whyhas
Thành viên
- Tham gia
- 29/4/2025
- Bài viết
- 4
Lựa Chọn
Phan Diêu Dân( Diêu Diêu), con gái duy nhất của Đại Tướng Quân Phan Thiển, từng là một nữ tử được nuông chiều trong hoàng cung Thiên Phong Quốc. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, vào ngày nàng tròn mười sáu tuổi, cô lại trốn khỏi triều đình, rời bỏ mọi thứ mà mình từng biết.
Cái tên Phan Diêu Dân không chỉ nổi danh vì là con gái của người bảo vệ biên cương, mà còn vì sắc đẹp và tài trí. Nhưng đối với nàng, những thứ đó chỉ là xiềng xích kiềm kẹp. Mẹ nàng mất khi sinh ra nàng, để lại nàng một mình, trong vòng tay của người cha. Nàng biết cha yêu thương nàng, nhưng cũng chính cha đã luôn muốn nàng nối tiếp sự nghiệp của ông. Và rồi, khi Triêu Nghi đã đến tuổi trưởng thành, những cuộc hôn nhân chính trị bắt đầu được bàn bạc, những hoàng tử từ các vương gia khác nhau đến cầu thân. Nhưng Triêu Nghi chưa bao giờ sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống đã được định sẵn như vậy.
Nàng chỉ muốn tự do.
Và vì thế, trong một đêm tối không trăng, nàng trốn theo cha ra biên giới, xa rời những bức tường vàng son của triều đình, tìm đến những khu vực biên ải gần Hoang Lang Quốc, nơi vùng biên cương gập ghềnh, đầy nguy hiểm. Chuyến đi này, Triêu Nghi không chỉ muốn trốn tránh hôn nhân, mà còn muốn tìm lại phần chính mình, khám phá thế giới mà nàng chưa bao giờ biết đến.
Biên giới là nơi nghèo khó, nơi những ngôi làng xơ xác hầu như không có sự sống. Diêu Dân tìm thấy một ngôi làng nhỏ, nơi dân cư sống nhờ vào buôn bán với người Hoang Lang, có lẽ là nơi duy nhất mà nàng có thể sống như một người bình thường, không phải là công chúa hay nữ vương.
Ở đây, trong một ngôi làng nghèo khổ không tên, có một cậu bé mồ côi tên là Lưu Vũ. Cậu mới chỉ mười bốn tuổi, nhưng đã trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Bị mất cha mẹ trong những cuộc chiến tranh, Vũ đã sống tại ngôi làng này từ khi còn nhỏ, tự mình chăm lo cho bản thân và giúp đỡ người dân nghèo khổ. Cậu sống trong một căn nhà nhỏ, nơi mái tranh đã cũ kỹ, vách tường mục nát, nhưng luôn ngập tràn tiếng cười vì cậu đã trở thành người anh cả của những đứa trẻ mồ côi trong làng.
Vũ là một đứa trẻ lanh lợi, hòa đồng và chịu khó. Dù có thể không mạnh mẽ về mặt thể chất, nhưng cậu lại sở hữu một sự thông minh và khả năng giúp đỡ người khác vô cùng nổi bật. Cậu không quan tâm đến việc bị bạn bè dè bỉu vì là một đứa mồ côi. Cậu chỉ ao ước một ngày nào đó mình sẽ mạnh mẽ hơn, để không phải chịu sự khinh miệt nữa, để không phải sống trong bóng tối của quá khứ.
Vào mỗi buổi chiều tà, Vũ thường ra một ngọn đồi nhỏ bên ngoài làng, nơi từ đó có thể nhìn thấy xa xăm Huyết U Vân – đám mây đen dày đặc bao phủ cả một phần trời là nơi cha mẹ cậu nằm xuống vì tiền kiếm tài vật chiến tranh. Những lúc đó, cậu không chỉ ngắm nhìn đám mây, mà còn suy tư về tương lai, về một thế giới mà cậu có thể thay đổi, về một cuộc sống không còn nỗi sợ hãi và lo âu.
Cũng chính nơi đây, vào một chiều muộn, khi Vũ đang ngồi trên ngọn đồi ấy, thì bất ngờ một cô gái xuất hiện trước mặt cậu. Một người lạ mặt không mang vẻ cao quý, không có vẻ lạnh lùng xa cách. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng với một đôi mắt sáng và đầy khát khao tự do.
“Cậu cũng ra đây nhìn đám mây huyết u vân sao?” Diêu Dân lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Vũ nhìn nàng một lúc, rồi gật đầu: “Đúng vậy… Tôi muốn biết nó chứa đựng điều gì.”
Diêu Dân mỉm cười, ánh mắt nàng có chút gì đó đau buồn. “Nó giống như cuộc sống của tôi… Mù mịt, tối tăm, không biết phải làm gì.”
Vũ cảm nhận được nỗi cô đơn trong lời nói của nàng. Cậu im lặng, không nói gì thêm, chỉ cùng nàng ngồi im trên đỉnh đồi, nhìn về phía Huyết U Vân đang vờn trong không gian tối tăm, như một lời nhắc nhở về những hiểm họa sắp đến.
Kể từ đó, mỗi buổi chiều, họ đều hẹn nhau ra đây trò chuyện, tâm sự. Diêu Dân kể cho Vũ nghe về gia đình, về những ngày tháng bị ép buộc trong triều đình, còn Vũ kể về những ngày tháng mồ côi và ước mơ trở thành người mạnh mẽ.
Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên thân thiết hơn, và cũng từ đó, Triêu Nghi nhận ra một điều quan trọng: Không phải ai sinh ra cũng có thể lựa chọn số phận của mình, và cô gái mạnh mẽ này đã bắt đầu nhìn thấy một phần trong cuộc đời mình qua ánh mắt của cậu bé mồ côi.
Một ngày, khi Diêu Dân và Lưu Vũ đang cùng nhau chơi đùa gần rìa biên giới, nơi không có ai quấy rầy, không khí giữa họ nhẹ nhàng và tự do, chỉ có tiếng cười và những câu chuyện vô tận. Cảnh tượng hai người bạn chơi đùa giữa không gian mênh mông của đất trời ấy, thật khó mà tưởng tượng được rằng họ lại đến từ những thế giới khác nhau – một là công chúa của triều đình, một là thằng nhóc mồ côi bị cuộc đời vùi dập.
Đột nhiên, từ xa, một bóng người xuất hiện — Đại Tướng Quân Phan Thiển. Ông lặng lẽ quan sát, đôi mắt sắc bén như chim ưng, và rồi nhận thấy Diêu Dân đang chơi đùa cùng với một cậu bé địa phương xa lạ mà ông chưa từng thấy. Lòng ông đầy lo lắng và nghi ngại, biết rằng biên giới luôn tiềm ẩn nhiều mối nguy hiểm.
Không một lời cảnh báo, Đại Tướng Quân ra lệnh cho lính đưa cả Diêu Dân và Lưu Vũ trở về quân doanh.
Sự nghiêm khắc và lạnh lùng của ông khiến Diêu Dân không thể phản kháng. Tuy nhiên, điều khiến nàng không ngờ tới là sau khi Đại Tướng Quân Phan Thiển điều tra và thăm hỏi dân làng, ông đã hiểu rõ về hoàn cảnh của Lưu Vũ — cậu bé mồ côi, sống trong một ngôi làng nghèo khó nhưng lại luôn nỗ lực giúp đỡ người dân, chăm sóc những đứa trẻ mồ côi như chính mình.
Biết được điều này, Đại Tướng Quân Phan Thiển đã suy nghĩ lại và quyết định đưa ra một lời mời: “Cậu bé, ta thấy ngươi có bản lĩnh và trái tim thiện lương. Nếu muốn, ta sẽ mời ngươi gia nhập quân doanh của ta, để rèn luyện và bảo vệ biên giới.”
Ánh mắt của Lưu Vũ sáng lên, sự ngạc nhiên và hy vọng lướt qua đôi mắt ấy như một tia chớp. Đây chính là cơ hội mà cậu hằng mong đợi, một cơ hội để thoát khỏi cuộc sống mồ côi, để rèn luyện trở thành một người mạnh mẽ hơn, không còn bị người khác dè bỉu nữa.
Nhưng ngay khi vừa có ý định chấp nhận lời mời, một suy nghĩ lại ùa đến trong đầu Vũ. Những đứa trẻ mồ côi ở trong làng, những đứa trẻ mà cậu đã chăm sóc bấy lâu nay, cậu không thể bỏ mặc chúng. Lưu Vũ chỉ là một cậu bé 14 tuổi, nhưng sự gắn bó và trách nhiệm đối với những đứa trẻ trong làng khiến cậu phải do dự. Cuối cùng, cậu chưa thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về lời mời của ngài," Vũ trả lời, đôi mắt trầm ngâm, nhưng vẫn chưa thể quyết định.
Diêu Dân đứng bên cạnh, nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt Vũ. Nàng cũng hiểu được sự khó khăn trong quyết định của cậu. Nhưng nàng không thể giúp được gì, chỉ có thể chờ đợi, vì cuộc sống của nàng cũng chẳng đơn giản hơn là bao.
Trong khi đó, Đại Tướng Quân Phan Thiển nhìn Diêu Dân bằng ánh mắt không mấy vui vẻ. Ông biết rằng con gái ông, dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã thể hiện một tính cách mạnh mẽ, không dễ bị ràng buộc trong những điều đã được sắp đặt. Tuy nhiên, ông vẫn chưa nhận ra rằng cô bé này, dù là con gái của ông, đã có những suy nghĩ và quyết định hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng, khi trở về quân doanh, cả ba người đều có những suy nghĩ riêng trong lòng. Diêu Dân không muốn quay lại cuộc sống mà cha nàng đã sắp đặt cho nàng. Vũ, dù có cơ hội gia nhập quân doanh, nhưng lại không thể bỏ mặc những đứa trẻ nghèo khó trong làng.
Sau hôm đó, Lưu Vũ không thể rời khỏi suy nghĩ về lời mời gia nhập quân doanh của Đại Tướng Quân Phan Thiển. Cậu biết rằng đó có thể là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó và trở thành một chiến binh thực sự. Nhưng trái tim cậu vẫn còn gắn bó với những đứa trẻ mồ côi trong làng, những đứa trẻ mà cậu đã chăm sóc, dạy dỗ từ những ngày đầu. Cậu không thể rời bỏ chúng, và vì vậy, mỗi ngày, cậu đều lén luyện tập trong quân doanh, nhờ vào những buổi tối rảnh rỗi khi không còn ai để ý.
Diêu Dân, mặc dù bị cha nghiêm khắc giám sát, nhưng nàng không thể bỏ qua được sự khao khát tự do, và nhất là Lưu Vũ. Nàng biết rằng cậu bé này không phải là một kẻ bình thường, mà là một người có tài năng và tâm hồn đáng quý. Mỗi khi cha không để ý, Diêu Dân lại lén lút ra ngoài, cùng Vũ luyện tập, đi săn, chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, như một cách để tìm kiếm sự an ủi cho chính mình trong một cuộc sống bị gò bó.
Đại Tướng Quân Phan Thiển theo dõi mọi hành động của con gái mình, và ông không khỏi lo lắng khi nhận thấy Diêu Dân ngày càng gần gũi với Lưu Vũ. Ông biết rằng nàng sẽ không nghe theo sự sắp đặt của ông về hôn nhân, nhưng ông lại cảm thấy có gì đó đặc biệt về cậu bé này. Sau nhiều lần âm thầm quan sát và hỏi thăm dân làng, ông nhận ra Lưu Vũ không phải là một đứa trẻ bình thường mà là một người hết lòng vì người khác, và có thể sẽ trở thành một chiến binh giỏi nếu được đào tạo đúng cách.
Một ngày, khi Diêu Dân và Lưu Vũ đang đi săn cùng nhau, Lưu Vũ bẻn lẻn đưa tay vào túi trang bị định lấy một thứ gì đó, miệng thì nói "Diêu Diêu tỷ..." họ bỗng nhiên nhận thấy có điều bất thường. Khói bốc lên mù mịt từ hướng làng của Lưu Vũ. Hai người lập tức quay lại, nhưng khi đến nơi, họ chỉ còn thấy đống tro tàn và cảnh tượng tàn phá khủng khiếp. Toàn bộ làng đã bị tiêu diệt, không một ai sống sót. Những đứa trẻ mồ côi mà Vũ đã chăm sóc, giờ đây không còn nữa.
Trong khi họ đang hoảng loạn, Diêu Dân và Lưu Vũ vội vã bỏ chạy về phía quân doanh để báo tin cho Đại Tướng Quân. Cách duy nhất là phải vượt qua cây cầu dây bắc qua hai ngọn đồi, nhưng phía trước họ là những tộc Man Di và Ma Tộc đang chém giết, hỗn loạn. Với trí thông minh và sự lanh lợi của mình, cả hai đã tìm cách vượt qua được những mối nguy hiểm đó, nhưng gần đến chân cầu, Lưu Vũ bị phát hiện.
Một con Ma Thú đột nhiên lao ra tấn công họ. Lưu Vũ nhanh chóng đẩy Diêu Dân ra, hi sinh bản thân để bảo vệ nàng. Cậu bị một cú táp mạnh từ con Ma Thú, vết cắn khiến cậu đổ máu. Lúc này, Vũ cảm nhận được cơn đau thấu xương trên vai, chỉ kịp ném cho Diêu Dân một tấm gỗ nhỏ mà cậu đã khắc sẵn, một món quà mà cậu muốn tặng nàng từ lâu nhưng chưa có dịp.
"Chạy đi!" Lưu Vũ gầm lên trong đau đớn, nhưng giọng nói của cậu kiên định: "Chạy đi báo tin cho tướng quân!"
Diêu Dân nhìn vào mắt cậu, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Cả hai đã cùng nhau trải qua bao nhiêu ngày tháng, và bây giờ, nàng không thể nào bỏ lại người bạn thân thiết này. Tuy nhiên, sự gào thét của Lưu Vũ làm nàng quyết định chạy đi. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng, nhưng nàng biết rằng nếu không đi, cả hai sẽ chết ở đây.
Cô chạy về phía quân doanh, trong lòng không ngừng suy nghĩ về những lời Vũ vừa nói. Có Ma Tộc...Lưu Vũ, người mà nàng đã coi như một người bạn tri kỷ, giờ đây đang chiến đấu một mình để bảo vệ nàng.
Tại nơi Lưu Vũ đang cầm cự với con Ma Thú, cậu biết rằng không thể tiếp tục được nữa. Quân Man Di và Ma Tộc đang kéo đến, số lượng càng lúc càng đông. Cậu cầm dao săn trong tay, quyết định chặt đứt cây cầu để chặn đường tiến của quân địch. Đây là hành động cuối cùng của cậu để bảo vệ mọi người. bảo vệ người thân cuối cùng của cậu.
Cây cầu bị đứt lìa, quân Man Di và Ma Tộc không thể tiếp cận qua đó. Nhưng khi Lưu Vũ ngã xuống vực, cậu cảm nhận được sự xé rách của không gian, như thể có thứ gì đó thay đổi trong thế giới này. Một cảm giác mơ hồ ập đến khi cậu bị kéo vào một vết nứt không gian, không còn nhìn thấy gì nữa.
Khi Lưu Vũ rơi xuống vực, Diêu Dân không thể đứng vững. Cô vội vàng lao đến bên bờ vực, đôi mắt tràn ngập hoảng loạn và sợ hãi. Cô gọi tên cậu, như thể hy vọng sẽ có phép màu nào đó cứu vớt cậu bé:
“Lưu Vũ!”
Tiếng gọi của cô như vang vọng trong không gian, nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng trống rỗng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống từ dưới vực thẳm. Diêu Dân ngã quỵ, đầu gối chạm đất trong nỗi tuyệt vọng.
Lưu Vũ – người bạn thân thiết, người tri kỷ duy nhất cô có, giờ đây đã mất. Cậu ấy đã hi sinh bản thân để bảo vệ cô, để cô có cơ hội chạy thoát. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nỗi đau như xé nát trái tim. Nếu không có những binh lính của cha ngăn cản, cô chắc chắn đã lao theo cậu, không màng đến sinh mạng của mình, chỉ để được ở lại bên cậu.
Tấm gỗ mà Lưu Vũ đã tặng cô, giờ đây nằm trong tay cô, như một lời nhắc nhở về một mối liên kết không thể xóa nhòa. Đôi mắt cô lướt qua tấm gỗ, rồi ánh nhìn dừng lại ở bọn Man Di và Ma Tộc đang tiến tới. Cô cảm nhận được sự căm phẫn trong lòng mình, một quyết tâm bùng lên, không thể dập tắt.
“Các ngươi sẽ phải trả giá! Các ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!” – Diêu Dân thét lên, giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Ánh mắt cô, từ chỗ đau đớn vô hạn, giờ đây chuyển thành quyết tâm sắt đá. Cô nhìn về phía bọn Man Di và Ma Tộc đang tiến gần, đôi mắt sáng rực như lửa, tràn đầy sự căm phẫn và hận thù. Nỗi đau này, cô sẽ biến thành sức mạnh để tiêu diệt tất cả những ác độc này. Cô sẽ không tha cho bất kỳ ai có liên quan đến cái chết của Lưu Vũ, cô sẽ dọn sạch thế gian này khỏi những kẻ xấu xa đó.
Đại Tướng Quân Phan Thiển đứng bên cạnh, vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra. Sự kiện này không chỉ khiến ông sốc vì sự tàn ác của Man Di mà còn vì Ma Tộc đã cấu kết với chúng. Điều này khiến ông nhận ra rằng, cuộc chiến lớn hơn đang đến gần, và ông không thể để Diêu Dân tham gia vào cuộc chiến này một mình.
Ông tiến lại gần cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt của ông cũng không giấu được sự lo lắng. Cả hai đều biết rằng, giờ đây không chỉ là cuộc chiến bảo vệ biên giới, mà là một cuộc chiến chống lại ác ma đang lấn át mọi thứ.
Diêu Dân quay lại nhìn ông, sự kiên quyết trong ánh mắt cô không thể bị lung lay. Cô nắm chặt tấm gỗ trong tay, giống như một biểu tượng của lời hứa với chính mình, một lời hứa sẽ thực hiện cho Lưu Vũ, cho tri kỷ của mình.
“Cha, con sẽ không quay lại. Con sẽ chiến đấu đến cùng, cho đến khi kẻ thù này bị diệt sạch!” – Diêu Dân nói, giọng cô cứng rắn, đầy quyết tâm.
Đại Tướng Quân Phan Thiển nhìn con gái, trong lòng ông là một cảm giác đau xót và lo lắng. Ông biết, Diêu Dân không còn là một cô gái ngây thơ, mà là một chiến binh đang sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy. Tuy nhiên, ông cũng hiểu rằng nếu không hành động ngay bây giờ, thế giới này sẽ bị những thế lực tàn bạo ấy nhấn chìm.
Phan Diêu Dân( Diêu Diêu), con gái duy nhất của Đại Tướng Quân Phan Thiển, từng là một nữ tử được nuông chiều trong hoàng cung Thiên Phong Quốc. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, vào ngày nàng tròn mười sáu tuổi, cô lại trốn khỏi triều đình, rời bỏ mọi thứ mà mình từng biết.
Cái tên Phan Diêu Dân không chỉ nổi danh vì là con gái của người bảo vệ biên cương, mà còn vì sắc đẹp và tài trí. Nhưng đối với nàng, những thứ đó chỉ là xiềng xích kiềm kẹp. Mẹ nàng mất khi sinh ra nàng, để lại nàng một mình, trong vòng tay của người cha. Nàng biết cha yêu thương nàng, nhưng cũng chính cha đã luôn muốn nàng nối tiếp sự nghiệp của ông. Và rồi, khi Triêu Nghi đã đến tuổi trưởng thành, những cuộc hôn nhân chính trị bắt đầu được bàn bạc, những hoàng tử từ các vương gia khác nhau đến cầu thân. Nhưng Triêu Nghi chưa bao giờ sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống đã được định sẵn như vậy.
Nàng chỉ muốn tự do.
Và vì thế, trong một đêm tối không trăng, nàng trốn theo cha ra biên giới, xa rời những bức tường vàng son của triều đình, tìm đến những khu vực biên ải gần Hoang Lang Quốc, nơi vùng biên cương gập ghềnh, đầy nguy hiểm. Chuyến đi này, Triêu Nghi không chỉ muốn trốn tránh hôn nhân, mà còn muốn tìm lại phần chính mình, khám phá thế giới mà nàng chưa bao giờ biết đến.
Biên giới là nơi nghèo khó, nơi những ngôi làng xơ xác hầu như không có sự sống. Diêu Dân tìm thấy một ngôi làng nhỏ, nơi dân cư sống nhờ vào buôn bán với người Hoang Lang, có lẽ là nơi duy nhất mà nàng có thể sống như một người bình thường, không phải là công chúa hay nữ vương.
Ở đây, trong một ngôi làng nghèo khổ không tên, có một cậu bé mồ côi tên là Lưu Vũ. Cậu mới chỉ mười bốn tuổi, nhưng đã trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Bị mất cha mẹ trong những cuộc chiến tranh, Vũ đã sống tại ngôi làng này từ khi còn nhỏ, tự mình chăm lo cho bản thân và giúp đỡ người dân nghèo khổ. Cậu sống trong một căn nhà nhỏ, nơi mái tranh đã cũ kỹ, vách tường mục nát, nhưng luôn ngập tràn tiếng cười vì cậu đã trở thành người anh cả của những đứa trẻ mồ côi trong làng.
Vũ là một đứa trẻ lanh lợi, hòa đồng và chịu khó. Dù có thể không mạnh mẽ về mặt thể chất, nhưng cậu lại sở hữu một sự thông minh và khả năng giúp đỡ người khác vô cùng nổi bật. Cậu không quan tâm đến việc bị bạn bè dè bỉu vì là một đứa mồ côi. Cậu chỉ ao ước một ngày nào đó mình sẽ mạnh mẽ hơn, để không phải chịu sự khinh miệt nữa, để không phải sống trong bóng tối của quá khứ.
Vào mỗi buổi chiều tà, Vũ thường ra một ngọn đồi nhỏ bên ngoài làng, nơi từ đó có thể nhìn thấy xa xăm Huyết U Vân – đám mây đen dày đặc bao phủ cả một phần trời là nơi cha mẹ cậu nằm xuống vì tiền kiếm tài vật chiến tranh. Những lúc đó, cậu không chỉ ngắm nhìn đám mây, mà còn suy tư về tương lai, về một thế giới mà cậu có thể thay đổi, về một cuộc sống không còn nỗi sợ hãi và lo âu.
Cũng chính nơi đây, vào một chiều muộn, khi Vũ đang ngồi trên ngọn đồi ấy, thì bất ngờ một cô gái xuất hiện trước mặt cậu. Một người lạ mặt không mang vẻ cao quý, không có vẻ lạnh lùng xa cách. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng với một đôi mắt sáng và đầy khát khao tự do.
“Cậu cũng ra đây nhìn đám mây huyết u vân sao?” Diêu Dân lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Vũ nhìn nàng một lúc, rồi gật đầu: “Đúng vậy… Tôi muốn biết nó chứa đựng điều gì.”
Diêu Dân mỉm cười, ánh mắt nàng có chút gì đó đau buồn. “Nó giống như cuộc sống của tôi… Mù mịt, tối tăm, không biết phải làm gì.”
Vũ cảm nhận được nỗi cô đơn trong lời nói của nàng. Cậu im lặng, không nói gì thêm, chỉ cùng nàng ngồi im trên đỉnh đồi, nhìn về phía Huyết U Vân đang vờn trong không gian tối tăm, như một lời nhắc nhở về những hiểm họa sắp đến.
Kể từ đó, mỗi buổi chiều, họ đều hẹn nhau ra đây trò chuyện, tâm sự. Diêu Dân kể cho Vũ nghe về gia đình, về những ngày tháng bị ép buộc trong triều đình, còn Vũ kể về những ngày tháng mồ côi và ước mơ trở thành người mạnh mẽ.
Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên thân thiết hơn, và cũng từ đó, Triêu Nghi nhận ra một điều quan trọng: Không phải ai sinh ra cũng có thể lựa chọn số phận của mình, và cô gái mạnh mẽ này đã bắt đầu nhìn thấy một phần trong cuộc đời mình qua ánh mắt của cậu bé mồ côi.
Một ngày, khi Diêu Dân và Lưu Vũ đang cùng nhau chơi đùa gần rìa biên giới, nơi không có ai quấy rầy, không khí giữa họ nhẹ nhàng và tự do, chỉ có tiếng cười và những câu chuyện vô tận. Cảnh tượng hai người bạn chơi đùa giữa không gian mênh mông của đất trời ấy, thật khó mà tưởng tượng được rằng họ lại đến từ những thế giới khác nhau – một là công chúa của triều đình, một là thằng nhóc mồ côi bị cuộc đời vùi dập.
Đột nhiên, từ xa, một bóng người xuất hiện — Đại Tướng Quân Phan Thiển. Ông lặng lẽ quan sát, đôi mắt sắc bén như chim ưng, và rồi nhận thấy Diêu Dân đang chơi đùa cùng với một cậu bé địa phương xa lạ mà ông chưa từng thấy. Lòng ông đầy lo lắng và nghi ngại, biết rằng biên giới luôn tiềm ẩn nhiều mối nguy hiểm.
Không một lời cảnh báo, Đại Tướng Quân ra lệnh cho lính đưa cả Diêu Dân và Lưu Vũ trở về quân doanh.
Sự nghiêm khắc và lạnh lùng của ông khiến Diêu Dân không thể phản kháng. Tuy nhiên, điều khiến nàng không ngờ tới là sau khi Đại Tướng Quân Phan Thiển điều tra và thăm hỏi dân làng, ông đã hiểu rõ về hoàn cảnh của Lưu Vũ — cậu bé mồ côi, sống trong một ngôi làng nghèo khó nhưng lại luôn nỗ lực giúp đỡ người dân, chăm sóc những đứa trẻ mồ côi như chính mình.
Biết được điều này, Đại Tướng Quân Phan Thiển đã suy nghĩ lại và quyết định đưa ra một lời mời: “Cậu bé, ta thấy ngươi có bản lĩnh và trái tim thiện lương. Nếu muốn, ta sẽ mời ngươi gia nhập quân doanh của ta, để rèn luyện và bảo vệ biên giới.”
Ánh mắt của Lưu Vũ sáng lên, sự ngạc nhiên và hy vọng lướt qua đôi mắt ấy như một tia chớp. Đây chính là cơ hội mà cậu hằng mong đợi, một cơ hội để thoát khỏi cuộc sống mồ côi, để rèn luyện trở thành một người mạnh mẽ hơn, không còn bị người khác dè bỉu nữa.
Nhưng ngay khi vừa có ý định chấp nhận lời mời, một suy nghĩ lại ùa đến trong đầu Vũ. Những đứa trẻ mồ côi ở trong làng, những đứa trẻ mà cậu đã chăm sóc bấy lâu nay, cậu không thể bỏ mặc chúng. Lưu Vũ chỉ là một cậu bé 14 tuổi, nhưng sự gắn bó và trách nhiệm đối với những đứa trẻ trong làng khiến cậu phải do dự. Cuối cùng, cậu chưa thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về lời mời của ngài," Vũ trả lời, đôi mắt trầm ngâm, nhưng vẫn chưa thể quyết định.
Diêu Dân đứng bên cạnh, nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt Vũ. Nàng cũng hiểu được sự khó khăn trong quyết định của cậu. Nhưng nàng không thể giúp được gì, chỉ có thể chờ đợi, vì cuộc sống của nàng cũng chẳng đơn giản hơn là bao.
Trong khi đó, Đại Tướng Quân Phan Thiển nhìn Diêu Dân bằng ánh mắt không mấy vui vẻ. Ông biết rằng con gái ông, dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã thể hiện một tính cách mạnh mẽ, không dễ bị ràng buộc trong những điều đã được sắp đặt. Tuy nhiên, ông vẫn chưa nhận ra rằng cô bé này, dù là con gái của ông, đã có những suy nghĩ và quyết định hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng, khi trở về quân doanh, cả ba người đều có những suy nghĩ riêng trong lòng. Diêu Dân không muốn quay lại cuộc sống mà cha nàng đã sắp đặt cho nàng. Vũ, dù có cơ hội gia nhập quân doanh, nhưng lại không thể bỏ mặc những đứa trẻ nghèo khó trong làng.
Sau hôm đó, Lưu Vũ không thể rời khỏi suy nghĩ về lời mời gia nhập quân doanh của Đại Tướng Quân Phan Thiển. Cậu biết rằng đó có thể là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó và trở thành một chiến binh thực sự. Nhưng trái tim cậu vẫn còn gắn bó với những đứa trẻ mồ côi trong làng, những đứa trẻ mà cậu đã chăm sóc, dạy dỗ từ những ngày đầu. Cậu không thể rời bỏ chúng, và vì vậy, mỗi ngày, cậu đều lén luyện tập trong quân doanh, nhờ vào những buổi tối rảnh rỗi khi không còn ai để ý.
Diêu Dân, mặc dù bị cha nghiêm khắc giám sát, nhưng nàng không thể bỏ qua được sự khao khát tự do, và nhất là Lưu Vũ. Nàng biết rằng cậu bé này không phải là một kẻ bình thường, mà là một người có tài năng và tâm hồn đáng quý. Mỗi khi cha không để ý, Diêu Dân lại lén lút ra ngoài, cùng Vũ luyện tập, đi săn, chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, như một cách để tìm kiếm sự an ủi cho chính mình trong một cuộc sống bị gò bó.
Đại Tướng Quân Phan Thiển theo dõi mọi hành động của con gái mình, và ông không khỏi lo lắng khi nhận thấy Diêu Dân ngày càng gần gũi với Lưu Vũ. Ông biết rằng nàng sẽ không nghe theo sự sắp đặt của ông về hôn nhân, nhưng ông lại cảm thấy có gì đó đặc biệt về cậu bé này. Sau nhiều lần âm thầm quan sát và hỏi thăm dân làng, ông nhận ra Lưu Vũ không phải là một đứa trẻ bình thường mà là một người hết lòng vì người khác, và có thể sẽ trở thành một chiến binh giỏi nếu được đào tạo đúng cách.
Một ngày, khi Diêu Dân và Lưu Vũ đang đi săn cùng nhau, Lưu Vũ bẻn lẻn đưa tay vào túi trang bị định lấy một thứ gì đó, miệng thì nói "Diêu Diêu tỷ..." họ bỗng nhiên nhận thấy có điều bất thường. Khói bốc lên mù mịt từ hướng làng của Lưu Vũ. Hai người lập tức quay lại, nhưng khi đến nơi, họ chỉ còn thấy đống tro tàn và cảnh tượng tàn phá khủng khiếp. Toàn bộ làng đã bị tiêu diệt, không một ai sống sót. Những đứa trẻ mồ côi mà Vũ đã chăm sóc, giờ đây không còn nữa.
Trong khi họ đang hoảng loạn, Diêu Dân và Lưu Vũ vội vã bỏ chạy về phía quân doanh để báo tin cho Đại Tướng Quân. Cách duy nhất là phải vượt qua cây cầu dây bắc qua hai ngọn đồi, nhưng phía trước họ là những tộc Man Di và Ma Tộc đang chém giết, hỗn loạn. Với trí thông minh và sự lanh lợi của mình, cả hai đã tìm cách vượt qua được những mối nguy hiểm đó, nhưng gần đến chân cầu, Lưu Vũ bị phát hiện.
Một con Ma Thú đột nhiên lao ra tấn công họ. Lưu Vũ nhanh chóng đẩy Diêu Dân ra, hi sinh bản thân để bảo vệ nàng. Cậu bị một cú táp mạnh từ con Ma Thú, vết cắn khiến cậu đổ máu. Lúc này, Vũ cảm nhận được cơn đau thấu xương trên vai, chỉ kịp ném cho Diêu Dân một tấm gỗ nhỏ mà cậu đã khắc sẵn, một món quà mà cậu muốn tặng nàng từ lâu nhưng chưa có dịp.
"Chạy đi!" Lưu Vũ gầm lên trong đau đớn, nhưng giọng nói của cậu kiên định: "Chạy đi báo tin cho tướng quân!"
Diêu Dân nhìn vào mắt cậu, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Cả hai đã cùng nhau trải qua bao nhiêu ngày tháng, và bây giờ, nàng không thể nào bỏ lại người bạn thân thiết này. Tuy nhiên, sự gào thét của Lưu Vũ làm nàng quyết định chạy đi. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng, nhưng nàng biết rằng nếu không đi, cả hai sẽ chết ở đây.
Cô chạy về phía quân doanh, trong lòng không ngừng suy nghĩ về những lời Vũ vừa nói. Có Ma Tộc...Lưu Vũ, người mà nàng đã coi như một người bạn tri kỷ, giờ đây đang chiến đấu một mình để bảo vệ nàng.
Tại nơi Lưu Vũ đang cầm cự với con Ma Thú, cậu biết rằng không thể tiếp tục được nữa. Quân Man Di và Ma Tộc đang kéo đến, số lượng càng lúc càng đông. Cậu cầm dao săn trong tay, quyết định chặt đứt cây cầu để chặn đường tiến của quân địch. Đây là hành động cuối cùng của cậu để bảo vệ mọi người. bảo vệ người thân cuối cùng của cậu.
Cây cầu bị đứt lìa, quân Man Di và Ma Tộc không thể tiếp cận qua đó. Nhưng khi Lưu Vũ ngã xuống vực, cậu cảm nhận được sự xé rách của không gian, như thể có thứ gì đó thay đổi trong thế giới này. Một cảm giác mơ hồ ập đến khi cậu bị kéo vào một vết nứt không gian, không còn nhìn thấy gì nữa.
Khi Lưu Vũ rơi xuống vực, Diêu Dân không thể đứng vững. Cô vội vàng lao đến bên bờ vực, đôi mắt tràn ngập hoảng loạn và sợ hãi. Cô gọi tên cậu, như thể hy vọng sẽ có phép màu nào đó cứu vớt cậu bé:
“Lưu Vũ!”
Tiếng gọi của cô như vang vọng trong không gian, nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng trống rỗng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống từ dưới vực thẳm. Diêu Dân ngã quỵ, đầu gối chạm đất trong nỗi tuyệt vọng.
Lưu Vũ – người bạn thân thiết, người tri kỷ duy nhất cô có, giờ đây đã mất. Cậu ấy đã hi sinh bản thân để bảo vệ cô, để cô có cơ hội chạy thoát. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nỗi đau như xé nát trái tim. Nếu không có những binh lính của cha ngăn cản, cô chắc chắn đã lao theo cậu, không màng đến sinh mạng của mình, chỉ để được ở lại bên cậu.
Tấm gỗ mà Lưu Vũ đã tặng cô, giờ đây nằm trong tay cô, như một lời nhắc nhở về một mối liên kết không thể xóa nhòa. Đôi mắt cô lướt qua tấm gỗ, rồi ánh nhìn dừng lại ở bọn Man Di và Ma Tộc đang tiến tới. Cô cảm nhận được sự căm phẫn trong lòng mình, một quyết tâm bùng lên, không thể dập tắt.
“Các ngươi sẽ phải trả giá! Các ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!” – Diêu Dân thét lên, giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Ánh mắt cô, từ chỗ đau đớn vô hạn, giờ đây chuyển thành quyết tâm sắt đá. Cô nhìn về phía bọn Man Di và Ma Tộc đang tiến gần, đôi mắt sáng rực như lửa, tràn đầy sự căm phẫn và hận thù. Nỗi đau này, cô sẽ biến thành sức mạnh để tiêu diệt tất cả những ác độc này. Cô sẽ không tha cho bất kỳ ai có liên quan đến cái chết của Lưu Vũ, cô sẽ dọn sạch thế gian này khỏi những kẻ xấu xa đó.
Đại Tướng Quân Phan Thiển đứng bên cạnh, vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra. Sự kiện này không chỉ khiến ông sốc vì sự tàn ác của Man Di mà còn vì Ma Tộc đã cấu kết với chúng. Điều này khiến ông nhận ra rằng, cuộc chiến lớn hơn đang đến gần, và ông không thể để Diêu Dân tham gia vào cuộc chiến này một mình.
Ông tiến lại gần cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt của ông cũng không giấu được sự lo lắng. Cả hai đều biết rằng, giờ đây không chỉ là cuộc chiến bảo vệ biên giới, mà là một cuộc chiến chống lại ác ma đang lấn át mọi thứ.
Diêu Dân quay lại nhìn ông, sự kiên quyết trong ánh mắt cô không thể bị lung lay. Cô nắm chặt tấm gỗ trong tay, giống như một biểu tượng của lời hứa với chính mình, một lời hứa sẽ thực hiện cho Lưu Vũ, cho tri kỷ của mình.
“Cha, con sẽ không quay lại. Con sẽ chiến đấu đến cùng, cho đến khi kẻ thù này bị diệt sạch!” – Diêu Dân nói, giọng cô cứng rắn, đầy quyết tâm.
Đại Tướng Quân Phan Thiển nhìn con gái, trong lòng ông là một cảm giác đau xót và lo lắng. Ông biết, Diêu Dân không còn là một cô gái ngây thơ, mà là một chiến binh đang sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy. Tuy nhiên, ông cũng hiểu rằng nếu không hành động ngay bây giờ, thế giới này sẽ bị những thế lực tàn bạo ấy nhấn chìm.