Lãng Hôn (Chương 1- Lâu ngày không gặp)

Quy Khoc

Thành viên
Tham gia
17/12/2024
Bài viết
2
Thành phố vẫn như một con thú khổng lồ, không ngừng chuyển động.Tiếng còi xe và dòng người hối hả qua lại.

Thành phố vẫn nhộn nhịp như thuở nào, nhưng có gì đó không giống.
Trở về sau bốn năm dài du học, Minh Anh đã về lại thành phố này được nửa năm rồi, nhưng cô vẫn thấy có gì đó lạ lạ. Có lẽ là do cô đã thay đổi, hoặc có thể… là do cái gì đó ở đây đã thay đổi.

Những ngôi nhà cũ kỹ, những con đường đã quen thuộc bỗng trở nên u ám và lạnh lẽo, như thể chúng đang giấu đi một bí mật nào đó mà cô không thể chạm tới.

Ra trường về nước làm cho một công ty công nghệ nhỏ. Đồng nghiệp trong công ty thân thiện, những buổi họp căng thẳng, những dự án phức tạp, sau những ngày dài cố gắng, dần dần cô bắt đầu hòa nhập.

Giữa những ánh đèn văn phòng nhấp nháy, cô lại cảm thấy một cái gì đó dõi theo mình từ phía sau. Lúc quay lại, chẳng có ai, nhưng cảm giác đó không thể dập tắt.

Minh Anh đôi lúc không hiểu. có những thứ trong lòng vẫn không thể giải thích được.

Một cảm giác khó tả, mơ hồ …. Cô cảm thấy cơ thể mình trở nên yếu ớt, mệt mỏi một cách kỳ lạ.

Những ngày vừa qua, có lúc cô cảm thấy như đang bị thôi miên, không thể rời khỏi gi.ường dù công việc vẫn suôn sẻ. Cảm giác đó không giống bất kỳ điều gì cô đã từng trải qua.

Đôi khi, cô nghe thấy tiếng thì thầm, như có ai đó đang gọi tên mình từ một nơi rất xa. Cô quay lại nhưng chẳng có gì.

Đêm qua, Minh Anh lại mơ về cậu ấy. Giấc mơ ấy kỳ lạ và chân thật đến mức cô tỉnh dậy trong một cảm giác bối rối khó tả.

Căn phòng nơi cô và cậu sống bỗng nhiên mờ ảo, ánh sáng từ những ngọn đèn mờ nhạt như bị vẩn đục, và những tiếng bước chân nhẹ nhàng

Trong giấc mơ, cô và cậu như một đôi vợ chồng, sống trong một căn nhà nhỏ ấm cúng. Cả hai cùng nhau làm việc, nấu ăn, trò chuyện, và mỗi lần cậu ấy nhìn cô, ánh mắt ấy chứa đầy sự dịu dàng và yêu thương.

Minh Anh cảm thấy bình yên, hạnh phúc đến lạ, nhưng khi tỉnh giấc, tất cả chỉ còn lại sự hụt hẫng không thể nói thành lời.

Cô tự nhủ bản thân rằng chỉ là một giấc mơ. Chắc chắn là vậy.

Dù nó chân thật đến mức cô không thể gạt bỏ hình ảnh ra khỏi tâm trí. Cậu ấy, người cô từng thổ lộ , luôn ở một góc sâu trong trái tim cô, nơi không ai có thể chạm đến.

…..

Sáng sớm thứ 7 , Minh Anh quyết định ra ngoài dạo phố. Cô cần một chút không gian để thư giãn, để gạt bỏ những mệt mỏi, căng thẳng của công việc.

Thành phố vẫn đông đúc như mọi khi. Tiếng còi xe, tiếng người nói cười, tiếng bước chân vội vã… Nhưng có một sự vắng lặng nào đó bao trùm tâm trí cô.

Mọi thứ như mờ đi trong mắt cô. Cô bước đi, nhưng từng bước chân như lạc lõng.

Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một bóng dáng quen thuộc thoáng qua mắt cô.

Một khoảnh khắc chớp mắt, chỉ thế thôi. Nhưng đủ để trái tim cô đập mạnh mẽ.

Cậu ấy…

Cô không thể nhầm lẫn được. Không thể nào.

Chỉ là một khoảnh khắc thôi, nhưng Minh Anh đã nhận ra ngay.

Cậu ấy đứng đó.

Bên cạnh một quán cà phê nhỏ.

đang chờ đợi ai đó?

Minh Anh không kịp nghĩ. Cô chỉ biết đôi chân mình vô thức bước về phía đó.

Tim cô đập thình thịch. Từng nhịp, mạnh mẽ, như muốn vỡ tung lồng ngực.

Gần thêm chút nữa.

Nhưng khi cô đến gần…

Cậu ấy không còn ở đó nữa.

Không gian bỗng chốc trở nên vắng lặng.

Trống trải. Kỳ lạ.

Minh Anh đứng sững lại, ngơ ngác nhìn quanh.

Không thấy gì cả. Không thấy cậu ấy đâu.

Cô quay lại nhìn.

Chỉ là con phố vắng vẻ.

Không thể nào…

Cô tự lắc đầu. Tự nhủ bản thân rằng mình đã nhìn nhầm.

Nhưng không. Cảm giác ấy quá thật.

Như thể cậu ấy vừa ở đó, chỉ là…

Một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng cô.

Giống như những giấc mơ đêm qua.

Một cái gì đó. Mà cô chưa hiểu rõ.

Nhưng chắc chắn… không phải là ngẫu nhiên.

Minh Anh đứng lặng lẽ giữa phố xá đông đúc. Trái tim cô loạn nhịp.

Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã rẽ, không biết phải đi đâu.

Có lẽ… cô đã tìm thấy câu trả lời cho những cảm giác kỳ lạ trong suốt thời gian qua.

Nhưng… câu trả lời đó có thật sự như cô nghĩ?

Hay tất cả chỉ là một trò chơi của số phận?

…..

Thứ 7 Ngày 18 âm lịch.

Không khí mùa xuân vẫn còn đọng lại trong từng ngóc ngách phố phường. Những tán đào, quất vẫn đua nhau khoe sắc, lấp lánh dưới ánh nắng dịu dàng của đầu xuân.

Gió xuân nhè nhẹ thổi qua. Tất cả đều rất vui vẻ. Rất quen thuộc.

Quán cà phê hôm nay vẫn ấm cúng như mọi khi, nhưng sao nó lại có một chút gì đó khác lạ.

Ánh đèn vàng dịu dàng. Mùi cà phê nồng ấm hòa quyện với không khí xuân, tạo ra một không gian thân thuộc, nhưng cũng như đang che giấu điều gì đó.

Hôm nay là buổi họp lớp sau 5 năm. Sau năm năm xa cách.

Minh Anh bước vào, nhìn quanh.

Bạn bè cũ, ai cũng đã thay đổi.

Một vài gương mặt vẫn còn quen, nhưng lại có gì đó lạ lẫm.

Có người tóc dài, có người tóc ngắn, có người đã trưởng thành hơn, nhưng có một điều gì đó… mơ hồ.

Những tiếng cười nói vang lên.

Ban đầu, có vẻ mọi người đều chưa nhận ra nhau.

Ánh mắt họ vẫn dò xét, ngờ ngợ.

Nhưng rồi, ngay sau đó, một tiếng gọi lớn vang lên:

“Minh Anh!”

Rồi một tiếng cười sảng khoái. Cả đám bạn bất ngờ nhận ra nhau, những khuôn mặt sáng bừng lên niềm vui sướng.

Họ cười vang, ôm nhau, như thể không thể tin được mình lại gặp lại nhau sau năm năm dài. Minh Anh mỉm cười, cố gắng hòa mình vào không khí ấy.

Minh Anh, lâu quá không gặp! Mới về mà đã có công việc ổn định rồi sao? Cậu làm ở công ty nào vậy?”

Linh, bạn học cũ của cô, từ đâu bước tới với nụ cười tươi như hoa, ánh mắt hiền hòa như ngày nào.

Cô ấy vẫn thế, vẫn là Linh vui vẻ, năng động, luôn biết cách làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. ”

Minh Anh mỉm cười đáp lại, cố gắng giữ vẻ tự nhiên:

“Ừ, mình mới bắt đầu làm ở một công ty nhỏ. Cũng bận rộn lắm, nhưng mọi thứ đều ổn.”

Câu trả lời ấy bật ra khỏi miệng cô như một phản xạ tự nhiên, nhưng trong lòng lại không thể nào tự thuyết phục mình

. Công việc đó có ổn không?

Liệu có phải cô đang chạy trốn cái gì đó trong tâm trí mình?

Những giấc mơ kỳ lạ, những cảm giác bất an cứ lặp lại từng đêm, như thể có một điều gì đó đang đợi cô, một điều gì đó không thể chạm đến, nhưng lại luôn hiện diện, như một bóng ma lởn vởn trong mỗi bước đi của cô.

Cô nhìn những gương mặt bạn bè cũ, có người đã lập gia đình, có người đã thăng tiến trong công việc.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng nhìn vào họ, Minh Anh lại cảm thấy mình như một hạt cát, lạc lõng trong một sa mạc rộng lớn.

Cô không thể kết nối với họ như trước nữa.

Mọi thứ thay đổi rồi, không phải chỉ có cô, mà là cả những mối quan hệ, những cảm giác thân thuộc cũng đã trở nên xa lạ.

Một hình ảnh loé lên trong đầu Minh Anh…

Một ngày hè oi ả…

Ánh nắng hạ gay gắt… như chạm vào d.a thịt.

Không gian như ngừng lại, chìm vào cái nóng ngột ngạt, dường như không thể thở nổi.

Cô nhớ như in khoảnh khắc đó…

Khoảnh khắc đứng trước cậu ấy.

Lần đầu tiên cô lấy hết can đảm để nói ra lời tỏ tình.

“ Tớ thích cậu”

Tim cô đập thình thịch… từng từ, từng chữ, nặng trĩu trong miệng.

Cô biết… kết quả có thể không như ý.

Nhưng cô đã nói ra.

Phải nói ra… chỉ để không còn nuối tiếc.

Câu trả lời của cậu ấy… là một sự khước từ nặng nề?

Cảm giác đó… vẫn đeo bám cô.

Dù đã bao lâu.

Dù cô có cố gắng quên đi…

Nhưng khi mọi thứ trở nên quá xa vời, khi cô đi học đại học rồi du học, không phải đối diện với cậu ấy nữa… cô tưởng rằng mình có thể gạt đi tất cả.

Nhưng bây giờ…

Khi cô đứng ở đây, nơi này…

Chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ gặp lại Đức Trí.

Cảm giác đó lại ùa về.

Lại ùa về một lần nữa.

Sự lo lắng trỗi dậy…

Một phần trong cô cảm thấy xấu hổ, không thể chịu nổi.

Làm sao để đối mặt với cậu ấy mà không lộ rõ sự ngượng ngùng?

Làm sao để không khiến cậu ấy biết… cô vẫn nhớ đến lời từ chối đó?

Vẫn còn thổn thức vì sự tổn thương trong quá khứ?

Cô hít một hơi thật sâu…

Cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

Nhưng… tâm trạng cô không hề dễ chịu.

Cô sợ rằng…

Sẽ lại rơi vào tình huống cũ.

Khi mà mọi sự tự tin cô đã xây dựng trong suốt thời gian qua… lại sụp đổ chỉ vì một ánh mắt của Đức Trí.

Một lời nói vô tình từ cậu ấy.

Cô sợ…

Sợ rằng sau tất cả…

Mình vẫn là cô gái ngây thơ và vụng về ấy.

Cô gái đã từng tỏ tình một cách ngốc nghếch.

Lòng vẫn đập thình thịch.

Cô sẽ gặp lại Đức Trí… và dù có chuyện gì xảy ra,

Cô sẽ không để bản thân mình… lại trở thành một cô gái đáng thương trong mắt cậu ấy nữa.

Chỉ cần đối diện…

Chỉ cần nói chuyện…

– Là Đức Trí.

Cô nghe thấy Linh bên cạnh vừa huých tay cô rồi thì thầm.

Minh Anh dừng lại, tất cả âm thanh trong quán bỗng dưng mờ nhạt.

Mọi thứ như ngừng chuyển động, chỉ có Đức Trí đứng đó, dưới ánh đèn vàng dịu dàng.

Cô cảm thấy tim mình như nhảy lên đến cổ họng, như thể nó muốn rời khỏi cơ thể, không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của anh.

Cậu ấy…

Đức Trí hôm nay khác hẳn so với hình ảnh trong những năm tháng cũ.

Cậu không còn là cậu bé gầy gò, cao lêu nghêu và luôn chăm chỉ học hành, người mà Minh Anh từng thầm yêu thương từ những ngày còn ngồi trong lớp học.

Mái tóc cậu giờ đã dài hơn một chút, hơi bù xù, nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm.

Đôi mắt sâu thẳm vẫn mang theo sự nghiêm túc nhưng ấm áp quen thuộc.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, quần tây, tay cầm áo khoác nam dày…

Nhưng lại không thể phủ nhận được khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Lần này… Đức Trí không còn là cậu bạn nam vụng về trong những năm tháng học trò.

Anh giờ đây là một người đàn ông…

Và Minh Anh đột nhiên cảm thấy mình không biết phải đối diện như thế nào.

Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên…

Đôi mắt hai người gặp nhau.

Minh Anh chợt bối rối, lòng cô quặn thắt một cách khó tả.

Cảm giác này… cái cảm giác mà cô chưa bao giờ quên được từ ngày bị Đức Trí từ chối lời tỏ tình của mình.

Giờ lại ùa về mãnh liệt.

Cô không thể tưởng tượng được cảnh gặp lại anh sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn không phải như thế này.

Đức Trí mỉm cười… Một nụ cười tựa như có thể xoa dịu mọi lo âu trong lòng cô.

Nhưng đối với Minh Anh lúc này… nụ cười đó lại chỉ càng làm cô thêm lúng túng.

“Vợ anh đến muộn rồi,” Đức Trí nói,

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại tràn ngập sự thân mật.

Vợ?!!!
 
Quay lại
Top Bottom