Yae Miko
Thành viên
- Tham gia
- 2/6/2025
- Bài viết
- 2
Chương 2 : Tình huống bất ngờ
Tiết học đầu tiên trôi qua trong sự ồn ào quen thuộc. Khi tiếng chuông báo giờ giải lao vang lên, cả lớp lại sôi động lên . Học sinh ùa ra khỏi phòng , trò chuyện ríu rít. Arashi Ren cũng đứng dậy, nhưng cậu không vội vàng hòa vào đám đông. Với cuốn sách đã mở sẵn trên tay, cậu thong thả bước về phía hành lang ít người qua lại, tìm một góc khuất gần cửa sổ. Ren đã quen với việc tự tạo cho mình một không gian riêng giữa sự hỗn loạn. Cậu thích cảm giác được tách biệt, được nhìn mọi thứ từ một khoảng cách an toàn, nơi không ai có thể xâm phạm.
"Này, Ren. Cậu lại định trốn à?"
Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau. Yamamoto Kenji, cậu bạn thân duy nhất của Ren, vỗ vai cậu. Kenji là một chàng trai với nụ cười rạng rỡ và mái tóc nâu bồng bềnh, hoàn toàn đối lập với vẻ trầm tĩnh của Ren. Cậu là người duy nhất có thể "giải mã" được những cái gật đầu hay cái nhíu mày khó hiểu của Ren, và cũng là người hiếm hoi có thể khiến Ren mở miệng nói quá ba từ.
Ren khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía ô cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Cậu không muốn trốn, chỉ là không muốn hòa vào.
"Cậu có thấy Hoshino Akari đó không?" Kenji hóm hỉnh hỏi, đẩy vai Ren. "Cô ấy đúng là một ngôi sao của trường mình nhỉ? Tớ vừa nghe mấy đứa con gái khóa dưới bàn tán, nói cô ấy vừa được bầu lại làm Chủ tịch Hội học sinh, lại còn là đội trưởng Kendo nữa chứ. Đa tài thật! Mà mái tóc bạch kim của cô ấy thật sự nổi bật giữa đám đông luôn."
Ren khẽ động lòng. Mái tóc bạch kim. Cái tên đó. Cậu không nói cho Kenji biết, rằng cậu đã vô tình nhìn thấy "ngôi sao" đó từ trên sân thượng và cả mái tóc bạch kim nổi bật ấy.
Kenji không để tâm sự im lặng của bạn mình. Cậu đã quá quen rồi. "Thôi được rồi, dù sao thì cũng là giờ giải lao. Cậu có muốn xuống căn tin không? Tớ thề là món bánh mì kẹp thịt hôm nay ngon bá cháy!" Kenji kéo tay Ren, cố ý muốn cậu thoát khỏi thế giới nội tâm của mình một chút.
Ren khẽ gật đầu. Đó là cách cậu đồng ý. Chỉ Kenji mới hiểu được những cái gật đầu hay lắc đầu đầy ẩn ý của cậu. Cả hai cùng bước đi, Kenji vẫn không ngừng luyên thuyên về những chuyện trên trời dưới biển, còn Ren thì chỉ im lặng lắng nghe, đôi khi khẽ nhếch môi khi nghe thấy một câu chuyện vui. Sự hiện diện của Kenji giống như một cầu nối nhỏ giữa Ren và thế giới bên ngoài, giúp cậu không hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào của tuổi học trò. Ren thầm cảm thấy biết ơn sự kiên nhẫn của Kenji, dù cậu không bao giờ nói ra.
Trong khi đó, Hoshino Akari, đang tất bật với công việc của mình. Tiết giải lao này cô phải chạy đi nộp báo cáo cho Thầy giám thị, sau đó ghé qua phòng câu lạc bộ Kendo để kiểm tra lịch tập. Cô lướt đi thoăn thoắt trong hành lang lớp 2-A, trên tay là một tập tài liệu dày cộp. Cô cảm thấy một chút hào hứng khi nghĩ đến những công việc sắp tới, luôn muốn mọi thứ được chuẩn bị một cách hoàn hảo nhất.
"May quá, kịp giờ rồi!" Akari thở phào nhẹ nhõm khi thấy văn phòng giám thị vẫn còn đèn.
