KHÚC KHẢI HOÀN

hoangii

Thành viên
Tham gia
23/9/2024
Bài viết
2
Tập 1: Tiếng Tù Khởi Đầu
Chương 1: Bóng Tối Trên Thành Phố Arden (đã chỉnh sửa)

Tiếng thở hổn hển của Elara vang lên giữa màn đêm, chân cô dẫm mạnh xuống mặt đất gồ ghề của con hẻm nhỏ. Đôi tay siết chặt chiếc túi hàng lủng lẳng trên vai. Một tiếng súng đột ngột vang lên từ xa, phá tan bầu không khí nặng nề của thành phố. Lồng ngực cô thắt lại, không phải vì mệt, mà vì cảm giác căng thẳng len lỏi qua từng mạch máu. Mồ hôi lăn dài trên sống lưng, tim cô đập thình thịch, như tiếng trống réo rắt báo hiệu một cuộc chiến không thể tránh khỏi, nhưng giờ chỉ còn lại sự hoảng loạn giữa bóng tối.

Bóng đen bao trùm thành phố Arden, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo dõi theo từ các ngóc ngách. Elara nuốt khan, tự nhủ rằng chỉ cần một bước sai lầm cũng có thể dẫn đến cái chết. Arden giờ như một cái xác chết, thoi thóp giữa những cuộc chiến tàn khốc của Valoria và Calista, nơi mà từng góc phố rộn rã tiếng cười giờ chỉ còn lại những bóng ma của quá khứ. Một thành phố từng sầm uất, nơi những cuộc giao thương diễn ra dưới ánh mặt trời, giờ đây đã biến thành nơi hoang tàn đầy rẫy sự chết chóc.

Những con phố vốn được trang trí bằng hàng hóa quý giá từ khắp nơi trên thế giới, giờ đây phủ đầy bụi bặm và xác nhà đổ nát. Ánh sáng rực rỡ của những buổi chợ đông vui đã nhường chỗ cho những mảng tối u ám, nơi người ta chỉ còn lại với nỗi sợ hãi. Khói đen cuộn lên từ những ngôi nhà bị đốt phá, hòa cùng mùi hôi tanh của không khí ô nhiễm, khiến từng hơi thở trở nên khó khăn. Các tòa nhà cổ kính, mang trong mình kiến trúc tinh xảo, giờ chỉ còn là những khung xương trống rỗng, với tường bị xé toạc lộ ra những vết thương gỉ sét.

Hình ảnh những chiếc ghế gỗ mốc meo, từng là nơi các thương nhân trò chuyện, giờ chỉ còn là ký ức lặng lẽ của một thời vàng son. Tiếng la hét vang vọng qua các con hẻm như những âm thanh cuối cùng của một thành phố đang chết dần. Các góc phố, nơi trước đây tràn ngập tiếng cười và ánh đèn rực rỡ, giờ đây mờ mịt trong khói và nước mắt. Những người dân hoảng loạn chạy trốn, nét mặt họ in hằn sự kinh hoàng và tuyệt vọng, giống như những hồn ma của quá khứ, đang tìm kiếm ánh sáng giữa bóng tối.

Những người lính, với vẻ mặt lạnh lùng và quyết tâm, không ngừng truy đuổi bất kỳ ai dám kháng cự. Họ được huấn luyện để coi người dân như những mối đe dọa tiềm ẩn, và mỗi tiếng súng nổ lên lại là một lời nhắc nhở về sự đàn áp không thương tiếc. Tại sao Arden, một thành phố từng là biểu tượng của sự thịnh vượng, lại phải gánh chịu nỗi khổ này? Tại sao những người vô tội, những người đã xây dựng nên những mơ ước trong từng viên gạch, lại trở thành nạn nhân của cuộc chiến tàn khốc này? Những câu hỏi ấy vang lên trong lòng Elara, khiến nỗi xót xa trào dâng.

