- Tham gia
- 7/4/2013
- Bài viết
- 1.689
Đông lại về rồi. Khoảnh khắc giao mùa giữa Thu và Đông thật sự rất tuyệt. Ở Đà Lạt này thực chất chỉ có hai mùa là mùa khô và mùa mưa. Cũng có khi được trời phú cho cái gọi là thiên nhiên tuyệt mĩ. Một ngày đã bao hàm bốn mùa rồi: sớm Xuân, trưa Hè, chiều Thu và Đông về là đêm cũng xuống. Nên việc cảm nhận khoảnh khắc giao mùa giữa mỗi tháng không trở nên rõ rệt. Như giờ, chỉ là thêm chút xe lạnh vào sớm Xuân. Không nóng nực như trưa Hè của những tháng Sáu, tháng Bảy. Chiều Thu cũng buồn bã thêm đôi chút, và đêm về chỉ là chút rét buốt nữa mà thôi. Sớm thức dậy, nhìn dãy đồi trước nhà; bỗng chốc lại thấy một tia nắng lóe lên, ửng hồng cả một vùng trời. Nhưng sao trông nó lại mờ ảo trong làn sương dày đặc. Tia nắng đó cứ từ từ, từ từ thiêu đốt những giọt sương ban mai còn đang vương vấn cái lạnh giá của đêm.
Có lẽ hôm nay sẽ kể cho mọi người câu chuyện về nắng và sương nha.
Ngày xưa, nắng là cái nóng của mặt trời; và sương là làn nước xanh của biển. Mặt trời, chiếu rọi khắp thế gian khiến cho mọi vật trở nên ấm áp, sinh động hơn. Và nước, lại lặng lẽ chảy trên những con sông, con suối, êm đềm lăn tăn trên mặt hồ, rồi lại tràn ra biển, lạnh ngắt cái sắc của đại dương. Không ngờ, giữa cả hai lại trở nên đối nghịch đến dậy. Mặt trời rực cháy, nóng bỏng. Nước biển lạnh lẽo, êm đềm.
Những tia nắng đầu tiên của mặt trời tung tăng nhảy nhót trên những ngọn cỏ, nhành hoa. Rồi vô tình một lần, nắng lướt qua làn nước yên bình, tĩnh lặng. Không ngờ rằng, nắng có thể thấy được chính mình qua làn nước ấy. Bỗng chốc lại trở nên lung linh và rực rỡ khi chiếu xuống làn nước ấy. Cô mỉm cười, rồi khe khẽ bắt chuyện với nước. Những lúc nói chuyện với nước, nắng trở nên vui vẻ, hồn nhiên hơn rất nhiều. Những cái ngây thơ đôi chút ngốc nghếch của nắng được nước phản chiếu lại trở nên tuyệt mĩ. Và rồi, nó trở thành tình yêu.
Nắng vui vẻ hơn khi có nước, và nước ấm áp hơn khi nắng bên cạnh. Một tình yêu chớm nở khi Xuân sang. Hè về, mọi thứ dường như quá gắt gỏng. Nắng đã trao hết tình yêu cho nước. Và bỗng chốc, lại biến mình thành kẻ ích kỉ. Nắng muốn, nước sẽ chỉ mãi là của nắng mà thôi. Có hiểu là tình yêu nào đâu chứ. Vậy mà nước chấp nhận tất cả, hy sinh cả hình dạng của mình; biến thành những hơi nước li ti để đến bên nắng. Mặc cho chặn đường có khi quá xa, quá vất vả. Họ mang một hy vọng rằng sẽ mãi ở bên nhau.
Có nhiều khi, hơi nước trở nên ngợp thở. Tất cả tích tụ lại để trở thành một đám mây. Tưởng chừng như, nghĩ ngơi giữa chặng đường xa tít. Thì một cơn gió lại vô tình hay cố ý thổi qua. Khiến công sức của cả hai lại trở nên vô ích. Những đám mây kia trút bỏ hết nước, tạo thành mưa rơi xuống trần gian. Nhưng yêu là phải có đắng cay, đau khổ. Có những khi trái ngang, vấp ngã. Họ vẫn cứ tiếp tục vì một thứ gọi là tình yêu. Nắng lại tiếp tục chiếu xuống làn nước kia. Còn nước, cố vươn mình đón ánh nắng để rồi bốc hơi, bay đến với ánh nắng kia.
Nhưng rồi đêm xuống, bỗng chốc ánh nắng vụt tắt. Những giọt nước li ti dường như mất phương hướng. Nước không biết nắng đã đi đâu. Cũng chẳng biết nước bây giờ đi đâu tìm nắng. Nước quẩn quanh trong cái màn đêm tĩnh lặng, rồi vô tình nước lại hiểu một thứ không nên hiểu. Có lẽ không nắng khiến nước nghĩ quá nhiều. Nước trở nên hoài nghi, không tin tưởng nắng. Nước nghĩ tình yêu của nắng chỉ có thể đến một giới hạn. Nắng không thể vì nước mà bên nước cả đêm lẫn ngày. Suy nghĩ ấy khiến nước dừng lại. Không bước tiếp, cũng không quay về. Trong màn đêm lạnh lẽo ấy, tâm hồn của nước cũng lạnh nguội theo. Đêm qua, những giọt nước li ti trở thành sương, lạnh hơn nước trước kia. Mờ mịt, huyền ảo, khó đoán hơn rất nhiều. Tia nắng đầu tiên bắt gặp hơi nước, nắng vui vẻ chiếu rọi vào giọt nước li ti. Nhưng thay vì nước vui vẻ đáp trả. Nước lại dùng chính những tia nắng đầu tiên để trở về với cỏ cây, với biển cả.
Có ai hỏi rằng, có khi nào nắng nhận ra suy nghĩ của nước. Tại sao đêm về nước lại chấp nhận thành sương, để sớm mai lại trở về với mặt đất. Không lẽ, nước đã hết yêu. Không lẽ… Ròi nắng cứ thế điên cuồng làm cho nước bốc hơi để đêm về, sương lại tích tụ.
Có ai hỏi, nước đang nghĩ gì. Nước chấp nhận quay bước ra đi. Thế mà cuối cùng, hy vọng của nước lại bị chính hoài nghi dập tắt mà thôi.
...
Có lẽ hôm nay sẽ kể cho mọi người câu chuyện về nắng và sương nha.
Ngày xưa, nắng là cái nóng của mặt trời; và sương là làn nước xanh của biển. Mặt trời, chiếu rọi khắp thế gian khiến cho mọi vật trở nên ấm áp, sinh động hơn. Và nước, lại lặng lẽ chảy trên những con sông, con suối, êm đềm lăn tăn trên mặt hồ, rồi lại tràn ra biển, lạnh ngắt cái sắc của đại dương. Không ngờ, giữa cả hai lại trở nên đối nghịch đến dậy. Mặt trời rực cháy, nóng bỏng. Nước biển lạnh lẽo, êm đềm.
Những tia nắng đầu tiên của mặt trời tung tăng nhảy nhót trên những ngọn cỏ, nhành hoa. Rồi vô tình một lần, nắng lướt qua làn nước yên bình, tĩnh lặng. Không ngờ rằng, nắng có thể thấy được chính mình qua làn nước ấy. Bỗng chốc lại trở nên lung linh và rực rỡ khi chiếu xuống làn nước ấy. Cô mỉm cười, rồi khe khẽ bắt chuyện với nước. Những lúc nói chuyện với nước, nắng trở nên vui vẻ, hồn nhiên hơn rất nhiều. Những cái ngây thơ đôi chút ngốc nghếch của nắng được nước phản chiếu lại trở nên tuyệt mĩ. Và rồi, nó trở thành tình yêu.
Nắng vui vẻ hơn khi có nước, và nước ấm áp hơn khi nắng bên cạnh. Một tình yêu chớm nở khi Xuân sang. Hè về, mọi thứ dường như quá gắt gỏng. Nắng đã trao hết tình yêu cho nước. Và bỗng chốc, lại biến mình thành kẻ ích kỉ. Nắng muốn, nước sẽ chỉ mãi là của nắng mà thôi. Có hiểu là tình yêu nào đâu chứ. Vậy mà nước chấp nhận tất cả, hy sinh cả hình dạng của mình; biến thành những hơi nước li ti để đến bên nắng. Mặc cho chặn đường có khi quá xa, quá vất vả. Họ mang một hy vọng rằng sẽ mãi ở bên nhau.
Có nhiều khi, hơi nước trở nên ngợp thở. Tất cả tích tụ lại để trở thành một đám mây. Tưởng chừng như, nghĩ ngơi giữa chặng đường xa tít. Thì một cơn gió lại vô tình hay cố ý thổi qua. Khiến công sức của cả hai lại trở nên vô ích. Những đám mây kia trút bỏ hết nước, tạo thành mưa rơi xuống trần gian. Nhưng yêu là phải có đắng cay, đau khổ. Có những khi trái ngang, vấp ngã. Họ vẫn cứ tiếp tục vì một thứ gọi là tình yêu. Nắng lại tiếp tục chiếu xuống làn nước kia. Còn nước, cố vươn mình đón ánh nắng để rồi bốc hơi, bay đến với ánh nắng kia.
Nhưng rồi đêm xuống, bỗng chốc ánh nắng vụt tắt. Những giọt nước li ti dường như mất phương hướng. Nước không biết nắng đã đi đâu. Cũng chẳng biết nước bây giờ đi đâu tìm nắng. Nước quẩn quanh trong cái màn đêm tĩnh lặng, rồi vô tình nước lại hiểu một thứ không nên hiểu. Có lẽ không nắng khiến nước nghĩ quá nhiều. Nước trở nên hoài nghi, không tin tưởng nắng. Nước nghĩ tình yêu của nắng chỉ có thể đến một giới hạn. Nắng không thể vì nước mà bên nước cả đêm lẫn ngày. Suy nghĩ ấy khiến nước dừng lại. Không bước tiếp, cũng không quay về. Trong màn đêm lạnh lẽo ấy, tâm hồn của nước cũng lạnh nguội theo. Đêm qua, những giọt nước li ti trở thành sương, lạnh hơn nước trước kia. Mờ mịt, huyền ảo, khó đoán hơn rất nhiều. Tia nắng đầu tiên bắt gặp hơi nước, nắng vui vẻ chiếu rọi vào giọt nước li ti. Nhưng thay vì nước vui vẻ đáp trả. Nước lại dùng chính những tia nắng đầu tiên để trở về với cỏ cây, với biển cả.
Có ai hỏi rằng, có khi nào nắng nhận ra suy nghĩ của nước. Tại sao đêm về nước lại chấp nhận thành sương, để sớm mai lại trở về với mặt đất. Không lẽ, nước đã hết yêu. Không lẽ… Ròi nắng cứ thế điên cuồng làm cho nước bốc hơi để đêm về, sương lại tích tụ.
Có ai hỏi, nước đang nghĩ gì. Nước chấp nhận quay bước ra đi. Thế mà cuối cùng, hy vọng của nước lại bị chính hoài nghi dập tắt mà thôi.
...