- Tham gia
- 17/11/2011
- Bài viết
- 182
Chiều nay về sớm,buồn tình dắt xe đạp ra chạy lang thang nhưthằng khùng,hít khói bụi cho người tỉnh ra,tôi chợt nhận ra mình cô đơn đến mứcnào,giữa dòng đời tất bật,dòng người lầm lũi,bon chen giẫm đạp nhau mà chạy,tôicảm nhận được sự hối hả,có cả những nét u sầu,mệt mỏi hiện rõ trên khuônmặt.Sống ở Sài Gòn là thế,không có gì là quá ngạc nhiên và tôi nghĩ lại mìnhhiện giờ,sống không ai biết,chết không ai hay,tôi bỗng cảm thấy cô đơn và nỗibuồn bỗng từ đâu xâm chiếm tận trong mọi ngõ ngách của tâm hồn tôi,sự côđơn,lạc lõng,không biết mình là ai,mình nên làm gì,và nhìn xung quanh chẳngthấy 1 nụ cười nào thật sự là 1 nụ cười tươi tắn,chỉ là nụ cười gượng ép gắn hờhững trên khuôn mặt,đó là nụ cười của những cô nhân viên trong những quầy hàng,đólà nụ cười của những con người thân quen nhưng vì cuộc sống bon chen nội thànhmà trở nên khô khốc,cưỡng ép đến khó thở.Trở về phòng trọ nóng bức,ngộtngạt,nhỏ xíu,chật chội,nhưng tôi bỗng thấy lòng mình bình yên,cái bình yên giảndị chất chứa nhiều nỗi niềm sâu lắng,tôi lại trở về với những công việc thườngngày của mình,và nghĩ về 1 tương lai tốt đẹp hơn,nhưng dường như sức lực củatôi mất hết khi mà những chuyện tồi tệ tôi gặp hàng ngày tước đi của tôi nhữngniềm tin,hy vọng,tôi hoàn toàn cô đơn và trống rỗng giữa chốn chợ đời đắng cayđến não lòng,đôi khi tôi không còn tin vào bất cứ thứ gì ngoại trừ sức mạnh củađồng tiền ra,nhưng dù sao đi nữa ta vẫn phải sống,sống để trả hết nợ đời,và tôichỉ có thể tìm thấy bình yên thực sự trong những giấc mơ,ở đó không có ai đòitiền tôi không có ai cười tôi,chẳng có ai khóc vì tôi,tôi không cần yêu ai vàcũng chẳng cần ai yêu tôi,ở đó chỉ có tôi và những bản nhạc buồn-thứ duy nhấtcòn níu kéo tôi với cuộc đời lạnh lùng này.