- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Hôm nay bé diện một chiếc váy màu xanh bạc hà cùng đôi giày màu trắng tuyệt đẹp. Trông bé xinh đẹp hơn bao giờ hết. Bé đích thực là nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích màu nhiệm...
-Tặng em chiếc vòng này đi!
-Dơ rồi mà vẫn thích sao?
-Ừ.
-Để anh làm tặng em cái khác.
-Không. Em chỉ thích cái này thôi.
-Ối, mưa! Thích quá!
-Mưa bẩn bỏ xừ đi. Có gì hay?
-Sẽ có ngày anh yêu mưa cho mà xem.
-Cho em ăn với.
-Không thích ăn chung.
-Con trai gì mà keo kiệt.
-Này, đây!
Nó giật mình tỉnh dậy vì cú phanh gấp của chiếc xe buýt. Đầu đau điếng sau khi bị va một cú trời giáng vào thành ghế trước và di chứng để lại là cái vết đỏ đỏ trên trán đang có dấu hiệu chuyển dần sang tím đen. Nó rủa thầm cái thằng đi xe máy chết tiệt nào đó vừa cắt đầu xe buýt làm đầu nó thành ra như thế này. Chỉnh lại tai nghe, nó ngồi chờ đến bến kế tiếp. Trời vào thu rồi mà vẫn cứ níu kéo cái nắng bỏng rát của mùa hè làm chi. Còn vấn vương điều gì, chờ đợi điều gì nữa?
Thoát khỏi được chiếc xe buýt tử thần, nó hít lấy hít để bầu không khí trong lành bù lại cho nửa tiếng chịu đựng mùi xe, mùi mồ hôi của mấy chục con người trong cái xe bé tẹo. Chỉ cách nhau có một cánh cửa thôi mà cứ như là thiên đường và địa ngục vậy. Tận hưởng thiên đường chưa được bao lâu thì nó đã bị kéo tụt xuống mặt đất khi bọn bạn gọi điện giục “Mày có nhanh lên không. Thầy điểm danh đến vần B rồi!”. Có lẽ hôm nay nó không nên đi ra đường.
Sau khi chính thức “được” nghỉ học môn Văn hóa kinh doanh từ giờ đến hết kỳ cùng với lời “dặn dò” của thầy giáo: “Kỳ sau có đăng ký học lại mà lại phải gặp tôi thì cứ tự giác hủy đi nhé!”, nó quyết định đi “tự kỷ” ở sân bóng rổ. Đấy, những lúc như thế này chỉ có bóng bánh mới làm con người ta hạnh phúc thôi.
Hành xác bản thân bằng một tiếng đập bóng liên tục, nó nằm vật xuống sàn. Nó tưởng tượng có bao nhiêu mồ hôi trên cơ thể nó đang bốc hơi hết lên rồi theo một nguyên lý loằng ngoằng gì đó sẽ hình thành nên những đám mây nhỏ xinh trôi lững lờ trên đầu. Rồi chúng hết dễ thương khi chuyển sang tông màu xám xịt và “ẦM!”, sẽ có một cơn mưa rơi xuống người nó. Ôi, cảm giác mới mát mẻ làm sao!
Bé ngồi im, chăm chú nhìn nó chơi bóng trên sân cứ như thể nó là thực thể duy nhất giữa hàng trăm con người đang hò reo cổ vũ ầm ĩ cả nhà thi đấu vậy. Ánh mắt bé, cái ánh mắt đầy ma lực ấy, lúc nào cũng ám ảnh nó. Nó chẳng quen bé. Bé tên là gì, học lớp nào, trường nào hay bao nhiêu tuổi, nó chẳng biết. Nó sẽ không biết đến sự tồn tại của bé nếu như bé không cứ lần nào nó thi đấu cũng là người đến sớm nhất và rời khỏi nhà thi đấu này muộn nhất. Hơn một lần nó nhìn vế phía bé. Và điều thú vị là bé chẳng hề né tránh cái nhìn của nó như phần lớn “fan” hâm mộ. Thỉnh thoảng hai đứa chiếu tướng nhau đầy thách thức như thể để xem ai sẽ phải là người chịu thua mà lên tiếng làm quen trước. Nó thắng. Bé cầm chiếc khăn sấp nước vẩy vẩy vào người nó trong khi nó đang “nằm ngủ” trên sân làm nó giật mình. Nó mở mắt tính xem thằng nào trêu mình thì thấy bé.
