Huyết U Vân tập 1

whyhas

Thành viên
Tham gia
29/4/2025
Bài viết
4
Lựa Chọn

Phan Diêu Dân( Diêu Diêu), con gái duy nhất của Đại Tướng Quân Phan Thiển, từng là một nữ tử được nuông chiều trong hoàng cung Thiên Phong Quốc. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, vào ngày nàng tròn mười sáu tuổi, cô lại trốn khỏi triều đình, rời bỏ mọi thứ mà mình từng biết.

Cái tên Phan Diêu Dân không chỉ nổi danh vì là con gái của người bảo vệ biên cương, mà còn vì sắc đẹptài trí. Nhưng đối với nàng, những thứ đó chỉ là xiềng xích kiềm kẹp. Mẹ nàng mất khi sinh ra nàng, để lại nàng một mình, trong vòng tay của người cha. Nàng biết cha yêu thương nàng, nhưng cũng chính cha đã luôn muốn nàng nối tiếp sự nghiệp của ông. Và rồi, khi Triêu Nghi đã đến tuổi trưởng thành, những cuộc hôn nhân chính trị bắt đầu được bàn bạc, những hoàng tử từ các vương gia khác nhau đến cầu thân. Nhưng Triêu Nghi chưa bao giờ sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống đã được định sẵn như vậy.

Nàng chỉ muốn tự do.

Và vì thế, trong một đêm tối không trăng, nàng trốn theo cha ra biên giới, xa rời những bức tường vàng son của triều đình, tìm đến những khu vực biên ải gần Hoang Lang Quốc, nơi vùng biên cương gập ghềnh, đầy nguy hiểm. Chuyến đi này, Triêu Nghi không chỉ muốn trốn tránh hôn nhân, mà còn muốn tìm lại phần chính mình, khám phá thế giới mà nàng chưa bao giờ biết đến.

Biên giới là nơi nghèo khó, nơi những ngôi làng xơ xác hầu như không có sự sống. Diêu Dân tìm thấy một ngôi làng nhỏ, nơi dân cư sống nhờ vào buôn bán với người Hoang Lang, có lẽ là nơi duy nhất mà nàng có thể sống như một người bình thường, không phải là công chúa hay nữ vương.

Ở đây, trong một ngôi làng nghèo khổ không tên, có một cậu bé mồ côi tên là Lưu Vũ. Cậu mới chỉ mười bốn tuổi, nhưng đã trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Bị mất cha mẹ trong những cuộc chiến tranh, Vũ đã sống tại ngôi làng này từ khi còn nhỏ, tự mình chăm lo cho bản thân và giúp đỡ người dân nghèo khổ. Cậu sống trong một căn nhà nhỏ, nơi mái tranh đã cũ kỹ, vách tường mục nát, nhưng luôn ngập tràn tiếng cười vì cậu đã trở thành người anh cả của những đứa trẻ mồ côi trong làng.

Vũ là một đứa trẻ lanh lợi, hòa đồng và chịu khó. Dù có thể không mạnh mẽ về mặt thể chất, nhưng cậu lại sở hữu một sự thông minh và khả năng giúp đỡ người khác vô cùng nổi bật. Cậu không quan tâm đến việc bị bạn bè dè bỉu vì là một đứa mồ côi. Cậu chỉ ao ước một ngày nào đó mình sẽ mạnh mẽ hơn, để không phải chịu sự khinh miệt nữa, để không phải sống trong bóng tối của quá khứ.

Vào mỗi buổi chiều tà, Vũ thường ra một ngọn đồi nhỏ bên ngoài làng, nơi từ đó có thể nhìn thấy xa xăm Huyết U Vân – đám mây đen dày đặc bao phủ cả một phần trời là nơi cha mẹ cậu nằm xuống vì tiền kiếm tài vật chiến tranh. Những lúc đó, cậu không chỉ ngắm nhìn đám mây, mà còn suy tư về tương lai, về một thế giới mà cậu có thể thay đổi, về một cuộc sống không còn nỗi sợ hãi và lo âu.

Cũng chính nơi đây, vào một chiều muộn, khi Vũ đang ngồi trên ngọn đồi ấy, thì bất ngờ một cô gái xuất hiện trước mặt cậu. Một người lạ mặt không mang vẻ cao quý, không có vẻ lạnh lùng xa cách. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng với một đôi mắt sáng và đầy khát khao tự do.

Cậu cũng ra đây nhìn đám mây huyết u vân sao?” Diêu Dân lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Vũ nhìn nàng một lúc, rồi gật đầu: “Đúng vậy… Tôi muốn biết nó chứa đựng điều gì.

Diêu Dân mỉm cười, ánh mắt nàng có chút gì đó đau buồn. “Nó giống như cuộc sống của tôi… Mù mịt, tối tăm, không biết phải làm gì.

Vũ cảm nhận được nỗi cô đơn trong lời nói của nàng. Cậu im lặng, không nói gì thêm, chỉ cùng nàng ngồi im trên đỉnh đồi, nhìn về phía Huyết U Vân đang vờn trong không gian tối tăm, như một lời nhắc nhở về những hiểm họa sắp đến.

Kể từ đó, mỗi buổi chiều, họ đều hẹn nhau ra đây trò chuyện, tâm sự. Diêu Dân kể cho Vũ nghe về gia đình, về những ngày tháng bị ép buộc trong triều đình, còn kể về những ngày tháng mồ côi và ước mơ trở thành người mạnh mẽ.

Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên thân thiết hơn, và cũng từ đó, Triêu Nghi nhận ra một điều quan trọng: Không phải ai sinh ra cũng có thể lựa chọn số phận của mình, và cô gái mạnh mẽ này đã bắt đầu nhìn thấy một phần trong cuộc đời mình qua ánh mắt của cậu bé mồ côi.

Một ngày, khi Diêu DânLưu Vũ đang cùng nhau chơi đùa gần rìa biên giới, nơi không có ai quấy rầy, không khí giữa họ nhẹ nhàng và tự do, chỉ có tiếng cười và những câu chuyện vô tận. Cảnh tượng hai người bạn chơi đùa giữa không gian mênh mông của đất trời ấy, thật khó mà tưởng tượng được rằng họ lại đến từ những thế giới khác nhau – một là công chúa của triều đình, một là thằng nhóc mồ côi bị cuộc đời vùi dập.

Đột nhiên, từ xa, một bóng người xuất hiện — Đại Tướng Quân Phan Thiển. Ông lặng lẽ quan sát, đôi mắt sắc bén như chim ưng, và rồi nhận thấy Diêu Dân đang chơi đùa cùng với một cậu bé địa phương xa lạ mà ông chưa từng thấy. Lòng ông đầy lo lắng và nghi ngại, biết rằng biên giới luôn tiềm ẩn nhiều mối nguy hiểm.

Không một lời cảnh báo, Đại Tướng Quân ra lệnh cho lính đưa cả Diêu DânLưu Vũ trở về quân doanh.

Sự nghiêm khắc và lạnh lùng của ông khiến Diêu Dân không thể phản kháng. Tuy nhiên, điều khiến nàng không ngờ tới là sau khi Đại Tướng Quân Phan Thiển điều tra và thăm hỏi dân làng, ông đã hiểu rõ về hoàn cảnh của Lưu Vũ — cậu bé mồ côi, sống trong một ngôi làng nghèo khó nhưng lại luôn nỗ lực giúp đỡ người dân, chăm sóc những đứa trẻ mồ côi như chính mình.

Biết được điều này, Đại Tướng Quân Phan Thiển đã suy nghĩ lại và quyết định đưa ra một lời mời: “Cậu bé, ta thấy ngươi có bản lĩnh và trái tim thiện lương. Nếu muốn, ta sẽ mời ngươi gia nhập quân doanh của ta, để rèn luyện và bảo vệ biên giới.

Ánh mắt của Lưu Vũ sáng lên, sự ngạc nhiên và hy vọng lướt qua đôi mắt ấy như một tia chớp. Đây chính là cơ hội mà cậu hằng mong đợi, một cơ hội để thoát khỏi cuộc sống mồ côi, để rèn luyện trở thành một người mạnh mẽ hơn, không còn bị người khác dè bỉu nữa.

Nhưng ngay khi vừa có ý định chấp nhận lời mời, một suy nghĩ lại ùa đến trong đầu Vũ. Những đứa trẻ mồ côi ở trong làng, những đứa trẻ mà cậu đã chăm sóc bấy lâu nay, cậu không thể bỏ mặc chúng. Lưu Vũ chỉ là một cậu bé 14 tuổi, nhưng sự gắn bó và trách nhiệm đối với những đứa trẻ trong làng khiến cậu phải do dự. Cuối cùng, cậu chưa thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức.

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về lời mời của ngài," Vũ trả lời, đôi mắt trầm ngâm, nhưng vẫn chưa thể quyết định.

Diêu Dân đứng bên cạnh, nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt Vũ. Nàng cũng hiểu được sự khó khăn trong quyết định của cậu. Nhưng nàng không thể giúp được gì, chỉ có thể chờ đợi, vì cuộc sống của nàng cũng chẳng đơn giản hơn là bao.

Trong khi đó, Đại Tướng Quân Phan Thiển nhìn Diêu Dân bằng ánh mắt không mấy vui vẻ. Ông biết rằng con gái ông, dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã thể hiện một tính cách mạnh mẽ, không dễ bị ràng buộc trong những điều đã được sắp đặt. Tuy nhiên, ông vẫn chưa nhận ra rằng cô bé này, dù là con gái của ông, đã có những suy nghĩ và quyết định hoàn toàn khác biệt.

Cuối cùng, khi trở về quân doanh, cả ba người đều có những suy nghĩ riêng trong lòng. Diêu Dân không muốn quay lại cuộc sống mà cha nàng đã sắp đặt cho nàng. Vũ, dù có cơ hội gia nhập quân doanh, nhưng lại không thể bỏ mặc những đứa trẻ nghèo khó trong làng.

Sau hôm đó, Lưu Vũ không thể rời khỏi suy nghĩ về lời mời gia nhập quân doanh của Đại Tướng Quân Phan Thiển. Cậu biết rằng đó có thể là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó và trở thành một chiến binh thực sự. Nhưng trái tim cậu vẫn còn gắn bó với những đứa trẻ mồ côi trong làng, những đứa trẻ mà cậu đã chăm sóc, dạy dỗ từ những ngày đầu. Cậu không thể rời bỏ chúng, và vì vậy, mỗi ngày, cậu đều lén luyện tập trong quân doanh, nhờ vào những buổi tối rảnh rỗi khi không còn ai để ý.

Diêu Dân, mặc dù bị cha nghiêm khắc giám sát, nhưng nàng không thể bỏ qua được sự khao khát tự do, và nhất là Lưu Vũ. Nàng biết rằng cậu bé này không phải là một kẻ bình thường, mà là một người có tài năng và tâm hồn đáng quý. Mỗi khi cha không để ý, Diêu Dân lại lén lút ra ngoài, cùng Vũ luyện tập, đi săn, chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, như một cách để tìm kiếm sự an ủi cho chính mình trong một cuộc sống bị gò bó.

Đại Tướng Quân Phan Thiển theo dõi mọi hành động của con gái mình, và ông không khỏi lo lắng khi nhận thấy Diêu Dân ngày càng gần gũi với Lưu Vũ. Ông biết rằng nàng sẽ không nghe theo sự sắp đặt của ông về hôn nhân, nhưng ông lại cảm thấy có gì đó đặc biệt về cậu bé này. Sau nhiều lần âm thầm quan sát và hỏi thăm dân làng, ông nhận ra Lưu Vũ không phải là một đứa trẻ bình thường mà là một người hết lòng vì người khác, và có thể sẽ trở thành một chiến binh giỏi nếu được đào tạo đúng cách.

Một ngày, khi Diêu DânLưu Vũ đang đi săn cùng nhau, Lưu Vũ bẻn lẻn đưa tay vào túi trang bị định lấy một thứ gì đó, miệng thì nói "Diêu Diêu tỷ..." họ bỗng nhiên nhận thấy có điều bất thường. Khói bốc lên mù mịt từ hướng làng của Lưu Vũ. Hai người lập tức quay lại, nhưng khi đến nơi, họ chỉ còn thấy đống tro tàncảnh tượng tàn phá khủng khiếp. Toàn bộ làng đã bị tiêu diệt, không một ai sống sót. Những đứa trẻ mồ côi mà Vũ đã chăm sóc, giờ đây không còn nữa.

Trong khi họ đang hoảng loạn, Diêu DânLưu Vũ vội vã bỏ chạy về phía quân doanh để báo tin cho Đại Tướng Quân. Cách duy nhất là phải vượt qua cây cầu dây bắc qua hai ngọn đồi, nhưng phía trước họ là những tộc Man DiMa Tộc đang chém giết, hỗn loạn. Với trí thông minh và sự lanh lợi của mình, cả hai đã tìm cách vượt qua được những mối nguy hiểm đó, nhưng gần đến chân cầu, Lưu Vũ bị phát hiện.

Một con Ma Thú đột nhiên lao ra tấn công họ. Lưu Vũ nhanh chóng đẩy Diêu Dân ra, hi sinh bản thân để bảo vệ nàng. Cậu bị một cú táp mạnh từ con Ma Thú, vết cắn khiến cậu đổ máu. Lúc này, Vũ cảm nhận được cơn đau thấu xương trên vai, chỉ kịp ném cho Diêu Dân một tấm gỗ nhỏ mà cậu đã khắc sẵn, một món quà mà cậu muốn tặng nàng từ lâu nhưng chưa có dịp.

"Chạy đi!" Lưu Vũ gầm lên trong đau đớn, nhưng giọng nói của cậu kiên định: "Chạy đi báo tin cho tướng quân!"

Diêu Dân nhìn vào mắt cậu, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Cả hai đã cùng nhau trải qua bao nhiêu ngày tháng, và bây giờ, nàng không thể nào bỏ lại người bạn thân thiết này. Tuy nhiên, sự gào thét của Lưu Vũ làm nàng quyết định chạy đi. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng, nhưng nàng biết rằng nếu không đi, cả hai sẽ chết ở đây.

Cô chạy về phía quân doanh, trong lòng không ngừng suy nghĩ về những lời Vũ vừa nói. Có Ma Tộc...Lưu Vũ, người mà nàng đã coi như một người bạn tri kỷ, giờ đây đang chiến đấu một mình để bảo vệ nàng.

Tại nơi Lưu Vũ đang cầm cự với con Ma Thú, cậu biết rằng không thể tiếp tục được nữa. Quân Man Di và Ma Tộc đang kéo đến, số lượng càng lúc càng đông. Cậu cầm dao săn trong tay, quyết định chặt đứt cây cầu để chặn đường tiến của quân địch. Đây là hành động cuối cùng của cậu để bảo vệ mọi người. bảo vệ người thân cuối cùng của cậu.

Cây cầu bị đứt lìa, quân Man Di và Ma Tộc không thể tiếp cận qua đó. Nhưng khi Lưu Vũ ngã xuống vực, cậu cảm nhận được sự xé rách của không gian, như thể có thứ gì đó thay đổi trong thế giới này. Một cảm giác mơ hồ ập đến khi cậu bị kéo vào một vết nứt không gian, không còn nhìn thấy gì nữa.

Khi Lưu Vũ rơi xuống vực, Diêu Dân không thể đứng vững. Cô vội vàng lao đến bên bờ vực, đôi mắt tràn ngập hoảng loạnsợ hãi. Cô gọi tên cậu, như thể hy vọng sẽ có phép màu nào đó cứu vớt cậu bé:

Lưu Vũ!

Tiếng gọi của cô như vang vọng trong không gian, nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng trống rỗng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống từ dưới vực thẳm. Diêu Dân ngã quỵ, đầu gối chạm đất trong nỗi tuyệt vọng.

Lưu Vũ – người bạn thân thiết, người tri kỷ duy nhất cô có, giờ đây đã mất. Cậu ấy đã hi sinh bản thân để bảo vệ cô, để cô có cơ hội chạy thoát. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nỗi đau như xé nát trái tim. Nếu không có những binh lính của cha ngăn cản, cô chắc chắn đã lao theo cậu, không màng đến sinh mạng của mình, chỉ để được ở lại bên cậu.

Tấm gỗ mà Lưu Vũ đã tặng cô, giờ đây nằm trong tay cô, như một lời nhắc nhở về một mối liên kết không thể xóa nhòa. Đôi mắt cô lướt qua tấm gỗ, rồi ánh nhìn dừng lại ở bọn Man Di và Ma Tộc đang tiến tới. Cô cảm nhận được sự căm phẫn trong lòng mình, một quyết tâm bùng lên, không thể dập tắt.

“Các ngươi sẽ phải trả giá! Các ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!”Diêu Dân thét lên, giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Ánh mắt cô, từ chỗ đau đớn vô hạn, giờ đây chuyển thành quyết tâm sắt đá. Cô nhìn về phía bọn Man Di và Ma Tộc đang tiến gần, đôi mắt sáng rực như lửa, tràn đầy sự căm phẫnhận thù. Nỗi đau này, cô sẽ biến thành sức mạnh để tiêu diệt tất cả những ác độc này. Cô sẽ không tha cho bất kỳ ai có liên quan đến cái chết của Lưu Vũ, cô sẽ dọn sạch thế gian này khỏi những kẻ xấu xa đó.

Đại Tướng Quân Phan Thiển đứng bên cạnh, vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra. Sự kiện này không chỉ khiến ông sốc vì sự tàn ác của Man Di mà còn vì Ma Tộc đã cấu kết với chúng. Điều này khiến ông nhận ra rằng, cuộc chiến lớn hơn đang đến gần, và ông không thể để Diêu Dân tham gia vào cuộc chiến này một mình.

Ông tiến lại gần cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt của ông cũng không giấu được sự lo lắng. Cả hai đều biết rằng, giờ đây không chỉ là cuộc chiến bảo vệ biên giới, mà là một cuộc chiến chống lại ác ma đang lấn át mọi thứ.

Diêu Dân quay lại nhìn ông, sự kiên quyết trong ánh mắt cô không thể bị lung lay. Cô nắm chặt tấm gỗ trong tay, giống như một biểu tượng của lời hứa với chính mình, một lời hứa sẽ thực hiện cho Lưu Vũ, cho tri kỷ của mình.

Cha, con sẽ không quay lại. Con sẽ chiến đấu đến cùng, cho đến khi kẻ thù này bị diệt sạch!” – Diêu Dân nói, giọng cô cứng rắn, đầy quyết tâm.

Đại Tướng Quân Phan Thiển nhìn con gái, trong lòng ông là một cảm giác đau xótlo lắng. Ông biết, Diêu Dân không còn là một cô gái ngây thơ, mà là một chiến binh đang sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy. Tuy nhiên, ông cũng hiểu rằng nếu không hành động ngay bây giờ, thế giới này sẽ bị những thế lực tàn bạo ấy nhấn chìm.
 

Động Lực​

Ký ức xa xưa ùa về. Khi còn là một đứa trẻ, Lưu Vũ luôn cảm thấy an toàn, bình yên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Mỗi lần ba đi săn về, tiếng cười lại vang khắp căn nhà nhỏ. Một lần, ba mang về một con lợn rừng béo múp, cả nhà quây quần bên mâm cơm đầm ấm. Ba cười nói với mẹ: "Con lợn rừng này đủ cho chúng ta ăn cả tuần rồi."

Khi ấy, Lưu Vũ ngồi bên mẹ, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn ba với lòng ngưỡng mộ. Cậu mơ ước sẽ lớn lên trở thành một thợ săn giỏi giang như ba, để bảo vệ những người mình yêu thương. Cảm giác bình yên ấy, cậu đã từng tin rằng sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng rồi, mọi thứ đột ngột thay đổi.

Một thợ săn lạ mặt ghé qua, kể rằng gần bìa rừng, nơi sương mù huyền u dày đặc, xuất hiện một con ma thú kỳ lạ. Nó mang theo một bảo vật thượng cổ — một thứ có thể thay đổi vận mệnh bất kỳ ai sở hữu. "Săn được con ma thú đó sẽ đổi đời, có được sức mạnh vô biên," người thợ săn nói, ánh mắt lóe lên sự thèm khát.

Lời kể đó đã khiến ba mẹ của Lưu Vũ quyết định lên đường.

Khi ấy, Lưu Vũ còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Cậu chỉ biết ba mẹ bảo cậu ở lại nhà hàng xóm, ngoan ngoãn đợi họ trở về. Nhưng rồi một ngày, hai ngày... nhiều ngày trôi qua. Lưu Vũ ngồi trước cổng làng, ánh mắt mỏi mòn dõi theo từng bóng dáng đi qua, lòng đầy hy vọng. Mỗi lần nhìn thấy một người từ xa, tim cậu lại thắt lại trong háo hức, rồi chùng xuống trong thất vọng.

Cho đến một chiều muộn, khi ánh hoàng hôn phủ kín cánh đồng, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi tiến về phía cậu. Là Diêu Dân. Nhưng nàng không còn là cô gái khỏe khoắn năm nào. Trước mắt Lưu Vũ, Diêu Dân th.ân thể tả tơi, đầy thương tích, ánh mắt mệt mỏi xen lẫn tuyệt vọng.

Nàng nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt:
"Lưu Vũ... cậu vẫn còn sống."

Lúc đó, cậu không hiểu hết ý nghĩa những lời đó. Cậu chỉ biết rằng, từ giây phút ấy, thế giới của mình đã thực sự thay đổi.

Ký ức tan biến, đưa Lưu Vũ trở về hiện tại.

Cậu từ từ mở mắt, nhận ra cơ thể mình đang đau đớn tột cùng. Cảnh vật xung quanh mờ ảo, lạ lẫm. Từng cơn đau nhức xé toạc d.a thịt, như muốn nghiền nát ý chí non trẻ của cậu. Nhưng Lưu Vũ cắn răng chịu đựng, cố gắng thở đều, không để mình lịm đi.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc rơi xuống vực sâu, những mảnh ký ức rời rạc hiện về. May mắn thay, cú ngã không giết chết cậu — th.ân thể cậu rơi trúng đống xác ma thú và man di đã chết trận dưới đáy vực.

Bên cạnh cậu, xác một con ma thú khổng lồ và vài tên man di nằm ngổn ngang, máu me đầm đìa. Cậu cũng chẳng rõ làm cách nào mình còn sống.

Dồn hết chút sức lực cuối cùng, Lưu Vũ lê mình qua những xác chết, cố tìm kiếm bất kỳ vật dụng gì còn sót lại. Đôi mắt lờ đờ bỗng dừng lại trên một đoạn vải rách và mảnh giáp trụ cũ kỹ. Dưới ánh sáng lờ mờ, cậu lờ mờ thấy những hoa văn kỳ lạ được thêu trên đó — những đường nét sắc sảo đan xen, tạo thành một biểu tượng mà cậu cảm giác mình đã từng thấy ở đâu đó.

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Biểu tượng ấy... quen thuộc một cách kỳ lạ, như thể đã khắc sâu vào ký ức từ lâu lắm rồi, nhưng hiện tại, trong cơn đau và mệt mỏi, Lưu Vũ không thể nhớ ra nổi.

Cậu run rẩy cầm lấy mảnh vải, ánh mắt đầy bối rối và hoang mang. Trên thi thể của đám man di và ma tộc xung quanh, một số giáp trụ khác cũng mang cùng một dấu hiệu ấy — tuy nhiên đã bị máu và bùn đất che lấp gần hết.

