Chia tay trong một buổi chiều, chớp nhoáng và đột ngột tựa như khi gió lạnh tràn về thành phố. Không một từ nào trong vốn ngôn ngữ của Hoàng Anh có thể diễn tả được cái cảm giác ấy, không một cảm xúc nào có thể được thể hiện bằng lời. Nỗi đau âm ỉ, mong muốn được vỡ tan và những hơi thở sâu, gấp, sự hụt hẫng như kéo con tim những bước chân lùi về với thời gian…
Chiều nay đài báo gió mùa sẽ về với Hà Nội, đợt đầu tiên mang đến hơi lạnh sau cả một thời kì nắng nóng. Hoàng Anh đang ngồi trên tầng thượng của trường cấp ba, nơi duy nhất nó cảm thấy thoải mái, nơi nó có thể ngắm bầu trời rộng với những đám mây âm u đầy bí ẩn và tận hưởng không khí trong lành. Những giọt nước mắt đã khô, chỉ còn đọng lại dấu vết mờ nhạt trên khuôn mặt nó, nhưng những vết khắc sâu trong lòng ắt hẳn sẽ không bị phai nhạt, nỗi đau đã được nó cất kín trong một ngăn trái tim… Nó sẽ không nghĩ về anh nữa, không bao giờ.
Điện thoại đổ chuông.
- “Này, ông mau xuống lớp đi. Đang tự kỉ trên tầng thượng à? Ông có nhớ hôm nay 11 Anh giao lưu với 12 Hóa không đấy?”
- “Tôi đang định đi về thôi, có gì hay không?”
- “Bình thường cứ có hoạt động thì gì thì ông luôn là hoạt náo viên cơ mà.. Xuống đi cả lớp và các anh chị đang đợi đó”.
Suy nghĩ một giây, có lẽ những gì của quá khứ không thể phá hỏng hiện tại của nó được, nó trả lời:
- “Ừ, tôi sẽ xuống”
Cái lớp bé tẹo mà chứa gần tám chục con người. Nhạc và bánh kẹo, miệng người này, tai người kia, đó là ấn tượng của Hoàng Anh về buổi giao lưu này. Thật ra cũng không có gì thú vị mấy, chỉ có vài tiết mục hát hò và trò chơi đủ hấp dẫn một vài thành viên có tinh thần, điều mà không hề tồn tại với Hoàng Anh lúc này, vì mục đích chính, trích lời anh bí thư lớp 12 Hoá, là “tiến tới một sự hợp tác hữu nghị giữa hai lớp để… hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó vào ngày 20 – 11 tới đây”. Căn nguyên là 11 Anh và 12 Hóa đã được chọn để phụ trách việc tổ chức chương trình giao lưu 20 – 11 cho toàn trường. Thế đấy.
Tan “hội nghị”. Có lẽ tâm trạng không được tốt nên nó trở nên vô cùng mệt mỏi trên đường về nhà. Mồ hôi gặp gió, cơn choáng váng và nhức đầu bắt đầu xâm chiếm lấy nó, khiến tay lái trở nên chuệnh choạng và mắt nó mờ đi. Vừa lúc nãy mới có chút gió, bây giờ gió đã về thật rồi, thổi rung cả cây cối trên đường. Điều tệ hại hơn cho nó chính là mưa. Mưa bắt đầu kéo đến, rào rào. Mưa đến làm cho mọi thứ trở nên trắng xoá, không ngoại trừ con đường trước mặt.
Khi tất cả những giác quan và nhận thức dường như biến mất vì cơn cảm lạnh, nó đã vô thức buông tay lái và bất chợt đâm vào vỉa hè, ngã ngay ra đường và nằm ở đó, để cho những hạt mưa đâm vào mặt, vào người nó, để những cơn gió thổi tốc làm nó lạnh sởn da gà.
“Ừ, cứ đâm vào ta đi, nếu mưa cho ta quên được anh, cho ta hết yêu anh, xoa dịu những nước mắt cho ta, thì cứ hành hạ ta đi”. Sau khi kịp nghĩ một cách cay đắng như vậy, sau khi kịp nghe thấy một tiếng nói vọng về từ đâu đó, “Trời ơi có bị sao không?”, nó đã bị chìm vào một cơn mê dài mà có lẽ nó đã mong đợi để đưa một hình bóng cũ vào lãng quên.
