- Tham gia
- 5/9/2011
- Bài viết
- 4.128
Đã hai mươi mấy năm trôi qua, tôi nghe rất nhiều người cho rằng: “Im lặng là vàng!”…Thế nó có thật sự đúng hay không? Chúng ta hãy cảm nhận qua mảnh đời của một cậu bé đáng thương này nhé!
Cậu sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung nông tại một thôn xóm nghèo. Cậu là con trai Út, trên cậu có đến tám chị gái và một người anh trai. Cha mẹ cậu đã tần tảo, hy sinh cả cuộc đời để nuôi dạy cho mười đứa con được khỏe mạnh, thành người và có sự nghiệp. Thế nhưng, cả cuộc đời cha mẹ có bao giờ được hạnh phúc!
Mười đứa con, đứa nào cũng đã một thời làm cho cha mẹ phải đau khổ, chết lên chết xuống với nó vì những giây phút sai lầm, nông nổi. Còn cậu con trai Út thì…rất ngoan, cậu luôn nghe lời cha mẹ, cho dù cha mẹ có rầy mắng oan cho cậu, cậu vẫn mỉm cười và chấp nhận. Sự im lặng của cậu cũng khiến bao người nễ phục. Nhưng cha cậu cũng là một tuýp người cực kỳ khó tính và cố chấp. Ông nói là lệnh, lời nói như đinh đóng cột, nhất nhất phải nghe theo. Đã rất nhiều lần cậu bé phải khóc thầm một mình vì những trận đòn rất tàn nhẫn của cha cậu, bao nhiêu anh chị gây lầm lỗi hay bất kỳ một ai trong gia đình, cha cậu cũng trút lên cậu…
Có lần nọ, chị kế của cậu làm bể ống thuốc Tây mà cha mua về để chích cho mẹ, rất đắt tiền. Chị sợ cha đánh nên không biết làm sao? Cậu bé liền cầm ống thuốc chạy ra gặp cha bảo: “Cha ơi! Con lỡ tay làm gãy ống thuốc, giờ phải làm sao đây?”. Cha giận quá mắng cho cậu một trận để đời, cậu sợ điếng cả người nhưng cố gắng chịu đựng. Lần sau, thằng cháu lớn nhất của cậu bé đi học nhưng không vào lớp. Nó lẻn đi chơi game. Có người thấy và mách lại với cha. Khi nó về nhà, cha lôi cậu bé ra đánh cho một trận: “Học không lo học mà lo đi chơi game hả mậy? Mày có biết cha mẹ ở nhà cực khổ lắm mới lo cho mày ăn học không mà mày không lo học?”…Và nhiều lần như thế, cậu bé luôn chịu đựng một mình…
Khi cậu bé đậu đại học, cậu không còn chịu sự tra tấn trực tiếp của cha cậu nữa nhưng cậu vẫn chịu đựng những lời không hay của cha trong những lần nghe điện thoại…Và vào một ngày nọ, cậu được nghỉ vài ngày nên cậu tranh thủ về quê thăm cha mẹ và gia đình. Cậu cũng nghĩ rằng cậu về chắc cha mẹ vui lắm! Nhưng nào ngờ mọi chuyện không như ý muốn của cậu…
Sáng sớm, do nhà làm nông nên phải dậy sớm cơm nước rồi chuẩn bị ra đồng làm việc. Trời vừa hừng hừng sáng, cha cậu đã réo om xòm lên “Thức dậy, thức dậy cơm nước rồi đi đồng”….Cha cậu đi từng gi.ường, từng gi.ường để đánh thức. Nhưng hôm đó, anh trai của cậu có vẻ mệt mọi nên ngủ nướng…và đó cũng là cái bệnh khó chữa của anh ấy. Cha thấy anh không dậy, cha giận lên không ăn uống gì cả, cha vào nhà bếp lấy dụng cụ đi một lèo ra đồng làm việc…Cậu bé cũng lẽo đẽo theo sau cha. Đến trưa xong việc, cha vào nhà nghỉ ngơi…Cha mang chuyện hồi sáng ra để nói: “Tao ghét cái thứ ăn không ngồi rồi, làm biếng rồi nằm đó chờ có sẵn mà ăn. Cái hạng người đó không có tồn tại lâu đâu bây…”. Cha cậu bé có thói quen là không la mắng trực tiếp một ai đó mà chỉ bâng quơ…
Cậu bé cũng cảm thấy đã đến lúc mở lời cùng cha. Cậu nói với cha: “Cha ơi! Cha la ai vậy? Có phải la con không? Nếu la con thì cho con xin lỗi! Còn không phải la con thì con xin cha một điều. Ai sai, ai lỗi thì cha lôi người đó ra chỉ thẳng vào chỗ sai của người đó mà cha nói. Cha đừng có vòng vo như vậy làm người khác khó chịu…”…Cha nghe cậu nói càng tức hơn nữa và đưa tay lên muốn tát một bạt tay nhưng rồi cha bỏ tay xuống…Chiều đó, cậu bé lên đường để quay trở lên tỉnh học tập…
Và kể từ đó, cha của cậu đã thay đổi rất nhiều. Gia đình cũng êm ấm hơn. Cậu bé cũng bớt đi những đau buồn khi cha giận dữ…Vì thế, im lặng chưa chắc là vàng!
Đức Toàn
Cậu sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung nông tại một thôn xóm nghèo. Cậu là con trai Út, trên cậu có đến tám chị gái và một người anh trai. Cha mẹ cậu đã tần tảo, hy sinh cả cuộc đời để nuôi dạy cho mười đứa con được khỏe mạnh, thành người và có sự nghiệp. Thế nhưng, cả cuộc đời cha mẹ có bao giờ được hạnh phúc!
Mười đứa con, đứa nào cũng đã một thời làm cho cha mẹ phải đau khổ, chết lên chết xuống với nó vì những giây phút sai lầm, nông nổi. Còn cậu con trai Út thì…rất ngoan, cậu luôn nghe lời cha mẹ, cho dù cha mẹ có rầy mắng oan cho cậu, cậu vẫn mỉm cười và chấp nhận. Sự im lặng của cậu cũng khiến bao người nễ phục. Nhưng cha cậu cũng là một tuýp người cực kỳ khó tính và cố chấp. Ông nói là lệnh, lời nói như đinh đóng cột, nhất nhất phải nghe theo. Đã rất nhiều lần cậu bé phải khóc thầm một mình vì những trận đòn rất tàn nhẫn của cha cậu, bao nhiêu anh chị gây lầm lỗi hay bất kỳ một ai trong gia đình, cha cậu cũng trút lên cậu…
Sáng sớm, do nhà làm nông nên phải dậy sớm cơm nước rồi chuẩn bị ra đồng làm việc. Trời vừa hừng hừng sáng, cha cậu đã réo om xòm lên “Thức dậy, thức dậy cơm nước rồi đi đồng”….Cha cậu đi từng gi.ường, từng gi.ường để đánh thức. Nhưng hôm đó, anh trai của cậu có vẻ mệt mọi nên ngủ nướng…và đó cũng là cái bệnh khó chữa của anh ấy. Cha thấy anh không dậy, cha giận lên không ăn uống gì cả, cha vào nhà bếp lấy dụng cụ đi một lèo ra đồng làm việc…Cậu bé cũng lẽo đẽo theo sau cha. Đến trưa xong việc, cha vào nhà nghỉ ngơi…Cha mang chuyện hồi sáng ra để nói: “Tao ghét cái thứ ăn không ngồi rồi, làm biếng rồi nằm đó chờ có sẵn mà ăn. Cái hạng người đó không có tồn tại lâu đâu bây…”. Cha cậu bé có thói quen là không la mắng trực tiếp một ai đó mà chỉ bâng quơ…
Cậu bé cũng cảm thấy đã đến lúc mở lời cùng cha. Cậu nói với cha: “Cha ơi! Cha la ai vậy? Có phải la con không? Nếu la con thì cho con xin lỗi! Còn không phải la con thì con xin cha một điều. Ai sai, ai lỗi thì cha lôi người đó ra chỉ thẳng vào chỗ sai của người đó mà cha nói. Cha đừng có vòng vo như vậy làm người khác khó chịu…”…Cha nghe cậu nói càng tức hơn nữa và đưa tay lên muốn tát một bạt tay nhưng rồi cha bỏ tay xuống…Chiều đó, cậu bé lên đường để quay trở lên tỉnh học tập…
Đức Toàn