Lưu Vũ gắng sức băng bó tạm vết thương bằng những mảnh vải tìm được. Trong lòng cậu, một mối nghi hoặc như hạt mầm chực chờ nảy nở:
Biểu tượng này... rốt cuộc là gì?
Và tại sao... cậu lại có cảm giác thân thuộc đến thế?


Bầu trời trong trung tâm Huyết U Vân phủ một màu đỏ đen đặc quánh, như máu và bóng tối trộn lẫn. Không khí nặng trịch mùi tanh, âm u và ma mị. Lưu Vũ, sau khi băng bó tạm thời các vết thương, loạng choạng đi sâu hơn vào trong làn sương mù đậm đặc.

Cậu không biết mình đã đi bao lâu. Mỗi bước đi đều là một cuộc chiến giữa ý chí sống sót và sự đau đớn gào thét trong cơ thể. Nhưng rồi, ánh mắt cậu khựng lại khi thấy phía trước có một vật gì đó... lạ thường.

Một phiến đá khổng lồ, cao đến mấy chục trượng, chìm khuất trong tầng tầng lớp lớp Huyết U Vân. Trên bề mặt phiến đá, những hoa văn cổ xưa đan xen như một lời nguyền vĩnh hằng. Hai thanh kiếm gãy — một đen sẫm, một trắng nhợt — cắm chéo vào phiến đá, như trấn áp điều gì đó khủng khiếp bên dưới.

Áp lực tỏa ra từ phiến đá khiến cả không gian xung quanh như đông cứng. Hơi thở Lưu Vũ trở nên khó nhọc, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.

Vân Thệ và Huyết Yểm — hai mảnh kiếm gãy này, dù tàn khuyết, vẫn phát ra khí tức siêu nhiên khiến linh hồn run rẩy.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ lòng phiến đá, như hàng vạn tiếng vọng giao hòa. Hai tia sáng — một trắng nhợt, một đỏ thẫm — vụt bắn ra từ hai thanh kiếm gãy, xoáy cuộn trong không trung rồi ngưng tụ thành hai bóng người mơ hồ.

Một người áo trắng, tay nắm lấy Vân Thệ, ánh mắt lãnh đạm, như kẻ cô độc đứng trên đỉnh trời. Người còn lại mặc áo choàng đỏ sẫm, gương quỷ dị như ma, đôi mắt đỏ ngầu như máu, siết chặt Huyết Yểm trong tay.

Không cần lời nói, hai bóng người như hai dòng chảy đối nghịch lao vào nhau. Kiếm quang tung hoành, sương máu nổ tung trong không trung. Tiếng kim loại va chạm, tiếng gào thét của linh hồn xé nát cả bầu trời đỏ đen.

Lời nguyền của Thượng Thần Vô Danh — chiến đấu không ngừng, cho đến khi dung hòa được cả hai cực đối lập.
Nhưng qua hàng vạn năm, chưa một lần nào có dấu hiệu ngừng lại.
Bởi vì cả hai... đều không thể chết.
Bởi vì cả hai... đều mang trong mình thù hận khắc cốt ghi tâm.

Lưu Vũ ngây người nhìn cảnh tượng ấy, trái tim cậu bị bóp nghẹt bởi áp lực cuồng loạn trào dâng. Một phần linh hồn như bị cuốn theo luồng xoáy bạo loạn đó, suýt nữa thì nổ tung nếu không kịp tỉnh táo siết chặt nắm tay mình.

Áp lực từ trận chiến càng lúc càng dữ dội. Khi Lưu Vũ chưa kịp lùi ra khỏi phạm vi, cả hai ánh mắt — trắng lạnh và đỏ rực — cùng lúc quét tới.
Một luồng sát khí bạo ngược tràn thẳng tới cậu, không chút phân biệt.
Trong mắt hai hồn thể, bất kỳ sinh vật nào tồn tại đều là kẻ địch cần phải tiêu diệt.

"Chết tiệt!"
Lưu Vũ nghiến răng, toàn thân như bị chôn vùi dưới hàng trăm ngọn núi. Nhưng ngay sau đó, hai bóng người lao thẳng tới!

Ầm!

Đòn tấn công đầu tiên suýt chút nữa xé toạc cơ thể cậu thành từng mảnh. Cậu chỉ kịp lăn người sang một bên, nhưng vẫn không thoát. Một nhát kiếm vọt tới, chém thẳng vào cánh tay trái. Xương gãy vụn. Máu phun thành vòi.
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí khác xuyên thủng bắp tay phải, treo cậu lên giữa không trung như một con cá bị xiên chặt!

Đau đớn cùng cực.
Lưu Vũ rơi xuống đất, hai tay buông thõng, mất hết tri giác.
Hai cánh tay, mất rồi.

Nhưng ánh mắt cậu không tắt lịm. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một phần bản năng sống sót dữ dội bùng lên trong máu.
Dưới lớp áo rách nát, con dao săn — vật duy nhất còn nguyên vẹn, rơi ra, lăn lóc trên mặt đất.

Lưu Vũ cắn mạnh lấy cán dao, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Hắn không thể dùng tay. Nhưng có ý chí chưa từng chịu khuất phục!

Gắng chịu đựng cơn đau buốt tận xương tủy, Lưu Vũ nhảy bật lên — lợi dụng sự sơ hở ngắn ngủi khi hai hồn thể đang đối đầu nhau.
Một cú lao thẳng như dã thú.

Phập!

Mũi dao săn cắm thẳng vào vùng ngực bên trái của hồn thể áo trắng — ngay vị trí linh hồn ngưng tụ!
Tiếng gào rú vang lên, kinh thiên động địa.
Hồn thể ấy loạng choạng lùi lại, ánh sáng trắng ảm đạm dần.

Không dừng lại, Lưu Vũ tiếp tục lao về phía hồn thể áo đỏ. Cắn chặt dao trong miệng, trượt người dưới một nhát chém khủng bố, rồi bật dậy, dốc toàn lực đâm mũi dao vào cổ họng của hồn thể đỏ.

Ầm!
Ánh sáng đỏ nổ tung như pháo hoa.

Cả hai hồn thể, đồng loạt tan biến thành vô số mảnh vỡ linh hồn bay tán loạn khắp không trung, để lại một khoảng không im lặng đến đáng sợ.

Khoảnh khắc cuối cùng khi hai phần hồn bị thương nặng chuẩn bị tan biến, một điều kỳ lạ xảy ra.
Ánh sáng trắng và ánh sáng đỏ lơ lửng giữa không trung, dần ngưng tụ lại thành hình dáng mờ ảo của hai con người.

Một là một vị thần áo bào trắng, tóc dài, ánh mắt sâu thẳm như biển trời vô tận.
Một là một ma vương mặc chiến giáp đỏ đen, toàn thân tỏa ra sát khí nặng nề, đôi mắt như hai ngọn lửa bập bùng.

Hai bóng hình đối đầu, nhìn nhau...
Nhưng lần này, trong ánh mắt họ không còn oán hận, không còn sát khí điên cuồng.
Chỉ còn lại một sự trầm mặc sâu lắng — và trong khoảnh khắc đó, họ cùng lúc quay đầu nhìn về phía phàm nhân đang khụy gối dưới phiến đá kia.

Lưu Vũ.

IMG_20250429_123838.png

Cậu quỳ trên mặt đất, máu me bê bết, hai cánh tay đã mất, cơ thể nhỏ bé run rẩy nhưng đầu không cúi xuống.
Trong đôi mắt lấm lem máu và tro bụi ấy, chỉ còn sót lại một tia kiêu hãnh cháy bỏng:
Không chịu khuất phục.
Không chịu khuất phục số mệnh.

Cảnh tượng ấy, xuyên thẳng vào tâm hồn cả hai tồn tại cổ xưa.
Bọn họ, từng là đỉnh cao của hai giới, thế mà suốt ngàn năm qua, lại mù quáng chiến đấu, truy đuổi hư vô.
Mục tiêu? Danh dự? Hay chỉ còn lại thù hận trống rỗng?