-Anh có mát không?
Nó luống cuống đứng dậy. Lần đầu tiên khoảng cách giữa nó và bé không phải là những hàng ghế khán giả xanh lét. Bây giờ khoảng cách đó chỉ là vài chục cen-ti-met.
-Ê! Không phải mày tính ngủ luôn ở đây đấy chứ?
Tiếng Minh Mốc oang oang làm những đám mây của nó biến mất cùng bé. Thằng chết tiệt!
-Mày đến đây làm gì? Nó hỏi.
-Ơ hay, tao quan tâm đến mày, sợ mày bị buồn nên đến hỏi thăm. Không được à?
-Buồn nôn quá đi ông ơi. Rủ mấy thằng nữa ra quán ông già đê. Hôm nay tao có linh cảm là tao sẽ thắng.
-Ô tê! Ô tê!
Nó nhặt bóng rồi khoác vai Minh Mốc đi. Ở đâu đó, những đám mây lơ lửng chầm chậm trôi, một nơi mà nó chẳng bao giờ ngước mắt lên nhìn.
-Đến đón em đi.
Bé nhắn tin.
-Anh đang bận.
Tại sao bé lại nhằm vào lúc mà nó sắp thắng đến nơi rồi để mà nhắn tin thế này.
-Em đang đứng đợi ở cổng trường.
-Em bắt xe về được không?.
Bé không nhắn trả lời nó. 5 phút rồi 10 phút trôi qua. Sự im lặng từ chiếc điện thoại làm nó suốt ruột đến bực mình. Bé lại chơi trò xem ai “lì” hơn với nó. Bé đúng là rắc rối và phiền phức. Nó kéo ghế với lấy ba lô phóng thẳng đến trường mặc kệ cho các “chiến hữu” đang không ngừng chửi rủa nó đằng sau.
Bé ngồi thu lu, tựa lưng vào cánh cổng hoen ố sắt rỉ của ngôi trường già nua, tay bấm bấm nghịch điện thoại nhưng rõ ràng là chẳng hề chú tâm một chút nào cả. Chốc chốc lại nghển cổ lên xem có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào không. Để đến khi nhìn thấy nó hớt hải chạy xe đến thì chỉ còn biết òa lên khóc.
-Em… bị giật… mất… túi xách… rồi!
-Anh biết rồi. Không sao đâu.
Nó chìa gói khăn giấy ra trước mặt bé nhưng bé chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy nó. Lần đầu tiên nó thấy mình cần phải mạnh mẽ và vững vàng để trở thành chỗ dựa cho ai đó và chỉ của ai đó thôi.
Cảm giác tội lỗi đầy mình sau khi để bị tạch sớm một môn trong khi học kỳ mới vừa bắt đầu được hơn tháng khiến nó nói dối mẹ ở lại trường thay vì về nhà ăn cơm. Những buổi trưa nắng nóng thường mang đến những nỗi buồn khó hiểu ngập lòng những kẻ cô đơn như đó. Chẳng có lấy một chút gió. Lũ sấu già phía trước giảng đường héo hắt, có cảm tưởng như chỉ cần một cái rùng mình thôi cũng đủ để đám lá vàng trên cây rụng hết xuống. Tự dưng nó thèm khát cái lạnh tê người của mùa đông thế.
Bé xuất hiện với chiếc khăn quàng len to sụ màu xanh ấm áp, trên tay là hai hộp cơm còn nóng hôi hổi. Một cho nó và một cho… nó nốt. Vì bé có chịu ăn đâu, cứ ăn một miếng bé lại xúc sang hộp của nó hai thìa. Đổi lại bé gắp hết trứng trong hộp của nó. Nó mắng bé rằng ăn trứng nhiều không tốt đâu nhưng bé ương bướng chẳng thèm lọt tai, cứ làm những gì bé thích thế thôi.
Bé lôi từ trong cặp ra mấy quyển báo rồi ngồi đọc đọc, thỉnh thoảng lôi bút chì ra để làm mấy cái quiz trẻ con. Đồ dùng của bé chao ôi toàn là những thứ nhỏ xinh dễ thương. Cục tẩy hình quả dâu, chiếc bút đầu Doremon và cả tỉ thứ linh tinh khác mà nó chẳng biết là dùng để làm gì nữa. Nghịch chán, bé sẽ quay sang cướp một tai nghe của nó rồi ấn chỉnh lung tung hết playlist lên để rồi sẽ trả lại ngay sau đó 5 phút vì “Chả có gì hay để nghe cả!”.
Bản tin trên radio đang thông báo một số tuyến đường đang bị tắc nghẽn vì một chiếc xe buýt tự dưng bị chết máy giữa đường, một cụ ông vừa tổ chức mừng sinh nhật lần thứ 101, một tên ngốc nào đó đang tỏ tình với bạn gái qua hệ thống gửi tặng bài hát và một vài thông tin nhạt nhẽo khác. Nó bỏ tai nghe ra. Lắm khi nghe tiếng xe cộ ồn ào này cũng thú vị ra phết. Có một bộ phim nó từng xem có hai vợ chồng sống ở New York vì đã quen với tiếng ồn ào ở đó nên khi về vùng ngoại ô yên tĩnh quá không ngủ được đành phải lên mạng tải tiếng ồn về cho đỡ nhớ. Nếu một ngày nó rời xa thành phố này, nó sẽ nhớ điều gì nhất?
Đứng chờ ở bus stop cùng nó là một bác gái tay lỉnh kỉnh túi các loại đồ ăn và một nhóc cấp hai đang dí mũi vào quyển truyện tranh, thỉnh thoảng phá lên cười khoái chí. Giàn hoa của nhà đối diện phả vào trong gió chút hương thơm nhẹ nhàng cho một buổi chiều thu sắp tàn. Nó không biết đó là loài hoa gì mà cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Có bao giờ nó thích hoa đâu. Chỉ là…
- Anh có biết kia là hoa gì không?
- Hoa... xanh.
- Làm gì có loài hoa nào tên như vậy..
- Thì rõ ràng nó có màu xanh thì chả gọi là hoa xanh. Không lẽ là hoa… hồng.
- Em không thèm cãi với anh.
Nó nằm dài trên gi.ường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng sau khi được cả bố mẹ lẫn ông bà cho lên thớt về chuyện học hành. Hôm nay là một ngày quá dài đối với nó. Tâm trí nó miên man ở nơi nào đó với những đám mây trắng xốp như những cây kẹo bông đang trôi bồng bềnh. Bầu trời thì xanh thẳm. Những tia nắng vui vẻ hắt qua những ô cửa kính hình vuông in lên những chiếc bàn gỗ xinh xắn của ngôi nhà với những chiếc ống khói màu trắng viền đen.
Hôm nay bé diện một chiếc váy màu xanh bạc hà cùng đôi giày màu trắng tuyệt đẹp. Trông bé xinh đẹp hơn bao giờ hết. Bé đích thực là nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích màu nhiệm. Còn nó, nó chỉ là một gã ngốc quá ư là may mắn. Bé mời nó đến nhà dự sinh nhật. Nó đã mất cả ngày trời để chọn được một bộ quần áo đẹp đẽ từ cái tủ quần áo đã lâu chẳng có gì mới. Món quà sinh nhật tặng bé được nó chuẩn bị từ hẳn một tháng trước. Hy vọng đó sẽ là món quà mà bé thích nhất.
Nhà bé lộng lẫy như một tòa lâu đài. Những dải đăng ten được trang trí cùng với những dây đèn nhấp nháy từ lối vào cho đến chỗ bữa tiệc. Những chùm bóng bay màu hồng được trang hoàng khắp nơi. Chiếc gánh sinh nhật hình gấu màu hồng phớt lấp được đặt bên cạnh cơ man những hộp quà lớn nhỏ. Bé còn mời hẳn cả một ban nhạc đến để biểu diễn. Bạn bè của bé ai cũng long lanh như những người mẫu trên sàn catwalk.
Rồi bé dẫn nó đến giới thiệu với bạn bè của bé. Nó chẳng quen. Nó bảo bé cứ nói chuyện với mọi người đi, mặc kệ nó. Thì ra đây là thế giới của bé. Lần đầu tiên nó thấy bé thật quá xa vời. Nó tự hỏi rốt cuộc bé là ai?
