Kamigami No Sekai: Kaso Sekai De No Seizon.

Bạn có thích nếu ra chương mới?

  • Có.

    Số phiếu: 0 0,0%
  • Không.

    Số phiếu: 0 0,0%
  • Trung lập

    Số phiếu: 1 100,0%

  • Số người tham gia
    1

takahashi yoshiko

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
3/4/2019
Bài viết
61
Kamigami No Sekai: Kaso Sekai De No Seizon.

(Thế giới của các vị thần: Sinh tồn trong thế giới ảo.)


Tác giả: Takahashi Yoshiko.

Minh họa: Takahashi Yoshiko.

Thể loại: hành động, viễn tưởng, light novel.

Tình trạng sáng tác: đang sáng tác.

Độ tuổi: 16 tuổi trở lên.





20201019_210959-jpg.223389


Sau cuộc tấn công của bọn Fumetsu, nhân loại đã mất đi một nửa lục địa của mình, một phần lớn tài sản, đất đai, dân số... và cuối cùng sống trong cái kết giới chật hẹp này.

Để củng cố lại lực lượng quân đội và anh ninh. Chính quyền đã khuyến khích người dân tham gia với một mức ưu đãi hậu hĩnh. Chính vì thế, chưa đầy một tháng đã có hơn 1 000 000 đơn xin gia nhập.

Và để tuyển chọn những người có năng lực thật sự, chính quyền đã ra một bài kiểm tra nhỏ cho chúng tôi.

Đó chính là chiến đấu và sinh tồn trong thế giới ảo mà họ tạo ra trong thời gian quy định.

Nhưng có một sự cố xảy ra khiến chúng tôi bị kẹt lại trong thế giới đó mà không tài nào thoát ra được.

Chúng tôi, những tân binh mới gia nhập sẽ chết dần trong không gian kĩ thuật số này sao? Hay sẽ vùng lên đấu tranh để giành lại những thứ thuộc về bản thân? Tự do? Danh dự? Hoặc chìm đắm vào vòng xoáy vô tận này? Sống sót? Sinh tồn? Tự mình tìm ra lối thoát hay chờ đợi một vị cứu tinh? Tất cả, đều do chính bản thân chúng tôi quyết định.
 

Đính kèm

  • 20201019_210959.jpg
    20201019_210959.jpg
    44,6 KB · Lượt xem: 79
Hiệu chỉnh:
Mở đầu.

Lơ lửng giữa không trung là một lục địa rộng lớn.

Bao phủ kiến trúc đồ sộ ấy là bầu trời xanh thẳm.

Thế giới này chỉ gói gọn trong thành lũy ấy mà thôi.

Thứ con người không bao giờ dám tưởng tượng đến, một thế giới thực sự.

Ước tính khoảng 40 960 000 kilomet vuông chứa đủ loại địa hình trên mặt đất thậm chí là trí tưởng tượng, trong tranh vẽ, game hay phim ảnh.

Trải dài ở mọi phía là bầu trời và hơi nước.

Núi non, sông nước, sinh vật đều có ở đây, thậm chí còn có những loài chúng ta chưa biết tới hay đã tuyệt chủng.

Số lượng thông tin của nó không thể nào đo đếm được. Giống như một thế giới khác tồn tại song song với thế giới của chúng ta.

Người ta gọi nó với cái tên...

Runnetera.
 
Hiệu chỉnh:
[



Chúng tôi đang đứng trên một cây cầu cũ nát được làm từ gạch đá và bê tông, ở trên khe nối giữa hai bức tường vẫn còn rêu lâu ngày bám cặn. Ở hai đầu là hai phiến đá với những hoa văn kì lạ, trông như một con quỷ trong truyền thuyết. Những nếp nhăn đáng sợ trên khuôn mặt cùng với hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, mái tóc dài tả tơi cùng với bộ giáp trụ của Samurai. Chắc nhà sản xuất đưa vào để nhắc nhẹ cho chúng tôi điều gì đó nhưng tôi cũng chả quan tâm. Đúng là không ngoài dự tính của tôi nhưng có phải như này có hơi tồi quá không? Nếu đây không phải "một bài kiểm tra nào đó" thì chắc có lẽ tôi cũng log out từ lâu rồi.


Haizzz...


Còn lại, đa số người chơi đều bất giác ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kì thú của thiên nhiên nhân tạo, đảo mắt liên tục để tiếp thu những vẻ đẹp đó. Song, chắc chỉ cũng có mình tôi là không có hứng thú, vì theo trí tưởng tượng ban đầu của mình, mọi thứ khiến tôi hơi có đôi phần thất vọng.


Nhưng nói gì thì nói, công nghệ của họ cũng tiên tiến thật, nhất là về mảng cấu hình và đồ họa chi tiết đến từng milimet, đến giờ tôi vẫn không tin đây chỉ là game. Chắc có lẽ họ làm chi tiết như vậy để cho chúng tôi khi chiến đấu sẽ có cảm giác chân thật hơn, và cả công nghệ thực tế ảo này nữa nó đã vượt quá ngoài sự mong đợi.


Những tiếng nứt vỡ của gạch đá vang lên bên tai. Cây cầu không ngừng phân rã thành những phần nhỏ hơn rồi đổ sập xuống từ phần thành phía ngoài, giảm dần khi vào trung tâm rồi tự động khôi phục lại trạng thái ban đầu nhờ vào ánh sáng màu xanh ngọc bích tối màu sau khi tạo thành những khối thủy tinh trong suốt. Quá trình này cứ liên tục lặp lại sau vài phút kể từ khi chúng tôi đến đây khiến nó phút chốc trong hình dạng như một chiếc đồng hồ cát quay về hình dạng một cây cầu hoàn chỉnh. Có những lúc chỉ còn lại vài mảnh bê tông bám trụ, cố gắng liên kết hai phần "lục địa" lại với nhau bằng những khối ảnh ảo kĩ thuật số đã vỡ nát.


Từng cơn gió nhẹ thổi qua hai dãy núi kéo dài vô tận khiến tôi rợn cả tóc gáy, với không gian u ám phủ màu xanh đen.


Tôi vội vã chạy tới chạy tới và nhìn xuống dưới chân cầu để thỏa trí tò mò.


Đúng như những gì mà bản thân từng nghĩ, không gian trước mắt tôi chỉ là một cái vực thẳm sâu vô tận với những làn sương trắng mờ ảo di chuyển theo từng cơn gió nhẹ.


Bầu trời cũng không khá hơn là mấy với thứ màu xanh tím lạnh lẽo kia.


Đây là nơi phía sau của quá trình đăng nhập, giống như một cánh cửa bước vào thế giới khác, nơi mà ai cũng phải đi qua nếu muốn tham gia vào trò chơi. Nhưng theo tôi nghĩ, có lẽ cây cầu cũ nát này là nơi người chơi có thể tạo nhân vật cho bản thân, thứ mà đại diện cho họ trong suốt cuộc thi của mình.


Chỉ ngón trỏ lên phía trước rồi lướt nhẹ sang trái, thứ mà tôi thường làm trong những game VR mà bản thân đã từng trải nghiệm, để mở bảng thông tin, mục đích là để kiểm tra nhân vật và level của chính mình.


Một bảng thông tin màu xanh lam hiện ra ngay sau đó, thứ lơ lửng trong suốt như một tấm thủy tinh, trên đó có những ô riêng biệt dành cho nhân vật của tôi, như kĩ năng hay trang bị.


Đúng như dự đoán, trên đó chả có bất cứ thông tin nào ngoài tên nhân vật của tôi, Yuki.


Sau hành động kì lạ đó, mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên và cũng làm theo mọi thứ.

- Cậu biết những thứ này sao?

- Có lẽ vậy.

Akashi đưa ánh mắt hồ nghi về phía tôi, nét mặt lạnh lùng với giọng nói đanh thép đó vẫn như thường ngày sau khi đưa hai tay lên và quan sát cơ thể thể được mô phỏng bởi dữ liệu liệu của mình một cách tổng quát, nhưng vì sống chung với mọi người khá lâu nên cũng dần quen với mấy thứ đó. Thiệt tình, anh ta lúc nào cũng cứng nhắc vậy sao?


Tôi nở một nụ cười cưỡng ép rồi thở một hơi dài để đáp lại điệu bộ nghiêm túc của Akashi.


Cũng không hiểu anh ta cứng nhắc để làm gì nữa, mà thôi kệ đi, anh ta muốn làm sao cũng được. Dù gì anh ta cũng lớn hơn tôi hai tuổi nên tôi cũng không có quyền để can thiệp vào cách ứng xử của anh ta.


Có vẻ đây là lần đầu họ sử dụng giao diện thực tế ảo nên họ mới tỏ ra bất ngờ trước những hành động của gamer chuyên nghiệp. Nói không phải khoe, tôi đã từng đi thi đấu và phá đảo rất nhiều game, thứ mà hiếm ai có thể đạt được.


Nhưng trong mắt mọi người, gamer chỉ là những tên cặn bã đang lấn sâu vào tệ nạn xã hội. Đối với họ, thành tích lớn trong game cũng "không là gì so với một tấm giấy khen".


Chúng tôi luôn bị truyền hình bêu riếu và truyền đi như một dịch bệnh cần phải né tránh. Lúc nào cũng vậy, họ luôn nhìn vào những thằng trẻ trâu và tự nhận xét về tầng lớp của chúng tôi, một lũ cạnh bã, một lũ tệ nạn. Lúc nào tôi cũng phải nghe những lời nói đó cứ như đang cầm dùi đục đóng thẳng vào tai.


Cho dù công nghệ game có phát triển tới đâu đi chăng nữa, từ thời máy tính đến những bộ cảm biến thực tế ảo, Never gear và tiên tiến nhất là con chip vĩ mô "TST" SK 1050, thứ mà chính phủ mới đưa cho chúng tôi không lâu. Thì họ vẫn khinh bỉ và không hề thay đổi ánh mắt đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp.


Cho dù chúng tôi có thành công đến mấy ở khía cạnh này đi chăng nữa thì đối với xã hội, chúng tôi vẫn chỉ là rác rưởi.


Đây là thiết bị khá giống với những công nghệ trước đó nhưng vì ảnh hưởng của cuộc cách mạng công nghệ ma thuật nên cấu trúc của nó trở nên tinh vi hơn. Ở thời đại này họ không còn sử dụng thứ dây mạng lỗi thời ấy nữa mà chuyển thành sóng siêu âm truyền tin.


Nói nôm na, máy chủ sẽ phát một loại sóng âm đặc biệt, tùy thuộc vào mỗi nguồn thì sóng sẽ được truyền với những tần số khác nhau, nhưng phải đạt đến trạng thái siêu âm. Và trong mỗi thiết bị của nhà sản xuất sẽ có những bộ phận cộng hưởng và bắt được tần số của thứ âm thanh này. Nhờ đó mà việc tiếp nhận thông tin được thực hiện một cách tối ưu và cũng tránh làm rò rỉ thông tin ra bên ngoài. Vì việc bắt được tần số cộng hưởng gần như là tuyệt đối, cho nên bên thứ ba rất khó nắm bắt khi tần số thay đổi liên tục.


Hình ảnh, âm thanh sẽ đi trực tiếp vào não bộ mà sẽ không cần qua bất cứ giác quan nào khác của con người. Đúng là việc sử dụng sóng âm thay cho sóng điện từ là rất bất tiện, nhất là về việc tốc độ và truyền sóng trong chân không, nhưng những mặt hạn chế đó đều đã được loại bỏ nhờ vào ma thuật. Vấn đề này, khi nào thuận tiện tôi sẽ đề cập sau.


Lúc trước, những thiết bị này chỉ là một chiếc kính màu hay chiếc mũ bảo hiểm ôm sát hai bên, nhưng giờ đây nó đã phát triển thành một con chip, thứ có thể biến não bộ thành một thiết bị cộng hưởng.


Mọi cảm giác trong game sẽ giống với thế giới thực, tức là đau đớn, mệt mỏi, vui sướng... tất cả sẽ không có gì thay đổi cả.


Đồng thời những giác quan bên ngoài sẽ bị ngắt để người chơi có thể thoải mái di chuyển trong game mà không sợ lai đầu vô tường.


Trong một khoảng thời gian ngắn trước đó, thiết bị cộng hưởng được đặt ở bên ngoài cơ thể, cho nên sau khi ngắt kết nối, người chơi sẽ hoàn toàn trở về thế giới thực mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.


Nhưng giờ thì khác, con chip đó đã hòa làm một với não bộ cho nên sẽ không có chuyện đó xảy ra. Có lẽ chính phủ làm điều này cũng là để tránh các tác nhân bên ngoài ảnh hưởng.


Nhưng không phải là không có cách, chúng tôi có thể đăng xuất từ bên trong nếu muốn rời khỏi đây. Thứ tôi cũng để ý từ nãy tới giờ, biểu tượng cửa sổ có hình mũi tên ngay góc trên cùng bên phải của màn hình chính, biểu tượng log out.


Nếu muốn đăng xuất, chỉ cần mở cửa sổ màn hình chính và ấn vào đó hoặc là nhờ máy chủ can thiệp.


Đây là buổi sáng cho nên người chơi đăng nhập và online rất đông. Nếu tính trung bình bình thì mỗi phút cũng phải gần cả trăm người đăng nhập và họ đều nhanh chóng biến mất khi đi qua thế giới bên kia.


Có lẽ nhóm của tôi cũng đã quen dần với giao diện màn hình đơn nên tôi chắc không cần phải giải thích gì nhiều, bây giờ chỉ còn việc tạo nhân vật thì mọi chuyện sẽ hoàn tất.


Và tôi cũng phải nhanh chóng để đẩy nhanh tiến độ.


Đầu tiên là chọn nhân vật cái đã.


Trước tiên tôi đưa ngón trỏ lên phía trước rồi lướt nhẹ sang phải để mở cửa sổ màn hình chính rồi nhấn vào ô vuông lớn nhất, nơi chứa hình ảnh lập thể của mình.


Một cái bảng màu xanh lam khác chồng lên cái có sẵn. Một dòng chữ hiện lên với hai ô vuông "Yes", "No" bên dưới.


'Bạn chấp nhận tạo nhân vật?'


Hỏi thừa! Tất nhiên là có rồi!


Tôi nhanh chóng ấn vào nút "Yes" phía bên phải.


Sau một khoảng trễ ngắn cái bảng phiền phức đó biến mất và thay thế bằng một cái bảng màu xanh dương với dòng chữ màu trắng.


'Chọn hệ?'


Có tất cả tám hệ ở đây: hiệp sĩ, kiếm sĩ, đấu sĩ, kỵ sĩ, đạo tặc, ác quỷ, sát thủ và pháp sư. Tất cả đều có trong một cái thanh kéo dưới dòng chữ đầy màu sắc đó.


Mỗi hệ sẽ có những đặc tính vượt trội hơn khi lên cấp và có trang bị.


Cho nên việc lựa chọn cũng hết sức khó khăn vì nó quyết định cho lối chơi và tính cách của nhân vật. Và cũng khiến nhân vật trở nên mạnh hơn nếu được cày và build đồ đúng cách.


Và chúng tôi quyết định lựa chọn hệ khác nhau để hỗ trợ cho những người còn lại.


Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, vặn nát cả óc ra, kéo đi kéo lại cái thanh đó cả chục lần.


Tôi quyết định nghỉ chơi!
 
[

Sau khi nhấp vào hệ đã chọn, những mảnh đa giác màu xanh lam xuất hiện trước mắt tôi và tạo thành một con dao nhỏ với lưỡi hình răng cưa. Coi nó như một phần quà, tôi vui vẻ nhận lấy nó và để kế bên hông của mình.

Một tiếng động như thủy tinh vỡ vang lên khiến lớp vỏ bọc màu xanh lam vỡ ra thành từng mảnh rồi phai dần trong không khí khi tôi chạm vào rồi để lại một trang bị hoàn chỉnh. Lúc này tôi mới nhìn rõ được cấu tạo của nó.

Phần cán được làm bằng thạch anh cùng với họa tiết hình con rồng cứ như đang nuốt lấy lưỡi dao. Không đúng, nhìn nó giống như một con rồng đang tạo ra lưỡi dao bằng hơi thở của mình. Toàn thân được phủ lên một màu xanh ngọc huyền bí và có đôi chút đáng sợ.

Sau đó, tôi nhanh chóng chìm vào thứ ánh sáng xanh kì lạ khiến toàn bộ trang phục trên người biến mất và thay thế vào đó là một chiếc áo khoác có nón che phủ dài từ đầu đến chân cùng với tông màu xanh trắng để phối với vũ khí của tôi.

Mà hình như tôi thấy sai sai, chắc lỗi hệ thống gì đó. Trên người tôi chỉ có một cái áo khoác, ngoài ra chả có bất cứ trang phục gì khác cả. Cũng tức là...

Hiện giờ tôi đang thả rông!

Cái thứ lủng lẳng phía dưới cứ như mất hết sức sống, teo gần hết một nửa khi có một cơn gió lùa qua. Thật sự tôi chỉ muốn kẹp chân lại rồi co rúm người cho nó ấm áp nhưng vì muốn chứng tỏ mình ngầu nên nãy giờ hai chân tôi vẫn dang ra.

"Lạnh vãi."

Đệch!

Có vẻ là một điềm báo chẳng lành.

Đúng là chuẩn gu sát thủ nhưng so với vũ khí thì cái áo khoác trông có vẻ tồi hơn và không ngầu chút nào. Nhìn nó na ná kiểu pháp sư hay sao ý, tôi vẫn không hiểu mấy ông thiết kế làm ăn kiểu gì.

Mà thôi kệ, có còn hơn không, trước sau gì tôi cũng vứt nó đi khi có trang bị mới thôi.

Sau đó bảng hệ thống phát ra một tiếng "ting" rồi vang lên một âm thanh điện tử kéo dài của một thứ gì đó đang được bơm đầy.

Nếu nhìn kĩ thì trên đầu tôi có hai thanh màu đỏ và xanh kèm theo dòng chữ HP và MP bên cạnh.

Nếu là một tuyển thủ chuyên nghiệp hay đơn giản là đã từng chơi game thì cũng thừa sức biết ý nghĩa của hai thanh đó, là Healpoint và Manapoint.

Tôi một lần nữa đưa ngón trỏ lên phía trước và lướt nhẹ sang phải để mở cửa sổ màn hình chính của mình.

* Nhân vật: Yuki.

* Hệ: Sát thủ.

* HP: 575.

* MP: 425.

* Chặn sát thương: 0

(Chỉ số này là thế quái nào nhỉ, vậy chỉ số phòng thủ đâu?)

* Hồi phục: 0

* Tốc độ di chuyển: 325.

* Sát thương vật lí: 80.

* Sức mạnh phép thuật: 0

Mặc dù hiểu được gần hết những chỉ số nhưng vẫn có một cái tôi thắc mắc.

Đó là dòng chữ "Chặn sát thương".

Bản thân tôi vẫn chưa hiểu lắm về chỉ số này. Chặn hoàn toàn sát thương sao?

Một số thông tin đã được thay cho ô trống khi nãy.

Nhưng ở trên màn hình chính của tôi vẫn còn khá nhiều ô trống, có lẽ là ô trang bị và kĩ năng, thứ mà tôi sẽ lấy dần trong một thời gian khá dài.

Tuy không chắc, nhưng tôi nghĩ nó cũng giống như mấy game khác thôi.

Tức là vật phẩm sẽ rơi ra khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.

Một thứ quan trọng nữa mà tôi quên nhắc tới, đó chính là tiền tệ, thứ mà chúng ta sẽ rất cần đến nếu muốn tồn tại trong game.

Cũng giống như vật phẩm, tiền tệ sẽ rơi ra khi giết một bãi quái hoặc hoàn thành nhiệm vụ.

Giá trị của vật phẩm và tiền tệ sẽ tăng dần theo độ khó của bãi quái và nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Nhưng đó cũng chỉ mang tính tương đối, thực chất tỉ lệ rơi ra tiền và trang bị mang tính "nhân phẩm" khá nhiều.

Còn một thứ cũng khá là quan trọng nếu muốn nhân vật của mình mạnh hơn, đó chính là "bùa lợi". Khác với hai thứ trên, phần quà quý báu này chỉ rơi ra từ quái hạn chế bởi một số con nhất định và thường là boss.

Mỗi một loại quái sẽ có bùa lợi khác nhau và sức mạnh cũng sẽ tăng theo cấp độ của vật chủ.

Nó sẽ tăng cho nhân vật một chút chỉ số cơ bản hay thậm chí là những hiệu ứng, kĩ năng đặc biệt. Nhưng có một điều quan trọng, không có giới hạn về số bùa lợi đeo trên người nên bản thân muốn sở hữu bao nhiêu tùy thích. Không như trang bị, luôn bị giới hạn bởi túi đồ của mình. Song, bùa lợi chỉ được sở hữu nếu bản thân là người ra đòn kết liễu.

Khi sở hữu bùa lợi người chơi sẽ nhận được một cái vòng ánh sáng dưới chân tượng trưng cho thứ mình vừa lấy được.

Màu sắc và kí tự trên chiếc vòng sẽ thay đổi nếu sở hữu nhiều bùa lợi khác nhau và có tính cộng dồn.

Thế là xong cho hành trang khởi đầu.

Tôi đóng cửa sổ màn hình chính rồi hướng mắt về phía mọi người. Nhưng có một thứ khác khiến tôi để tâm hơn.

Từ phía xa, sau lưng tôi khoảng 10 mét, có một cô gái mặc một bộ trang phục của kiếm sĩ, với một số miếng giáp kim loại ở ngực và hông với tông màu chủ đạo là đỏ và trắng. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ giống với kiểu tóc của nam nhưng mượt mà hơn rất nhiều. Trang phục không cồng kềnh như những bộ khác mà nó lại ôm sát người phô ra thân hình mảnh mai. Nhìn cô ấy trông rất quen nhưng tôi cũng không nhớ là ai cả.

Cô gái đó cũng làm tôi chú ý ít nhiều bởi vì xung quanh đa số mọi người đều đi theo nhóm để hỗ trợ trợ nhau vượt qua bài kiểm tra này, nhưng cô ấy thì không, bản thân đứng một mình gần chỗ phiến đá như đang muốn tách biệt với mọi người.

Lúc đầu tôi cũng tưởng cô ấy đợi bạn nhưng mãi mới ngẫm ra được lí do, thực ra cô ấy đang chờ một thứ khác.

Theo tôi nghĩ thì cô ấy đang chờ thời gian bãi quái xuất hiện thông qua việc nhìn thời gian trên cửa sổ màn hình chính.

Tôi cố gắng mở to mắt đọc dòng chữ nhỏ ở phía trên.

Kawa...

Kawako?

Có lẽ đó là tên nhân vật của cô ấy.

Nhìn bên ngoài Kawako trông rất khác, kể về trang bị lẫn phong cách, có lẽ cô ấy đã bắt đầu cày nhân vật của mình trước chúng tôi khá lâu.

Với suy nghĩ mời cô ấy gia nhập nhóm của mình tôi chạy tới và hơi đưa tay phải của mình về phía trước.
  • Xin lỗi...
Chưa kịp thốt ra trọn vẹn câu nói, hình ảnh lập thể trước mặt biến dần thành những mảnh đa giác rồi nhanh chóng phai dần trong không trung.

Dường như không bận tâm đến câu nói của tôi, Kawako lạnh nhạt bỏ đi dưới sự ngỡ ngàng của mọi người. Lúc đầu mọi người không hề chú ý đến cô ấy cho tới khi có những âm thanh điện tử của những khối đa giác màu xanh lam vang lên. Có lẽ cô ấy đã di chuyển vào phía trong Runnetera để đẩy nhanh tiến độ.

Nhưng có cần gấp gáp quá vậy không, chỉ có một câu nói thôi mà.

Haizzz...

Mà nếu chơi game một mình thì ắt hẳn sẽ chán lắm và tôi cũng đã trải qua cảm giác đó rồi...

Vì muốn tốt cho cô nên tôi đã mời gia nhập, nhưng có vẻ, cô ấy cảm thấy phiền lắm.

Chúng tôi tới cuối cây cầu và bắt đầu quá trình dịch chuyển.

Vì ở đây không có bất cứ một lối đi nào mà bao phủ xung quanh chỉ là chỉ lớp đất đá và hai dãy núi trải dài vô tận, cho dù có mở to mắt cách mấy cũng không thấy được lối đi hay một cái đường hầm nào cả. Cho nên cách duy nhất để di chuyển vào Runnetera là dịch chuyển.

Nhưng những người chơi cấp thấp như tôi lại không có quyền hạn để sử dụng khả năng đó nên phải chịu nhờ một "anh lớn" nào đó thôi.

Không biết vì sao Kawako có thể dịch chuyển theo ý muốn nữa, nhưng đối với những người chơi mới như tôi nếu muốn đi sâu vào lục địa thì phải di chuyển tới cuối cây cầu. Tại đó cổng dịch chuyển sẽ tự động mở ra khi có lệnh của bản thân. Nhưng theo tôi nghĩ chuyện dịch chuyển tự do như thế có lẽ liên quan đến kĩ năng hoặc trang bị.

Suy nghĩ tới đây, một làn sương dày màu xanh tím xuất hiện bao phủ lấy phiến đá cao 20m ở trước mắt chúng tôi, khiến nó biến thành một cánh cổng. Nhìn cũng không khác đời thường là mấy, không biết ai là người mở nó nữa vì những "ma mới" như chúng tôi không có quyền hạn làm điều này.

Không suy nghĩ nhiều về chuyện đó chúng tôi di chuyển vào cánh cổng.

Sau chốc lát, ánh sáng xanh kì lạ đó bỗng chói lòa lên khiến chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

]
 
[
Sau vài giây, ánh sáng đó tắt lịm.

Tôi cố gắng mở đôi mắt đang nhắm chặt. Thật sự việc này có đôi chút khó khăn khi tôi vừa tiếp xúc với một ánh sáng khá mạnh nên phải cần chút thời gian để thích nghi. Tôi từ từ mở mắt rồi ngước nhìn từ dưới lên trong không gian được bao phủ bởi một ánh sáng ấm áp và dịu nhẹ.

Một con đường được lát gạch trải dài trước mắt tôi cùng hàng thực vật ở hai bên đường trông giống với một công viên mang tầm quốc gia. Không gian u ám ban nãy đã chuyển thành màu cam nhẹ của buổi chiều tà.

Phía cuối con đường là một thị trấn nhỏ nơi mà những người chơi mới như chúng tôi bắt đầu một ngày làm việc hoặc trở về nghỉ ngơi cho một chuyến đi săn.

Từ đây tôi có thể nghe được những cuộc trò chuyện của mọi người.

- Chờ con dao găm để ghép đồ mà mãi không thấy.

- Tưởng hôm nay đủ tiền thuê phòng, ai ngờ đâu. Thế là xong luôn, tối nay ra ngoài đường ngủ rồi.

Mặc dù khung cảnh lúc chiều tà sẽ hợp hơn đối với một không gian tĩnh lặng, nhưng trái ngược với điều đó tôi lại cảm thấy nó có đôi phần náo nhiệt hơn. Thay vì nghỉ ngơi dưỡng sức thì họ lại dành thời gian tán dóc với bạn bè, khoe chiến công hoặc đơn giản là than vãn về tiền thuê nhà và những khó khăn mà họ phải trải qua. Tuy không hợp với khung cảnh cho lắm nhưng như vậy cũng không tệ. Đến cả Miku còn không kìm lại được mà bất giác cười lên một tiếng.

Những âm thanh ồn ào của đám đông càng lúc càng lớn khi tôi tiến tới gần.

- Người mới hả?

Trong khi chúng tôi vẫn đang ngỡ ngàng bởi thiên nhiên nhân tạo tuyệt diệu thì có một tiếng nói cứ như chào đón chúng tôi.

Một người chơi đi tới và vẫy tay chào với những âm thanh chắc nịch của khối giáp trụ ở thân.

Trên người anh ta là một chiếc áo choàng dài màu trắng cùng với bộ đồ đơn giản màu tím và vài miếng giáp bằng kim loại. Nhìn thoáng qua có thể nhận thấy đây là bộ đồ của kiếm sĩ nhưng nó lại có đôi chút khác biệt, không giống với những bộ tôi đã thấy khi người chơi tạo nhân vật, có lẽ anh ta cũng là một người chơi cấp cao.

Thanh kiếm bên hông của anh ta mới là thứ khiến tôi chú ý. Mặc dù bầu trời đã chuyển sang giai đoạn chiều tà và cũng sắp sập tối nhưng vẻ ngoài lấp lánh của nó vẫn không có gì thay đổi. Như được rèn nên bởi những nghệ nhân hàng đầu với nguyên liệu chủ yếu là vàng và Platine khiến nó có một vẻ bề ngoài lấp lánh cùng với những chạm khắc tinh xảo ở phần thân. Có lẽ anh ta cũng là một tín đồ của màu tím nên thay vì để màu chủ đạo là xanh và vàng thì anh ta lại thay đổi thành tông màu yêu thích của mình.

- Ohhh! Rất vui được hân hạnh làm quen.

Anh ta hối hả chạy tới và vui vẻ nắm lấy tay tôi.

Ngỡ ngàng trước hành động của anh ta, như một phản xạ thông thường, tôi bước một chân về phía sau. Không cho tôi thời gian phản ứng, anh ta tiếp tục.

- Xin hân hạnh được giới thiệu. Tôi tên là Kaku. - anh ta vừa nói vừa giật mạnh tay tôi như một sợi dây thừng.

Đúng là biểu hiện của anh ta có vẻ hơi quá nhưng tìm được một người thân thiện như anh ta là chuyện không dễ dàng. Đa số tất cả những người chơi ở đây đều tham gia "bài kiểm tra" này với mong muốn được đứng vô hàng ngũ của quân cảnh vệ và mục đích cuối cùng của họ là được hưởng mức ưu đãi của nhà vua trong suốt cuộc đời của mình. Chính vì thế họ thường bảo thủ và không làm quen với bất cứ ai trong cái thế giới ảo này nếu không có quen biết trước, thậm chí còn hợp tác với nhau để hại những người chơi khác, thứ mà không nên xảy ra đối với một cuộc thi cạnh tranh lành mạnh.

Anh ta vui vẻ nói chuyện cứ như quen biết chúng tôi từ trước vậy.

- Còn đây là Lisa và Shimon, bạn của tôi.

Anh ta đưa một tay hướng về hai người phía sau đang bước tới trong khi tay còn lại vẫn cầm chặt lấy tay tôi.

Nhìn hai người họ có vẻ đáng sợ và không mấy thân thiện cho lắm.

Một bộ giáp trụ rắn chắc được phủ kín bởi kim loại khiến nó phát ra những âm thanh cồng kềnh và nặng trịch. Mái tóc cắt ngắn cùng với gương mặt vuông vắn không mấy thiện cảm giống như một tên du côn đường phố. Chiều cao cỡ chừng khoảng 2 mét với đôi vai rộng và khối cơ ở phần thân chắc nịch. Nói thật khi nhìn thấy bộ giáp cồng kềnh đó tôi cũng bị nó làm hoảng sợ đôi chút.

Còn cô gái phía sau thì trông khác biệt hơn hẳn, nếu nói về cô ấy một cách khách quan thì chả khác gì một thiếu nữ nết na thùy mị. Nhưng trái ngược, thay vì tôn vinh vẻ đẹp đó cô ấy lại cố gắng điều chỉnh nét mặt tỏ vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị (khó chịu). Trên người là một bộ váy nữ sinh với tông màu chủ đạo là xanh và trắng cùng với chiếc áo choàng dài có mũ màu nâu sáng, khá giống với thiết kế trang phục của tôi, cùng với cây trượng ma thuật màu nâu sẫm.

Nếu nhìn thoáng qua có thể thấy hệ của hai người họ là pháp sư và đấu sĩ. Nhưng vì họ đã bắt đầu luyện cấp khá lâu nên trên người họ phần nào cũng không còn những trang bị tân thủ nữa.

Hình như tôi cũng quen biết họ, cảm giác thế thôi.

Bởi vì nhân vật của họ sẽ có nét giống đôi chút với thế giới thực, tiêu biểu như vóc dáng và chiều cao. Tuy có thể chỉnh trang một ít về màu sắc của tóc, da hay đơn giản là trang bị tâm thủ thì họ cũng sẽ không bao giờ thay đổi được khuôn mặt thật của mình. Mấy chuyện chỉnh sửa sắc đẹp này tôi cũng quên mất nên có lẽ số lượng người nhận ra tôi sẽ khá nhiều.

Như muốn khẳng định nghi ngờ của tôi, anh ta nói tiếp sau một thời gian ngắn ngủi. Anh ta vẫn với thái độ vội vàng hối thúc đó, vui vẻ hướng mắt về phía Akashi.

- Anh không nhớ tôi sao, Akashi - san?

Tôi cũng đoán trước là không ai trong số họ biết cái vụ chỉnh sửa nhân vật này nhưng ai ngờ tất cả đều để ở mức cơ bản giống với ngoài đời thực nhất.

Akashi mở to mắt tỏ vẻ bất ngờ trước câu nói của anh ta.

- Tôi đây, tôi đây! Cậu học sinh ngờ nghệch ở nhà ăn lúc đấy đó.

Đến tôi cũng không thể tin vào mắt mình, anh ta là cậu học sinh ngờ nghệch trong nhà ăn lúc đó. Trước sự việc bất ngờ, người tôi đơ cứng không thể thốt lên được câu nào. Nhưng trái ngược lại với biểu hiện của tôi, Akashi chỉ cười nhẹ một tiếng rồi trả lời anh ta với một âm giọng đạm mạc.

- Thì ra là cậu.

Sau khi lấy lại tỉnh táo được một chút, tôi mới để ý thấy, mái tóc ngắn màu tím đen với kiểu player để dài phần mái gần như che hết khuôn mặt khiến cậu ta phải vuốt phần mái đang che sang hai bên nếu muốn quan sát phía trước. Đôi mắt màu tím long lanh sáng lên như một viên ngọc quý với khuôn cằm nhọn lãng tử. Thảo nào nhìn thấy quen quen, nhưng lại không nhớ.

Lúc trước cậu ta đeo kính nên cũng đôi phần làm che đi những góc cạnh của khuôn mặt làm cho nó lộ ra những nét thô kệch, ngốc nghếch, và tóc cậu ta cũng không dài như bây giờ. Thân hình cao ráo với những phần cơ chắc nịch ở phần tay và chân, dù không quá rắn chắc như một lực sỹ nhưng tương đối hoàn hảo. Nhưng mọi thứ sẽ bị che lấp đi khi cậu ta mặc bộ giáp đó vào, mọi thứ chỉ là do tôi suy đoán khi nhìn thấy bắp tay của cậu ta. Thân hình hoàn hảo đến cả tôi còn phải ganh tỵ.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cậu ta đã thay đổi quá nhiều, từ một người nhỏ bé đến vóc dáng của một người đàn ông trưởng thành. Chả trách sao chúng tôi dù cố gắng cách mấy cũng không thể nào nhận ra cậu ta.

Nhớ lúc trước, cậu ta khá nhút nhát và yếu đuối, nhưng giờ Kaku trông mạnh mẽ và hoạt bát hơn rất nhiều. Nên việc thay đổi toàn bộ bản thân, đôi khi đó cũng là một điều tốt.

Thuận theo suy nghĩ đang chảy trong não bộ tôi hướng mắt về phía hai người bên cạnh Kaku. Tôi cố ý nói với giọng điệu thắc mắc.

- Hai người này, chắc tôi có quen biết mà đúng không?

Cảm giác của tôi cũng không ngoại trừ hai người phía sau, cảm giác quen thuộc lạ thường.

Nhưng cứ như để phủ nhận cảm giác ấy. Kaku lúng túng đảo mắt liên tục mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Cậu ta cố gắng nở một nụ cười cưỡng ép với giọng điệu gượng ghịu không thật thà.

- Không! Không đâu... chúng tôi chỉ mới quan biết nhau thôi.

Thái độ và giọng điệu như thế chả khác gì đang tự tố cáo câu nói không thật của mình cả.

Nhưng tôi không biết tại sao cậu ta lại phải nói dối tôi chuyện đó, chỉ cần giới thiệu họ là ai thôi, cũng có khó khăn gì đâu mà phải dấu như vậy.

Mà có lẽ, đó cũng là chuyện riêng giữa họ nên tôi cũng không tiện xen vào.

- Đúng không Kirie? - Cậu ta hướng mắt về phía cô gái đứng cạnh cậu ta và nở một nụ cười cưỡng ép.

Đáp lại hành động của cậu ta, cô ấy nở một nụ cười.

- Đúng vậy. - Cô ấy dùng cùi trỏ đánh ngang vào mạng sườn cậu ta, nghiến chặt răng, nói với giọng thì thầm - "Bà mày tên Lisa! Ok?"

- Ok ok. - cậu ta gật đầu lia lịa với khuôn mặt tái xanh trong cơn sợ hãi.





Khuôn mặt nhăn nhó tái xanh đau đớn cứ như mất hết sức lực. Cậu ta cố gắng gồng mình để chống lại cơn đau nhưng không được bao lâu thì ngã xuống đất. Ôm quặn bụng rồi lăn đi lăn lại kêu gào một cách đau đớn không ra tiếng. Chắc hẳn cú đó phải đau lắm, nếu ở ngoài chiến tuyến mà lãnh cú đó thì chắc có lẽ cậu ta mất nửa cây máu luôn không chừng. Cũng may là ở trong vùng an toàn cho nên thanh HP của cậu ta không bị ảnh hưởng.

- Đau! Đau!

À mà khoan.

Kirie?

Ý cậu ta là sao chứ? Không phải tên cô ấy là Lisa sao?

Nhưng tôi cũng không quan tâm chuyện đó cho lắm, chắc có lẽ là một nick name hoặc đại loại thế. Cho nên cũng không có gì quan trọng, bởi vì tùy vào sở thích của mỗi người cho nên họ sẽ có những cái tên khác nhau, có thể giống hoặc không giống với ngoài đời thực, chuyện đó cũng không có gì là lạ cả.

Nhưng tôi nghĩ, cú đó chắc có lẽ là để nhắc nhở cậu ta không được nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Vì nếu không, với tính cách của mình thì sớm muộn gì Kaku cũng sẽ khai hết tất cả.

Cậu ta vẫn nằm quằn quại ở dưới đất với vẻ mặt nhăn nhó. Đúng chuẩn game thực tế ảo, mọi cảm giác sẽ được giữ nguyên như thế, thậm chí cũng không có hệ thống ngắt mạch cảm giác hay giảm đau. Đó là điểm hấp dẫn của thể loại này.

Trải nghiệm và tận hưởng.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác Kawako ở quanh đây khiến cơ thể tôi tự động phản ứng, tôi khựng mình lại. Tôi cố gắng quan sát đám đông xung quanh với hi vọng sẽ tìm thấy cô ấy, nhưng thứ trước mắt tôi chả có gì ngoài dòng người qua lại. Có lẽ trực giác của tôi đã sai, tôi cũng không hiểu bản thân mình nữa, một người xa lạ lại khiến tôi phải quan tâm trong khi người luôn lo lắng cho mình vẫn ở bên cạnh.

- Cậu có sao không?

Yumiko lại gần định nắm lấy bàn tay đơ cứng của tôi, nhưng khi hơi đưa về phía trước, cô ấy nắm bàn tay lại rồi ôm trước ngực. Cô ấy khiến tôi thoát khỏi chuỗi hành động mù quáng của mình.

Tôi quay lại và trả lời cô ấy bằng chất giọng trầm của mình.

- Ukm! Tớ không sao đâu, có lẽ cơ thể tớ không được khỏe thôi mà.

- Tớ nghĩ cậu nên thoát ra, tớ sẽ cùng cậu đăng xuất ra bên ngoài.

- Không... không... không đến nỗi thế đâu, tớ vẫn tiếp tục online được mà, với lại nếu tớ đăng xuất ra thì sẽ làm mọi người tụt hứng lắm đó.
Tôi cố gắng cười nói một cách vui vẻ nhất có thể để làm dịu đi nét mặt lo lắng của Yumiko, nhưng có lẽ tất cả công sức của tôi đều trở nên vô nghĩa. Cho dù có cố gắng cười nói một cách tự nhiên nhất đi chăng nữa thì bề ngoài trông tôi lại giống như đang gồng mình chống lại thứ mà tôi cố gắng che đậy.

Sau vài giây ngắn ngủi, Yumiko bặm môi hướng tầm mắt xuống dưới với một tay để gần cằm, nét mặt tỏ vẻ bất an.

Lúc nào cô ấy cũng thế, luôn lo lắng cho tôi hơn cả bản thân mình, đôi lúc còn thái quá mặc dù không có chuyện gì nghiêm trọng. Dù biết và được tình cảm của cô ấy nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận nó. Có lẽ trái tim đã trở nên sắt đá khiến tôi không thể nào cảm nhận được hơi ấm của tình yêu, thứ tôi chưa bao giờ biết trân trọng. Bản thân vẫn luôn thích đùa giỡn với tình cảm của người khác ,độc chiếm họ cho riêng mình rồi đá họ đi như một món đồ cũ nát đã qua sử dụng, mặc cho tâm hồn của họ có bị nhàu nát, cắn xé thì tôi cũng không quan tâm. Tôi đã từng là một người đáng khinh bỉ như thế, một tên đào hoa luôn muốn tận hưởng khoái cảm của con người, chưa từng có cảm thấy yêu ai, thậm chí bản thân còn không biết cảm giác đó như thế nào.

Tôi không muốn lừa dối bản thân và bất cứ một ai khác nữa. Thay vì chơi đùa hay lừa dối cô ấy thì tôi chấp nhận im lặng và âm thầm từ chối thứ tình cảm mà cô ấy dành cho mình.
 
[
Bỗng nhiên Kaku bất ngờ bật dậy rồi hối hả chạy tới chỗ tôi với khuôn mặt mặt hào hứng cứ sau khi lăn một đoạn dài cách chúng tôi gần cả trăm mét, thở hổn hển đến nỗi há hốc cả miệng, cằm kéo xuống hết cỡ rồi đưa lên phía trước, hai chân dang rộng ra như một con trâu nái sắp sinh. Nhìn bộ dạng đó của cậu ta khiến tôi muốn cười bể cả bụng nhưng vẫn cố gắng nín lại. Cứ mỗi khi nó tuôn ra thì nó khiến cơ thể tôi giật nhẹ, lồng ngực như muốn nổ tung. Nói thì nghe có vẻ đơn giản nhưng làm điều này lại rất khó, cảm giác như có thứ gì đang tuôn ra từ phía cổ học nhưng vẫn cố làm gương mặt tỉnh táo như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau vài giây khuôn mặt nhố nhăng đó ổn định lại được một chút, Kaku nói trong hơi thở nặng nề.

- Chắc các cậu cũng chưa biết gì nhiều về nơi này đâu nhỉ? Hay để tôi giới thiệu một vài thứ ở đây...

Nói được vài tiếng đầu thì cậu ta trở lại với phong thái cũ trước khi gặp chúng tôi, khuôn mặt nghiêm nghị đáng tin cậy và tôi cũng không biết rằng đó là dấu hiệu sắp sửa vang lên một bài ca ru ngủ chúng tôi. Sau đó là một câu chuyện dài gần như không có hồi kết, cậu ta kể mọi thứ mà mình chứng kiến hay thậm chí là tưởng tượng, giống y đúc với mấy giáo viên dạy văn trên trường. Nào là tình cảm của tác giả, nào là tâm trạng của nhân vật trong tập thơ, mệt mỏi nhức hết cả óc. Nhưng cũng nhờ những lời ru ngủ đó của Kaku. Chúng tôi cũng hiểu được phần nào cách vận hành hệ thống của trò chơi này.

Kaku chống nạnh, vươn người tỏ vẻ oai phong, cố gắng làm trung tâm của vẫn đề. Nhưng trái ngược với kì vọng của cậu ta, không ai quan tâm đến cả. Có lẽ lúc nãy chắc cũng chả có ai ngoại trừ tôi để ý tới những lời giảng đầy thân thương của viên thần dược ru ngủ này đâu.

Mọi người gần như khá hợp nhau qua cách nói chuyện và cũng không ai quan tâm đến những trò làm màu thừa thãi của Kaku, nó lạt ngắt y chang nước lã vậy.

Sau một hồi nói chuyện thì trời đã sập tối từ lúc nào không hay, không khí náo nhiệt của thị trấn đã vơi đi được phần nào. Họ kết thúc câu chuyện bằng những lời chúc tốt đẹp cho ngày hôm sau rồi chào tạm biệt, có vẻ vẫn còn rất nhiều chuyện để nói cho nên khung cảnh chia ly có chút lưu luyến nhẹ, mặc nói chia ly có vẻ hơi quá nhưng nó cũng là một phần rất nhỏ trong cảm xúc của tôi lúc này.

Hiện tại theo giờ của Runnetera là mười một giờ ba mươi phút tối, khung giờ nghỉ ngơi của rất nhiều người chơi cấp cao cho nên chúng tôi phải đi nhẹ nói khẽ một cách cẩn thận nếu không muốn bị ăn một đấm sưng vù cả mắt lên.

Chúng tôi di chuyển đến một quán mì Ramen nhỏ ở gần một khu nhà trọ tồi tàn bằng gỗ có tên Ichinomiya (Ichinohara) theo sự chỉ dẫn của Kaku vì nằm khá xa trung tâm thị trấn nên mất khoảng vài phút đi bộ. Trên đường Kaku liên tục luyên thuyên về những chiến công của cậu ta khiến chúng tôi nhức hết cả đầu, mặc dù có bị Lisa kí vào đầu cho mấy phát nhưng vẫn chứng nào tật nấy.

Cái quán tồi tàn đến mức khiến tôi gần như mất hết cả hứng sau khi đặt kì vọng quá nhiều. Không gian của quán chủ yếu được làm từ những tấm gỗ đã mục nát, thậm chí có những chỗ mái còn đổ sập khiến những lớp ngói vỡ nát ra rồi cuối tạo thành một cái lỗ lớn trên trần nhà. Được thiết kế theo phong cách kiến trúc Nhật Bản thời xưa nhưng bé và tồi tàn hơn rất nhiều, phía trước cửa chỉ có những tấm vải mục hình vuông điền tên quán với chữ Ramen mờ tịt. Nhưng mà cũng kệ, dù sao thì việc chính vẫn không phải là thẩm định chất lượng công trình, mà trước hết phải lắp đầy cái bụng trống rỗng này cái đã.

Mặc dù chỉ là thế giới ảo nhưng cảm giác cồn cào khó chịu trong bụng tôi vẫn không thuyên giảm một chút nào cả, và nó xuất hiện từ lúc nào không hay. Chắc mọi người cũng có cảm giác đó, vì theo Kaku nói mọi cảm giác sẽ giống y hệt với thế giới thực và cơn đói cũng không ngoại lệ, nó sẽ đến khi cơ thể bị thiếu hụt chất dinh dưỡng. Nói có vẻ vô lý, nhưng trong cơ thể ảo này của chúng tôi lại có những phản ứng sinh hóa phức tạp cho nên việc yêu cầu về dinh dưỡng từ thức ăn như thế giới thực là chuyện hết sức bình thường. Song, tất nhiên để chấm dứt cuộc biểu tình của dạ dày đang gào thét thì cách duy nhất để giải quyết chỉ có thể là ăn, mặc dù biết đó chả có gì ngoài dữ liệu.

Nhưng không thể bàn cãi là mấy cái dữ liệu này ngon thật, kích thích vị giác đến đỉnh điểm để não bộ cảm nhận hoàn toàn hương vị của món ăn, đó là một trong những thành công lớn của khoa học kĩ thuật. Người liệt được đi, người câm được nói, người điếc được nghe, người khiếm khuyết về vị giác được cảm nhận mùi vị của thức ăn, tuy tất cả chỉ là dữ liệu ảo, nhưng nó đã giúp những người khiếm khuyết trở nên bình đẳng giống như chúng tôi, thứ vốn dĩ họ bị cướp đi từ tạo hóa.

Nói thêm một chút, mặc dù đã được "bồi bổ" một phần nào đó nhưng cơ thể chúng ta ở ngoài đời thực vẫn không thể nhận những thứ dinh dưỡng kì ảo này, như đã nói lúc nãy, đây chỉ là dữ liệu cho nên nó chỉ tạo cảm giác cho "não bộ" chứ không hề lắp đầy cái bụng trống rỗng "ngoài kia". Chính vì vậy, cần điều chỉnh thời gian hợp lý để dùng bữa và bồi bổ "ở bên ngoài" khi cơ thể cảm thấy mệt mỏi.

Chúng đặt đôi đũa xuống và thưởng thức đến những giọt nước sốt cuối cùng. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét, món ăn khiến chúng tôi không thể nào dừng đũa. Kể từ khi thức ăn được đưa ra bởi một ông chú trung niên với bộ đồng phục đầu bếp những nhà hàng sang trọng của Nhật, mùi hương giống như một làn khói màu trắng dịu nhẹ đi vào khứu giác của tôi, cố gắng kìm chế bản thân mà hít một hơi nhẹ để mùi hương lan tỏa khắp não bộ. Ông chú đó chỉ mỉm cười với chúng tôi một cái với đôi mắt luôn nhắm chặt rồi lặng lẽ đi vào khuôn viên nhà bếp.

Chúng tôi đập đôi đũa xuống mặt bàn làm bằng gỗ đến nỗi muốn nứt luôn cả bàn, nuốt một đống nước miếng vừa mới trào lên, mắt dính vào hương thơm nghi ngút làm trắng xóa cả khuôn mặt. Như một bức tranh nghệ thuật đầy cảm nghĩ, khiến chúng tôi say đắm mà không tài nào thoát ra được. Khi làn khói từ sợi mì vàng óng biến mất. Chúng tôi đồng loạt tách đũa ra rồi gắp những sợi mì vào miệng một cách điên cuồng tới mức khi hết cũng không hay. Giả sử tôi nói nước sốt là vì hương vị và thể trạng của nó, đậm đà và hơi sệt như một loại nước sốt ở bên phía Tây Âu nhưng vẫn giữ được hương vị truyền thống của Nhật Bản.

Xong rồi chỉ muốn ăn thêm một tô nữa dù đã no căng bụng, ai nấy cũng đều ôm cái bụng đang trương phồng của mình rồi xoa xoa nó như mấy người phụ nữ đang mang thai. Ợ một hơi với vẻ mặt lâng lâng quên lối về. Khó khăn lắm mới thoát khỏi cảm giác bay bổng ấy.

Sau khi thoát khỏi trạng thái bỗng nhiên bụng mình trở nên nặng trịch như vậy. Chúng tôi đi ra phía quầy chính của quán ở gần phía cửa ra vào để nói những lời cảm ơn ấm áp và thanh toán tiền thức ăn cho chủ cửa hàng.

Dù chỉ là NPC nhưng khuôn mặt phúc hậu ấy khiến chúng tôi gần như quên đi tất cả, mệt mỏi, tức giận hay những thứ khác đang ngày càng kìm nén trong cơ thể nhỏ bé của chúng tôi. Nhân tiện đây nói thêm, NPC là những dữ liệu được thiết kế và xây dựng đồ họa giống với hình ảnh con người ở ngoài đời thực, mục đích là để điều hành trò chơi ở một khía cạnh nào đó, đơn giản như quản lý một cửa hàng nho nhỏ. Thuật ngữ này tôi cũng không rõ lắm về nó nhưng có thể rút ra từ những game mà tôi từng chơi. Cho dù là thế nhưng con người phúc hậu đang đứng trước mặt chúng tôi vẫn chưa bao giờ coi ông ấy như là một NPC.

Dịch vụ mua bán này cũng có ở một số khía cạnh khác, ví dụ như đổi trang bị hay đơn giản hơn là thuê một căn phòng nhỏ để ngủ qua đêm. Và người chơi phải trả cho NPC một số tiền nhỏ để đổi lấy những thứ họ cần. Nhưng trong một số trường hợp khác, dịch vụ thiết yếu này có thể xảy ra giữa những người chơi khác với nhau chứ không đơn thuần là người chơi và NPC. Bán trang bị để đổi lấy tiền hay lấy tiền để đổi trang bị, thậm chí mở một quầy hàng nhỏ để buôn bán kinh doanh.

Tất nhiên, những ma mới như chúng tôi thì cũng chả có một đồng nào trong túi cả, tất cả mọi chi phí đều do Kaku thanh toán. Dù cũng hơi ray rứt nhưng cũng không biết làm gì hơn. Mà tôi công nhận, ăn chùa cũng ngon thiệt.

Số tiền mà cậu ta bỏ ra cho bữa ăn cũng gần bằng số tiền của hai bãi quái Kaku tiêu diệt trước đó. Biết thêm điều đó khiến tôi càng cảm thấy ray rứt hơn. Nhưng mà thôi kệ, dù sao với level hiện tại, việc cậu ta tiêu diệt thêm 2 - 3 bãi quái tương tự cũng là điều hết sức dễ dàng.

Với tâm trạng nuối tiếc đôi chút, chúng tôi ra khỏi quán với tiếng chuông vang lên bên khung cửa ra vào.
 
×
Quay lại
Top Bottom