Hoàn Kì 2 - Khóc vì thói quen

PhOngLjnh238

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/5/2010
Bài viết
85
Vi chat với Kate nhiều hơn, sms nhiều hơn… Vi nói với Kate tất cả mọi chuyện, có đôi khi bằng tiếng Việt (dù Kate không hài lòng khi Vi nói tiếng Việt lắm).. Vi đã nói mọi thứ về cuộc sống của Vi, trong đó có Phong…

p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 0.0001pt; font-size: 12pt; font-family: "Times New Roman"; }span.textexposedshow { }div.Section1 { page: Section1; }
Chiều chủ nhật, thời tiết đã bắt đầu chuyển giao giữa cuối thu và đầu đông, đang lười biếng trong chăn ấm thì cái điện thoại vang tướng lên bản “I hate everything about you” của Three Days Grace, màn hình hiện cái reminder to đùng: “Di hoc nhanh keo muon.” Bấm snooze, Vi cố nhắm mắt ngủ thêm chút nữa...

Lần thứ 2 bản nhạc vang lên, nó bật dậy ngao ngáo làu bàu: “Sao lại có thể loại đi học vào chiều chủ nhật thế không biết”. Diện lên người bộ cánh màu rêu: áo thun xanh, áo khoác xanh, túi đeo xanh, giầy xanh. Nhún vai một cái trước gương, Vi ra khỏi nhà lúc 5 rưỡi. Trời đã chuyển màu sẫm, lại thêm tắc đường giữa giờ cao điểm, lết được đến lớp học mất tận gần 20 phút.

Vi mở cánh cửa bước vào trong lúc mọi người bắt đầu xì xồ từ lúc nào. Kate đang ngồi ở chỗ của Vi (giờ đã là bàn gần giáo viên nhất), quay ra reo như đứa trẻ:

- Đẹp lắm Bao Vi, so green, nhìn đầy sức sống. Khuôn mặt của U đang hiện lên một cái gì đó rất vui, có gì mới thế?

- Oh, cám ơn, I yêu màu xanh, màu xanh là nó độc mà. Haha, đùa thôi. Có chuyện gì mới đâu, một ngày chủ nhật hết sức bình thường. – Vi nhún vai.

- U hãy tự đi tìm cho mình 1 chỗ đi, nhớ đừng quá xa I

Vi lên ngồi vào chỗ của Kate, Kate nhíu mày cười. Vi thản nhiên:

- Có vấn đề gì à? U lấy chỗ của I thì I lấy lại chỗ của U, thế thôi mà.

- Oh không, vì U đang ngồi chỗ của giáo viên, nên ngày hôm nay là ngày của U, U phải trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người nhé.

Ngày hôm ấy, mọi người tua tủa cười đùa, Vi cũng cười rất nhiều

Kate toét miệng rõ to:

- I rất thích nói với Vi, vì Vi có vẻ gì đó.. rất “ngoan” (nói bằng tiếng Việt), rất hiền, là 1 học sinh chăm chỉ…

- Kate, có phải U quá ưu ái I rồi k?



Càng hạnh phúc nhiều, càng có những người bạn tốt, thì đôi khi lại càng làm người ta cảm thấy trống trải, một nỗi trống trải rất khó nói thành lời. Vi biết mình vẫn đang nhớ một con người, nhớ vài sự việc, đúng hơn là rất nhớ và nhớ rất nhiều. Những lúc một mình cô đơn thế này, thường hay gây cho người ta cảm giác nhớ, dù nỗi nhớ ấy rất vụn vặt. Trời vào đông, ra đường nhìn đâu cũng thấy các đôi, mà những người ích kỉ khi cô đơn thường không vui trước hạnh phúc của người khác, không phải, đúng hơn là thường chạnh lòng trước hạnh phúc của người khác… Những cơn nhớ dúm dó càng ngày càng làm Vi lạnh lùng và vô cảm. Bao lâu rồi nhỉ, bao lâu rồi nó không khóc nữa? Đúng hơn, nó rất muốn khóc, nhưng nó không cho phép mình khóc…

Quyết tâm đi thẳng về nhà ngay sau khi học xong, Vi mở máy tính. Nhìn lịch, nó khẽ thở nhẹ. Hôm nay là tròn 4 tháng chia tay.

..............


Lớp tiếng Anh tổ chức bữa tiệc tất niên. Mọi người hẹn hò nhau dành hẳn 1 buổi để chém gió bằng tiếng Việt với Kate. Bánh kẹo, nước ngọt, và đủ thứ trang trí phòng học được mang đến. Anh Tuấn học năm cuối Xây Dựng mang theo chiếc guitar đậm chất sinh viên, Anh chị Hùng, đã đi làm, bê đến cả dàn Karaoke, và Linh, chị Sinh viên Hà Nội gốc, hơn nó 2 tuổi, dịu dàng nệ khệ mang đến lớp hẳn chiếc organ điện.

Vi nhìn chiếc organ, lòng bỗng thánh thót những nốt son kì lạ. Đã bao lâu rồi nó không chạm tay vào những phím nhạc? Ngồi xuống bên Linh, Vi cầm các bản sheet rồi bất chợt nảy ra ý tưởng phút chốc bay bổng.

...

Cả phòng học im phăng phắc. Sau khi Vi cùng Linh chơi xong bản “My heart will go on”, tiếng vỗ tay của 14 con người rào rào. Kate đang nhìn nó với ánh mắt nửa dịu dàng, nửa ngạc nhiên, khẽ nói:

- Rất ấn tượng đấy Vi.

Vi mỉm cười tinh nghịch, chưa bao giờ nó thấy lòng vui phấp phới đến thế.



Tết đang đến gần, Vi nhớ Phong đến điên đảo. Vi biết, Phong vẫn chưa hề yêu ai sau Vi. Nhưng nếu nhắm mắt tưởng tượng 2 đứa quay lại, thì Vi không dám. Có điều gì đó không thể lí giải trong Vi. Nó hiểu rõ nó còn yêu Phong, yêu rất nhiều là đằng khác, nhưng vết thương xưa cũ không bao giờ cho phép nó được ngoái đầu nhìn lại bất cứ điều gì.

Bật chiếc organ đặt ở góc phòng, Vi rê tay nhẹ trên phím đàn. Choáng váng, hụt hẫng, trống trải, tổn thương, vui vẻ, dễ chịu, nhẹ nhàng,... Tất cả những thứ cảm xúc của những tháng ngày qua trà trộn hỗn độn. Thực lòng mà nói, mạnh mẽ đến mấy, Vi cũng chưa thể chạm đến 2 tiếng: "thăng bằng"… Từ ngày chia tay Phong, dù cứ cố bê theo mình lên tận Hà Nội, nhưng thật tình, Vi đã bỏ quên hẳn organ rồi…

Đang mông lung suy nghĩ thì điện thoại Vi báo hiệu có tin nhắn.

“Chà, còn điều gì I chưa biết về U không? Chiều nay U đã làm I rất ngạc nhiên.”



Là sms của Kate. Bỏ sang bên suy nghĩ về Phong, Vi bật cười, chưa biết nhắn lại cho Kate điều gì cả. Từ ngày gặp nhau ở buổi chiếu New Moon, Vi và Kate đã có chút thân nhau...



Vi chat với Kate nhiều hơn, sms nhiều hơn… Vi nói với Kate tất cả mọi chuyện, có đôi khi bằng tiếng Việt (dù Kate không hài lòng khi Vi nói tiếng Việt lắm)... Vi đã nói mọi thứ về cuộc sống của Vi, trong đó có Phong…

Lần đầu tiên Vi chịu tâm sự với người khác về mối tình đã tan vỡ. Lần đầu tiên Vi muốn bật khóc trước mặt người khác. Lần đầu tiên Vi thừa nhận muốn gục ngã. Vi nói với Kate rằng Vi mệt mỏi, Vi chùn bước, Vi muốn từ bỏ tất cả, như cái cách Vi từ bỏ đàn vậy…

- U không phải là Vi I quen, Vi mà I đã từng quên luôn luôn mỉm cười và nói “không bao giờ bỏ cuộc”…

- Nhưng “Never give up” viết tắt trong tiếng việt là “Ngu”, là “stupid”…



Ngày hôm ấy, Vi đã khóc nhiều.. Kate bảo Vi khi kể về Phong, hãy nói bằng Tiếng Anh… Vi đã không hiểu,.. Nhưng rồi, Kate cũng đã tạo đủ cho Vi 1 niềm tin, để Vi bình tĩnh, chat về Phong, bằng Tiếng Anh… :-)…



Ngày hôm ấy, Kate nói… “I biết trong mắt U, anh ta hoàn hảo nên U sẽ khó vượt qua, thế nên I muốn U nói bằng tiếng Anh, sợ nói với I bằng tiếng Việt, U sẽ khóc nhiều hơn.. I tin U sẽ vượt qua, vì I tin U mạnh mẽ…”



Ngày hôm ấy, Vi đã biết Vi có thể vượt qua…



..................



Con người ta chỉ có 1 lần khóc thật trong đời. Những lần trước ta tập khóc, những lần sau đó, ta khóc vì thói quen.


b6fdontcrybyshelyang.jpg




Tiết trời cuối xuân, tự nhiên Vi thấy nhớ Phong, tự nhiên dằn vặt, tự nhiên “tại sao?”,.. Vi online, và mở FB, mở tất cả những cái note viết cho Phong ra, đọc lại, cười lại, và khóc lại với những cảm xúc lúc ấy. Cuối cùng, Vi đóng lại tất cả các note với chế độ private. Cái gì đã là quá khứ, hãy để nó ngủ yên...

