- Tham gia
- 9/8/2011
- Bài viết
- 1.603
Biết bao nhiêu lần tự hỏi mình vì sao ta lại thích mưa đến thế! Vì sao ư? Chẳng sao cả. Ta thích mưa đơn giản là thích thôi cũng như khi yêu một người đâu cần biết lý do là vì sao? Mưa có lúc đã mang lại những phiền toái cho ta nhưng cũng chính mưa không ít lần lại giúp ta giảm bớt nỗi buồn hay đau khổ. Được nghe thấy tiếng mưa rơi, ngắm nhìn mưa qua một khung cửa sổ và đưa đôi tay ra hứng những giọt nước mát là niềm hạnh phúc giản dị của chính mình. Ta sống vô tư và hồn nhiên, ta mong mưa như một đứa trẻ con chẳng màn lo nghĩ, thích thú cùng chúng bạn
.
...................đùa nghịch dưới cơn mưa rào đầu mùa dịu ngọt.
Rồi chẳng biết từ khi nào những mùa mưa qua đi, lại mang cho ta một nỗi buồn da diết. Có lẽ là từ khi ta bắt đầu sống với cảm giác nhìn mưa xa xăm và nghĩ về một người dưng xa lạ.
“Mưa màu gì hở anh?”
Phải chăng mưa mang màu nỗi nhớ. Màu mưa là sắc xanh mỏng manh của cây cổ thụ trên đường về trong chiều heo hút gió, là màu của tháng Sáu, bỏng rát mà ngọt ngào, là màu của những ước mơ lung linh huyền ảo. Màu của mưa, màu của bầu trời quang đãng. Màu của tinh khôi và những sự giản đơn. Màu của mưa, màu của biển cả, của những giọt mồ hôi lấm tấm của ngư dân sau một ngày ra khơi. Sóng dạt vào bờ, khoang thuyền nặng trĩu và đầy ắp cá….Màu của mưa rực rỡ với những cung bậc cảm xúc khác nhau của cuộc đời. Nhưng với em, từ cái ngày anh đến, mưa chỉ còn mang màu của nỗi nhớ…
…
Chuyện kể rằng ngày xưa có nàng Chức Nữ là con gái của Trời, suốt ngày chăm chỉ dệt vải. Trời xe duyên với một chàng trai được người được nết tên là Ngưu Lang. Chàng lo chăm sóc đàn trâu của nhà Trời. Hai người sống rất hạnh phúc. Tuy nhiên họ suốt ngày bên nhau cho nên đã chênh mảng công việc Trời giao. Khung cửi bỏ không, đàn trâu gầy đói. Trời biết được nên giận dữ đầy cả hai xuống bờ sông Ngâu, nhưng bắt mỗi người ở một bên bờ. Mỗi năm Trời chỉ cho hai người gặp nhau một lần vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch. Vào ngày ấy, bao giờ cũng mưa dầm dề, đó là nước mắt của cả Ngưu Lang lẫn Chức Nữ. Nhân dân gọi đó là mưa Ngâu. Và mọi người cũng dần quen với việc gọi những cơn mưa tháng 7 bằng cái tên buồn bã, mưa ngâu như để xót thương cho mối tình của đôi vợ chồng Ngâu.
Có lẽ từ đó cái vận buồn của tháng 7 đã thấm vào những cơn mưa. Mưa ngâu buồn giăng ngang ngõ… Lại có người ngồi trầm ngâm ngắm những con phố loáng uớt, những bàn chân, vòng xe vội vã trong mưa; hay bâng khuâng trước những giọt nước long lanh còn đọng lại đâu đó…
Ngày mưa người ta thường ít nói. Chẳng cần nói hay ai cũng bận ngẫm nghĩ miên man với những giấc mơ của riêng mình. Và chỉ để tiếng mưa thầm thì hát như một người nghệ sĩ đường phố chẳng biết hát cho ai mà vẫn hát khúc nhạc lòng buồn da diết…
…..
Tháng 7 vô tình ập đến từ khi nào, mang theo mưa rào và cả những ký ức lúc nào không hay. Những hạt mưa tinh nghịch, trong lành rớt thật nhẹ nhàng xuống mênh mông, như ký ức chợt trào dâng, tưới đầy nỗi nhớ cùng những kỷ niệm đã qua... Để bất chợt nơi đây một chiều mưa buồn, em tự nhủ: Ước gì... "Giá như trời đừng mưa, và em đừng nhớ"...Nhưng nếu "trời không mưa và em không nhớ thì em còn biết làm gì khi chúng ta còn xa nhau quá” Tháng 7 lại về... Trời lại mưa. Em lại đạp xe lang thang qua từng con phố cho nỗi nhớ nguôi ngoai. Mưa vẫn trượt dài, rượt đuổi nhau loang loáng trên những đường phố. Mưa cứ rơi đầy trên những mặt đường phố thị ồn ả mỗi chiều. Mưa như đưa em lại đi tìm về một miền ký ức về anh, ngọt ngào mà cay đắng quá đỗi. Ước gì cơn mưa có thể mang anh đến bên em một ngày thôi, như đôi vợ chồng Ngâu kia dẫu xa cách muôn trùng vẫn còn một ngày gặp lại…
….
Mưa cứ rơi miên man trên tháng 7. Mưa rơi từng giọt như những nốt nhạc trầm buồn trong một bài ca du dương mà thời gian ban tặng. Trốn trong một góc quán quen và nhấm nháp ly cà phê nóng, hai bàn tay em run run xoa vào nhau để dịu đi cái giá lạnh của mưa. Bất giác quay đầu lại, chỉ còn mình em bơ vơ cùng chiếc ghế trống đối diện mình. Em mơ hồ nghĩ về quá khứ để đi tìm một cơn mưa…Bên ngoài ô cửa sổ vẫn là một màn mưa nhòe nhoẹt như ký ức của em về anh…Người ta thường bảo những người sinh vào tháng 7 thì cũng đa sầu đa cảm như mưa. Phải chăng em cũng ko là một ngoại lệ. Một ngày tháng 7 thôi mà, bình thường quá đỗi. Mưa rào rồi tạnh. Chỉ có lòng người cứ mãi heo hắt với những nỗi buồn dấu kỹ dưới lớp bụi xù xì của quá khứ, mà cứ mỗi khi mưa đến thì lại như ùa về khiến lòng người thổn thức… Có lẽ vì vậy mà em chẳng thể yêu mưa hồn nhiên như ngày nào, vì những dòng hoài niệm cứ theo mưa mà trôi về bên em dồn dập quá; dồn dập nhớ thương, dồn dập ước mong...
Mưa cứ rót vào lòng em một cách đầy tràn những cảm xúc như thế. Em thấy lòng mình như sợ những cơn mưa cứ vô tình chạm khẽ vào cũng có thể khiến cho nước mắt em rơi. Một nỗi lòng miên man bất tận. Nỗi đau vì những hồi ức xót xa. Nhưng tất cả đã thuộc về quá khứ phải ko anh? Em vẫn sống và hạnh phúc bên bạn bè và người thân đấy thôi, dẫu ko còn những ngày anh bên cạnh em nghêu ngao hát rằng “anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối…”. Ko có anh, tháng 7 vẫn mưa, ko còn a, e cũng chẳng thể sống mãi cùng ký ức những ngày mưa đã trôi đi lặng lẽ…Ký ức rồi sẽ ngủ yên như bầu trời quang đãng, trong sáng sau mỗi cơn mưa chiều. Tháng 7 mang anh đến thì hãy mang những mảnh vỡ kí ức của em về anh tan chảy theo mưa… để cho ký ức một mùa mưa trọn vẹn khép lại.
▶️
Mùa mưa năm ấy say ái tình ta ngập trong lửa tình ân ái mặn nồng,
Ánh mắt chứa chan bao nồng say.
Tình say chất ngất nay đã vội tan như những hạt mưa
Tình ta thôi đã như cơn mưa mãi đi qua
Biết bao giờ cho em thấy ôi bao giọt mưa kia
Chất chứa ân tình ta bấy lâu.
Biết bao giờ cho em nhớ ôi bao lời ân ái của một mùa mưa năm ấy
Nhớ năm ấy mùa mưa anh đến,trao tặng em tình yêu say đắm.
Welcome to Yeucahat.com
Anh vè em mơ ước ta có nhau suốt đời.
Biết bao khát vọng trong dĩ vãng đã trôi theo làn mây u ám
....của một mùa mưa sẽ không về...
Hiệu chỉnh bởi quản lý: