Phần 5
Đường phố Hà Nội hôm nay dần đông đúc, tấp nập trở lại sau mấy ngày Tết êm ả, vắng lặng. Buổi sáng, trời nắng nhẹ làm sắc đào hồng, đào phai sáng bừng lên. Đến đầu giờ chiều, trời trở về bầu không khí âm âm đặc trưng của những ngày đầu xuân vùng đồng bằng Bắc Bộ. Sắc đào hồng, đào phai thẫm lại trong giá rét. Lúc sáng, khi phóng xe trên đường, Thăng hãi còn thấy những lá bàng non bên đường lấp lánh nắng. Bây giờ trời sâm sẩm tối, vẻ tươi tắn ấy đã vương màu xám của sắc lạnh.
Từ quán cà phê, Thăng chở Dung đến chỗ mấy người bạn trong hội khiêu vũ trước đây. Tối nay, cả nhóm hẹn hò ăn tân niên. Thăng không muốn tham gia lắm, anh ngại uống say, ngại để đầu óc biêng biêng. Thăng không muốn phá vỡ sự cân bằng mà phải tốn kha khá thời gian anh mới lấy lại được. Tuy vậy, Dung ép Thăng đi bằng được khi anh từ chối. Cô bảo đã đến lúc cần dứt khoát kéo Thăng ra khỏi mớ bùng nhùng với một con bé nào đó. Dung vốn không biết chuyện giữa Thăng và My, cô chỉ đoán lờ mờ nhưng cũng không hỏi dò gì khi thấy anh không muốn nói. Rốt cuộc, Thăng chẳng tránh được việc phải gặp những người anh tạm thời chưa muốn gặp, và nhớ về những điều anh đã dần sắp xếp được vào quỹ đạo lãng quên. Chuyện thuê nhà mới coi như chả có ý nghĩa gì. Chẳng hiểu sao Dung có thể mò ra Thăng và nhất quyết lôi anh đi chỗ nọ chỗ kia. Chẳng hiểu sao đến khi chuyển hẳn tới căn hộ tập thể đó rồi Thăng mới phát hiện ra từ ban công sẽ nhìn thấy một cây bàng nho nhỏ. Và lại khiêu vũ lại những điệu nhảy, cho dù anh đã quyết định là sẽ không có vũ điệu nào hết trong mùa xuân này. Ngay từ lúc đặt chân xuống sân bay Nội Bài, sau chuyến bay trở về từ Sài Gòn, tất cả những chuẩn bị để đi qua mùa xuân một cách lặng lẽ và êm ả của Thăng bị đổ bể!
Xe Thăng lặng lẽ hoà lẫn giữa dòng xe cộ nhộn nhịp. Trời bắt đầu lất phất mưa phùn, anh đi xe chậm lại. Có một đoạn đường, những xe đạp bán hoa rong đứng cách nhau mười mét một bên lề đường. Mỗi chiếc rổ lớn cột trên gác ba ga xe đều xếp đầy các bó hoa nhiều màu sắc. Thăng nhìn thấy rõ những giọt mưa li ti đậu trên những cánh hồng. Một cô gái trẻ mặc chiếc váy sặc sỡ chăm chú đưa tay chọn từng bông cúc lớn, vàng rực như vầng mặt trời nho nhỏ. Bờ vai nghiêng nghiêng lấm tấm mưa xuân. Tay Thăng thoáng lạnh, anh cảm nhận rõ những giọt mưa xuân thấm qua d.a thịt. Đêm nay hẳn lại là một đêm mưa tháng Giêng!
Một buổi chiều đầu xuân vội vã dường như xa xôi bỗng chốc chất đầy trong tiềm thức Thăng. Anh nhanh chóng rời khỏi trung tâm khiêu vũ để trở về nhà, sau khi tới gặp Dung để bàn bạc về giải thi đấu sắp tới của các học viên. Trời đã nhá nhem tối mà Thăng còn có dự định đi mua đồ cúng cho ngày Rằm Tháng Giêng đang đến gần. Mấy hôm nay trời mưa phùn, cái kiểu mưa dầm dề khiến ai nấy đều ngao ngán. Đầu năm nhưng Thăng nhiều việc hơn dự kiến, mà toàn những việc phải đi lại, từ văn phòng ra công trường, có khi là từ công trường nọ sang công trường kia. Con đường lầy ướt và không gian mịt mù làm anh phiền lòng ít nhiều. Thăng không đi xe máy, anh dự định ra phía ngoài cổng trung tâm để bắt taxi. Trung tâm khiêu vũ Mùa Xuân nằm trên một con đường nhỏ, trồng toàn bàng trên hai dãy vỉa hè. Phía bên đường hay có mấy xe đạp hàng rong bán hoa. Những bó hoa tươi tắn được xếp xòe rộng thành một vòng tròn quanh chiếc rổ lớn trên gác ba ga. Thường thường, Thăng hay liếc nhìn lướt qua mỗi xe hoa hàng rong này khi tới hoặc rời khỏi trung tâm. Nhưng trong buổi chiều vội vã này, Thăng bị hút mắt vào chiếc váy có màu giống những chiếc lá bàng non sẽ trổ bên cửa sổ phòng tập khiêu vũ mỗi đợt ra Giêng. Cô gái trẻ có mái tóc đen dài buông xõa, chăm chú lựa từng bông cúc lớn, vàng rực như vầng mặt trời nho nhỏ. Mưa bụi nhạt nhòa vương khẽ từng đợt lên đôi vai nghiêng nghiêng. Ôm trên tay đóa cúc vàng, màu váy bàng non khiến cô hệt như chiếc cuống hoa thanh nhã, dịu dàng. Thăng đứng thần một lúc, cảm giác hơi thở trong trẻo, xao xuyến nào đó của mùa xuân vừa thổi lướt qua không gian chiều muộn ảm đạm, xám xịt này.
Thăng đánh rơi ý định gọi taxi một cách vô thức. Thay vào đó, anh lặng lẽ bước đi theo cô gái nọ, lúc này đã mua được một đóa cúc lớn. Cô gái cứ ôm đóa cúc như thế đi bộ suốt dọc dãy phố chìm thăm thẳm trong làn mưa buông dày theo bóng tối phủ dần. Cô không mang áo mưa hay đội mũ. Dáng điệu nhẹ nhàng như một hạt mưa bụi vương nhẹ xuống trước mi mắt. Thăng cứ nghĩ mãi chuyện anh có nên bước nhanh lên một chút, đưa cô mượn chiếc ô cũ kỹ anh đang mang trên tay này. Lòng anh dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ cô gái sẽ bị cảm lạnh nếu dầm mưa như vậy. Nhưng nếu thế, Thăng lại phải gọi taxi để trở về nhà luôn, mà anh thì không muốn chút nào.
Cô gái dừng chân lại trước ngôi nhà có cánh cổng gỗ nâu trầm. Thăng đứng nép dưới một gốc cây xà cừ lớn, ngóng chờ cô nói chuyện với người đàn bà đã đứng tuổi vừa ra mở cửa, cẩn trọng trao cho bà bó hoa cúc vàng rực trên tay. Thăng đã nghĩ đó là nhà cô gái nên anh còn nhanh chóng ghi nhớ số nhà. Tuy vậy, sau cuộc nói chuyện ngắn đó, cô vẫn tiếp tục đi trên vỉa hè lấp loáng ánh đèn. Thăng kín đáo đi đằng sau, vừa đi vừa thoáng nghĩ đến chuyện hai người sẽ cùng bước đi, dưới chiếc ô cũ kỹ này. Anh chưa kịp nghĩ mình sẽ ngỏ lời thế nào thì một thanh âm rất nhẹ hướng đến:
- Nếu anh định cho em đi nhờ ô, sao anh không bước nhanh tới gần em một chút?
Đó là lần đầu tiên Thăng nghe thấy giọng My, khi mà My bất chợt quay lại, đứng cách Thăng một quãng. Nàng nhìn vào mắt anh, ánh mắt và ngữ điệu hết sức tự nhiên, tựa hồ như câu nói trước mỗi bữa ăn: “Mời mọi người ăn cơm nhé!” Và rồi, không rõ như thế nào, Thăng đã bước tới và đi bên My. Hai người đi chung dưới chiếc ô cũ kỹ. Trái tim Thăng lúc ấy bay nhẹ lên như hạt mưa bụi vương qua mắt.