- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
Hôm trước tớ có về quê. Ngày cuối tuần xe lúc nào cũng đông . Ai cũng tranh thủ . Ngừoi thì về công chuyện , sinh viên học sinh về thăm gia đình , những người đi khám bệnh ... Ai cũng hối hả , gấp gáp. Tớ lên xe thì xe đã chật cứng chỗ ngồi , lại đứng thôi, dù sao cũng đi bus nhiều rùi, hihi nhưng mà 2 tiếng cũng hơi nhiều đấy nhỉ?
Thấytớ đang đứng chú xé vé hỏi tớ có muốn ngồi không? Tớ ái ngại nhìn xung quanh, làm gì còn chỗ nào đâu .Thấy vẻ mặt lo lắng của tớ chú cười cười rồi đẩy tớ đi xuống ghế dưới cùng , nói với anh chị ngồi gọn vào cho em nó ngồi ,hihi. Thế là tớ lại được ngồi , dù có hơi chật một chút nhưng vẫn còn hơn là đứng.
Rồi bus cũng khởi hành , người đứng ngừoi ngồi đủ mọi tư thế. Một số ngừoi không nhớ rõ thì còn nhầm xe khiến bác tài phải bao lần cho xuống đi xe khác. Tớ ngồi im lặng ,ngước nhìn ra cửa sổ, ngắm quãng đường quen thuộc đã đi qua nhiều lần. Nó vẫn vậy không có gì thay đổi nhưng sao ai cũng ngước nhìn. Nó có gì hấp dẫn???
Một bạn nam ngồi cuối mở laptop ra nghe nhạc , cô bé con tầm 4 hay5 tuổi ngồi bên cạnh tò mò, nhìn vào cái hình ảnh trong laptop, bạn nam nhẹ nhàng lấy 1 tai nghe của mình đặt vào tai cô bé con, rồi chuyển sang những bài hát hài hước của trẻ con. Ánh mắt háo hức, vui mừng xen lẫn sự tò mò làm tớ thấy lạ. Nhìn cô bé ấm áp và hạnh phúc.
Một lúc sau có 1 bà cụ bước lên xe . Bà nhanh chóng được 1 bạn học sinh nhường ghế. Tớ mỉm cười .Rồi tớ nghe mấy em , chắc năm nhất đang nói về kì nghỉ sắp tới , họp lớp đi chơi. Tơ thấy nhớ các bạn của mình kinh khủng. Đã bao lâu rồi chúng tớ không được gặp nhau, không được trò chuyện , tíu tít như những đứa trẻ con được mẹ cho quà... Chúng tớ lúc đó nô nghịch đùa giỡn chẳng nghĩ gì, đâu có biết rằng sau này mỗi đứa một nơi, sẽ còn liên lạc được với nhau, sẽ còn gặp lại nhau để ôn lại kỷ niệm ngày xưa. Ngay lúc này đây , tớ không muốn lớn lên tẹo nào, muốn quay lại cái cấp 2 hồn nhiên ,tinh nghịc, cấp 3 với những trò phá phách cái tuổi học trò ô mai mới lớn. Nhớ những lúc chia nhau cái bánh mì, ăn vụng trong lớp, lén lút đưa nhau mảnh giấy truyền tin... những buổi đi thay áo dài chen chúc , những buổi trực nhật mỗi sáng mỗi chiều, ghen tỵ đứa này đến muộn đến sớm, những buổi thầy thể dục cho ngồi chơi buộn bán... Nhớ lắm, thầy cô, bạn bè,.... Những lần tổ chức tiệc tùng , liên hoan , du lịch lại để lại bao niềm vui, nỗi buồn, hờn giận , nuối tiếc... Nhớ những lần ra sân vận động cổ vũ bóng đá hò hét khản cổ để rồi vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, những lần đăng kí thi văn nghệ ,gấp rút chuẩn bị giành vé vào chung kết... những buổi cùng nhau trốn học đi ăn sữa chua ở nhà bà Vẻ( 2k 1 cốc vừa rẻ vừa ngon)... những lúc không học bài để cô giáo buồn , những lần nói hớ để cả lớp được trận cười vui vẻ.... Nhớ, nhớ, nhớ lắm...
Còn bao nhiêu nỗi nhớ không thể nói lên lời, chỉ nghĩ và cảm nhận......
Nhìn các em tíu ta tíu tít tình cờ lên cùng 1 chuyến xe nhận ra nhau reo lên thích thú khiến bác tài xế cũng bật cười với cái lũ nhóc này. Không biết sau này sẽ ra sao nhưng luôn mong sẽ giữ mãi được nét hồn nhiên trên những gương mặt đó.... Chuyến bus về quê, chuyến bus đưa tôi về với những kỉ niệm, chuyến bus xúc cảm...
Dành tặng bạn bè của tớ những lời yêu thương nhất !!!!
Thấytớ đang đứng chú xé vé hỏi tớ có muốn ngồi không? Tớ ái ngại nhìn xung quanh, làm gì còn chỗ nào đâu .Thấy vẻ mặt lo lắng của tớ chú cười cười rồi đẩy tớ đi xuống ghế dưới cùng , nói với anh chị ngồi gọn vào cho em nó ngồi ,hihi. Thế là tớ lại được ngồi , dù có hơi chật một chút nhưng vẫn còn hơn là đứng.
Rồi bus cũng khởi hành , người đứng ngừoi ngồi đủ mọi tư thế. Một số ngừoi không nhớ rõ thì còn nhầm xe khiến bác tài phải bao lần cho xuống đi xe khác. Tớ ngồi im lặng ,ngước nhìn ra cửa sổ, ngắm quãng đường quen thuộc đã đi qua nhiều lần. Nó vẫn vậy không có gì thay đổi nhưng sao ai cũng ngước nhìn. Nó có gì hấp dẫn???
Một bạn nam ngồi cuối mở laptop ra nghe nhạc , cô bé con tầm 4 hay5 tuổi ngồi bên cạnh tò mò, nhìn vào cái hình ảnh trong laptop, bạn nam nhẹ nhàng lấy 1 tai nghe của mình đặt vào tai cô bé con, rồi chuyển sang những bài hát hài hước của trẻ con. Ánh mắt háo hức, vui mừng xen lẫn sự tò mò làm tớ thấy lạ. Nhìn cô bé ấm áp và hạnh phúc.
Một lúc sau có 1 bà cụ bước lên xe . Bà nhanh chóng được 1 bạn học sinh nhường ghế. Tớ mỉm cười .Rồi tớ nghe mấy em , chắc năm nhất đang nói về kì nghỉ sắp tới , họp lớp đi chơi. Tơ thấy nhớ các bạn của mình kinh khủng. Đã bao lâu rồi chúng tớ không được gặp nhau, không được trò chuyện , tíu tít như những đứa trẻ con được mẹ cho quà... Chúng tớ lúc đó nô nghịch đùa giỡn chẳng nghĩ gì, đâu có biết rằng sau này mỗi đứa một nơi, sẽ còn liên lạc được với nhau, sẽ còn gặp lại nhau để ôn lại kỷ niệm ngày xưa. Ngay lúc này đây , tớ không muốn lớn lên tẹo nào, muốn quay lại cái cấp 2 hồn nhiên ,tinh nghịc, cấp 3 với những trò phá phách cái tuổi học trò ô mai mới lớn. Nhớ những lúc chia nhau cái bánh mì, ăn vụng trong lớp, lén lút đưa nhau mảnh giấy truyền tin... những buổi đi thay áo dài chen chúc , những buổi trực nhật mỗi sáng mỗi chiều, ghen tỵ đứa này đến muộn đến sớm, những buổi thầy thể dục cho ngồi chơi buộn bán... Nhớ lắm, thầy cô, bạn bè,.... Những lần tổ chức tiệc tùng , liên hoan , du lịch lại để lại bao niềm vui, nỗi buồn, hờn giận , nuối tiếc... Nhớ những lần ra sân vận động cổ vũ bóng đá hò hét khản cổ để rồi vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, những lần đăng kí thi văn nghệ ,gấp rút chuẩn bị giành vé vào chung kết... những buổi cùng nhau trốn học đi ăn sữa chua ở nhà bà Vẻ( 2k 1 cốc vừa rẻ vừa ngon)... những lúc không học bài để cô giáo buồn , những lần nói hớ để cả lớp được trận cười vui vẻ.... Nhớ, nhớ, nhớ lắm...
Còn bao nhiêu nỗi nhớ không thể nói lên lời, chỉ nghĩ và cảm nhận......
Nhìn các em tíu ta tíu tít tình cờ lên cùng 1 chuyến xe nhận ra nhau reo lên thích thú khiến bác tài xế cũng bật cười với cái lũ nhóc này. Không biết sau này sẽ ra sao nhưng luôn mong sẽ giữ mãi được nét hồn nhiên trên những gương mặt đó.... Chuyến bus về quê, chuyến bus đưa tôi về với những kỉ niệm, chuyến bus xúc cảm...
Dành tặng bạn bè của tớ những lời yêu thương nhất !!!!

