CHAPER 2: sẽ gả cho người có khinh công tuyệt đỉnh
-” phụ thân, người đang xem y thư sao?’ ta đột ngột mở cửa phòng phụ thân, ngài đang mặc bạch y ngồi tháp nhuyễn xem sách.
Y buông sách trên tay, hướng ta mỉm cười
-’ nữ nhi lớn rồi mà chả thùy mỵ như tiểu thư người ta, con xem có ai mà lại đột ngột xông vào phòng người khác không, haizz hết nói nổi” tuy toàn lời trách mắng ta, nhưng nét mặt vẫn toàn sẽ sự cưng chiều, bao dung khuyết điểm của ta.
Ta đến gần sà vào lòng y làm nũng :” phụ thân, ngài biết con không thể nào như khuê các yểu điệu thục nữ kia, như vậy thật nhàm chám, gì mà thêu thuề may vá, chân đi không quá ba tất, cười không hở răng chứ, ngài cũng không muốn con trở thành bình hoa di động mà, con như thế này hoạt bát, lanh lợi, dễ thương, vẫn là nhi nữ ngài thương nhất’
-” haizz, nói con học hỏi tú khuê người ta thôi mà con đã kiếm bao nhiêu cớ rồi,” y vuốt ve đầu ta, giọng trầm ấm “ mẹ con mất sớm, không ai chỉ bảo con về dung hạnh khuê nữ cũng là thiệt thòi cho con, nhi nữ chỉ biết y thuật, không biết những công việc của tú nữ thì khó gả, haizz( lại thở dài)
Ta ngước mắt lên nhìn cha, trong đôi mắt đầy sự buồn phiền, cha ta là một quân tử, nghe nói lúc trẻ rất tuấn tú, vừa biết y thuật lại văn võ song toàn, nhưng ông chỉ muốn làm một huyện lệnh nhỏ nhoi chốn Nam Dương, cưới mẫu thân ta cũng là một tú khuê con nhà gia giáo bình thường, nhưng khi ta lên 5, mẫu thân ta lại qua đời vì bệnh rất nặng đến nỗi thần y như cha cũng không thể chữa khỏi, từ đó, cha ta lúc nào cũng chăm chỉ đọc y thư, cứu chữa rất nhiều người,cũng rất bao dung cho ta.
-” phụ thân, nữ nhi thích như bây giờ là tốt rồi, dù có gả được hay không cũng không sao, ta chỉ muốn phụng dưỡng người đến già thôi”
- hài tử ngốc. Cha ta cười âu yếm nhìn ta.
- phụ thân, người nói xem, có phải tiểu tử mà ngài cứu về có phải bị câm hay không, lúc sáng con có đến phòng y thay vết thương, y đã tỉnh lại nhưng không nói lời nào hết, thật tội cho y
Cha ta hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười,
- người tự có phúc của người, y được ta cứu chắc khoảng 5-6 ngày nữa là xuống gi.ường được rồi.
-phụ thân, vậy người nghĩ hắn là người tốt hay xấu nhỉ, tại sao lại kết thù oán với người ta lớn như vậy, bị người ta ám hại đến thập cửu nhất sinh.
Cha ta có chút trầm tư
-mặc kệ y có thân phận gì, đã là người gặp nạn thì chúng ta không thể trơ mắt nhìn người ta chết được. Con gái à, sau này, bất kể là ai, thân phận giàu hay nghèo, chúng ta đều phải giúp người có hiểu không?
- vâng, thưa phụ thân, nhi nữ ghi nhớ rồi.
Ta mỉm cười, choàng tay ôm người thật chặt.
------------
Ta đang hái thảo dược ở ngoài khuôn viên, ở đây có nhiều thảo dược quý mà cha ta đã sưu tầm nhiều năm nay, nó cũng giúp cho nhiều người khỏi bệnh. Kế bên khuôn viên là một dãy cây đào ta lớn, là loài hoa mà ta và mẫu thân thích nhất, nên cha ta đã đích thân trồng và chăm sóc, hoa đào nở rồi tàn chẳng mấy chốc đã mười hai năm rồi nhỉ, nếu giờ mẫu thân ta còn sống sẽ rất vui khi nhìn vườn đào này. Haizz, lại nghĩ lan man rồi, tập trung hái thuốc thôi.
- tiểu thư, người đang hái thuốc ở đây sao, người có muốn nhìn đồ chơi mới này không ta vừa mới thấy nó trên đường lớn đó.
Tiểu Xuân vừa nói vừa hớn hở giơ môt con diều hình bươm bướm, nàng là tỳ nữ của ta, nhưng chúng ta xem nhau như tỷ muội thân thiết, cha mẹ nàng mất vì thiên tai, nàng đã lưu lạc đến Nam Dương, cha ta đã đem nàng về nuôi và ở bên cạnh ta cho đỡ buồn. Nàng thua ta ba tuổi, tính tình rất hồn nhiên, trẻ con, mỗi khi ra phố mua đồ ăn sẽ mua món đồ chơi hay đồ ăn vặt về cho ta.
- đợi ta hái xong thuốc rồi cùng ngươi thả diều ở bờ hồ nhé.
-hoan hô tiểu thư.( nàng phấn khởi nhảy cẩn lên)
------
Hồ nước trong vắt in bóng hình mây trôi, chim lượn, gió reo vi vu nhưng bị quấy nhiễm bời tiếng hò reo của hai bóng hình nhỏ trên bờ hồ.
- tiểu thư, thả dây cao hơn nữa đi, gió đang lên rồi kìa.( nàng thích thú reo hò)
- này, thả cao thế này có bị đứt dây không nhỉ
- không đâu tiểu thư, cứ thả cao lên, có thể chạm đến mây ấy
- thật sao? ( ta thả hết cuộn dây trong tay, ngửa đầu dỗi theo cánh diều) wao, cao thật, ước gì chúng ta có thể bay như nó nhỉ?
- tiểu thư, ta nghe nói người có thể bay được đó.
- thật sao? Ta không tin đâu, người đâu có cánh, sao bay được?
- được nha! Ta nghe tiểu Hoa nói bạn của tiểu thư nhà nàng đã thấy người bay rồi đó.
- hả?( ta dột nhiên nới lỏng tay, thế là con diều đã bay mất)
- ấy tiểu thư, diều bay mất rồi
Chúng ta buồn bực mà nhìn theo cánh diều, dù có tiếc nuối nhưng ta nhớ lại chuyện tiểu Xuân nói giang dở hay hơn, cái gì? Người bay sao?
- này, kể lại chuyện lúc nãy đi.( ta chớp chớp đôi mắt trông chờ)
- là thế này, tiểu thư đó kể, trong lúc nàng ta đang nằm nhỉ mát ở ngoài đình, nàng nhìn lên bầu trời thì thấy con chim thật lớn toàn thân màu đen đang bay, nàng ta hốt hoảng la lớn thì huynh trưởng nàng ta chạy ra, nàng chỉ lên trời bảo con quạ lớn đang bay, làm nàng giật mình, huynh trưởng nàng ta chỉ nhìn rồi cười, bảo là người đấy, nàng ta lại ngạc nhìn nhìn lại con ‘quạ lớn’ thì không thấy đâu. Huynh trưởng nàng nói thầm’ người mà bay cao được thế thì chắc khinh công tuyệt đinh”
- ta cũng nghe qua khinh công, cha ta cũng biết, nhưng chỉ thấy ông nhảy được qua tường nha hoặc nhảy qua bờ hồ này, nhưng phải có điểm tựa, làm sao mà có thể bay được chứ?,( ta chau mày liễu thắc mắc)- nếu có người giỏi như vậy thì ta nguyện gả cho hắn, vậy là mỗi ngày ta có thể nhờ hắn giúp ta bay lên trời như chim rồi( ta ngước lên trời cao nhìn, cười thật lớn)
- haizz, tiểu thư lại hoang tưởng,người như thế mình biết tìm đâu dưới mặt đất đây.
Ừ nhỉ? Thôi để nó thành ước nguyện trong lòng của ta thôi.
Chúng tôi về nhà thì trời đã tối, ta và tiểu Xuân cùng đi tắm rồi đi ngủ, ta mang theo ước nguyện bay lên bầu trời kia theo mộng mỵ.