Cuộc sống đã thay đổi nhiều rồi, đã là hơn 7 tháng,… rồi cũng đến lúc… người ta không phân biệt nổi nhau trong biển người kia. Những nỗi nhớ giăng mắc bây giờ là thứ cảm xúc xa xỉ, bởi chính bản thân Vi cũng không biết Vi nhớ gì, Vi biết nhớ những gì?... Vi không phân biệt được cái gì là ảo, cái gì là thật, cái gì là chín chắn, cái gì là nông nổi? Chính Vi, có lẽ rất đáng trách, bởi Vi không điều khiển được chính mình.

“Cái gì đã qua, để tang nó, chỉ để tang thôi.” Vậy nên, Vi học cách để tang những gì trong quá khứ. Dù biết, có những điều, Vi sẽ phải để tang cả đời…

Vi bắt đầu chơi đàn trở lại…



Lớp tiếng Anh đã kết thúc từ lâu. Nhưng Vi và Kate bắt đầu “gặp gỡ ngoài giờ học” thực sự. Kate thỉnh thoảng qua đón Vi ở trường, đưa Vi đến lớp đàn. Vi thỉnh thoảng kiên nhẫn đến trung tâm ngồi chờ Kate dạy học. Sau đó, 2 đứa sẽ đi xem phim, đi ăn kem, hoặc làm một vài việc gì đó cùng nhau. Chưa bao giờ Kate bày tỏ cảm xúc của mình đi quá giới hạn, Vi cũng vậy… Nhưng có một sợi dây gì đó vô tình gắn kết 2 người từ lúc nào không ai biết…

Vi quý Kate, một thứ tình cảm trên cả tình bạn… Nhưng Vi sợ… Sợ điều gì đó rất mơ hồ… Hoặc Vi sợ lại một lần nữa vấp ngã, một lần nữa đau… Hoặc Vi sợ tình cảm của mình chỉ là bộc phát trong lúc cô đơn… Hoặc… Vi sợ, nếu một ngày nào đó, thực sự Vi và Phong vẫn còn tình cảm, vẫn có thể quay lại… Kỉ niệm chưa thể quên vẫn một phần nào đó ám ảnh Vi… Biết bao giờ nó mới có thể dứt bỏ hoàn toàn tất cả quá khứ để đến bên một người khác?...
...................


Tháng sinh nhật của Phong và Vi, của kỉ niệm tình yêu… Vi nhớ Phong, nhớ rất nhiều. Nó muốn đến gặp Phong, muốn chạm vào Phong, muốn cười nói với Phong, muốn ở bên Phong như trước, dù chỉ một chút thời gian thôi… Nhưng nó biết, đó là điều không thể.

Chiều, hẹn đi uống café với Kate, Vi dành cả buổi để trầm ngâm đắm mình trong giai điệu của những bản nhạc tình cũ kĩ vô tình được phát trong quán, Kate ung dung ngồi đọc một quyển sách thời trang. Không ai nói với ai một câu nào suốt hơn 2 tiếng đồng hồ. Bất chợt, Vi ngước lên, kết thúc chuỗi thời gian im lặng:

- Kate, đi xem phim, em mời. Vi nói chậm, đủ to, bằng tiếng Việt.

- U có thể nhắc lại lần nữa được không Vi? (Kate há hốc miệng)

“Sột soạt, sùn sụt.” (Mút những giọt xoài cuối cùng), Vi thản nhiên nói tiếp một câu tiếng Việt rõ ràng đính kèm lời giải thích tiếng Anh, giả bộ ngây thơ như không nghe thấy câu hỏi trước của Kate:

- Không đi thì thôi, ta đi một mình. If you don’t want I will go alone, hoho.

- Ồ không Vi, chúng ta là bạn mà, I chẳng bao giờ từ chối bất cứ điều gì U muốn cả. (Kate nhanh nhảu chữa).

- Thật không? (Vi nhe răng tinh nghịch)

- Yeah.

- Chị ơi, tính tiền cho… bạn này hộ em. (Chỉ tay sang Kate)

Kate nhoẻn miệng cười. Vi toe toét, không biết bao nhiêu lần nó chết đứng tim vì nụ cười tuyệt vời của Kate.



Trên đường đến rạp phim, Vi thấy lòng mênh mang một cảm giác lạ, nỗi buồn nhẹ tựa lông hồng vút bay đâu mất.. Những câu chuyện đứt quãng, những cảm xúc hỗn độn… Thật khó khăn để nói ra với ai đó, nhưng cũng thật mệt mỏi nếu cứ im lặng giữ một mình trong lòng… Vi hiếm khi buồn hay nghĩ về Phong lúc ở bên Kate, bởi Kate luôn tạo cho Vi một cảm giác rất kì lạ. Nhưng, nó cũng không thể nào dứt bỏ hoàn toàn tất cả quá khứ ra khỏi đầu…
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom