- Tham gia
- 6/3/2012
- Bài viết
- 4.111
29/07/2015.
Mặc dù đã biết là có cái ổ diary này khá lâu rồi, nhưng giờ mới cảm thấy cần phải viết cái gì đó. Suy cho cùng, viết cũng là một điều giúp con người giải tỏa và lưu lại những ký ức đẹp. Nếu đây là một ký ức không đẹp, thì sau này, bất cứ lúc nào, mình cũng có thể xóa nó đi. Điều quan trọng là phải luôn biết làm chủ cuộc sống và đối mặt với mọi thứ một cách dũng cảm. Nỗi sợ sẽ chỉ mất đi nếu con người dám đương đầu với nó một lần, nhưng nỗi sợ sẽ càng lớn lên nếu mỗi ngày chúng ta chỉ biết né tránh nó. After all, Risk is an Opportunity. That's why I love this field .
Hôm nay ít ra mình cũng đã giải quyết xong một chuyện phiền não, hy vọng nó sẽ không khiến mình phải thức thêm vài đêm nữa... Nhưng dù sao, vấn đề mà mình gặp phải cũng cho mình thêm được một ít kinh nghiệm. Vốn dĩ, mình là đứa cầu toàn. Nhưng có lẽ, tư tưởng của mình đang dần thay đổi khi mình bắt đầu biết chấp nhất những điều thất bại. Mình đã bắt đầu nghĩ rằng, nếu sai thì hãy sữa, không việc gì phải sợ và mình chỉ sợ khi mình không dám đương đầu giải quyết ngay những lỗi sai đó. Suy cho cùng thì, thất bại mới là mẹ thành công.
Đã gần 2 tuần trôi qua kể từ khi mình thấy CFO mới bước chân vào cái công ty mà mình cho là "the biggest of the small". Công ty càng lớn thì lại càng thể hiện mình đang thật sự lớn mạnh, xây dựng đủ các phòng ban trong khi họ chẳng hiểu một điều rằng họ chưa đủ lớn như họ nghĩ. Và rốt cuộc là mình đang sống trong một hệ thống có quá nhiều "lỗi", với đầy rẫy những con người "bị lỗi". Một vài tín hiệu tốt cho thấy công ty mình đang dần thay đổi như mình mong đợi, đó là hộp mail đã bắt đầu gửi được ra ngoài và mình còn có thể lên internet để đọc báo, cập nhật thông tin. Có lẽ mình thẳng thắn nói luôn khi nghĩ rằng "Sẽ thật ngu nếu cứ giữ khư khư, bảo vệ những dữ liệu ngốc nghếch trong khi điều cần thiết không phải là sĩ diện thể hiện trên các con số, mà ở đây điều lớn hơn tất cả chính là những ý tưởng để không ngừng cải tiến, tăng sức sáng tạo của nhân viên". Rất may, từ sau thương vụ chuyển nhượng, điều mình mong đợi đã bắt đầu được thực hiện.
Nhưng mình sẽ phải chờ bao lâu nữa để nó thật sự thay đổi đúng với những gì mình mong đợi? Chợt nhớ một câu mình từng đọc được:
"Growth is painful. Change is painful. But nothing is as painful as staying stuck somewhere you don't belong to"
The question is: "Do I belong to this place?" Only me can answer this question...
Mặc dù đã biết là có cái ổ diary này khá lâu rồi, nhưng giờ mới cảm thấy cần phải viết cái gì đó. Suy cho cùng, viết cũng là một điều giúp con người giải tỏa và lưu lại những ký ức đẹp. Nếu đây là một ký ức không đẹp, thì sau này, bất cứ lúc nào, mình cũng có thể xóa nó đi. Điều quan trọng là phải luôn biết làm chủ cuộc sống và đối mặt với mọi thứ một cách dũng cảm. Nỗi sợ sẽ chỉ mất đi nếu con người dám đương đầu với nó một lần, nhưng nỗi sợ sẽ càng lớn lên nếu mỗi ngày chúng ta chỉ biết né tránh nó. After all, Risk is an Opportunity. That's why I love this field .
Hôm nay ít ra mình cũng đã giải quyết xong một chuyện phiền não, hy vọng nó sẽ không khiến mình phải thức thêm vài đêm nữa... Nhưng dù sao, vấn đề mà mình gặp phải cũng cho mình thêm được một ít kinh nghiệm. Vốn dĩ, mình là đứa cầu toàn. Nhưng có lẽ, tư tưởng của mình đang dần thay đổi khi mình bắt đầu biết chấp nhất những điều thất bại. Mình đã bắt đầu nghĩ rằng, nếu sai thì hãy sữa, không việc gì phải sợ và mình chỉ sợ khi mình không dám đương đầu giải quyết ngay những lỗi sai đó. Suy cho cùng thì, thất bại mới là mẹ thành công.
Đã gần 2 tuần trôi qua kể từ khi mình thấy CFO mới bước chân vào cái công ty mà mình cho là "the biggest of the small". Công ty càng lớn thì lại càng thể hiện mình đang thật sự lớn mạnh, xây dựng đủ các phòng ban trong khi họ chẳng hiểu một điều rằng họ chưa đủ lớn như họ nghĩ. Và rốt cuộc là mình đang sống trong một hệ thống có quá nhiều "lỗi", với đầy rẫy những con người "bị lỗi". Một vài tín hiệu tốt cho thấy công ty mình đang dần thay đổi như mình mong đợi, đó là hộp mail đã bắt đầu gửi được ra ngoài và mình còn có thể lên internet để đọc báo, cập nhật thông tin. Có lẽ mình thẳng thắn nói luôn khi nghĩ rằng "Sẽ thật ngu nếu cứ giữ khư khư, bảo vệ những dữ liệu ngốc nghếch trong khi điều cần thiết không phải là sĩ diện thể hiện trên các con số, mà ở đây điều lớn hơn tất cả chính là những ý tưởng để không ngừng cải tiến, tăng sức sáng tạo của nhân viên". Rất may, từ sau thương vụ chuyển nhượng, điều mình mong đợi đã bắt đầu được thực hiện.
Nhưng mình sẽ phải chờ bao lâu nữa để nó thật sự thay đổi đúng với những gì mình mong đợi? Chợt nhớ một câu mình từng đọc được:
"Growth is painful. Change is painful. But nothing is as painful as staying stuck somewhere you don't belong to"
The question is: "Do I belong to this place?" Only me can answer this question...
Tre
Hiệu chỉnh: