- Tham gia
- 20/12/2011
- Bài viết
- 2.998
Sắp Tết rồi, thấy mấy đứa bạn ai cũng về quê, tự nhiên thấy buồn buồn mà cũng thèm thuồng gì đâu. 6 năm rồi không về, cái cảm giác nhớ quê cũng nhạt dần chứ không khó chịu như hồi trước nữa. Đúng là làm người thì có nhiều vật cản, mà vật cản lớn nhất là chính bản thân người đó. Cũng có thể tại mình không muốn về chứ đường xa thì ngại gì...
Đôi khi mình thấy mình nhỏ nhen xấu xa thật! Nhớ quê thì tự nhiên nghĩ tới ỗng. Sao mình không quên được cái cảnh ỗng đánh mình, chửi rủa mình rồi cái hôm mà ỗng xĩn về kiếm chuyện với mẹ mình, đuổi nhà mình phải ở nhà trọ rồi dọn lên SG? Còn bà ngoại, trong nam khinh nữ, chỉ vì bênh vực ỗng mà quỳ xuống lạy mẹ mình để năn nĩ mẹ nhịn ỗng mà dọn đi. Người bà trong truyện cổ tích là đâu? Sao bà của mình không được 1 chút nào như vậy, hay ít nhất là đừng lúc nào nói với mình rằng mẹ mình lên SG để lấy chồng thay vì chữa bệnh. Bà ngoại cũng y như má 2, ai cũng ghét mẹ mình & lúc nào cũng muốn làm mình ghét mẹ như họ. Họ hàng ai cũng vậy, ai cũng ghét nhà mình hết. Nhiều khi mẹ có gia đình mà mình thấy y như con hoang vậy.
Mà cũng lạ, sao mình không cảm thấy ghét mấy người đó, không có cảm giác gì hết, như mấy người đó là người xa lạ. Chắc mình bị bệnh trơ lì cảm xúc rồi chăng? Cậu 7 chết, mình không khóc, không buồn, vẫn cười nói, online như bình thường. Đám ma cậu 7, mình rúc trong nhà, không thèm lạy hay thắp 1 cây nhang. Mình đang biến thành loại người gì đây? Nhiều khi mình cảm thấy ghê sợ con người mình. Mình y như động vật máu lạnh thay vì máu nóng. Mình chưa từng khóc hay buồn cho bất cứ ai trong họ hàng nhà mình hết. Chắc loại người như mình sẽ trở thành 1 hiểm hoạ cho xã hội!
Nhà mình sát nhà bà ngoại nhỏ vs dì 4, cậu 7, cách nhau chỉ mấy bước chân, ngày nào cũng chạm mặt. Không lần nào mình chào hay nói chuyện với mấy người đó trừ khi mẹ bắt lỗi. Có lần ỗng lên chơi, mình không thèm nhìn tới mặt ỗng, cứ đi làm việc của mình. Ỗng liền chửi mình là thứ mất dạy, gặp ỗng mà không chào, muốn cạn tình thì ỗng cho cạn tình. Nghĩ thấy mắc cười, có tình đâu mà cạn? Mẹ hỏi lại mình thì mình trả lời việc mình mình làm, không rãnh nhìn tới cái mặt ỗng mà biết ỗng ở đó để chào. Mình cũng không hiểu sao mình có thể nói được như vậy nữa. Tự nhiên nhớ tới 1 câu: "Thiên Bình: Nghệ thuật nói dối không chớp mắt".
Chắc ai cũng nói mình nên quên đi, dù sao cũng là họ hàng, như Nguyễn Ngọc Tư có viết: "Đôi khi trẻ con cần tha thứ cho lỗi lầm của người lớn". Mà sao khó quên thế không biết? Lúc mình chân ướt chân ráo lên SG, có ai giúp được tí nào không hay chỉ biết cười nhạo? Vừa học vừa làm hết 2 năm mới tạm ổn định, còn chuyện học hành thì khó khăn tưởng có lúc phải nghĩ. Đâu có ai tin ỗng đối xử với mẹ mình như vậy, ai có tiền thì tin người đó mà. Ai cũng bám vào cái trụ cột nhà để khi bà ngoại chết thì có tài sản, tự nhiên mình ghét mấy loại người hám tiền...
Có lẽ mình nên thay đổi mình trước khi người khác thay đổi. Cứ chạy theo suy nghĩ tiền không là tất cả như mình thì khó sống. Có lẽ mình nên học theo mấy đàn anh đàn chị, phung phí 1 chút, đi chơi nhiều 1 chút và bớt nghe lời mẹ 1 chút. Có lẽ mình cũng nên đua đòi 1 tí, nói tục và hỗn láo 1 tí. Mà cái khoản hỗn láo thì chắc mình có thừa
Không biết chừng nào mình chuyển hoá hẳn thành động vật máu lạnh nhỉ?
Đôi khi mình thấy mình nhỏ nhen xấu xa thật! Nhớ quê thì tự nhiên nghĩ tới ỗng. Sao mình không quên được cái cảnh ỗng đánh mình, chửi rủa mình rồi cái hôm mà ỗng xĩn về kiếm chuyện với mẹ mình, đuổi nhà mình phải ở nhà trọ rồi dọn lên SG? Còn bà ngoại, trong nam khinh nữ, chỉ vì bênh vực ỗng mà quỳ xuống lạy mẹ mình để năn nĩ mẹ nhịn ỗng mà dọn đi. Người bà trong truyện cổ tích là đâu? Sao bà của mình không được 1 chút nào như vậy, hay ít nhất là đừng lúc nào nói với mình rằng mẹ mình lên SG để lấy chồng thay vì chữa bệnh. Bà ngoại cũng y như má 2, ai cũng ghét mẹ mình & lúc nào cũng muốn làm mình ghét mẹ như họ. Họ hàng ai cũng vậy, ai cũng ghét nhà mình hết. Nhiều khi mẹ có gia đình mà mình thấy y như con hoang vậy.
Mà cũng lạ, sao mình không cảm thấy ghét mấy người đó, không có cảm giác gì hết, như mấy người đó là người xa lạ. Chắc mình bị bệnh trơ lì cảm xúc rồi chăng? Cậu 7 chết, mình không khóc, không buồn, vẫn cười nói, online như bình thường. Đám ma cậu 7, mình rúc trong nhà, không thèm lạy hay thắp 1 cây nhang. Mình đang biến thành loại người gì đây? Nhiều khi mình cảm thấy ghê sợ con người mình. Mình y như động vật máu lạnh thay vì máu nóng. Mình chưa từng khóc hay buồn cho bất cứ ai trong họ hàng nhà mình hết. Chắc loại người như mình sẽ trở thành 1 hiểm hoạ cho xã hội!
Nhà mình sát nhà bà ngoại nhỏ vs dì 4, cậu 7, cách nhau chỉ mấy bước chân, ngày nào cũng chạm mặt. Không lần nào mình chào hay nói chuyện với mấy người đó trừ khi mẹ bắt lỗi. Có lần ỗng lên chơi, mình không thèm nhìn tới mặt ỗng, cứ đi làm việc của mình. Ỗng liền chửi mình là thứ mất dạy, gặp ỗng mà không chào, muốn cạn tình thì ỗng cho cạn tình. Nghĩ thấy mắc cười, có tình đâu mà cạn? Mẹ hỏi lại mình thì mình trả lời việc mình mình làm, không rãnh nhìn tới cái mặt ỗng mà biết ỗng ở đó để chào. Mình cũng không hiểu sao mình có thể nói được như vậy nữa. Tự nhiên nhớ tới 1 câu: "Thiên Bình: Nghệ thuật nói dối không chớp mắt".
Chắc ai cũng nói mình nên quên đi, dù sao cũng là họ hàng, như Nguyễn Ngọc Tư có viết: "Đôi khi trẻ con cần tha thứ cho lỗi lầm của người lớn". Mà sao khó quên thế không biết? Lúc mình chân ướt chân ráo lên SG, có ai giúp được tí nào không hay chỉ biết cười nhạo? Vừa học vừa làm hết 2 năm mới tạm ổn định, còn chuyện học hành thì khó khăn tưởng có lúc phải nghĩ. Đâu có ai tin ỗng đối xử với mẹ mình như vậy, ai có tiền thì tin người đó mà. Ai cũng bám vào cái trụ cột nhà để khi bà ngoại chết thì có tài sản, tự nhiên mình ghét mấy loại người hám tiền...
Có lẽ mình nên thay đổi mình trước khi người khác thay đổi. Cứ chạy theo suy nghĩ tiền không là tất cả như mình thì khó sống. Có lẽ mình nên học theo mấy đàn anh đàn chị, phung phí 1 chút, đi chơi nhiều 1 chút và bớt nghe lời mẹ 1 chút. Có lẽ mình cũng nên đua đòi 1 tí, nói tục và hỗn láo 1 tí. Mà cái khoản hỗn láo thì chắc mình có thừa
Không biết chừng nào mình chuyển hoá hẳn thành động vật máu lạnh nhỉ?