Ký ức gió và vì sao xa - Hà Thy Linh

Tan Vào Gió

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/7/2013
Bài viết
33
♥ Nguồn: https://kul.vn/ky-uc-gio-va-vi-sao-xa.html

Quân đáp chuyến bay sang thẳng Singapore. Dẫu thế nào anh cũng mong cô hạnh phúc, chỉ cần cô vui, anh chấp nhận là kẻ phụ tình, chấp nhận để gió cuốn trôi mọi ký ức của hai người. Nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch, nơi phương trời xa lạ có một vì sao vẫn le lói chiếu sáng dẫu lẻ loi đơn độc.

1. Bình yên trong mắt gió

Ngày lặng gió, Linh lang thang trên con đường quen thuộc, trải lòng cô đơn giữa những dãy phố dài. Hà Nội những đêm đầy trăn trở đã qua rồi. Hà Nội bây giờ bình lặng và lắng sâu, như trái tim Linh dù lặng lẽ đau vẫn dịu dàng thầm lặng hướng về một miền ký ức xa xôi.

Kul-News_1444808110.png

Đường Hàn Quốc tuyệt đẹp hiện ra như khung cảnh thần tiên trong câu chuyện cổ tích. Mặt đường trải dài, soi bóng đôi tình nhân đang nắm tay thật chặt, sánh bước bên nhau. Bỗng một cơn gió ùa tới, thổi bay tất cả... Mọi cảnh vật trước mắt tan biến, nhòe đi trong khóe mắt cay xè. Chiều tắt nắng, gió nhè nhẹ thổi, từng hạt lấp lánh trên Hồ Tây len lỏi vào khoảng lặng mơ hồ trong tiềm thức. Thoáng qua trong tim Linh là nỗi đau dịu dàng. Giờ thì cô đã biết nhớ nhung một người trong tuyệt vọng đau khổ đến thế nào. Vậy mà có lúc cô nghĩ mình sẽ ổn. Dường như mọi cô gái đều cho rằng mình ổn cho đến khi đối diện với cô đơn!

Linh cứ mải miết suy nghĩ rồi đặt chân tới quán cafe quen từ lúc nào chẳng hay. Tình yêu là vậy, ngay cả khi người ta không còn bên nhau nữa thì có những thói quen vẫn khó lòng thay đổi. Cô phải từ bỏ thôi, những điều đã mất đi rồi sao tìm lại được đây! Cô và anh đã cùng nhau vẽ ra một tương lai hạnh phúc, nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng bình yên. Đến cuối cùng họ vẫn phải xa nhau, bước ngược yêu thương và từ giã những giấc mơ ngọt ngào.

2. Chờ ngày nắng phai

"Anh ra Hà Nội sao không cho em biết?" - Linh ngỡ ngàng nhìn người con trai bao ngày cô mong nhớ, anh đột nhiên biến mất và giờ đây lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.

"Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Hãy cho anh thời gian!".

Linh thấy mắt mình ươn ướt, nhưng vẫn cười khô: "Anh cần thời gian cho cái gì?". Cô cố tỏ ra bình thản, vờ cúi đầu nhìn từng giọt cafe đang tí tách rơi, tâm tư trĩu nặng.

Một lúc lâu sau, Quân mới cất tiếng nói nặng nề: "Những ngày qua, anh nhận thấy mình quá hờ hững, tình cảm của anh có lẽ đang dần mờ nhạt. Em không có lỗi, chỉ là anh đã không còn xứng đáng với tình yêu của em. Những gì em dành cho anh quá lớn, anh thấy mình cần phải có trách nhiệm, cần phải yêu em nhiều hơn, nhưng đối với anh điều đó quá nặng nề. Anh sợ mình không thể mang đến cho em một tương lai hạnh phúc".

Quân ngừng lại, đôi mắt Linh đã đỏ hoe nhưng cô không nói gì. "Nghe anh nói này, mình dừng lại thôi. Không phải vì anh hết yêu em, chỉ là vì chúng ta không thể, đừng bước quá sâu để rồi không thoát ra được. Hạnh phúc chắp vá đâu thể bằng những nỗi đau dịu dàng ngủ yên trong quá khứ phải không em? Linh à, anh xin lỗi!". Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, còn mình Linh chết lặng. Cuối cùng, Quân vẫn phải ra đi, dù anh đã hứa hẹn, dù họ đã yêu thương, nhưng số phận chỉ cho tình yêu đó những phút giây ngắn ngủi. Và bây giờ là lúc phải ra đi, cho tình yêu một lối thoát, và để họ bước tiếp về những-ngã-rẽ-không-nhau.

Kul-News-2_1444811280.png

Linh trốn trong phòng, một mình gặm nhấm nỗi đau. Đến khi nhận ra mình cần phải làm gì thì đã không kịp nữa rồi. Cô ngước lên bầu trời, máy bay thật gần, vậy mà mới đó khoảng cách giữa cô và anh đã thành xa ngút ngàn. Cô yêu anh và tin vào tình yêu vĩnh hằng. Nhưng những gì họ có chỉ là hôm qua. Hôm nay và sau này cô sẽ phải bước tiếp. Một mình!

Cô là cơn gió chỉ nhìn về một phía, chỉ biết đứng im chờ đợi một vì sao. Cuối cùng phát hiện ra vì sao ấy không thuộc về mình, mãi mãi chẳng ngoảnh lại nhìn cô. Bầu trời rộng lắm, cơn gió buồn cứ lạc lõng cô đơn. Khoảng cách giữa họ xa quá, mà khi yêu xa, người con gái nào cũng có lúc cảm thấy bất an. Bước tiếp hay dừng lại, níu kéo hay buông tay? Có lẽ thời gian sẽ cho cô câu trả lời. Nhưng cần phải can đảm đến thế nào mới có thể từ bỏ thói quen yêu thương của mình đây? Trái tim thoáng buồn, nhưng cô biết mình phải học cách chấp nhận.

Chờ ngày nắng phai, chờ trái tim ai chậm nhịp, chờ đôi người lỡ bước qua nhau, hay là chờ những nhói đau khe khẽ mỉm cười, khép mi ngoan?

3. Ký ức gió

Linh vẫn nhớ về những kỷ niệm cũ, Quân bảo cô làm sao xóa anh ra khỏi trái tim đây? Linh sợ lắm, sợ một ngày nào đó cô sẽ quên mất anh. Mọi thứ về anh càng lúc càng mơ hồ, cô sợ tất cả sẽ mờ nhạt và phôi pha theo thời gian. Một cơn mưa chợt đến nhưng Linh chẳng vội vã giữa dòng người hối hả đang tìm chỗ trốn mưa. Tình yêu có phải cũng như những cơn mưa mùa hạ, chợt đến rồi chợt đi rất nhanh? Linh chẳng thể nào nắm giữ được những hạt mưa, bàn tay nhỏ bé để tuột mất yêu thương... Cô bỗng thẫn thờ nhớ lại những ngày mưa...

"Hip mắng người yêu vì tội đi mưa bị ốm nhưng vẫn nấu cháo cho cô ấy đấy, tình cảm ghê!".

"Sao nào, em ghen hả?".

"Em tủi thân lắm! Em thèm được có anh bên cạnh, được ôm anh khi gió lạnh về..."

Giọng Linh mỗi lúc một buồn, đầu dây bên kia cũng lặng im. Lúc sau, Quân dịu dàng an ủi: "Mình sẽ sớm được gần nhau thôi mà, khi đó chúng mình sẽ cùng nhau tắm mưa!".

Mọi thứ như vừa mới hôm qua, vậy mà giờ đây cô đang một mình bước dưới mưa. Lạc giữa những con người vội vã, cô thấy mình đơn độc, giá có anh ở bên thì thật tốt! Kỷ niệm mãi vẫn chỉ là kỷ niệm, là thứ người ta cất vào trái tim để rồi thi thoảng lôi ra ngắm nhìn và tiếc nuối. Đã biết vậy sao cứ mãi u mê và sống hoài trong một quá khứ chẳng thể nào tìm lại được?

Kul-News-1_1445076776.jpg

Về nhà, Linh ngâm mình dưới vòi hoa sen, nước ấm làm dịu đi những thớ thịt đang tím tái, run lên vì lạnh. Chút cảm giác bên ngoài d.a thịt thấm vào bên trong. Linh khóc suốt cả đoạn đường, bình thản chẳng trốn mưa, thế mà giờ đây trái tim bỗng mềm nhũn, có lẽ nước ấm đang làm tan đi cái mặt nạ cứng cỏi gượng gạo mà cô tự đeo cho mình. Giả bộ mạnh mẽ, giả bộ kiên cường, nhưng con gái khi yêu, có mấy người là không có những phút giây yếu lòng? Nhưng phải phấn chấn lên, cô tự bảo mình. Nỗi đau nào rồi cũng phải quên thôi!

Vào phòng, Linh mở máy tính, ngắm nhìn những bức hình hai đứa chụp chung. Nếu cô biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đó đã ôm anh chặt hơn... Đeo tai nghe rồi ngả mình vào ghế, lắng nghe những giai điệu quen thuộc mà anh với cô từng nghe. Chìm sâu vào suy tưởng, dư âm ngày cũ cứ vọng về, bất giác vệt nước mắt lăn dài. Giá lúc này được thưởng thức một cốc capuchino do anh pha thì tuyệt. Thèm quá, thèm cảm giác có anh bên cạnh! Cô nhớ anh nhưng chẳng thể nói ra. Những tin nhắn viết rồi lại xóa, cô không gửi, chỉ sợ làm xáo trộn cuộc sống của anh. Dẫu sao thì anh cũng đã quen với cuộc sống không có cô rồi mà!

"Nếu có một lúc nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì đừng im lặng nhé, chỉ cần anh nói một câu em sẽ mỉm cười bước đi, không phiền đến cuộc sống của anh đâu".

"Em nói linh tinh gì vậy, sao anh có thể chán ghét em được. Em là cuộc sống của anh!".

Nước mắt lại rơi, Linh nhớ Quân thật nhiều. Nhớ anh, nhớ cả trong mơ, yêu anh, yêu từng hơi thở. Trong trái tim cô, tâm hồn cô, anh đã luôn là yêu thương tuyệt đối và duy nhất. Có thể cô khờ, nhưng cô không hối hận, trong Linh, Quân là người mà mãi mãi chẳng ai thay thế được.

4. Hoài niệm Vì sao xa

Quân ngắm nhìn những kỷ vật tình yêu. Anh mang theo tất cả, chỉ mỗi Linh là anh không thể giữ bên mình. Giờ đây anh cô đơn trống trải, khoảng trống trong tim mãi chẳng thể lấp đầy!

Kul-News_1445074223.png

Anh xa cô không hẳn vì những hờn ghen vụn vặt, có những điều lớn lao hơn khiến anh phải suy nghĩ. Anh biết chỉ vì cô quá yêu nên ghen tuông mù quáng. Nhưng anh nhận ra khoảng cách giữa anh và cô xa xôi quá, anh chẳng thể bên cô để xoa dịu nỗi cô đơn và nhung nhớ. Họ còn quá trẻ, anh không thể để cô đánh đổi tuổi thanh xuân và hạnh phúc cả đời mình chỉ để theo đuổi một giấc mộng phù du. Họ còn phải lớn, phải trưởng thành và cuộc sống thì không đợi họ. Anh phải theo đuổi sự nghiệp của mình, và cô phải học cách quên anh!

Cô mong chờ ở anh quá nhiều, đặt quá nhiều niềm tin vào anh. Nhưng anh còn trẻ, còn muốn tự do, anh chưa muốn trói buộc mình vào trách nhiệm, dù anh yêu cô. Cô lại thường khóc vì anh. Lòng tự tôn không cho phép anh nhìn người con gái mình yêu khóc. Giờ họ chỉ xa nhau 800 km, cô đã buồn nhiều như vậy, thì liệu anh sang Singapore rồi, cô sẽ đau khổ đến thế nào? Ai sẽ ở bên cô an ủi những khi cô buồn, lau nước mắt khi cô khóc, trêu chọc cho cô vui? Người con gái ấy quá yếu đuối, ai sẽ ôm cô, dỗ dành và cưng chiều? Hay là anh để cô tìm một người con trai thật tốt, thay anh chăm sóc cô? Có vậy anh mới yên tâm theo đuổi sự nghiệp. Vì vậy, anh nhắn tin: "Xa nhau nhé, anh cần thời gian để tìm một số thứ. Đừng liên lạc với anh!". Anh đã hạnh phúc biết bao khi trông thấy dáng hình quen thuộc, đã mong mỏi được gặp người con gái anh yêu biết mấy, đã thao thức, đã vùng vẫy trong nhớ thương... Vậy mà cuối cùng anh vẫn phải nói, những lời nói đau nhói tim Linh và làm đau chính anh.

Quân đáp chuyến bay sang thẳng Singapore. Dẫu thế nào anh cũng mong cô hạnh phúc, chỉ cần cô vui, anh chấp nhận là kẻ phụ tình, chấp nhận để gió cuốn trôi mọi ký ức của hai người. Nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch, nơi phương trời xa lạ có một vì sao vẫn le lói chiếu sáng dẫu lẻ loi đơn độc. Vì sao ấy sẽ luôn dõi về một hướng, nơi ngọn gió dừng chân!

5. Về nơi nắng không đến

Linh không biết phải chờ đến bao giờ, tình yêu dành cho anh cô chỉ có thể cất giấu vào nơi bình lặng nhất trái tim mình. Ai đó sẽ chỉ là những mơ hồ xa cách, còn cô như kẻ lạc giữa bầu trời, say mê ngắm nhìn những ngôi sao, dù rất muốn nhưng chẳng thể nào chạm tới được.

Kul-News_1445069657.png

Giữa biển người xuôi ngược mênh mông, họ có tìm thấy nhau? Mong manh lạc giữa ký ức gió mơ hồ, liệu ngày về gió vẫn đợi vì sao xa? Chờ mong nhé, những kỳ tích của tình yêu!

Hà Thy Linh
 
×
Quay lại
Top Bottom