Khi Ánh Nắng Gặp Mưa Rào - Chương 1

Yae Miko

Thành viên
Tham gia
2/6/2025
Bài viết
2
Chương 1 : Bóng Đêm Và Ánh Sao Mới

Buổi sáng đầu tiên của năm học mới tại Trung học Seigaku luôn là một bản hòa ca náo nhiệt. Tiếng bước chân rộn ràng, tiếng cười nói vui vẻ của đám học sinh cấp Ba tạo nên một không khí đầy sôi nổi nhưng cũng không kém phần ồn ào . Khung cảnh ấy tựa như là một bức tranh được thêu diệt nên từ các miếng vải đầy màu sắc lung linh . Nhưng giữa dòng chảy sôi động ấy, có một sự hiện diện lại tĩnh lặng đến lạ lùng, như một nốt nhạc trầm lạc lõng trong một bản giao hưởng.

Đó là Arashi Ren.

Cậu không vội vã. Bước chân Ren chậm rãi, gần như không gây ra tiếng động nào, lướt qua những hành lang đông đúc như một bóng ma. Cậu không bận tâm đến những ánh mắt tò mò hay những lời thì thầm về mình. Đối với Ren, mọi thứ xung quanh dường như chỉ là phông nền mờ nhạt trong cái cuộc sống hai màu đen trắng mà cậu nghĩ bản thân đang ở. Dáng người cậu cao ráo, mái tóc đen hơi dài phủ xuống che đi một phần đôi mắt sâu thẳm, khiến người ta khó lòng đoán biết cảm xúc ẩn sâu. Gương mặt cậu thường xuyên mang vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, đôi khi thoáng nét u buồn mà ít ai kịp nhận ra. Cậu hiếm khi cất lời, và khi có nói, đó cũng chỉ là những từ ngữ tối thiểu, cụt ngủn, khiến người khác khó mà tiếp tục câu chuyện hay hiểu được suy nghĩ của cậu.

Ren thường tìm đến những nơi vắng vẻ. Thư viện vào giờ giải lao, sân thượng lộng gió khi tan học, hay một băng ghế đá cũ kỹ dưới gốc cây anh đào già cỗi khuất sâu trong khuôn viên trường. Ở đó, cậu thường ngồi yên lặng, tay cầm một cuốn sách có bìa đã sờn cũ, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là ngước nhìn bầu trời trong xanh, để mặc những suy nghĩ vô hình trôi nổi trong tâm trí. Ren không cần ai hiểu. Cậu đã quen với sự cô độc này, xem nó như một phần tất yếu của cuộc sống. Trong dòng người hối hả của Seigaku, Ren là một điểm đen tĩnh lặng, một "hòn đá" trầm mặc giữa dòng suối chảy xiết.

Một ngày nữa lại bắt đầu... Ren thầm nghĩ khi bước qua cổng trường. Tiếng ồn ào này, những khuôn mặt xa lạ này... Cậu thấy mệt mỏi chỉ với ý nghĩ phải hòa mình vào đó. Nhưng sự cô độc, một phần nào đó lại mang đến cho cậu sự an toàn. Ít nhất, không ai có thể làm phiền cậu trong thế giới riêng mà cậu đã dày công xây dựng.

Ting! Ting!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Hoshino Akari thoát khỏi đống tài liệu đang ngổn ngang trên bàn làm việc của Hội học sinh.

"Xin lỗi, xin lỗi mọi người! Mình đến ngay đây!"

Cô nàng Chủ tịch Hội học sinh năng động nhất Seigaku vội vàng cất tiếng, nở một nụ cười tươi tắn như ánh ban mai . Có thể nói , Akari đúng là một ngôi sao sáng đúng nghĩa . Mái tóc bạch kim óng ả buông xõa ngang vai, đôi mắt to tròn lấp lánh và nụ cười xinh đẹp rạng rỡ thường trực trên môi khiến cô trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Akari không chỉ là học sinh đứng đầu toàn khối về học lực, mà còn là linh hồn của câu lạc bộ Kendo, và người truyền cảm hứng cho hàng loạt hoạt động ngoại khóa. Cô di chuyển nhanh nhẹn, đầy tự tin, mang theo tiếng cười và nguồn năng lượng tích cực lan tỏa đến mọi nơi cô đi qua.

"Akari-senpai, chị tuyệt thật đấy! Mới đầu năm mà đã lo lắng cho cả trường rồi!" Một cô bé khóa dưới ngưỡng mộ nói khi Akari lướt qua hành lang.

"Ôi dào, có gì đâu!" Akari cười tít mắt, vẫy tay chào lại. "Chỉ là một phần công việc của chị thôi mà. Có gì cần cứ hỏi nhé!" Cô vừa nói vừa nhanh tay chỉnh lại chiếc nơ đồng phục hơi lệch của một học sinh khóa dưới đang đứng gần đó.

Akari băng qua hành lang tấp nập, nơi mỗi ngóc ngách đều tràn ngập âm thanh của tuổi học trò. Từ tiếng giày thể thao cọ xát trên sàn, tiếng lật sách xoàn xoạt, đến tiếng các nhóm bạn cười khúc khích. Akari như một ngọn hải đăng, thu hút mọi ánh nhìn, mang đến một luồng sinh khí tươi mới và tràn đầy hy vọng.

Lễ khai giảng sắp tới rồi, còn nhiều thứ phải chuẩn bị quá! Akari nghĩ thầm, đôi mày khẽ nhíu lại. Phải đảm bảo mọi việc suôn sẻ, không để xảy ra sai sót nào. Dù có vẻ ngoài luôn lạc quan, rạng rỡ, Akari cũng có những điểm áp lực và trách nhiệm của riêng mình. Cô luôn cố gắng hoàn hảo trong mọi thứ, và điều đó đôi khi khiến cô phải làm việc gấp đôi người khác. Nhưng cô không than vãn, bởi cô yêu cảm giác được cống hiến và nhìn thấy thành quả.

Ở một nơi khác ,

Lúc này , Ren đang đứng trên sân thượng, tay dựa vào lan can lạnh lẽo. Gió lướt qua mái tóc tạo ra một cảm giác trống rỗng quen thuộc . Ánh mắt cậu vô định nhìn về phía sân trường, nơi những học sinh khác đang ồn ào. Cậu định sẽ dành buổi giải lao này để tìm chút bình yên trong cái sự ồn ào không ngừng của ngôi trường.

Đột nhiên, ánh mắt cậu khẽ dừng lại.

Dưới sân, một bóng hình rực rỡ lướt qua tầm nhìn của Ren. Cô gái ấy đang nói chuyện vui vẻ với một nhóm bạn, động tác khoa tay chân múa, nụ cười tươi rói như thể đang kể một câu chuyện cực kỳ thú vị. Ánh nắng chiếu xuống dường như càng khiến cô thêm phần rực rỡ vói mái tóc nổi bật . Năng lượng tràn đầy và sự vui vẻ toát ra từ cô gái đó dường như có thể xua tan mọi đám mây u ám, thậm chí là làm dịu đi cái tĩnh lặng vốn có trong lòng Ren.

Hoshino Akari, cái tên ấy bất chợt hiện lên trong tâm trí Ren, mặc dù cậu chưa từng nói chuyện với cô. Cậu đã nghe loáng thoáng về cô gái "toàn năng" này từ Kenji, người bạn duy nhất của cậu. Rực rỡ thật. Ren thầm nghĩ. Giống như mặt trời vậy. Cậu không hiểu tại sao một người lại có thể luôn tràn đầy năng lượng như thế, không có vẻ gì là mệt mỏi hay chán nản. Đó là một điều mà Ren, với bản tính hướng nội và có phần u uất của mình, không tài nào lý giải được. Cậu cảm thấy sự rực rỡ ấy có chút chói mắt, nhưng lại không thể rời mắt.

Như có một sợi dây vô hình kết nối, Akari, đang cười vui vẻ, bỗng nhiên quay đầu lại. Ánh mắt cô vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, tĩnh lặng của Ren từ trên cao.

Khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong tích tắc.

Ánh nắng chói chang của Akari gặp phải cơn mưa rào ẩn mình của Ren.

Ánh mắt của Ren không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ. Cậu lập tức quay mặt đi, như thể chưa từng nhìn thấy gì, hoặc như thể cậu không muốn bị phát hiện. Một cảm giác khó chịu lướt qua trong lòng Ren. Cậu không thích bị người khác chú ý, đặc biệt là một người như Akari – người luôn là tâm điểm.

Akari khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên về ánh nhìn thoáng qua đó. Đó là một ánh mắt lạnh lùng, nhưng không phải là sự khinh thường, mà là một vẻ... trống rỗng, cô đơn. Lạ thật. Akari tự hỏi. Đó là ai vậy nhỉ? Tại sao cậu ta lại nhìn mình với ánh mắt đó? Cô định quay lại nhìn kỹ hơn, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị cuốn vào cuộc trò chuyện sôi nổi cùng bạn bè .

Trên sân thượng, Ren vẫn đứng đó, lưng quay về phía sân trường. Cậu không nhìn lại, nhưng dường như, một chấm nhỏ xíu của "ánh nắng" đã vừa lướt qua và để lại một gợn sóng rất nhỏ trong cái sự tĩnh lặng tự phong của cậu. Cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại không thể rời mắt khỏi cô gái đó, và tại sao cô ấy lại quay đầu lại đúng lúc. Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng cậu, không phải khó chịu hoàn toàn, mà là một thứ gì đó mới lạ, chưa từng xuất hiện . Nhưng thôi điều đó cũng chẳng đáng để tâm nhiều - Cậu khẽ tự lẩm bẩm .

( Lần đầu em làm truyện theo kiểu tình cảm , tâm lí này , nên có lẽ sẽ có nhiều sai sót , nếu được mong anh chị chỉ bảo , em đăng lên đây trước thử độc trước khi vào webtoon ) .
 
Quay lại
Top Bottom