Cô rẽ gấp vào một góc hành lang vắng người, không để ý đến bất kỳ ai xung quanh. Trí óc cô đang mải sắp xếp lịch trình và suy nghĩ về cuộc họp tiếp theo của Hội học sinh.
Cùng lúc đó, Ren và Kenji cũng vừa rẽ vào hành lang đó, trên đường đến căn tin. Kenji vẫn đang kể một câu chuyện cười dở tệ, khiến Ren khẽ nhếch môi.
Đột nhiên, "Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên. Tập tài liệu dày cộp tuột khỏi tay Akari, bay tứ tung trên sàn. Cô loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
"Ôi!" Akari kêu lên một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ vì sự bất cẩn của mình.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một dáng người cao lớn đang đứng sừng sững trước mặt mình. Mái tóc đen hơi dài che đi một phần đôi mắt, nhưng Akari vẫn cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lùng đang đổ xuống mình. Đó là cậu bạn mà cô đã thoáng thấy từ trên sân thượng. Arashi Ren, học sinh lớp 2-C.
Kenji đứng cạnh đó, tròn mắt ngạc nhiên. "Ôi, xin lỗi Akari-chan! Tớ xin lỗi, là do tớ không để ý... Thôi chết rồi, cả đống giấy tờ này!" Kenji rối rít xin lỗi, đồng thời huých nhẹ vào lưng Ren, ra hiệu cho cậu bạn làm gì đó.
Ren vẫn im lặng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt hơi ngỡ ngàng của Akari, rồi dừng lại trên đống giấy tờ rơi vãi trên sàn. Cậu không nói một lời, nhưng hành động tiếp theo của cậu khiến cả Akari và Kenji đều bất ngờ.
Ren cúi xuống.
Bắt đầu thu gom từng tờ giấy một cách cẩn thận. Tờ nào tờ nấy được xếp gọn gàng, phẳng phiu.
Thật là bất ngờ. Akari sững sờ nhìn Ren. Cô đã nghĩ cậu ta sẽ bỏ đi, hoặc ít nhất là chỉ liếc nhìn rồi phớt lờ. Không ngờ cậu lại cúi xuống giúp đỡ mình. Sự lạnh lùng trên gương mặt cậu đối lập hoàn toàn với hành động chu đáo này. Một chút ngượng ngùng lan ra trên đôi má cô.
"À... cảm ơn cậu..." Akari lắp bắp, đôi má thoáng ửng hồng. Nguồn năng lượng tích cực thường ngày của cô dường như bị vẻ lạnh lùng và hành động bất ngờ của Ren làm cho chững lại. Cô không biết nên nói gì thêm, hay phản ứng thế nào với sự im lặng này.
Ren không đáp lời. Cậu nhặt xong tập tài liệu, chỉnh lại cho ngay ngắn, sau đó đặt vào tay Akari. Bàn tay cậu khẽ chạm vào tay cô, một cái chạm thoáng qua nhưng lại khiến Akari cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Đó là cảm giác lạ lẫm, không phải từ sự va chạm đơn thuần, mà từ sự gần gũi bất ngờ với một người bí ẩn như Ren.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng đó, Ren quay người lại, không nói một lời, và tiếp tục bước đi cùng Kenji, bỏ lại Akari đứng sững sờ giữa hành lang.
Kenji vội vàng chạy theo Ren, vừa đi vừa quay lại nói với Akari: "Xin lỗi Akari-chan nhé! Ren cậu ấy... à, cậu ấy chỉ hơi ít nói thôi, nhưng cậu ấy tốt bụng lắm!"
Akari nhìn theo bóng lưng của hai người bạn đang dần xa. Trong không khí của hành lang vẫn còn đọng lại mùi hương nhè nhẹ của sách cũ và một chút gì đó rất... lạnh lẽo. Cô nhìn tập tài liệu trên tay. Từng tờ giấy được sắp xếp ngăn nắp, ngay ngắn, như thể chưa từng bị rơi.
Arashi Ren... Akari thì thầm tên cậu. Chàng trai ấy đúng là bí ẩn. Lạnh lẽo, nhưng cũng rất... tinh tế. Cô nghĩ về mái tóc đen của cậu, đối lập hoàn toàn với mái tóc bạch kim của mình. Một cơn mưa rào ẩn mình trong một ngày nắng chói chang sao? Một nụ cười tự nhiên trở lại trên môi Akari. Sự tò mò trong cô đã được khơi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
( Như chương 1 đã nói , em lười viết ) .
Tiết học đầu tiên trôi qua trong sự ồn ào quen thuộc. Khi tiếng chuông báo giờ giải lao vang lên, cả lớp lại sôi động lên . Học sinh ùa ra khỏi phòng , trò chuyện ríu rít. Arashi Ren cũng đứng dậy, nhưng cậu không vội vàng hòa vào đám đông. Với cuốn sách đã mở sẵn trên tay, cậu thong thả bước về phía hành lang ít người qua lại, tìm một góc khuất gần cửa sổ. Ren đã quen với việc tự tạo cho mình một không gian riêng giữa sự hỗn loạn. Cậu thích cảm giác được tách biệt, được nhìn mọi thứ từ một khoảng cách an toàn, nơi không ai có thể xâm phạm.
"Này, Ren. Cậu lại định trốn à?"
Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau. Yamamoto Kenji, cậu bạn thân duy nhất của Ren, vỗ vai cậu. Kenji là một chàng trai với nụ cười rạng rỡ và mái tóc nâu bồng bềnh, hoàn toàn đối lập với vẻ trầm tĩnh của Ren. Cậu là người duy nhất có thể "giải mã" được những cái gật đầu hay cái nhíu mày khó hiểu của Ren, và cũng là người hiếm hoi có thể khiến Ren mở miệng nói quá ba từ.
Ren khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía ô cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Cậu không muốn trốn, chỉ là không muốn hòa vào.
"Cậu có thấy Hoshino Akari đó không?" Kenji hóm hỉnh hỏi, đẩy vai Ren. "Cô ấy đúng là một ngôi sao của trường mình nhỉ? Tớ vừa nghe mấy đứa con gái khóa dưới bàn tán, nói cô ấy vừa được bầu lại làm Chủ tịch Hội học sinh, lại còn là đội trưởng Kendo nữa chứ. Đa tài thật! Mà mái tóc bạch kim của cô ấy thật sự nổi bật giữa đám đông luôn."
Ren khẽ động lòng. Mái tóc bạch kim. Cái tên đó. Cậu không nói cho Kenji biết, rằng cậu đã vô tình nhìn thấy "ngôi sao" đó từ trên sân thượng và cả mái tóc bạch kim nổi bật ấy.
Kenji không để tâm sự im lặng của bạn mình. Cậu đã quá quen rồi. "Thôi được rồi, dù sao thì cũng là giờ giải lao. Cậu có muốn xuống căn tin không? Tớ thề là món bánh mì kẹp thịt hôm nay ngon bá cháy!" Kenji kéo tay Ren, cố ý muốn cậu thoát khỏi thế giới nội tâm của mình một chút.
Ren khẽ gật đầu. Đó là cách cậu đồng ý. Chỉ Kenji mới hiểu được những cái gật đầu hay lắc đầu đầy ẩn ý của cậu. Cả hai cùng bước đi, Kenji vẫn không ngừng luyên thuyên về những chuyện trên trời dưới biển, còn Ren thì chỉ im lặng lắng nghe, đôi khi khẽ nhếch môi khi nghe thấy một câu chuyện vui. Sự hiện diện của Kenji giống như một cầu nối nhỏ giữa Ren và thế giới bên ngoài, giúp cậu không hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào của tuổi học trò. Ren thầm cảm thấy biết ơn sự kiên nhẫn của Kenji, dù cậu không bao giờ nói ra.
Trong khi đó, Hoshino Akari, đang tất bật với công việc của mình. Tiết giải lao này cô phải chạy đi nộp báo cáo cho Thầy giám thị, sau đó ghé qua phòng câu lạc bộ Kendo để kiểm tra lịch tập. Cô lướt đi thoăn thoắt trong hành lang lớp 2-A, trên tay là một tập tài liệu dày cộp. Cô cảm thấy một chút hào hứng khi nghĩ đến những công việc sắp tới, luôn muốn mọi thứ được chuẩn bị một cách hoàn hảo nhất.
"May quá, kịp giờ rồi!" Akari thở phào nhẹ nhõm khi thấy văn phòng giám thị vẫn còn đèn.
Cô rẽ gấp vào một góc hành lang vắng người, không để ý đến bất kỳ ai xung quanh. Trí óc cô đang mải sắp xếp lịch trình và suy nghĩ về cuộc họp tiếp theo của Hội học sinh.
Cùng lúc đó, Ren và Kenji cũng vừa rẽ vào hành lang đó, trên đường đến căn tin. Kenji vẫn đang kể một câu chuyện cười dở tệ, khiến Ren khẽ nhếch môi.
Đột nhiên, "Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên. Tập tài liệu dày cộp tuột khỏi tay Akari, bay tứ tung trên sàn. Cô loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
"Ôi!" Akari kêu lên một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ vì sự bất cẩn của mình.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một dáng người cao lớn đang đứng sừng sững trước mặt mình. Mái tóc đen hơi dài che đi một phần đôi mắt, nhưng Akari vẫn cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lùng đang đổ xuống mình. Đó là cậu bạn mà cô đã thoáng thấy từ trên sân thượng. Arashi Ren, học sinh lớp 2-C.
Kenji đứng cạnh đó, tròn mắt ngạc nhiên. "Ôi, xin lỗi Akari-chan! Tớ xin lỗi, là do tớ không để ý... Thôi chết rồi, cả đống giấy tờ này!" Kenji rối rít xin lỗi, đồng thời huých nhẹ vào lưng Ren, ra hiệu cho cậu bạn làm gì đó.
Ren vẫn im lặng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt hơi ngỡ ngàng của Akari, rồi dừng lại trên đống giấy tờ rơi vãi trên sàn. Cậu không nói một lời, nhưng hành động tiếp theo của cậu khiến cả Akari và Kenji đều bất ngờ.
Ren cúi xuống.
Bắt đầu thu gom từng tờ giấy một cách cẩn thận. Tờ nào tờ nấy được xếp gọn gàng, phẳng phiu.
Thật là bất ngờ. Akari sững sờ nhìn Ren. Cô đã nghĩ cậu ta sẽ bỏ đi, hoặc ít nhất là chỉ liếc nhìn rồi phớt lờ. Không ngờ cậu lại cúi xuống giúp đỡ mình. Sự lạnh lùng trên gương mặt cậu đối lập hoàn toàn với hành động chu đáo này. Một chút ngượng ngùng lan ra trên đôi má cô.
"À... cảm ơn cậu..." Akari lắp bắp, đôi má thoáng ửng hồng. Nguồn năng lượng tích cực thường ngày của cô dường như bị vẻ lạnh lùng và hành động bất ngờ của Ren làm cho chững lại. Cô không biết nên nói gì thêm, hay phản ứng thế nào với sự im lặng này.
Ren không đáp lời. Cậu nhặt xong tập tài liệu, chỉnh lại cho ngay ngắn, sau đó đặt vào tay Akari. Bàn tay cậu khẽ chạm vào tay cô, một cái chạm thoáng qua nhưng lại khiến Akari cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Đó là cảm giác lạ lẫm, không phải từ sự va chạm đơn thuần, mà từ sự gần gũi bất ngờ với một người bí ẩn như Ren.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng đó, Ren quay người lại, không nói một lời, và tiếp tục bước đi cùng Kenji, bỏ lại Akari đứng sững sờ giữa hành lang.
Kenji vội vàng chạy theo Ren, vừa đi vừa quay lại nói với Akari: "Xin lỗi Akari-chan nhé! Ren cậu ấy... à, cậu ấy chỉ hơi ít nói thôi, nhưng cậu ấy tốt bụng lắm!"
Akari nhìn theo bóng lưng của hai người bạn đang dần xa. Trong không khí của hành lang vẫn còn đọng lại mùi hương nhè nhẹ của sách cũ và một chút gì đó rất... lạnh lẽo. Cô nhìn tập tài liệu trên tay. Từng tờ giấy được sắp xếp ngăn nắp, ngay ngắn, như thể chưa từng bị rơi.
Arashi Ren... Akari thì thầm tên cậu. Chàng trai ấy đúng là bí ẩn. Lạnh lẽo, nhưng cũng rất... tinh tế. Cô nghĩ về mái tóc đen của cậu, đối lập hoàn toàn với mái tóc bạch kim của mình. Một cơn mưa rào ẩn mình trong một ngày nắng chói chang sao? Một nụ cười tự nhiên trở lại trên môi Akari. Sự tò mò trong cô đã được khơi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
( Như chương 1 đã nói , em lười viết ) .