Huyết Mạch Đại Đế (50 Chương) - Tác Giả: HAIVU2020

HAIVU2020

Thành viên
Tham gia
29/5/2025
Bài viết
7
LỜI MỞ ĐẦU

Bí sử…

Hậu thế muôn đời tôn kính Quang Trung Nguyễn Huệ - vị hoàng đế thiên tài, người đã khắc tên mình vào lịch sử với những chiến công lẫy lừng làm chấn động cả một thời đại.

Thế nhưng, trong những năm tháng bão lửa ấy, còn có một nhân vật khác - một cái tên từng cùng Nhà Vua xông pha nơi trận mạc, chia lửa cùng sơn hà, góp phần viết nên những trang sử huy hoàng thay đổi vận mệnh đất nước.

Đây là bản thiên anh hùng ca chưa từng được kể - về những con người phi thường, và những bí mật bị chôn giấu trong lớp bụi thời gian, giờ đây đang dần được hé lộ...

Cuối thế kỷ XVIII - một quốc gia trụ vững, phát triển vượt bậc giữa phong ba bão táp của thời đại; những chiến thắng long trời lở đất, những trận chiến vang dội non sông, những cuộc đấu trí trên chiến địa và chốn hoàng cung chưa từng có tiền lệ...

Một bí sử.

Một thiên anh hùng ca.

Một vầng hào quang chưa từng lụi tắt…

Để rồi, Nhân dân đời đời tạc dạ ghi ơn...

Và trao tặng họ một danh xưng thiêng liêng, cao quý nhất…

TÁC GIẢ: HAIVU2020
Số Tài Khoản: 0441003690728 - VIETCOMBANK
Điện thoại: 0931150684
 

Đính kèm

Chương 2. Kỳ Tài Xuất Thế, Văn Võ Khuynh Thành

Kỷ Dậu 1789, hừng đông nhuộm đỏ mặt sông Hương như máu của bao anh hùng từng đổ xuống nơi này. Từ đầu tháng mười hai, khắp kinh thành treo đèn kết hoa, cờ quạt giăng đầy phố lớn. Các đội thợ khéo tay dựng lầu bát giác bên bờ sông Hương, lập đàn tế trời đất tại điện Thái Hòa, chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán. Người người tấp nập, quân lính chỉnh tề thao diễn ngoài thành, trống đồng dập dồn ngày đêm, rộn ràng như hội lớn.



Chỉ một năm trước đó, trong những ngày giáp Tết, Quang Trung Hoàng đế thân chinh Bắc tiến, đánh tan hai mươi chín vạn quân Thanh chỉ trong vài ngày. Trận Ngọc Hồi, trận Đống Đa… đã trở thành huyền thoại lừng lẫy cõi trời Đại Việt. Tiếng vó ngựa chiến từ Phú Xuân ra đến tận biên giới, làm run rẩy cả phương Bắc.



Nay, xuân lại về. Nhưng không còn loạn binh, chẳng còn tiếng trống gọi quân. Thay vào đó là tiếng trống hội, tiếng hò reo đón Tết cổ truyền, tiếng pháo nổ ran dưới ánh nắng vàng óng của sông Hương, sông Cầu, sông Lam…



Từ Nghệ Tĩnh đến Thuận Hóa, từ Bắc Thành đến Quy Nhơn, người người dựng nêu, gói bánh, tắm nước lá mùi, quét sạch bàn thờ tổ tiên. Các làng quê treo tranh vẽ chiến trận Ngọc Hồi - nơi “Quang Trung cưỡi voi phá giặc”, trẻ con tụng câu vè:

“Một xuân Quang Trung dẹp giặc Thanh,

Ngàn năm non nước rạng trời xanh…”
 

Đính kèm

Chương 3. Huyết Án Lật Mở

Năm 1790, Phú Xuân, Quang Trung nguyên niên thứ ba

Cơn mưa tầm tã đêm qua như rửa trôi những phiền muộn âm ỉ trong lòng Nguyễn Minh - nay đã là Nam Bình Vương kiêu hùng, vị vương gia được Quang Trung hoàng đế tin yêu nhất. Thế nhưng, đã mấy đêm liền, chàng không sao ngủ yên. Một nỗi bất an mơ hồ đè nặng lên tâm khảm. Chàng thường mơ thấy một cảnh tượng đỏ máu: một người đàn ông vương giả, mặc cẩm bào, đổ gục trước sân điện, máu thấm ướt chiến bào. Bên tai, văng vẳng tiếng khóc ai oán của một đứa trẻ nhỏ bị đưa đi trong màn đêm mịt mùng…

Một đêm, khi trăng non mờ ảo trên đỉnh Phú Xuân, Nguyễn Minh lần theo tấm bản đồ cũ mà Nguyễn Lữ Kha - cựu thần trung thành với Hoàng tử Quang Minh năm xưa - đã bí mật giao cho.

Chàng băng qua hành lang âm u, đi sâu vào mật đạo dưới cung điện Tử Quang, nơi ở của Gia quyến Quang Minh hoàng tử - đã bị niêm phong suốt nhiều năm qua, ít ai dám bén mảng.
 

Đính kèm

Chương 4. Nam Bình Vương Đại Phá Tam Tướng Gia Định

Đại điện Phú Xuân - Mùa hạ tháng 4 năm Canh Tuất 1790

Tiếng trống hội ba hồi vang rền. Ánh nắng đầu xuân chan hòa khắp Phú Xuân, từng rặng liễu, bãi lau như khoác lên mình lớp áo mới tinh khôi.

Hôm ấy, trong Điện Cần Chính, Quang Trung hoàng đế mở đại triều.

Bá quan văn võ chỉnh tề triều phục, từng hàng ngay ngắn chầu hai bên. Không khí vừa trang nghiêm vừa hừng hực khí thế thời mở nước.

Trên ngai vàng, Quang Trung hoàng đế mặc long bào màu đại hồng thêu hình rồng bay cuộn mây,thần sắc uy nghi mà gần gũi.

Bên dưới, Nam Bình Vương Nguyễn Quang Minh đứng bên hữu, uy phong lẫm liệt, ánh mắt như lưỡi kiếm sáng.

Giữa lúc quần thần đang đồng thanh chúc tụng “Hoàng thượng vạn tuế, quốc vận trường tồn”, thì bỗng nhiên, từ ngoài Ngự môn, một viên nội thị hớt hải chạy vào, hai tay dâng mật hàm:

Khải tấu bệ hạ! Tin khẩn từ trấn Bình Thuận!
 

Đính kèm

Chương 5. Kinh Thiên Thị Nại, Thần Tướng Giáng Trần

Khung cảnh đêm tĩnh mịch đến rợn người, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa, hòa cùng tiếng lách tách dầu sôi trong ngọn đèn leo lét. Bóng của Chủ nhân Thanh Long Sơn đổ dài trên vách, như phản chiếu nội tâm u uất và đầy toan tính.

Gã ngước nhìn tấm bản đồ trải rộng trước mặt, ánh mắt sâu như giếng cạn. "Đánh bại Tam tướng Gia Định tại Bình Thuận trong vài ngày…" - giọng hắn khàn đặc, như tự nói với mình mà cũng như muốn truyền lệnh cho những kẻ vô hình quanh đó. "Nam Bình Vương… kẻ này không đơn giản. Chỉ e hắn đang nắm trong tay quá khứ - nơi chôn giấu bí mật của ta."

"Phải ra tay trước khi quá muộn" Chủ nhân Thanh Long Sơn khẽ khàng đứng dậy, bước ra ngoài hiên, nơi gió thốc từng cơn lạnh buốt. Xa xa, dưới chân núi, đèn trại lác đác như sao tàn.

Sau chiến thắng mùa xuân Kỷ Dậu, đại thắng Bình Thuận - Khởi đầu kỷ nguyên Việt Nam hùng cường dưới thời Quang Trung Đại Đế
 

Đính kèm

Chương 6. Đại đế yên giấc cùng hồn thiêng sông núi

Mùa thu năm Nhâm Tý (1792), tiết trời kinh thành Phú Xuân đượm mùi lá úa, gió heo may quét qua từng ngõ ngách phủ chúa xưa. Trời không giông, mà lòng người bất an. Từ trong đại nội truyền ra những tin đồn khiến cả triều đình nín thở: Long thể hoàng thượng bất an.

Vua Quang Trung từ sau thắng lợi vang dội ở Thăng Long, hàng ngày miệt mài với việc thiên đô, mở rộng bờ cõi, chăm lo binh lương, huấn luyện quân sĩ, sửa sang pháp chế. Có những đêm, ánh đèn trong ngự thư phòng còn sáng rực đến tận canh ba. Người dân ví ngài là sao Bắc Đẩu giữa trời Nam, quân lính thì gọi là vị thần sấm giáng thế.

Thế mà vào một chiều đầu tháng bảy, trong lúc đang xem xét tấu chương về kế hoạch thiên đô ra Phượng Hoàng Trung Đô, bỗng nhà vua thấy choáng váng, mặt mũi tối sầm, rồi ngã quỵ xuống. Cả triều chấn động.

Ngự y hội chẩn, chẩn đoán là bạo bệnh phát đột ngột, âm khí công tâm, thuốc thang không hiệu. Mắt nhà vua mờ dần, th.ân thể gầy rộc chỉ trong vài ngày. Nhưng ý chí vẫn sáng như đuốc, ngày nào cũng gọi quần thần vào lắng nghe tình hình các trấn, đặc biệt là phía Gia Định - nơi Nguyễn Ánh đang lăm le khôi phục cơ đồ.
 

Đính kèm

Quay lại
Top Bottom