Chính một phàm nhân yếu đuối này, lại khiến bọn họ tỉnh ngộ.

Ma vương thở dài, tiếng thở mang theo một sự trút bỏ ngàn năm oán hận.
Vị thần vô danh khẽ nhắm mắt, tay áo phất nhẹ, như gió qua rừng.

Cả hai cùng tiến lại gần Lưu Vũ.

"Ngươi dám đối mặt với tuyệt vọng mà không khuất phục,"
"Ngươi dám đối mặt với tử vong mà không lùi bước,"
"Ngươi xứng đáng."

Hai giọng nói, một lạnh băng như tuyết trắng vĩnh cửu, một trầm khàn như dung nham sôi sục, hòa quyện vào nhau.
Ánh sáng trắng và đỏ đan xen, xoay quanh cơ thể Lưu Vũ.

Ầm!

Một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ, xuyên thấu qua trời đất!

Cánh tay phải — từ ánh sáng đỏ đậm đặc — mọc ra, là bàn tay của Ma Vương, chứa đựng sức mạnh bạo ngược và bất khuất.
Cánh tay trái — từ ánh sáng trắng tinh khiết — hình thành, là bàn tay của Thần Vô Danh, ngưng tụ sự thuần khiết và vững chãi của ý chí.

Một nửa ma, một nửa thần.

Song Sinh Chi Thể — bắt đầu từ đây!

Cùng lúc đó, hai thanh kiếm gãy — Vân Thệ và Huyết Yểm — cũng phát ra ánh sáng chói lòa, rồi dung hợp thành một.
Một thanh kiếm mới ra đời:
– Thân kiếm ánh lên sắc đỏ đen mơ hồ như Huyết U Vân.
– Trên thân khắc đầy những ký hiệu cổ đại, vừa ma dị vừa thần thánh.

Tên nó là: Huyết U Vân.

Cũng chính là trung tâm của tất cả những biến động trong thế giới này. cấm phập vào phiến đá, im lìm như ngủ say.
Không ánh sáng chói lọi, không dị tượng thiên địa —
chỉ còn một thanh kiếm bình thường, nhưng ẩn chứa một điều gì đó... chưa thể hiểu thấu.

Lưu Vũ mở mắt.
Một cảm giác chưa từng có tràn ngập toàn thân — như có một ngọn lửa vĩnh hằng đang cháy trong máu.
e7d69c694cc3e04671a14a4a127265c7.jpg

Giữa không gian tràn ngập ánh sáng đỏ đen, hai hình bóng mờ ảo dần mờ đi.
Trước khi hoàn toàn tiêu tán, Ma Vương và Thần Vô Danh — những kẻ từng đối đầu suốt ngàn năm — cùng quay mặt về phía Lưu Vũ vì cả hai đả đi thẳng vào tâm cang quá khứ của cậu để sức mạnh được ban cho cậu.

Họ nhìn cậu phàm nhân nhỏ bé, ánh mắt vừa là khen ngợi, vừa là kỳ vọng sâu xa.

Giọng của Ma Vương, trầm đục như tiếng sấm từ lòng đất, vang lên trước:

"Kẻ yếu không có tư cách sống sót,
Nhưng ngươi... đã dùng máu thịt và ý chí để chứng minh bản thân."
"Từ hôm nay, hãy mang lấy sức mạnh này — không phải để chinh phục, mà để bảo vệ điều ngươi tin tưởng."
Rồi, tiếng của Thần Vô Danh, nhẹ nhàng như gió mơn man trên đỉnh tuyết:

"Ngươi đã khiến chúng ta nhớ ra — chiến đấu không phải vì thù hận,
mà vì một niềm tin xứng đáng."
"Đừng quên, dù có rơi vào bóng tối sâu nhất, cũng phải giữ vững ánh sáng trong tâm hồn."
ccbcc43a5903c06a90c8a1cb76f85b12.jpg

Hai luồng sáng cuối cùng, đỏ và trắng, cuộn lấy nhau, như hai dải ruy băng kết nối.
Cuối cùng, bọn họ cùng cất giọng — hòa thành một câu thề nguyện, như khắc vào vận mệnh cậu:

"Thế gian này sẽ lại rối loạn.
Khi đó, chính ngươi — người mang Huyết U Vân, sẽ là ngọn lửa nhỏ nhoi duy nhất chống lại màn đêm.
Chúng ta... tin tưởng ở ngươi.
"
Ầm!

Hai hình bóng vỡ nát thành hàng ngàn điểm sáng, như tro tàn bay đi trong cơn gió đỏ.
Một chút ý chí cuối cùng, hóa thành ấn ký mơ hồ in vào sâu thẳm trong linh hồn Lưu Vũ.

Từ nay về sau,
– Cậu không còn chỉ là một thiếu niên vô danh,
– Cậu mang theo sức mạnh của hai kẻ từng khuynh đảo cả hai giới Thần – Ma,
– Và trên vai cậu, gánh lấy một số mệnh không thể trốn tránh.

ẦM ẦM ẦM!!!

Từng tiếng gầm rú vang lên từ bốn phương tám hướng.
Ma Thú, Ma Vật từ khắp nơi trong Huyết U Vân bắt đầu kéo đến,
bị hấp dẫn bởi luồng khí tức hỗn độn lan ra sau khi phong ấn vỡ nát.

Ánh mắt Lưu Vũ dần trở nên lạnh lẽo.
Cậu gượng đứng dậy, nhổ thanh Huyết U Vân khỏi phiến đá.

Thanh kiếm cũ kỹ rung nhẹ trong tay cậu, như đáp lại tiếng gọi của chủ nhân.

Không còn đường lui nữa.
Muốn sống sót,
chỉ có một cách: vượt qua tất cả.
 

Đính kèm

  • IMG_20250429_123838.png
    IMG_20250429_123838.png
    2,6 MB · Lượt xem: 0
  • IMG_20250429_123838.png
    IMG_20250429_123838.png
    2,6 MB · Lượt xem: 0
  • e7d69c694cc3e04671a14a4a127265c7.jpg
    e7d69c694cc3e04671a14a4a127265c7.jpg
    170,3 KB · Lượt xem: 0
Chiến sự tại biên giới

Bầu trời u ám bị xé toạc bởi những tiếng nổ lớn. Lửa cháy bập bùng, mùi máu tanh nồng nặc khắp không gian. Diêu Dân lao vào giữa chiến trường, từng nhát thương sắc lẹm quét qua từng đám Man Di và Ma Tộc như bão tố, nhưng lực lượng địch đông như kiến, cứ lớp này ngã xuống lớp khác lại tràn lên.

Gần như tuyệt vọng, Diêu Dân nghiến chặt răng, kiệt sức nhưng không lùi bước.

Ngay lúc ấy, những luồng ánh sáng chói lòa từ phương xa bất ngờ quét tới.
Một trận gió thánh khiết cuộn lên, thổi bay màn khí đen dày đặc.
Tiếng chuông đồng vang vọng khắp chiến trường, mang theo khí tức trấn áp tà ác.

Từ phía chân trời, một nhóm người vận trường bào trắng bạc, lưng đeo phù ấn, cưỡi những linh thú phi hành tiến vào chiến trường như thần thánh giáng lâm.

Bọn họ, mang theo uy áp của những tu giả chính thống — Đội Trừ Ma của Thiên Phong Quốc.

Dẫn đầu là một vị thiếu niên áo lam, tay cầm thương bạc, tràng đày khí thế.

Tên: Triệu Vân Chi: Thiếu niên áo lam, cầm trường thương, thành viên ưu tú của Đội Trừ Ma Thiên Phong Quốc.

Mô tả ngắn:
Triệu Vân Chi — thiếu niên áo lam, thiên tư bậc nhất trong Đội Trừ Ma Thiên Phong, sử dụng trường thương như rồng múa, là ánh sao sáng được bao người kỳ vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn giấu một tham vọng mãnh liệt: quyền lực.