-----
- “Buổi sáng vẫn còn thấy nó khoẻ mạnh, vậy mà…”
Nó nghe thấy tiếng mẹ, gần lắm, và nó mở mắt. Mất một phút định hình, nó mới biết mình đang nằm ở bệnh viện. Đêm rồi, nhưng phòng nó đang nằm vẫn sáng đèn. Mẹ đang ngồi bên, khi thấy nó mở mắt liền sốt sắng hỏi han:
- “Con tỉnh rồi à?”
- “Dạ vâng ạ” – Nó yếu ớt đáp lại.
Mẹ nhẹ nhàng lấy tay vuốt tóc nó, giọng nói vẫn luôn ấm áp như vậy:
- “Bây giờ con thấy đỡ chưa?”
- “Con vẫn mệt quá”
-“Ừ, chiều nay con đã bị cảm lạnh. Bác sĩ bảo con đi đầu trần dưới mưa trong khi mệt mỏi và bị choáng, nên lúc đó đã bị ngã ra đường. May mà có một cậu bạn tốt bụng nào đó đã đưa con tới bệnh viện. Nếu không mẹ cũng không biết con ở đâu, lúc đó cả nhà sợ lắm.”
- “Con ở đây được bao lâu rồi mẹ? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
- “Bây giờ là 1h sáng rồi con ạ. Mẹ cũng ngồi đây được hơn 5 tiếng rồi. Mẹ lo quá. Con tỉnh là may rồi. Mẹ sẽ báo tin cho bố và ông bà khỏi lo lắng. Thôi bây giờ con nên nằm nghỉ đi, sáng mai mình sẽ về nhà con nhé.”
Mẹ để cho nó nằm trong yên tĩnh. Dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nó lại chìm vào suy nghĩ. Anh, tại sao anh lại đi đúng vào lúc em cần anh nhất? Và mưa, tại sao mưa không thể xoá đi những kí ức về anh, mà còn làm lòng em thêm đau, làm em thêm nhớ, làm em càng không thể dứt ra khỏi những kỉ niệm dù đã tự hứa là sẽ không bao giờ nghĩ về anh nữa….
Và “cậu bạn tốt bụng” nào đã là người đưa nó vào bệnh viện khi đó? Tất cả đọng lại được trong trí nhớ của nó chỉ còn giọng nói “Trời ơi có bị sao không?” lẫn trong tiếng mưa rơi trên đường, từ ai đó và từ đâu đó vọng về. Giọng nói ấy nghe quen lắm, nó chắc chắn đã nghe rồi, nhưng nó không thể nhớ là ai.
Trở mình, nó sẽ ngủ, ít nhất nó cũng cần nghỉ ngơi thêm vài giờ nữa cho lại sức. Trước khi nhắm mắt lại, nó chỉ đủ sức nhận ra, ở trên ghế phía cuối gi.ường bệnh, cái chuông màu xanh may mắn đeo trên ba lô của nó đã không còn ở đó nữa…
ĐỀ CƯƠNG HOÁ
Ngày thứ 3, Hoàng Anh quay lại lớp, vì mẹ đã xin cho nó nghỉ thêm một ngày ở nhà để yên tâm rằng nó đã khoẻ lại hoàn toàn. Vừa mới bước đến lớp, nó đã được 38 con người quây vào hỏi thăm.
- “Hôm trước ông bị sao vậy?”
- “Khoẻ rồi hả ông?”
- “Khổ thân ông quá. Hôm đấy trời mưa gió..”
Chỉ biết nói rằng nó đã khoẻ trở lại và thấy chuyện đó hoàn toàn bình thường, mọi người không cần thiết hỏi han quá nhiều, Hoàng Anh quay trở lại với công việc học tập. Không biết ngày hôm qua cả lớp đã học gì nhỉ. Nó hi vọng mình không bỏ lỡ nhiều thứ quá. Cứ một đợt nghỉ học là mọi thứ lại chồng chất đợi chờ nó.
Lớp trưởng Mai Phương qua chỗ bàn nó và thông báo:
- “Này Hoàng Anh, hôm qua là hạn cuối nộp đề cương Hoá cho cô Hạnh chấm rồi đấy, mà ông lại nghỉ.”
- “Chết rồi… Làm sao đây Phương?” – Hoàng hốt hoảng
- “Cô Hạnh bảo Hoàng Anh làm xong thì mang đến nhà cô trong thời gian đến hết ngày mai, vì cô sẽ không đến trường trong mấy ngày nữa, mà đề cương thì phải xong nhanh để chúng mình còn học”. – Phương trả lời, có vẻ day dứt khi phải thông báo cho cậu bạn tội nghiệp mới ốm dậy có 1 ngày.
-“Ừ, mình sẽ qua. Địa chỉ nhà cô là gì vậy?”
Sau khi ghi lại địa chỉ nhà cô Hạnh, mà nó nhận ra là một khu gần ngoại thành xa lắc xa lơ với nhà nó, nó chợt buột miệng “Khỉ thật” và nghĩ đến việc phải hoàn thành xong đề cương và tới tận nhà cô để nộp cho sớm. Nghỉ ốm có một hôm thôi mà mọi chuyện đã dồn ứ như thế rồi, khổ thật đấy.
-----
Do sự việc hôm nọ nên mẹ đã dặn dò nó cẩn thận, đảm bảo nó đã mặc 3 lớp áo ấm và quàng khăn đầy đủ. Dù nó đã nói mãi rằng đi xe đạp cũng đâu có nguy hiểm, mẹ cứ khăng khăng bảo nó phải đi xe bus cho an toàn, trời mưa gió thế này, lại là cuối giờ chiều rồi. Xuống xe bus, cầm trên tay mảnh giấy ghi địa chỉ nhà cô, nó bắt đầu đi tìm. Trời gió, mà xe lại đi chậm nên cũng khá muộn rồi. Sau một hồi “lặn lội”, qua những ngõ ngách dài và rối rắm, nó cũng tìm được đến nhà cô Hạnh. Nhà 4 tầng, cửa màu trắng, có lẽ cũng khá đẹp, đẹp hơn ấn tượng của học sinh về cô giáo dạy Hóa này.
Cô Hạnh là một cô giáo khoảng hơn 40 tuổi và cực kì khó tính. Cô nổi tiếng là một trong những giáo viên “hắc” nhất trường, làm cho bao nhiêu thế hệ học sinh cảm thấy sợ hãi. Lớp Hoàng Anh cũng vậy, dù gồm toàn phần tử chăm học bậc nhất nhưng cũng phải “đề phòng” với cô mỗi ngày thứ 2 và thứ 7.
- “Ai đấy?” – một giọng con trai vọng xuống từ tầng 3.
- “Em là Hoàng Anh lớp 11 Anh, học sinh cô Hạnh ạ. Hôm qua em nghỉ nên hôm nay em đến nộp đề cương ạ”.
- “À!”
2 phút sau, cửa nhà cô mở. Tuy nhiên, người đứng ở cánh cửa màu trắng ấy không phải cô Hạnh, với dáng người nho nhỏ và mái tóc xoăn đen, mà là một anh chàng nhìn ngố ngố trong bộ đồ mặc ở nhà. Theo quan sát của Hoàng Anh, anh cao và khá đẹp trai, và nó còn nhớ ra một điều, đây chính là bí thư lớp 12 Hoá mà nó đã biết buổi giao lưu hôm thứ 7 tuần trước trước. Bí thư 12 Hoá – con cô giáo dạy Hoá – có gì là lạ nhỉ.
- “Ơ… Em chào anh..anh.. ạ”. - Hoàng Anh ấp úng
- “Chào em. Anh là con cô Hạnh, hôm nay mẹ anh có việc bận phải ra ngoài. Em nộp đề cương cho mẹ anh đúng không?” – anh hỏi.
- “Dạ” – vừa nói nó vừa đưa đề cương Hoá cho anh.
- “By the way, anh là Anh Minh, học lớp 12 Hoá. Hôm trước mình gặp nhau rồi đấy. Buổi giao lưu 11 Anh với 12 Hoá ấy em” – anh cười, một nụ cười rất đẹp.
- “À, vâng ạ” – Hoàng nói, sao nó có thể quên được nhỉ.
- “Em muốn nhắn cô gì nữa không?”
- “Hôm nay em định nhờ cô Hạnh giảng cho em bài hôm qua em bỏ lỡ.. Nhưng cô không có nhà… nên chắc em về luôn ạ.”
- “Ồ… không sao, anh giảng cho. Anh học chuyên Hoá mà. Hì hì. Vào nhà đi em.”
- “Như thế có phiền anh không ạ?”
- “Không sao đâu em”.
- “Nhưng chắc cũng muộn rồi mà…”
- “Không, đừng ngại chứ. Vào đi anh nói nhanh cho, Hoá dễ hiểu mà ^^”
Sau khi lưỡng lự, Hoàng Anh cũng đồng ý và bước vào nhà:
- “Dạ, cám ơn anh ạ. Mà giờ em mới biết anh là con cô Hạnh đấy.”
- “Ừ, cũng có nhiều người biết đâu. Lên phòng học của anh đi. Em cần hỏi bài gì thế?”
Trong phòng học, anh Minh tận tình giảng cho Hoàng Anh. Anh chỉ cho nó từng chỗ nó không hiểu kĩ, ôn lại cho nó cả những bài trước nữa. Hoàng Anh chú ý vào sách, nhưng một phần nó không thể cưỡng lại ý nghĩ “Anh cười đẹp quá”… Nó chăm chú nghe anh giảng bài và thấy mình hiểu nhanh hơn học trên lớp rất nhiều.
- “Xong rồi nhé. Anh nghĩ em đã hiểu được hết bài này rồi đấy. Cũng là một trong những bài xương nhất trong chương trình 11 đấy”
- “Dạ anh tốt quá. Nếu không thì em đã phải ngồi tự học, mà Hoá vốn là môn em học cực tệ” – Hoàng Anh thú nhận
- “Ừ, chuyên Anh mà, cũng đâu phải ai cũng giỏi hết mọi môn đâu.”
Đúng lúc ấy, Hoàng Anh phát hiện ra một vật nhỏ, màu xanh, xinh xinh, đang được đặt trên một góc bàn ở cách nó chỉ vài cm, một vật mà có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy ở nhà cô giáo dạy Hoá khó tính bậc nhất của trường, có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy được trong một buổi chiều gió mà nó phải lặn lội đi nộp đề cương Hoá như thế này, hơn hết, có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy khi đúng khoảnh khắc ấy, trí nhớ của nó hoàn toàn tỉnh táo để bất thần xác định được giọng nói của người đã đưa nó vào bệnh viện trùng khớp với giọng nói của anh chàng vừa giảng cho nó bài Hoá cách đây 1 phút. Nó nhìn thấy cái chuông may mắn của nó, cái chuông mà nó nghĩ đã rơi đâu đó hôm nó ngã xe, cái chuông nó đã dành cả một ngày Chủ Nhật để tìm nhưng không thấy. Cái chuông ấy đang ở góc bàn học của anh Minh.
- “Em.. khoẻ rồi đúng không Hoàng Anh?” – anh mỉm cười, hỏi nó
- “Anh… anh… là anh à?” – Hoàng Anh tròn mắt ngạc nhiên, ấp úng hỏi
- “Ừ… hôm ấy anh thấy em bị ngã nên đã đưa em vào viện… Trời mưa gió thế mà em bất cẩn ghê, đi đầu trần, lại còn cứ băng băng trên đường nữa chứ.”
- “Anh… anh… giữ cái chuông của em à?”
- “À, nó đó. Nó đã bị rơi ra và bị mắc vào giỏ xe của anh nên anh đã mang về nhà, định hôm nào qua lớp trả nó cho em. Chuông xinh đấy chứ.”
- “Cám ơn anh nhiều lắm. Từ hôm ấy đến hôm nay em đã không biết ai là người đưa em vào viện để cảm ơn. Nếu không có anh chắc hôm ấy em cũng bị mưa gió cuốn đi rồi cũng nên.” – Hoàng Anh nói với sự biết ơn lớn nhất mà nó có thể cảm thấy. Hoá ra là anh Minh, hoá ra đó chính là giọng nói quen thuộc mà nó không thể nhớ ra, hoá ra là người đã giữ hộ nó cái chuông may mắn.
- “Cũng không có gì đâu mà. Chẳng nhẽ anh lại đứng nhìn em nằm giữa đường haha. Khoẻ là tốt rồi, đi học được là tốt rồi.”
Rào rào... Trời đổ mưa. Lại mưa. Mưa nặng hạt, mưa khắp mọi nơi. Nó nghe tiếng gió và tiếng mưa bên ngoài đang cuốn đi từng chiếc lá nhỏ nhoi yếu đuối của cái mùa này – cuối thu đầu đông của tiết trời Hà Nội. Ngoài kia chắc trời đang lạnh…
- “Đường về nhà anh hoàn toàn ngược chiều với đường về nhà em mà anh Minh?”
Chiều nay đài báo gió mùa sẽ về với Hà Nội, đợt đầu tiên mang đến hơi lạnh sau cả một thời kì nắng nóng. Hoàng Anh đang ngồi trên tầng thượng của trường cấp ba, nơi duy nhất nó cảm thấy thoải mái, nơi nó có thể ngắm bầu trời rộng với những đám mây âm u đầy bí ẩn và tận hưởng không khí trong lành. Những giọt nước mắt đã khô, chỉ còn đọng lại dấu vết mờ nhạt trên khuôn mặt nó, nhưng những vết khắc sâu trong lòng ắt hẳn sẽ không bị phai nhạt, nỗi đau đã được nó cất kín trong một ngăn trái tim… Nó sẽ không nghĩ về anh nữa, không bao giờ.
Điện thoại đổ chuông.
- “Này, ông mau xuống lớp đi. Đang tự kỉ trên tầng thượng à? Ông có nhớ hôm nay 11 Anh giao lưu với 12 Hóa không đấy?”
- “Tôi đang định đi về thôi, có gì hay không?”
- “Bình thường cứ có hoạt động thì gì thì ông luôn là hoạt náo viên cơ mà.. Xuống đi cả lớp và các anh chị đang đợi đó”.
Suy nghĩ một giây, có lẽ những gì của quá khứ không thể phá hỏng hiện tại của nó được, nó trả lời:
- “Ừ, tôi sẽ xuống”
Cái lớp bé tẹo mà chứa gần tám chục con người. Nhạc và bánh kẹo, miệng người này, tai người kia, đó là ấn tượng của Hoàng Anh về buổi giao lưu này. Thật ra cũng không có gì thú vị mấy, chỉ có vài tiết mục hát hò và trò chơi đủ hấp dẫn một vài thành viên có tinh thần, điều mà không hề tồn tại với Hoàng Anh lúc này, vì mục đích chính, trích lời anh bí thư lớp 12 Hoá, là “tiến tới một sự hợp tác hữu nghị giữa hai lớp để… hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó vào ngày 20 – 11 tới đây”. Căn nguyên là 11 Anh và 12 Hóa đã được chọn để phụ trách việc tổ chức chương trình giao lưu 20 – 11 cho toàn trường. Thế đấy.
Tan “hội nghị”. Có lẽ tâm trạng không được tốt nên nó trở nên vô cùng mệt mỏi trên đường về nhà. Mồ hôi gặp gió, cơn choáng váng và nhức đầu bắt đầu xâm chiếm lấy nó, khiến tay lái trở nên chuệnh choạng và mắt nó mờ đi. Vừa lúc nãy mới có chút gió, bây giờ gió đã về thật rồi, thổi rung cả cây cối trên đường. Điều tệ hại hơn cho nó chính là mưa. Mưa bắt đầu kéo đến, rào rào. Mưa đến làm cho mọi thứ trở nên trắng xoá, không ngoại trừ con đường trước mặt.
Khi tất cả những giác quan và nhận thức dường như biến mất vì cơn cảm lạnh, nó đã vô thức buông tay lái và bất chợt đâm vào vỉa hè, ngã ngay ra đường và nằm ở đó, để cho những hạt mưa đâm vào mặt, vào người nó, để những cơn gió thổi tốc làm nó lạnh sởn da gà.
“Ừ, cứ đâm vào ta đi, nếu mưa cho ta quên được anh, cho ta hết yêu anh, xoa dịu những nước mắt cho ta, thì cứ hành hạ ta đi”. Sau khi kịp nghĩ một cách cay đắng như vậy, sau khi kịp nghe thấy một tiếng nói vọng về từ đâu đó, “Trời ơi có bị sao không?”, nó đã bị chìm vào một cơn mê dài mà có lẽ nó đã mong đợi để đưa một hình bóng cũ vào lãng quên.