Nó lang thang cạnh hồ phun nước, tay vẫn nắm chặt món quà được bọc bằng giấy gói màu xanh lấp lánh. Những ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện cười đùa bị hòa tan giữa những rối bời trong lòng nó. Chợt thoảng trong gió một mùi hương quen thuộc.
-Anh không vui à?
-Sao lại không vui khi hôm nay là sinh nhật em mà?
-Thế quà của em đâu.
-Anh quên rồi.
-Vậy cái hộp anh đang giấu đằng sau lưng kia là gì?
-Nhặt được trên đường.
-Thế trả em. Chắc chắn là đồ của em bị rơi rồi.
Rồi bé vòng tay qua người nó chụp nhanh lấy món quà trước khi nó kịp phản ứng lại.
-Đẹp quá!
Bé lắc lắc chiếc vòng trên tay cùng với ngôi nhà kem đầy thích thú. Rõ ràng là bé rất thích món quà của nó nhưng nó thì lại chẳng hề nhận ra điều đó.
-Anh tự làm á?
-Uhm.
-Đây là món quà mà em thích nhất đấy.
-Cảm ơn em.
Hình ảnh bé lại một lần nữa nhòe đi giữa những mảng ký ức rời rạc, vụn vặt. Nó với tay tìm điện thoại. Mới có hai giờ sáng. Đầu nó đau buốt. Bước xuống gi.ường, nó mở toang cửa sổ. Phía dưới kia thành phố vẫn nhẹ nhàng phả vào cuộc sống những hơi thở gấp gáp, vồn vã. Lạc trong đêm những tiếng rao của bà mẹ đã vất vả cả đời vì cuộc sống mưu sinh. Thỉnh thoảng đường phố lại giật mình bởi những thằng nhóc choai choai đua xe rú ga ầm ĩ rồi lại thôi. Có gã lang thang nào đó đổ bóng cuối góc phố, đánh rơi nỗi buồn của gã giữa bầu trời đêm thu lạnh lẽo. Nó yêu sự yên tĩnh hiếm hoi này. Nó sẽ mặc sức thả trôi nỗi nhớ của nó theo những đám mây kia. Những tòa nhà cao tầng đã giấu mất đi mặt trăng và cả những ngôi sao của nó. Chỉ còn những đám mây mỏng manh lười biếng nép mình vào bao la vũ trụ.
Bé cứ đến rồi đi, chẳng cần lý do. Bé chỉ như một ngã rẽ bất ngờ trong cuộc đời nó, xuất hiện để rồi biến mất như chưa từng. Đến cuối cùng, nó vẫn chẳng biết bé là ai. Để mãi sau nó mới biết là bé đã theo mẹ sang Mỹ định cư. Chỉ là một lời tạm biệt thôi, có nhiều quá không mà bé cũng “keo kiệt” với nó. Bé đi mang theo cả lời tỏ tình chưa kịp nói của nó và chỉ để lại duy nhất những khoảng trống chẳng biết làm thế nào để lấp đầy. Nhắm mắt lại, biết đâu nó sẽ lại được gặp bé một lần nữa.
Giấc mơ tan rồi tỉnh dậy thôi anh.
Đừng níu kéo nữa
Những yêu thương xa lạ
Mình anh đứng đó
Mình anh thôi
Chợt
Có cơn gió xoay vòng dưới chân ai.
-Tặng em chiếc vòng này đi!
-Dơ rồi mà vẫn thích sao?
-Ừ.
-Để anh làm tặng em cái khác.
-Không. Em chỉ thích cái này thôi.
-Ối, mưa! Thích quá!
-Mưa bẩn bỏ xừ đi. Có gì hay?
-Sẽ có ngày anh yêu mưa cho mà xem.
-Cho em ăn với.
-Không thích ăn chung.
-Con trai gì mà keo kiệt.
-Này, đây!
Nó giật mình tỉnh dậy vì cú phanh gấp của chiếc xe buýt. Đầu đau điếng sau khi bị va một cú trời giáng vào thành ghế trước và di chứng để lại là cái vết đỏ đỏ trên trán đang có dấu hiệu chuyển dần sang tím đen. Nó rủa thầm cái thằng đi xe máy chết tiệt nào đó vừa cắt đầu xe buýt làm đầu nó thành ra như thế này. Chỉnh lại tai nghe, nó ngồi chờ đến bến kế tiếp. Trời vào thu rồi mà vẫn cứ níu kéo cái nắng bỏng rát của mùa hè làm chi. Còn vấn vương điều gì, chờ đợi điều gì nữa?
