em ăn rồi, còn anh? "

Vứt điện thoại xuống nệm, thiếu nữ xoay vòng vòng trong phòng. A A A, anh ấy để ý đến cô rồi.

Vậy là cô có tình đầu rồi sao?
 
Chap 10: Như nhớ như quên.

Nhà của Kaito cách nhà của Aoko và Shinichi một con phố, nếu đi bộ sẽ mất tầm nửa tiếng.

Đó là một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển, bên ngoài lọt thỏm trong cây xanh, bên trong ánh đèn vàng tỏa khắp nơi. Nội thất trong nhà vừa nhìn là biết vô cùng giá trị, thiết kế hết sức hài hòa.

Trên chiếc sofa dài, Kaito Kuroba đang gác chân chơi game, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài một cái.

Khoảng gần mười phút sau, có tiếng chuông vang lên.

Aoko đứng ngoài nhấn chuông, cô ngẩng lên nhìn cánh cổng lớn màu đen, không ngừng cảm thán. Đây không phải lần đầu cô đến, nhưng vẫn chưa thôi bất ngờ. Chưa có ai ra mở, cô kiên nhẫn ấn chuông.

" Đây đây " Kaito vội vàng chạy ra.

Aoko đi vào trong, tay mang theo túi bánh, đưa cho thiếu niên. Cô gái nhỏ tóc búi cao, áo phông, chân váy, vô cùng đáng yêu.

Kaito vui vẻ, cậu cất bánh vào tủ, rồi lôi ra đống đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.

Sau đó, sau đó Aoko ở lại đến chiều mới về. Cô giúp anh thu dọn phòng, nấu đồ ăn, cười đến vui vẻ. Thật ra cô chơi cầu lông không tệ lắm, cô gái nhỏ chỉ cao đến đầu thiếu niên, nếu anh tung cầu quá cao, cô sẽ không với được.

Anh luyến tiếc, nhưng vẫn phải để cô về, sau đó còn cười được đến lúc đi ngủ.

*
Ran ngồi ở trên bể bơi, cười cười nhìn xuống dưới, tay khẽ hất nước. Phía dưới có người đang bơi. Đó một chàng trai thân hình rắn chắc, anh không mặc áo, trên mặt có đeo kính bơi màu đen.

Cô cười khúc khích, hai tay chống xuống thành bể, chân đạp đạp nước. Kudo Shinichi bơi về phía cô, rồi bước lên ngồi cạnh. Cô gái nhỏ đưa khăn tắm cho anh, anh nhận lấy, bắt đầu lau người.

Ngày cuối tuần, cô rảnh rỗi liền theo anh đến xem tập bơi. Sáng sớm khi vừa thức dậy, ba đã nhắn tin chuyển tiền, ngoài ra không có gì hơn. Cô soạn một tin rất dài, rồi cuối cùng lại chỉ gửi lời cảm ơn.

Còn mẹ thì, cô cũng chẳng biết nữa.

Shinichi nhìn cô, khẽ mỉm cười. Ran cột tóc lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, bờ vai thon thả. Một chiếc áo trễ vai màu đỏ, quần sóc trắng, cả người không có trang sức nào, hết sức xinh đẹp.

Anh mải miết ngắm nhìn, rồi nghĩ ra ý tinh quái.

" Nhìn kìa " Cô lập tức nhìn theo hướng anh chỉ. Chàng trai vòng tay qua người, lập tức đẩy cô xuống bể bơi.

Tự nhiên bị đẩy xuống dòng nước mát lạnh, cô giật mình, rồi nghiến răng kèn kẹt. May mà cô đây biết bơi. Shinichi cười khoái trá, rồi bị rượt đuổi quanh hồ.

Đến cả gần tiếng sau, cả hai người mới đi lên.

****
Trên tầng cao nhất của VKS, có một người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc. Ông ta đang dùng điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu. Trên màn hình là một cuộc giao dịch ngân hàng.

Phần tiền không quá lớn, nhưng đủ để chi tiêu.

Mori Kogoro cất di động sang bên, rồi đan tay vào nhau, cúi đầu.

Không có cách nào đối mặt, nên chỉ có thể thế này thôi.

Phải, cứ thế này đi.

****
Sonoko Suzuki tựa cằm lên bàn, nhàm chán nhìn những dãy số trên màn hình. Không sai, cô đây là đang đọc tài liệu kinh doanh.

Sonoko trước giờ học toán không tệ, nhưng không được đến mức như Kaito hay Shinichi.

Đến lúc phải làm quen rồi.

Cái giá phải trả cho mười tám năm nhung lụa chính là đi theo con đường đã vạch sẵn của gia đình - thay ba mẹ chống đỡ tập đoàn.

Cô muốn trở thành nhà thiết kế thời trang, nhưng phải gác lại thôi.

Nghĩ đến đây, cô gái nhỏ ngồi dậy, cụp mắt cầm bút ghi chép, bên cạnh là chồng tài liệu đọc cả tuần không hết.

Có một người phụ nữ bước vào phòng, bà khoanh tay, nhìn cảnh tượng này, vô cùng hài lòng.

Sonoko cũng không buồn ngẩng đầu.

****
Mùa hè, thời tiết bắt đầu trở nên oi bức, biển trở thành nơi được đến nhiều nhất.

Izu là bãi biển nổi tiếng, lượng người đến cũng đông nghẹt. Một chiếc ô tô trắng đỗ ở khách sạn gần đó. Phần sau xe được mở ra, có một người phụ nữ đang tìm đồ. Bà ta đeo kính râm che gần nửa mặt, nhưng cũng đủ để biết là rất xinh đẹp. Một chiếc mũ cói che đi mái tóc vàng, chiếc váy maxi dài đến mắt cá chân.

Có một người đàn ông đi đến, Kisaki Eri ngẩng lên, mỉm cười, hạ phần sau xe, cả hai sóng vai đi vào.

Giống như quên mất, như chẳng hề có mối bận tâm nào khác.
 
Quay lại
Top Bottom