Phía sau hắn, là một nữ tử tóc dài cột cao, lưng đeo song đao, ánh mắt sắc bén như diều hâu.

Tên: Lạc Tiểu Vũ

Mô tả ngắn:

Song đao ngắn, linh hoạt và tàn nhẫn. Ngoài lạnh trong nóng, cực kỳ sắc bén, trung thành với triều đình hơn là với chính mình.

Còn lại là hơn mười người tu giả thực lực bất phàm, phối hợp thành trận hình, từng bước đẩy lùi thế lực tà ác.

Diêu Dân ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tượng thêu trên áo choàng của họ — một đám mây uốn lượn quanh kiếm — cô nhận ra ngay.
Đó là Huy hiệu Trừ Ma Thiên Phong, một tổ chức đặc biệt chỉ trực thuộc sự điều động của hoàng thất, chuyên xử lý những hiểm họa Ma Tộc quy mô lớn.

Một luồng hy vọng bùng lên trong lòng Diêu Dân.
Cô biết, viện binh đã đến.

Với sự hỗ trợ của Đội Trừ Ma, tình thế nhanh chóng đảo chiều. Man Di và Ma Tộc như những cơn sóng vỡ tan trước bức tường ánh sáng thánh khiết.

Chiến sự cuối cùng cũng tạm lắng. Đại quân Man Di và Ma Tộc sau nhiều lần tấn công bất thành đã phải lui binh, để lại chiến trường rải rác xác chết và tiếng rên rỉ đau đớn.

Không kịp nghỉ ngơi, Diêu Dân lập tức tập hợp một đội binh thân cận, dẫn đầu lao thẳng về vực sâu nơi Lưu Vũ đã biến mất.
Gió lạnh buốt. Mây đen kéo thành từng đám, che phủ bầu trời. Phía dưới vực sâu là một khoảng tối vô tận, như nuốt chửng mọi ánh sáng.

Diêu Dân đứng trước miệng vực, siết chặt tay. Giọng cô trầm khàn nhưng kiên định:
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bất kể Lưu Vũ đang ở đâu... ta cũng phải tìm ra."

Cô nhảy xuống đầu tiên, theo sau là những chiến binh trung thành nhất.

Nhưng họ không biết — ngay khoảnh khắc đó, Lưu Vũ đã không còn ở đáy vực nữa.
Một sức mạnh thần bí trong lòng Huyết U Vân đã dịch chuyển cậu đến một nơi sâu hơn, xa hơn, nơi ánh sáng không thể chạm tới...

Sau nhiều ngày lùng sục từng ngóc ngách vực sâu, đoàn người vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lưu Vũ. Dù không muốn tin, nhưng ai nấy đều hiểu: trong vực sâu Huyết U Vân, sống sót là điều xa vời.

Diêu Dân vẫn không chịu dừng lại, ngày ngày đích thân dẫn quân tìm kiếm, th.ân thể nhỏ bé dần tiều tụy dưới lớp áo giáp đã nhuốm bụi và máu. Nhưng cô vẫn cắn răng, không một lời than vãn.

Một chiều, khi mặt trời sắp lặn, Phan Thiển đôi mắt thấm đẫm nỗi lo — bước đến chỗ cô.

"Diêu Dân," ông gọi, lần đầu tiên buông bỏ sự trang nghiêm của một vị tướng, chỉ còn lại sự khẩn cầu của một người cha, "đủ rồi con. Đã đủ rồi."

Diêu Dân quay lại, ánh mắt kiên định, nhưng đáy mắt lại run lên.

Phan Thiển bước đến, đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng:
"Lưu Vũ... dù con có tìm bao lâu, con cũng không thể chống lại ý trời. Vực Huyết U Vân bây giờ dị biến bất thường, nếu còn cố chấp, sẽ chỉ tổn thương thêm nhiều huynh đệ. Kinh thành có biến, đội Trừ Ma đã tới tiếp viện, chúng ta cần sớm hồi báo."

Ông ngập ngừng giây lát, rồi hạ giọng:
"Ta không muốn... mất cả con."

Diêu Dân run nhẹ. Cô cắn môi, nắm chặt chuôi kiếm bên hông, đầu ngón tay trắng bệch.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, gật nhẹ.
"Vâng, phụ thân. Con hiểu rồi."

Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn vực sâu lần cuối.
Gió từ Huyết U Vân thổi ngược vào mặt, lạnh như băng.
“Lưu Vũ... ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn. Nếu cậu còn sống, ta sẽ tìm ra cậu. Nếu cậu đã chết, ta cũng sẽ thay cậu hoàn thành ước mơ còn dang dở.”
Diêu Dân thầm hứa trong lòng.

Ánh hoàng hôn kéo dài những vệt sáng mờ ảo trên cánh rừng tan hoang nơi chiến trường Huyết U Vân.
Gió thổi qua, mang theo mùi máu tanh nhè nhẹ còn vương lại trong không khí.

Đội quân mỏi mệt từ từ lên đường, rút khỏi vùng đất chết. Giữa đội hình đó, Diêu Dân cưỡi một con ngựa xám tro, lưng thẳng tắp, áo giáp bạc đã nhuốm bụi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn không hề mất đi sự kiên cường.

Triệu Vân Chi đi phía sau cô, trong tay cầm cây thương dài được bọc vải đen, ánh mắt âm thầm nhìn theo dáng lưng nhỏ bé kia.
Không hiểu sao, lần đầu tiên, giữa khung cảnh chết chóc lạnh lẽo, hắn lại cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ,
Một chút ngưỡng mộ, một chút tò mò, và... một thứ cảm xúc khó gọi tên của một nữ tử mảnh khảnh lại mạnh mẻ đến vậy.

Khi đoàn quân dừng chân ở mép rừng để chỉnh đốn hàng ngũ, Diêu Dân nhẹ nhàng xuống ngựa, cúi người kiểm tra lại hành lý của binh sĩ.
Nắng chiều lướt qua, vẽ một vầng sáng mờ nhạt quanh thân hình cô.
Triệu Vân Chi vô thức siết chặt thương trong tay, ánh mắt sâu hơn một phần.

Không ai biết rằng, khoảnh khắc đó, một sợi dây vô hình đã lặng lẽ buộc chặt một thiếu niên lạnh lùng vào cô gái bướng bỉnh ấy.

Phan Thiển đứng từ xa, lặng lẽ nhìn tất cả, trong lòng trầm xuống. Ông biết, chặng đường phía trước, không chỉ có chiến tranh và âm mưu, mà còn có những điều phức tạp hơn nhiều...

Chặng đường từ Huyết U Vân về Thanh Đô không dài, nhưng đối với Diêu Dân, mỗi bước chân như chở nặng ngàn cân.

Gió thu hiu hắt thổi qua cánh đồng hoang tàn, mang theo những âm thanh thê lương của chiến trường vừa lắng xuống.
Binh lính nối đuôi nhau lặng lẽ bước đi, không ai mở miệng trò chuyện, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng.

Diêu Dân cưỡi ngựa bên cạnh cha mình, Phan Thiển.
Người tướng quân già mang trên vai không chỉ là trọng trách quân sự, mà còn cả nỗi ưu tư khi nhìn thấy ánh mắt thất thần, nhưng vẫn cố chấp kiên cường của con gái mình.

Phía sau, Triệu Vân Chi cô gái cầm song đao — cùng đội trừ ma cũng theo sát.

Từ xa, trong làn khói bụi lãng đãng, Thanh Đô dần dần hiện ra.
Một tòa thành sừng sững giữa trời đất, những bức tường thành cao lớn, những lá cờ bay phấp phới trong nắng chiều như lưỡi đao sắc bén.
Dưới ánh hoàng hôn, nó không mang vẻ đẹp tráng lệ mà là một sự uy nghi trầm mặc, như một con thú già đang ngủ say, ẩn giấu móng vuốt sắc bén dưới lớp lông xù xì.

Diêu Dân siết chặt tay cương ngựa.
Nơi đó, quyền lực đang chực chờ nuốt chửng bất cứ ai bước vào.
Nơi đó, những toan tính ngấm ngầm, những ánh mắt dò xét, những nụ cười không chạm đến đáy mắt...
Tất cả, cô sẽ phải đối mặt.

Cô không còn là cô bé năm xưa nữa.
Nếu muốn bảo vệ Lưu Vũ, bảo vệ những ngôi làng yên bình, cô phải trở nên mạnh mẽ hơn — không chỉ trong chiến trường đẫm máu, mà còn giữa những cơn sóng ngầm lạnh lẽo của lòng người.

Lần này, cô sẽ không cho phép mình thất bại.

🏰​

1. Trung Tâm:​

  • Nơi ở của Hoàng ĐếHoàng Tộc.
  • Gồm: Đại Điện (Triều hội), Thái Miếu (thờ tổ tiên), Thư Các (lưu trữ bí tịch), Vườn Thượng Uyển.
  • Canh phòng nghiêm ngặt, cấm người thường vào.

2. Bắc Thành:​

  • Phủ Tướng Quân Phan Thiển: cha của Diêu Dân, tổng chỉ huy quân đội.
  • Doanh Trại Quân Đội: nơi huấn luyện binh lính, đóng quân trừ ma.
  • Trường Huấn Luyện Thần Phách: nơi chọn lọc và bồi dưỡng những binh sĩ mạnh.

3. Tây Thành:​

  • Đào tạo Tu Giả - từ vũ giả, pháp tu đến trừ ma nhân.
  • Có hai khu vực:
    • Khu Ngoại Viện: nơi học tập cơ bản.
    • Khu Nội Viện: dành cho thiên tài và hậu duệ quý tộc (nơi Triệu Vân Chi từng học).

4. Đông Thành:​

  • Trụ sở chính của đội Trừ Ma quốc gia.
  • Do nhiều thế lực lớn ngầm kiểm soát, trong đó có gia tộc của Triệu Vân Chi.
  • Tô Nhược Lam cũng là thành viên tân tuyển nổi bật.

5. Nam Thành:​

  • Nơi buôn bán, trao đổi hàng hóa quý giá (vũ khí, linh thạch, dược liệu).
  • Cũng là nơi dễ dàng thu thập tin tình báo, nghe ngóng tin đồn.

6. Ngoại Thành:​

  • Thập Lý Trấn: trạm giao thương, tụ điểm của giang hồ, thích khách, tổ chức ngầm.
  • Đền Thần Huyền: cổ điện thờ vị thần Vô Danh, đã suy tàn từ lâu, nhưng nơi này có bí mật liên quan tới Huyết U Vân...

📜 Các thế lực lớn tại Thanh Đô (giai đoạn này):​

  • Hoàng thất: muốn kiểm soát quân đội, học viện, trừ ma nhân.
  • Phủ Quân Vương (Phan Thiển): chủ trương tự do bảo vệ biên cương, chống can thiệp quá mức từ kinh thành.
  • Phủ Trừ Ma: nhiều phe phái ngầm, có phe "thực dụng", phe "bảo thủ" và phe "cải cách".
  • Giới thương nhân và thế lực ngầm: tài trợ, thao túng cả hai bên.


Thanh Đô — thủ phủ huy hoàng của Thiên Phong Quốc, nơi quyền quý, tài năng, và âm mưu giao thoa như một tấm lưới khổng lồ giăng khắp bầu trời.

Khi đoàn quân Diêu Dân tiến vào cổng thành cô đã quên mất mình từng sống ở đây, những âm thanh náo nhiệt, tiếng người rao hàng, tiếng bánh xe lăn, tiếng vó ngựa dồn dập như muốn nhấn chìm cô gái nhỏ mới bước ra từ khói lửa chiến trường.
Nơi này quá khác biệt so với ngôi làng nhỏ bên bìa rừng — nơi có ánh lửa bập bùng, có những câu chuyện mộc mạc bên chén rượu nhạt.

Diêu Dân ngồi trên ngựa, trong bộ giáp đơn sơ nhưng ánh mắt kiên định, quét nhìn khắp thành trì nguy nga. Bên cạnh cô, Phan Thiển trầm giọng nhắc:

"Từ lúc này, mỗi bước đi, mỗi lời nói của con... đều không còn đơn giản là của bản thân con nữa."
Diêu Dân siết chặt dây cương. Cô hiểu.
Cô không chỉ là Diêu Dân, mà còn là con gái của Phan Thiển, là tương lai của Phan gia.

Khi đoàn binh dừng lại ở cổng phía Nam, có một đoàn người từ trong thành ra nghênh đón. Dẫn đầu là một vị quan trung niên mặc triều phục đỏ thẫm, cùng vài nhân vật khí độ bất phàm, ai nấy đều lộ vẻ thân thiện mà đầy ngụ ý.

Triệu Vân Chi ghìm ngựa, khẽ nói bên tai Diêu Dân:

"Họ không đến vì chúng ta đâu... họ đến vì cái chiến tích chặn đứng Man Di và Ma Tộc."
Diêu Dân gật đầu. Trận chiến kia không chỉ cứu lấy mấy thôn làng nhỏ — mà còn bảo vệ biên giới Thiên Phong Quốc. Công lao ấy... khiến nhiều thế lực trong triều không thể ngó lơ.

Nhưng cô biết, vinh quang càng lớn... thì dao găm sau lưng cũng càng sắc bén.

Ánh mắt Diêu Dân bất giác chạm phải một thiếu niên áo lam trong đoàn đón tiếp — Triệu Vân Chi nhanh chóng nói nhỏ:

"Tên đó là Triệu Khinh Hàm — một nhân vật khó lường đấy. Đừng tin hắn."
Màn sương mở đầu cho một ván cờ quyền lực lặng lẽ buông xuống.

Bên trong Hoàng Thành Thanh Đô, điện Ngự Thừa cao lớn uy nghi, lộng lẫy ánh vàng, chạm trổ rồng bay phượng múa.

Diêu Dân cùng Phan Thiển và đoàn Trừ Ma bước vào, dưới vô số ánh mắt đan xen: có ngưỡng mộ, có ghen tị, có tham lam ẩn giấu.

Ngồi trên long ỷ là Thiên Phong Đế, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt sắc như dao, lặng lẽ quan sát từng cử động của đám người trẻ tuổi.

Tiếng truyền lệnh vang lên:

"Phan Thiển, Diêu Dân — lập công lớn, bảo vệ biên cương, tiến lên lĩnh chỉ."
Phan Thiển dẫn đầu quỳ một gối, khí thế mạnh mẽ. Diêu Dân theo sát, động tác thanh thoát không chậm nhịp, quỳ xuống như nước chảy mây trôi.

Thiên Phong Đế hơi gật đầu:

"Phan gia trung liệt, công lao lần này không nhỏ. Phan Thiển phong làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Diêu Dân ghi danh vào Học viện Thiên Phong, chờ ngày thành tài."
Tiếng bàn tán bắt đầu rì rầm trong điện. Nhiều ánh mắt kín đáo trao đổi với nhau —
Phan gia, dù đã sa sút phần nào trong các tranh đấu quý tộc, nhưng lần này, lập công hiển hách, xem ra sẽ lại là một thế lực khó lường.

Những người trẻ tuổi trong các gia tộc danh giá nhìn Diêu Dân với đôi mắt phức tạp.
Người thì tò mò, người thì thèm khát, người thì... âm thầm tính toán.

Từ giây phút ấy, mọi lời nói ngọt ngào, nụ cười thân thiện, ánh mắt nhiệt tình hướng về Diêu Dân...
Đều không chỉ vì nàng là nữ anh hùng cứu biên cương.
Mà bởi vì nàng — chính là chìa khóa để tiếp cận Phan gia, tiếp cận quyền lực!

Triệu Khinh Hàm bước ra, tay áo lam khẽ phất, chắp tay cười nhạt:

"Diêu cô nương, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Sau này ở học viện, cần gì cứ sai khiến, Triệu gia nguyện tận lực."
Câu chữ lịch sự ôn hòa, nhưng giọng điệu lại có một tia chiếm hữu khó nhận ra.

Lạc Tiểu Vũ đứng từ xa, khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, khẽ cười nhạt:

"Bọn họ khen ngợi ngươi ư? Cẩn thận, rót mật vào tai cũng có thể là để giết chết người trong bóng tối."
Nàng bước tới, ghé sát tai Diêu Dân, giọng nói cực nhỏ:

"Ở Thanh Đô này, quyền lực còn nguy hiểm hơn cả ma tộc ngoài biên giới."
Diêu Dân im lặng, ánh mắt lạnh lùng hơn trước.
Nàng đã hiểu — những gì đang chờ mình, không phải chỉ là những bài học kiếm thuật hay phép thuật, mà là những cuộc chiến không vũ khí, nơi một câu nói lỡ lời cũng đủ mất mạng.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi tại Phủ Phan gia, Diêu Dân cuối cùng cũng có được chút thời gian yên tĩnh.

Nhưng sự bình yên nơi Thanh Đô chỉ là tạm bợ.

Trong những ngày đó, từng đợt thiệp mời, quà tặng từ các gia tộc lớn nhỏ không ngừng được đưa tới.
Hoa quý, linh thảo, đá quý, thậm chí cả những lời ngỏ ý kết giao thông qua hôn sự... đủ mọi hình thức lấy lòng.

Phan Thiển nhìn đống lễ vật ngày một cao trong đại sảnh, thần sắc lạnh lùng.
Ông gọi Diêu Dân tới thư phòng, nơi ánh sáng chỉ le lói qua tấm bình phong cổ.

Phan Thiển ngồi sau án thư, giọng trầm ổn:

"Dân nhi, từ hôm nay, con chính là cái đinh trong mắt bọn chúng. Kẻ xu nịnh có, kẻ âm mưu cũng có. Con phải nhớ:
Thứ người khác tặng dễ dàng, đều mang dao nhọn."
Diêu Dân quỳ gối, nghiêm túc đáp:

"Nữ nhi ghi nhớ."
Phan Thiển gật đầu hài lòng, đôi mắt dày kinh nghiệm từng trải:

"Ta vốn không muốn đẩy con vào vũng bùn tranh đoạt. Nhưng vận mệnh đã định, Phan gia chúng ta... đã không còn con đường lui."
Ông trao cho nàng một miếng lệnh bài bằng ngọc đen, khắc hình cánh chim phượng rực lửa:

"Cầm lấy.
Lệnh bài 'Huyền Vũ' này, chỉ khi nguy cấp mới được dùng.
Đến lúc đó, dù là thiên tử hay thần thánh, cũng phải vì con mà động tâm."
Diêu Dân siết chặt ngọc bài, ánh mắt kiên định.
Nàng biết: kể từ giây phút này, mình không chỉ sống cho bản thân — mà còn gánh trên vai tương lai của cả Phan gia.

Vài ngày sau.

Trên quảng trường phía Đông Thanh Đô, đoàn tân sinh tụ tập đông nghịt như sóng biển.

Học viện Thiên Phong — nơi đào tạo ra trụ cột cho cả quốc gia — đã mở cửa đón chào đám thiếu niên tài năng mới.

Tiếng trống vang dội. Cờ xí phần phật.

Diêu Dân trong bộ chiến giáp giản dị, đứng giữa hàng người, gió nhẹ làm vạt áo tung bay.
Ánh mắt cô lạnh lùng mà sắc bén, như lưỡi kiếm ẩn trong vỏ.

Phía không xa, Triệu Vân Chi cũng trong hàng ngũ, lặng lẽ nhìn về phía cô với ánh mắt trầm ngâm.
Bên cạnh hắn là Triệu Khinh Hàm, ánh mắt vẫn mang nụ cười ôn hòa nhưng sâu trong đáy mắt, tia tính toán lóe lên không giấu nổi.

Lạc Tiểu Vũ khoanh tay, lười biếng dựa vào cây cột đá, khóe môi cong cong:

"Hừ, xem ai kìa. Người được cả Thanh Đô nâng như ngọc trong tay."
Nói vậy, nhưng ánh mắt Lạc Tiểu Vũ khi nhìn Diêu Dân lại có chút... bất đắc dĩ, thậm chí là một tia tán thưởng khó giấu.

Tiếng kèn lệnh vang lên —
Lễ nhập học bắt đầu.

Ngay từ buổi đầu tiên ở Học viện Thiên Phong, Diêu Dân đã cảm nhận rõ ràng — nơi này không dành cho những kẻ "khác biệt".

Các thiếu niên tụ tập thành từng nhóm nhỏ, chia phe cánh theo gia thế, sức mạnh hoặc dòng tộc.
Những kẻ có bối cảnh bình thường thì bị ép phải nịnh nọt, quỳ lạy mong được che chở.
Còn những người như cô — vừa không muốn thân cận, cũng chẳng chịu cúi đầu — lại càng dễ bị cô lập.

Trong ánh mắt của nhiều người, Diêu Dân chỉ là một "công cụ chính trị" gắn mác "nữ thần chiến trận".
Một vài lời mỉa mai, chế giễu vang lên trong bóng tối:

"Phan gia? Một nhà đã suy bại thì có gì để kiêu hãnh?"
"Chỉ biết múa thương múa kiếm, tưởng mình là anh hùng?"
"Nghe nói còn dính tới cái làng nghèo nàn nào đó, ha ha..."
Diêu Dân nghe hết, nhưng cô không phản ứng.

Sống lưng cô vẫn thẳng.
Bước chân vẫn trầm ổn.

Cô không đến đây để tranh hơn thua miệng lưỡi.
Cô đến đây... để mạnh lên.

Nhưng khó khăn vẫn không ngừng ập tới.

Trong buổi thử thách thực chiến đầu tiên, các tân sinh bị chia ngẫu nhiên thành từng đội nhỏ để săn bắt một con ma thú cấp thấp.

Diêu Dân bị sắp xếp chung đội với những người mang ác ý.
Ngay khi vừa vào rừng, "đồng đội" đã cố tình tạo cớ bỏ mặc cô lại, đẩy cô vào khu vực nguy hiểm hơn.

Bị phục kích bởi hai con Huyết Phách Lang — loại ma thú chuyên săn mồi theo bầy — Diêu Dân chỉ có thể một mình chống cự.

Máu thấm đỏ mũi thương.
Vết thương rách dài trên vai, áo chiến bám chặt lấy d.a thịt.
Hơi thở cô nặng nề, nhưng ánh mắt càng lúc càng sắc lạnh.

"Muốn ta gục xuống?"
"Các ngươi... còn non lắm."
Trong khoảnh khắc, cây thương trong tay Diêu Dân tựa như hóa thành tia sét, luồng chân nguyên vận chuyển cực hạn.

Hai con Huyết Phách Lang tru lên thảm thiết, ngã gục dưới đất, th.ân thể bị xuyên thủng.

Khi những "đồng đội" kia quay lại, cười cợt với vẻ mong chờ cảnh cô thê thảm — họ chỉ thấy Diêu Dân lạnh lùng đứng đó, máu nhỏ giọt từng giọt xuống đất... nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo như trước.

Tối hôm đó, trong phòng riêng.

Diêu Dân mở một cuộn giấy lụa cũ kỹ — tấm bản đồ nửa vời mà nàng cất giấu.

Đó là manh mối duy nhất về nơi Lưu Vũ có thể đã bị dịch chuyển đến.

Cô lặng lẽ tự nhủ:

"Không được dừng lại.
Không được yếu đuối."
Bên ngoài cánh cửa kia, dù là quyền lực, chính trị hay tình cảm... tất cả chỉ là phương tiện.
Cô — chỉ có một con đường: mạnh lên, để rồi lật đổ cả thế gian nếu cần thiết.
 
Quay lại
Top Bottom