Sau khi chính thức “được” nghỉ học môn Văn hóa kinh doanh từ giờ đến hết kỳ cùng với lời “dặn dò” của thầy giáo: “Kỳ sau có đăng ký học lại mà lại phải gặp tôi thì cứ tự giác hủy đi nhé!”, nó quyết định đi “tự kỷ” ở sân bóng rổ. Đấy, những lúc như thế này chỉ có bóng bánh mới làm con người ta hạnh phúc thôi.
Hành xác bản thân bằng một tiếng đập bóng liên tục, nó nằm vật xuống sàn. Nó tưởng tượng có bao nhiêu mồ hôi trên cơ thể nó đang bốc hơi hết lên rồi theo một nguyên lý loằng ngoằng gì đó sẽ hình thành nên những đám mây nhỏ xinh trôi lững lờ trên đầu. Rồi chúng hết dễ thương khi chuyển sang tông màu xám xịt và “ẦM!”, sẽ có một cơn mưa rơi xuống người nó. Ôi, cảm giác mới mát mẻ làm sao!
Bé ngồi im, chăm chú nhìn nó chơi bóng trên sân cứ như thể nó là thực thể duy nhất giữa hàng trăm con người đang hò reo cổ vũ ầm ĩ cả nhà thi đấu vậy. Ánh mắt bé, cái ánh mắt đầy ma lực ấy, lúc nào cũng ám ảnh nó. Nó chẳng quen bé. Bé tên là gì, học lớp nào, trường nào hay bao nhiêu tuổi, nó chẳng biết. Nó sẽ không biết đến sự tồn tại của bé nếu như bé không cứ lần nào nó thi đấu cũng là người đến sớm nhất và rời khỏi nhà thi đấu này muộn nhất. Hơn một lần nó nhìn vế phía bé. Và điều thú vị là bé chẳng hề né tránh cái nhìn của nó như phần lớn “fan” hâm mộ. Thỉnh thoảng hai đứa chiếu tướng nhau đầy thách thức như thể để xem ai sẽ phải là người chịu thua mà lên tiếng làm quen trước. Nó thắng. Bé cầm chiếc khăn sấp nước vẩy vẩy vào người nó trong khi nó đang “nằm ngủ” trên sân làm nó giật mình. Nó mở mắt tính xem thằng nào trêu mình thì thấy bé.
-Anh có mát không?
Nó luống cuống đứng dậy. Lần đầu tiên khoảng cách giữa nó và bé không phải là những hàng ghế khán giả xanh lét. Bây giờ khoảng cách đó chỉ là vài chục cen-ti-met.
-Ê! Không phải mày tính ngủ luôn ở đây đấy chứ?
Tiếng Minh Mốc oang oang làm những đám mây của nó biến mất cùng bé. Thằng chết tiệt!
-Mày đến đây làm gì? Nó hỏi.
-Ơ hay, tao quan tâm đến mày, sợ mày bị buồn nên đến hỏi thăm. Không được à?
-Buồn nôn quá đi ông ơi. Rủ mấy thằng nữa ra quán ông già đê. Hôm nay tao có linh cảm là tao sẽ thắng.
-Ô tê! Ô tê!
Nó nhặt bóng rồi khoác vai Minh Mốc đi. Ở đâu đó, những đám mây lơ lửng chầm chậm trôi, một nơi mà nó chẳng bao giờ ngước mắt lên nhìn.
-Đến đón em đi.
Bé nhắn tin.
-Anh đang bận.
Tại sao bé lại nhằm vào lúc mà nó sắp thắng đến nơi rồi để mà nhắn tin thế này.
-Em đang đứng đợi ở cổng trường.
-Em bắt xe về được không?.
Bé không nhắn trả lời nó. 5 phút rồi 10 phút trôi qua. Sự im lặng từ chiếc điện thoại làm nó suốt ruột đến bực mình. Bé lại chơi trò xem ai “lì” hơn với nó. Bé đúng là rắc rối và phiền phức. Nó kéo ghế với lấy ba lô phóng thẳng đến trường mặc kệ cho các “chiến hữu” đang không ngừng chửi rủa nó đằng sau.
Bé ngồi thu lu, tựa lưng vào cánh cổng hoen ố sắt rỉ của ngôi trường già nua, tay bấm bấm nghịch điện thoại nhưng rõ ràng là chẳng hề chú tâm một chút nào cả. Chốc chốc lại nghển cổ lên xem có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào không. Để đến khi nhìn thấy nó hớt hải chạy xe đến thì chỉ còn biết òa lên khóc.
-Em… bị giật… mất… túi xách… rồi!
-Anh biết rồi. Không sao đâu.
Nó chìa gói khăn giấy ra trước mặt bé nhưng bé chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy nó. Lần đầu tiên nó thấy mình cần phải mạnh mẽ và vững vàng để trở thành chỗ dựa cho ai đó và chỉ của ai đó thôi.
Bé xuất hiện với chiếc khăn quàng len to sụ màu xanh ấm áp, trên tay là hai hộp cơm còn nóng hôi hổi. Một cho nó và một cho… nó nốt. Vì bé có chịu ăn đâu, cứ ăn một miếng bé lại xúc sang hộp của nó hai thìa. Đổi lại bé gắp hết trứng trong hộp của nó. Nó mắng bé rằng ăn trứng nhiều không tốt đâu nhưng bé ương bướng chẳng thèm lọt tai, cứ làm những gì bé thích thế thôi.
Bé lôi từ trong cặp ra mấy quyển báo rồi ngồi đọc đọc, thỉnh thoảng lôi bút chì ra để làm mấy cái quiz trẻ con. Đồ dùng của bé chao ôi toàn là những thứ nhỏ xinh dễ thương. Cục tẩy hình quả dâu, chiếc bút đầu Doremon và cả tỉ thứ linh tinh khác mà nó chẳng biết là dùng để làm gì nữa. Nghịch chán, bé sẽ quay sang cướp một tai nghe của nó rồi ấn chỉnh lung tung hết playlist lên để rồi sẽ trả lại ngay sau đó 5 phút vì “Chả có gì hay để nghe cả!”.
Bản tin trên radio đang thông báo một số tuyến đường đang bị tắc nghẽn vì một chiếc xe buýt tự dưng bị chết máy giữa đường, một cụ ông vừa tổ chức mừng sinh nhật lần thứ 101, một tên ngốc nào đó đang tỏ tình với bạn gái qua hệ thống gửi tặng bài hát và một vài thông tin nhạt nhẽo khác. Nó bỏ tai nghe ra. Lắm khi nghe tiếng xe cộ ồn ào này cũng thú vị ra phết. Có một bộ phim nó từng xem có hai vợ chồng sống ở New York vì đã quen với tiếng ồn ào ở đó nên khi về vùng ngoại ô yên tĩnh quá không ngủ được đành phải lên mạng tải tiếng ồn về cho đỡ nhớ. Nếu một ngày nó rời xa thành phố này, nó sẽ nhớ điều gì nhất?
Đứng chờ ở bus stop cùng nó là một bác gái tay lỉnh kỉnh túi các loại đồ ăn và một nhóc cấp hai đang dí mũi vào quyển truyện tranh, thỉnh thoảng phá lên cười khoái chí. Giàn hoa của nhà đối diện phả vào trong gió chút hương thơm nhẹ nhàng cho một buổi chiều thu sắp tàn. Nó không biết đó là loài hoa gì mà cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Có bao giờ nó thích hoa đâu. Chỉ là…
- Anh có biết kia là hoa gì không?
- Hoa... xanh.
- Làm gì có loài hoa nào tên như vậy..
- Thì rõ ràng nó có màu xanh thì chả gọi là hoa xanh. Không lẽ là hoa… hồng.
- Em không thèm cãi với anh.
Nó nằm dài trên gi.ường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng sau khi được cả bố mẹ lẫn ông bà cho lên thớt về chuyện học hành. Hôm nay là một ngày quá dài đối với nó. Tâm trí nó miên man ở nơi nào đó với những đám mây trắng xốp như những cây kẹo bông đang trôi bồng bềnh. Bầu trời thì xanh thẳm. Những tia nắng vui vẻ hắt qua những ô cửa kính hình vuông in lên những chiếc bàn gỗ xinh xắn của ngôi nhà với những chiếc ống khói màu trắng viền đen.