-----
- “Buổi sáng vẫn còn thấy nó khoẻ mạnh, vậy mà…”
Nó nghe thấy tiếng mẹ, gần lắm, và nó mở mắt. Mất một phút định hình, nó mới biết mình đang nằm ở bệnh viện. Đêm rồi, nhưng phòng nó đang nằm vẫn sáng đèn. Mẹ đang ngồi bên, khi thấy nó mở mắt liền sốt sắng hỏi han:
- “Con tỉnh rồi à?”
- “Dạ vâng ạ” – Nó yếu ớt đáp lại.
Mẹ nhẹ nhàng lấy tay vuốt tóc nó, giọng nói vẫn luôn ấm áp như vậy:
- “Bây giờ con thấy đỡ chưa?”
- “Con vẫn mệt quá”
-“Ừ, chiều nay con đã bị cảm lạnh. Bác sĩ bảo con đi đầu trần dưới mưa trong khi mệt mỏi và bị choáng, nên lúc đó đã bị ngã ra đường. May mà có một cậu bạn tốt bụng nào đó đã đưa con tới bệnh viện. Nếu không mẹ cũng không biết con ở đâu, lúc đó cả nhà sợ lắm.”
- “Con ở đây được bao lâu rồi mẹ? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
- “Bây giờ là 1h sáng rồi con ạ. Mẹ cũng ngồi đây được hơn 5 tiếng rồi. Mẹ lo quá. Con tỉnh là may rồi. Mẹ sẽ báo tin cho bố và ông bà khỏi lo lắng. Thôi bây giờ con nên nằm nghỉ đi, sáng mai mình sẽ về nhà con nhé.”
Mẹ để cho nó nằm trong yên tĩnh. Dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nó lại chìm vào suy nghĩ. Anh, tại sao anh lại đi đúng vào lúc em cần anh nhất? Và mưa, tại sao mưa không thể xoá đi những kí ức về anh, mà còn làm lòng em thêm đau, làm em thêm nhớ, làm em càng không thể dứt ra khỏi những kỉ niệm dù đã tự hứa là sẽ không bao giờ nghĩ về anh nữa….
Và “cậu bạn tốt bụng” nào đã là người đưa nó vào bệnh viện khi đó? Tất cả đọng lại được trong trí nhớ của nó chỉ còn giọng nói “Trời ơi có bị sao không?” lẫn trong tiếng mưa rơi trên đường, từ ai đó và từ đâu đó vọng về. Giọng nói ấy nghe quen lắm, nó chắc chắn đã nghe rồi, nhưng nó không thể nhớ là ai.
Trở mình, nó sẽ ngủ, ít nhất nó cũng cần nghỉ ngơi thêm vài giờ nữa cho lại sức. Trước khi nhắm mắt lại, nó chỉ đủ sức nhận ra, ở trên ghế phía cuối gi.ường bệnh, cái chuông màu xanh may mắn đeo trên ba lô của nó đã không còn ở đó nữa…
ĐỀ CƯƠNG HOÁ
Ngày thứ 3, Hoàng Anh quay lại lớp, vì mẹ đã xin cho nó nghỉ thêm một ngày ở nhà để yên tâm rằng nó đã khoẻ lại hoàn toàn. Vừa mới bước đến lớp, nó đã được 38 con người quây vào hỏi thăm.
- “Hôm trước ông bị sao vậy?”
- “Khoẻ rồi hả ông?”
- “Khổ thân ông quá. Hôm đấy trời mưa gió..”
Chỉ biết nói rằng nó đã khoẻ trở lại và thấy chuyện đó hoàn toàn bình thường, mọi người không cần thiết hỏi han quá nhiều, Hoàng Anh quay trở lại với công việc học tập. Không biết ngày hôm qua cả lớp đã học gì nhỉ. Nó hi vọng mình không bỏ lỡ nhiều thứ quá. Cứ một đợt nghỉ học là mọi thứ lại chồng chất đợi chờ nó.
Lớp trưởng Mai Phương qua chỗ bàn nó và thông báo:
- “Này Hoàng Anh, hôm qua là hạn cuối nộp đề cương Hoá cho cô Hạnh chấm rồi đấy, mà ông lại nghỉ.”
- “Chết rồi… Làm sao đây Phương?” – Hoàng hốt hoảng
- “Cô Hạnh bảo Hoàng Anh làm xong thì mang đến nhà cô trong thời gian đến hết ngày mai, vì cô sẽ không đến trường trong mấy ngày nữa, mà đề cương thì phải xong nhanh để chúng mình còn học”. – Phương trả lời, có vẻ day dứt khi phải thông báo cho cậu bạn tội nghiệp mới ốm dậy có 1 ngày.
-“Ừ, mình sẽ qua. Địa chỉ nhà cô là gì vậy?”
Sau khi ghi lại địa chỉ nhà cô Hạnh, mà nó nhận ra là một khu gần ngoại thành xa lắc xa lơ với nhà nó, nó chợt buột miệng “Khỉ thật” và nghĩ đến việc phải hoàn thành xong đề cương và tới tận nhà cô để nộp cho sớm. Nghỉ ốm có một hôm thôi mà mọi chuyện đã dồn ứ như thế rồi, khổ thật đấy.
-----
Do sự việc hôm nọ nên mẹ đã dặn dò nó cẩn thận, đảm bảo nó đã mặc 3 lớp áo ấm và quàng khăn đầy đủ. Dù nó đã nói mãi rằng đi xe đạp cũng đâu có nguy hiểm, mẹ cứ khăng khăng bảo nó phải đi xe bus cho an toàn, trời mưa gió thế này, lại là cuối giờ chiều rồi. Xuống xe bus, cầm trên tay mảnh giấy ghi địa chỉ nhà cô, nó bắt đầu đi tìm. Trời gió, mà xe lại đi chậm nên cũng khá muộn rồi. Sau một hồi “lặn lội”, qua những ngõ ngách dài và rối rắm, nó cũng tìm được đến nhà cô Hạnh. Nhà 4 tầng, cửa màu trắng, có lẽ cũng khá đẹp, đẹp hơn ấn tượng của học sinh về cô giáo dạy Hóa này.
Cô Hạnh là một cô giáo khoảng hơn 40 tuổi và cực kì khó tính. Cô nổi tiếng là một trong những giáo viên “hắc” nhất trường, làm cho bao nhiêu thế hệ học sinh cảm thấy sợ hãi. Lớp Hoàng Anh cũng vậy, dù gồm toàn phần tử chăm học bậc nhất nhưng cũng phải “đề phòng” với cô mỗi ngày thứ 2 và thứ 7.
- “Ai đấy?” – một giọng con trai vọng xuống từ tầng 3.
- “Em là Hoàng Anh lớp 11 Anh, học sinh cô Hạnh ạ. Hôm qua em nghỉ nên hôm nay em đến nộp đề cương ạ”.
- “À!”
2 phút sau, cửa nhà cô mở. Tuy nhiên, người đứng ở cánh cửa màu trắng ấy không phải cô Hạnh, với dáng người nho nhỏ và mái tóc xoăn đen, mà là một anh chàng nhìn ngố ngố trong bộ đồ mặc ở nhà. Theo quan sát của Hoàng Anh, anh cao và khá đẹp trai, và nó còn nhớ ra một điều, đây chính là bí thư lớp 12 Hoá mà nó đã biết buổi giao lưu hôm thứ 7 tuần trước trước. Bí thư 12 Hoá – con cô giáo dạy Hoá – có gì là lạ nhỉ.
- “Ơ… Em chào anh..anh.. ạ”. - Hoàng Anh ấp úng
- “Chào em. Anh là con cô Hạnh, hôm nay mẹ anh có việc bận phải ra ngoài. Em nộp đề cương cho mẹ anh đúng không?” – anh hỏi.
- “Dạ” – vừa nói nó vừa đưa đề cương Hoá cho anh.
- “By the way, anh là Anh Minh, học lớp 12 Hoá. Hôm trước mình gặp nhau rồi đấy. Buổi giao lưu 11 Anh với 12 Hoá ấy em” – anh cười, một nụ cười rất đẹp.
- “À, vâng ạ” – Hoàng nói, sao nó có thể quên được nhỉ.
- “Em muốn nhắn cô gì nữa không?”
- “Hôm nay em định nhờ cô Hạnh giảng cho em bài hôm qua em bỏ lỡ.. Nhưng cô không có nhà… nên chắc em về luôn ạ.”
- “Ồ… không sao, anh giảng cho. Anh học chuyên Hoá mà. Hì hì. Vào nhà đi em.”
- “Như thế có phiền anh không ạ?”
- “Không sao đâu em”.
- “Nhưng chắc cũng muộn rồi mà…”
- “Không, đừng ngại chứ. Vào đi anh nói nhanh cho, Hoá dễ hiểu mà ^^”
Sau khi lưỡng lự, Hoàng Anh cũng đồng ý và bước vào nhà:
- “Dạ, cám ơn anh ạ. Mà giờ em mới biết anh là con cô Hạnh đấy.”
- “Ừ, cũng có nhiều người biết đâu. Lên phòng học của anh đi. Em cần hỏi bài gì thế?”
Trong phòng học, anh Minh tận tình giảng cho Hoàng Anh. Anh chỉ cho nó từng chỗ nó không hiểu kĩ, ôn lại cho nó cả những bài trước nữa. Hoàng Anh chú ý vào sách, nhưng một phần nó không thể cưỡng lại ý nghĩ “Anh cười đẹp quá”… Nó chăm chú nghe anh giảng bài và thấy mình hiểu nhanh hơn học trên lớp rất nhiều.
- “Xong rồi nhé. Anh nghĩ em đã hiểu được hết bài này rồi đấy. Cũng là một trong những bài xương nhất trong chương trình 11 đấy”
- “Dạ anh tốt quá. Nếu không thì em đã phải ngồi tự học, mà Hoá vốn là môn em học cực tệ” – Hoàng Anh thú nhận
- “Ừ, chuyên Anh mà, cũng đâu phải ai cũng giỏi hết mọi môn đâu.”
Đúng lúc ấy, Hoàng Anh phát hiện ra một vật nhỏ, màu xanh, xinh xinh, đang được đặt trên một góc bàn ở cách nó chỉ vài cm, một vật mà có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy ở nhà cô giáo dạy Hoá khó tính bậc nhất của trường, có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy được trong một buổi chiều gió mà nó phải lặn lội đi nộp đề cương Hoá như thế này, hơn hết, có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy khi đúng khoảnh khắc ấy, trí nhớ của nó hoàn toàn tỉnh táo để bất thần xác định được giọng nói của người đã đưa nó vào bệnh viện trùng khớp với giọng nói của anh chàng vừa giảng cho nó bài Hoá cách đây 1 phút. Nó nhìn thấy cái chuông may mắn của nó, cái chuông mà nó nghĩ đã rơi đâu đó hôm nó ngã xe, cái chuông nó đã dành cả một ngày Chủ Nhật để tìm nhưng không thấy. Cái chuông ấy đang ở góc bàn học của anh Minh.
- “Em.. khoẻ rồi đúng không Hoàng Anh?” – anh mỉm cười, hỏi nó
- “Anh… anh… là anh à?” – Hoàng Anh tròn mắt ngạc nhiên, ấp úng hỏi
- “Ừ… hôm ấy anh thấy em bị ngã nên đã đưa em vào viện… Trời mưa gió thế mà em bất cẩn ghê, đi đầu trần, lại còn cứ băng băng trên đường nữa chứ.”
- “Anh… anh… giữ cái chuông của em à?”
- “À, nó đó. Nó đã bị rơi ra và bị mắc vào giỏ xe của anh nên anh đã mang về nhà, định hôm nào qua lớp trả nó cho em. Chuông xinh đấy chứ.”
- “Cám ơn anh nhiều lắm. Từ hôm ấy đến hôm nay em đã không biết ai là người đưa em vào viện để cảm ơn. Nếu không có anh chắc hôm ấy em cũng bị mưa gió cuốn đi rồi cũng nên.” – Hoàng Anh nói với sự biết ơn lớn nhất mà nó có thể cảm thấy. Hoá ra là anh Minh, hoá ra đó chính là giọng nói quen thuộc mà nó không thể nhớ ra, hoá ra là người đã giữ hộ nó cái chuông may mắn.
- “Cũng không có gì đâu mà. Chẳng nhẽ anh lại đứng nhìn em nằm giữa đường haha. Khoẻ là tốt rồi, đi học được là tốt rồi.”
Rào rào... Trời đổ mưa. Lại mưa. Mưa nặng hạt, mưa khắp mọi nơi. Nó nghe tiếng gió và tiếng mưa bên ngoài đang cuốn đi từng chiếc lá nhỏ nhoi yếu đuối của cái mùa này – cuối thu đầu đông của tiết trời Hà Nội. Ngoài kia chắc trời đang lạnh…
- “Đường về nhà anh hoàn toàn ngược chiều với đường về nhà em mà anh Minh?”