Thành phố này, nơi đã từng là mái nhà của bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ, giờ chỉ còn lại sự tàn phá và đau thương. Ký ức ùa về trong tâm trí Elara như những cơn sóng dồn dập. Cô lớn lên trong cái nghèo khó, nhưng giữa những khốn khó ấy, từng có những ngày tháng ấm áp. Mẹ cô, một người phụ nữ ốm yếu nhưng luôn nở nụ cười, thường dẫn cô đi dạo quanh những con phố nhộn nhịp của Arden. Những hàng hóa đa dạng bày bán, tiếng cười và tiếng nói của người dân hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng sống động. Những ký ức ấy giờ đây như những viên ngọc quý giữa một bãi chiến trường hoang tàn.

Khi đi qua những đống đổ nát, Elara không thể không nghĩ đến những ngày xưa. Những khung cửa sổ vỡ tan, những mái nhà đổ nát từng là nơi chứa đựng niềm vui và hy vọng. Cô nhớ ánh mắt rạng ngời của bạn bè, những nụ cười tươi tắn làm ấm lòng cô. Sau cái chết của mẹ, cha Elara trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết. Ông, một người có tâm hồn kiên định, gánh vác mọi trách nhiệm nuôi sống Elara bằng mọi giá.

“Con phải học hỏi từ những thất bại,” ông nói khi họ cùng nhau làm việc ở chợ. “Không phải ai cũng có thể chạm tới thành công, nhưng người dám đứng dậy sau thất bại mới là người thật sự mạnh mẽ.”

“Cha, có khi nào con sẽ thành công không?” Elara hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Con sẽ, nếu con không ngừng cố gắng. Nhưng con cũng phải nhớ rằng, thành công không chỉ của riêng mình, mà còn phải nghĩ đến những người khác. Họ cũng cần sự giúp đỡ của con.”

Dưới sự dẫn dắt của cha, Elara không chỉ tiếp thu kiến thức mà còn khám phá ra khả năng tiềm ẩn trong mình. Cô bắt đầu thử nghiệm với các chiến lược kinh doanh riêng, nâng cao giá trị hàng hóa và tạo sự khác biệt giữa đám đông thương nhân. Nhưng giờ đây, cái nghèo không chỉ lấy đi niềm vui tuổi thơ; nó còn để lại trong lòng cô một khát vọng mãnh liệt.

“Mình phải tạo ra sự khác biệt,” Elara thầm nghĩ, ánh mắt kiên định. Trong những buổi chiều bên cha ở chợ, Elara lắng nghe các thương nhân kể về những thương vụ lớn đã giúp đỡ người khác, như một thương nhân đã cung cấp lương thực cho các ngôi làng bị tàn phá bởi chiến tranh.

“Đó không chỉ là thực phẩm, mà còn là hy vọng,” ông nói, ánh mắt rực rỡ. Elara tròn mắt lắng nghe, cảm nhận ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy. Cô cũng nhớ câu chuyện về một cô gái trẻ đã xây dựng một doanh nghiệp nhỏ nhưng lại thay đổi cuộc sống của cả một cộng đồng. “Chỉ một quyết định đúng đắn, và bạn có thể thay đổi số phận của nhiều người,” cô nói, nụ cười tươi sáng trên môi.

Điều đó khiến Elara cảm thấy như đang sống trong một câu chuyện cổ tích đẹp như mơ. “Con hãy nhớ, con có thể làm điều gì đó lớn lao hơn. Sự giúp đỡ cũng cần đến từ những quyết định khó khăn,” cha cô khuyên, ánh mắt ông kiên định. Những câu ch.uyện ấy thôi thúc Elara khao khát trở thành một phần của thế giới đó, để tạo ra sự khác biệt cho quê hương. Cô tự nhủ: “Mình cũng có thể làm được điều đó. Mình sẽ không để những khó khăn ngăn cản ước mơ của mình.”

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã tan biến theo từng ngôi nhà đổ nát dưới làn mưa bom bão đạn của chiến tranh. Cuộc chiến tàn khốc này đã cướp đi tất cả từ cô: gia đình, bạn bè, quê hương và cả những ký ức ấm áp của tuổi thơ. Thế nhưng, có một điều mà chiến tranh không bao giờ có thể tước đoạt—đó chính là ước mơ cháy bỏng trong lòng cô.

“Mình nhất định phải xây dựng một chuỗi cửa hàng riêng,” Elara nói, ánh mắt rực lửa khi hình dung về tương lai. “Mình sẽ mở rộng ra khắp các vùng đất xung quanh, không chỉ để kiếm sống, mà còn để mang lại sự thịnh vượng trở lại cho quê hương—nơi từng là trung tâm giao thương phồn thịnh. Không gì có thể ngăn cản tôi theo đuổi điều này.” Cô thề rằng sẽ không để bất kỳ ai hay điều gì cản trở bước tiến của mình. Nhưng để làm được điều đó, cô biết mình phải bước vào một thế giới mà tiền bạc, quyền lực và mối quan hệ là tất cả.

“Mình sẽ không để bất kỳ ai cản bước,” Elara tự nhủ, ánh mắt kiên quyết ánh lên sự quyết tâm. Ký ức ùa về trong tâm trí Elara như những cơn sóng dồn dập. Khói bụi cuốn vào từng ngóc ngách của thành phố, khiến Elara cảm thấy như đang sống trong cơn ác mộng. Những tiếng la hét vang vọng qua các con phố, âm thanh đầy kinh hoàng của những người dân hoảng loạn. Họ, những người vô tội, chỉ muốn bảo vệ gia đình và bản thân, nhưng giờ đây trở thành mục tiêu cho những viên đạn lạnh lẽo từ quân lính. Ánh mắt sợ hãi của họ in hằn trong tâm trí Elara, làm cô cảm thấy nỗi đau của chính mình hòa quyện với nỗi đau của họ. Mỗi bước chân của cô dường như nặng nề hơn khi nghĩ đến cha. "Cha đang ở đâu?" tim cô đập loạn nhịp. Áo khoác rơi xuống, nhưng cô không có thời gian nhặt. Chỉ một điều quan trọng: phải về nhà.

Khi chạy qua những con phố đổ nát, Elara nhận ra những người lính không chỉ là kẻ thù tàn bạo mà còn là biểu tượng của áp bức. Họ coi người dân là mối đe dọa, và nỗi sợ hãi của cô trở thành vũ khí của họ. Một tiếng súng vang lên gần đó, cô thấy một người phụ nữ ngã xuống, máu chảy thành dòng. “Phải về nhà!” Cô tự nhủ, nhưng nỗi hoang mang và tức giận dâng lên. Tại sao những người lính lại tấn công chính những người họ đang bảo vệ? Hàng triệu câu hỏi lặp đi lặp lại, nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng.

Bất chợt, Elara nhìn thấy ngôi nhà của mình, nhưng nỗi hy vọng nhanh chóng tan biến khi nhận ra nó đã bị thổi bay trong vụ nổ lớn. Mái nhà sụp đổ, những kỷ niệm quý giá giờ chỉ còn lại trong ký ức. “Không!” Cô gào lên, trái tim như bị xé nát. Một làn sóng tuyệt vọng trào dâng, nhưng không có thời gian để đau buồn. Tiếng chân chạy đến từ phía sau—quân lính. Cảm giác sợ hãi trỗi dậy, cô quay người chạy, nhưng một tiếng nổ chát chúa vang lên gần bên. Một vụ nổ mạnh mẽ hơn làm rung chuyển mặt đất, khói bụi bay tứ phía.

Cô vụt chạy vào một con hẻm tối tăm, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Tim cô đập thình thịch, như tiếng trống báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu. Elara chạy vào hẻm như một vực thẳm sâu hun hút, không một lần ngoái đầu. Phía sau, toán lính đã biến mất, nhưng cô vẫn không muốn dừng lại. Đôi chân đau rát như bị thiêu đốt của cô tiếp tục chạy trốn, không chỉ khỏi quân lính mà còn khỏi hiện thực tàn khốc. Căn nhà nơi cha cô chờ đợi đã bị thổi bay, tiếng thét và than khóc vang vọng khắp Arden, khiến cô không thể chấp nhận nỗi kinh hoàng này. Cô khóc, vừa chạy vừa khóc, chân không dừng lại.