Hôm nay bé diện một chiếc váy màu xanh bạc hà cùng đôi giày màu trắng tuyệt đẹp. Trông bé xinh đẹp hơn bao giờ hết. Bé đích thực là nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích màu nhiệm. Còn nó, nó chỉ là một gã ngốc quá ư là may mắn. Bé mời nó đến nhà dự sinh nhật. Nó đã mất cả ngày trời để chọn được một bộ quần áo đẹp đẽ từ cái tủ quần áo đã lâu chẳng có gì mới. Món quà sinh nhật tặng bé được nó chuẩn bị từ hẳn một tháng trước. Hy vọng đó sẽ là món quà mà bé thích nhất.
Rồi bé dẫn nó đến giới thiệu với bạn bè của bé. Nó chẳng quen. Nó bảo bé cứ nói chuyện với mọi người đi, mặc kệ nó. Thì ra đây là thế giới của bé. Lần đầu tiên nó thấy bé thật quá xa vời. Nó tự hỏi rốt cuộc bé là ai?
Nó lang thang cạnh hồ phun nước, tay vẫn nắm chặt món quà được bọc bằng giấy gói màu xanh lấp lánh. Những ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện cười đùa bị hòa tan giữa những rối bời trong lòng nó. Chợt thoảng trong gió một mùi hương quen thuộc.
-Anh không vui à?
-Sao lại không vui khi hôm nay là sinh nhật em mà?
-Thế quà của em đâu.
-Anh quên rồi.
-Vậy cái hộp anh đang giấu đằng sau lưng kia là gì?
-Nhặt được trên đường.
-Thế trả em. Chắc chắn là đồ của em bị rơi rồi.
Rồi bé vòng tay qua người nó chụp nhanh lấy món quà trước khi nó kịp phản ứng lại.
-Đẹp quá!
Bé lắc lắc chiếc vòng trên tay cùng với ngôi nhà kem đầy thích thú. Rõ ràng là bé rất thích món quà của nó nhưng nó thì lại chẳng hề nhận ra điều đó.
-Anh tự làm á?
-Uhm.
-Đây là món quà mà em thích nhất đấy.
-Cảm ơn em.
Hình ảnh bé lại một lần nữa nhòe đi giữa những mảng ký ức rời rạc, vụn vặt. Nó với tay tìm điện thoại. Mới có hai giờ sáng. Đầu nó đau buốt. Bước xuống gi.ường, nó mở toang cửa sổ. Phía dưới kia thành phố vẫn nhẹ nhàng phả vào cuộc sống những hơi thở gấp gáp, vồn vã. Lạc trong đêm những tiếng rao của bà mẹ đã vất vả cả đời vì cuộc sống mưu sinh. Thỉnh thoảng đường phố lại giật mình bởi những thằng nhóc choai choai đua xe rú ga ầm ĩ rồi lại thôi. Có gã lang thang nào đó đổ bóng cuối góc phố, đánh rơi nỗi buồn của gã giữa bầu trời đêm thu lạnh lẽo. Nó yêu sự yên tĩnh hiếm hoi này. Nó sẽ mặc sức thả trôi nỗi nhớ của nó theo những đám mây kia. Những tòa nhà cao tầng đã giấu mất đi mặt trăng và cả những ngôi sao của nó. Chỉ còn những đám mây mỏng manh lười biếng nép mình vào bao la vũ trụ.
Bé cứ đến rồi đi, chẳng cần lý do. Bé chỉ như một ngã rẽ bất ngờ trong cuộc đời nó, xuất hiện để rồi biến mất như chưa từng. Đến cuối cùng, nó vẫn chẳng biết bé là ai. Để mãi sau nó mới biết là bé đã theo mẹ sang Mỹ định cư. Chỉ là một lời tạm biệt thôi, có nhiều quá không mà bé cũng “keo kiệt” với nó. Bé đi mang theo cả lời tỏ tình chưa kịp nói của nó và chỉ để lại duy nhất những khoảng trống chẳng biết làm thế nào để lấp đầy. Nhắm mắt lại, biết đâu nó sẽ lại được gặp bé một lần nữa.
Giấc mơ tan rồi tỉnh dậy thôi anh.
Đừng níu kéo nữa
Những yêu thương xa lạ
Mình anh đứng đó
Mình anh thôi
Chợt
Có cơn gió xoay vòng dưới chân ai.
Theo TTVN
Hiệu chỉnh bởi quản lý: