- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Dù cho bao nhiêu tháng tám đã đi qua, dù những cảnh vật trước mắt đã thay đổi biết bao lần, nỗi nhớ trong ta dường như chẳng hề xê dịch : Vẫn là cái nắm tay vụng trộm nhẹ nhàng, vẫn là những cành hoa giấy giấu trong ngăn cặp, vẫn là một bông ngọc lan nhỏ xinh kẹp giữa trang sách... Tháng tám với biết bao hoài niệm khiến ta cứ mãi sống với nỗi nhớ đầy đặn mỗi ngày trong tim.
Ai đã từng xao xuyến bởi xuân sang, đã từng muốn ngả mình vào sắc xuân, màu xuân, hương xuân ngan ngát thì chắc hẳn cũng đã từng rạo rực bởi sắc hè nóng bỏng, bởi sự “khoe mẽ” của vạn vật trong mùa hè. Và liệu ai đó có quên được sự chuyển mình khẽ khàng, mơn chớn khi thu đến, quên được sắc hương tháng tám của những mùa đã qua?
Tháng tám về trên những giàn hoa giấy hồng phai trước thềm. Những chùm “hoa đón nắng” vốn tươi tỉnh, rung rinh bất chấp cái nắng gắt gao suốt mấy tháng hè, nắng càng gắt thì loài hoa ấy càng hồng rực, càng đua nhau nở trên mỗi cành, mỗi nhánh. Vậy mà tháng tám sang, màu hồng rực ấy bỗng phai dần, những chùm hoa cũng thưa thớt hơn sau vài cơn mưa lớn, mấy chùm hoa tháng trước còn buông xuống mạnh mẽ trước cửa nhà thì nay đã có phần “uể oải” mặc cho lá um tùm, rụng lả tả.
Tháng tám về trên những chùm lộc vừng đỏ rực. Lạ thay, loài lộc vừng vốn đẹp đẽ thế, mỏng manh nhưng cũng không kém phần rực rỡ mà lại lặng lẽ nở về đêm. Cũng giống như những bông hoa quỳnh, lộc vừng chỉ bừng nở giữa đêm, màu đỏ của những cánh hoa nhỏ xíu lẫn giữa màu đêm, mùi hương của nó cũng lặng thầm lạc giữa vô vàn mùi hoa khác.
Chẳng ai biết những cánh hoa nhỏ xíu dài như những chiếc kim đã bừng nở như thế nào, chỉ biết rằng buổi sáng ra người ta đã bắt gặp những thảm đỏ bông bông, lay lay theo gió, rợp dưới chân. Vẻ đẹp ấy liệu có khiến người ta xao lòng? Sao những bước chân vô tình vẫn cứ dẫm đạp lên những bông hoa mỏng manh kia? Nhưng lộc vừng vẫn vậy, vẫn gom góp hương sắc ban ngày và bừng nở những chùm hoa đỏ buông dài như những rèm đèn giữa phố vào ban đêm, vẫn tỏa ra thứ mùi hương không nồng, không ngắt, chỉ nhè nhẹ thoang thoảng. Liệu rằng loài hoa xinh đẹp nhưng lặng thầm ấy có khiến ai muốn níu giữ, muốn để lại một lời hẹn cho những mùa sau hay cứ lặng lẽ nở rồi tàn như thế?
Tháng tám về trên những chùm quả dâu da ửng đỏ trĩu vào nhau, thứ quả chua chát lúc xanh khiến người ta xuýt xoa khi nhấm nháp nhưng lại ngọt dịu, dinh dính ở đầu lưỡi khi chín. Thứ trái hấp dẫn một thời ấy, bây giờ người ta cũng thờ ơ với nó lắm, từng chùm cứ chín rũ trên cây mà dường như nó không thu hút được lũ trẻ con như ngày xưa nữa, không còn những ánh mắt háo háo chờ đợi dưới gốc cây nữa, không còn những chùm dâu da giấu kín mà trao nhau cùng nhấm nháp trên đường đi học. Vậy là những quả dâu da nhỏ xinh cứ ủ rũ mà rụng xuống sau mỗi trận mưa. Tháng tám kỳ lạ thật, mọi thứ dường như cứ sinh sôi rồi lụi tàn một cách lặng thầm không phô trương, không tỏa hương ngào ngạt, cũng không màu mè khoe mẽ.
Tháng tám về trên những đài sen nở muộn, những lá sen ngày nào còn xanh mướt, khỏe khoắn giờ đã dọa tàn rồi, những bát sen mẩy căng cũng không còn rộ nữa. Chỉ mấy tuần trước thôi, hoa sen còn bung nở dưới những hồ ngập sâu bùn đất mà không thua kém một loài hoa nào trên những cái cây cao ngất ngưởng, sen còn được nâng niu, ưa chuộng từ dưới hồ cho đến góc chợ, vậy mà tháng tám sang, sen dần tàn, người ta cũng hờ hững luôn với nó.
Tháng tám, bước trên vỉa hè, ta bắt gặp những cánh hoa ngọc lan trắng lác đác rơi, ngọc lan là thứ hoa vốn e ấp nở dưới những tán lá xanh rì, loài hoa ấy nhỏ bé thôi mà sao mùi hương quyến rũ đến vậy, một thứ mùi thơm ngát, ngọt ngào khiến người ta cứ phải hít hà khi đi qua. Mùi hương ấy, màu trắng tinh khôi ấy, dáng dấp nhỏ bé ấy chắc hẳn sẽ khiến người ta ngẩn ngơ nếu một sớm mai đông sang, hoa lụi tàn...
Tháng tám về trong những buổi sáng vàng nắng, cái nắng tháng tám dường như không rực rỡ, khó chịu nữa, nó mang theo chút gì đó nhè nhẹ, xen kẽ những khoảng râm mát dễ chịu hơn. Nhưng cái dịu nhẹ ấy không dễ gì mà nhận ra giữa cuộc sống hối hả, xô bồ, ít ngừng nghỉ này. Những buổi sáng với cái nắng tháng tám vẫn khiến người ta muốn trốn chạy, muốn ẩn mình.
Tháng tám về trong những buổi chiều nắng mướt mát kèm theo những cơn gió ít ỏi, muộn màng, cùng với bụi bặm của đường phố. Chiều tháng tám dường như vẫn vội vã và nóng nực cho đến khi những cơn gió lớn bất chợt kéo về mang theo hơi mát và báo hiệu những trận mưa rào ồ ạt. Và thế là những đêm tháng tám vẫn thường ồn ào với những trận mưa lớn, mưa được gió kéo vào mọi ngõ ngách, len lỏi đến cả từng tán cây, ngọn cỏ, mưa gió sẵn sàng hất tung cả giàn hoa giấy mỏng manh đẹp đẽ kia, rồi giằng xé cho tả tơi những chùm lộc vừng đang nở trong đêm ...
Và mưa tháng tám lại khiến lòng ta buồn, cảnh sắc tháng tám lại gợi lại trong ta những gì xưa cũ với thời gian nhưng chưa bao giờ xưa cũ trong trái tim, trong nhịp thở và trong nỗi nhớ nhung!
Tháng tám về khiến lòng ta quay quắt một nỗi nhớ, những mạch cảm xúc âm thầm len lỏi trong trong trái tim vốn thổn thức, rộn rã và ấm nóng với mối tình đầu. Những vuốt ve của cơn gió chiều tháng tám cứ mơn man trên mỗi góc phố, con đường mà mối tình đầu ta đã đi qua. Nỗi nhớ đưa ta tới góc đường xưa, quán cafe quen thuộc... Nơi đó có lẽ chỉ riêng ta vẫn giữ một tình yêu cho riêng mình.
Mỗi cảnh sắc, mỗi thời khắc của tháng tám đều mang dư vị của tình yêu, ta muốn trốn chạy, muốn giấu vào lòng những kỉ niệm còn hiện hữu đâu đây, nhưng trái tim cứ loay hoay không tìm ra lối. Ta muốn bước qua những chênh vênh của những ngày xưa cũ để khoác cho trái tim một tình yêu mới nhưng trái tim giờ này vốn không còn là của riêng ta.
Dù cho bao nhiêu tháng tám đã đi qua, dù những cảnh vật trước mắt đã thay đổi biết bao lần, nỗi nhớ trong ta dường như chẳng hề xê dịch : Vẫn là cái nắm tay vụng trộm nhẹ nhàng, vẫn là những cành hoa giấy giấu trong ngăn cặp, vẫn là một bông ngọc lan nhỏ xinh kẹp giữa trang sách... Tháng tám với biết bao hoài niệm khiến ta cứ mãi sống với nỗi nhớ đầy đặn mỗi ngày trong tim.
Ta quên sao được nụ cười giòn tan như tiếng mưa rào mỗi chiều tháng tám. Ta không quên đôi mắt tươi vui và hóm hỉnh mỗi buổi hoàng hôn đứng ở cuối phố ngơ ngác nhìn theo mà không dám lại gần. Ta nhớ góc phố rợp màu hoa giấy ấy là cả một khung trời kỷ niệm như ngọn lửa không bao giờ nguội lạnh trong lòng. Ta nhớ những vòng xe đạp anh đi ngang qua khiến lòng ta run rẩy, để rồi trái tim đập những nhịp đập rộn rã hơn. Tháng Tám lại về, mang yêu thương, nhung nhớ cho mối tình vẫn để giành, gom góp để cho nỗi nhớ lớn lên trong yên lặng.
Ta tự thu mình lại để chờ đợi, để dõi theo cùng với nỗi nhớ và hi vọng đi qua những ngày tháng tám. Nhiều khi ta muốn quên, quên đi cả những xúc cảm của những chiều tháng tám, thế nhưng ai dễ quên được cái thuở ban đầu ấy. Giá như tình yêu cũng dễ phai như màu hoa giấy, cũng chóng rơi rớt như bông lộc vừng giữa đêm... để trái tim không phải lay lắt mỗi tháng ngày.
Tháng tám về nghĩa là mùa thu đã qua một nửa, ta không khỏi giật mình thổn thức bởi thu sang từ bao giờ mà lặng lẽ vậy? Đã thấy đâu cái lạnh mơn trớn của mùa thu, đã thấy đâu những con đường trải vàng lá thu, đã thấy đâu hương mùa thu ngan ngát khắp phố phường...? Tất cả con đang ẩn mình đâu đó mà thu đã vội sang, ta giật mình tiếc nuối một nửa thu qua.
Tháng tám rồi sẽ vụt đi nhanh chóng, thu rồi sẽ lại chuyển mình sang đông. Tháng tám ơi, đi qua xin hãy để lại lời hẹn cho giàn hoa giấy, cho nhánh lộc vừng, cho những đóa sen, cho những cánh ngọc lan trắng bên đường, cho những chùm dâu da đỏ ửng những mùa sau... chứ đừng đi vội mà để lại “những mùa nhớ”.
Ai đã từng xao xuyến bởi xuân sang, đã từng muốn ngả mình vào sắc xuân, màu xuân, hương xuân ngan ngát thì chắc hẳn cũng đã từng rạo rực bởi sắc hè nóng bỏng, bởi sự “khoe mẽ” của vạn vật trong mùa hè. Và liệu ai đó có quên được sự chuyển mình khẽ khàng, mơn chớn khi thu đến, quên được sắc hương tháng tám của những mùa đã qua?
Tháng tám về trên những giàn hoa giấy hồng phai trước thềm. Những chùm “hoa đón nắng” vốn tươi tỉnh, rung rinh bất chấp cái nắng gắt gao suốt mấy tháng hè, nắng càng gắt thì loài hoa ấy càng hồng rực, càng đua nhau nở trên mỗi cành, mỗi nhánh. Vậy mà tháng tám sang, màu hồng rực ấy bỗng phai dần, những chùm hoa cũng thưa thớt hơn sau vài cơn mưa lớn, mấy chùm hoa tháng trước còn buông xuống mạnh mẽ trước cửa nhà thì nay đã có phần “uể oải” mặc cho lá um tùm, rụng lả tả.
Tháng tám về trên những chùm lộc vừng đỏ rực. Lạ thay, loài lộc vừng vốn đẹp đẽ thế, mỏng manh nhưng cũng không kém phần rực rỡ mà lại lặng lẽ nở về đêm. Cũng giống như những bông hoa quỳnh, lộc vừng chỉ bừng nở giữa đêm, màu đỏ của những cánh hoa nhỏ xíu lẫn giữa màu đêm, mùi hương của nó cũng lặng thầm lạc giữa vô vàn mùi hoa khác.
Chẳng ai biết những cánh hoa nhỏ xíu dài như những chiếc kim đã bừng nở như thế nào, chỉ biết rằng buổi sáng ra người ta đã bắt gặp những thảm đỏ bông bông, lay lay theo gió, rợp dưới chân. Vẻ đẹp ấy liệu có khiến người ta xao lòng? Sao những bước chân vô tình vẫn cứ dẫm đạp lên những bông hoa mỏng manh kia? Nhưng lộc vừng vẫn vậy, vẫn gom góp hương sắc ban ngày và bừng nở những chùm hoa đỏ buông dài như những rèm đèn giữa phố vào ban đêm, vẫn tỏa ra thứ mùi hương không nồng, không ngắt, chỉ nhè nhẹ thoang thoảng. Liệu rằng loài hoa xinh đẹp nhưng lặng thầm ấy có khiến ai muốn níu giữ, muốn để lại một lời hẹn cho những mùa sau hay cứ lặng lẽ nở rồi tàn như thế?
Tháng tám về trên những chùm quả dâu da ửng đỏ trĩu vào nhau, thứ quả chua chát lúc xanh khiến người ta xuýt xoa khi nhấm nháp nhưng lại ngọt dịu, dinh dính ở đầu lưỡi khi chín. Thứ trái hấp dẫn một thời ấy, bây giờ người ta cũng thờ ơ với nó lắm, từng chùm cứ chín rũ trên cây mà dường như nó không thu hút được lũ trẻ con như ngày xưa nữa, không còn những ánh mắt háo háo chờ đợi dưới gốc cây nữa, không còn những chùm dâu da giấu kín mà trao nhau cùng nhấm nháp trên đường đi học. Vậy là những quả dâu da nhỏ xinh cứ ủ rũ mà rụng xuống sau mỗi trận mưa. Tháng tám kỳ lạ thật, mọi thứ dường như cứ sinh sôi rồi lụi tàn một cách lặng thầm không phô trương, không tỏa hương ngào ngạt, cũng không màu mè khoe mẽ.
Tháng tám về trên những đài sen nở muộn, những lá sen ngày nào còn xanh mướt, khỏe khoắn giờ đã dọa tàn rồi, những bát sen mẩy căng cũng không còn rộ nữa. Chỉ mấy tuần trước thôi, hoa sen còn bung nở dưới những hồ ngập sâu bùn đất mà không thua kém một loài hoa nào trên những cái cây cao ngất ngưởng, sen còn được nâng niu, ưa chuộng từ dưới hồ cho đến góc chợ, vậy mà tháng tám sang, sen dần tàn, người ta cũng hờ hững luôn với nó.
Tháng tám, bước trên vỉa hè, ta bắt gặp những cánh hoa ngọc lan trắng lác đác rơi, ngọc lan là thứ hoa vốn e ấp nở dưới những tán lá xanh rì, loài hoa ấy nhỏ bé thôi mà sao mùi hương quyến rũ đến vậy, một thứ mùi thơm ngát, ngọt ngào khiến người ta cứ phải hít hà khi đi qua. Mùi hương ấy, màu trắng tinh khôi ấy, dáng dấp nhỏ bé ấy chắc hẳn sẽ khiến người ta ngẩn ngơ nếu một sớm mai đông sang, hoa lụi tàn...
Tháng tám về trong những buổi sáng vàng nắng, cái nắng tháng tám dường như không rực rỡ, khó chịu nữa, nó mang theo chút gì đó nhè nhẹ, xen kẽ những khoảng râm mát dễ chịu hơn. Nhưng cái dịu nhẹ ấy không dễ gì mà nhận ra giữa cuộc sống hối hả, xô bồ, ít ngừng nghỉ này. Những buổi sáng với cái nắng tháng tám vẫn khiến người ta muốn trốn chạy, muốn ẩn mình.
Tháng tám về trong những buổi chiều nắng mướt mát kèm theo những cơn gió ít ỏi, muộn màng, cùng với bụi bặm của đường phố. Chiều tháng tám dường như vẫn vội vã và nóng nực cho đến khi những cơn gió lớn bất chợt kéo về mang theo hơi mát và báo hiệu những trận mưa rào ồ ạt. Và thế là những đêm tháng tám vẫn thường ồn ào với những trận mưa lớn, mưa được gió kéo vào mọi ngõ ngách, len lỏi đến cả từng tán cây, ngọn cỏ, mưa gió sẵn sàng hất tung cả giàn hoa giấy mỏng manh đẹp đẽ kia, rồi giằng xé cho tả tơi những chùm lộc vừng đang nở trong đêm ...
Và mưa tháng tám lại khiến lòng ta buồn, cảnh sắc tháng tám lại gợi lại trong ta những gì xưa cũ với thời gian nhưng chưa bao giờ xưa cũ trong trái tim, trong nhịp thở và trong nỗi nhớ nhung!
Tháng tám về khiến lòng ta quay quắt một nỗi nhớ, những mạch cảm xúc âm thầm len lỏi trong trong trái tim vốn thổn thức, rộn rã và ấm nóng với mối tình đầu. Những vuốt ve của cơn gió chiều tháng tám cứ mơn man trên mỗi góc phố, con đường mà mối tình đầu ta đã đi qua. Nỗi nhớ đưa ta tới góc đường xưa, quán cafe quen thuộc... Nơi đó có lẽ chỉ riêng ta vẫn giữ một tình yêu cho riêng mình.
Mỗi cảnh sắc, mỗi thời khắc của tháng tám đều mang dư vị của tình yêu, ta muốn trốn chạy, muốn giấu vào lòng những kỉ niệm còn hiện hữu đâu đây, nhưng trái tim cứ loay hoay không tìm ra lối. Ta muốn bước qua những chênh vênh của những ngày xưa cũ để khoác cho trái tim một tình yêu mới nhưng trái tim giờ này vốn không còn là của riêng ta.
Dù cho bao nhiêu tháng tám đã đi qua, dù những cảnh vật trước mắt đã thay đổi biết bao lần, nỗi nhớ trong ta dường như chẳng hề xê dịch : Vẫn là cái nắm tay vụng trộm nhẹ nhàng, vẫn là những cành hoa giấy giấu trong ngăn cặp, vẫn là một bông ngọc lan nhỏ xinh kẹp giữa trang sách... Tháng tám với biết bao hoài niệm khiến ta cứ mãi sống với nỗi nhớ đầy đặn mỗi ngày trong tim.
Ta quên sao được nụ cười giòn tan như tiếng mưa rào mỗi chiều tháng tám. Ta không quên đôi mắt tươi vui và hóm hỉnh mỗi buổi hoàng hôn đứng ở cuối phố ngơ ngác nhìn theo mà không dám lại gần. Ta nhớ góc phố rợp màu hoa giấy ấy là cả một khung trời kỷ niệm như ngọn lửa không bao giờ nguội lạnh trong lòng. Ta nhớ những vòng xe đạp anh đi ngang qua khiến lòng ta run rẩy, để rồi trái tim đập những nhịp đập rộn rã hơn. Tháng Tám lại về, mang yêu thương, nhung nhớ cho mối tình vẫn để giành, gom góp để cho nỗi nhớ lớn lên trong yên lặng.
Ta tự thu mình lại để chờ đợi, để dõi theo cùng với nỗi nhớ và hi vọng đi qua những ngày tháng tám. Nhiều khi ta muốn quên, quên đi cả những xúc cảm của những chiều tháng tám, thế nhưng ai dễ quên được cái thuở ban đầu ấy. Giá như tình yêu cũng dễ phai như màu hoa giấy, cũng chóng rơi rớt như bông lộc vừng giữa đêm... để trái tim không phải lay lắt mỗi tháng ngày.
Tháng tám về nghĩa là mùa thu đã qua một nửa, ta không khỏi giật mình thổn thức bởi thu sang từ bao giờ mà lặng lẽ vậy? Đã thấy đâu cái lạnh mơn trớn của mùa thu, đã thấy đâu những con đường trải vàng lá thu, đã thấy đâu hương mùa thu ngan ngát khắp phố phường...? Tất cả con đang ẩn mình đâu đó mà thu đã vội sang, ta giật mình tiếc nuối một nửa thu qua.
Tháng tám rồi sẽ vụt đi nhanh chóng, thu rồi sẽ lại chuyển mình sang đông. Tháng tám ơi, đi qua xin hãy để lại lời hẹn cho giàn hoa giấy, cho nhánh lộc vừng, cho những đóa sen, cho những cánh ngọc lan trắng bên đường, cho những chùm dâu da đỏ ửng những mùa sau... chứ đừng đi vội mà để lại “những mùa nhớ”.
Theo Blog Radio