Bỗng, từ xa, một bóng người xuất hiện. Áo choàng của anh bay phất phới trong gió, tạo nên một hình ảnh đầy bí ẩn. Đôi mắt bạc của Gideon lấp lánh như ánh trăng giữa màn đêm, lạnh lùng và toan tính, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Chúng sáng rực nhưng lại mang một sự lạnh lẽo, như chứa đựng những bí mật không thể nói ra. Mỗi lần hắn chớp mắt, ánh sáng trong đôi mắt ấy như lướt qua, như một lời hứa về những âm mưu chưa được tiết lộ, khiến Elara cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một cơn mê hoặc.

Khi ánh nhìn của hắn chạm vào cô, mọi thứ xung quanh như nhòa đi, và một cảm giác lạnh sống lưng tràn qua. Trái tim Elara đập thình thịch, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì sự tò mò mạnh mẽ, như thể một sức mạnh vô hình kéo cô lại gần. Cô dừng lại, không thể rời mắt khỏi Gideon, dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn lụi tàn, như thể đây là khoảnh khắc định mệnh mà cô không thể lẩn tránh.

“Anh… anh là ai? Anh đang làm gì trong con hẻm tối tăm này?” Giọng cô run rẩy, hòa quyện giữa sự tò mò và nỗi sợ hãi. Trong bối cảnh hỗn loạn của cuộc chiến, Elara không thể không tự hỏi một người như hắn đang làm gì ở đây. Ánh mắt sắc lạnh của Gideon khiến trái tim cô đập mạnh hơn, không biết liệu hắn có phải là mối nguy hiểm đối với mình hay không.

“Cô không phải là người duy nhất đang tìm kiếm cơ hội giữa cơn hỗn loạn này đâu,” Gideon nói, giọng hắn trầm và ấm, như thể mỗi từ đều mang một sức nặng riêng. Một nụ cười nhẹ nở trên môi hắn, nhưng lại không làm dịu đi vẻ lạnh lẽo trong khí chất của hắn. Hắn như một bóng ma giữa đêm, khiến người khác cảm thấy bất an hơn là an toàn. “Thành phố này đang lâm vào khủng hoảng, và không thiếu kẻ muốn lợi dụng tình hình để trục lợi cho bản thân mình.”

Mỗi cử chỉ của hắn đều toát lên sự tính toán, như thể hắn đã dự đoán mọi phản ứng và động thái của những người xung quanh. Sự bí ẩn của hắn khiến Elara không chỉ bị thu hút mà còn cảm thấy như đang đứng bên bờ vực của một sự nguy hiểm tiềm tàng.

“Lợi dụng? Anh đang ám chỉ điều gì?” Elara hỏi, giọng cô lộ rõ sự bực bội, nhưng không thể ngăn được sự tò mò len lỏi trong tâm trí. Nước mắt lăn dài trên má, cô vừa khóc vừa nói, không thể che giấu nỗi đau trong lòng.

Gideon đứng đó, bình thản như thể mọi thứ xung quanh không hề ảnh hưởng đến hắn. Nụ cười của hắn không chỉ thu hút mà còn như một cơn bão ngầm, đầy đe dọa. “Có những người, như cô, đang tìm cách sống sót,” hắn đáp, giọng trầm và đầy tự tin, “còn những kẻ khác thì chỉ muốn lợi dụng sự yếu đuối đó. Thành phố này không có chỗ cho sự ngây thơ.”

Mỗi lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc bén, cắt ngang nỗi đau của Elara, khiến cô cảm thấy vừa bị đe dọa vừa bị cuốn hút. Hắn không chỉ là một thương nhân; hắn là một người chơi trong trò chơi mạo hiểm, luôn sẵn sàng biến những cơ hội thành lợi ích cho riêng mình. Mỗi khoảnh khắc bên hắn như một cuộc chơi với lửa, và Elara không thể không tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục tham gia hay không.

“Trong những thời khắc khó khăn nhất, bản chất thật của con người thường được phơi bày,” Gideon nói, giọng hắn trầm và đầy kiêu ngạo. “Đây là lúc những kẻ mạnh mẽ tìm ra cơ hội, trong khi những người yếu đuối thì chỉ co mình lại. Nhìn quanh mà xem. Chúng ta đang sống trong một thành phố sụp đổ. Chỉ những ai dám hành động mới có thể nắm lấy số phận của mình.”

Giọng hắn như một lời khiêu khích, khiến Elara cảm thấy như bị cuốn vào một cơn lốc mâu thuẫn. Cô tự hỏi liệu mình có đủ dũng cảm để đối mặt với những lựa chọn mà hắn đặt ra. “Vậy, tôi phải đứng về phía nào trong cuộc chiến này?” cô hỏi, giọng có chút run rẩy. “Có thực sự đáng để chấp nhận rủi ro, hay tôi chỉ nên tránh xa mọi thứ?”

Mỗi câu hỏi của hắn như một nhát dao, chạm vào nỗi sợ trong cô. Trái tim Elara đập loạn nhịp, vừa hoang mang vừa không thể chối từ sức hút từ những lời nói của hắn. Hắn không chỉ đưa ra một lựa chọn; hắn đang mở ra một con đường mạo hiểm, và điều đó khiến cô cảm thấy bất an.

“Rủi ro hay an toàn?” cô tự nhủ, cảm giác lạc lõng giữa nỗi sợ và khao khát khám phá. Hắn, với sự tự tin đầy bí ẩn, như một người dẫn đường trong cơn bão, nhưng liệu cô có dám theo bước hắn? Hình ảnh thành phố đổ nát xung quanh khiến cô cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối, nhưng cũng thôi thúc cô mong muốn điều gì đó lớn lao hơn.

“Vậy, cô sẽ quyết định thế nào trong hoàn cảnh này?” Gideon hỏi, giọng hắn như thể thấu hiểu sự giằng xé trong lòng cô. Mọi thứ rối bời, giữa lòng thương cảm với những người xung quanh và khao khát quyền lực mà hắn đại diện. Cô như đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời mình.

Elara ngập ngừng, lòng cô dậy lên những mâu thuẫn không nguôi. Cô không muốn trở thành kẻ tham lam, nhưng sự khốn khó như một chiếc bóng đen, từ từ quét qua Arden, nuốt chửng mọi hy vọng và để lại những người dân còn sống sót trong nỗi tuyệt vọng. Cảm giác như cả thành phố đang gục ngã dưới áp lực của chiến tranh, khiến Elara cảm thấy bức bối và ngột ngạt. Mỗi giây trôi qua, hình ảnh những người hàng xóm mất đi người thân, những đứa trẻ đói khát, lo âu vì tiếng súng vang vọng trong không khí, như những mũi dao đâm vào trái tim cô.

“Tôi không muốn chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân,” cô thốt lên, giọng kiên định nhưng nghẹn ngào. “Tôi thực sự muốn giúp đỡ mọi người, mang lại hy vọng cho họ trong lúc khó khăn. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi liệu những nỗ lực của mình có đủ để thay đổi điều gì không.”

Gideon khẽ cười, ánh mắt hắn lấp lánh vẻ mỉa mai, như thể hắn đang soi thấu tâm can cô. “Giúp đỡ, hả? Cô nghĩ lòng tốt sẽ đủ sức thay đổi mọi thứ? Để thực sự tạo ra sự khác biệt, đôi khi cô phải chấp nhận những quyết định khó khăn, thậm chí hy sinh cả những gì mình tin tưởng. Cô có sẵn lòng không? Hay chỉ đứng nhìn khi mọi thứ tiếp tục sụp đổ?”

Elara im lặng, sự nặng trĩu trong lòng khiến cô như muốn quỵ ngã. Hình ảnh những con người đang chịu đựng, những nỗi đau và mất mát chồng chất, hiện lên sống động trong tâm trí. “Tôi không biết,” cô thừa nhận, giọng nói như một làn gió yếu ớt. “Nhưng tôi không thể đứng nhìn thành phố này hủy hoại mà không làm gì cả.”

Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã ba đường, giữa cái thiện và cái ác, giữa lòng nhân ái và sự mưu mô. Những câu hỏi của Gideon như những nhát dao sắc bén, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô. “Nếu chỉ có lòng tốt không đủ, thì tôi phải làm gì?” Elara hỏi, sự kiên định trong giọng nói không thể che giấu nỗi lo âu. “Có phải tôi phải trở thành một người khác, đánh mất chính mình chỉ để có thể làm điều gì đó?”

Gideon tiến lại gần, ánh mắt hắn sáng lên như những vì sao giữa màn đêm u tối. “Nếu cô muốn thay đổi, hãy để tôi dẫn lối. Tôi có thể mở ra những cánh cửa mà cô chưa từng dám mơ tới. Nhưng để bước vào thế giới này, cô cần chấp nhận rằng sự yếu đuối không phải là lựa chọn.”

“Tại sao tôi phải đặt niềm tin vào anh?” Elara hỏi, giọng cô chứa đựng hoài nghi và nỗi tuyệt vọng.

“Bởi vì tôi hiểu những gì cô đang trải qua,” Gideon đáp, giọng nói ấm áp nhưng sắc sảo. “Chúng ta đều đang vật lộn để tồn tại trong thế giới này. Nhưng cách mà mỗi người chọn để đối mặt với thử thách mới quyết định ai sẽ đứng vững. Cô có thể sống trong nỗi sợ hãi, hoặc trở thành một phần của cuộc chiến đầy hứa hẹn.”

Trái tim Elara đập mạnh, như một cơn sóng dâng trào. Một dòng điện chạy qua, và cô nhận ra Gideon có thể mang lại cho cô những điều khao khát bấy lâu. Nhưng cái giá phải trả sẽ là gì?

“Tôi cần thời gian,” cô nói, cố gắng giữ vững quyết tâm không bị cuốn vào trò chơi này.

“Tôi sẽ ở đây,” Gideon khẳng định, ánh mắt sâu thẳm như những bí mật chưa được khám phá. “Khi cô sẵn sàng, hãy tìm tôi. Tôi sẽ không làm cô thất vọng.”

Hắn chợt dừng lại, nghiêng đầu với nụ cười mỉm nhẹ nhàng. “Cô có thể cho tôi biết tên mình không?” ánh mắt hắn chứa đựng sự tò mò và thách thức.

“Elara,” cô đáp, cảm thấy trái tim mình như chùng xuống.

“Rất vui được gặp cô, Elara,” Gideon nói, rồi quay lưng rời đi.

Khi bóng tối dần lùi lại, Elara cảm thấy nỗi đau trong lòng vẫn nặng trĩu. Cô không biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước, nhưng rõ ràng cuộc sống trong thành phố này sẽ không bao giờ như trước. Giữa những đổ nát, Elara quyết tâm tìm cách phục hồi quê hương, không chỉ bằng ý chí mà còn bằng sự quyết đoán và mưu lược. Cô sẽ không chỉ sống sót; cô sẽ chiến đấu để giành lại những gì đã mất.

Đột nhiên, cô nhớ ra mình chưa hỏi tên Gideon. “Xin lỗi!” cô gọi theo, nhưng chỉ có gió lạnh đáp lại. Một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong lòng, như thể số phận của hai người đã đan xen từ giây phút này.

Ngay lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai cô, làm Elara giật mình. Quay lại, cô thấy một người đàn ông bí ẩn, khuôn mặt che kín bởi chiếc khăn choàng. Trong ánh sáng mờ ảo của con hẻm, Elara không nhận ra hắn, chỉ cảm nhận nỗi sợ hãi và cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào.

“Cô không đơn độc,” hắn nói, giọng trầm ấm như một lời an ủi, khiến tim cô nhẹ đi phần nào.

Khi nghe giọng nói quen thuộc và thoáng thấy nét mặt ẩn sau lớp khăn, Elara chợt nhận ra: “Đúng vậy, mình có thể làm được… mình không đơn độc.” Nỗi đau trong lòng đột ngột vỡ òa, và cô quỵ xuống, òa khóc như thể tất cả lo âu và uất ức bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa. Những hình ảnh kinh hoàng, những khoảnh khắc phải gồng mình chống chọi, giờ đây bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho cảm giác nhẹ nhõm.

Trong khoảnh khắc đó, Elara biết rằng mình không còn đơn độc trên con đường đầy chông gai phía trước. Hơi ấm từ bàn tay trên vai cô như một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng lại hy vọng trong lòng, cho cô sức mạnh để tiếp tục bước đi.
đây là bản mình đã chỉnh sửa lại so với bản mình đã đăng trước đó mọi người cho mình biết ý kiến với nhé
 
×
Quay lại
Top Bottom